Tôi rút Thần Quang Kiếm ra, ánh sáng thần thánh khiến Fenrir chói mắt, nó rú lên đau đớn. Fenrir sống trong bóng tối quá lâu, ánh sáng sẽ khiến mắt nó đau đớn đồng thời cũng là yếu điểm duy nhất của nó. Bế thằng bé trên tay, tôi nhảy vào đánh nhau với Fenrir, có chút vướng víu tay chân nhưng cũng đành chịu.
Fenrir gầm lên nhào tới cắn xé, mùi máu trên người thằng bé kích thích nó tột độ, móng vuốt sắc bén cào nhanh tới. Từng đợt tấn công mạnh mẽ lưu loát của nó làm tôi có chút không yên, nhanh nhẹn né tránh móng vuốt của Fenrir, tôi nắm chặt Thần Quang Kiếm quét nhanh vào không gian một đường kiếm ảo, rồi nhảy lên lưng Fenrir đâm mạnh vào đầu nó. Một cỗ máu bắn tung tóe lên người chúng tôi.
Thứ máu đen đặc tanh tưởi, máu của Fenrir rất ghê tởm nhưng cũng rất bổ dưỡng đối với những người tu luyện ma pháp Hắc Ám. Tuy nhiên Fenrir quá mạnh, đa phần để có được máu của nó cũng phải trả giá rất lớn. Móc trong túi áo lấy ra một bình thủy tinh, tôi hí hửng chiết đầy bình máu của Fenrir để dành, lỡ may gặp được mấy tên pháp sư Hắc Ám thì đem ra bán, ha ha lời to.
Thằng bé trên tay tròn mắt nhìn hành động chiết máu đáng khinh của tôi, mất mặt quá, tôi ho khan giả vờ phong độ nói.
“Tên?”
Thằng bé lắc đầu ngơ ngác, chắc nó bị kinh sợ quá độ dẫn đến ngu người luôn rồi, vỗ trán tự trách.
“Không nhớ hả?”
Thằng bé gật gật đầu.
“À, ừm. . . . . Vậy gọi Haris đi. Tôi tên Hera, còn bé là Haris, thế nào?”
Hai mắt thằng bé tỏa sáng gật đầu rối rít, tôi vỗ vỗ đầu nó như vỗ cún con vậy. Tôi thắc mắc thằng bé này bị câm hay nó không thích nói chuyện nhỉ? Ngoài khóc ra thì từ nãy đến giờ nó không nói tiếng nào.
“Không thể nói chuyện hả?”
Thằng bé im lặng không lên tiếng, gục đầu xuống ngực như muốn chôn luôn vào trong đó, tôi buồn cười nói: “Không sao, nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều, câm luôn càng tiện, đỡ chuốc phiền phức.”
Tôi an ủi đúng cách chứ, sao sắc mặt nó càng tệ hơn vậy? Chớp chớp mắt nhìn thằng bé mếu máo tủi thân, uất ức. Tôi cắn khăn quay đầu đón gió, trẻ con loài người suy nghĩ quá phức tạp, an ủi nó, nó còn uất ức cái quái gì? Hera chưa bao giờ an ủi kẻ khác nhé, bé nên cảm thấy tự hào vì là người đầu tiên đi.
Ngày xanh tháng nắng năm trong lành.
Ngày thứ ba sống trong thế giới loài người, ba ngày qua chưa ngày nào tôi được sống một ngày yên lành cả, liên tục gặp phải quái thú, thây ma. Tôi sắp phát điên rồi, cái thế giới quỷ quái gì thế này, khắp nơi nguy hiểm rình rập, tuy Tổng Lãnh Thiên Thần đã cảnh báo trước đó, nhưng khi đối diện mới thực sự đáng sợ.
Ôm Haris ngồi trên nóc nhà đón gió, tôi cảm thấy nhân sinh cuộc đời mình sắp mở ra một trang mới, từ khi nuôi thằng bé, tôi bắt đầu giống phụ nữ loài người rồi, ăn nay lo bữa mai, dù tôi không ăn thì thằng bé cũng phải ăn mà, chưa kể vấn đề vệ sinh cá nhân nữa.
Cơn gió lạnh thổi qua, Haris run rẩy rúc sâu vào lòng tôi, thở dài cởi áo choàng quấn cho nó, cũng may lúc đi tôi có đem theo không thì không biết lấy gì giúp nó vượt qua mùa đông sắp tới. Trước kia đi qua làng mạc loài người, vào mùa đông người ta thường mặc rất dày thậm chí hận không thể chôn cả người vào đống áo quần, tuy áo choàng của tôi mỏng nhưng nó được dệt từ các tia nắng của mặt trời, đông ấm hè mát, ít bám bẩn rất thích hợp để dạo phố, mua sắm. . . . . E hèm lạc đề rồi. Nói chung áo choàng của tôi là một áo choàng siêu cấp vạn năng. Khoe khoang đủ rồi, tôi phải đi kiếm thứ gì cho Haris ăn đây, làm vú em thật khổ.
Thành phố ven biển này đã chết, rất nhiều thứ bị gió biển bào mòn hư hỏng, con người thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện quanh đây để săn quái thú và cái kết là chết toàn bộ. Ngày hôm qua tôi tình cờ gặp được một nhóm thợ săn, trên tay họ cầm đủ thứ loại vũ khí kỳ quái, tôi hiếu kỳ muốn sờ thử kết quả bị người ta đuổi đánh gần chết. Loài người ở đây hung hăng quá (╥‸╥)
Tiếng la hét thảm thiết vang lên dưới chân tôi, cúi người nhìn xuống. Ô!!! Đám thợ săn hôm qua đây mà, bọn họ dùng thứ vũ khí kỳ quái bắn liên tục vào Hydra. Hử? Tôi không nhìn lầm chứ, dụi dụi mắt để chắc chắn mắt mình vẫn tốt.
Hydra. . . . . . Đúng là nó, con quái vật đáng sợ thời các vị thần Hy Lạp, không phải nó bị Mike tống vào địa ngục rồi sao, làm thế quái nào lại lượn lờ quanh đây được vậy? Theo truyền thuyết thì Hydra bị Hercules giết chết nhưng người khiến nó biến mất vĩnh viễn lại là Mike, trợ lý của Tổng Lãnh Thiên Thần cơ. Mike tống Hydra vào cổng địa ngục để nó không tiếp tục bơi lội ở nhân gian làm loạn, mọi người trên Thiên Đường đều trầm trồ trước hành động nghĩa hiệp của Mike, chỉ có mình tôi biết, hôm đó Mike tình cờ đi ngang bị máu của Hydra bắn lên áo choàng siêu cấp trắng sáng của hắn ta, mà tên ấy lại siêu cấp thích làm màu, điên tiết hắn tóm cổ Hydra rồi ném vào địa ngục, chỉ vậy thôi. Vừa xoa dịu được cơn tức vừa lấy được tiếng thơm, một công đôi việc, ngu sao không làm.
Chẹp miệng nhìn thợ săn ngu ngốc bắn liên tục vào đầu Hydra, khiến từng cái đầu của nó nổ tung làm máu bắn tung tóe khắp nơi, tôi ưỡn người ngáp dài. Ai chả biết chặt một cái đầu Hydra tương đương tăng thêm một phần sức mạnh cho nó. Đám thợ săn thấy Hydra ngã xuống thì vui mừng reo hò, họ ăn mừng quá sớm rồi.
Quả nhiên như tôi đoán, từ chỗ đầu bị nổ bắt đầu sản sinh ra hai cái đầu khác, nó gầm thét tức giận, phun lửa điên cuồng vào đám thợ săn. Ngửi mùi thịt cháy khét, bao tử tôi có dấu hiệu tuôn trào. . . . . Chờ đã. . . . . . Ọe. . . . . . Quá máu me.
Haris trong lòng tôi bị tiếng ồn bên dưới đánh thức, thằng bé ngơ ngác nhìn xuống, thoắt cái mặt nó không còn giọt máu. Haris bé nhỏ!!! Kiên cường lên nào.
“Muốn ăn thịt nướng không?”
Hình như thằng bé này hiểu lầm ý tôi thì phải? Nó lắc lầu lia lịa, như chưa đủ thể hiện cảm xúc, nó nắm cổ áo tôi ra sức lay rồi chỉ chỉ xuống bên dưới.
“Cứu họ hay giết nó ăn thịt?” Tôi không hiểu ý thằng bé lắm, bên dưới có hai phe đánh nhau, chỉ như thế thì ai biết mà lần.
Haris suy tư một chút rồi chỉ vào Hydra.
“Ờ! Cũng được, máu của nó có độc, tim lại có thể luyện hỏa thuật, lấy bán cũng được khá khá tiền vàng.” Haris xanh mặt nhìn tôi như nhìn quái vật, lại mất mặt nữa rồi, thói quen quả nhiên đáng sợ.
Cõng Heris nhảy từ mái nhà xuống, tôi mở khiêng ánh sáng chống lại ngọn lửa hừng hực mà Hydra phun tới, chỉnh lại váy áo để đảm bảo mình vẫn luôn giữ hình tượng cao quý, thánh thiện của một thiên thần. Tôi quay người mỉm cười dịu dàng nhìn đám người thợ săn chật vật tả tơi ở sau lưng.
“Xin chào! Tôi là Hera, hôm qua chưa có dịp giới thiệu.” Chìa tay thân thiện chào hỏi, bọn người thợ săn trợn mắt nhìn tôi như nhìn Hydra. Gì chứ!!! Tôi giống nó chỗ nào.
“Cô. . . . . . Sao cô có thể chống đỡ được nó?” Một người trong số họ kinh sợ hỏi.
“À. . . . . . Ý anh hỏi thứ này?” Tôi chỉ tay vào ngọn lửa đang cháy phía sau, người nọ khó khăn gật đầu.
“Ừm, tôi không thể nói được, dù sao thì tôi cũng đến để giúp đỡ nên không cần nghi ngờ.” Tốt nhất tôi không nên nói thì hơn, con người luôn có lòng hiếu kỳ bất tận, tôi sợ họ gây hại cho Haris.
Đám người thợ săn như gặp được cứu tinh, bọn họ rối rít xin lỗi vụ hôm qua đã đuổi đánh tôi, nhận được sự nhiệt tình của đám người thợ săn tôi vui vẻ chào hỏi từng người dù biết họ chỉ đang lợi dụng mình thôi, mà kệ, tôi cũng không quá quan tâm miễn không ảnh hưởng đến an toàn của Haris là được.
“Hera này, chuyện chào hỏi chúng ta để sau được không, trước mắt cô có thể giúp chúng tôi giả quyết nó chứ?” Người đàn ông tên Carl chỉ vào Hydra phía sau đang tức giận vì bị bỏ qua.
“Cũng được, nhưng máu và tim nó phải là của tôi.”
“Được được, chúng tôi cũng không cần thứ đó, cô cứ lấy đi.” Carl rối rít gật đầu, bọn người phía sau cũng phụ họa theo.
“Vậy được, giúp tôi trông chừng thằng bé.”
Carl nhanh nhẹn đón lấy Haris trong tay tôi, Haris sợ hãi nắm chặt áo tôi không buông, tôi dịu dàng vỗ đầu trấn an thằng bé.
“Ngoan, ở với ông chú quái dị này một chút, giết xong Hydra rồi quay lại đón bé.” Haris chần chừ buông tay nhìn tôi luyến tiếc, không biết bản thân có nhìn lầm không nhưng khi quay đầu tôi thấy nét mặt Carl có gì đó hơi đần đần.
Hydra lấy lại được sự chú ý, nó vui mừng phun lửa lên cao, tôi nghĩ con này không phải con đã bị Mike tống vào địa ngục đâu vì nó có gì đó hơi điên điên. Suy nghĩ về sự biến dị của Hydra nhanh bị tôi ném sau đầu, đối phó với Hydra dùng kiếm là sai lầm nên tôi chẳng buồn rút Thần Quang Kiếm mà cứ trực tiếp lao vào đánh tay không với nó. Nói đánh tay không chứ thật sự là tôi sử dụng ma pháp ánh sáng.
Ma pháp được chia làm hai loại: Thần Quang (Ánh sáng) và Hắc Ám (bóng tối). Mỗi thiên thần được chọn cho mình một trong hai để tu luyện, đa phần thì bọn họ chọn Thần Quang vì khi thi triển ánh sáng thần thánh của nó tôn lên vẻ đẹp thánh thiện và cao quý của họ. Còn riêng tôi, tôi chọn nó vì tiện lợi, đi vào chỗ tối búng tay một cái mọi thứ sẽ sáng rực như ban ngày, còn đối phó với sinh vật bóng tối, búng một phát là chọt mù mắt chúng nó rồi.
Hydra cũng thuộc một trong các sinh vật sống trong bóng tối, yêu thích các đầm lầy tối tăm nên ánh sáng đối với chúng giống như chất độc. Khiêng ánh sáng làm mắt Hydra mờ đi khiến nó không phân biệt được phương hướng, phun lửa loạn xạ biến xung quanh như địa ngục lửa, hơi nóng lan tỏa bức người, mồ hôi theo thái dương tôi nhỏ giọt, tự ban cho mình Thần Quang Lời Chúc Phúc, cả người tôi tản mát hơi thở lãnh lẽo mồ hôi cũng theo đó biến mất.
Niệm Thần Quang Chi Diệt đánh về phía Hydra, các ký tự cổ phát sáng tạo thành lốc xoáy bọc thân thể nhốt nó vào bên trong. Nó vùng vẫy đau đớn, Hydra cào xé cố thoát khỏi vòng xoáy, nó ngửa đầu thét lớn phun lửa mãnh liệt vào vòng xoáy, Thần Quang Chi Diệt lóe lên cuốn chặt lấy Hydra hơn. Mà ở bên ngoài trận pháp, tay tôi run lên, mồ hôi túa ra như tắm, tôi rủa thầm: Chết tiệt!!!
Mím môi cắn răng cố trấn áp trận pháp, Hydra dần đuối sức, ngọn lửa hòa cùng vòng xoáy cắn nuốt nó, nó đau dớn giãy dụa khi bị chính ngọn lửa của mình thiêu đốt, những cái đầu của nó điên cuồng cắn nuốt các ký tự cổ khiến vòng xoáy yếu đi. Tôi kinh hãi. Nhanh tay rút Thần Quang Kiếm đâm xuyên qua lồng ngực cắm thẳng vào tim Hydra, con quái thú hét dài rồi gục ngã, máu của Hydra bắn lên toàn thân, cả người tôi ướt sũng trong mớ máu tanh của nó. Cảm giác rát bỏng châm chích toàn thân, tôi chắp tay niệm Thần Quang Thanh Tẩy.
Luyến tiếc nhìn mớ máu trên người mình biến mất, tôi ngồi xuống thở dài moi tim Hydra ra, hi vọng cái thứ ấy vẫn còn nguyên. Ban đầu tôi cứ tưởng nhốt nó vào Thần Quang Chi Diệt rồi để nó tự thiêu mình như thế trái tim của nó mới còn nguyên vẹn, ai ngờ đâu con quái vật này mạnh quá mức, lại có thể cắn nuốt cả Thần Quang Chi Diệt.
Thần Quang Chi Diệt tuy không phải ma pháp cao cấp nhất nhưng một sinh vật bóng tối lại có thể cắn nuốt cả ma pháp ánh sáng thì phải trâu bò tới cỡ nào. Chúa Trời ơi! Người đã đem thứ quái gì tới để trừng phạt con người thế này? Đám người thợ săn kinh hãi nhìn mọi việc xảy ra đến khi tôi moi được quả tim lấp lánh ánh sáng đỏ trong suốt như kim cương, bọn họ mới giật mình chạy lại, Carl trầm trồ nói.
“Hỏa Tinh Hạch! Hera, sao cô biết tim của quái thú ba đầu là Hỏa Tinh Thạch vậy?”
“Quái thú ba đầu, ý anh nói nó?” Tôi ngạc nhiên chỉ vào Hydra nằm một đống đằng kia.
“Ừa, chứ cô nghĩ nó là gì?”
“Hydra, quái vật của đầm lầy Lerna.”
“Đùa sao, cô nghĩ đây là thần thoại Hy Lạp chắc, cô có biết trên cả thế giới này có rất nhiều con quái vật kiểu này không, cái gì mà Hydra của đầm lầy Lerna chứ?” Carl cười cười vỗ vai tôi.
“Có rất nhiều sao?” Tôi kinh hãi nói.
“Cũng không tính là nhiều, mỗi vùng có khoảng một đến hai con thôi.” Carl suy tư xoa cằm tính toán.
Lạy Chúa tôi, Ngài thật sự giận con người đến thế nào mới có thể cử một đống quái vật như thế, hết Fenrir rồi đến Hydra mà không chỉ một con mà còn rất nhiều con, chưa kể còn rất rất nhiều quái vật mà tôi đánh trong ba ngày qua. Nghĩ đến tương lai phía trước, đầu tôi chảy đầy mồ hôi lạnh, Tổng Lãnh Thiên Thần, người giết tôi đi (╥‸╥)
Nhận lại Haris từ tay Carl, tôi chỉ huy bọn họ chiết máu Hydra cho vào bình, sau đó cất nó vào túi dự trữ của mình, còn các bộ phận còn lại tùy bọn họ vậy, tôi không có hứng thú. Xong xuôi mọi việc, tôi định ôm Haris rời khỏi thì Carl chạy lại chặn đường, vẻ mặt anh chàng hồng hào đỏ ửng ấp úng nói.
“Hera, cô có dự định đi đâu không?”
“Không biết, tới đâu hay tới đó thôi.”
“Cô có hứng gia nhập lữ đoàn của chúng tôi không? Cô yên tâm, quái vật do cô đánh hoàn toàn là của cô, khi nào cô lấy đồ xong, chúng tôi mới lấy.”
“Không được rồi, tôi còn phải bận chăm sóc em trai, đánh quái chẳng qua tình thế bắt buộc thôi.”
“Thế ư, thật đáng tiếc. Đây là danh thiếp của tôi, bất cứ khi nào cô muốn gia nhập cứ đến Thương hội Dị Năng Giả tìm chúng tôi.” Carl nhiệt tình đưa tờ giấy nhỏ màu vàng cho tôi. Carl Waston – Tổ đội 389 – Lữ đoàn 125 – Thương hội Dị Năng Giả. Tôi gật gù đọc, sau đó lại quên mất.
Ôm Haris đi dọc trên con đường bên bãi biển. Sóng biển rì rào, gió biển thổi tung vạt váy và mái tóc ngắn màu bạch kim của tôi, cảm giác thanh bình khó tả.
Thành phố chết hoang tàn không một bóng người, thỉnh thoảng có vài bộ xương khô nằm vất vưởng trên đường, cửa hàng xung quanh con đường đều bị đập phá cướp bóc. Con người là loài sinh vật phát triển mạnh mẽ, dù trong bất kỳ hoàng cảnh nào, họ luôn có thể vươn lên. Hai chúng tôi đi vào một cửa hàng còn khá nguyên vẹn, ít ra nó còn chưa bị cướp hết. Tôi lục lọi ở kệ quần áo một hồi, tìm được hai bộ quần áo còn hơi mới cho Haris, tôi cởi bộ đồ bẩn trên người thằng bé ra thay vào bộ đồ mới, nhìn gương mặt lem luốc, đầu tóc bù xù, cơ thể bốc mùi của thằng bé tôi đau lòng niệm Thần Quang Thanh Tẩy, ánh sáng nhạt dịu dàng bao lấy thằng bé, thanh tẩy mọi vết bẩn người nó.
“Tốt hơn rồi! Sạch sẽ rồi, nhìn đẹp trai lắm.” Tôi vui vẻ xoa xao má Haris.
“Hera! Đói.” Thằng bé đáng thương nhìn tôi xoa bụng.
Tôi sực nhớ mình quên cho Haris ăn, vội vã bế thằng bé đi kiếm đồ ăn. Mấy hôm rồi chúng tôi đều ăn thịt Fenrir khiến chúng mỗi lần gặp chúng tôi đều cúp đuôi chạy. Lũ Fenrir không tí nghĩa khí này, báo hại tôi bây giờ phải chật vật kiếm thứ khác cho Haris.
Cùng Haris lặn vào lòng biển, tôi bắt vài loại cá cho thằng bé, ngoi người lên mặt biển, cả người tôi ướt như chuột lột, mà thằng bé Haris thì hoàn toàn khô ráo. Áo choàng của tôi khi tiếp xúc với nước sẽ tạo ra một bóng khí thật lớn bảo vệ chủ nhân đang mặc nó, giờ thì phúc lợi đấy thuộc về Haris, nhìn thằng bé thích thú đùa nghịch mớ cá, tôi chỉ biết ngửa đầu thở dài.
Ăn uống phủ phê, Haris vùi vào lòng tôi ngủ say. Dù thế giới có khắc nghiệt bao nhiêu thì trời đêm vẫn đẹp mê người như thế. Ánh sao lấp lánh, mặt trăng to như cái bánh trứng mê người. Tôi ngã người lên bãi cát vàng, nhắm đôi mắt lại, yên lặng nghe tiếng sóng biển rì rào vỗ, tiếng gió hòa cùng tiếng sóng như bản giao hưởng thánh ca, cùng với tiếng hát nhân ngư du dương vang vọng dịu êm. . . . . .
Khoan đã, nhân ngư? Tôi bật dậy nheo mắt nhìn đằng xa, quả nhiên là nhân ngư – sinh vật xinh đẹp tàn ác nhất đại dương, nó giết người bằng cách quyến rũ nạn nhân bằng giọng ca và vẻ đẹp của nó, sau đó dìm chết họ rồi ăn thịt. Lũ nhân ngư trông thấy ánh lửa thì từ từ tụ tập lại, tiếng cười như chuông bạc mời gọi.
“Xuống đây nào, chơi với bọn tôi.” Giọng nói trong veo, thanh toát vang lên trong đêm tối đầy cám dỗ.
Tôi cười nhẹ sau đó ôm Haris vẫn ngủ say như chết đến gần bọn chúng, còn lũ nhân ngư cười khúc khích khi đạt được ý đồ, ôm lấy cổ tôi thỏ thẻ.
“Xinh đẹp quá, xinh đẹp như một thiên thần, cô là tạo vật tuyệt vời nhất mà thượng đế đã tạo ra, hãy xuống đáy biển cùng chúng tôi, bên dưới tràn ngập những thứ mới lạ.”
Mị thuật trong mắt họ lan tỏa bốn phía, đôi mắt xanh biếc màu biển lấp lánh như vì sao sáng trên bầu trời đen tối, mê hoặc mời mọc, cái đuôi trơn láng với những chiếc vảy tỏa ra thứ ánh sáng vàng kim mềm mại quấn chặt lấy chân tôi, mái tóc dài bồng bềnh như tảo biển trôi nổi trong nước, vài sợi phân tán quấn vào xương quai xanh, trông họ càng quyến rũ hơn.
“Có thể không?” Tôi cười khẽ, vuốt ve gương mặt một nhân ngư, thì thầm vào tai cô ta, tôi thấy được sự ngỡ ngàng mê đắm trong mắt cô ta. Dám dùng mị thuật với tôi, ai chả biết các thiên thần có gương mặt xinh đẹp khiến tất cả các sinh vật phẫn hận chứ.
Năm xưa nữ thần sắc đẹp Hy Lạp – Venus lần đầu tiên nhìn thấy Mike còn đắm chìm trong nhan sắc của hắn nữa là, người đẹp đến nhân thần phẫn hận kia còn chưa ảnh hưởng được tôi, nay một nhân ngư nho nhỏ muốn mê hoặc tôi, ảo tưởng.
“Có thể không?” Tôi chăm chú nhìn nhân ngư trước mặt, ánh mắt màu vàng kim ôn nhu dịu dàng bao lấy mỹ nhân, gương mặt mơ màng đắm chìm của cô nàng khiến tôi buồn cười, nheo mắt cười tỏa nắng, nụ cười có thể giết người của tôi khiến tất cả các nhân ngư xung quanh nín thở. Vuốt ve gương mặt xinh đẹp thẫn thờ ấy, tôi nhẹ nhàng rút Thần Quang Kiếm đâm vào bụng cô nàng.
Máu chảy vào nước biển đánh thức lũ nhân ngư đang ngẩn người, bọn chúng ré lên khi thấy đồng bạn bị thương. Tôi nhếch môi tàn sát những nhân ngư ở gần, mỗi độ sắc bén của Thần Quang Kiếm khiến người khác nể phục, lưỡi kiếm đi tới đâu thì máu chảy tới đó. Lũ nhân ngư thấy sự tình không ổn vội vã rút lui, vài nhân ngư bị giết nổi lềnh bềnh quanh mặt nước.
Tôi hí hửng vui mừng bắt đầu lóc từng chiếc vảy của chúng, nên biế, vảy nhân ngư rất quý, chúng thường được dùng để làm áo giáp. Áo giáp được làm từ vảy nhân ngư có thể chống đỡ mọi thứ sắc bén nhất trên đời, kể cả vuốt rồng. Ngoài ra nó còn chống lửa rất tốt. Tôi dự định sẽ làm cho Haris một cái, để đề phòng bất trắc.
Fenrir gầm lên nhào tới cắn xé, mùi máu trên người thằng bé kích thích nó tột độ, móng vuốt sắc bén cào nhanh tới. Từng đợt tấn công mạnh mẽ lưu loát của nó làm tôi có chút không yên, nhanh nhẹn né tránh móng vuốt của Fenrir, tôi nắm chặt Thần Quang Kiếm quét nhanh vào không gian một đường kiếm ảo, rồi nhảy lên lưng Fenrir đâm mạnh vào đầu nó. Một cỗ máu bắn tung tóe lên người chúng tôi.
Thứ máu đen đặc tanh tưởi, máu của Fenrir rất ghê tởm nhưng cũng rất bổ dưỡng đối với những người tu luyện ma pháp Hắc Ám. Tuy nhiên Fenrir quá mạnh, đa phần để có được máu của nó cũng phải trả giá rất lớn. Móc trong túi áo lấy ra một bình thủy tinh, tôi hí hửng chiết đầy bình máu của Fenrir để dành, lỡ may gặp được mấy tên pháp sư Hắc Ám thì đem ra bán, ha ha lời to.
Thằng bé trên tay tròn mắt nhìn hành động chiết máu đáng khinh của tôi, mất mặt quá, tôi ho khan giả vờ phong độ nói.
“Tên?”
Thằng bé lắc đầu ngơ ngác, chắc nó bị kinh sợ quá độ dẫn đến ngu người luôn rồi, vỗ trán tự trách.
“Không nhớ hả?”
Thằng bé gật gật đầu.
“À, ừm. . . . . Vậy gọi Haris đi. Tôi tên Hera, còn bé là Haris, thế nào?”
Hai mắt thằng bé tỏa sáng gật đầu rối rít, tôi vỗ vỗ đầu nó như vỗ cún con vậy. Tôi thắc mắc thằng bé này bị câm hay nó không thích nói chuyện nhỉ? Ngoài khóc ra thì từ nãy đến giờ nó không nói tiếng nào.
“Không thể nói chuyện hả?”
Thằng bé im lặng không lên tiếng, gục đầu xuống ngực như muốn chôn luôn vào trong đó, tôi buồn cười nói: “Không sao, nói ít sai ít, nói nhiều sai nhiều, câm luôn càng tiện, đỡ chuốc phiền phức.”
Tôi an ủi đúng cách chứ, sao sắc mặt nó càng tệ hơn vậy? Chớp chớp mắt nhìn thằng bé mếu máo tủi thân, uất ức. Tôi cắn khăn quay đầu đón gió, trẻ con loài người suy nghĩ quá phức tạp, an ủi nó, nó còn uất ức cái quái gì? Hera chưa bao giờ an ủi kẻ khác nhé, bé nên cảm thấy tự hào vì là người đầu tiên đi.
Ngày xanh tháng nắng năm trong lành.
Ngày thứ ba sống trong thế giới loài người, ba ngày qua chưa ngày nào tôi được sống một ngày yên lành cả, liên tục gặp phải quái thú, thây ma. Tôi sắp phát điên rồi, cái thế giới quỷ quái gì thế này, khắp nơi nguy hiểm rình rập, tuy Tổng Lãnh Thiên Thần đã cảnh báo trước đó, nhưng khi đối diện mới thực sự đáng sợ.
Ôm Haris ngồi trên nóc nhà đón gió, tôi cảm thấy nhân sinh cuộc đời mình sắp mở ra một trang mới, từ khi nuôi thằng bé, tôi bắt đầu giống phụ nữ loài người rồi, ăn nay lo bữa mai, dù tôi không ăn thì thằng bé cũng phải ăn mà, chưa kể vấn đề vệ sinh cá nhân nữa.
Cơn gió lạnh thổi qua, Haris run rẩy rúc sâu vào lòng tôi, thở dài cởi áo choàng quấn cho nó, cũng may lúc đi tôi có đem theo không thì không biết lấy gì giúp nó vượt qua mùa đông sắp tới. Trước kia đi qua làng mạc loài người, vào mùa đông người ta thường mặc rất dày thậm chí hận không thể chôn cả người vào đống áo quần, tuy áo choàng của tôi mỏng nhưng nó được dệt từ các tia nắng của mặt trời, đông ấm hè mát, ít bám bẩn rất thích hợp để dạo phố, mua sắm. . . . . E hèm lạc đề rồi. Nói chung áo choàng của tôi là một áo choàng siêu cấp vạn năng. Khoe khoang đủ rồi, tôi phải đi kiếm thứ gì cho Haris ăn đây, làm vú em thật khổ.
Thành phố ven biển này đã chết, rất nhiều thứ bị gió biển bào mòn hư hỏng, con người thỉnh thoảng cũng sẽ xuất hiện quanh đây để săn quái thú và cái kết là chết toàn bộ. Ngày hôm qua tôi tình cờ gặp được một nhóm thợ săn, trên tay họ cầm đủ thứ loại vũ khí kỳ quái, tôi hiếu kỳ muốn sờ thử kết quả bị người ta đuổi đánh gần chết. Loài người ở đây hung hăng quá (╥‸╥)
Tiếng la hét thảm thiết vang lên dưới chân tôi, cúi người nhìn xuống. Ô!!! Đám thợ săn hôm qua đây mà, bọn họ dùng thứ vũ khí kỳ quái bắn liên tục vào Hydra. Hử? Tôi không nhìn lầm chứ, dụi dụi mắt để chắc chắn mắt mình vẫn tốt.
Hydra. . . . . . Đúng là nó, con quái vật đáng sợ thời các vị thần Hy Lạp, không phải nó bị Mike tống vào địa ngục rồi sao, làm thế quái nào lại lượn lờ quanh đây được vậy? Theo truyền thuyết thì Hydra bị Hercules giết chết nhưng người khiến nó biến mất vĩnh viễn lại là Mike, trợ lý của Tổng Lãnh Thiên Thần cơ. Mike tống Hydra vào cổng địa ngục để nó không tiếp tục bơi lội ở nhân gian làm loạn, mọi người trên Thiên Đường đều trầm trồ trước hành động nghĩa hiệp của Mike, chỉ có mình tôi biết, hôm đó Mike tình cờ đi ngang bị máu của Hydra bắn lên áo choàng siêu cấp trắng sáng của hắn ta, mà tên ấy lại siêu cấp thích làm màu, điên tiết hắn tóm cổ Hydra rồi ném vào địa ngục, chỉ vậy thôi. Vừa xoa dịu được cơn tức vừa lấy được tiếng thơm, một công đôi việc, ngu sao không làm.
Chẹp miệng nhìn thợ săn ngu ngốc bắn liên tục vào đầu Hydra, khiến từng cái đầu của nó nổ tung làm máu bắn tung tóe khắp nơi, tôi ưỡn người ngáp dài. Ai chả biết chặt một cái đầu Hydra tương đương tăng thêm một phần sức mạnh cho nó. Đám thợ săn thấy Hydra ngã xuống thì vui mừng reo hò, họ ăn mừng quá sớm rồi.
Quả nhiên như tôi đoán, từ chỗ đầu bị nổ bắt đầu sản sinh ra hai cái đầu khác, nó gầm thét tức giận, phun lửa điên cuồng vào đám thợ săn. Ngửi mùi thịt cháy khét, bao tử tôi có dấu hiệu tuôn trào. . . . . Chờ đã. . . . . . Ọe. . . . . . Quá máu me.
Haris trong lòng tôi bị tiếng ồn bên dưới đánh thức, thằng bé ngơ ngác nhìn xuống, thoắt cái mặt nó không còn giọt máu. Haris bé nhỏ!!! Kiên cường lên nào.
“Muốn ăn thịt nướng không?”
Hình như thằng bé này hiểu lầm ý tôi thì phải? Nó lắc lầu lia lịa, như chưa đủ thể hiện cảm xúc, nó nắm cổ áo tôi ra sức lay rồi chỉ chỉ xuống bên dưới.
“Cứu họ hay giết nó ăn thịt?” Tôi không hiểu ý thằng bé lắm, bên dưới có hai phe đánh nhau, chỉ như thế thì ai biết mà lần.
Haris suy tư một chút rồi chỉ vào Hydra.
“Ờ! Cũng được, máu của nó có độc, tim lại có thể luyện hỏa thuật, lấy bán cũng được khá khá tiền vàng.” Haris xanh mặt nhìn tôi như nhìn quái vật, lại mất mặt nữa rồi, thói quen quả nhiên đáng sợ.
Cõng Heris nhảy từ mái nhà xuống, tôi mở khiêng ánh sáng chống lại ngọn lửa hừng hực mà Hydra phun tới, chỉnh lại váy áo để đảm bảo mình vẫn luôn giữ hình tượng cao quý, thánh thiện của một thiên thần. Tôi quay người mỉm cười dịu dàng nhìn đám người thợ săn chật vật tả tơi ở sau lưng.
“Xin chào! Tôi là Hera, hôm qua chưa có dịp giới thiệu.” Chìa tay thân thiện chào hỏi, bọn người thợ săn trợn mắt nhìn tôi như nhìn Hydra. Gì chứ!!! Tôi giống nó chỗ nào.
“Cô. . . . . . Sao cô có thể chống đỡ được nó?” Một người trong số họ kinh sợ hỏi.
“À. . . . . . Ý anh hỏi thứ này?” Tôi chỉ tay vào ngọn lửa đang cháy phía sau, người nọ khó khăn gật đầu.
“Ừm, tôi không thể nói được, dù sao thì tôi cũng đến để giúp đỡ nên không cần nghi ngờ.” Tốt nhất tôi không nên nói thì hơn, con người luôn có lòng hiếu kỳ bất tận, tôi sợ họ gây hại cho Haris.
Đám người thợ săn như gặp được cứu tinh, bọn họ rối rít xin lỗi vụ hôm qua đã đuổi đánh tôi, nhận được sự nhiệt tình của đám người thợ săn tôi vui vẻ chào hỏi từng người dù biết họ chỉ đang lợi dụng mình thôi, mà kệ, tôi cũng không quá quan tâm miễn không ảnh hưởng đến an toàn của Haris là được.
“Hera này, chuyện chào hỏi chúng ta để sau được không, trước mắt cô có thể giúp chúng tôi giả quyết nó chứ?” Người đàn ông tên Carl chỉ vào Hydra phía sau đang tức giận vì bị bỏ qua.
“Cũng được, nhưng máu và tim nó phải là của tôi.”
“Được được, chúng tôi cũng không cần thứ đó, cô cứ lấy đi.” Carl rối rít gật đầu, bọn người phía sau cũng phụ họa theo.
“Vậy được, giúp tôi trông chừng thằng bé.”
Carl nhanh nhẹn đón lấy Haris trong tay tôi, Haris sợ hãi nắm chặt áo tôi không buông, tôi dịu dàng vỗ đầu trấn an thằng bé.
“Ngoan, ở với ông chú quái dị này một chút, giết xong Hydra rồi quay lại đón bé.” Haris chần chừ buông tay nhìn tôi luyến tiếc, không biết bản thân có nhìn lầm không nhưng khi quay đầu tôi thấy nét mặt Carl có gì đó hơi đần đần.
Hydra lấy lại được sự chú ý, nó vui mừng phun lửa lên cao, tôi nghĩ con này không phải con đã bị Mike tống vào địa ngục đâu vì nó có gì đó hơi điên điên. Suy nghĩ về sự biến dị của Hydra nhanh bị tôi ném sau đầu, đối phó với Hydra dùng kiếm là sai lầm nên tôi chẳng buồn rút Thần Quang Kiếm mà cứ trực tiếp lao vào đánh tay không với nó. Nói đánh tay không chứ thật sự là tôi sử dụng ma pháp ánh sáng.
Ma pháp được chia làm hai loại: Thần Quang (Ánh sáng) và Hắc Ám (bóng tối). Mỗi thiên thần được chọn cho mình một trong hai để tu luyện, đa phần thì bọn họ chọn Thần Quang vì khi thi triển ánh sáng thần thánh của nó tôn lên vẻ đẹp thánh thiện và cao quý của họ. Còn riêng tôi, tôi chọn nó vì tiện lợi, đi vào chỗ tối búng tay một cái mọi thứ sẽ sáng rực như ban ngày, còn đối phó với sinh vật bóng tối, búng một phát là chọt mù mắt chúng nó rồi.
Hydra cũng thuộc một trong các sinh vật sống trong bóng tối, yêu thích các đầm lầy tối tăm nên ánh sáng đối với chúng giống như chất độc. Khiêng ánh sáng làm mắt Hydra mờ đi khiến nó không phân biệt được phương hướng, phun lửa loạn xạ biến xung quanh như địa ngục lửa, hơi nóng lan tỏa bức người, mồ hôi theo thái dương tôi nhỏ giọt, tự ban cho mình Thần Quang Lời Chúc Phúc, cả người tôi tản mát hơi thở lãnh lẽo mồ hôi cũng theo đó biến mất.
Niệm Thần Quang Chi Diệt đánh về phía Hydra, các ký tự cổ phát sáng tạo thành lốc xoáy bọc thân thể nhốt nó vào bên trong. Nó vùng vẫy đau đớn, Hydra cào xé cố thoát khỏi vòng xoáy, nó ngửa đầu thét lớn phun lửa mãnh liệt vào vòng xoáy, Thần Quang Chi Diệt lóe lên cuốn chặt lấy Hydra hơn. Mà ở bên ngoài trận pháp, tay tôi run lên, mồ hôi túa ra như tắm, tôi rủa thầm: Chết tiệt!!!
Mím môi cắn răng cố trấn áp trận pháp, Hydra dần đuối sức, ngọn lửa hòa cùng vòng xoáy cắn nuốt nó, nó đau dớn giãy dụa khi bị chính ngọn lửa của mình thiêu đốt, những cái đầu của nó điên cuồng cắn nuốt các ký tự cổ khiến vòng xoáy yếu đi. Tôi kinh hãi. Nhanh tay rút Thần Quang Kiếm đâm xuyên qua lồng ngực cắm thẳng vào tim Hydra, con quái thú hét dài rồi gục ngã, máu của Hydra bắn lên toàn thân, cả người tôi ướt sũng trong mớ máu tanh của nó. Cảm giác rát bỏng châm chích toàn thân, tôi chắp tay niệm Thần Quang Thanh Tẩy.
Luyến tiếc nhìn mớ máu trên người mình biến mất, tôi ngồi xuống thở dài moi tim Hydra ra, hi vọng cái thứ ấy vẫn còn nguyên. Ban đầu tôi cứ tưởng nhốt nó vào Thần Quang Chi Diệt rồi để nó tự thiêu mình như thế trái tim của nó mới còn nguyên vẹn, ai ngờ đâu con quái vật này mạnh quá mức, lại có thể cắn nuốt cả Thần Quang Chi Diệt.
Thần Quang Chi Diệt tuy không phải ma pháp cao cấp nhất nhưng một sinh vật bóng tối lại có thể cắn nuốt cả ma pháp ánh sáng thì phải trâu bò tới cỡ nào. Chúa Trời ơi! Người đã đem thứ quái gì tới để trừng phạt con người thế này? Đám người thợ săn kinh hãi nhìn mọi việc xảy ra đến khi tôi moi được quả tim lấp lánh ánh sáng đỏ trong suốt như kim cương, bọn họ mới giật mình chạy lại, Carl trầm trồ nói.
“Hỏa Tinh Hạch! Hera, sao cô biết tim của quái thú ba đầu là Hỏa Tinh Thạch vậy?”
“Quái thú ba đầu, ý anh nói nó?” Tôi ngạc nhiên chỉ vào Hydra nằm một đống đằng kia.
“Ừa, chứ cô nghĩ nó là gì?”
“Hydra, quái vật của đầm lầy Lerna.”
“Đùa sao, cô nghĩ đây là thần thoại Hy Lạp chắc, cô có biết trên cả thế giới này có rất nhiều con quái vật kiểu này không, cái gì mà Hydra của đầm lầy Lerna chứ?” Carl cười cười vỗ vai tôi.
“Có rất nhiều sao?” Tôi kinh hãi nói.
“Cũng không tính là nhiều, mỗi vùng có khoảng một đến hai con thôi.” Carl suy tư xoa cằm tính toán.
Lạy Chúa tôi, Ngài thật sự giận con người đến thế nào mới có thể cử một đống quái vật như thế, hết Fenrir rồi đến Hydra mà không chỉ một con mà còn rất nhiều con, chưa kể còn rất rất nhiều quái vật mà tôi đánh trong ba ngày qua. Nghĩ đến tương lai phía trước, đầu tôi chảy đầy mồ hôi lạnh, Tổng Lãnh Thiên Thần, người giết tôi đi (╥‸╥)
Nhận lại Haris từ tay Carl, tôi chỉ huy bọn họ chiết máu Hydra cho vào bình, sau đó cất nó vào túi dự trữ của mình, còn các bộ phận còn lại tùy bọn họ vậy, tôi không có hứng thú. Xong xuôi mọi việc, tôi định ôm Haris rời khỏi thì Carl chạy lại chặn đường, vẻ mặt anh chàng hồng hào đỏ ửng ấp úng nói.
“Hera, cô có dự định đi đâu không?”
“Không biết, tới đâu hay tới đó thôi.”
“Cô có hứng gia nhập lữ đoàn của chúng tôi không? Cô yên tâm, quái vật do cô đánh hoàn toàn là của cô, khi nào cô lấy đồ xong, chúng tôi mới lấy.”
“Không được rồi, tôi còn phải bận chăm sóc em trai, đánh quái chẳng qua tình thế bắt buộc thôi.”
“Thế ư, thật đáng tiếc. Đây là danh thiếp của tôi, bất cứ khi nào cô muốn gia nhập cứ đến Thương hội Dị Năng Giả tìm chúng tôi.” Carl nhiệt tình đưa tờ giấy nhỏ màu vàng cho tôi. Carl Waston – Tổ đội 389 – Lữ đoàn 125 – Thương hội Dị Năng Giả. Tôi gật gù đọc, sau đó lại quên mất.
Ôm Haris đi dọc trên con đường bên bãi biển. Sóng biển rì rào, gió biển thổi tung vạt váy và mái tóc ngắn màu bạch kim của tôi, cảm giác thanh bình khó tả.
Thành phố chết hoang tàn không một bóng người, thỉnh thoảng có vài bộ xương khô nằm vất vưởng trên đường, cửa hàng xung quanh con đường đều bị đập phá cướp bóc. Con người là loài sinh vật phát triển mạnh mẽ, dù trong bất kỳ hoàng cảnh nào, họ luôn có thể vươn lên. Hai chúng tôi đi vào một cửa hàng còn khá nguyên vẹn, ít ra nó còn chưa bị cướp hết. Tôi lục lọi ở kệ quần áo một hồi, tìm được hai bộ quần áo còn hơi mới cho Haris, tôi cởi bộ đồ bẩn trên người thằng bé ra thay vào bộ đồ mới, nhìn gương mặt lem luốc, đầu tóc bù xù, cơ thể bốc mùi của thằng bé tôi đau lòng niệm Thần Quang Thanh Tẩy, ánh sáng nhạt dịu dàng bao lấy thằng bé, thanh tẩy mọi vết bẩn người nó.
“Tốt hơn rồi! Sạch sẽ rồi, nhìn đẹp trai lắm.” Tôi vui vẻ xoa xao má Haris.
“Hera! Đói.” Thằng bé đáng thương nhìn tôi xoa bụng.
Tôi sực nhớ mình quên cho Haris ăn, vội vã bế thằng bé đi kiếm đồ ăn. Mấy hôm rồi chúng tôi đều ăn thịt Fenrir khiến chúng mỗi lần gặp chúng tôi đều cúp đuôi chạy. Lũ Fenrir không tí nghĩa khí này, báo hại tôi bây giờ phải chật vật kiếm thứ khác cho Haris.
Cùng Haris lặn vào lòng biển, tôi bắt vài loại cá cho thằng bé, ngoi người lên mặt biển, cả người tôi ướt như chuột lột, mà thằng bé Haris thì hoàn toàn khô ráo. Áo choàng của tôi khi tiếp xúc với nước sẽ tạo ra một bóng khí thật lớn bảo vệ chủ nhân đang mặc nó, giờ thì phúc lợi đấy thuộc về Haris, nhìn thằng bé thích thú đùa nghịch mớ cá, tôi chỉ biết ngửa đầu thở dài.
Ăn uống phủ phê, Haris vùi vào lòng tôi ngủ say. Dù thế giới có khắc nghiệt bao nhiêu thì trời đêm vẫn đẹp mê người như thế. Ánh sao lấp lánh, mặt trăng to như cái bánh trứng mê người. Tôi ngã người lên bãi cát vàng, nhắm đôi mắt lại, yên lặng nghe tiếng sóng biển rì rào vỗ, tiếng gió hòa cùng tiếng sóng như bản giao hưởng thánh ca, cùng với tiếng hát nhân ngư du dương vang vọng dịu êm. . . . . .
Khoan đã, nhân ngư? Tôi bật dậy nheo mắt nhìn đằng xa, quả nhiên là nhân ngư – sinh vật xinh đẹp tàn ác nhất đại dương, nó giết người bằng cách quyến rũ nạn nhân bằng giọng ca và vẻ đẹp của nó, sau đó dìm chết họ rồi ăn thịt. Lũ nhân ngư trông thấy ánh lửa thì từ từ tụ tập lại, tiếng cười như chuông bạc mời gọi.
“Xuống đây nào, chơi với bọn tôi.” Giọng nói trong veo, thanh toát vang lên trong đêm tối đầy cám dỗ.
Tôi cười nhẹ sau đó ôm Haris vẫn ngủ say như chết đến gần bọn chúng, còn lũ nhân ngư cười khúc khích khi đạt được ý đồ, ôm lấy cổ tôi thỏ thẻ.
“Xinh đẹp quá, xinh đẹp như một thiên thần, cô là tạo vật tuyệt vời nhất mà thượng đế đã tạo ra, hãy xuống đáy biển cùng chúng tôi, bên dưới tràn ngập những thứ mới lạ.”
Mị thuật trong mắt họ lan tỏa bốn phía, đôi mắt xanh biếc màu biển lấp lánh như vì sao sáng trên bầu trời đen tối, mê hoặc mời mọc, cái đuôi trơn láng với những chiếc vảy tỏa ra thứ ánh sáng vàng kim mềm mại quấn chặt lấy chân tôi, mái tóc dài bồng bềnh như tảo biển trôi nổi trong nước, vài sợi phân tán quấn vào xương quai xanh, trông họ càng quyến rũ hơn.
“Có thể không?” Tôi cười khẽ, vuốt ve gương mặt một nhân ngư, thì thầm vào tai cô ta, tôi thấy được sự ngỡ ngàng mê đắm trong mắt cô ta. Dám dùng mị thuật với tôi, ai chả biết các thiên thần có gương mặt xinh đẹp khiến tất cả các sinh vật phẫn hận chứ.
Năm xưa nữ thần sắc đẹp Hy Lạp – Venus lần đầu tiên nhìn thấy Mike còn đắm chìm trong nhan sắc của hắn nữa là, người đẹp đến nhân thần phẫn hận kia còn chưa ảnh hưởng được tôi, nay một nhân ngư nho nhỏ muốn mê hoặc tôi, ảo tưởng.
“Có thể không?” Tôi chăm chú nhìn nhân ngư trước mặt, ánh mắt màu vàng kim ôn nhu dịu dàng bao lấy mỹ nhân, gương mặt mơ màng đắm chìm của cô nàng khiến tôi buồn cười, nheo mắt cười tỏa nắng, nụ cười có thể giết người của tôi khiến tất cả các nhân ngư xung quanh nín thở. Vuốt ve gương mặt xinh đẹp thẫn thờ ấy, tôi nhẹ nhàng rút Thần Quang Kiếm đâm vào bụng cô nàng.
Máu chảy vào nước biển đánh thức lũ nhân ngư đang ngẩn người, bọn chúng ré lên khi thấy đồng bạn bị thương. Tôi nhếch môi tàn sát những nhân ngư ở gần, mỗi độ sắc bén của Thần Quang Kiếm khiến người khác nể phục, lưỡi kiếm đi tới đâu thì máu chảy tới đó. Lũ nhân ngư thấy sự tình không ổn vội vã rút lui, vài nhân ngư bị giết nổi lềnh bềnh quanh mặt nước.
Tôi hí hửng vui mừng bắt đầu lóc từng chiếc vảy của chúng, nên biế, vảy nhân ngư rất quý, chúng thường được dùng để làm áo giáp. Áo giáp được làm từ vảy nhân ngư có thể chống đỡ mọi thứ sắc bén nhất trên đời, kể cả vuốt rồng. Ngoài ra nó còn chống lửa rất tốt. Tôi dự định sẽ làm cho Haris một cái, để đề phòng bất trắc.
Danh sách chương