Về tới phủ, Mạc Ảnh Quân đã trở về nằm trên ghế xếp cửa nàng chờ nàng về.
Hứa Quân Dao ba bước làm hai chạy tới ngã vào lòng hắn.
Hứa Quân Dao có cảm giác cả con ngựa đau cả tàu bỏ vỏ, nàng có không thích Thời Tịnh Kỳ bao nhiêu thì đứa nhỏ kia cũng vô can, một đứa bé cứ như vậy mà mất đi, trong lòng Hứa Quân Dao ít nhiều cũng có chút khổ sở.
Nàng rúc vào trong lòng hắn, ôm chặt lấy hắn tìm an ủi.
“ Chàng nghe việc bên Thất vương phủ chưa?”
“ Đã nghe rồi, nàng không vui sao?” Mạc Ảnh Quân ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về.
Lương Quý phi nghe chuyện lập tức cho người xử lý, Lý Thanh Lan, Mạc Ảnh Quân biết cũng tại lúc đó.
Tuy Mạc Ảnh Quân không biết đứa bé này có thật sự là do Lý Thanh Lan làm mất không, nhưng hắn khẳng định Lương quý phi cùng Mạc Phong Tức sẽ nhân cơ hội này diệt trừ Lý Thanh Lan.
Có thể một ngày nào đó Mạc Phong Tức nhất định sẽ hối hận vì quyết định của mình hôm nay, Hoàng đế là người đa nghi ông ta ngay lúc ông ta nghe chuyện này thì đã nghĩ.
Mạc Phong Tức cố tình dùng đứa bé kia để giết Lý Thanh Lan.
Người máu lạnh như vậy sau này nếu làm Thái tử sẽ không phải giết cha đoạt ngôi sao?
“ Dù sao cũng là một đứa bé, trong lòng ta chẳng thể thoải mái được.”
Đối với nàng buồn bã như vậy, Mạc Ảnh Quân cũng không biết nói gì chỉ ôm nàng, hôn nàng an ủi.
Mạc Ảnh Quân không nghĩ giống Hứa Quân Dao, hắn nghĩ đôi khi đứa bé đó mất đi lại là một sự giải thoát.
Mạc Phong Tức và Thời Tịnh Kỳ chắc chắn sẽ lợi dụng đứa bé này trong tranh quyền đoạt lợi, đối với một đứa bé lại toan tính nhiều như vậy, thà để đứa bé đó sớm luân hồi tìm một nhà tốt hơn.
Nhưng hắn không thể nói với nàng như thế, sẽ khiến nàng xa cách hắn, nương tử hắn mềm lòng như vậy sao chấp nhận được những chuyện như thế.
Nửa đêm Mạc Ảnh Quân tỉnh lại, bên cạnh Hứa Quân Dao ôm chặt hắn, nửa người dán trên người hắn ngủ ngon lành, Mạc Ảnh Quân trong mắt một mảnh mềm mại, hắn cười hôn nhẹ lên trán nàng.
Sau đó nhẹ nhàng tách nàng ra rời đi, bên ngoài Mạc Đông cùng hai ảnh vệ đã chờ sẵn.
“ Vương gia, Hoàng hậu nương nương nói muốn người đích thân tới gặp.”
“ Đi thôi.” Mạc Ảnh Quân thay hắc y, cả người hoà lẫn vào màn đêm tối tăm.
Việc lẻn vào hoàng cung đối với hắn dễ như trở bàn tay, Mạc Ảnh Quân rất nhanh tới được cung của Hoàng hậu.
Đêm nay Hoàng hậu không ngủ, từ lúc Sở gia cũng Thái tử đổ nàng ta cũng chẳng có đêm nào yên giấc.
Đối với việc Mạc Ảnh Quân xuất hiện được ở đây, Hoàng hậu cũng chẳng có gì bất ngờ.
Sở Hoàng hậu bây giờ đâu còn là Hoàng hậu cao quý như xưa, nàng ta bây giờ tiều tuỵ không có sức sống, thà như Hoàng đế ban cho nàng ta một ly rượu độc hay một thước lụa trắng để nàng ta ra đi còn hơn.
Để nàng ta ở lại tại vị nhưng chỉ là một cái vỏ rỗng, vẻ mặt kiêu ngạo cùng hả hê của quý phi, Hoàng hậu thật sự chịu không nổi.
Cả đời nàng ta kiêu ngạo nhất là vị trí này, bây giờ còn lại gì chứ?
“ Tiểu thúc, đệ tới rồi!” Rất lâu về trước Hoàng hậu đã không còn gọi Mạc Ảnh Quân như thế rồi.
Mạc Ảnh Quân thì chẳng thái độ gì cả, Hoàng hậu cũng chẳng ngượng ngùng.
Sở Hoàng hậu nói: “ Ta gả cho Hoàng đế đã hơn hai mươi năm, lúc đó thái tử bảy tuổi cũng bắt đầu được ta nuôi dưỡng.
Đệ lúc đó mới 1 tháng tuổi, ta cũng coi như là nhìn đệ lớn lên.
Ngày đó còn thường hay nhìn đệ cùng Thái tử chơi đùa, tiểu thúc ta không thể ngờ được đệ lại tuyệt tình tới vậy?”
Thái tử không phải con ruột của Hoàng hậu, điều này cũng không phải bí mật gì, mẹ đẻ Thái tử không may mắn qua đời khi sinh hắn, đến khi Hoàng đế cưới chính phi là Hoàng hậu mới ghi dưới tên nàng.
Hỏi vì sao Hoàng hậu lại yêu thương Thái tử nhiều tới vậy, là bởi vì nàng không có con trai chỉ có thể đặt hy vọng vào Thái tử, Thái tử cũng là đứa con có hiếu.
Nên tình mẹ con của họ không phải giả.
Hắn vẫn không nói, Hoàng hậu nói tiếp: “ Ta biết là ta đã đụng tới giới hạn của đệ.
Lúc đó đệ nắm nhược điểm của Thái tử, ta có cầu cạnh qua thê tử của đệ.
Nhưng Thời Quân Dao lại không tỏ thái độ gì, ta không kiểm soát nổi mình, có sát tâm với nàng.
Đệ biết mà sinh ra trong nhà đế vương, tuyệt đối sẽ không có sự mềm lòng cho hòn đá cản chân mình.
Chỉ là không nghĩ tới đệ lại si tình với nàng tới vậy?”
“ Hoàng Hậu ta tới không phải để nghe ngươi kể chuyện xưa?” Mạc Ảnh Quân mất kiên nhẫn, lạnh lùng mở miệng.
Hoàng hậu cười, nói với hắn: “ Tiểu thúc chắc hẳn đệ không biết.
Ta động tay với Thời Quân Dao là do Giang Thi Hàm cổ động đâu nhỉ?” Bỏ qua ánh mắt sắc lạnh của Mạc Ảnh Quân quét tới, Hoàng hậu nói tiếp: “ Nàng ta nói sẽ giúp Thái tử chỉ cần Thời Quân Dao không phải là Thần Vương phi mọi chuyện đều dễ dàng, tới lúc đó chọn cho đệ một Vương phi ngoan ngoãn nghe lời.
Nàng ta đã vẽ cho ta một tương lai quá đỗi xinh đẹp.”
“ Ngươi rốt cuộc muốn nói gì?” Mạc Ảnh Quân bây giờ rất đáng sợ, giọng nói của hắn đang kiềm nén, nghe như tu là dưới địa ngục đòi mạng vậy.
“ Ta sẽ nói tất cả những gì ta biết cho đệ, nhưng Lương Vịnh Nga và Giang Thi Hàm đều phải chết.”
Sở Hoàng hậu đặt điều kiện với Mạc Ảnh Quân, nàng ta không cam lòng.
Dù nàng ta có ngã xuống thì nàng ta cũng không cho phép hai ả kia được đắc ý.
Đời này Hoàng hậu chỉ chấp nhận thua duy nhất một người, bởi vì hoàng đế yêu người kia nàng ta mới không thể thắng.
Mạc Ảnh Quân cười, tiếng cười trầm thấp của hắn khiến người ta nổi da gà.
“ Ngươi đang đặt điều kiện với ta?”
Hoàng hậu bất giác rùng mình, Mạc Ảnh Quân không giống Hoàng đế trên người hắn luôn có một loại sát khí khiến người khắc dè chừng, ngay cả người không thiết tha mạng sống gì cho cam nữa nhẹ Hoàng hậu vẫn không tự chủ được mà sợ hãi.
Hoàng hậu rất nhanh lấy lại bình tĩnh, nàng ta bày ra dáng vẻ nếu như ngươi không đáp ứng ta nhất định sẽ không mở miệng.
Mạc Ảnh Quân nhìn ra trời đêm bên ngoài không nhanh không chậm nói: “ Có lẽ người chưa biết nhỉ? Thái tử Bắc Nguyệt đã vào kinh rồi, con gái ngươi đi hoà thân là một lựa chọn không tồi nhỉ?” Sau câu nói này Mạc Ảnh Quân biến mất trong đêm tối.
Sở Hoàng Hậu đơ người ngồi đó, nàng ta chỉ thấy một luồng khí lạnh từ chân bốc lên đầu.
Cả người lạnh toát, nàng ta vậy mà quên mất mình còn một đứa con gái, Đại công chúa.
Bắc Nguyệt xa xôi, lại có thù hằn sâu đậm với Mạc Hi bọn họ, con gái nàng…..không được.
Sở Hoàng Hậu nhanh chóng chạy theo hướng Mạc Ảnh Quân vừa biến mất, nhưng trước mắt nàng ta chỉ là bóng đen vô tận.
Cuối cùng sau hai ngày Hoàng Hậu đã thỏa hiệp, chỉ cần con gái nàng không cần hoà thân bình an gả cho người khác, nàng ta sẽ nói hết toàn bộ.
Mạc Ảnh Quân đáp ứng nàng ta, nhưng chỉ cho nàng ta năm ngày.
Mấy ngày nay trên đường phố cực kỳ náo nhiệt, đầu tiên là tin tức Thất Vương phi không may sảy thai.
Mọi người đều âm thầm tiếc thương cho nàng ta, đối với địa vị của một nữ nhân đứa nhỏ quan trọng như thế nào chứ? Đáng tiếc! Không lâu sau đó ở một ngõ nhỏ truyền nhau một tin tức, Thất Vương gia ghi hận việc Lý thị thiếp ảnh hưởng tới thanh danh của mình, sợ vì tội danh của Lý tướng quân mà ảnh hưởng tới bản thân nên ép Thất Vương phi bỏ đứa bé để lấy lý do hoàn hảo diệt trừ Lý Thanh Lan.
Bằng tốc độ của gió chẳng mấy chốc trên đường phố, ngõ nhỏ đường lớn của kinh thành tin tức lan truyền tới không thể kiềm lại..