Edit: Ring.
“Hồng Diệp, có phải tỷ đã có chủ ý gì không? Nếu tình hình cứ như vậy, sợ là nha đầu Mộ Yên kia sẽ không nghe chúng ta nữa, chẳng lẽ tỷ không sợ nó đem chuyên sổ sách nói cho lão gia sao?”
“Tương Vân, muội nha, bình thường là một nữ nhân khôn khéo bình tĩnh, tâm tư sâu xa, lúc này sao lại trở nên hồ đồ rồi? Tâm tư trong lòng nha đầu Mộ Yên kia, cho dù không nói, muội cùng ta, còn có hai kẻ bên Ba Tiêu viên kia chẳng lẽ không biết? Nó trời sinh ngạo khí, tuy bề ngoài lãnh đạm nhưng tâm tư cũng rất đơn giản dễ đoán. Đừng nhìn ngoài mặt nó là bộ dáng khinh thường Dạ Tập, trong lòng lại vo cùng để ý. Nếu không, lấy thân phận tiểu thư thế gia cao quý của Mộ Yên, làm sao có thể cho phép người ta gọi thiếu phu nhân trong khi còn chưa vào cửa?”
“Nói cũng đúng, vậy ý của tỷ là……?”
Lí Tương Vân nói đến đây, trong lòng kỳ thực cũng biết bước kế tiếp nên làm thế nào, nhưng vừa nghĩ đến cá tính lão gia, nàng lại không khỏi ngẫm nghĩ lại!
“Ý của ta chính là, nha đầu Mộ Yên cũng đã mười bảy, từ mười ba tuổi vào Bùi gia đến giờ cũng bốn năm, Dạ Tập năm nay hai mươi, cũng là thời điểm để bọn nó thành thân.”
Tần Hồng Diệp cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói ra bước tiếp theo.
“Cho nên việc này thay vì đợi hai nữ nhân ở Ba Tiêu viên đi nói với lão gia, còn không bằng chúng ta mở miệng trước một bước, như vậy cho dù không lập tức thành công, nhưng hành động của chúng ta cũng đủ để nha đầu Mộ Yên kia hiểu được chúng ta muốn giúp nó. Như vậy trong lòng nó cũng sẽ không tiếp tục oán giận chúng ta nữa.
Mà nếu được lão gia đồng ý, chọn ngày để nó vào cửa, vậy lại càng tốt hơn. Về sau chân chính thành người một nhà, muội còn lo nó không chịu giúp nữa sao?
Hơn nữa quan trọng nhất là chờ nó vào cửa, vậy coi như là chủ mẫu Bùi gia đời tiếp theo, càng xem như tộc trưởng tức* Bùi gia. Còn chỗ của lão gia, mấy năm nay, từ sau khi Tử Yên phu nhân qua đời, lão gia vẫn chưa từng tái giá, cũng không cho muội một danh phận, thậm chí càng không thu muội vào phòng, ta cũng không tin muội không sốt ruột? Dạ Tập này cũng không phải một người dễ gần, nếu sau này nó lên làm chủ, chúng ta có thể yên sao?
(R: tộc trưởng tức: vợ người đứng đầu gia tộc).
Còn không bằng dỗ nha đầu Giang gia trước, một khi nó có địa vị, chỉ cần đến trước mặt lão gia nói một câu nên thu muội vào phòng, muội còn lo không thể vào được Bùi gia sao?
Không cần phải làm chính phu nhân, chỉ cần là một di nương thôi cũng dễ dàng làm việc. Về sau nếu nha đầu Giang gia có con nối dòng Bùi gia, còn không phải phải theo quy củ mà kính trà cho muội sao?
Hơn nữa nếu bụng của muội không chịu thua kém, không đến hai năm lại sinh cho Dạ Tập một đệ đệ hay muội muội, Tương Vân, muội ngẫm lại, đến lúc đó thân phận của muội còn xấu hổ như bây giờ sao?”
Lời của nhị phu nhân Tần Hồng Diệp, từng câu từng chữ đều chạm đến nỗi đau của Lí Tương Vân, cũng là chỗ sâu nhất.
Nàng vốn là nha hoàn hồi môn của nguyên phối phu nhân Lục Tử Yên của lão gia Bùi gia, năm đó Bùi Vũ Khâm cùng Lục Tử Yên kiêm điệp tình thâm, ân ái vô cùng, cho nên tuy nàng mạo mĩ phi thường, Lục Tử Yên cũng có ý để nàng làm thiếp, nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn chưa từng đồng ý.
Việc này liền như vậy mà chìm xuồng, nhưng ngày vui của đội vợ chồng ân ái này cũng không được bao nhiêu năm, thân thể Lục Tử Yên sau khi sinh Bùi Dạ Tập thì liên tục suy yếu, không được ba năm đã hương tiêu ngọc vẫn.
Để lại một Bùi Vũ Khâm tuổi trẻ cùng một Bùi Dạ Tập còn nhỏ, lẽ ra lúc đó Bùi Vũ Khâm nên thu nàng vào phòng, thứ nhất là để chăm sóc thiếu gia tuổi còn nhỏ, thứ hai, từ trên xuống dưới cái nhà này cũng cần một nữ chủ nhân quản lí sắp xếp, đây là một chuyện vô cùng bình thường và hợp lí.
“Hồng Diệp, có phải tỷ đã có chủ ý gì không? Nếu tình hình cứ như vậy, sợ là nha đầu Mộ Yên kia sẽ không nghe chúng ta nữa, chẳng lẽ tỷ không sợ nó đem chuyên sổ sách nói cho lão gia sao?”
“Tương Vân, muội nha, bình thường là một nữ nhân khôn khéo bình tĩnh, tâm tư sâu xa, lúc này sao lại trở nên hồ đồ rồi? Tâm tư trong lòng nha đầu Mộ Yên kia, cho dù không nói, muội cùng ta, còn có hai kẻ bên Ba Tiêu viên kia chẳng lẽ không biết? Nó trời sinh ngạo khí, tuy bề ngoài lãnh đạm nhưng tâm tư cũng rất đơn giản dễ đoán. Đừng nhìn ngoài mặt nó là bộ dáng khinh thường Dạ Tập, trong lòng lại vo cùng để ý. Nếu không, lấy thân phận tiểu thư thế gia cao quý của Mộ Yên, làm sao có thể cho phép người ta gọi thiếu phu nhân trong khi còn chưa vào cửa?”
“Nói cũng đúng, vậy ý của tỷ là……?”
Lí Tương Vân nói đến đây, trong lòng kỳ thực cũng biết bước kế tiếp nên làm thế nào, nhưng vừa nghĩ đến cá tính lão gia, nàng lại không khỏi ngẫm nghĩ lại!
“Ý của ta chính là, nha đầu Mộ Yên cũng đã mười bảy, từ mười ba tuổi vào Bùi gia đến giờ cũng bốn năm, Dạ Tập năm nay hai mươi, cũng là thời điểm để bọn nó thành thân.”
Tần Hồng Diệp cũng không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói ra bước tiếp theo.
“Cho nên việc này thay vì đợi hai nữ nhân ở Ba Tiêu viên đi nói với lão gia, còn không bằng chúng ta mở miệng trước một bước, như vậy cho dù không lập tức thành công, nhưng hành động của chúng ta cũng đủ để nha đầu Mộ Yên kia hiểu được chúng ta muốn giúp nó. Như vậy trong lòng nó cũng sẽ không tiếp tục oán giận chúng ta nữa.
Mà nếu được lão gia đồng ý, chọn ngày để nó vào cửa, vậy lại càng tốt hơn. Về sau chân chính thành người một nhà, muội còn lo nó không chịu giúp nữa sao?
Hơn nữa quan trọng nhất là chờ nó vào cửa, vậy coi như là chủ mẫu Bùi gia đời tiếp theo, càng xem như tộc trưởng tức* Bùi gia. Còn chỗ của lão gia, mấy năm nay, từ sau khi Tử Yên phu nhân qua đời, lão gia vẫn chưa từng tái giá, cũng không cho muội một danh phận, thậm chí càng không thu muội vào phòng, ta cũng không tin muội không sốt ruột? Dạ Tập này cũng không phải một người dễ gần, nếu sau này nó lên làm chủ, chúng ta có thể yên sao?
(R: tộc trưởng tức: vợ người đứng đầu gia tộc).
Còn không bằng dỗ nha đầu Giang gia trước, một khi nó có địa vị, chỉ cần đến trước mặt lão gia nói một câu nên thu muội vào phòng, muội còn lo không thể vào được Bùi gia sao?
Không cần phải làm chính phu nhân, chỉ cần là một di nương thôi cũng dễ dàng làm việc. Về sau nếu nha đầu Giang gia có con nối dòng Bùi gia, còn không phải phải theo quy củ mà kính trà cho muội sao?
Hơn nữa nếu bụng của muội không chịu thua kém, không đến hai năm lại sinh cho Dạ Tập một đệ đệ hay muội muội, Tương Vân, muội ngẫm lại, đến lúc đó thân phận của muội còn xấu hổ như bây giờ sao?”
Lời của nhị phu nhân Tần Hồng Diệp, từng câu từng chữ đều chạm đến nỗi đau của Lí Tương Vân, cũng là chỗ sâu nhất.
Nàng vốn là nha hoàn hồi môn của nguyên phối phu nhân Lục Tử Yên của lão gia Bùi gia, năm đó Bùi Vũ Khâm cùng Lục Tử Yên kiêm điệp tình thâm, ân ái vô cùng, cho nên tuy nàng mạo mĩ phi thường, Lục Tử Yên cũng có ý để nàng làm thiếp, nhưng Bùi Vũ Khâm vẫn chưa từng đồng ý.
Việc này liền như vậy mà chìm xuồng, nhưng ngày vui của đội vợ chồng ân ái này cũng không được bao nhiêu năm, thân thể Lục Tử Yên sau khi sinh Bùi Dạ Tập thì liên tục suy yếu, không được ba năm đã hương tiêu ngọc vẫn.
Để lại một Bùi Vũ Khâm tuổi trẻ cùng một Bùi Dạ Tập còn nhỏ, lẽ ra lúc đó Bùi Vũ Khâm nên thu nàng vào phòng, thứ nhất là để chăm sóc thiếu gia tuổi còn nhỏ, thứ hai, từ trên xuống dưới cái nhà này cũng cần một nữ chủ nhân quản lí sắp xếp, đây là một chuyện vô cùng bình thường và hợp lí.
Danh sách chương