Tạ Miêu nỗ lực muốn bỏ qua người ngồi bên cạnh.
Đáng tiếc đối phương khí tràng quá cường đại, hơi thở quá mạnh, tại trong không gian nhỏ hẹp, cô căn bản là tránh cũng không thể tránh.
Anh ở bên kia một đôi chân dài không có chỗ duỗi thẳng, an phận lại quy củ mà để ở bên cạnh, Tạ Miêu vẫn có thể cảm giác được từng đợt sóng nhiệt ở bên kia truyền đến.
Cô chỉ có thể kéo nửa người đã cứng đờ, hướng bên cạnh dịch qua, nhưng cô có làm cũng vô dụng, chân cô sớm khi cô di chuyển một lần hoặc là lúc trước nữa liền chạm vào trên cửa xe.
Cô hoài nghi mình nghe được tiếng cười của đối phương, quay đầu nhìn, đối phương chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, nhắm mắt dưỡng thần. Một chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trên mặt đối phương, sáng tối đối lập, càng làm hình dáng khuôn mặt thâm thúy trôi chảy.
Đột nhiên, người đàn ông mở mắt, đột nhiên thắp sáng cả khuôn mặt. Con ngươi sâu thẳm có ánh sáng, bên trong dường như có gợn nước, chuyển động, như muốn hút người ta vào.
Tạ Miêu nhìn chằm chằm người ta, có chút xấu hổ, trên mặt lặng lẽ có hai đóa mây đỏ.
Lục Minh Viễn tựa như vô thức đối với Tạ Miêu lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Mang theo độ ấm mà chính anh cũng chưa phát hiện.
Tạ Miêu lại theo bản năng mà quay đầu. Nỗ lực chắm chú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hôm nay đi tái khám nhờ lão gia tử trên bàn cơm nói một câu, anh từ một người biến thành hiện tại hai người cùng đi. Anh thấy rất vui.
Bệnh viện quân khu tỉnh cũng không xa, trên đường đi không đến mười phút liền đến. Xe dừng lại, tạm biệt lái xe, Tạ Miêu liền đi theo Lục Minh Viễn hướng bệnh viện đi đến.
Phương bắc mùa đông xám xịt, mang theo cảm giác u ám. Lục Minh Viễn đi ở phía trước toàn thân mặc quân trang màu xanh lục, trở thành màu sắc duy nhất trong mắt Tạ Miêu.
Mà cô ửng đỏ bên má cũng mạng lại sự ấm áp cho Lục Minh Viễn trong trời đông giá rét.
Mặc kệ là thời đại nào, bệnh viện luôn là nơi đông người. Tạ Miêu đi theo Lục Minh Viễn nỗ lực xuyên qua đám người, rồi lên lầu đến khoa chỉnh hình.
Bởi vì đã hẹn trước, không cần chờ lâu đã đực hộ sĩ gọi đi vào.
Hộ sĩ ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mặt hơi đen, ngũ quan nhạt nhẽo. Tạ Miêu nhìn thẻ công tác của đối phương liếc mắt một cái, tên là Lý Ái Hồng.
Bác sĩ là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tái nhợt thường thấy ở người phần lớn thời gian ở trong nhà, đeo mắt kính gọng vàng, khóe môi có nụ cười ôn hòa.
Đáng tiếc đối phương khí tràng quá cường đại, hơi thở quá mạnh, tại trong không gian nhỏ hẹp, cô căn bản là tránh cũng không thể tránh.
Anh ở bên kia một đôi chân dài không có chỗ duỗi thẳng, an phận lại quy củ mà để ở bên cạnh, Tạ Miêu vẫn có thể cảm giác được từng đợt sóng nhiệt ở bên kia truyền đến.
Cô chỉ có thể kéo nửa người đã cứng đờ, hướng bên cạnh dịch qua, nhưng cô có làm cũng vô dụng, chân cô sớm khi cô di chuyển một lần hoặc là lúc trước nữa liền chạm vào trên cửa xe.
Cô hoài nghi mình nghe được tiếng cười của đối phương, quay đầu nhìn, đối phương chỉ ngồi ngay ngắn ở đó, nhắm mắt dưỡng thần. Một chút ánh sáng xuyên qua cửa sổ xe chiếu vào trên mặt đối phương, sáng tối đối lập, càng làm hình dáng khuôn mặt thâm thúy trôi chảy.
Đột nhiên, người đàn ông mở mắt, đột nhiên thắp sáng cả khuôn mặt. Con ngươi sâu thẳm có ánh sáng, bên trong dường như có gợn nước, chuyển động, như muốn hút người ta vào.
Tạ Miêu nhìn chằm chằm người ta, có chút xấu hổ, trên mặt lặng lẽ có hai đóa mây đỏ.
Lục Minh Viễn tựa như vô thức đối với Tạ Miêu lộ ra nụ cười nhẹ nhàng. Mang theo độ ấm mà chính anh cũng chưa phát hiện.
Tạ Miêu lại theo bản năng mà quay đầu. Nỗ lực chắm chú ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Hôm nay đi tái khám nhờ lão gia tử trên bàn cơm nói một câu, anh từ một người biến thành hiện tại hai người cùng đi. Anh thấy rất vui.
Bệnh viện quân khu tỉnh cũng không xa, trên đường đi không đến mười phút liền đến. Xe dừng lại, tạm biệt lái xe, Tạ Miêu liền đi theo Lục Minh Viễn hướng bệnh viện đi đến.
Phương bắc mùa đông xám xịt, mang theo cảm giác u ám. Lục Minh Viễn đi ở phía trước toàn thân mặc quân trang màu xanh lục, trở thành màu sắc duy nhất trong mắt Tạ Miêu.
Mà cô ửng đỏ bên má cũng mạng lại sự ấm áp cho Lục Minh Viễn trong trời đông giá rét.
Mặc kệ là thời đại nào, bệnh viện luôn là nơi đông người. Tạ Miêu đi theo Lục Minh Viễn nỗ lực xuyên qua đám người, rồi lên lầu đến khoa chỉnh hình.
Bởi vì đã hẹn trước, không cần chờ lâu đã đực hộ sĩ gọi đi vào.
Hộ sĩ ước chừng khoảng hai mươi tuổi, mặt hơi đen, ngũ quan nhạt nhẽo. Tạ Miêu nhìn thẻ công tác của đối phương liếc mắt một cái, tên là Lý Ái Hồng.
Bác sĩ là người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, khuôn mặt tái nhợt thường thấy ở người phần lớn thời gian ở trong nhà, đeo mắt kính gọng vàng, khóe môi có nụ cười ôn hòa.
Danh sách chương