Bây giờ là buổi trưa. 

Cuối cùng Tô Nhiên và Lâm Thiên Sinh cũng đã đến khách sạn Ngân Hà. 

“Huh ~ Cũng may là đến kịp, lúc này có lẽ cô chủ Diệp vẫn còn chưa tới, chúng ta vào trong chuẩn bị trước đi.” 

Tô Nhiên liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thở phào nhẹ nhõm. 

Sau khi giao xe cho nhân viên phụ trách đỗ xe cho khách ở khách sạn, Tô Nhiên dẫn Lâm Thiên Sinh đi vào cửa khách sạn. 

“Xin chào ngài Lâm!” 

“Hoan nghênh ghé thăm!” 

Hai người vừa bước tới ngoài cửa đã nhìn thấy mấy chục nhân viên phục vụ khách sạn xếp thành hai hàng, tiếp đón nồng nhiệt. 

Hành động này khiến Tô Nhiên ngơ ngác! 

Lâm Thiên Sinh cũng cảm thấy bối rối. 

Lúc này anh cũng không biết bữa tiệc lần này là của Tô Nhiên và Diệp Đình. 

Đương nhiên bây giờ thậm chí anh còn không nhớ rõ Diệp Đình là ai. 

Bởi vì lúc Diệp Đình tự giới thiệu, Lâm Thiên Sinh hoàn toàn không lắng nghe. 

“Ngài Lâm, cô Tô, hai người đến rồi.” 

Vào lúc này, Diệp Đình dẫn theo Diệp Phong đi ra cửa khách sạn chào đón, gương mặt đầy ý cười khẽ cúi đầu chào Lâm Thiên Sinh. 

“Cô chủ Diệp, cậu chủ Diệp.” 

Tô Nhiên sợ đến mức không ngừng cúi người đáp lại. 

Chuyện này thật sự không thể ngờ đến. 

Lần này Tô Nhiên chỉ muốn mời Diệp Đình hỗ trợ, thật không ngờ ngay cả người thừa kế tương lai của nhà họ Diệp là Diệp Phong cũng cùng đến đây. 

Ngược lại, Lâm Thiên Sinh vẫn tỏ ra hờ hững. 

Phải suy nghĩ cả buổi mới nhớ lại dáng vẻ của Diệp Đình. 

Lúc này Tô Nhiên mới nhìn thấy Lâm Thiên Sinh ở bên cạnh mình vẫn vô cùng thờ ơ. 

Cô nhanh chóng kéo anh lại, thấp giọng nhắc nhở: “Còn không nhanh chào hỏi cô chủ Diệp và cậu chủ Diệp đi!” 

Lúc này Lâm Thiên Sinh mới giật mình, sau đó nói với Diệp Đình: “Tôi nhớ ra rồi, hóa ra là cô.” 

Trong giọng điệu của anh hoàn toàn không có chút tôn trọng nào, đa phần là sự ngạc nhiên. 

Tô Nhiên sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nghĩ thầm lần này thì xong rồi. 

Địa vị của nhà họ Diệp ở Giang Nam cao quý cỡ nào chứ. 

Có tin đồn rằng Diệp Phong là một người có thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn đối với kẻ thù. 

Lâm Thiên Sinh cứ vô lễ như vậy, nếu như bị anh ta để bụng, vậy thì chỉ sợ rằng lần này đến cả thần tiên cũng không thể cứu được nhà họ Tô. 

Thời điểm Tô Nhiên vẫn đang âm thầm hối hận, Diệp Đình lại đột nhiên cúi đầu với Lâm Thiên Sinh: “Ngài Lâm, là tôi.” 

“Chuyện lần trước tôi vẫn chưa có dịp để cảm ơn anh tử tế, hy vọng anh không cảm thấy phiền lòng.” 

“Người này là em trai của tôi, Diệp Phong, sau này mong anh quan tâm nhiều hơn.” 

Có sự nhắc nhở trước đó, đương nhiên Diệp Phong không dám khinh thường Lâm Thiên Sinh, anh ta vội vàng bước lên một bước, khiêm tốn nói: “Xin chào ngài Lâm, lần đầu gặp mặt, tôi là Diệp Phong.” 

Vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh vẫn vô cùng thản nhiên: “Xin chào hai người, vợ tôi nói muốn dẫn tôi đi ăn một bữa tiệc, không phải là của hai người chứ?” 

Nhìn thấy tình cảnh này, Tô Nhiên ngạc nhiên đến mức cái miệng anh đào nhỏ nhắn cũng phải há hốc thành hình chữ O. 

Cô hoàn toàn không thể tin được Lâm Thiên Sinh lại thật sự có quen biết với Diệp Đình!!! 

Diệp Đình mỉm cười nói: “Đúng vậy, ngài Lâm. Sau khi tôi nhận được điện thoại của cô Diệp vào sáng hôm nay, nên lập tức đến đây thu xếp.” 

Lâm Thiên Sinh nói: “Vậy còn chờ gì nữa, nhanh chóng khai tiệc đi.” 

Đúng lúc này, một tên vệ sĩ đột nhiên đi tới trước mặt Diệp Phong, tiến lại gần nói nhỏ vào tai anh ta điều gì đó. 

Sau khi nghe vệ sĩ báo cáo xong, nụ cười trên mặt Diệp Phong lập tức trở nên lạnh lùng, anh ta thấp giọng nói: “Tiêu diệt bọn họ đi!” 

“Vâng.” 

Sau khi nhận được mệnh lệnh, vệ sĩ nhà họ Diệp vội vàng rời đi. 

Sau đó Diệp Phong lại thay đổi về nụ cười ban đầu, nói với Lâm Thiên Sinh: “Có một số rắc rối nhỏ, khiến ngài Lâm chê cười rồi.” 

“Ngài Lâm, cô Tô, món ăn đã được chuẩn bị xong rồi, mời vào bên trong.” 

“Ừm.” Lâm Thiên Sinh hài lòng gật đầu. 

Sau đó anh nói với Tô Nhiên đang ngơ ngác ở bên cạnh: “Cô nhìn thái độ của người ta xem, như vậy mới đúng.” 

Nói xong, anh liền theo hai người Diệp Đình đi vào trong khách sạn. 

“Hả, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?” 

Tô Nhiên lấy lại tinh thần, mặc kệ nghi hoặc ở trong lòng, nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lâm Thiên Sinh. 

Không nói đến chuyện khác, chỉ bằng thái độ thờ ơ mà nhà họ Diệp từng dùng để đối xử với nhà họ Tô, muốn nịnh bợ bọn họ không phải chuyện đơn giản. 

Chuyện xảy ra ngày hôm nay quả thật vô cùng kỳ quái. 

Nhưng mà cũng không thể trách người khác được, dù sao thì thực lực của người ta cũng được thể hiện vô cùng rõ ràng. 

Trên bàn ăn, Tô Nhiên tìm được cơ hội, dứt khoát nói ra lý do mà cô tìm Diệp Đình. 

Lâm Thiên Sinh hoàn toàn không chú ý đến cuộc nói chuyện của hai người họ, sau khi uống một ly rượu thì ngậm một cây tăm trong miệng, tập trung vào suy nghĩ của bản thân. 

“Thì ra là vậy, cô Tô, cô cứ yên tâm, nhà họ Diệp chúng tôi nhất định sẽ hỗ trợ cung cấp tài chính cho tập đoàn Tô thị.” 

“Chỉ có năm sáu tỷ mà thôi, coi như tình nghĩa giữa hai nhà chúng ta, về sau cũng không cần phải trả lại. Sau này nếu như có gì khó khăn thì cô Tô có thể lên tiếng bất cứ lúc nào, nhà họ Diệp chúng tôi nhất định sẽ không từ chối.” 

Sau khi biết được mục đích của Tô Nhiên, Diệp Đình thản nhiên mỉm cười nói. 

Đồng thời cũng ra hiệu cho Diệp Phong ở bên cạnh làm việc. 

Diệp Phong hiểu ý, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi về tập đoàn Diệp thị: “Bảo tài vụ nghe máy, lập tức chuyển khoản sáu tỷ vào tài khoản của tập đoàn Tô thị.” 

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Phong nói với Diệp Đình: “Chị, mọi chuyện đã giải quyết xong, chuyện nhỏ thôi.” 

Diệp Đình hài lòng gật đầu. 

Điều này khiến Tô Nhiên vô cùng vui mừng, cô không ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. 

Mà tất cả những chuyện này dường như đều nhờ có Lâm Thiên Sinh. 

Cô không dám chậm trễ, vội vàng đứng dậy liên tục cảm ơn Diệp Đình và Diệp Phong: “Cảm ơn cô chủ Diệp, cảm ơn cậu chủ Diệp, Tô Nhiên tôi sẽ không bao giờ quên ân tình ngày hôm nay.” 

Diệp Phong nói: “Ha ha, không có gì to tát, chỉ cần ngài Lâm lên tiếng, cho dù muốn chị gái của tôi gả cho ngài Lâm, nhà họ Diệp của chúng tôi cũng sẽ đồng ý không chút do dự.” 

Anh ta vừa nói ra câu này, Tô Nhiên lập tức giật mình, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất. 

Diệp Đình đỏ mặt, trực tiếp đá Diệp Phong một cước: “Em đang nói bậy bạ cái gì đó?” 

Nói xong, còn nhanh chóng liếc nhìn Lâm Thiên Sinh một cái. 

Nhưng vẻ mặt của Lâm Thiên Sinh vẫn thờ ơ, giống như không hề nghe thấy gì. 

Tô Nhiên chỉ có thể xấu hổ mỉm cười, không biết vì sao trong lòng lại dấy lên cảm giác ghen tuông. 

Cho dù Lâm Thiên Sinh là một kẻ vô dụng, nhưng hiện tại cũng coi như là đồ của Tô Nhiên, làm sao cô có thể chia sẻ cho người khác được. 

Nhưng dù sao thực lực của nhà người ta cũng có thể nghiền nát cô, hơn nữa lại vừa giúp cô một việc lớn, đương nhiên Tô Nhiên cũng không dám nói gì thêm. 

“Được rồi chứ? Cơm cũng ăn xong rồi, chuyện của các người cũng đã bàn xong, hôm nay cứ như vậy đi.” 

Lâm Thiên Sinh đứng lên nói. 

Sau đó anh lại chỉ vào Diệp Phong: “Thằng nhóc cậu có tiền đồ đó, sau này nếu như có cơ hội thì đi theo tôi.” 

Nói xong, anh bảo nhân viên phục vụ mang giấy bút đến cho mình, nhanh chóng viết số điện thoại của mình xuống rồi đưa cho Diệp Phong. 

Sau đó lại nói: “Đây là phương thức liên lạc của tôi, sau này nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ, có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào.” 

Nghe vậy, sắc mặt của Diệp Phong và Diệp Đình trở nên vui mừng, nhanh chóng đứng dậy, dùng hai tay nhận lấy tờ giấy Lâm Thiên Sinh đưa tới, không ngừng nói cảm ơn: “Cảm ơn ngài Lâm!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện