Nếu hỏi việc gì kiến bạn tốn nhiều năng lượng nhất Kỳ Vân sẽ không ngần ngại trả lời rằng: "chính là học bài." Không những vậy chính là học thuộc quyển từ điển này.
Kỳ Vân nhìn quyển từ điển chán ghét cực độ, cô dùng hai tay từ từ nâng quyển từ điển lên cao chuẩn bị dùng sức ném mạnh xuống. Nhưng trong thời khắc quyết định cô lại đặt nhẹ nhàng quyển từ điển lên bàn, nâng niu như báo vật. Không thể vì một phút nóng giận mà gây ra sai lầm được. Nếu quyển từ điển này có sức mẻ gì cô sẽ không được yên thân đâu. Còn nhớ vụ trả nhầm sách của học trưởng Thẩm cho thầy Trần cô đã phải một phen vất vả mới giải quyết xong.
Kỳ Vân nắm chặt tay tạo một tư thế chiến đấu, cô tự nhủ "Cố lên nhất định mày làm được!" Chỉ còn vài trang nữa cô phải học thuộc trong hôm nay.
Màn hình điện thoại để chế độ rung đang chớp sáng báo cuộc gọi đến, là Anh Thu. Đúng là em họ cô thật biết chọn thời gian.
Khoan đã hình như cô nhớ không lầm thì sáng sớm Anh Thu có gọi cho cô, à thì bảy giờ ba mươi so với cô vẫn còn là tinh mơ, mà bỏ qua vấn đề giờ giấc đi, lúc đó cô đang chìm trong mộng đẹp nên Anh Thu bảo cô xem cái gì đó rồi gọi lại cho nó cô cũng chẳng nhớ. Chắc là bây giờ sốt ruột nên mới gọi đây.
"Kỳ Vân rốt cục chị đã em chưa mà không có phản ứng gì hết vậy?" Giọng Anh Thu quả thực là gấp lắm rồi.
"Chưa xem!" Kỳ Vân mờ mịt chẳng hiểu gì cả. Nội dung đó là gì chứ. Đành thành thật trả lời.
"Em cho chị ba mươi giây chị giữ cuộc gọi và xem lập ngay cho em!" Anh Thu tức giận hét lớn.
Lần này thì Kỳ Vân ngoan ngoãn làm theo. Cô vào mục tin nhắn, thấy một đường liên kết màu xanh rồi nhấp vào, sau khi trang web tải thành công xuất hiện phông nền của diễn đàn trường đại học A, nhưng phần nội dung lại báo lỗi.
Kỳ Vân thở dài: "Em họ chị nói này, em đừng có mà chọc chị, chị rất bận đó em biết không?" Kỳ Vân cố tình nhấn mạnh chữ "bận" "Link em gửi chẳng có nội dung, bây giờ em tha cho chị được chưa."
Lần này thì đến lượt Anh Thu không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô nhanh chóng nhấp vào bài viết hồi sáng, quả thực là không xem được. Không biết là do bài viết bị xóa hay diễn đàn bị đánh sập. Bài viết đang nổi như vậy, Kỳ Vân là nhân vật chính cũng chưa lên tiếng thì Admin chẳng có cớ gì mà xóa bài được. Chắc chắn là bị ai đó dỡ trò. Ai lại rảnh rỗi như vậy chứ? Đúng là đáng ghét. Mà Kỳ Vân cũng thật chậm chạp đã nói vậy thì phải xem liền đi chứ. Đợi tới lúc người ta xóa rồi mới mò mẫm đi xem đã quá muộn màng.
Mặc dù Anh Thu không có lưu video lại nhưng lúc đó có vài bình luận muốn truy tìm nhân vật chính cô thấy hay nên đã chụp màn hình lại, may mắn chụp luôn cả hình ảnh đoạn video đó. Anh Thu gửi ảnh sang cho Kỳ Vân xem. Cũng may còn bằng chứng này nếu không cô lại bị chị mình mắng là rảnh rỗi đi chọc phá người bận rộn rồi. Còn gì đau đớn bằng oan ức mà không thể giải thích.
"Chuyện gì vậy?" Kỳ Vân nhìn hình ảnh được gửi qua cô phóng to ra xem tuy hơi mờ nhưng cô vẫn nhận ra trong ảnh là mình và học trưởng đang trong tư thế học trưởng ôm eo cô còn cô vòng tay lên cổ và nhìn học trưởng. Tiếp theo là tiêu đề bài viết "Lãng mạn như phim hàn, soái ca giúp mỹ nữ thoát khỏi nguy hiểm." Bên dưới là bình luận phỏng đoán nhân vật chính là ai. Đúng thật như Anh Thu nói cô nổi tiếng rồi.
"Tại sao chị hỏi em rõ ràng chị là nhân vật xuất hiện trong video mà." Đến bây giờ mới tin những gì cô nói, Kỳ Vân chị họ cô cũng thật là!
"Nhưng mà tại sao lại xuất hiện trên diễn đàn chứ?" Cô nhớ lại tình huống hôm qua, tuy người xem cãi vã rất đông nhưng lại chẳng có có ai quay lại. Rõ ràng cô không thấy có chiếc điện thoại nào giơ ra mà. Mà nếu có quay cô cũng chẳng nghĩ chuyện của mình có gì đáng được quan tâm. Chỉ là vô tình kéo cô thoát khỏi cô gái chạy điên cuồng kia thôi mà. Có thật sự lãng mạn như tiêu đề không? Thật là muốn xem lại cảnh đó một chút, đáng tiếc lại không xem được rồi. Không biết học trưởng đã biết vụ này chưa nữa.
Lúc này thì Anh Thu hào hứng kể:"Chị không biết à, trường mình có cả một đội "paparazzi" chuyên đi săn tin "Hot" trong trường, diễn đàn cả ngàn lượt sinh viên theo dõi, rất lớn mạnh đó, chuyện gì nổi trội thì nhất định sẽ được cập nhật ngay. Chị bị quay lén cũng bình thường thôi, cứ tưởng chị sắp được nổi tiếng rồi ai ngờ diễn đàn lại bị đánh sập chứ. Thật đáng tiếc! nếu em tải đoạn video đó thì bây giờ đăng lại chắc trang cá nhân của em lượt theo dõi sẽ tăng lên vùn vụt cho xem."
Anh Thu lại cảm thấy hiếu kỳ với Hacker này rồi, diễn đàn xây dựng lớn mạnh như vậy bị đánh sập là một điều rất khó, không biết người đó có mục đích gì? là người lớn tuổi hay trẻ tuổi? là nam hay nữ? chắc chắc là nam, nữ giới chỉ toàn quan tâm đến quần áo son phấn chẳng ai yêu thích đến bộ môn khô khan này đâu. Người lớn tuổi thì cũng chẳn hơi đâu đi phá người ta như vậy, nhất định là một nam thanh niên không chỉ giỏi mà còn đẹp trai. Tính mê trai kèm theo máu thám tử vì mê truyện trinh thám của Anh Thu lại nổi lên, cô che miệng cười trộm, rồi lại vỗ đầu mình thật đau "Anh Thu mày lạc đề rồi."
Kỳ Vân còn tám chuyện với Anh Thu một lúc nữa mới cúp máy.
Cả buổi chiều Kỳ Vân không thể nào tập trung vào việc học được, mỗi lần lật được mấy trang sách lại nghĩ đến chuyện video, cuối cùng có nên gọi cho học trưởng hỏi thăm một chút không? Sau nhiều lần đấu tranh cô quyết định không gọi. Hôm sau xem tình hình rồi hỏi cũng chưa muộn. Dù sao đoạn video cũng bị xóa rồi chắc sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
...
Trần Kha Nghị dừng xe trước công ty AHS, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi bước vào trong. Anh bấm thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Tầng cao nhất là tầng ba mươi lăm, hiệu suất của thang máy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Thư ký Liên Anh thấy Trần Kha Nghị đến thì lập tức dừng công việc đang làm dỡ đứng dậy nghiêm túc cúi đầu chào. Trần Kha Nghị mím môi gật đầu rồi vặn khóa cửa bước vào phòng.
Thư ký thấy Trần Kha Nghị xuất hiện ở đây bị giật mình không ít, tim cô vẫn còn đập rất nhanh. Nhìn thấy cửa phòng được đóng lại cô nhanh chóng gọi một cú điện thoại thông báo. Đã lâu rồi chưa thấy anh xuất hiện.
Chưa đến năm phút sau, cửa phòng lại được mở ra lần nữa, một người đàn ông có dáng dấp cao ráo như Trần Kha Nghị, mặc bộ đồ vest đi dày da, gương mặt vô cùng điển trai tuy nhiên lại không toát ra vẻ lạnh nhạt như Trần Kha Nghị mà mang chút phong trần đào hoa tiến vào.
Rõ ràng anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên như cô thư ký, thái độ này duy trì được ba giây rồi lại nhanh chóng nở nụ cười tươi rói nhìn Trần Kha Nghị, còn cố ý tạo dáng chào theo kiểu quân đội, tay phải nghiêng một góc ba mươi độ cách trán hai mươi lăm cen ti mét. Nhìn bộ dáng nghiêm túc và nụ cười tươi tít mắt chẳng ăn nhập chút nào.
"Chào Tổng giám đốc, hôm nay sao cậu lại có nhã hứng đến đây vậy?"
Trần Kha Nghị làm lơ không thèm nhìn một cái như đã quá quen thuộc với sự nhiệt tình này rồi: "Còn cậu không lo làm việc sao lại chạy đến đây?"
"Người ta thấy Tổng giám đốc đại giá quan lâm nên đặc biệt đến đây "phục vụ" mà." Phạm Tích Nhân bộ dạng vô cùng ủy khuất như cô dâu nhỏ bị người ta hắt hủi.
"Đến khảo sát tình hình".
"Cậu còn không tin vào năng lực của mình sao?"
Công ty này chính là của Trần Kha Nghị sáng lập ra, chuyên về lĩnh vực điện tử. Hồi vừa mới ra trường Trần Kha Nghị nói có hứng thú kinh doanh muốn lập công ty vì vậy anh dựa vào chuyên ngành của mình và bằng thực lực thành lập ra một công ty nhỏ. Nói là công ty nhỏ nhưng lúc đó chỉ là mướn một văn phòng nhỏ rồi cùng nhóm bạn của mình lập trình, bán phần mềm...Với đầu óc thông minh nhạy bén của Trần Kha Nghị chẳng mấy chốc đã dẫn dắt AHS trở thành một công ty lớn uy tín trong ngành. Mà Phạm Tích Nhân là một trong những người cùng Trần Kha Nghị đồng cam cộng khổ lúc đó. Sau này Trần Kha Nghị lại nổi hứng muốn trải nghiệm làm dân tri thức, nói rằng thương trường cạnh tranh quá mệt mỏi cần luồng gió mới thổi vào cuộc đời mình, anh chuyển sang dạy học ở trường đại học A, công ty giao cho Phạm Tích Nhân phụ trách, chỉ khi có việc quan trọng cần thảo luận, ngoài ra anh rất ít đến công ty. Chủ yếu thông qua Email mà xử lý. Việc còn lại do Phạm Tích Nhân đảm đương.
"Dự án mới đã chọn được công ty hợp tác chưa?"
Phạm Tích Nhân khôi phục lại trạng thái nghiêm túc, anh kéo ghế ngồi đối diện Trần Kha Nghị: "đã chọn được rồi, là Thẩm thị, sắp tới sẽ chốt và sắp xếp ký hợp đồng." Nhắc tới Thẩm Thị, tuy quy mô cũng không lớn so với các đối tác khác, nhưng đối phương vô cùng nhiệt tình, việc thương thảo cũng rất nhanh chóng tạo ra tiếng nói chung, là một ứng cử viên sáng giá.
"Đổi đối tác khác đi." Trần Kha Nghị chăm chú lật hồ sơ nghiên cứu, nghe Phạm Tích Nhân nói xong, chậm rãi phun ra một câu làm Phạm Tích Nhân há hốc nhìn.
"Tại sao? rõ ràng đối phương không có vấn đề gì mà." Lần này anh đã lựa chọn rất kỹ không có bất kỳ sai sót gì. Trần Kha Nghị lại nói như vậy khiến anh vô cùng khó hiểu.
"Không thích!"
Phạm Tích Nhân cứng miệng không nói nên lời "...".
Người ta không có thù oán gì với cậu mà. Anh đã gặp giám đốc bên đó, khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ ông ta vô cùng nhiệt tình, không hề giống với những tay "hồ ly" lão luyện trên thương trường mà anh đã gặp. Trong lúc đợi hợp đồng, ông ta còn kể cho anh nghe ông ta có đứa con trai đang thực tập ở trường đại học A, tương lai sáng lạng. Mà nếu không phải ông ta đắc tội thì là đứa con trai đó, tuy nhiên xét về phương diện giữa giảng viên và sinh viên cũng không có khía cạnh gì va chạm đến nhau, nếu có... mà Trần Kha Nghị sẽ không chấp nhất với sinh viên mà đi phá hoại miếng cơm của gia đình người ta đâu. Thật khó hiểu.
Phạm Tích Nhân sai rồi! Trần Kha Nghị chính là đang chấp nhất với cậu sinh viên tên Thẩm Thành Du là con trai của ông chủ Thẩm Thị.
"Cậu chỉ cần làm theo là được." Trần Kha Nghị phớt lờ không muốn giải thích.
"Được rồi, tớ sẽ tìm công ty khác." Điều thứ nhất tổng giám đốc luôn đúng, điều thứ hai tổng giám đốc sai thì xem lại điều thứ nhất. Mà chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Còn nhớ lần trước làm sai ý Trần Kha Nghị mà anh bị điều đi Châu Phi một tháng với lý do đi khảo sát thị trường. Lần này anh không dám cãi nữa rồi. Chỉ đành trách Thẩm thị xui xẻo thôi.
Đây là lần thứ ba Phạm Tích Nhân thấy Trần Kha Nghị có bệnh rồi. Lần đầu tiên là muốn tự mình khởi nghiệp lập công ty, lần thứ hai nói kinh doanh quá nhàm chán muốn đổi nghề, lần thứ ba chính là bây giờ.
Giao phó xong công việc, Trần Kha Nghị thoải mái đứng dậy vươn vai, anh vỗ vỗ vai Phạm Tích Nhân rồi cười nói: "Hôm nay tớ vui, cho cậu tan ca sớm, đi uống rượu thôi."
Phạm Tích Nhân hoàn toàn đi theo Trần Kha Nghị như cái máy, chỉ trong nháy mắt mà anh bị Trần Kha Nghị xoay vòng vòng, rốt cuộc là bạn anh hôm nay gặp phải vấn đề gì vậy? Phạm Tích Nhân nhìn Trần Kha Nghị bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc điều bây giờ anh muốn hỏi là "Kha Nghị cậu đến tháng à!". Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị dẹp bỏ. Nếu nói ra e là không chỉ bị điều đi Châu Phi không đâu, chắc chắn hậu quả khó lường. Bỗng chốc Phạm Tích Nhân rùng mình một cái. Tại sao anh lại kết bạn với một người đáng sợ vậy chứ.
Người xưa có câu Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Trần Kha Nghị cảm thấy thật không sai. Bây giờ anh lại thấy hồi trước lập công ty AHS quả là sáng suốt.
Kỳ Vân nhìn quyển từ điển chán ghét cực độ, cô dùng hai tay từ từ nâng quyển từ điển lên cao chuẩn bị dùng sức ném mạnh xuống. Nhưng trong thời khắc quyết định cô lại đặt nhẹ nhàng quyển từ điển lên bàn, nâng niu như báo vật. Không thể vì một phút nóng giận mà gây ra sai lầm được. Nếu quyển từ điển này có sức mẻ gì cô sẽ không được yên thân đâu. Còn nhớ vụ trả nhầm sách của học trưởng Thẩm cho thầy Trần cô đã phải một phen vất vả mới giải quyết xong.
Kỳ Vân nắm chặt tay tạo một tư thế chiến đấu, cô tự nhủ "Cố lên nhất định mày làm được!" Chỉ còn vài trang nữa cô phải học thuộc trong hôm nay.
Màn hình điện thoại để chế độ rung đang chớp sáng báo cuộc gọi đến, là Anh Thu. Đúng là em họ cô thật biết chọn thời gian.
Khoan đã hình như cô nhớ không lầm thì sáng sớm Anh Thu có gọi cho cô, à thì bảy giờ ba mươi so với cô vẫn còn là tinh mơ, mà bỏ qua vấn đề giờ giấc đi, lúc đó cô đang chìm trong mộng đẹp nên Anh Thu bảo cô xem cái gì đó rồi gọi lại cho nó cô cũng chẳng nhớ. Chắc là bây giờ sốt ruột nên mới gọi đây.
"Kỳ Vân rốt cục chị đã em chưa mà không có phản ứng gì hết vậy?" Giọng Anh Thu quả thực là gấp lắm rồi.
"Chưa xem!" Kỳ Vân mờ mịt chẳng hiểu gì cả. Nội dung đó là gì chứ. Đành thành thật trả lời.
"Em cho chị ba mươi giây chị giữ cuộc gọi và xem lập ngay cho em!" Anh Thu tức giận hét lớn.
Lần này thì Kỳ Vân ngoan ngoãn làm theo. Cô vào mục tin nhắn, thấy một đường liên kết màu xanh rồi nhấp vào, sau khi trang web tải thành công xuất hiện phông nền của diễn đàn trường đại học A, nhưng phần nội dung lại báo lỗi.
Kỳ Vân thở dài: "Em họ chị nói này, em đừng có mà chọc chị, chị rất bận đó em biết không?" Kỳ Vân cố tình nhấn mạnh chữ "bận" "Link em gửi chẳng có nội dung, bây giờ em tha cho chị được chưa."
Lần này thì đến lượt Anh Thu không hiểu chuyện gì xảy ra. Cô nhanh chóng nhấp vào bài viết hồi sáng, quả thực là không xem được. Không biết là do bài viết bị xóa hay diễn đàn bị đánh sập. Bài viết đang nổi như vậy, Kỳ Vân là nhân vật chính cũng chưa lên tiếng thì Admin chẳng có cớ gì mà xóa bài được. Chắc chắn là bị ai đó dỡ trò. Ai lại rảnh rỗi như vậy chứ? Đúng là đáng ghét. Mà Kỳ Vân cũng thật chậm chạp đã nói vậy thì phải xem liền đi chứ. Đợi tới lúc người ta xóa rồi mới mò mẫm đi xem đã quá muộn màng.
Mặc dù Anh Thu không có lưu video lại nhưng lúc đó có vài bình luận muốn truy tìm nhân vật chính cô thấy hay nên đã chụp màn hình lại, may mắn chụp luôn cả hình ảnh đoạn video đó. Anh Thu gửi ảnh sang cho Kỳ Vân xem. Cũng may còn bằng chứng này nếu không cô lại bị chị mình mắng là rảnh rỗi đi chọc phá người bận rộn rồi. Còn gì đau đớn bằng oan ức mà không thể giải thích.
"Chuyện gì vậy?" Kỳ Vân nhìn hình ảnh được gửi qua cô phóng to ra xem tuy hơi mờ nhưng cô vẫn nhận ra trong ảnh là mình và học trưởng đang trong tư thế học trưởng ôm eo cô còn cô vòng tay lên cổ và nhìn học trưởng. Tiếp theo là tiêu đề bài viết "Lãng mạn như phim hàn, soái ca giúp mỹ nữ thoát khỏi nguy hiểm." Bên dưới là bình luận phỏng đoán nhân vật chính là ai. Đúng thật như Anh Thu nói cô nổi tiếng rồi.
"Tại sao chị hỏi em rõ ràng chị là nhân vật xuất hiện trong video mà." Đến bây giờ mới tin những gì cô nói, Kỳ Vân chị họ cô cũng thật là!
"Nhưng mà tại sao lại xuất hiện trên diễn đàn chứ?" Cô nhớ lại tình huống hôm qua, tuy người xem cãi vã rất đông nhưng lại chẳng có có ai quay lại. Rõ ràng cô không thấy có chiếc điện thoại nào giơ ra mà. Mà nếu có quay cô cũng chẳng nghĩ chuyện của mình có gì đáng được quan tâm. Chỉ là vô tình kéo cô thoát khỏi cô gái chạy điên cuồng kia thôi mà. Có thật sự lãng mạn như tiêu đề không? Thật là muốn xem lại cảnh đó một chút, đáng tiếc lại không xem được rồi. Không biết học trưởng đã biết vụ này chưa nữa.
Lúc này thì Anh Thu hào hứng kể:"Chị không biết à, trường mình có cả một đội "paparazzi" chuyên đi săn tin "Hot" trong trường, diễn đàn cả ngàn lượt sinh viên theo dõi, rất lớn mạnh đó, chuyện gì nổi trội thì nhất định sẽ được cập nhật ngay. Chị bị quay lén cũng bình thường thôi, cứ tưởng chị sắp được nổi tiếng rồi ai ngờ diễn đàn lại bị đánh sập chứ. Thật đáng tiếc! nếu em tải đoạn video đó thì bây giờ đăng lại chắc trang cá nhân của em lượt theo dõi sẽ tăng lên vùn vụt cho xem."
Anh Thu lại cảm thấy hiếu kỳ với Hacker này rồi, diễn đàn xây dựng lớn mạnh như vậy bị đánh sập là một điều rất khó, không biết người đó có mục đích gì? là người lớn tuổi hay trẻ tuổi? là nam hay nữ? chắc chắc là nam, nữ giới chỉ toàn quan tâm đến quần áo son phấn chẳng ai yêu thích đến bộ môn khô khan này đâu. Người lớn tuổi thì cũng chẳn hơi đâu đi phá người ta như vậy, nhất định là một nam thanh niên không chỉ giỏi mà còn đẹp trai. Tính mê trai kèm theo máu thám tử vì mê truyện trinh thám của Anh Thu lại nổi lên, cô che miệng cười trộm, rồi lại vỗ đầu mình thật đau "Anh Thu mày lạc đề rồi."
Kỳ Vân còn tám chuyện với Anh Thu một lúc nữa mới cúp máy.
Cả buổi chiều Kỳ Vân không thể nào tập trung vào việc học được, mỗi lần lật được mấy trang sách lại nghĩ đến chuyện video, cuối cùng có nên gọi cho học trưởng hỏi thăm một chút không? Sau nhiều lần đấu tranh cô quyết định không gọi. Hôm sau xem tình hình rồi hỏi cũng chưa muộn. Dù sao đoạn video cũng bị xóa rồi chắc sẽ nhanh chóng bị lãng quên.
...
Trần Kha Nghị dừng xe trước công ty AHS, anh đưa chìa khóa cho bảo vệ rồi bước vào trong. Anh bấm thang máy lên thẳng tầng cao nhất.
Tầng cao nhất là tầng ba mươi lăm, hiệu suất của thang máy rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Thư ký Liên Anh thấy Trần Kha Nghị đến thì lập tức dừng công việc đang làm dỡ đứng dậy nghiêm túc cúi đầu chào. Trần Kha Nghị mím môi gật đầu rồi vặn khóa cửa bước vào phòng.
Thư ký thấy Trần Kha Nghị xuất hiện ở đây bị giật mình không ít, tim cô vẫn còn đập rất nhanh. Nhìn thấy cửa phòng được đóng lại cô nhanh chóng gọi một cú điện thoại thông báo. Đã lâu rồi chưa thấy anh xuất hiện.
Chưa đến năm phút sau, cửa phòng lại được mở ra lần nữa, một người đàn ông có dáng dấp cao ráo như Trần Kha Nghị, mặc bộ đồ vest đi dày da, gương mặt vô cùng điển trai tuy nhiên lại không toát ra vẻ lạnh nhạt như Trần Kha Nghị mà mang chút phong trần đào hoa tiến vào.
Rõ ràng anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên như cô thư ký, thái độ này duy trì được ba giây rồi lại nhanh chóng nở nụ cười tươi rói nhìn Trần Kha Nghị, còn cố ý tạo dáng chào theo kiểu quân đội, tay phải nghiêng một góc ba mươi độ cách trán hai mươi lăm cen ti mét. Nhìn bộ dáng nghiêm túc và nụ cười tươi tít mắt chẳng ăn nhập chút nào.
"Chào Tổng giám đốc, hôm nay sao cậu lại có nhã hứng đến đây vậy?"
Trần Kha Nghị làm lơ không thèm nhìn một cái như đã quá quen thuộc với sự nhiệt tình này rồi: "Còn cậu không lo làm việc sao lại chạy đến đây?"
"Người ta thấy Tổng giám đốc đại giá quan lâm nên đặc biệt đến đây "phục vụ" mà." Phạm Tích Nhân bộ dạng vô cùng ủy khuất như cô dâu nhỏ bị người ta hắt hủi.
"Đến khảo sát tình hình".
"Cậu còn không tin vào năng lực của mình sao?"
Công ty này chính là của Trần Kha Nghị sáng lập ra, chuyên về lĩnh vực điện tử. Hồi vừa mới ra trường Trần Kha Nghị nói có hứng thú kinh doanh muốn lập công ty vì vậy anh dựa vào chuyên ngành của mình và bằng thực lực thành lập ra một công ty nhỏ. Nói là công ty nhỏ nhưng lúc đó chỉ là mướn một văn phòng nhỏ rồi cùng nhóm bạn của mình lập trình, bán phần mềm...Với đầu óc thông minh nhạy bén của Trần Kha Nghị chẳng mấy chốc đã dẫn dắt AHS trở thành một công ty lớn uy tín trong ngành. Mà Phạm Tích Nhân là một trong những người cùng Trần Kha Nghị đồng cam cộng khổ lúc đó. Sau này Trần Kha Nghị lại nổi hứng muốn trải nghiệm làm dân tri thức, nói rằng thương trường cạnh tranh quá mệt mỏi cần luồng gió mới thổi vào cuộc đời mình, anh chuyển sang dạy học ở trường đại học A, công ty giao cho Phạm Tích Nhân phụ trách, chỉ khi có việc quan trọng cần thảo luận, ngoài ra anh rất ít đến công ty. Chủ yếu thông qua Email mà xử lý. Việc còn lại do Phạm Tích Nhân đảm đương.
"Dự án mới đã chọn được công ty hợp tác chưa?"
Phạm Tích Nhân khôi phục lại trạng thái nghiêm túc, anh kéo ghế ngồi đối diện Trần Kha Nghị: "đã chọn được rồi, là Thẩm thị, sắp tới sẽ chốt và sắp xếp ký hợp đồng." Nhắc tới Thẩm Thị, tuy quy mô cũng không lớn so với các đối tác khác, nhưng đối phương vô cùng nhiệt tình, việc thương thảo cũng rất nhanh chóng tạo ra tiếng nói chung, là một ứng cử viên sáng giá.
"Đổi đối tác khác đi." Trần Kha Nghị chăm chú lật hồ sơ nghiên cứu, nghe Phạm Tích Nhân nói xong, chậm rãi phun ra một câu làm Phạm Tích Nhân há hốc nhìn.
"Tại sao? rõ ràng đối phương không có vấn đề gì mà." Lần này anh đã lựa chọn rất kỹ không có bất kỳ sai sót gì. Trần Kha Nghị lại nói như vậy khiến anh vô cùng khó hiểu.
"Không thích!"
Phạm Tích Nhân cứng miệng không nói nên lời "...".
Người ta không có thù oán gì với cậu mà. Anh đã gặp giám đốc bên đó, khoảng năm mươi tuổi, dáng vẻ ông ta vô cùng nhiệt tình, không hề giống với những tay "hồ ly" lão luyện trên thương trường mà anh đã gặp. Trong lúc đợi hợp đồng, ông ta còn kể cho anh nghe ông ta có đứa con trai đang thực tập ở trường đại học A, tương lai sáng lạng. Mà nếu không phải ông ta đắc tội thì là đứa con trai đó, tuy nhiên xét về phương diện giữa giảng viên và sinh viên cũng không có khía cạnh gì va chạm đến nhau, nếu có... mà Trần Kha Nghị sẽ không chấp nhất với sinh viên mà đi phá hoại miếng cơm của gia đình người ta đâu. Thật khó hiểu.
Phạm Tích Nhân sai rồi! Trần Kha Nghị chính là đang chấp nhất với cậu sinh viên tên Thẩm Thành Du là con trai của ông chủ Thẩm Thị.
"Cậu chỉ cần làm theo là được." Trần Kha Nghị phớt lờ không muốn giải thích.
"Được rồi, tớ sẽ tìm công ty khác." Điều thứ nhất tổng giám đốc luôn đúng, điều thứ hai tổng giám đốc sai thì xem lại điều thứ nhất. Mà chuyện này chẳng ảnh hưởng gì đến anh. Còn nhớ lần trước làm sai ý Trần Kha Nghị mà anh bị điều đi Châu Phi một tháng với lý do đi khảo sát thị trường. Lần này anh không dám cãi nữa rồi. Chỉ đành trách Thẩm thị xui xẻo thôi.
Đây là lần thứ ba Phạm Tích Nhân thấy Trần Kha Nghị có bệnh rồi. Lần đầu tiên là muốn tự mình khởi nghiệp lập công ty, lần thứ hai nói kinh doanh quá nhàm chán muốn đổi nghề, lần thứ ba chính là bây giờ.
Giao phó xong công việc, Trần Kha Nghị thoải mái đứng dậy vươn vai, anh vỗ vỗ vai Phạm Tích Nhân rồi cười nói: "Hôm nay tớ vui, cho cậu tan ca sớm, đi uống rượu thôi."
Phạm Tích Nhân hoàn toàn đi theo Trần Kha Nghị như cái máy, chỉ trong nháy mắt mà anh bị Trần Kha Nghị xoay vòng vòng, rốt cuộc là bạn anh hôm nay gặp phải vấn đề gì vậy? Phạm Tích Nhân nhìn Trần Kha Nghị bằng ánh mắt cảm thông sâu sắc điều bây giờ anh muốn hỏi là "Kha Nghị cậu đến tháng à!". Nhưng ý nghĩ này nhanh chóng bị dẹp bỏ. Nếu nói ra e là không chỉ bị điều đi Châu Phi không đâu, chắc chắn hậu quả khó lường. Bỗng chốc Phạm Tích Nhân rùng mình một cái. Tại sao anh lại kết bạn với một người đáng sợ vậy chứ.
Người xưa có câu Nhổ cỏ phải nhổ tận gốc. Trần Kha Nghị cảm thấy thật không sai. Bây giờ anh lại thấy hồi trước lập công ty AHS quả là sáng suốt.
Danh sách chương