Bánh quẩy mà Lư Hủ bán không đến nửa canh giờ tiêu thụ hết.Bởi vì hắn lấy tiền, còn nguyện ý thu tiền đồng, các khách nhân một giỏ một giỏ mua.Người của Lư Hủ đều bán đến tê rần, hoài nghi những người này là bởi vì không mua được lương thực nên mới lấy bánh quẩy làm lương khô.- Trời nóng, bánh quẩy không chịu nổi nữa, hay là ngài bớt mua đi?Đối phương:- Không ngại, nhà ta có nhiều người.Lư Hủ còn có gì để nói?Hắn đã thu hàng từ sớm, thấy Lục Dũng cũng không ngồi được nữa liền hỏi:- Ngươi còn bán không?Lục Dũng không lên tiếng.Lư Hủ:- Nếu không thì ngươi bán đậu hủ này cho ta, ngươi muốn làm gì thì làm đi.Lục Dũng kinh hỉ, ngăn Lư Hủ không để cho hắn bỏ tiền, mà là hỏi:- Ca, ta không muốn tiền, ngươi có thể cho ta lương thực không?Lư Hủ giật mình:- Được.Ngay sau đó hắn hỏi:- Ngày mai ta sẽ cho ngươi vận chuyển 30 cân tới đây, đủ gấp không?Lục Dũng:- 30 cân?Hắn nhanh chóng tính giá 30 cân, đỏ mặt lắc đầu:- Nhà ta không có nhiều tiền như vậy.Lư Hủ:- Không sao, có thể cho bao nhiêu thì không đủ để thanh toán tiền sạp hàng sau này.Hốc mắt Lục Dũng nóng lên:- Cảm ơn.Lư Hủ an ủi hắn:- Đừng nóng vội, quan phủ nhất định sẽ nghĩ cách.Lục Dũng và Lư Hủ từ biệt ở phố đông, hắn không về nhà mà cũng đến đào rau dại ngoài thành.Lư Hủ cũng không vội về nhà, lão đẩy xe ở phố đông hỏi thăm giá cả một lần.


Ngụy lương là chong chóng đo chiều gió, lương thực lão không hỏi được, giá muối vẫn có thể nhìn thấy, hôm nay giá muối 90 văn, tăng gần gấp đôi.Chưởng quỹ:- Nhân lúc còn sớm mua, ngày mai còn phải nợ.Lư Hủ:- muối lại không thiếu, không có lý do gì mà gấp đôi như vậy?Chưởng quỹ:- Lương giới không ngừng tăng lên gấp đôi.Lư Hủ líu lưỡi, vô cùng may mắn trở về nhà mua một vại muối lớn trước khi thu hoạch lúa mạch cho hắn.Dù có hỏi nhiều hơn nữa thì cũng gấp đôi.Trong lòng Lư Hủ mắng như điên rồi.Đợi đến khi hắn đến đổi tiền trang đoá bạc, phát hiện dầu muối còn chưa điên thấu, còn có lý trí tồn tại.- Ngươi lặp lại lần nữa, bao nhiêu lần?- Một lượng bạc là 2700 đồng, hôm nay là 2700 đồng, ngày mai có thể là 3000 đồng.Lư Hủ đẩy xe đi.Không đổi, hắn có sức lực, hắn có thể đẩy tiền đồng về nhà!Hắn còn không tin, giá hàng có thể vẫn luôn tăng, giá tiền có thể vẫn luôn giảm sao?Nhưng hiện thực rất nhanh liền quạt người ta một cái, không đầy một tháng, lương tăng tới 122 ngàn văn, bạc giới càng điên rồi, muốn đổi một lượng bạc, 5000 văn.Mỗi ngày, Lư Hủ đều hỏi thăm giá lương thực, muối, đồ ăn, bán theo tăng đến 30 văn một cây, người chưa đi đến phố đông đã bị tranh mua không còn.Hắn chưa từng cảm thấy kiếm tiền dễ dàng, chưa từng cảm thấy đồng tiền tới tay mình lại là người hư không.Sau này, giá bán bánh quẩy của hắn càng cao, nhưng người mua lại ít, Lư Hủ không thể không từ 600 quả một ngày giảm xuống còn 300 quả.Hắn đi trên đường núi đều có thể nhìn thấy thành đàn người Quan Dương đi theo đường núi vào núi đào rau dại, còn có người đi theo hắn một đường, vẫn luôn theo tới thôn của bọn họ, muốn mua lương thực.Nhưng không riêng gì Quan Dương không có lương thực, các thôn cũng không có.Giá lương thực quá cao, cả đời nông hộ chưa từng thấy qua nhiều tiền như vậy, mỗi ngày bán lương thực, đến sau này bán càng ngày càng hối hận, càng bán càng hoảng loạn, chờ bọn họ đến trấn mua muối vừa thấy, mới biết giá hàng tăng lên đến mức nào.Trong nhà có lương thực dư thừa, càng không dám bán nữa.Bán sớm là mệt rồi.Lão trượng đi cùng hắn một đường ngồi xổm ở cửa thôn, ngồi vào trời tối.Lý Chính nhìn không kịp, gọi người vào trong nhà ở một đêm, bán một túi ngũ cốc cho đối phương, đối phương ngàn ơn vạn tạ mà vác một túi nặng trĩu lương, cong eo theo đường núi trở về.- Lão trượng, ngươi để ta lên xe đi, dù sao thì xe của ta cũng ở giữa không trung mà.Lão trượng nói lời cảm tạ, chất đầy ngũ cốc lên xe của Lư Hủ, nói cái gì cũng muốn hắn tới xe lăn.Lý Hủ đành phải buông lỏng tay, đi được một đoạn đường khó khăn mới có thể cùng nhau hỗ trợ.Lão trượng nói chuyện phiếm với hắn:- Chuyện làm ăn của ngươi gần đây có tốt không?Lư Hủ cười khổ:- Được, nghe thì kiếm tiền cũng không sai biệt lắm, nhưng xài thì không giống.Bổ một lần dầu muối, hắn cũng phải đau gan một hồi.Lư Hủ nhìn chằm chằm vào quả dưa càng ngày càng lùn, oán giận nói:- Ta làm chính là đồ ăn bình dân bách tính, hiện tại ngược lại đều là hàng xa xỉ.Lão trượng chưa từng nghe qua từ hàng xa xỉ này, đại ý cũng có thể nghe hiểu được, lão lạc quan an ủi Lư Hủ:- Chỉ cần không đánh trận, còn có lương thực thì ngày sau sẽ còn có thể sống sót.Lư Hủ chỉ cười một tiếng, hắn đã không lạc quan như vậy.Hắn chỉ mang theo 200 cái bánh quẩy, bán hết trong buổi đấu giá, còn dư lại mấy cây.Lư Hủ nản lòng thoái chí, đưa bánh quẩy cho chưởng quỹ của tửu lâu.Sinh ý của tửu lâu cũng quạnh quẽ đến lợi hại.Chưởng quỹ còn nhờ Lư Hủ giúp hắn mua lương thực gấp hai ba lần.Nhìn thấy Lư Hủ ủ rũ, cũng chỉ thở dài một hơi, lấy một bình rượu nhỏ đưa cho Lư Hủ.Lư Hủ lo lắng, lại không nghĩ mang lo lắng về nhà, lão dừng xe lăn ở nửa đường, dọn đường núi Thạch Đầu một hồi lâu, mệt đến dọn không còn xe lăn mới về nhà.Lư Hủ chuyển tiền vào Bình gia, đồng tiền nhà hắn càng ngày càng nhiều, người của Lư Hủ lại càng ngày càng tang.


Đệ đệ muội muội không biết biến hóa của thị trấn, chỉ biết tiền nhiều tài tốt, ngồi xổm ở một bên nhìn Lư Hủ chuyển tiền, hai mắt sáng lên.Lư Hủ nhìn bộ dáng tham tiền của bọn họ không nhịn được buồn cười.Tịch Nguyệt hỏi:- Ca ca, ta có thể lấy năm cái mua nước đường không?Lư Hủ nắm lấy tay nàng:- Được rồi.Tịch Nguyệt phải dùng hai tay mới có thể tiếp nhận nhiều tiền như vậy, hai mắt cao hứng tỏa sáng, nàng thèm thuồng trong chốc lát, đếm ra năm con rồi thả những con khác trở về, ngửa đầu hỏi Lư Hủ:- Người bán hàng rong ca ca khi nào tới nha?Lư Hủ kéo bím tóc của nàng, muội muội ngốc của hắn đáng thương, còn không biết năm đồng tiền đã không mua được nước đường.- Ngươi tích cóp trước, chờ hắn tới ngươi lại mua.Tịch Nguyệt cao hứng lên, nắm chặt năm đồng tiền chạy tới gối của nàng.Lư Hủ đầy mắt từ ái, hiện tại cũng chỉ có muội muội của hắn là bảo bối, đây cũng là một đồng tiền.Lư Chu lớn hơn Tịch Nguyệt gấp đôi, hắn đã có thể hiểu rất nhiều cảm xúc của Lư Hủ, đợi Tịch Nguyệt chạy xa, Lư Chu hỏi:- Ca ca, sao ngươi lại không cao hứng? Tiền nhiều không tốt sao?Lư Hủ không biết giải thích với hắn như thế nào, thấy hắn hỏi rất nghiêm túc cũng không lừa gạt trẻ con:- Tiền trở nên nhiều hơn đương nhiên là tốt rồi, nhưng hiện tại tiền không đáng giá tiền, ngươi xem một vại tiền lớn này, thật ra...!Hắn hướng về phía một phần ba điệu bộ một chút:- Nó chỉ cao như vậy.Lông mày nhỏ của Lư Chu nhíu lại thành một đống.Lư Chu tự hỏi nên giải thích với hắn như thế nào, hắn lại hỏi:- Thì ra một vại tiền có thể đổi một vại muối, hiện tại chỉ có thể đổi cao muối như vậy sao?Lư Hủ:????Lư Hủ...!!!Ánh mắt lười nhác của hắn lập tức trở nên sắc bén, có phải đệ đệ của hắn có chút thông minh hay không?Lư Hủ:- Đúng đúng đúng! Ngươi có nghe hiểu không?Lư Chu:- Thì ra một cái bánh bao cần năm đồng tiền, sau đó lại cần mười đồng tiền, hiện tại Tam Nãi Nãi không thu tiền, chỉ cần lương thực thay đổi, ca ca, tiền trở nên không tốt sao? Không thể mua bánh bao sao? Vì sao mọi người đều không muốn?Lư Hủ:- Chuyện này nhất thời cũng không nói rõ.Lư Chu trầm mặc một lát, bỗng nhiên nói:- Nhà chúng ta không đủ lương thực, nhà người khác cũng không đủ ăn sao? Mọi người rõ ràng bán tiền, vì sao ngược lại ăn càng kém hơn?Lư Hủ không biết một tiểu hài tử bình thường mười tuổi có thể hiểu tới mức nào, lấy tri thức kinh tế học của hắn, chính mình cũng không hiểu rõ, chỉ có thể dễ hiểu nói:- Bởi vì thiếu mới có thể quý, chúng ta tuy rằng được mùa, nhưng có lẽ những nơi khác mất mùa, sẽ phải vận chuyển lương thực của chúng ta đến những nơi mất mùa.


Như vậy, lương thực của chúng ta ở đây cũng ít, cho nên sẽ rất quý.Lư Chu:- Chính là vì sao thịt cũng quý?Lư Hủ:- Không ăn lương thực thì ăn những đồ khác, cho nên thịt và đồ ăn đều sẽ theo sổ sách.Lư Chu:- Vậy muối thì sao?Lư Hủ vò đầu, đúng vậy, vì sao muối cũng tăng lên? Lại không thiếu muối! Hắn lắc lắc đầu, ném nghi vấn về với thái độ tức chết lão sư:- Ca ca không biết, ngươi thông minh hơn ta, ngươi từ từ suy nghĩ, chờ lớn lên ngươi suy nghĩ cẩn thận rồi nói cho ca ca biết.Đừng hỏi ta, ta sẽ không, ca ca của ngươi chính là một tên học việc, cho các ngươi ăn cơm no đã dùng hết toàn lực, siêu tải trọng tải, tha mạng đi hảo hán!Lư Chu cau mày gật đầu, nghiêm túc đáp ứng, ngay sau đó hắn lại an ủi Lư Hủ:- Ca ca cũng rất thông minh.Cảm thấy có lệ, cảm ơn, thì ra trong lòng tiểu tử ngươi cũng cảm thấy ngươi thông minh hơn ta!Lư Hủ nghiến răng, nhìn lên đầu hắn thật tốt, sau đó mới phủi phủi toàn bộ tóc của hắn.Hai anh em hợp lực đẩy bình tiền đến dưới giường giấu kỹ, Lư Chu túm lấy đề nghị mới của Lư Hủ nghĩ ra:- Chúng ta cũng giống như trước đây, ăn ngũ cốc đi, gà, đậu cũng ăn rất ngon.Với cái đầu nhỏ của hắn, hội tụ tất cả hiểu biết và suy nghĩ, Lư Chu chỉ biết hiện tại lương thực rất quý, nhà bọn họ không có lương gì.- Ta có thể ăn ít một chút.Lư Hủ bị đệ đệ của mình trêu chọc cười:- Vậy không được, ngươi đến ăn nhiều điểm tâm trường học một chút, trường cao của ngươi mới có thể hỗ trợ cho ta.Lư Chu nghe vậy lại rơi vào rối rắm, hắn đã nhặt củi cắt cỏ, làm việc nhà cho gà ăn heo, vẫn không giúp được gì sao?Lư Hủ thấy hắn lại không biết suy nghĩ cái gì, tự mình đưa Cổ Chu đi chơi:- Có ta ở đây, đói không các ngươi, tiểu hài tử nên có bộ dáng của tiểu hài tử, chơi đi!Lư Hủ ở nhà xoay hai vòng, lại đến ngoài ruộng xoay hai vòng.Phía sau nhà bọn họ là một mảnh đất nhỏ trồng rau dưa chuột, cà tím, các loại dưa đều lớn lên rất tốt, rau xanh ngoài ruộng cũng bắt đầu nảy mầm, toàn bộ thôn của Lư gia vẫn như cũ có bộ dáng bừng bừng sức sống.Đậu ở trường, hạt kê ở trường, cao lương ở trường, lúa ở trường.Sơn là trong suốt, nước là trong suốt, Lư Hủ chậm rãi bình tĩnh trở lại.Mặc kệ nó, dù sao thì nó cũng không chết đói.


Lại kém thì còn kém hơn trước sao?Lư Hủ nghĩ thông suốt, bước chân trở về, hắn chạy vào nhà của Nhan Quân Tề, vọt vào thư phòng của Nhan Quân Tề, cao hứng nói:- Quân Tề, ta định Đình Đình Đình đi, khai hoang đi!Tác giả có lời muốn nói:Lư Hủ: Đừng hỏi nữa, hỏi lại ta sẽ bại lộ, gia trưởng thật khó..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện