Cỏ hai bên bờ sông đã mọc um tùm, mấy nhánh rau dại dường như vừa bị hái xong, dòng nhựa ướt át vẫn còn đọng trên cuống rau.

Tư Truy khẽ bó rau bằng dây rơm nhặt bên lề đường, sau đó đặt gọn một chỗ.

Cô vén bụi cỏ rậm rạp bước vào, ngay sát mép nước, nhẹ nhàng thả chân ngồi xuống.

Nghĩ đến những lời mắng chửi như đay nghiến của Trịnh Nhất, nước mắt Tư Truy chực trào. Chỉ vì cô lỡ làm bẩn quần áo mà ông nỡ lòng đuổi cô ra ngoài? Rốt cuộc ông có phải cha ruột cô không? Làm gì có người cha nào đối xử với con gái của mình như vậy? Trịnh Nhất luôn bới móc mọi sai sót của cô, dù cho cô có chăm chỉ, siêng năng, ông cũng nhắm mắt làm lơ. Thứ mà ông ta nhìn thấy ở cô có lẽ không phải những ưu điểm như người trong làng thường khen... Sống trong chăn mới biết chăn có rận, bên ngoài Trịnh Nhất tỏ vẻ yêu thương cô nhưng chỉ cô mới biết ông chán ghét sự tồn tại của cô thế nào.

Sự sinh ra của Tư Truy đối với hai vợ chồng Trịnh gia đã là một điều không may mắn, cho nên tất cả xui xẻo, đau khổ trong cuộc sống họ đều đổ hết lên trên đầu cô.

Tư Truy nghĩ mà lòng đau như cắt, cô vuốt nhẹ giọt lệ vương nơi khóe mi, cố nén âm thanh thút thít vào họng. Bấy giờ, thử ngó chung quanh xem còn ai không, cô mới an tâm cởi áo ra giặt.

Vừa mới mưa xong nên thời tiết có chút lạnh, Trịnh Nhất vì tiếc nước nên không cho cô giặt đồ ở nhà. Tư Truy chỉ có thể vác cái chân sềnh bị thương do ông ta đánh, đi gần một cây số ra bãi sông ngoài làng mà thôi.

Chỗ cô ngồi là một hố trũng được quây kín bởi cỏ, nước ở đây khá sạch, cô có thể tắm rửa, lại thuận tiện hái rau ăn dần.

Chiếc áo mà cô đang mặc là một chiếc áo dài tay đổi được từ nhà bà Lan. Nếu không phải có một thời gian trong nhà túng thiếu đến mức không thể cứu vãn, Tư Truy sẽ không dùng bảo vật gia truyền mà bà để lại trao đổi với người ta.

Mặc dù cảm thấy áy náy với bà ở trên trời, nhưng Tư Truy chỉ biết nhủ thầm xin lỗi. Số tiền kiếm được từ việc nhặt rác không đủ chi tiêu thuốc thang, đồ dùng trong nhà, lại thêm cái tính khí bốc đồng, nổi nóng của Trịnh Nhất, lâu lâu không lấy tiền ra quán nhậu nhẹt một bữa, ông ta chắc chắn sẽ không để cô yên, thậm chí còn có thể bạo lực gia đình.

Chậm rãi thở hắt một hơi, Tư Truy vò cổ áo cao dỏng lên, kế tiếp vò đến phần bị dính bùn. Ngẫm lại mà thấy tức, cũng tại tên đàn ông họ Bùi gì kia cô mới thảm như bây giờ. Một phần do cô sơ ý, nhìn thấy vỏ lon liền sáng mắt, nào có nghĩ đến sẽ đụng phải người ngoài?



Nhưng cũng chẳng trách ai được, cho cô quay ngược thời gian, cô vẫn sẽ giữ nguyên ý định ban đầu chính là không đòi bồi thường. Những loại tư bản hách dịch đó không khác gì ông bà Lan cả, bòn rút từng chút một lợi ích khi có cơ hội.

Đừng tưởng cô không biết cài áo đó trị giá ra sao, chỉ là hoàn cảnh bó buộc nên cô mới phải lựa chọn im lặng...

Bỗng, một luồng gió vút qua xô bụi cỏ ngang ngửa, Tư Truy lúc này chỉ quấn duy nhất một mảnh vải trắng dùng để che đi bầu ngực non mịn mới lớn, nửa thân dưới chìm hẳn trong nước, ẩn ẩn hiện hiện mơ hồ.

Tư Truy lạnh nổi da gà, cô cúi xuống dìm áo, giũ cho nhanh, cho sạch. Thật là... nếu biết trời sẽ nổi gió chi bằng cô đã ở nhà cho rồi. Đợi một lúc đi sau, Trịnh Nhất cũng đâu làm gì?

...

Cuộc tìm kiếm của Trịnh Nhất cùng với Bùi Nghiêu hiện vẫn chưa có dấu hiệu tích cực.

Trịnh Nhất lùng hết những nơi Tư Truy hay đi nhặt rác, hái rau mà không mảy may thấy một bóng dáng nói gì là người. Ông ta tức điên đầu, không hiểu sao hôm nay cô trốn kĩ thế, tìm mãi mà cũng chẳng ra.

Sẽ không phải uất ức vì bị ông mắng nên Tư Truy bỏ nhà đi chứ? Suy nghĩ này vừa lóe, ông liền sợ đến lảo đảo chân tay. Sinh hoạt của hai vợ chồng Trịnh gia đều dựa vào Trịnh Tư Truy, không có cô, bọn họ biết sống thế nào?

Đi đã khá lâu, Bùi Nghiêu thật sự không còn hứng thú nghe Trịnh Nhất biện bạch, lảm nhảm. Ông ta cũng chẳng có toan tính gì sâu xa lắm, chỉ là nhắc về cái tên Tư Truy có hơi nhiều.

Phút chốc, Bùi Nghiêu có chút hiếu kỳ về cô, song cũng không quá để lòng.

Trịnh Nhất lười vận động nên chỉ mới đi bộ cũng mệt bở hơi tai. Dự định lợi dụng con gái câu rùa vàng rất nhanh bị ông bác bỏ, sau một hồi nghĩ ngợi, ông rụt rè đưa ra ý kiến.

"Anh này, anh ra bãi sông đằng kia tìm nhé? Tôi vào quán nước này xem sao? Nếu không thấy, vậy chúng ta đi về."

Bùi Nghiêu không đồng ý cũng chẳng từ chối, thấy Trịnh Nhất chạy vào quán nước hỏi han, anh liền xoay người cất bước.



Đằng kia là bãi sông, có lẽ rửa tay được nhỉ?

Nguồn nước hiện nay ít nhiều đều bị ô nhiễm, thế nhưng ở đây coi như vẫn là sạch sẽ. Vừa rồi não úng nước lang thang với Trịnh Nhất, anh hối hận, đáng lẽ không nên đi tìm làm gì. Chẳng qua ông ta cứ nhắc tới cái tên Tư Truy, làm anh trong một phút nhã hứng, tự khiến mình thành thế này.

Đế giày rõ mồn một bùn, bộ tây trang bảnh bao cũng không được như lúc đầu.

Bùi Nghiêu nhìn bóng mình đổ xuống mặt nước, khóe môi khẽ cong, cảm thấy bản thân khó hiểu. Anh đương nhiên không nghe lời Trịnh Nhất để tìm Tư Truy, cho nên rửa tay xong liền toan ra về.

Tuy nhiên, một tiếng sột soạt rất nhỏ vang lên trong bụi cỏ đã thu hút sự chú ý của anh. Ma xui quỷ khiến, Bùi Nghiêu lặng lẽ tiếp cận bụi cỏ.

Vóc dáng vốn đã cao, Bùi Nghiêu chỉ cần đứng nhìn cũng có thể thấy được người phụ nữ ở phía trong.

Đập vào mắt anh là tấm lưng trắng ngần, mảnh mai với hai xương cánh bướm xinh đẹp. Miếng vải lót như đang ôm lấy một thứ gì đó, theo động tác khom người của cô gái, nhìn vào cảm giác có chút nặng nề.

Eo thon nhỏ, tựa hồ chỉ cần một vòng tay cũng có thể ôm trọn.

Mái tóc dài được búi sau gáy, không phải kiểu búi gọn gàng mà còn lòa xòa, hơi rối. Phía sau gáy còn có một chấm đỏ mờ mờ.

Bùi Nghiêu mất tự nhiên đưa mắt rời đi, rõ ràng là đang giật mình. Anh sải bước khỏi hiện trường, đầu óc trống rỗng chỉ chứa mỗi bóng lưng yêu kiều.

Tại sao một nơi như vậy lại có phụ nữ... đang tắm? Nếu như anh không nhầm thì hình như là cô tắm thật, bằng không cởi áo làm gì?

Bùi Nghiêu nghiến răng, cố gắng rũ bỏ hình ảnh ấy ra khỏi đầu. Thật may vừa nãy không có nhìn thấy cái gì quá đáng, không thì anh cũng chẳng biết mình nên xử sự làm sao.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện