Edit: Ring.

Vừa bước qua cửa, hai đại nha hoàn đứng chờ bên trong vừa nhìn đến Giang Mộ Yên liền nghiêng mình, hành lễ “Tham kiến thiếu phu nhân, nô tì thỉnh an thiếu phu nhân!”

Giang Mộ Yên vừa định nói mấy câu, bọn họ đã như rất quen thuộc mà đứng dậy, sau đó tiến lên thay Hồng Nguyệt nâng tay nàng. Mà Hồng Nguyệt dường như cũng đã quen với việc như vậy, nhất thời khom người lui về sau hai bước, tránh ra hai chỗ rồi nhẹ giọng nói với Giang Mộ Yên “Thiếu phu nhân, nô tỳ ở viện ngoài cửa chờ cô.”

“Được.” Giang Mộ Yên nhìn động tác của ba người, trong lòng mặc dù không rõ nhưng cũng biết đây không phải lần đầu tiên, chỉ có thể thuận miệng trả lời.

Hồng Nguyệt liền kính cẩn lui ra ngoài.

Chỉ còn lại hai nha hoàn còn đang nâng tay nàng , trong lòng Giang Mộ Yên hơi có chút sốt ruột, bởi vì tình huống như vậy nàng không dự đoán trước. Vốn nàng nghĩ là Hồng Nguyệt sẽ theo mình đi vào, như vậy nếu nhị phu nhân kia có hỏi gì, nàng cũng có thể dựa vào sắc mặt của Hồng Nguyệt mà đáp lời. Bây giờ thì tốt rồi, chỉ mang một người hoàn toàn không rõ đầu cua tai nheo gì là nàng đi.

“Thiếu phu nhân, nha đầu Hồng Nguyệt hôm nay sao lại ủ rủ như vậy? Thiếu phu nhân la nàng sao?”

Đại nha hoàn đỡ bên phải Giang Mộ Yên thoải mái lại mang vẻ tò mò hỏi.

Giang Mộ Yên vừa nghe được giọng điệu này liền biết Giang Mộ Yên lúc trước cũng thường hay đến Phi Hoa viện, nếu không cũng không thể thân thuộc với nhị phu nhân cùng hai nha hoàn này đến thế được.

Vừa suy nghĩ, nàng vừa thản nhiên đáp “Không có gì, chỉ là nha đầu kia ỷ được ta sủng nên dám chống đối đại thiếu gia. Bị ta la mấy câu nên không được vui. Không sao!”

“Y?” Hai người nghe vậy liên kinh ngạc thốt lên, trong lòng Giang Mộ Yên âm thầm kêu thảm, không phải là biến khéo thành vụn rồi chứ? Nhưng cũng may chỉ chốc lát sau, nha hoàn đó đã lại mở miệng “Đại thiếu gia sáng sớm đã đến chỗ thiếu phu nhân, chắc chắn là bảo thiếu phu nhân đừng nói chuyện đó với nhị phu nhân, tam phu nhân cùng lão gia rồi!”

Giọng điệu khi nói chuyện có vẻ cũng không lạ gì hành động như vậy của Bùi Dạ Tập, hơn nữa còn rất khinh thường.

Trong lòng Giang Mộ Yên âm thầm kinh ngạc, hình như Bùi Dạ Tập này rất sợ Giang Mộ Yên sẽ đi cáo trạng với người khác, hơn nữa chuyện như vậy tựa hồ cũng không phải lần đầu tiên. Vậy là như thế nào?

Bùi gia này quả nhiên là quái dị tới cực điểm.

Mà lúc này một nha hoàn nãy giờ vẫn im lặng cũng mở miệng “Lãm Nguyệt, cô đúng là lẹ miệng, tuy nói Thiếu phu nhân không phải người ngoài, nhưng cũng phải đề phòng tai vách mạch rừng. Để người ta nghe được sẽ chê chúng ta ỷ được lòng Nhị phu nhân mà không để Đại thiếu gia vào mắt!”

Thanh Nguyệt này lại là một nha hoàn khôn khéo, tâm tư sâu sắc hơn Lãm Nguyệt kia, trong lòng Giang Mộ Yên thầm run sợ, xem ra nàng phải cẩn thận hơn một chút.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện