Edit: Ring.

Cho nên khi Bùi Phong thật vất vả tìm nha hoàn, kiếm được một bộ quần áo thích hợp mang về cho Giang Mộ Yên, nhẹ nhàng gõ cửa hai lần, bên trong lại im lặng đến một tiếng động cũng không có.

Hắn không khỏi chần chờ một chút, lại nhẹ nhàng gọi “Đệ muội, đệ muội? Quần áo đã mang tới, ta, ta đặt ở cửa chính, tự muội lấy hay để ta mang vào?”

Lúc này, Giang Mộ Yên bên trong đã ngủ từ lâu, hơn nữa còn ngủ rất say. Tiếng nói chuyện và gõ cửa của Bùi Phong cũng không lớn, cho nên nàng không hề nghe thấy, vẫn ngủ say như trước.

Mà Bùi Phong nói xong cũng không nghe bên trong có động tĩnh gì, lo lắng không biết có phải Giang Mộ Yên bởi vì chịu lạnh quá mức mà té xỉu hay không nên hắn cũng không chờ nữa mà nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Nhanh chóng đi ra phía sau bình phong, vừa thấy, hắn không khỏi choáng váng. Đệ muội Giang Mộ Yên kia lúc này vậy mà lại đang công khai ngủ trong ổ chăn của hắn.

Mà quần áo nàng cởi ra vẫn còn nằm trên mặt đất, trong đó thậm chí còn có một cái yếm màu xanh nhạt. Như vậy thực hiển nhiên, trên người Giang Mộ Yên đang nằm trong chăn là cái gì cũng không có.

Bùi Phong vừa nghĩ vậy, mặt không khỏi đỏ lên.

Nhớ đến lúc ôm nàng dùng khinh công bay về phòng vừa rồi, tuy tầm mắt hắn đã tận lực tránh việc cúi đầu nhìn Giang Mộ Yên nhưng hắn dù sao cũng là người luyện võ, nhãn lực tốt hơn nhiều so với người bình thường, lúc đó, những thứ không nên thấy hắn đều đã thấy được.

Hiện tại nghĩ đến tình cảnh vừa rồi, lại nhìn tình hình trước mắt, Giang Mộ Yên thật sự cái gì cũng không mặc nằm trên giường, trong lòng Bùi Phong liền nhịn không được mà thấy xấu hổ, song cũng có một cảm giác rất khác lạ.

Vốn hắn muốn đánh thức nàng, nhưng sau khi thấy bộ dáng nàng ngủ ngon, không biết vì sao hắn lại đổi ý.

Hắn đương nhiên biết, thân là đường ca của Dạ Tập, Giang Mộ Yên tuy rằng còn chưa chính thức vào cửa nhưng sớm muộn gì cũng là thê tử của Dạ Tập, là đệ muội của mình. Để một đệ muội chưa vào cửa như nàng trần trụi nằm trên giường, đây tuyệt đối là chuyện không hợp lễ.

Nếu không cẩn thận truyền ra ngoài, khẳng định sẽ bị người đồn đãi là một nhà dâm loạn, nhưng hắn chính là không thể hạ quyết tâm đánh thức nàng.

Vì thế hắn liền cẩn thận đặt quần áo xuống một chỗ cạnh giường, sau đó chờ Giang Mộ Yên tỉnh lại là có thể tự mình mặc.

Vừa đặt quần áo xuống, Bùi Phong còn chưa kịp đứng thẳng người lên rời đi, hành lang ngoài cửa đã truyền đến một trận tiếng động, tiếp theo có người dùng sức đẩy cửa, Bùi Phong nhất thời cả kinh, thầm kêu không ổn, vội vàng xoay người, muốn buông màn giường che đi người cũng đã không kịp nữa, chỉ có thể đứng chắn phía trước.

Mà lúc này, người xâm nhập kia cũng đã bước đến trước mặt Bùi Phong, không phải ai khác, đúng là Bùi Dạ Tập hung ác nham hiểm, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Lúc này ánh mắt lãnh khốc của hắn nhìn thẳng Bùi Phong, sau đó dời qua đống quần áo trên mặt đất, giọng lạnh lẽo hỏi “Các ngươi đang làm cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện