Edit: Bạch Linh

Trong nháy mắt, đại não Diệp Oản Oản mới kịp thời phản ứng lại.

Vì sao anh lại có thể dùng cái khuôn mặt cao ngạo băng lãnh kia mà nói ra câu "Ngủ cùng tôi mỗi đêm" chứ?

Người nào không biết còn tưởng cô và anh làm việc gì đó mờ ám, mà trên thực tế hai người chút là thảo luận học bổ túc môn toán một cách thuần khiết mà thôi.

Diệp Oản Oản thật vất vả mới từ trong cơn khiếp sợ tập trung lấy lại tinh thần, lập tức vặn vặn ngón tay, cô được dạy hai tiếng, lại phải trả tám tiếng thù lao, học phí này có phải quá đắt hay không?

Quả thật là gian thương!

Môn toán học của cô quả thật quá kém, nhưng còn không có kém tới cái mức này có được hay không?

Cảm giác chỉ số thông minh của mình bị vũ nhục, Diệp Oản Oản lập tức thở phì phì mở miệng, "Có phải có chỗ nào đó không đúng hay không? Vì sao anh cho em hai tiếng, em phải cho anh tận tám tiếng?"

Tư Dạ Hàn ra vẻ như giao dịch này có được hay không cũng chẳng sao cả, "Em có thể từ chối."

"Em..." Diệp Oản Oản lập tức không còn gì để nói.

Lúc này, Tư Dạ Hàn ở trong mắt của cô quả thật là học thần kim quang lấp lánh, có thể thi đậu Đế Truyền hay không liền dựa vào anh, cô không dám buông bỏ.

Diệp Oản Oản rối rắm nửa ngày, cô mới hỏi câu hỏi kia thêm một lần nữa, "Vậy... vậy ngủ kia.... là ngủ trên mặt chữ sao?"

Nhớ rõ lần đó ở trường học, còn có một lần ở nhà cũ kia, đều chỉ là ôm ngủ đơn thuần trong chăn thôi, nếu như là cái kiểu này, vậy thật ra cô cũng không mệt, dù sao chính cô cũng muốn ngủ, chỉ khác là phải ngủ bên cạnh một người mà thôi.

Diệp Oản Oản nghĩ vậy, vốn dĩ đã nhẹ nhàng thở ra, liền trông thấy Tư Dạ Hàn buông chén trà trong tay, đồng tử nhuốm màu bóng đêm chậm rãi nhìn về phía cô, nhàn nhạt mà mở miệng, "Cái này tôi không bảo đảm, tôi vẫn chỉ là người đàn ông bình thường."

"..."

Trong nháy mắt, khi giọng nói Tư Dạ Hàn vừa rơi xuống, cả người Diệp Oản Oản đều ngây ngốc tại chỗ.

Không cần phải khiêm tốn, trong lòng tôi, ngài căn bản không phải người có được không?

"Em suy nghĩ đi." Tư Dạ Hàn nói xong, liền đứng lên.

Diệp Oản Oản vốn đang ngẩn người, trong nháy mắt Tư Dạ Hàn vừa đứng dậy, cô đột nhiên một bước vọt tới trước mặt anh, ngửa đầu, ánh mắt sáng ngời mà nhìn chằm chằm anh, chém đinh chặt sắt mà mở miệng nói: "Thành giao!"

Biểu cảm của Tư Dạ Hàn tựa hồ có chút ngoài ý muốn, "Xác định?"

Diệp Oản Oản gật gật đầu, "Xác định, dù sao cũng không phải chưa từng ngủ qua."

Tư Dạ Hàn: "..."

"Mau mau mau, hôm nay liền bắt đầu đi" Diệp Oản Oản lập tức gấp gáp mà thúc giục.

Dù sao cô đã sớm ngủ cùng Tư Dạ Hàn, hiện tại tuổi tâm lý của cô cũng không phải cô gái mười bảy mười tám tuổi, càng không giống kiếp trước, vì Cố Việt Trạch mà thủ thân như ngọc, cứ coi như ngủ thêm mấy lần nữa thì sao nào?

Hiện giờ đối với cô mà nói, cái gì cũng không quan trọng bằng việc thì đậu Đế Truyền.

Nếu như cô còn kén cá chọn canh, thế thì có khác gì kiếp trước, cô không thể lại lãng phí thời gian.

Vì thế, Diệp Oản Oản ân cần giúp Tư Dạ Hàn thu dọn bàn, bày biện sách vở đồ dùng ra, sau đó lại pha cho Tư Dạ Hàn một ly trà.

Tư Dạ Hàn đứng ở một bên, ánh mắt thâm thuý mang theo một tia tìm tòi nghiên cứu không dễ phát hiện, lẳng lặng mà nhìn cô gái bận rộn ở trong phòng.

Sắp xếp xong, Diệp Oản Oản giống như học sinh tiểu học nghiêm chỉnh ngồi xuống, "Thầy giáo, có thể bắt đầu rồi."

Tư Dạ Hàn ngồi xuống bên cạnh cô gái, không có mở sách, một bàn tay nhẹ nhàng nâng trán, trực tiếp mở miệng nói: "Vậy tôi nói phần kiến thức lần trước chưa nói xong cho em trước."

Diệp Oản Oản kinh ngạc chớp chớp mắt, đã qua nhiều ngày như vậy, phần kiến thức lần trước chưa nói xong anh ta vẫn còn nhớ rõ?

Lợi hại!

Cho nên, lần đóng học phí này quả thật cũng không quá mệt mỏi nhỉ?

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện