“Văn Tĩnh?” Tâm lý Ân Dục Cẩn có dự cảm không tốt, nhưng vẫn mở miệng hỏi trước:

“Ngươi tại sao sao lại tới chỗ này?”

“Nơi này náo nhiệt nha.” Mục Văn Tĩnh lộ ra một nụ cười vô hại với cả người lẫn vật, khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo vẫn rạng ngời rực rỡ như thế, “Ta ở một mình rất tẻ nhạt nha, đương nhiên muốn tới chỗ náo nhiệt xem náo nhiệt một chút.”

Mục Văn Tĩnh vừa nói vừa đến gần bọn họ, giữa hai lông mày tràn đầy sự vô hại.

Ân Dục Cẩn càng thêm cảnh giác, gã cũng không biết tại sao, rõ ràng trước mặt là Văn Tĩnh gã thích nhất, thế nhưng tâm lý lại như gặp phải kẻ địch mạnh mẽ, càng thêm cảnh giác đề phòng, như thể chỉ cần lơ đãng một chút thôi, vật quý giá nhất của mình sẽ bị cướp đi.

Thời điểm hai người họ đang ngươi tới ta đi, Nhị điện hạ đã lặng lẽ đi đến phía sau Diệp Thiều An, đôi mắt chàng như đang hổ thẹn lại như đang xấu hổ lúng túng nhìn Diệp Thiều An, hai bên gò má đều ửng đỏ, thoạt nhìn giống như một thiếu niên ôn hòa ngượng ngùng;

Chàng lôi kéo ống tay áo Diệp Thiều An, nhỏ giọng chân thành nói: “Xin lỗi… Ta không phải không nghe ngài… Chỉ là…”

Chàng cắn chặt đôi môi, lộ ra biểu tình như sắp khóc đến nơi, “Ta đã mang đến rất nhiều phiền toái cho ngài… Ta đã khiến ngài phải chịu nhiều sự chê bai vì ta… Lần nào ta cũng chỉ có thể đứng một bên nhìn… Ta không nghĩ…”

Nhị điện hạ lôi kéo ống tay áo của Diệp Thiều An, lại không dám dùng sức, đôi tay mang theo vài phần run rẩy, hai con mắt không dám chớp nhìn Diệp Thiều An, mơ hồ ngấn lệ, rồi lại quật cường không cho nó chảy xuống,

Thoạt nhìn giống như một con thú nhỏ sợ bị chủ nhân vứt bỏ.

Diệp Thiều An nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc của chàng, dường như than thở lại tựa như đang bất đắc dĩ, “Điện hạ, ngài là con cháu của Vương tộc Ân thị.”

Nhị điện hạ có chút hồ đồ nhìn hắn, tựa hồ rất mờ mịt, biểu tình của Diệp Thiều An nhu hòa hơn một chút, hắn thở dài một hơi, trịnh trọng nói: “Trên người ngài chảy huyết mạnh tôn quý nhất trên đời này, ngài họ Ân, là Vương tộc Ân thị.”

“Hiểu ý của ta không, Nhị điện hạ?”

Vành tai Nhị điện hạ hơi đỏ lên, nhưng vẫn gật gật đầu, cười với Diệp Thiều An xán lạn như hoa, trong nụ cười mang theo sự ỷ lại không nói ra được, như một con thú nhỏ tin nhậm chủ nhân của nó sâu sắc.

Diệp Thiều An không nhịn được, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai của chàng.

Ân Dục Cẩn nghiêng đầu, vừa vặn nhìn thấy tình cảnh này.

Bọn họ thân mật tự nhiên mà hài hòa như vậy, giống như tình cảnh được chứng kiến trong mộng đó.

“Diệp Thiều An!” Ân Dục Cẩn không nhịn được gầm lên một tiếng, luống cuống trong lòng gã càng ngày càng sâu, cũng không dám để người ta nhìn ra, chỉ có thể giả vờ ngẩng đầu đầy kiêu ngạo, lạnh lùng nghiêm nghị nói: “Ngươi đang làm gì đó!”

Nhị điện hạ rõ ràng thấp hơn một chút so với Diệp Thiều An, lại theo bản năng che chở Diệp Thiều An ở phía sau, ngẩng đầu lên không cam lòng yếu thế trừng lại Ân Dục Cẩn, như một con sói con bị chọc tức,

Ân Dục Cẩn có thể rõ ràng nhìn thấy con ngươi của Diệp Thiều An nhu hòa hơn một ít.

Mục Văn Tĩnh càng không bỏ qua tình cảnh này, y tận lực bỏ qua Ân Dục Cẩn, động tác linh hoạt bay tới bên người Diệp Thiều An, cười híp mắt nói: “A Cẩn đừng tức giận như vậy mà, dọa tiểu hài tử là không tốt đâu.”

“Nhị điện hạ nhỏ như vậy, rất dễ bị dọa khóc đó.”

“Nhỡ Nhị điện hạ bị giật mình, quốc sư đại nhân sẽ đau lòng nha.” Mục Văn Tĩnh ném đá giấu tay, cười đến thoải mái tự tại, “A Cẩn cam lòng để quốc sư đại nhân đau lòng sao?”

Ân Dục Cẩn nặng nề hừ lạnh, có chút không vui nói: “Văn Tĩnh, lại đây.”

Mục Văn Tĩnh phảng phất như không nghe thấy thanh âm của gã, tự mình nói: “—— nhưng mà ta sẽ…đau lòng lắm.”

Y mỉm cười nhìn Ân Dục Cẩn.

Thần sắc của y tùy ý hờ hững y như dĩ vãng, nhưng Ân Dục Cẩn lại xuất hiện cảm xúc gần như hoảng loạn từ tận đáy lòng, thứ cảm xúc gã trước nay chưa từng có, lúc này Mục Văn Tĩnh, hết sức chăm chú.

Mà lúc này, Ân Dục Cẩn mới phát hiện chỗ đứng lúc này bất đồng.

Nhị điện hạ, Mục Văn Tĩnh đều đứng trước người Diệp Thiều An, đứng hai bên trái phải, vô hình trung tạo thành khí thế đối lập, Diệp Thiều An đứng ở đằng sau Nhị điện hạ và Mục Văn Tĩnh, phảng phất như được bọn họ bảo hộ ở phía sau.

Ân Dục Cẩn hô hấp dồn dập, gã lần đầu tiên biết được rõ ràng thế này, thế cuộc đối với gã mà nói, phi thường bất lợi.

“Văn Tĩnh.” Ân Dục Cẩn nghe thấy thanh âm trầm ổn của mình.

Ân Dục Cẩn phảng phất như có thể nghe thấy tiếng tim mình đập, gã chưa bao giờ nghĩ tới chuyện Mục Văn Tĩnh sẽ đứng phe đối lập với mình, càng chưa bao giờ nghĩ tới việc Mục Văn Tĩnh sẽ đứng bên phe của Diệp Thiều An,

Diệp Thiều An rõ ràng từng phái người truy sát y, mà bản thân mình cũng bởi vì chuyện này mới cùng Diệp Thiều An nháo thành tình huống như bây giờ,

Nếu như Mục Văn Tĩnh muốn đứng bên Diệp Thiều An, như vậy Ân Dục Cẩn gã, được tính là gì? “A, A Cẩn.” Mục Văn Tĩnh cười híp mắt nói: “Đừng hung tàn như vậy mà ~ Nhị điện hạ nhỏ như vậy, bị A Cẩn dọa khóc sẽ không tốt.”

“Dù sao hắn cũng là đệ đệ duy nhất của A Cẩn nhá ~ ”

Mục Văn Tĩnh hời hợt, dăm ba câu liền tẩy trắng bản thân sạch sành sanh, cười híp mắt nhìn Ân Dục Cẩn như trước, phảng phất như người đứng ở phía đối lập với Ân Dục Cẩn không phải y.

Ân Dục Cẩn nhìn về phía Nhị điện hạ, không nhìn thì thôi, vừa nhìn đã phát hiện người này rất tương tự với Cẩm điện hạ trong mộng.

So với gã còn giống hơn.

Bất kể là thần sắc hay là động tác, đều cực kỳ tương tự, Cẩm điện hạ trong mộng, cũng yêu thích kéo ống tay áo của Diệp Thiều An như vậy.

“Vương thượng.” Diệp Thiều An nhẹ nhàng thở dài, rốt cuộc là phá vỡ bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa Ân Dục Cẩn và Nhị điện hạ lúc này, trầm giọng nói: “Nhị điện hạ, là đệ đệ duy nhất của ngài.”

“Hắn là con cháu của Vương tộc Ân thị, là Nhị điện hạ của Đại Ân.”

Diệp Thiều An nói thật trầm tĩnh, lại làm cho đáy lòng của Ân Dục Cẩn hơi trầm xuống, trong ký ức, Diệp Thiều An chưa bao giờ nói chuyện với gã như vậy.

“Nhị điện hạ, không còn sớm nữa, ngài nên đi đọc sách.” Diệp Thiều An hời hợt nói: “Về phần Mục công tử, nơi này có lẽ cũng không thích hợp ngươi.”

Đây không phải là trực tiếp đuổi khách sao.

Mục Văn Tĩnh nở nụ cười: “Nhưng mà ta cảm thấy nơi này rất thích hợp ta đấy chứ.”

“Nhưng mà.” Mục Văn Tĩnh kéo âm điệu thật dài, “Nếu như quốc sư không muốn gặp ta, ta cũng không muốn quốc sư thấy khó chịu.”

“A Cẩn, chúng ta đi thôi.” Mục Văn Tĩnh cười đến ngọt ngào, âm thanh ngọt nị, con mắt lại hết sức âm hàn, “Quốc sư đại nhân không hoan nghênh chúng ta đến đây, đều do A Cẩn quá dọa người đó.”

Diệp Thiều An cũng không đáp trả, hắn chỉ nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Nhị điện hạ, ra hiệu chàng rời đi, Nhị điện hạ không muốn rời đi một chút nào, nhưng nhìn con mắt kiên trì nghiêm túc của Diệp Thiều An đó, cuối cùng vẫn mím mím môi, ly khai.

Chàng biết Diệp Thiều An không muốn để chàng nhìn thấy tình cảnh đó, bất kể là xuất phát từ nguyên nhân gì, thế nhưng tư vị bị cách ly khỏi tất cả này vẫn khiến chàng cực kỳ cực kỳ không vui.

Chàg muốn biết tất cả về người này, chàng muốn mỗi phút mỗi giây đều có thể nhìn thấy người này, chàng muốn người này mỗi phút mỗi giây đều nhìn thấy chàng, chàng không hy vọng bất luận kẻ nào hay bất cứ chuyện gì có thể phân tán sự chú ý của người này,

Đặc biệt là Ân Dục Cẩn.

Nhị điện hạ theo bản năng sờ lên khuôn mặt của mình, đó là một khuôn mặt đặc biệt tương tự Ân Dục Cẩn, đó cũng là khuôn mặt của một người có nhân cách được Diệp Thiều An coi trọng,

Ân Dục Cẩn có, chàng cũng có.

Ân Dục Cẩn không có, chàng lại có.

Tại sao Diệp Thiều An, không thể coi trọng chàng, như coi trọng Ân Dục Cẩn chứ?

Không ai biết lần đầu tiên chàng và quốc sư gặp mặt nhau là hôm nào, có lẽ ngay cả quốc sư đại nhân cũng quên từ lâu rồi, nhưng chàng vẫn nhớ, thậm chí, nhớ tận 5 năm.

Khi đó, quốc sư đại nhân chưa đến nhược quán (20 tuổi), quân tử nhẹ nhàng, trơn bóng như ngọc, ngày ấy ngài đứng trên thiên đàn, lại như tiên nhân trên chín tầng trời, giơ tay nhấc chân tiên khí phân tán, phong hoa tuyệt đại;

Thế nhưng chàng đã thấy thời điểm quốc sư đại nhân chán nản nhất.

Hắn bị người ta đâm một đao, áo bào trắng bị huyết dịch nhuộm đỏ, hắn dựa vào góc tường, máu tươi trên bụng đang chảy ào ra ngoài, hắn chú ý thấy mình đi tới, liền ngẩng đầu lên, trên thái dương tràn đầy mồ hôi hột, phảng phất như “Trích Tiên” trên chín tầng trời bị đẩy xuống phàm trần, nhưng vẫn tuyệt đại phong hoa như thế,

“Tiểu công tử, ngươi có thể thoa thuốc giúp ta chứ?”

Hắn ngậm cười nói, đôi con ngươi đen láy ôn nhu đa tình, giống như vòng xoáy khiến người ta trầm mê.

Chàng nhớ quốc sư đại nhân, năm năm qua, cả ngày lẫn đêm, nào dám có nửa phần lãng quên, mà quốc sư đại nhân, lại không nhớ rõ chàng từ lâu.

Ngày hôm đó, thời điểm quốc sư đại nhân bước từng bước từng bước đi tới bên cạnh chàng, trái tim của chàng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, chàng nghe thấy âm thanh ôn nhu trầm tĩnh của quốc sư đại nhân, chẳng mừng rỡ vì chuyện Nhị điện hạ, lại vui sướng vì có thể gần hắn hơn một chút;

Nếu như chàng là Nhị điện hạ…nghĩa là chàng có thể đến gần quốc sư hơn một chút phải không?

Chàng đầy cõi lòng vui sướng mà tiến cung, lại phát hiện, thế gian này kẻ mơ ước quốc sư đại nhân, lại không chỉ có một người là chàng.

Quốc sư đại nhân có lẽ đã quên, nhưng chàng sẽ vĩnh viễn nhớ câu —— “Tiểu công tử, ngươi có thể thoa thuốc giúp ta chứ?”

Ôn nhuận đa tình, khiến người ta trầm mê,

Đây chính là quốc sư đại nhân của chàng a.

“Vương thượng.” Diệp Thiều An bình tĩnh nói, “Nhị điện hạ là đệ đệ của ngài, là tộc nhân Ân thị.”

Ân Dục Cẩn nhìn Diệp Thiều An, vì đáy mắt bình tĩnh của hắn mà cảm thấy từng tia từng tia khủng hoảng, Diệp Thiều An nhìn gã, rồi nhìn Mục Văn Tĩnh, cuối cùng chậm rãi nở nụ cười, “Vô luận ngày sau, ngài có dòng dõi hay không, Đại Ân đều có người nối nghiệp.”

“Vương thượng.” Diệp Thiều An nhẹ nhàng than thở, đôi mắt đẹp đẽ tràn đầy thâm trầm, giống như biển cả bình yên che giấu sóng lớn, tất cả sóng lớn đều là sóng ngầm, “Ta dù sao cũng sẽ giúp ngài…”

“Được đền bù như mong muốn.”

Ân Dục Cẩn hoảng loạn trong lòng, thế nhưng gã quen kiêu ngạo trước mặt Diệp Thiều An rồi, vừa thấy Diệp Thiều An cúi đầu trước gã, thì càng không thả mặt mũi mình xuống được, gã cười lạnh: “Ngươi có thể để cho ta được toại nguyện như thế nào?”

Diệp Thiều An quay đầu nhìn về phía Mục Văn Tĩnh, khẽ cười nói: “Mục công tử, còn nhớ trận cá cược của chúng ta chứ?”

Hắn ý vị thâm trường nói.

Mục Văn Tĩnh cười to, nói: “Đương nhiên nhớ chứ.”

“Chỉ có điều, thứ cho ta nói thẳng, phần thắng của quốc sư đại nhân, cũng không lớn đâu.” Mục Văn Tĩnh lại cười nói, y đột nhiên minh bạch Diệp Thiều An muốn làm gì, nếu như Nhị điện hạ là con đường hắn trải cho Ân Dục Cẩn, vậy thì mình….

Cũng chỉ là một công cụ để Ân Dục Cẩn được đền bù như mong muốn mà thôi.

Mục Văn Tĩnh thầm hận trong tim, Ân Dục Cẩn có đáng được như thế không! Gã đáng giá để ngươi vì gã làm nhiều như vậy sao?!

“Tỷ lệ mà thôi.” Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm nói, hắn nhìn xoáy sâu vào Ân Dục Cẩn, nhẹ giọng nói: “Vương thượng, sau này nhớ phải nghĩ rồi hẵng làm nhé.”

Câu nói này, giống như một lời từ biệt.

Diệp Thiều An dần dần đi về chốn xa, dường như muốn rời khỏi sinh mệnh của gã.

Ân Dục Cẩn đột nhiên có chút bối rối, gã theo bản năng mà đuổi theo, lại bị Mục Văn Tĩnh ngăn lại, Mục Văn Tĩnh cười ngọt ngào: “A Cẩn, ngươi đã nói, ngươi thích ta, có đúng không?”

Trái tim Ân Dục Cẩn từ từ chìm xuống.

Mục Văn Tĩnh phảng phất như không nhìn thấy vẻ mặt của gã, chỉ nói: “Ngươi thích ta, không phải nên làm cho ta cao hứng sao?”

“A Cẩn, ta yêu quốc sư.”

“Ngươi thích ta như vậy, chắc chắn sẽ cho ta được toại nguyện, có đúng không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện