Lăn lộn hồi lâu, Lý Tư Phàm rốt cục cũng buông tha Trùng Tử. Trùng Tử vuốt thân thể ẩm ướt tùy tiện lấy khăn giấy ở đầu giường lau, xoay người định bụng quay lại giấc ngủ.

Lý Tư Phàm nhất định lôi kéo y đi tắm rửa, Trùng Tử bất động giả chết, Lý thiếu gia đành phải một mình đi tắm. Một lát sau cầm một chiếc khăn mặt ấm áp quay trở lại giường, lau chùi cái mông bẩn của thầy hắn.

Trùng tử không kiên nhẫn mà lẩm bẩm, lại mơ màng cứ như vậy mà tiến vào giấc mộng đẹp.

Đến buổi sáng, đồng hồ sinh học của Trùng Tử vừa kêu, đã sớm mở mắt. Lý Tư Phàm vẫn thích dính giường, cho nên Trùng Tử tận lực không phát ra tiếng động xuống giường, đến phòng bếp dưới lầu làm bữa sáng.

Biệt thự rất lớn, nhưng người hầu cũng không biết đã đi đâu, may mắn trong tủ lạnh có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, làm một bữa sáng đơn giản cũng không thành vấn đề.

Chờ sau khi làm xong, Trùng tử đi lên đánh thức hai thằng nhỏ. Đứa nhỏ còn tốt hơn chút, đứa lớn thì liều mạng dùng chăn che đầu, nhất định không chịu dậy.

“Mau lên, dậy mau, chút nữa còn phải về trường đấy!”

Nghe xong lời này, Lý Tư Phàm chậm rì ngồi dậy, mặc quần áo cùng Trùng Tử xuống lầu ăn cơm.

Ăn xong, Lý Tư Phàm vừa lau miệng vừa nói : “Tôi muốn tạm nghỉ học.”

Trùng Tử trợn tròn mắt; “A! Trò muốn làm cái gì?”

Lý Tư Phàm không phản ứng lại y, cúi đầu đùa với Tranh Tranh. Trùng Tử gấp đến độ không xong, trong đầu bỗng nhiên chợt lóe linh quang.

“Trò đừng lo lắng chuyện phí sinh hoạt, cho dù đưa cho Đình Đình tiền thuốc men, tôi vẫn có chút tiền dư.”

Lý thiếu gia tựa tiếu phi tiếu nhìn Trùng Tử : “Thầy có bao nhiêu tiền a? Đưa sổ tiết kiệm cho tôi xem!”

Trùng Tử bị xem thường đến không xong, thực lực kinh tế của mình bị nghi ngờ, quả thực làm cho thầy Tùng có chút thẹn quá thành giận.

Một nam nhân sắp ba mươi tuổi bặm môi phồng má, thảm không nỡ nhìn. Nhưng phẩm vị của Lý thiếu gia từ trước đến nay luôn không tầm thường, vẻ túng quẫn bối rối của lão nam nhân, càng nhìn càng yêu chứ! Qua hồi lâu sau, bé cưng cũng đùa đủ rồi, Lý Tư Phàm mới chậm rì rì nói: “Mẹ tôi gặp chút chuyện, đang ở nước ngoài tạm thời không thể trở về. Tôi đã trưởng thành rồi, có thể hợp pháp kế thừa di sản của cha tôi. Chuyện xảy ra đột ngột, rất nhiều việc cần phải chỉnh lý. Ngày hôm qua tôi cả đêm cùng luật sư thương lượng một chút, quyết định tạm thời nghỉ học.”

Trùng Tử chớp a chớp, coi như nghe hiểu được : Thằng nhỏ muốn đổi đời rồi.

Theo lý mà nói, y hẳn là phải thay Lý Tư Phàm vui vẻ. Nhưng trong lòng cố tình lại nổi lên chua xót không hiểu được. Để cho một kẻ nghèo hàn đè, vậy gọi là có lòng giúp đỡ người nghèo. Nhưng để một phú ông nằm sấp trên người , vậy liền có chút nghi ngờ bán thịt cầu vinh.

“…… Rất tốt a, trò cũng coi như hết khổ rồi, bằng bản lĩnh của trò, không có bằng đại học cũng không sao. Về sau tự mình chiếu cố bản thân nhiều hơn chút, có chuyện gì thì nói với thầy a!”

Mặt Lý Tư Phàm lập tức xìu xuống : “Thầy muốn đi đâu a?”

Trùng Tử nói : “Về nhà đi làm a!”

Sắc mặt Lý thiếu gia triệt để hạ xuống âm độ : “Thầy muốn cùng tôi tách ra?”

Trùng Tử kỳ thật vẫn không xác định được quan hệ của hai người, lúc này Lý Tư Phàm lại dùng ngữ khí lên án chất vấn y, thầy Tùng không hiểu sao có cảm giác chột dạ.

“Tôi…… Tôi cũng không thể ở lại nơi này a!”

“Có cái gì không thể, thầy muốn đi làm, mỗi ngày tôi phái xe riêng đưa đón thầy.”

“Ý của tôi là, hiện tại trò cũng không cần tôi, ở bên một lão già nhàm chán như tôi cũng không phải chuyện hay ho gì.”

Lý Tư Phàm xụ mặt nói : “Thầy đùa giỡn tôi xong liền muốn vỗ mông chạy lấy người?”

Trùng Tử xém chút nữa cắn đứt đầu lưỡi của mình.

“Không phải, sao lại biến thành tôi đùa giỡn trò, hai người chúng ta cái kia…… số lần trò làm tôi nhiều hơn đi!”

Hai mắt Lý Tư Phàm phiếm chút ẩm ướt, qua một lúc ôm lấy trùng Tử, đem mặt chôn xuống. Rầu rĩ nói : “Mẹ tôi có thể phải vào tù, trong nhà cũng chỉ có một mình tôi, tôi không muốn để thầy đi……”

Lý Tư Phàm mỗi lần bày ra bộ dáng bỉ ổi này, thầy Tùng liền vô cùng đau lòng, miệng sẽ không chịu khống chế nói ra một câu : “Đừng sợ, có thầy đây! Tôi sẽ giúp đỡ trò.” Lý Tư Phàm nghe xong lời này chính là dùng sức ôm chặt Trùng Tử, thật lâu không buông tay……

..

Từ nay về sau, thầy Tùng súng bắn chim đổi thành đại bác, mỗi ngày có xe con sang trọng đưa đón đi làm lẫn tan sở, đi tới đi lui giữa hai thành phố.

Trùng Tử có một lần cùng lái xe tán gẫu, hoảng sợ, đã biết chút tiền lương của mình đây cũng không đủ tiền xăng cho một tuần.

Không cần Lý Tư Phàm mở miệng, tự Trùng Tử tự động từ chức. Đem chút gia tài kia của mình chuyển về nhà cha mẹ, ngoan ngoãn ở thành phố này tìm một công việc.

Lý thiếu gia rất vừa lòng, chọn cho tiểu Tranh Tranh một nhà trẻ quý tộc. Trùng Tử mới ban đầu không đồng ý, nhưng không chịu nổi Lý thiếu gia tận tình khuyên bảo, để không làm lỡ tiền đồ của con, Trùng Tử đã đem lòng tự tôn vô vị của nam nhân thu lại, bình thường cần mẫn giặt quần áo nấu cơm, cũng coi như trá hình bồi thường tiền học phí của con.

Lý Tư Phàm không biết vì sao, vẫn không tìm người hầu. Trùng Tử thu dọn biệt thự lớn kia, mệt đến thắt lưng không thẳng lên được, vừa đến buổi tối liền mệt mỏi buồn ngủ, Lý thiếu gia vài lần cầu hoan bất thành, tiểu bạch kiểm hỗn đản đều sắp nổi bão.

Cuối cùng Lý thiếu gia quyết định mua một ngôi nhà ở khu nhà cao cấp trung tâm thành phố, diện tích vừa phải, hơn 90m vuông. Vừa vặn thích hợp ba người ở.Trùng Tử rất vui, dọn dẹp xong ngôi nhà nhỏ, cũng rất có cảm giác gia đình.

Trong lòng Trùng Tử rõ ràng, Lý Tư Phàm thích mình. Tuy hắn vẫn chưa từng nói, nhưng Trùng Tử cũng không phải kẻ ngốc.

Y không biết đồng tính luyến ái có thể sau này bồi dưỡng ra không, nhưng bản thân lúc ban đầu không thích ứng được chút chuyện tình trên giường kia nhưng về sau lại thản nhiên chấp nhận, dường như cũng không tốn bao nhiêu thời gian.

Đồng chí Tùng Thông cho tới bây giờ cũng không phải là người cứng cỏi trong cuộc sống, bản thân một người đàn ông nuôi con không dễ dàng. Đối với dục vọng tái hôn cũng không đặc biệt mãnh liệt, cùng Lý Tư Phàm miễn cưỡng trải qua đi!



Lý thiếu gia cũng không biết bận cái gì, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, dường như sự nghiệp càng làm càng lớn, ở thành phố này mơ hồ càng thêm hô mưa gọi gió. Nhưng về đến nhà, lại cự tuyệt không đề cập đến chuyện bên ngoài của mình.

Bình thường là, hắn vừa nghe Trùng Tử lải nhải việc vụn vặt một ngày, vừa ăn những món ăn thông thường của một bữa cơm gia đình, đợi đến khi có cơ hội liền chế nhạo Trùng Tử hai câu.

Sau đó Trùng Tử rửa bát, giặt quần áo. Hắn nằm ở trên sô pha xem phim hoạt hình cùng Tranh Tranh.

Chờ khi Tiểu Tranh Tranh ngủ, liền kéo Trùng Tử ngâm mình ở trong bồn tắm, chờ khi leo lên giường liền lăn qua lăn lại như vậy một vòng. Nếu bỏ đi giới tính, vợ chồng bình thường chẳng qua cũng như thế đi!

Trùng Tử cảm thấy cuộc sống tuy có chút vận mệnh bất đắc dĩ trêu người, nhưng tựa hồ cũng không có gì phải oán giận. Chỉ trong chớp mắt Tranh Tranh đã 5 tuổi rồi.

Vào ngày sinh nhật hôm nay của con, Trùng Tử theo thường lệ mua bánh ngọt mang theo thằng bé đến bệnh viện thăm Đình Đình. Cô nằm trên giường bệnh đã 2 năm, vẫn trong trạng thái hôn mê, dựa vào thiết bị chữa bệnh đắt đỏ mà duy trì mạng sống. Tiền thuốc men này không phải người bình thường có thể chi trả được, vẫn luôn do Lý Tư Phàm cung cấp.

Tranh Tranh đối với người mẹ luôn nằm trên giường của mình, cũng không cảm thấy kỳ quái. Nghe ba ba nói, mẹ bé là người đẹp đang ngủ, bị mụ phù thủy nguyền rủa, nhưng sẽ tỉnh lại vào một ngày nào đó. Sau khi ở trước giường bệnh thổi nến mừng sinh nhật, bé  liền ầm ĩ muốn đi công viên giải trí.

Trùng Tử gọi điện thoại cho Lý Tư Phàm, hỏi hắn có đi không. Lý Tư Phàm dường như đúng lúc đang họp, nói : “Thầy đưa thằng bé qua đó trước, một lát nữa tôi sẽ đến.”

Trên đường đến công viên giải trí, Tranh Tranh lại ầm ĩ đói bụng, nhất định muốn đi KFC. Trong lòng Trùng Tử rõ ràng, vừa ăn xong bánh ngọt, làm sao có thể đói? Rõ ràng là nhớ thương mấy món đồ chơi số lượng có hạn gần đây của KFC.

Thằng bé này hiện tại được Lý Tư Phàm nuông chiều đến có chút hư không tưởng tượng nổi. Nếu là bình thường thế nào cũng phải tét vào cái mông nhỏ mới được. Nhưng hôm nay là sinh nhật của nó, Trùng Tử nghĩ, cứ để cho thằng bé vui vẻ một chút đi!

Năm nay Trùng Tử thi đỗ bằng lái xe, Lý Tư Phàm mua cho y mua một chiếc VOLVO S40. Sau này Trùng Tử nghe người khác nói, xe này đều là dành cho phụ nữ lái, thực là làm cho y buồn bực một phen. Nhưng Lý Tư Phàm nói, hệ số an toàn của xe này cao, thao tác đơn giản tiện lợi, thích hợp nhất cho người ngu ngốc điều khiển.

Trùng Tử cũng không nói gì nữa, trong lòng cư nhiên còn ấm áp một chút.

Lái xe tới bãi đỗ xe gần nhà ăn, Trùng Tử kéo tay Tranh Tranh vừa đi đến cửa ra vào, liền đụng phải một người đi ngược chiều.

Hai người nhìn nhau, đều thất thần. Tuy rằng đã một thời gian dài như vậy không gặp, nhưng Trùng Tử vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra, người phụ nữ có chút tiều tụy trước mắt này là mẹ của Lý Tư Phàm – Lý Nguyệt Bình.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện