Lý phu nhân thấy Trùng Tử, phản ứng đầu tiên là quét mắt nhìn trái phải xung quanh một chút. Phát hiện chỉ có hai người, thần sắc có vẻ yên tâm.

Trùng Tử lại xấu hổ vô cùng, chuyện đầu tiên nghĩ đến là: Xong, gian tình cùng con bà ta bị phơi bày ra ánh sáng rồi!

“Phu nhân trở về khi nào khi nào vậy?”

Lý phu nhân lạnh lùng nhìn chằm chằm Trùng Tử: “Sao? Tôi trở về còn phải cần anh phê chuẩn hay sao.”

Kiểu trả lời cay nghiệt như vậy thật sự làm cho người ta không có cách nào tiếp nhận được. Trùng Tử luôn luôn kính sợ cơn bùng nổ trong nháy mắt của nữ nhân này, thừa dịp bà không động tĩnh gì, Trùng Tử kéo con xoay người định đi.

“Đứng lại!” Vẻ mặt Lý phu nhân sa sầm thật sự rất giống bạn Tiểu Lý.

“Anh hiện tại có phải ở cùng một chỗ với Tiểu Phàm hay không?”

Trùng Tử cứng ngắc mà gật đầu, trước kia khóc lóc nỉ non cầu xin mẹ người ta, muốn rời khỏi con của bà, kết quả hiện tại chính mình lại chủ động tới cửa cùng người ta ở chung. Chỉ cần có chút thể diện ai cũng sẽ ngượng ngùng.

Lý phu nhân lúc này cười thật chân thành: “Thực nhìn không ra Tiểu Phàm là người tình cảm dài lâu như vậy a!” Nói xong lại chuyển mũi nhọn, “Đáng tiếc nó với mẹ nó lại không hữu tình hữu ý như vậy!”

Trùng Tử kỳ thực không rõ nợ nần thối nát giữa hai mẹ con họ cho lắm. Chuyện lấy trộm văn kiện vài năm trước làm cho y có hiểu biết rất đầy đủ đối với vị phu nhân tao nhã này.

Gà mái nào thì đẻ ra trứng nấy, để cho bọn họ cấu véo nhau đi thôi!

Cho nên nghe Lý phu nhân căm giận bất bình xong, y cũng chỉ là áy náy mà cười.

Thời điểm trước khi đi, Lý phu nhân hỏi: “Anh quay về sẽ nói với Lý Tư Phàm là đã nhìn thấy tôi sao?”

Trùng Tử đã ở cùng học trò y thời gian dài, thông minh không ít, vội vàng nói: “Giữa mẹ con hai người có chút mâu thuẫn, nhưng cuối cùng cũng phải hóa giải, tôi là một người ngoài sẽ không xen vào, bà nếu không tiện để cho Lý Tư Phàm biết, tôi cái gì cũng sẽ không nói.”

“Anh coi như cũng là người thành thật, tôi tin tưởng anh.”

Nói xong, Lý phu nhân xoay người rời đi.

..

Ăn cơm xong vừa đến cửa công viên giải trí, Lý Tư Phàm liền lái xe tới. Xe vừa dừng, ở cửa có không ít cô gái nhìn chằm chằm hắn.

Lý Tư Phàm càng lớn càng đẹp, người không biết rõ thực dễ dàng bị hắn hấp dẫn.

“Đi ra ngoài cũng không thèm đeo kính râm, chút nữa để cho người ta vây quanh chặn đường thì giaỉ quyết thế nào a!” Trùng Tử cười hì hì ở đó đánh rắm. (nói móc)

“Bộ dạng của thầy trông ‘có lỗi’ như vậy, cho dù người khác muốn xông lại đây, nhìn thấy thầy cũng bị dọa chạy mất!” Cãi nhau với Lý Tư Phàm, Trùng Tử chỉ có phần yếu thế.

Tiểu Tranh Tranh ríu ra ríu rít nói: “Con đây lớn lên giống ba ba hay là giống ca ca?”

Lý thiếu gia kéo bàn tay nhỏ bé của Tranh Tranh nói: “Cục cưng đáng yêu như vậy đương nhiên giống ca ca rồi.” (bỉ ổi =]]]]])

Vẻ mặt bé con hưng phấn, mừng rỡ như nhặt được vàng.

Trùng Tử đảo mắt: Là cực kì giống mới đúng, đều là tiểu bạch nhãn lang (*)!

(*) bạch nhãn lang : bạc tình, vong ân phụ nghĩa, tâm địa hung tàn  tất nhiên Trùng Tử đang mắng yêu thôi =)))))

Nhưng mà, Lý Tư Phàm thật sự rất có kiên nhẫn với đứa nhỏ, làm cho Trùng Tử không thể không phục!

Thằng bé còn nhỏ, rất thích nhõng nhẽo người khác, có đôi khi chính y một thân làm cha cũng có thời điểm không kiên nhẫn. Nhưng vị thiếu gia tính tình kiêu căng này lại chưa từng trở mặt với thằng bé.

Tựa như hiện tại, Tranh Tranh giống như uống thuốc kích thích, các trò chơi lần lượt đều càn quét hết. Trùng Tử đã sớm mệt phờ ngồi phịch trên ghế dài, nhưng Lý Tư Phàm vẫn còn có hứng thú cùng đứa nhỏ chạy trên nhảy dưới.

Xem ra mình đã già rồi a! Một tháng gần đây không thích ăn này nọ, cả người luôn như không có khí lực, tiểu tiện cũng không quá trôi chảy. Trước kia theo gió nước tiểu xa ba thước, hiện tại cùng chiều gió chỉ thấm ướt chân. (vãi, tự dưng có cảm xúc bi ai của tráng sĩ thời xưa =]]]]]]]])

Đàn ông a, thận là vô cùng quan trọng! Về sau phải giảm thiểu sinh hoạt trên giường thích hợp a.

Chờ khi đem cả núi trò chơi chơi qua một lượt thì đã đến buổi chiều. Trong công viên giải trí cơ bản đều là các cặp vợ chồng mang theo con, nếu không chính là các cặp đôi yêu nhau.

Dường như hai người đàn ông mang một đứa nhỏ đi thật đúng là hiếm có. Ngồi vào nhà ăn trong khu vui chơi, sau khi gọi xong món này món nọ, Trùng Tử vừa uống đồ uống lạnh vừa âm thầm cảm khái.

“Đúng rồi, mẹ cậu bây giờ sao rồi?”

Lý Tư Phàm ngẩng đầu nhìn y liếc mắt một cái: “Thầy sao lại nhớ đến bà ấy?”

“Nhìn nhiều cặp cha mẹ mang theo con như vậy, bỗng nhiên nhớ đến…… Mẹ cậu a, đúng là làm rất nhiều chuyện sai, nhưng bà dù sao cũng là mẹ cậu, cậu cũng chỉ còn mỗi người thân này, cũng đừng so đo với mẹ mình!”

“Bà ấy vi phạm pháp luật, không thể về nước, tôi có cách nào?” Lý công tử từ trước đến giờ không cùng nhân sinh quan với Trùng tử, liền cứ trên giá trị quan mà tranh cãi.

Trùng Tử muốn hỏi, nếu bà ấy quay về, cậu sẽ làm thế nào? Nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào, đối với chuyện gặp Lý phu nhân này, y có chút bất an mơ hồ……

..

Lý Nguyệt Bình cũng đang không an lòng, bà không dám khẳng định Trùng Tử có nói ra hay không. Trằn trọc vất vả về nước, vừa xuống máy bay liền tình cờ gặp Trùng Tử, thật sự khiến người ta không thông thuận.

Xem ra phải điều chỉnh lại kế hoạch của mình.

Lý phu nhân không biết các cặp mẹ con khác là ở chung như thế nào. Bà và con mình từ nhỏ đã không thân thiết. Hôn nhân đau khổ, có con chẳng qua là làm sâu sắc thêm cho loại khổ sở này, sẽ không phải là mang đến cho mình một tia an ủi.

Vì thế bà bắt đầu ở bên ngoài cuộc hôn nhân tìm kiếm niềm an ủi. Nhưng một lần hẹn hò không cẩn thận, để cho Tiểu Phàm năm ấy 12 tuổi nhìn thấy, thằng bé đó cũng không biết ở bên ngoài cánh cửa khép hờ đứng bao lâu, trừng mắt nhìn hai người dây dưa trên giường.

Bà hoảng hồn, vừa đấm vừa xoa ra lệnh cho thằng nhỏ không được nói với người ngoài nửa chữ.

Qua một đoạn thời gian, thằng nhỏ không nói một chữ cái chuyện buổi chiều hôm đó, giống như chưa  từng phát sinh, nhưng thằng bé trước kia luôn tìm cơ hội  làm nũng nhõng nhẽo với mẹ, hiện tại càng ngày càng xa lánh mình. Ánh mắt của nó quá mức trầm tĩnh, làm cho người ta đoán không ra trong lòng nó nghĩ cái gì.

Cũng không biết từ khi nào thì đứa nhỏ này bắt đầu có bệnh khiết phích nghiêm trọng, đồ đạc của mình nghiêm cấm người khác đụng chạm dù chỉ một cái. Thậm chí quấy nhiễu đến cuộc sống bình thường.

Nhìn thằng nhỏ liên tục tắm rửa, thậm chí đem làn da non mịn đều chà xát đến trầy xước, cha hắn lo lắng vô cùng, tìm bác sĩ khắp nơi. Nhưng bác sĩ đều nói đây là bệnh tâm lý, tìm không ra khúc mắc sẽ không điều trị tốt được.

Người khác tìm không ra, bà lại lờ mờ biết nguyên nhân trong đó.

Cặp mắt sâu thẳm kia, quần áo không nhiễm một hạt bụi, tựa như mắc xương cá, làm cho bà hít thở không thông.

Bà rất rõ mình muốn thoát khỏi không chỉ là người chồng thô tục, còn có cả đứa con vô thanh trách cứ mình.

Sau đó, Tiểu Phàm dần dần tiếp nhận chuyện làm ăn của cha hắn, bà sâu sắc cảm nhận được con trai của bà đang tích lũy sức mạnh, sau đó sẽ thay cha hắn thực hiện kế hoạch trả thù mình.

Cái tên thầy giáo kia cho bà một cơ hội rất tốt, kế hoạch thực hoàn mỹ, theo lý thuyết bà hẳn là vui vẻ.

Nhưng ở trong tang lễ chồng, nhìn người cha thương yêu của mình bị đẩy vào nhà hỏa táng, đứa nhỏ kia không khóc, ngay cả một giọt nước mắt cũng không rơi. Thậm chí thời điểm không có người để ý, hắn lại đang cười, hướng về phía mẹ mình mà mỉm cười.

Đây là nụ cười ác độc cỡ nào, biểu cảm dữ tợn chiếm cứ ở trên khuôn mặt tinh xảo, làm cho lòng bà lạnh run.

Sau khi lễ tang kết thúc, bà vội vã bãi nhiệm chức vụ của con ở công ty, đem hắn đưa đến ký túc xá trường học. Một con sói ăn thịt người, nếu không còn răng nanh và móng vuốt sắc bén, cũng sẽ không có uy hiếp gì.

Sau việc kia, bà thở một hơi nhẹ nhõm.

Không có gì băn khoan, bản thân có cuộc hôn nhân mới, trong bụng có một tiểu sinh mệnh tốt đẹp.

Chính là lần này, bà sẽ không giẫm lên vết xe đổ. Bà muốn dùng yêu thương ngập tràn của mình mang thai cục cưng trong bụng, để nó rời xa dơ bẩn, âm mưu, đấm đá lẫn nhau. Bà muốn đem toàn bộ những thứ tốt đẹp nhất trên đời đều cho con, để nó lớn lên trong sung sướng.

Con của mình nhất định sẽ là một bé trai dương quang khỏe mạnh, mà chỗ thiếu sót trong lòng này cũng sẽ chậm rãi san phẳng……

Thế nhưng, cái giá của việc xem thường vô cùng nặng nề. Con sói không còn răng nanh cùng móng vuốt kia, lợi dụng sự lơi lỏng của mình, dễ dàng vồ đến đây.

Tất cả những gì mình vất vả cả nửa đời đoạt lấy, đều trong nháy mắt sụp đổ, sống cuộc sống lang bạt ở nước ngoài, mà bé gái mình sinh ra lại bởi vì một lần viêm phổi, đã sớm rời khỏi nhân gian.

Bà hận! Đó là loại hận thống khổ mà lâu dài. Bà muốn trả thù! Mà nhược điểm của con sói kia, bà tựa hồ đã tìm được rồi……
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện