Edit: Ring.
Bùi Phong nhất thời cảm thấy hết đường chối cãi. Bọn họ đang làm cái gì? Bọn họ đương nhiên cái gì cũng không có làm!
Nhưng nói vậy Dạ Tập hắn sẽ tin tưởng sao? Dù sao trước mắt, quần áo của đệ muội Giang Mộ Yên nằm trên đất cũng là chuyện thật.
Nhưng vẫn nhất định phải giải thích, cho nên hắn nói “Dạ Tập, đệ nghe ta giải thích!”
“Giải thích? Ta đều thấy tận mắt, các ngươi còn muốn giải thích như thế nào? Giang Mộ Yên, ngươi thật to gan, cư nhiên ngay lúc ban ngày ban mặt mà không tuân thủ nữ tắc!”
Trong mắt Bùi Dạ Tập phun ra ngọn lửa phẫn nộ, vừa rồi bị phụ thân phái người tìm về, trong lòng hắn đã không vui. Không ngờ còn chưa đi đến Vị Vũ lâu nghe chửi thì đã thấy đại đường ca Bùi Phong ôm một nữ nhân có vẻ giống thê tử tương lai của hắn về sân.
Hắn bởi vì không xác định nên mới do dự bên ngoài một lúc lâu cũng chưa tiến vào.
Nhưng sau đó nghĩ tới màu sắc của y phục lộ ra bên ngoài ban nãy, thật sự là rất giống của Giang Mộ Yên. Dù sao vải đó rất đặc biệt, chính là khúc vải hắn tốn không ít công sức mới làm được, đưa đến cho phụ thân may quần áo. Kết quả phụ thân lại chuyển cho Giang Mộ Yên. Có điều trước giờ Giang Mộ Yên rất ít khi mặc bộ này, cho nên lúc nãy hắn mới chần chờ không xác định.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, khúc vải kia toàn bộ Bùi gia này cũng chỉ có Giang Mộ Yên có. Vậy nữ nhân dám mặc quần áo của nàng, trừ nàng ra thì còn có ai nữa? Hơn nữa sao hắn lại không biết nàng khi nào thì quen thuộc với đại đường ca Bùi Phong đến vậy?
Cư nhiên để đại cường ca ôm nàng về sân giữa ban ngày ban mặt, bọn họ là quá tự tin trong phủ không ai có thể nhìn đến bọn họ mà gièm pha hay là cảm thấy sẽ không có người nhận ra nàng là Giang Mộ Yên.
Trong lòng Bùi Dạ Tập tràn đầy châm chọc, đây là chính thất phu nhân phụ thân bắt hắn không thú không được sao?
Cái gì mà đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc? Hắn thấy bất quá cũng chỉ là một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc!
Thực nên để phụ thân tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Bùi Dạ Tập ác độc nghĩ trong lòng.
Ánh mắt hắn vẫn không chuyển dời, như muốn xuyên qua Bùi Phong mà trực tiếp nhìn đến Giang Mộ Yên trên giường.
Giang Mộ Yên vốn đúng là đang ngủ, nhưng bây giờ trong phòng có động tĩnh lớn như vậy, nàng sao có thể không tỉnh lại được?
Không ngờ vừa mở mắt ra đã nghe được lời chỉ trích ác độc của Bùi Dạ Tập, sau đó cũng thấy Bùi Phong che trước mặt nàng, ngăn cản tầm mắt của người kia.
Trong lòng âm thầm tán thưởng hành động quân tử của Bùi Phong, đồng thời cảm giác vốn đã không tốt với Bùi Dạ Tập lại tiếp tục xấu đi.
Nàng cũng không vội mặc quần áo, ôm chăn ngồi dậy, dùng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói “Bùi Phong, huynh tránh ra! Chuyện này không liên quan đến huynh, để ta nói chuyện với hắn!”
Bùi Phong nhất thời cảm thấy hết đường chối cãi. Bọn họ đang làm cái gì? Bọn họ đương nhiên cái gì cũng không có làm!
Nhưng nói vậy Dạ Tập hắn sẽ tin tưởng sao? Dù sao trước mắt, quần áo của đệ muội Giang Mộ Yên nằm trên đất cũng là chuyện thật.
Nhưng vẫn nhất định phải giải thích, cho nên hắn nói “Dạ Tập, đệ nghe ta giải thích!”
“Giải thích? Ta đều thấy tận mắt, các ngươi còn muốn giải thích như thế nào? Giang Mộ Yên, ngươi thật to gan, cư nhiên ngay lúc ban ngày ban mặt mà không tuân thủ nữ tắc!”
Trong mắt Bùi Dạ Tập phun ra ngọn lửa phẫn nộ, vừa rồi bị phụ thân phái người tìm về, trong lòng hắn đã không vui. Không ngờ còn chưa đi đến Vị Vũ lâu nghe chửi thì đã thấy đại đường ca Bùi Phong ôm một nữ nhân có vẻ giống thê tử tương lai của hắn về sân.
Hắn bởi vì không xác định nên mới do dự bên ngoài một lúc lâu cũng chưa tiến vào.
Nhưng sau đó nghĩ tới màu sắc của y phục lộ ra bên ngoài ban nãy, thật sự là rất giống của Giang Mộ Yên. Dù sao vải đó rất đặc biệt, chính là khúc vải hắn tốn không ít công sức mới làm được, đưa đến cho phụ thân may quần áo. Kết quả phụ thân lại chuyển cho Giang Mộ Yên. Có điều trước giờ Giang Mộ Yên rất ít khi mặc bộ này, cho nên lúc nãy hắn mới chần chờ không xác định.
Nhưng mà nghĩ kĩ lại, khúc vải kia toàn bộ Bùi gia này cũng chỉ có Giang Mộ Yên có. Vậy nữ nhân dám mặc quần áo của nàng, trừ nàng ra thì còn có ai nữa? Hơn nữa sao hắn lại không biết nàng khi nào thì quen thuộc với đại đường ca Bùi Phong đến vậy?
Cư nhiên để đại cường ca ôm nàng về sân giữa ban ngày ban mặt, bọn họ là quá tự tin trong phủ không ai có thể nhìn đến bọn họ mà gièm pha hay là cảm thấy sẽ không có người nhận ra nàng là Giang Mộ Yên.
Trong lòng Bùi Dạ Tập tràn đầy châm chọc, đây là chính thất phu nhân phụ thân bắt hắn không thú không được sao?
Cái gì mà đệ nhất tài nữ Đông Vân quốc? Hắn thấy bất quá cũng chỉ là một nữ nhân không tuân thủ nữ tắc!
Thực nên để phụ thân tận mắt chứng kiến cảnh tượng này, Bùi Dạ Tập ác độc nghĩ trong lòng.
Ánh mắt hắn vẫn không chuyển dời, như muốn xuyên qua Bùi Phong mà trực tiếp nhìn đến Giang Mộ Yên trên giường.
Giang Mộ Yên vốn đúng là đang ngủ, nhưng bây giờ trong phòng có động tĩnh lớn như vậy, nàng sao có thể không tỉnh lại được?
Không ngờ vừa mở mắt ra đã nghe được lời chỉ trích ác độc của Bùi Dạ Tập, sau đó cũng thấy Bùi Phong che trước mặt nàng, ngăn cản tầm mắt của người kia.
Trong lòng âm thầm tán thưởng hành động quân tử của Bùi Phong, đồng thời cảm giác vốn đã không tốt với Bùi Dạ Tập lại tiếp tục xấu đi.
Nàng cũng không vội mặc quần áo, ôm chăn ngồi dậy, dùng giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng nói “Bùi Phong, huynh tránh ra! Chuyện này không liên quan đến huynh, để ta nói chuyện với hắn!”
Danh sách chương