Trong một gian phòng nhỏ đơn giản mà xinh xắn, có một cô gái đáng yêu đang nằm ngủ ngon giấc trên chiếc giường trải drap màu hồng nhạt. Cô gái có nước da trắng muốt, mái tóc vàng xõa trên tấm nệm êm ái cứ như những tia nắng đang dịu dàng soi rọi. Đôi môi nhỏ mịn màng như cánh hoa anh đào tháng tư. Cánh môi xinh đẹp ấy vừa cong nhẹ. Hình như cô đang mơ một giấc mơ rất đẹp...
Mơ à? Nhầm to rồi!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ lúc cô nhận thức được, cô không mơ!
Một giấc ngủ bình yên không mộng mị!
Izu nằm như thế chẳng biết được bao lâu rồi nữa. Cô chỉ mơ màng cảm nhận được, có một vòng tay êm ái của ai đó đã dịu dàng che chở cho cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Chẳng biết Izu đã nằm như thế bao lâu nữa. Chỉ biết rằng, cuối cùng cô cũng dần tỉnh giấc. Đôi mắt trong veo ấy từ từ mở hé. Ánh điện sáng trưng khiến cho cô phải nheo mắt một chút để làm quen. Đang lơ mơ thu cảnh vật vào trong tầm nhìn, bất giác đôi mắt cô mở to, tròn xoe.
"Hôm nay mình không mơ!"
Izu vừa bất ngờ vừa có chút vui vui vì cái căn bệnh kinh niên "mộng thiên thần" của cô dường như đã có tiến triển. Thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu, cô lại phải ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng này không rộng như phòng của cô ở nhà, nhưng... nó đúng là phòng của cô. Nói một cách đúng hơn, đây là văn phòng của Hội trưởng Hội học sinh nằm ngay trong Hội phòng. Vấn đề không phải là ở căn phòng. Vấn đề ở đây là...
"Tại sao mình lại ở đây?"
Izu cố lục lại trí nhớ, bắt đầu từ lúc cô bước chân vào trường để tìm lại chiếc móc khóa. Nhớ tới đâu, Izu lại cảm thấy rùng mình tới đó. Nỗi sợ hãi dâng trào. Cô dù có nằm mơ một giấc mơ hoang tưởng nhất cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp những chuyện như vậy.
Nó là cái quái quỷ gì vậy?
Chưa hết! Ai đã đưa cô vào đây?
“Thiên thần!”
"Chát".
Hai bàn tay tự vỗ lên mặt mình, Izu thầm gắt.
"Cha chả, đã tỉnh rồi mà vẫn còn ảo tưởng sao?"
Cựa mình ngồi dậy, cái thứ vải màu trắng trên người cô rơi xuống. Izu tròn mắt:
- Gì đây?
Cúi xuống nhặt nó lên, Izu càng tròn mắt hơn.
Tấm vải đó, cùng chất liệu với chiếc áo khoác lửng của cô đang mặc. Tuy nhiên nó lớn hơn nhiều...
Áo khoác đồng phục nam 12A1!
Tại sao áo khoác nam lại ở trong phòng mình? Lại còn đắp... trên người mình nữa!
Nhón chân bước xuống giường, Izu đảo mắt nhìn quanh. Không có ai khác trong phòng cả. Nhưng mà... cánh cửa phòng chỉ khép hờ. Bên ngoài lại có ánh đèn sáng trưng.
Hội phòng có người?
Cô gái nhẹ nhàng rón rén bước tới, khẽ hé mắt qua cái khe cửa ngó ra ngoài. Và...
"Rầm".
Cô đóng... À không! Phải nói là dọng cánh cửa lại mới đúng!
Trống ngực cô đập binh binh. Đôi mắt mở to sửng sốt.
"Sao hắn lại ở đây?"
- Hội trưởng à! Đó là cách cậu đối xử với người vừa cứu mình à?
Đặt tay lên hõm ngực, thở sâu vài cái, Izu cố lấy lại bình tĩnh:
- Cậu... sao lại ở đây?
-...
- Nè, sao im re vậy? Chẳng phải hồi chiều tối hai người đã về rồi sao?
- Chường cái mặt ra đây coi! Bộ tớ là quái vật hay sao mà cậu phải trốn ở trong đó!
"Chứ cậu nghĩ cậu là người à?"
Izu ấm ức nghĩ.
- Tại sao tớ lại ở đây?
Izu vẫn không mở cửa. Cô dỏng tai nghe ngóng. Hình như cô vừa nghe thấy tiếng thở dài ngoài phòng họp Hội học sinh. Sau đó, giọng nói đều đều của chàng trai mới dần rót vào tai cô:
- Lúc đó bọn tớ chưa về hẳn mà ghé vào quán nước đối diện cổng trường ấy. Được một lúc thì thấy cậu tất tả chạy vào nên tớ tò mò theo sau. Còn Sal thì về nhà chung với Jun. Tớ đứng ngoài cửa Dream House một lúc không thấy cậu ra nên tự lết xác vô. Thấy có một cái thang máy hoạt động đang dừng ở tầng mười hai, tớ mới chỉnh cho nó xuống đây đặng chuẩn bị lên đó. Nào ngờ thấy có con nhỏ ngáo đá nào đó nằm chèo queo ngủ ở trỏng, nên tớ mới lôi tới đây. Bây giờ thì ra đây được chưa?
Bên trong căn phòng nhỏ thoáng im lặng một lúc, rồi sau đó cái giọng nói nhỏ xíu của Izu mới lọt ra ngoài:
- Cậu... nói thật chứ? Chỉ vậy thôi đúng không?
Mochi hờ hững gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
- Chắc là tớ nói dối rồi! Ài, tớ không đáng tin thật đấy, chắc tớ phải đi về thôi!
- Kh... khoan! - Giọng Izu khẩn trương vọng ra - Tớ... tớ ra ngay!
Cánh cửa lúc này mới hé ra, cô gái dè dặt bước từ trong ra. Mochi ngồi đó, một tay chống cằm, tay kia gõ gõ lên bàn phím laptop, dáng vẻ phiêu phiêu lãng tử.
- Anou... Mochi - kun, cảm ơn nhé! Tớ làm phiền cậu rồi!
- Không sao đâu! Cậu vốn đã rất phiền rồi, thêm một chút cũng bình thường thôi!
- Tớ phiền hồi nào chứ? - Máu nóng bắt đầu dồn lên não Izu.
- Ngày nào cũng hét quang quác bên tai tớ. Đã vậy về nhà không chịu về, còn la cà tung ta tung tăng chạy vô đây chơi đập đá, để rồi cuối cùng nằm phê thuốc như con dở người.
- Đập đập cái đầu heo của cậu á! - Izu hét - Tớ phê thuốc hồi nào?
- Thế tại sao lại nằm chèm bẹp trong thang máy, đã vậy còn vừa nằm vừa rên như bọng, làm tớ một phen hoảng hồn, suýt nữa thì... co giò chạy lẹ không mắc công lại vướng vào tội giết người. - Chàng trai hơi nhíu cặp lông mày thanh tú.
Izu cúi đầu, cắn răng:
- Tại... tớ gặp phải chuyện không hay chứ bộ...
Rồi Izu bước lại chiếc ghế đối diện Mochi, bắt đầu kể lại mọi chuyện từ lúc cô bước vào thang máy, kể tất tần tật, trừ cái chuyện liên quan đến thiên thần ra. Hắn ta mà biết được chuyện đó thì bảo đảm hắn sẽ hất cái mặt mo của hắn lên và tự nhận mình là thiên thần cho coi.
Uầy, hắn mà là là thiên thần á hả? Thế thì chẳng thà cô đợi cho một con quỷ sứ nào đó tới cứu thì hơn.
Ấy, mà quỷ nào lại đi cứu người chứ?
Không biết nữa. Mà thôi, khó quá cho qua!
Chàng trai cũng im lặng nghe cô nói, nhưng hình như anh chỉ muốn nghe giọng của cô hơn là nội dung vụ việc thì phải. Izu kết thúc lời kể bằng một giọng chắc nịch:
- Tớ nhắc lại lần cuối, là tớ không hề sử dụng cái thứ khỉ gió gây nghiện nào đâu nhé!
Mochi khẽ chép miệng, khuôn mặt không hề tỏ ra chút vẻ kinh ngạc nào như dự đoán của Izu:
- Zu - chan à, dù sao chuyện cũng qua rồi. Tớ nghĩ cậu nên quên nó đi thì tốt hơn!
- Quên thế nào được mà quên chứ, lỡ như sau này lại có người rơi vào tình cảnh giống như tớ thì sao? Cảm giác lúc đó rất tệ cậu biết không? Chúng ta là người của Hội học sinh, chúng ta phải làm gì đó để khắc phục chuyện này chứ! - Izu đập bàn đứng bật dậy.
Mochi thở dài:
- Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu. Cậu nên lo cho mình thì tốt hơn. Tớ không thể cứ xuất hiện đúng lúc mãi để mà cứu cậu đâu!
- Nhưng mà, tớ...
Izu đang định phản bác điều gì nữa, nhưng bất giác lại khựng lại. Cô nhíu mày, hạ giọng:
- Cậu... không tin tớ?
Mochi thoáng im lặng. Đoạn anh nhẹ giọng:
- Tớ tin cậu, Zu - chan! Nhưng cậu có biết không, thỉnh thoảng hoạt động quá mức khiến cho cơ thể của chúng ta bị mệt mỏi, đầu óc cũng vì thế mà kém minh mẫn hơn nhiều, đôi khi còn dẫn đến ảo giác.
- Tớ không có bị ảo giác! Sự việc lúc đó rất thật, và tớ rất tỉnh táo. Hơn nữa hoạt động hôm nay của tớ không hề quá sức tớ chút nào, chuyện tớ sinh hoang tưởng là hoàn toàn vô lý.
Izu gay gắt phản ứng. Mochi cũng không muốn chuyện này kéo dài thêm. Anh ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt màu hổ phách đẹp đến mê hồn dịu dàng nhìn cô gái:
- Tớ không có ở đó khi ấy để có thể thấy thứ mà cậu đã gặp Zu - chan à. Điều tớ bắt gặp được, chỉ là cái cảnh cậu nằm rũ trong cabin thang máy với gương mặt đau đớn tột cùng. Tớ thật sự không muốn thấy cậu như thế thêm một lần nào nữa.
Chàng trai thở dài, nhắm nghiền mắt lại:
- Lúc này, tớ chẳng thể làm gì hơn là khuyên cậu nên nghỉ ngơi và chú ý đến sức khỏe nhiều hơn. Tớ đã nói rồi, năm nay công việc của Hội học sinh cứ để cho tụi này lo là được rồi.
Izu nghe thế, gương mặt thoáng ửng hồng. Cô ngồi lại xuống ghế. Giọng nói cũng dịu hơn:
- Cậu cứ làm như là tớ lười biếng lắm không bằng. Chỉ là tớ cảm thấy lo lắng thôi.
Ngập ngừng một chút, cô lại tiếp:
- Cám ơn cậu vì đã giúp tớ! Tớ nhất định sẽ không quên đâu.
- Tớ không cần cậu nhớ đâu! Cơ mà, tớ chưa có giúp không ai cái gì bao giờ...
- Biết rồi ông tướng, tớ không để cậu thiệt đâu!
Izu lừ mắt.
"Không biết cái ngữ công tử gì mà đụng cái gì cũng tính toán!"
Izu đâu hề biết rằng, hắn ta chỉ tính toán với mình cô thôi.
- Mà chắc tớ phải về nhà thôi. Nhà cửa từ sáng tới giờ chẳng kịp dọn dẹp gì nữa. Cậu cũng nên về ngủ luôn đi, có gì để mai hẵng làm.
Mochi nhếch môi cười nhẹ:
- Ngủ nghê gì giờ này nữa!
- Giờ này? - Izu chớp mắt - Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Hơn bốn giờ sáng rồi con nhỏ ngáo ngơ ạ!
Mơ à? Nhầm to rồi!
Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời kể từ lúc cô nhận thức được, cô không mơ!
Một giấc ngủ bình yên không mộng mị!
Izu nằm như thế chẳng biết được bao lâu rồi nữa. Cô chỉ mơ màng cảm nhận được, có một vòng tay êm ái của ai đó đã dịu dàng che chở cho cô chìm sâu vào giấc ngủ.
Chẳng biết Izu đã nằm như thế bao lâu nữa. Chỉ biết rằng, cuối cùng cô cũng dần tỉnh giấc. Đôi mắt trong veo ấy từ từ mở hé. Ánh điện sáng trưng khiến cho cô phải nheo mắt một chút để làm quen. Đang lơ mơ thu cảnh vật vào trong tầm nhìn, bất giác đôi mắt cô mở to, tròn xoe.
"Hôm nay mình không mơ!"
Izu vừa bất ngờ vừa có chút vui vui vì cái căn bệnh kinh niên "mộng thiên thần" của cô dường như đã có tiến triển. Thế nhưng vui mừng chưa được bao lâu, cô lại phải ngơ ngác nhìn xung quanh. Căn phòng này không rộng như phòng của cô ở nhà, nhưng... nó đúng là phòng của cô. Nói một cách đúng hơn, đây là văn phòng của Hội trưởng Hội học sinh nằm ngay trong Hội phòng. Vấn đề không phải là ở căn phòng. Vấn đề ở đây là...
"Tại sao mình lại ở đây?"
Izu cố lục lại trí nhớ, bắt đầu từ lúc cô bước chân vào trường để tìm lại chiếc móc khóa. Nhớ tới đâu, Izu lại cảm thấy rùng mình tới đó. Nỗi sợ hãi dâng trào. Cô dù có nằm mơ một giấc mơ hoang tưởng nhất cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ gặp những chuyện như vậy.
Nó là cái quái quỷ gì vậy?
Chưa hết! Ai đã đưa cô vào đây?
“Thiên thần!”
"Chát".
Hai bàn tay tự vỗ lên mặt mình, Izu thầm gắt.
"Cha chả, đã tỉnh rồi mà vẫn còn ảo tưởng sao?"
Cựa mình ngồi dậy, cái thứ vải màu trắng trên người cô rơi xuống. Izu tròn mắt:
- Gì đây?
Cúi xuống nhặt nó lên, Izu càng tròn mắt hơn.
Tấm vải đó, cùng chất liệu với chiếc áo khoác lửng của cô đang mặc. Tuy nhiên nó lớn hơn nhiều...
Áo khoác đồng phục nam 12A1!
Tại sao áo khoác nam lại ở trong phòng mình? Lại còn đắp... trên người mình nữa!
Nhón chân bước xuống giường, Izu đảo mắt nhìn quanh. Không có ai khác trong phòng cả. Nhưng mà... cánh cửa phòng chỉ khép hờ. Bên ngoài lại có ánh đèn sáng trưng.
Hội phòng có người?
Cô gái nhẹ nhàng rón rén bước tới, khẽ hé mắt qua cái khe cửa ngó ra ngoài. Và...
"Rầm".
Cô đóng... À không! Phải nói là dọng cánh cửa lại mới đúng!
Trống ngực cô đập binh binh. Đôi mắt mở to sửng sốt.
"Sao hắn lại ở đây?"
- Hội trưởng à! Đó là cách cậu đối xử với người vừa cứu mình à?
Đặt tay lên hõm ngực, thở sâu vài cái, Izu cố lấy lại bình tĩnh:
- Cậu... sao lại ở đây?
-...
- Nè, sao im re vậy? Chẳng phải hồi chiều tối hai người đã về rồi sao?
- Chường cái mặt ra đây coi! Bộ tớ là quái vật hay sao mà cậu phải trốn ở trong đó!
"Chứ cậu nghĩ cậu là người à?"
Izu ấm ức nghĩ.
- Tại sao tớ lại ở đây?
Izu vẫn không mở cửa. Cô dỏng tai nghe ngóng. Hình như cô vừa nghe thấy tiếng thở dài ngoài phòng họp Hội học sinh. Sau đó, giọng nói đều đều của chàng trai mới dần rót vào tai cô:
- Lúc đó bọn tớ chưa về hẳn mà ghé vào quán nước đối diện cổng trường ấy. Được một lúc thì thấy cậu tất tả chạy vào nên tớ tò mò theo sau. Còn Sal thì về nhà chung với Jun. Tớ đứng ngoài cửa Dream House một lúc không thấy cậu ra nên tự lết xác vô. Thấy có một cái thang máy hoạt động đang dừng ở tầng mười hai, tớ mới chỉnh cho nó xuống đây đặng chuẩn bị lên đó. Nào ngờ thấy có con nhỏ ngáo đá nào đó nằm chèo queo ngủ ở trỏng, nên tớ mới lôi tới đây. Bây giờ thì ra đây được chưa?
Bên trong căn phòng nhỏ thoáng im lặng một lúc, rồi sau đó cái giọng nói nhỏ xíu của Izu mới lọt ra ngoài:
- Cậu... nói thật chứ? Chỉ vậy thôi đúng không?
Mochi hờ hững gõ gõ ngón tay lên mặt bàn:
- Chắc là tớ nói dối rồi! Ài, tớ không đáng tin thật đấy, chắc tớ phải đi về thôi!
- Kh... khoan! - Giọng Izu khẩn trương vọng ra - Tớ... tớ ra ngay!
Cánh cửa lúc này mới hé ra, cô gái dè dặt bước từ trong ra. Mochi ngồi đó, một tay chống cằm, tay kia gõ gõ lên bàn phím laptop, dáng vẻ phiêu phiêu lãng tử.
- Anou... Mochi - kun, cảm ơn nhé! Tớ làm phiền cậu rồi!
- Không sao đâu! Cậu vốn đã rất phiền rồi, thêm một chút cũng bình thường thôi!
- Tớ phiền hồi nào chứ? - Máu nóng bắt đầu dồn lên não Izu.
- Ngày nào cũng hét quang quác bên tai tớ. Đã vậy về nhà không chịu về, còn la cà tung ta tung tăng chạy vô đây chơi đập đá, để rồi cuối cùng nằm phê thuốc như con dở người.
- Đập đập cái đầu heo của cậu á! - Izu hét - Tớ phê thuốc hồi nào?
- Thế tại sao lại nằm chèm bẹp trong thang máy, đã vậy còn vừa nằm vừa rên như bọng, làm tớ một phen hoảng hồn, suýt nữa thì... co giò chạy lẹ không mắc công lại vướng vào tội giết người. - Chàng trai hơi nhíu cặp lông mày thanh tú.
Izu cúi đầu, cắn răng:
- Tại... tớ gặp phải chuyện không hay chứ bộ...
Rồi Izu bước lại chiếc ghế đối diện Mochi, bắt đầu kể lại mọi chuyện từ lúc cô bước vào thang máy, kể tất tần tật, trừ cái chuyện liên quan đến thiên thần ra. Hắn ta mà biết được chuyện đó thì bảo đảm hắn sẽ hất cái mặt mo của hắn lên và tự nhận mình là thiên thần cho coi.
Uầy, hắn mà là là thiên thần á hả? Thế thì chẳng thà cô đợi cho một con quỷ sứ nào đó tới cứu thì hơn.
Ấy, mà quỷ nào lại đi cứu người chứ?
Không biết nữa. Mà thôi, khó quá cho qua!
Chàng trai cũng im lặng nghe cô nói, nhưng hình như anh chỉ muốn nghe giọng của cô hơn là nội dung vụ việc thì phải. Izu kết thúc lời kể bằng một giọng chắc nịch:
- Tớ nhắc lại lần cuối, là tớ không hề sử dụng cái thứ khỉ gió gây nghiện nào đâu nhé!
Mochi khẽ chép miệng, khuôn mặt không hề tỏ ra chút vẻ kinh ngạc nào như dự đoán của Izu:
- Zu - chan à, dù sao chuyện cũng qua rồi. Tớ nghĩ cậu nên quên nó đi thì tốt hơn!
- Quên thế nào được mà quên chứ, lỡ như sau này lại có người rơi vào tình cảnh giống như tớ thì sao? Cảm giác lúc đó rất tệ cậu biết không? Chúng ta là người của Hội học sinh, chúng ta phải làm gì đó để khắc phục chuyện này chứ! - Izu đập bàn đứng bật dậy.
Mochi thở dài:
- Chuyện này sẽ không xảy ra nữa đâu. Cậu nên lo cho mình thì tốt hơn. Tớ không thể cứ xuất hiện đúng lúc mãi để mà cứu cậu đâu!
- Nhưng mà, tớ...
Izu đang định phản bác điều gì nữa, nhưng bất giác lại khựng lại. Cô nhíu mày, hạ giọng:
- Cậu... không tin tớ?
Mochi thoáng im lặng. Đoạn anh nhẹ giọng:
- Tớ tin cậu, Zu - chan! Nhưng cậu có biết không, thỉnh thoảng hoạt động quá mức khiến cho cơ thể của chúng ta bị mệt mỏi, đầu óc cũng vì thế mà kém minh mẫn hơn nhiều, đôi khi còn dẫn đến ảo giác.
- Tớ không có bị ảo giác! Sự việc lúc đó rất thật, và tớ rất tỉnh táo. Hơn nữa hoạt động hôm nay của tớ không hề quá sức tớ chút nào, chuyện tớ sinh hoang tưởng là hoàn toàn vô lý.
Izu gay gắt phản ứng. Mochi cũng không muốn chuyện này kéo dài thêm. Anh ngồi đó, hai bàn tay đan vào nhau, đôi mắt màu hổ phách đẹp đến mê hồn dịu dàng nhìn cô gái:
- Tớ không có ở đó khi ấy để có thể thấy thứ mà cậu đã gặp Zu - chan à. Điều tớ bắt gặp được, chỉ là cái cảnh cậu nằm rũ trong cabin thang máy với gương mặt đau đớn tột cùng. Tớ thật sự không muốn thấy cậu như thế thêm một lần nào nữa.
Chàng trai thở dài, nhắm nghiền mắt lại:
- Lúc này, tớ chẳng thể làm gì hơn là khuyên cậu nên nghỉ ngơi và chú ý đến sức khỏe nhiều hơn. Tớ đã nói rồi, năm nay công việc của Hội học sinh cứ để cho tụi này lo là được rồi.
Izu nghe thế, gương mặt thoáng ửng hồng. Cô ngồi lại xuống ghế. Giọng nói cũng dịu hơn:
- Cậu cứ làm như là tớ lười biếng lắm không bằng. Chỉ là tớ cảm thấy lo lắng thôi.
Ngập ngừng một chút, cô lại tiếp:
- Cám ơn cậu vì đã giúp tớ! Tớ nhất định sẽ không quên đâu.
- Tớ không cần cậu nhớ đâu! Cơ mà, tớ chưa có giúp không ai cái gì bao giờ...
- Biết rồi ông tướng, tớ không để cậu thiệt đâu!
Izu lừ mắt.
"Không biết cái ngữ công tử gì mà đụng cái gì cũng tính toán!"
Izu đâu hề biết rằng, hắn ta chỉ tính toán với mình cô thôi.
- Mà chắc tớ phải về nhà thôi. Nhà cửa từ sáng tới giờ chẳng kịp dọn dẹp gì nữa. Cậu cũng nên về ngủ luôn đi, có gì để mai hẵng làm.
Mochi nhếch môi cười nhẹ:
- Ngủ nghê gì giờ này nữa!
- Giờ này? - Izu chớp mắt - Bây giờ là mấy giờ rồi?
- Hơn bốn giờ sáng rồi con nhỏ ngáo ngơ ạ!
Danh sách chương