Lục Minh Viễn nhìn cô gái đối diện bộ dáng e lệ ngượng ngùng, bất động thanh sắc nhướng mày, tiện đà nghĩ đến tình huống đêm qua, hầu kết lên xuống rất nhỏ đến khó phát hiện.
“Minh Viễn rèn luyện trở lại, mau thu thập một chút, tôi chiên trứng liền có thể ăn cơm.”
Lý tẩu từ phòng bếp bưng một lồng bánh bao vào nhà ăn, nghe thấy cửa tiếng, biết là Lục Minh Viễn rèn luyện xong trở về, cũng không quay đầu lại mà gọi.
Tiếng nói vang lên đánh gãy bầu không khí có chút ngượng ngùng giữa hai người.
Lý tẩu không chú ý tới tình huống bên này, làm Tạ Miêu nhẹ nhàng thở ra.
Vội vàng cùng Lục Minh Viễn nói tốt, liền hướng phòng bếp đi đến. Ánh mắt sau lưng làm cô bối rối, Tạ Miêu bước chân tựa như trốn đi nhanh hơn.
Phải biết rằng câu dẫn vô hình mới là trí mạng a.
Cùng Lý tẩu chào hỏi xong, tâm tình Tạ Miêu mới tính bình phục xuống.
Tuy Lý tẩu thoái thác không cho Tạ Miêu làm việc, biết cô là khách quý của nhà này, nhưng Tạ Miêu lần nữa kiên trì muốn hỗ trợ, bà cũng không ngăn cản lại, trong lòng cũng rất là uất ức.
Tạ Miêu suy nghĩ, cô hiện tại không dám một mình đối mặt với Lục Minh Viễn ở bên ngoài, cô thừa nhận cô bối rối.
Tuy rằng tối hôm qua một đêm trằn trọc làm cô rõ ràng mình đối với người đàn ông kia có thiện cảm không giống bình thường.
Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô giống như liền mất đi khả năng yêu một người, cô sợ hãi tình cảm mãnh liệt, càng không tiếp nhận được việc phải mất đi. Vẫn không có được, sẽ không mất đi. Cho nên, cho dù có nhiều người theo đuổi cô, hơn nữa trong số đó còn không thiếu người ưu tú, cô vẫn không có biện pháp buông bỏ nội tâm chính mình, tiếp nhận một người. Người hiện đại cách thức tình cảm giống như thức ăn nhanh, thứ lỗi cho kẻ bất tài như cô không thể.
Cô vẫn luôn sống một người, dường như đã là thói quen.
Nhưng ngừi ở niên đại này thái độ đối tình cảm càng thêm thận trọng bảo thủ, kết giao chính là phải kết hôn, đây là phương thức tình cảm mà cô khát vọng.
Lần này chết đi mà sống lại cũng làm cô đối với sinh hoạt có lý giải cùng cái nhìn không giống nhau. Sinh mệnh yếu ớt lại ngắn ngủi, muốn quý trọng mỗi một ngày, không cần bó tay bó chân, cũng muốn dũng cảm tiến về phía trước, vô luận con đường phía trước thế nào, lại sẽ có kết quả như thế nào, đều không quan trọng, rốt cuộc cô cũng vì lựa chọn của bản thân nỗ lực.
Làm ra quyết định, cũng sẽ gánh nổi hậu quả. Rốt cuộc sống chết chuyện lớn như vậy cô đều trải qua qua.
Hơn nữa, Lục Minh Viễn thoạt nhìn là người thật đáng tin cậy.
Đêm qua, cô nhìn thẳng tình cảm bản thân đối với Lục Minh Viễn, cũng như trút được gánh nặng này cứ thuận theo tự nhiên.
“Minh Viễn rèn luyện trở lại, mau thu thập một chút, tôi chiên trứng liền có thể ăn cơm.”
Lý tẩu từ phòng bếp bưng một lồng bánh bao vào nhà ăn, nghe thấy cửa tiếng, biết là Lục Minh Viễn rèn luyện xong trở về, cũng không quay đầu lại mà gọi.
Tiếng nói vang lên đánh gãy bầu không khí có chút ngượng ngùng giữa hai người.
Lý tẩu không chú ý tới tình huống bên này, làm Tạ Miêu nhẹ nhàng thở ra.
Vội vàng cùng Lục Minh Viễn nói tốt, liền hướng phòng bếp đi đến. Ánh mắt sau lưng làm cô bối rối, Tạ Miêu bước chân tựa như trốn đi nhanh hơn.
Phải biết rằng câu dẫn vô hình mới là trí mạng a.
Cùng Lý tẩu chào hỏi xong, tâm tình Tạ Miêu mới tính bình phục xuống.
Tuy Lý tẩu thoái thác không cho Tạ Miêu làm việc, biết cô là khách quý của nhà này, nhưng Tạ Miêu lần nữa kiên trì muốn hỗ trợ, bà cũng không ngăn cản lại, trong lòng cũng rất là uất ức.
Tạ Miêu suy nghĩ, cô hiện tại không dám một mình đối mặt với Lục Minh Viễn ở bên ngoài, cô thừa nhận cô bối rối.
Tuy rằng tối hôm qua một đêm trằn trọc làm cô rõ ràng mình đối với người đàn ông kia có thiện cảm không giống bình thường.
Từ sau khi ba mẹ qua đời, cô giống như liền mất đi khả năng yêu một người, cô sợ hãi tình cảm mãnh liệt, càng không tiếp nhận được việc phải mất đi. Vẫn không có được, sẽ không mất đi. Cho nên, cho dù có nhiều người theo đuổi cô, hơn nữa trong số đó còn không thiếu người ưu tú, cô vẫn không có biện pháp buông bỏ nội tâm chính mình, tiếp nhận một người. Người hiện đại cách thức tình cảm giống như thức ăn nhanh, thứ lỗi cho kẻ bất tài như cô không thể.
Cô vẫn luôn sống một người, dường như đã là thói quen.
Nhưng ngừi ở niên đại này thái độ đối tình cảm càng thêm thận trọng bảo thủ, kết giao chính là phải kết hôn, đây là phương thức tình cảm mà cô khát vọng.
Lần này chết đi mà sống lại cũng làm cô đối với sinh hoạt có lý giải cùng cái nhìn không giống nhau. Sinh mệnh yếu ớt lại ngắn ngủi, muốn quý trọng mỗi một ngày, không cần bó tay bó chân, cũng muốn dũng cảm tiến về phía trước, vô luận con đường phía trước thế nào, lại sẽ có kết quả như thế nào, đều không quan trọng, rốt cuộc cô cũng vì lựa chọn của bản thân nỗ lực.
Làm ra quyết định, cũng sẽ gánh nổi hậu quả. Rốt cuộc sống chết chuyện lớn như vậy cô đều trải qua qua.
Hơn nữa, Lục Minh Viễn thoạt nhìn là người thật đáng tin cậy.
Đêm qua, cô nhìn thẳng tình cảm bản thân đối với Lục Minh Viễn, cũng như trút được gánh nặng này cứ thuận theo tự nhiên.
Danh sách chương