Tuy không tìm hiểu được gì từ chỗ Thẩm Mộ Ca, nhưng Thiên Thành công chúa sẽ không dễ dàng từ bỏ tìm hiểu quan hệ giữa Hoàng tỷ và Phù Sinh. Mới vừa trở về, liền nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lục Thành Nhan, nụ cười thuần túy không hề che dấu cái gì làm xua tan cái nóng của thời tiết, như một tia nắng ấm rơi vào tim người nhìn.



Thẩm Ngữ Cầm cũng bị hấp dẫn, nhưng sau một khắc lại cảm thấy cảnh tượng này có chút chói mắt, mờ hồ làm lòng nàng không thoải mái. Thẩm Ngữ Cầm trầm thấp gọi: “Tiểu Lục tử.”



Mới vừa ý cười dào dạt, khi nghe giọng nói này vang lên thì thân thể nhỏ bé không khỏi dừng một chút, nhanh chóng đứng thẳng lưng, thay vào đó là vẻ mặt nghiêm túc.



Thẩm Ngữ Cầm thấy biểu tình Lục Thành Nhan thay đổi khi nghe nàng gọi, trong lòng càng thêm khó chịu, có chút không kiên nhẫn: “Ngươi đi theo bổn cung.” Dứt lời thì nhấc chân đi vào phòng. Thấy Thu Thiền cũng đi theo, nói: “Thu Thiền, ngươi ở ngoài bảo vệ.”



Lục Thành Nhan không cảm thấy có gì không thích hợp, ngược lại nàng đã quen với tình cảnh này. Chỉ có Thu Thiền, khi nghe Công Chúa phân phó thì trong lòng biết không xong rồi. Nghe giọng nói đã biết hiện tại Công Chúa không vui, hơn nữa còn kêu một mình Tiểu Lục Tử ở lại, chỉ sợ Tiểu Lục Tử sẽ bị dằn vặt không ít. Mắt thấy Tiểu Lục Tử muốn nhấc chân rời khỏi, không nhịn được giật nhẹ ống tay áo của hắn, dùng mắt ra hiệu.



Lục Thành Nhan cười cười, tỏ vẻ đã hiểu.



Mùi trầm hương trong phòng làm Thẩm Ngữ Cầm thấy bức bối, nên càng bực mình hơn, tới ghế chủ tọa ngồi xuống, nửa nghiêng người nhìn Lục Thành Nhan cũng theo vào, đứng cạnh cửa, không nói lời nào, cũng không hề nhúc nhích.



“Đóng cửa lại.”



“Tới gần một chút!”



Thẩm Ngữ Cầm rất muốn mở đầu Lục Thành Nhan xem bên trong chứa thứ gì, tại sao vào cung lâu như vậy rồi mà vẫn còn biểu tình ngờ nghệch, không bao giờ biết chủ động lấy lòng, miễn cưỡng lắm đá một cước mới bước một bước. Mỗi lần đều hỏi vì sao? Không biết ở đâu nhiều cái vì sao như vậy? Nàng kêu hắn làm việc sao hắn dám hỏi vì sao chứ?.



Mà mỗi lần ở trước mặt nàng, Lục Thành Nhan không phải một mảnh mờ mịt thì là không có biểu tình y như một con rối, nhưng mới vừa rồi rõ ràng cùng Thu Thiền tán gẫu thì mặt mày hớn hở, với nàng thì chưa bao giờ có vẻ mặt ôn hòa. Chẳng lẽ nàng thân là Công Chúa, càng khiến người khác không thích đến vậy sao? Thẩm Ngữ Cầm càng nghĩ càng tức giận, ánh mắt nhìn Lục Thành Nhan càng ác liệt hơn.



“Tiểu Lục Tử, bổn cung hỏi ngươi, ngươi có quen với Phù Sinh công công ở cùng Tập Viện với ngươi ngày trước không?” Hôm dẫn hai người này đi từ chỗ Từ công công, nàng đã lặng lẽ thăm dò, giữa họ có chút giao tình.



“Hồi Công Chúa, nô tài có quen.”



“Giao tình có tốt không? Ngươi biết bao nhiêu về người này?” Tốc độ nói chuyện của Thẩm Ngữ Cầm vững vàng, lam người nghe không thể hiểu mục đích của nàng.



“Giao tình ở mức quen biết không bao lâu.” Lục Thành Nhan hơi trầm ngâm, thực chất trả lời.



“Sau khi ngươi rời khỏi có còn liên hệ không?” Thẩm Ngữ Cầm nhìn vẻ mặt Lục Thành Nhan không có gì khác thường, hơn nữa là nàng ra lệnh đưa Lục Thành Nhan tới Tập Viện nên hai người này mới quen biết, trên cơ bản có thể xác định trước thời gian đó bọn họ không quen biết nhau.



“Sau này bổn cung lệnh cho ngươi thỉnh thoảng đi vòng vòng, gặp gỡ Phù Sinh thường xuyên hơn.”



“Sao? Ta?” Lục Thành Nhan chỉ chỉ mũi mình, tràn đầy kinh ngạc: “Ta phải lui tới với Phù Sinh công công nhiều hơn?”



“Đúng, tuy hắn là người bên cạnh Hoàng tỷ, nhưng chung quy sau này sẽ là người bên cạnh bổn cung. Sớm muộn gì các người cũng phải nghe lệnh của bổn cung, quen thuộc với nhau sớm một chút cũng không phải chuyện xấu gì.” Thẩm Ngữ Cầm nói rất đàng hoàng trịnh trọng.



“Nhưng là, ta với hắn không có gì để tới lui với nhau a.” Lục Thành Nhan khó khăn nuốt ngụm nước bọt, từ khi nghe Thẩm Ngữ Cầm ra lệnh cho nàng lui tới gặp Phù Sinh nhiều hơn, nàng đã rất kích động và sốt sắng, trong lúc nhất thời cũng quên mất quy tắc trong cung. Mọi ngày Thiên Thành công chúa luôn tính toán những chuyện nhỏ nhặt này với nàng sau đó sẽ phạt nàng với mọi hình thức.



“Nếu bổn cung đã kêu ngươi đi, dĩ nhiên sẽ có lý do.” Ngữ khí Thẩm Ngữ Cầm không nặng, chỉ thoáng tăng thêm hai chữ tự nhiên.



Lục Thành Nhan từ trong phòng đi ra, Thu Thiền liền tiến tới bên cạnh, hơi nghiêng đầu liếc nhìn vào trong phòng, thấy rất yên tĩnh, vừa nãy cũng không nghe tiếng động lớn truyền ra, vốn dĩ nàng nghĩ không có việc gì lớn, nhưng tại sao mặt của Tiểu Lục Tử lại có vẻ đắng còn hơn khổ qua thế này?



Thu Thiền chưa kịp hỏi han đã bị Thiên Thành công chúa gọi vào.



Cẩn thận bàn giao vài câu, Thẩm Ngữ Cầm để Thu Thiền dẫn Tiểu Lục Tử tới tẩm cung của Trưởng công chúa.



“Đừng đờ ra nữa, đi theo ta nhanh lên.” Thu Thiền nhẹ nhàng lôi kéo ống tay áo Lục Thành Nhan, thấy bộ dáng hắn vẫn trì độn ngu si như trước dây, rất là vô lực.



“Thu Thiền, tỷ nói xem, tại sao Thiên Thành công chúa lại có sắp xếp thế này a?” Lục Thành Nhan vừa đi vừa lầu bầu, nghĩ mãi không ra.



“Công Chúa làm gì tự có đạo lý.” Thu Thiền mím mím miệng, như đang suy nghĩ cái gì, cách một lúc, mở miệng: “Tiểu Lục Tử, làm nô tài ở trong cung, có một số chuyện ngươi nhất định phải nhớ, bất luận chủ tử kêu chúng ta làm cái gì, chúng ta chỉ có thể tuân lệnh đi làm, hơn nữa còn phải tận lực làm, tuyệt đối không được hỏi tại sao!"



“A? Tại sao a?” Lục Thành Nhan nhanh miệng hỏi lại.



Thu Thiền quay đầu liếc hắn, nàng không hiểu tại sao Tiểu Lục Tử lại có nhiều câu hỏi tại sao tới vậy.



“Có lúc biết quá nhiều cũng không phải chuyện tốt. Đặc biệt là thân phận nô tài như chúng ta rất dễ biến mất ở trong cung.” Thu Thiên nghiêng người, làm động tác cắt cổ.



“Nhưng nếu không cho hỏi tại sao, vậy có chết cũng không biết nguyên nhân rồi?” Lục Thành Nhan vỗ vỗ ngực, cảm thấy rất oan ức, thực sự khó xử a, hỏi cũng không phải, không hỏi thì thấy không yên lòng.



“Chuyện này thì ngươi yên tâm, nếu Công Chúa phân phó ngươi đi làm, thì sẽ không để ngươi mất mạng. Không phải vậy thì Công Chúa cần gì lãng phí tinh lực làm gì.” Dù sao Thu Thiền cũng theo Thiên Thành công chúa nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ hơn Lục Thành Nhan rồi.



Đang lúc nói chuyện, hai người đã tới tẩm cung Trưởng công chúa. Lúc này sắc trời còn sớm, Thẩm Ngữ Cầm còn ở ngự thư phòng, người ra đón chính là Vũ Yến.



“Các ngươi vào đi.” Vũ Yến với Thu Thiền rất quen thuộc, vừa mặt liền vui vẻ lên tiếng.



“Đây là?” Thấy Lục Thành Nhan ngơ ngác, lúng túng đứng bên cạnh, Vũ Yến đánh giá một phen.



“Chính là người của Thiên Thành công chúa.” Thu Thiền nhẹ nhàng nói một câu, Vũ Yên liền gật đầu sáng tỏ.



“Hai người theo ta vào trong thôi.” Vũ Yến xoay người dẫn đường.



Khi tiến vào bên trong, thì thấy những cung nữ khác đang bận bịu quét dọn, Thu Thiền giả ý ho khan một cái, bắt đầu cố ý nói: “Vũ Yến tỷ tỷ, đây là Tiểu Lục Tử người bên cạnh Thiên Thành công chúa, đặc biệt phái tới học hỏi Phù Sinh công công. Thiên Thành công chúa nói, cùng đi ra từ Tập Viện, nhưng tốc độ tiến bộ hoàn toàn thua xa Phù Sinh công công, nên hôm nay muội dẫn người tới đây để quen biết đường đi. Sau này mong Vũ Yến tỷ chăm sóc nhiều hơn.”



“Thu Thiền, muội cứ yên tâm đi. Nhờ muội bẩm lại với Thiên Thành công chúa, Vũ Yến sẽ không để Công Chúa thất vọng.” Dứt lời, Vũ Yến liếc mắt ra hiệu với Thu Thiền.



“Mẫn nhi, ngươi dẫn Lục công công tới phòng Phù Sinh đi, nói là Thiên Thành công chúa căn dặn, theo hắn học quy tắc trong cung.” Vũ Yến gọi cung nữ khác dẫn Lục Thành Nhan đi.



“Lục công công đi bên này.”



“Thu Thiền tỷ, vậy ta đi đây.” Lục Thành Nhan cũng nhìn Thu Thiền gật đầu ra hiệu, rồi nhìn Vũ Yến cúi chào, mới nhấc chân đi theo Mẫn nhi ra ngoài.



Vũ Yến nhìn Lục Thành Nhan rời khỏi, quay mặt qua nói với Thu Thiền: “Ta thấy tiểu công công này không phải hiểu quy tắc sao? Người nhìn cũng rất sạch sẽ!”



“Là rất hiểu quy tắc mới đúng, nhưng lúc nào cũng không hiểu tâm tư chủ tử, thì đây cũng là một cái tội.” Thu Thiền nhàn nhạt thở dài.



Đôi lúc Thu Thiền cảm thấy Tiểu Lục Tử không có đần đồn như vậy, thường ngày vẫn luôn vô tư tươi cười với nàng, tuyệt đối không phải kiểu người trì đồn. Chỉ là không biết vì sao, mỗi lần ở trước mặt Thiên Thành công chúa đều không đoán được tâm tư, lúc nào cũng chọc Công Chúa tức giận.



“Biết tâm tư chủ tử quá nhiều cũng không tốt hơn bao nhiêu.” Vũ Yến thấy Thu Thiền thở dài, chính mình cũng khe khẽ thở dài.



Hai người bọn họ đối với công công bên người chủ tử, đều có cám giác tốt xấu không nói rõ được.



Hay là, hai người công công được Công Chúa chọn, vốn không giống thái giám bình thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện