Tuy rằng cô quyết định đối mặt với nội tâm, cũng không nghĩ gấp gáp, cứ thuận theo tự nhiên, rốt cuộc bọn họ mới quen biết nhau một ngày. Lại nói trước đó cô ở trước mặt Lục Minh Viễn mất mặt, cô liền xấu hổ và giận dữ muốn chết.

Còn có ở trước mặt người mới vừa xác định thiện cảm xấu mặt càng làm cho người ta tiếp thu không nổi! Cô hiện tại liền muốn né tránh anh, đợi tâm tình giảm bớt xấu hổ và giận dữ một chút, sau đó lại làm xây dựng tâm lý cho mình.

Ở phòng bếp cùng Lý tẩu tâm sự, làm trợ thủ cho bà, Tạ Miêu cảm thấy chính mình như đầy máu sống lại, cùng Lục Minh Viễn trừng mắt một phút đều không đỏ mặt!

Cơm sáng đều mang lên bàn, chén đũa cũng đều dọn xong, Lục lão gia tử cũng từ bên ngoài trở lại.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tạ Miêu cảm thấy ánh mắt lão gia tử nhìn cô so với ngày hôm qua càng thêm trìu mến, phải tràn đầy ra, làm cô có chút không biết nên làm gì. Bất quá với “Trưởng bối cho, không dám từ chối” tóm lại là ý tốt của trưởng bối, không phải chuyện xấu, cô chỉ cần ghi nhớ trong lòng, ngày sau phải hiếu kính lão nhân gia thật tốt.

“Nha đầu có ngủ được không?.”

“Lục gia gia, con ngủ đến rất sâu.” Trong thanh âm che giấu không được chột dạ, sau đó không tự giác mà nhìn trộm Lục Minh Viễn liếc mắt một cái, cô vẫn không dám nhìn thẳng vào Lục Minh Viễn, vả mặt tới đột nhiên không kịp phòng ngừa, lại không như dự kiến. Tạ Miêu nhịn không được phỉ nhổ hành vi của chính mình.

Lục Minh Viễn hình như cảm nhận được cái gì, động tác nhai nuốt dừng lại một chút, nhìn Tạ Miêu liếc mắt một cái, bên trong có ý vị không rõ.



Lục lão gia tử không phát hiện động tác nhỏ của cô, chỉ cho rằng cô mới đến không quen.

“Có chỗ nào không hợp ý liền nói ra, chúng ta nghĩ cách giải quyết, con về sau chính là một phần trong nhà, cùng người nhà không cần khách khí.”

Ông hôm nay sáng sớm liền từ Lục Minh Viễn biết được sự tình phát sinh ngày hôm qua, cũng có thể nghĩ đến trước kia tiểu nha đầu này đã chịu nhiều khi dễ, bởi vậy đối với nha đầu vốn đã yêu thích càng thêm trìu mến, chỉ thở dài nha đầu mệnh khổ còn có tinh thần phấn chấn như vậy thật không dễ dàng, cũng vì sự tình cô gặp phải bất đắc dĩ thở dài.

Sự việc nha đầu gặp phải ở khu vực xa xôi rất thường thấy, những việc này không phải một sớm một chiều một người có thể thay đổi. Nghèo đói không thay đổi, giáo dục không phổ biến, ngu muội cùng bắt nát sẽ không biến mất, mà cái này lại yêu cầu phát động lực lượng cả nước, qua nhiều thế hệ tích lũy mới có thể thực hiện.

Địa phương xa, tóm lại ông chỉ may mắn đến kịp thời, đem người nhận về, bằng không cuộc sống nha đầu này về sau còn không biết khó khăn như thế nào.

“Ta lão già sớm trải qua đến thô ráp, cô gái nhỏ như đóa hoa vẫn là trang điểm lên mới càng đẹp mắt, ngày mai để Minh Viễn mang con đi thương mại Bách Hoa mua quần áo. Không được cự tuyệt, ăn tết phải mặc đồ mới, đây là truyền thống. Nghe lời.”

Không cho cô đường cự tuyệt, Tạ Miêu chỉ có thể bất đắc dĩ gật đầu nói được, trong lòng thực cảm động.

“Đây vẫn là Minh Viễn nhắc nhở ta.” Lão gia tử bỗng nhiên nói một câu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện