Gió ngừng thổi, mây ngừng trôi, toàn bộ thế giới phảng phất như bị đóng băng, Ân Dục Cẩn lăng lăng nhìn Mục Văn Tĩnh, cái người mang khuôn mặt tinh xảo đẹp đẽ mà mình yêu tha thiết ấy, Ân Dục Cẩn nghe thấy mình hỏi: “Ngươi nói cái gì?”

“Ta yêu quốc sư.” Mục Văn Tĩnh cười với gã, trong nụ cười hiếm thấy mang theo vài phần nghiêm túc, “Từ rất lâu về trước đã thích, đã yêu, nếu A Cẩn không thích quốc sư, vậy nhường quốc sư cho ta nhé, được không?”

“A Cẩn, ta muốn quốc sư.” Mục Văn Tĩnh cười với Ân Dục Cẩn, là nụ cười Ân Dục Cẩn thích nhất, “Ngươi là bằng hữu tốt nhất của ta, ngươi sẽ giúp ta, có đúng không?”

“Làm sao có thể? Văn Tĩnh, ngươi lầm rồi.” Ân Dục Cẩn miễn cưỡng nở nụ cười, động viên Mục Văn Tĩnh như bình thường hay làm, “Hắn có điểm nào đáng để ngươi yêu thích đâu chứ?”

“Ta không có lầm.” Mục Văn Tĩnh ôn nhu đánh gãy Ân Dục Cẩn, trong đôi mắt đẹp đẽ lưu động ánh sáng chói mắt, “Từ lần đầu tiên gặp mặt, ta đã thích hắn.”

“Ta cũng không phải tiểu hài tử, đối tượng mình thích làm sao có thể lầm được chứ?” Mục Văn Tĩnh cười hì hì nói, y kéo ống tay áo của Ân Dục Cẩn, lại bị Ân Dục Cẩn né tránh theo bản năng, Mục Văn Tĩnh cũng chẳng coi đây là chuyện gì to tát, chỉ không ngừng cố gắng nói: “A Cẩn, ta yêu quốc sư, ta muốn có được hắn, ngươi sẽ giúp ta, có đúng không?”

Ân Dục Cẩn nhìn gương mặt quen thuộc của Mục Văn Tĩnh, không biết tại sao, cảm thấy vô cùng xa lạ.

Mà Mục Văn Tĩnh vẫn cười híp mắt nhìn gã như trước, thanh âm mềm nhũn, lại từng bước từng bước tới gần Ân Dục Cẩn, ôn nhu nói: “A Cẩn, ngươi sẽ giúp ta, đúng chứ?”

Ân Dục Cẩn theo bản năng lùi về sau, trong đôi mắt của Mục Văn Tĩnh có thứ gã không dám đối diện, một khắc đó gã thoạt nhìn cực kỳ chật vật, gã nghe thấy mình nói: “… Nhưng mà Diệp Thiều An không thích ngươi.”

“Có sao đâu.” Mục Văn Tĩnh lạc quan nói: “Tình cảm có thể từ từ bồi dưỡng nha, cho dù bây giờ hắn không thích ta, nhưng một khi chúng ta sớm chiều ở chung, biết đâu hắn lại yêu ta thì sao.”

“Hơn nữa, nếu như quốc sư yêu ta, A Cẩn cũng không cần ta trợ giúp nữa nha.” Mục Văn Tĩnh mỉm cười tới gần Ân Dục Cẩn, Ân Dục Cẩn chỉ cảm thấy lúc Mục Văn Tĩnh tới gần, một loại áp lực vô hình gã không muốn đối mặt lại ập tới, làm cho gã không tự chủ được lùi về sau, “A Cẩn là bằng hữu tốt nhất của ta, lại quen biết quốc sư lâu như vậy, khẳng định nguyện ý giúp ta, có đúng không?”

“A Cẩn không muốn giúp ta sao? Ta sẽ rất thương tâm đó.” Mục Văn Tĩnh đứng trước mặt Ân Dục Cẩn, nét mặt tươi cười như hoa, phảng phất như kẻ từng bước ép sát bức Ân Dục Cẩn lui vào trong góc không phải y,

“—— nhưng mà người hắn thích là ta!”

Ân Dục Cẩn nghe thấy mình hét lên, trong nháy mắt đó, trong đầu của gã trống rỗng, cơ hồ bối rối, gã há miệng thở hồng hộc, gần như oán hận nhìn khuôn mặt từng khiến gã mê luyến sâu sắc trước mặt này.

“Ngươi rốt cục nói ra.” Mục Văn Tĩnh thở dài một hơi, nụ cười trên khóe miệng của y chậm rãi thu liễm, đồng tử thâm hắc mang theo vài phần sâu không lường được, y méo xệch đầu, bình tĩnh nói: “Ta còn tưởng rằng A Cẩn sẽ tự lừa mình dối người cả đời cơ đấy.”

“Hận ta sao? Oán ta sao?” Mục Văn Tĩnh đột nhiên nở nụ cười, y có chút tự giễu chỉ chỉ mặt của mình, mỉm cười nói: “Bởi vì quốc sư đại nhân, đối mặt với khuôn mặt ngươi từng yêu thích này, lòng ngươi cũng sẽ nảy sinh oán hận sao?”

“A Cẩn, ngươi còn muốn lừa gạt bản thân tới khi nào?”

“Ta làm hình nhân thế mạng cho ngươi lâu như vậy.” Mục Văn Tĩnh thở thật dài, “Nhưng người ngươi yêu thích, thật sự là ta sao?”

“Ta cho ngươi biết, thời điểm ta nói ta yêu quốc sư, người ngươi oán hận là ta, mà không phải quốc sư.” Con mắt của Mục Văn Tĩnh thẳng tắp nhìn Ân Dục Cẩn, không cho gã bất kỳ khả năng trốn tránh nào, “Đã như vậy, ngươi còn cảm thấy, ngươi thích ta sao?”

Ân Dục Cẩn không lui về sau được nữa, gần như tuyệt vọng nhìn Mục Văn Tĩnh, đầu ngón tay của gã run rẩy trong vô thức, kiêu ngạo từ trước đến giờ luôn hiện hiện trên mặt bị một tầng màu sắc tái nhợt che khuất, thoạt nhìn, gã giống như một con cá cùng đường mạt lộ bị đặt nằm trên thớt.

“Đừng tự lừa gạt mình nữa, A Cẩn.” Mục Văn Tĩnh gần như thương hại nhìn Ân Dục Cẩn, “Ngươi tự lừa gạt mình, đã đủ lâu rồi.”

“—— đủ rồi!” Ân Dục Cẩn rít gào, khi đó biểu tình của gã vô cùng đáng sợ, thân thể của gã bởi vì phẫn nộ mà run rẩy nhè nhẹ, gã gằn từng chữ một: “—— ngươi thì biết cái gì? Ngươi thì biết cái gì?!”

“Ta đúng là không biết.” Mục Văn Tĩnh lúc này vô cùng thẳng thắn, “Thế nhưng A Cẩn, ưu thế của ngươi, đã từng chút một bị ngươi đưa cho người khác, Nhị điện hạ, ta, thậm chí vô số người ái mộ quốc sư ở Đại Ân.”

“So sánh với chúng ta, ngươi có ưu thế gì sao?”

“Ưu thế lớn nhất của ngươi, chỉ là quốc sư yêu ngươi.” Thời khắc này, âm thanh của Mục Văn Tĩnh lạnh lùng đến đáng sợ, “Thế nhưng, A Cẩn, quốc sư là con người, hắn không phải thần, hắn sẽ thống khổ, sẽ khổ sở, sẽ thương tâm, cũng sẽ bỏ đi, càng sẽ chạy trốn.”

“Cho dù hắn thoạt nhìn hoàn mỹ tao nhã cỡ nào, hắn vẫn chỉ là một con người mà thôi.” Mục Văn Tĩnh trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: “Ta đã làm sai rất nhiều điều, cũng từng nghĩ sai rất nhiều chuyện, tất nhiên đã bỏ qua rất nhiều thứ.”

“Thế nhưng.” Mục Văn Tĩnh thẳng tắp nhìn vào Ân Dục Cẩn, thần sắc nghiêm túc trước nay chưa từng có, “Ngay cả một đứa bé cũng biết phải bảo vệ người mình thương, không để hắn chịu thương tổn, ta đâu phải không biết?”

“Ta sẽ không để cho ngươi tổn thương hắn một lần nữa đâu.”

“Ngươi nghĩ rõ ràng cũng tốt, không nghĩ ra cũng được.” Mục Văn Tĩnh lộ ra một nụ cười ôn nhu, “Đều chẳng thể thay đổi quyết định của ta.”

“Làm bằng hữu của ngươi, A Cẩn, ta nhắc nhở ngươi một câu cuối cùng, tự hỏi trái tim mình một chút đi, người ngươi yêu thích, thật sự là ta sao?” Mục Văn Tĩnh ngửa đầu nhìn Ân Dục Cẩn, ánh mắt bình thản, “Ngươi muốn hôn ta không?”

“Ngươi muốn hôn quốc sư không?”

“Ngươi đã có đáp án rõ ràng, đừng tự lừa mình dối người nữa.” Mục Văn Tĩnh phất phất tay với Ân Dục Cẩn, “Hẹ gặp lại, A Cẩn.”

Mục Văn Tĩnh quay người, thong dong rời đi.

Cuối cùng, vẫn làm mọi chuyện minh bạch.

Mục Văn Tĩnh thở dài một hơi, không nhịn được lộ ra một nụ cười khổ, rõ ràng đã quyết định, cứ trốn ở phía sau A Cẩn, để A Cẩn thương tổn quốc sư, sau đó mình đảm nhiệm vai áo bông nhỏ tri kỷ, từng bước từng bước công chiếm trái tim quốc sư, mưu đồ đã tính toán chặt chẽ như vậy, cuối cùng vẫn đi làm rõ mọi chuyện.

A Cẩn bây giờ… đã hiểu ra chưa? Khả năng mình đuổi được quốc sư càng nhỏ hơn rồi.

Gió từ từ thổi qua, Mục Văn Tĩnh hít vào một hơi thật dài, trên gương mặt tinh xảo đẹp đẽ không khỏi hiện ra mấy phần ý cười.

Nhưng mà, vậy thì thế nào chứ?

Yêu một người, là khiến hắn cảm thấy vui vẻ, phải không?

Quốc sư của y, đã rất lâu không cười rồi đó.

Đã bao lâu rồi y không được nhìn thấy nụ cười như mưa thuận gió hòa ấy không còn xuất hiện trên gương mặt quốc sư nữa,

Thay vào đó, là ngột ngạt, thâm trầm, bình tĩnh, đau thương, lạnh lùng, tất cả tâm tình đều bị giấu dưới lớp vở bề ngoài bình tĩnh, cũng chỉ có A Cẩn mới có thể coi như không thấy.

Y cũng đã từng tự nhủ với bản thân ‘coi như không nhìn thấy’, nhưng ngày hôm nay, khi một lần nữa trực diện nhìn thấy quốc sư đè nén thần sắc dưới sự bình tĩnh đó, y lại không nhịn được làm rõ tất cả mọi chuyện,

Quốc sư yêu A Cẩn, A Cẩn cũng yêu quốc sư, có phải một khi làm rõ mọi chuyện, hai người sẽ có một kết cục tốt không?

Có phải say này, quốc sư sẽ không lộ ra thần sắc vừa ngột ngạt vừa đau khổ ấy nữa không?

Sau khi nói mấy câu nói lúc nãy, hi vọng thần sắc đó của quốc sư, phảng phất như sẽ biến mất ở giữa nhân thế này.

Mục Văn Tĩnh biết mình không thay thế được Ân Dục Cẩn, y biết quốc sư của y là một người cố chấp nhường nào, quốc sư của y một khi đã chọn Ân Dục Cẩn, không ai có thể thay thế gã được,

Nếu như… Quốc sư của y ở bên A Cẩn, cảm thấy hạnh phúc, y hẳn cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc nhỉ.

Yêu một người, là khiến hắn cảm thấy hạnh phúc, phải không?

Thế nhưng… kể cả khi y đã làm rõ, A Cẩn vẫn không chịu hiểu, vẫn không mang lại hạnh phúc cho quốc sư, vậy thì cũng đừng trách y dùng mọi thủ đoạn cướp quốc sư đi!

Mục Văn Tĩnh đột nhiên quay người lại nhìn về phía xa xa, trong con ngươi thâm đen là một mảnh vắng lặng, A Cẩn, đây là cơ hội cuối cùng của ngươi.

Quốc sư là trân bảo, mà những kẻ mơ ước trân bảo luôn gia tăng.

Có ai không muốn có được trân bảo chứ?

Y làm rõ tất cả những chuyện này, người y muốn giúp, xưa nay chưa bao giờ là Ân Dục Cẩn;

A Cẩn, ngươi phải biết nắm bắt cơ hội đó…

Bây giờ quốc sư yêu ngươi như vậy, làm sao sẽ cam lòng từ chối ngươi chứ?

Về phần hậu chiêu ta đã mai phục, nếu như ngươi không thể khiến quốc sư nhìn thấy chân tâm và thành ý của ngươi, quốc sư không tín nhiệm ngươi, vậy thì… Ta sao có thể yên tâm giao quốc sư cho ngươi chứ?

Trá tim dị dạng mà nhảy lên, Mục Văn Tĩnh lộ ra một nụ cười yêu diễm, kỳ thực y vẫn có cơ hội nhỉ…

Với trí thông minh của A Cẩn, làm sao có khả năng… làm cho quốc sư tín nhiệm gã một lần nữa?

——

“Ngươi muốn hôn ta không?”

“Ngươi muốn hôn quốc sư không?”

Câu hỏi của Mục Văn Tĩnh cứ văng vẳng bên tai, Ân Dục Cẩn mờ mịt nhìn lòng bàn tay của mình, muốn hôn Văn Tĩnh không?

Làm sao có khả năng!

Ân Dục Cẩn hoảng hốt trong lòng, gã làm sao lại muốn hôn Văn Tĩnh chứ? Văn Tĩnh tựa như đám mây phía chân trời, không phải dùng để hôn.

Vậy muốn hôn Diệp Thiều An sao?







Trước mắt phảng phất như xuất hiện bờ môi nhợt hạt mỏng manh của người ấy, màu sắc môi rất nhạt, lại hấp dẫn người ta muốn cắn một phát,

Đáp án đã rất rõ ràng, không phải sao?

Gã thích Văn Tĩnh, lại không có bất kỳ dục vọng nào với y, như sinh vật nhìn thấy thần phật cao quý không thể xâm phạm, chỉ muốn đội lên đầu mà cúng, cẩn thận mọi chuyện, nhưng sẽ không có bất kỳ một dục vọng nào;

Gã oán hận Diệp Thiều An, lại chỉ có dục vọng với một mình hắn, nếu như nói Văn Tĩnh ở trong lòng gã giống như thần phật chỉ có thể cúng bái, vậy thì Diệp Thiều An chính là kẻ phàm trần gã muốn nhốt lại,

Gã rõ ràng rất oán hận Diệp Thiều An, nhưng trong những tháng năm dài đằng đẵng ấy, lại yêu trúng nam nhân đó.

Ân Dục Cẩn cắn răng, quay đầu đi tìm Diệp Thiều An, gã nhớ Mục Văn Tĩnh từng nói rằng, quốc sư là một trân bảo, có vô cùng vô tận kẻ mơ ước hắn.

Đúng thế…

Nhị điện hạ, Văn Tĩnh, còn có cái tên Cẩm điện hạ kia nữa, và hàng ngàn hàng vạn con dân Đại Ân ái mộ Diệp Thiều An,

Mình thật sự có ưu thế sao?

Ân Dục Cẩn tự vấn lòng mình, Văn Tĩnh nói ưu thế của gã chính là Diệp Thiều An yêu gã, nhưng Văn Tĩnh không biết rằng, người Diệp Thiều An yêu không phải gã,

Gã vốn là thế thân duy nhất của Diệp Thiều An,

Nhưng bây giờ, có một thế thân hoàn mỹ hơn đặt trước mặt Diệp Thiều An!

Ánh mắt Ân Dục Cẩn trở nên thâm trầm, lòng gã bùng lên ngọn lửa oán hận, Diệp Thiều An rõ ràng từng nói yêu gã, cuối cùng lại chỉ coi gã là thế thân!

Thế thân!

Tác giả có lời muốn nói:

Mục Văn Tĩnh tuy rằng đã làm rõ mọi chuyện, nhưng chớ quên, y từng hãm hại Ân Dục Cẩn một cách tàn nhẫn, y là người dạy cho Ân Dục Cẩn vụ thế thân, cũng là người nói chuyện đó cho Diệp Thiều An, trong tình huống như vậy, coi như Ân Dục Cẩn nói thật lòng, An An sẽ tin mấy phần?

Nếu như Ân Dục Cẩn thật sự đi tỏ lòng…chúng ta nên suy ngẫm về trí thông minh của gã một chút【 thắp nến】

Có lẽ câu chuyện này đã dạy cho chúng ta một bài học, tuyết đối không nên ái mộ hoặc làm bằng hữu với tâm cơ boy, quay đi quay lại chỉ bị bán thôi là chuyện nhỏ, bị bán còn thay y đến tiềm mới là bình thường【 này! 】
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện