Qua mấy ngày theo dõi Hứa Quân Dao thấy Diên ma ma là người khéo léo, những ngày biết nàng mang thai còn là người cân thận từng chút một.

Nếu Diên ma ma qua được cửa hôm nay thì nàng sẽ công nhận, bà thật sự có năng lực.
Diên ma ma khuôn mặt điềm tĩnh, không kiêu ngạo không siểm nịnh bước lên hai bước trước tiên hành lễ một lượt.

Sau đó mới tiến tới trước mặt Tào Hạnh, nhẹ phúc thân:” Cô nương vạn phúc kim an.

Lão nô chỉ là một nô bộc, tuổi có chút lớn, biết được một ít quy tắc.

Hôm nay được Vương phi tin tưởng, cho cô nương xem một chút quy lễ ở kinh thành.

Nếu có gì sai sót cô nương chớ trách.”
Hứa Quân Dao gật đầu hài lòng, Diên ma ma không vì nàng tin tưởng mà kiêu ngạo với Tào Hạnh, vẫn đối với nàng ta( Tào Hạnh) nửa lễ, ( Tào Hạnh chỉ là biểu tiểu thư họ xa nên không tính là chân chính chủ tử, chỉ tính là khách.)
“ Ma ma quá lời, Tào Hạnh được ma ma chỉ giáo trong lòng vui còn không kịp.” Miệng thì nói vậy, nhưng trên mặt lại lộ ra yếu ớt, lúc phúc thân còn không quên liếc nhìn biểu cảm của Mạc Ảnh Quân.
“ Cô nương, lễ này cô nương làm sai rồi.

Hai tay phải nâng lên ngang đai lưng, sóng lưng phải thẳng, chân thải dữ được thăng bằng.


Ở đây là hậu viện, nếu là ngoại viện những ngày lễ lớn phải hành lễ với nhiều người, hành lễ lâu có khi cả nửa canh giờ.

Trạng thái này của cô nương làm sao trụ nổi.”
Diên ma ma cơ bản không cần động tay, chỉ đứng một bên nhìn, chỉ bảo rất tận tình.

Tào Hạnh lộ ra bộ mặt khó xử, liếc nhìn hắn nhưng Mạc Ảnh Quân nào có để ý ai ngoài Hứa Quân Dao.

Hắn mặc kệ nàng chơi đùa, nhìn nàng đứng ra đối diện với nữ nhân có tơ tưởng tới hắn, xù lông nhím hắn rất vui vẻ.

Đừng nói là một Tào Hạnh, nàng muốn dạy dỗ bao nhiêu nữ nhân cũng có thể, chỉ cần nàng vui là được.
Mạc Phong Tức ở một bên mang trạng thái xem kịch nhưng trong lòng lại ẩn ẩn mất mát, cũng không biết vì sao lại như vậy!
Diên ma ma quan sát Tào Hạnh hồi lâu, lắc đầu thở dài.

Đưa tay chỉnh lại tư thế của Tào Hạnh: “ Cô nương tuy không phải người kinh thành nhưng không thể qua loa về lễ tiết như vậy, không ai đoán được tương lai.

Biết đâu được một ngày nào đó cô nương hả vào cao môn ở kinh thành, nếu lễ tiết như thế này thật chẳng ra sao? Cô nương thứ lỗi cho lão nô nhiều hơn một lời, có những thứ chỉ học về ngoài thì vĩnh viễn chỉ là cố gắng khoác lên mình một lớp da mà biết nó không hợp với mình.”
“ Ma ma chỉ bảo rất đúng, là Tào Hạnh ngu muội không lanh lẹ.” Tào Hạnh giữ tư thế đã lâu, chân đã có chút lảo đảo.


Nhưng vì hắn đang ở trước mặt nên nàng ta vẫn phải cố gắng mà nhịn, một lát nữa thôi Vương gia nhất định sẽ nhìn thấy, người của Vương phi ức hiếp nàng ta thế nào, nhất định hình tượng của Hứa Quân Dao trong lòng hắn sẽ xấu thêm một phần.
Diên ma ma nhìn theo ánh mắt Tào Hạnh, nghiêm mặt hắng giọng: “ Cô nương, ở chỗ của cô nương lão nô không biết.

Nhưng ở kinh thành, một cô nương chưa gả đi vào viện của nam tử không phải cha không phải huynh ruột thịt, thì chính là không biết lễ nghi liêm sỉ.

Hơn nữa nơi này còn có ngoại nam, cô nương chưa thành gia lập thất, nên quản ánh mắt của mình một chút, cứ hai cầu một chữ lại liếc mắt với nam nhân, đây chẳng phải cho người ta cái cớ nói mình, không quy củ sao? Cô nương không xấu hổ thì cũng nên nghĩ cho mặt mũi tổ tông chứ.”
Lời này của Diên ma ma đủ nặng, đối với một tiểu cô nương mà nói là đả kích chí mạng.

Nhưng lại chẳng có ai lên tiếng cản trở cả, nửa lời cũng không nói giúp.
Tào Hạnh mở to mắt, lệ trong tròng mắt rơi xuống, rất nhanh biến thành một tiểu cô nương đáng thương.

Nàng ta lấy khăn che mặt, “ Ma ma có phải quá nặng lời rồi không, ta chỉ là không may đi nhầm vào viện của biểu ca, do viện quá rộng lớn ta không biết đường ra nên mới lầm lẫn đi vào đây thôi…”
Diên ma ma cắt ngang lời Tào Hạnh: “ Nếu đã là đi lầm thì khi phát hiện phải ngay lập tức rời đi, chứ không phải là xuất đầu lộ diện.

Cô nương đang ở tại Thượng thư phủ, là khách nhân, mọi chuyện cô nương cũng một phần phản ánh lễ giáo Thượng thư phủ.

Huống chi đây trước mặt hai cô gia trong phủ, thân phận cao quý, để chê cười thật chẳng hay ho.”
Một chút mặt mũi cũng không giữ lại cho Tào Hạnh.


Nàng ta ấm ức nước mắt rưng rưng nhìn hắn, hắn không phản ứng liền đảo ánh mắt qua Mạc Phong Tức.

Nàng ta nhớ ánh mắt lúc đầu Thất vương rất thưởng thức nàng ta, nhưng lần này Tào Hạnh phải thất vọng rồi, tới liếc Mạc Phong Tức còn không thèm.

Mạc Phong Tức chỉ chăm chú với ly trà trước mặt, hoàn toàn để bản thân mình thoát ly chuyện đang xảy ra.

Tào Hạnh há miệng muốn nói thêm…
“ Ta….”
Hứa Quân Dao cười nhạt nói: “ Đại ca, lúc nãy Tào cô nương nói đi lạc vô đây không tìm được đường ra.

Muội thấy thắc mắc, chẳng lẽ dọc đường đi không có lấy một nô tỳ hay gia đinh nào trực để hỏi đường sao? Nếu là thế thật thì phải phạt thật nặng đám nô bộc này, trách nhiệm của mình mà làm cũng không xong, khiến Tào cô nương vô lễ như vậy! Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tào cô nương sau này đừng nên như thế, cô nương là khách trong phủ nhà ta, không thể hạ mình làm nha đầu châm trà rót nước như thế được! Truyền ra ngoài sẽ khiến nhà ta bị chê cười.”
So với cái tát gián tiếp của Diên ma ma thì Hứa Quân Dao đây là trực tiếp vả vào mặt Tào Hạnh.

Đây nào phải trách cứ nô bộc chứ, mà là hạ Tào Hạnh ngang bằng với nô tài trong phủ, có khi còn không bằng.

Thấy chẳng có ai giúp mình, nụ cười trên mặt hai người Mạc Ảnh Quân và Mạc Phong Tức, khiến Tào Hạnh khóc nấc lên che mặt chạy đi.

Nếu không phải có mặt Mạc Phong Tức ở đây Hứa Quân Dao nhất định sẽ cười phá lên.
Hứa Quân Dao a một tiếng, dọa Mạc Ảnh Quân luống cuống chân tay: “ Sao vậy, khó chịu ở đâu sao?”
“ Ta thấy hơi mệt mỏi, muốn về phủ nghỉ ngơi! Vương gia vẫn còn chuyện thương thảo với Thất vương gia sao?” Hứa Quân Dao quả thực thấy hơi mệt, phần nhiều hơn là muốn về Thần vương phủ cho tự tại cũng để sắp xếp một ít việc.

Mạc Ảnh Quân lập tức xua tay, hắn thì có gì để nói với Mạc Phong Tức chứ! Có cũng không quan trọng hơn thê nhi của hắn.
Mạc Phong Tức cũng rất biết điều đứng dậy chấp tay: “ Chất nhi cũng xin phép đưa Vương phi trở về trước, vốn đã trở về sớm chỉ là nán lại cùng tiểu hoàng thúc uống chén trà!” Mạc Phong Tức rời đi, Hứa Quân Dao lại đổi ý nàng phải thay Từ thị sắp xếp lại Tam phòng một chút, Tào Hạnh có thể dễ dàng mua chuộc người trong viện Thời Vân Triệt, cái này cũng phải làm rõ một chút.
Giải quyết xong hết việc, cơm trưa cũng ở lại cùng ăn với phu thê Thời Khiêm, bàn được đặt ở sảnh chính Tam phòng.

Lão Phu nhân được mời qua nhưng lại nói thân thể mệt mỏi không tới, bà đã bị Mạc Ảnh Quân dọa rồi.

Trong bữa cơm, ba người Từ thị, Thời Khiêm, Thời Vân Triệt xem bộ dạng cẩn thận từng li từng tí của Mạc Ảnh Quân với nàng, thì không khỏi vui mừng, tiểu nha đầu nhà mình rất được phu quân yêu thương.

Đến ăn uống hắn cũng cẩn thận như vậy, đáng lý nên chia bàn ăn, Hứa Quân Dao lại nói ngồi như này mới có cảm giác gia đình ấm cúng, người trong nhà không nên câu lệ.

Mạc Ảnh Quân đương nhiên là chiều theo nàng, hơn nữa hắn cũng rất thèm cảm giác gia đình.
Đang ăn thì cơn buồn nôn của Hứa Quân Dao đánh úp đột ngột, nàng mặt mày xanh lét, dựa bên người Mạc Ảnh Quân, cúi đầu xuống một bên nôn hết ra.

Cả bàn đang vui vẻ bị dọa tới lộn cộng, Thời Vân Triệt nhanh chân phi thẳng ra ngoài muốn gọi đại phu.

Vẫn là Mạc Đông nhanh một bước ngăn Thời Vân Triệt lại.
“ Ngươi làm gì? Không thấy muội muội ta đang khó chịu thế kia sao?” Thời Vân Triệt nóng nảy, hai mắt bừng bừng tức giận nhìn Mạc Đông như muốn xé xác người trước mặt.
“ Đại ca, ta không sao?” Hứa Quân Dao yếu ớt nói.
“ Không sao cái gì mà không sao….muội…”
“ Dao nhi không phải có rồi chứ?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện