Liếc mắt nhìn bảng thời gian biểu, Lê Tu Triết phát hiện tối nay rảnh rỗi, liền hẹn bác sĩ Dung ra tiếp tục tán gẫu. Anh đặt chỗ ở một nhà hàng tư nhân có tiếng, khẩu vị các món ăn thiên về thanh đạm, hẳn là rất phù hợp với sở thích của đối phương.
Bác sĩ Dung đổi một thân thường phục, so với bộ dáng đứng đắn thường ngày khi gặp bệnh nhân thì trẻ hơn mấy phần, tuy rằng bản thân tuổi tác cũng không lớn, thế nhưng lúc nhàn nhã lại hiện ra vẻ non nớt. Lê Tu Triết từ khi đối phương vào cửa liền bắt đầu quan sát, bất kể là lúc cậu rót trà cho anh trước rồi mới rót cho mình, còn có thời điểm lật thực đơn gọi món ăn, sẽ theo bản năng tìm món anh thích chứ không phải món mình thích, cùng với lúc tán gẫu chờ món ăn mang lên, đối phương cứ sẽ len lén liếc anh một cái, tất cả những động tác rất nhỏ này trước đây anh không hề để ý đến.
Trên thương trường thì nhạy bén như một con sói, trong cuộc sống lại chậm chạp không nhìn rõ tình cảm của người bên cạnh. Lê Tu Triết chìm trong suy nghĩ của chính mình, có hơi mất tập trung, câu được câu không cùng đối phương trò chuyện. “Sao anh hôm nay trông có vẻ rất mệt mỏi vậy?” Bác sĩ Dung không nhịn được mở miệng hỏi, trong mắt mang theo lo lắng.
“Không có gì.” Lê Tu Triết bật thốt lên, kịp phản ứng lại mới thấy hơi lạnh nhạt quá, chậm rãi nói: “Có thể do gần đây công việc tương đối nhiều.” Tựa như nhận ra anh không nói thật, bác sĩ Dung do dự mãi, cũng không có tiếp tục truy hỏi. Kỳ thực bọn họ ở chung hơn một năm nay, rất nhiều lúc Lê Tu Triết vẫn theo thói quen giấu mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ trước sau vẫn không thể tiến thêm một bước.
Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa, từng đĩa thức ăn được mang lên, không khí ngột ngạt lúc này mới biến mất. Hai người có chút yên lặng ăn, bác sĩ Dung lặng lẽ đem các loại nước chấm đưa về phía bên Lê Tu Triết, chỉ là cậu không biết, toàn bộ quá trình đã bị Lê Tu Triết liếc thấy được. Này cũng là từ trước đến nay chưa từng phát hiện chút nào, Lê Tu Triết lúc này mới thấy bản thân mình tại phương diện tình cảm quả thật thiếu hiểu biết.
Xem ra thức ăn ở đây quả thực rất hợp khẩu vị của bác sĩ Dung, vẻ mặt của cậu lộ ra vui vẻ, Lê Tu Triết không tự chủ được ngây người nhìn, chợt hoàn hồn lại mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn cơm. “Bác sĩ Dung đã có người trong lòng chưa?” Đột nhiên bị hỏi câu này, bác sĩ Dung thiếu chút nữa bị sặc, buông canh trong tay xuống ho khan. Khi hô hấp thông, mới ấp a ấp úng trả lời: “Ừm… Có.” Lê Tu Triết từ thái độ này của cậu nhìn ra rất nhiều, quả nhiên là ngoài mặt thì nhát gan, chỉ có ở sau lưng mới buông thả. Anh cong cong khóe miệng, lơ đãng nói: “Trùng hợp vậy, tôi cũng thích một người.” Động tác của đối phương dừng lại, rất nhanh lại tiếp tục, cái muỗng không ngừng khuấy đều trong bát canh: “Vậy à.”
Sau đó cũng không nói gì nữa.
Mở một chai rượu, nồng độ cồn không cao, nhưng mà bác sĩ Dung tửu lượng dường như không tốt lắm, uống một ly nhỏ liền liên tục xua tay không chịu uống thêm, trên mặt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt. Lê Tu Triết ngược lại thái độ khác thường không uống, chỉ khuyên đối phương hiếm khi uống một lần, tửu lượng là rèn luyện mà ra. Bác sĩ Dung cự tuyệt mấy lần, cuối cùng vẫn bị anh dụ dỗ nhanh chóng uống gần nửa bình, cả người rất nhanh liền say bí tỉ.
Tính tiền rời đi, Lê Tu Triết đỡ người lên xe, không đến nhà bác sĩ Dung, mà một đường lái thẳng về khu nhà mình. Người đã choáng váng liền tựa vào ngực anh, sau khi vào cửa Lê Tu Triết lén đem vân tay đối phương lưu vào hệ thống, lúc này mới ôm lấy đối phương đi về phòng ngủ.
Khụ khụ, anh không phải là muốn mưu toan quấy rối, chỉ là muốn nghiệm chứng một chút lần cuối thôi.
Trước đây đã cẩn thận suy nghĩ rất lâu, cũng đấu tranh một chút xem một ít phim ngắn, song lại không tưởng tượng nhân vật kia thành đối phương, cũng không có cách nào xem tiếp nữa. Lê Tu Triết cũng rất là bất đắc dĩ, quả nhiên là tại thời điểm không tự chủ được, đã bị đối phương bắt làm tù binh rồi. Chính là tâm ý của bản thân che giấu quá sâu, đến cả anh cũng không thể nhận rõ, huống chi đối phương vẫn luôn ẩn trong bóng tối.
Một đêm vô mộng, anh nằm một mình trong căn phòng trống rỗng, hồi tưởng mọi chuyện từ trước đến nay, không nhịn được tự mình ‘cứu trợ’, cầm lấy vật đang cương lên kia xoa lộng. Nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, dù ba mươi mấy năm qua vẫn chỉ dựa vào năm ngón tay, nhưng đã nếm qua một chút mùi vị của đối phương, thì không cách nào quay lại như xưa được nữa. Đã không quen với nó nữa, do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan*.
*do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难): Từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn. (Nguồn:https://trithucvn.net/van-hoa/phuong-phap-day-con-thanh-nguoi-tai-duc-cua-bac-hien-nhan-xua-gia-huan...)
Quyết định đến tháo gỡ mặt nạ của đối phương, cũng là đánh vỡ rào cản của bản thân, Lê Tu Triết cuối cùng quyết định chọn phương pháp đặc biệt. Bên cạnh là bác sĩ Dung đang ngủ mê man, liền cùng nằm xuống, cầm tay đối phương, mười ngón tay đan chặt.
Giấc mộng, lại tới rồi.
Lần này là ở giữa đại dương bao la, từng con sóng rất dịu dàng, rất yên ả chầm chậm ôm lấy thân thể, Lê Tu Triết cảm thấy đang từng chút một chìm xuống, giống như lúc đầu phát hiện mình không thể khống chế cơn tức giận sẽ chọn dùng bạo lực vậy, mất đi giãy dụa không ngừng trầm xuống. Nhưng mà, anh nheo mắt lại, hình bóng dần dần rõ ràng phía trên khiến anh trong lòng thả lỏng một ít, càng lúc càng đến gần, người kia kéo cánh tay anh bơi lên trên, đến tận khi nổi lên trên mặt biển.
“Em nguyện ý chấp nhận toàn bộ tôi sao?” Lê Tu Triết cùng đối phương lay động trên mặt nước, không bị chìm xuống nữa, nhưng mà nước biển xung quanh lại bắt đầu xao động, bầu trời bị mây đen nghìn nghịt che dấu tối mịt, tựa như bản thân bất trị trước kia, mở ra một mặt tối tăm nhất cho đối phương thấy. Người kia nghe hiểu được, rất nghiêm túc trả lời: “Từ khi em bắt đầu thích anh, liền thích tất cả của anh.” Vừa nói, vừa đến gần hôn lên môi Lê Tu Triết.
Đây là lần đầu bọn họ hôn môi, hơi thở mang theo mùi rượu hòa vào nhau, khiến đầu óc người ta ngây ngẩn, chỉ biết miệng lưỡi dây dưa, đảo qua từng tấc khoang miệng, ngay cả ngạc trên nhạy cảm cũng chạy không thoát, dùng lưỡi qua lại nhẹ vuốt ve. Mặt biển lần nữa yên bình, hai người ôm nhau thật chặt, chẳng biết từ lúc nào mặt nạ trên mặt người nọ dần mờ đi, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Hồi lâu, cánh môi tách ra, vài sợi chỉ bạc không dễ phát hiện rơi xuống, bị Lê Tu Triết đuổi theo liếm sạch. Toàn bộ của người kia cuối cùng hiện rõ, cũng chính là, nội tâm của anh hoàn toàn chấp nhận đối phương cùng với tất cả của mình. “An Bình.” Lê Tu Triết nhẩm tên đối phương, cái tên béo ngậy ngọt ngào lưu luyến nơi đầu lưỡi.
Mà Dung An Bình khóe mắt đỏ lên, chui đầu vào gáy anh làm ổ mới thấp giọng đáp lại: “Em đây.” Cảm giác bên cổ dần dần lạnh buốt khiến trong lòng Lê Tu Triết như mềm mại đi, dòng hải lưu xung quanh chuyển động càng thêm chậm, anh ôm người kia tiến đến một chỗ đá ngầm phía trước, trần truồng dựa lưng vào, anh cúi đầu đối lại với ánh mắt chuyên tâm kia của Dung An Bình.
Lại không nhịn được đem đối phương ấn lên hôn lần nữa, lúc này mới nằm sát vào mà bình ổn hô hấp. Dung An Bình cũng không giấu diếm, đem việc mình có năng lực có thể đi vào giấc mộng nói cho Lê Tu Triết biết, đồng thời còn bổ sung chỉ dưới tình huống tiềm thức Lê Tu Triết đồng ý thì cậu mới có thể vào, chính là lần bị trói đầu tiên, Lê Tu Triết vẫn chưa tiếp nhận cậu, nên mới ở trong mộng cũng ngăn cản hành động của cậu. Mà nương theo dẫn dụ và hiểu biết sâu sắc hơn, mức độ tiếp xúc lẫn nhau của hai người cũng theo đó càng sâu, cho đến sau này hoàn toàn mở rộng cửa lòng với nhau.
Lê Tu Triết nắm lấy cằm Dung An Bình, không cho phép phản kháng mà hỏi: “Cho nên, bộ dáng nghiêm chỉnh lúc bình thường của em đều là giả vờ?” Quả thật là chênh lệch quá lớn, nếu không phải trong tiềm thức anh đã nhận định đối phương, cũng sẽ không để đối phương tùy ý làm ra những chuyện quấy rối như vậy. Dung An Bình xấu hổ rủ mi mắt: “Mới không phải … Trong mộng sẽ khá buông thả mà thôi …” Sau đó ngẩng đầu lên làm bộ hung dữ mà nói: “Đây là bản tính của kẻ ăn giấc mộng tụi em! Chính là trời sinh!” Chỉ là có ngoài cứng trong mềm, tựa như là đang tựa vào sự lớn tiếng kia che giấu đi sự chột dạ của bản thân.
“Không quan trọng, dù sao tôi đều rất thích.” Lê Tu Triết cười cười, buông tay ra hôn nhẹ cằm đối phương, sau đó trên miệng trằn trọc, đem người hôn đến thở không nổi mới dừng lại, sau đó mới áy náy nói: “Tôi đáng ra phải sớm chú ý đến.” Dung An Bình mi mắt cong cong, lắc lắc đầu: “Em cũng sợ … nếu nói thằng thì anh sẽ không quay lại nữa.” Dù sao, giữa hai người rất thân quen đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Yên lặng hồi lâu, cậu nằm trong ngực Lê Tu Triết chà xát: “Nếu như em từ đầu đến cuối không có cách nào thế tiến vào tầng sâu ý thức của anh, vậy là không có hy vọng gì. Thật tốt, anh để em tiến vào rồi.” Thanh âm cuối cùng càng lúc càng hạ xuống.
Nhớ lại lúc vừa bắt đầu người này bị trói lại, vốn tưởng là bẫy, hiện tại mới hiểu được rằng đó chỉ là đang lừa mình dối người, muốn tiếp cận đối phương, nhưng lại sợ hãi không muốn để đối phương đi vào cuộc sống của mình. Ẩn đằng sau tình dục không thể khắc chế, thực chất là tình yêu đã được ấp ủ rất lâu. Lê Tu Triết ôm eo người trong ngực, hai tay không an phận mà xoa nắn, khóe miệng cong lên: “Vậy bây giờ, có muốn thử một chút hay không?” Giữa biển trời một sắc ôm lấy đối phương giống như lấy lại xương sườn của mình, để hai người tan thành một thể.
Dung An Bình cố nén kích động, nháy mắt mấy cái: “Không đợi đến khi tỉnh lại sao?” Cách bình minh còn rất lâu, trên thực tế hai người đại khái là đang nhắm chặt mắt nằm ở trên giường đi.
Nâng thân thể dẻo dai kia lên, làm cho vật đang sưng của bản thân đặt trước chỗ bí ẩn của đối phương, trong ánh mắt Lê Tu Triết bây giờ tràn ngập nôn nóng.
“Không đợi được.”
Bác sĩ Dung đổi một thân thường phục, so với bộ dáng đứng đắn thường ngày khi gặp bệnh nhân thì trẻ hơn mấy phần, tuy rằng bản thân tuổi tác cũng không lớn, thế nhưng lúc nhàn nhã lại hiện ra vẻ non nớt. Lê Tu Triết từ khi đối phương vào cửa liền bắt đầu quan sát, bất kể là lúc cậu rót trà cho anh trước rồi mới rót cho mình, còn có thời điểm lật thực đơn gọi món ăn, sẽ theo bản năng tìm món anh thích chứ không phải món mình thích, cùng với lúc tán gẫu chờ món ăn mang lên, đối phương cứ sẽ len lén liếc anh một cái, tất cả những động tác rất nhỏ này trước đây anh không hề để ý đến.
Trên thương trường thì nhạy bén như một con sói, trong cuộc sống lại chậm chạp không nhìn rõ tình cảm của người bên cạnh. Lê Tu Triết chìm trong suy nghĩ của chính mình, có hơi mất tập trung, câu được câu không cùng đối phương trò chuyện. “Sao anh hôm nay trông có vẻ rất mệt mỏi vậy?” Bác sĩ Dung không nhịn được mở miệng hỏi, trong mắt mang theo lo lắng.
“Không có gì.” Lê Tu Triết bật thốt lên, kịp phản ứng lại mới thấy hơi lạnh nhạt quá, chậm rãi nói: “Có thể do gần đây công việc tương đối nhiều.” Tựa như nhận ra anh không nói thật, bác sĩ Dung do dự mãi, cũng không có tiếp tục truy hỏi. Kỳ thực bọn họ ở chung hơn một năm nay, rất nhiều lúc Lê Tu Triết vẫn theo thói quen giấu mình, đây cũng là một trong những nguyên nhân bọn họ trước sau vẫn không thể tiến thêm một bước.
Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa, từng đĩa thức ăn được mang lên, không khí ngột ngạt lúc này mới biến mất. Hai người có chút yên lặng ăn, bác sĩ Dung lặng lẽ đem các loại nước chấm đưa về phía bên Lê Tu Triết, chỉ là cậu không biết, toàn bộ quá trình đã bị Lê Tu Triết liếc thấy được. Này cũng là từ trước đến nay chưa từng phát hiện chút nào, Lê Tu Triết lúc này mới thấy bản thân mình tại phương diện tình cảm quả thật thiếu hiểu biết.
Xem ra thức ăn ở đây quả thực rất hợp khẩu vị của bác sĩ Dung, vẻ mặt của cậu lộ ra vui vẻ, Lê Tu Triết không tự chủ được ngây người nhìn, chợt hoàn hồn lại mới làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, cúi đầu ăn cơm. “Bác sĩ Dung đã có người trong lòng chưa?” Đột nhiên bị hỏi câu này, bác sĩ Dung thiếu chút nữa bị sặc, buông canh trong tay xuống ho khan. Khi hô hấp thông, mới ấp a ấp úng trả lời: “Ừm… Có.” Lê Tu Triết từ thái độ này của cậu nhìn ra rất nhiều, quả nhiên là ngoài mặt thì nhát gan, chỉ có ở sau lưng mới buông thả. Anh cong cong khóe miệng, lơ đãng nói: “Trùng hợp vậy, tôi cũng thích một người.” Động tác của đối phương dừng lại, rất nhanh lại tiếp tục, cái muỗng không ngừng khuấy đều trong bát canh: “Vậy à.”
Sau đó cũng không nói gì nữa.
Mở một chai rượu, nồng độ cồn không cao, nhưng mà bác sĩ Dung tửu lượng dường như không tốt lắm, uống một ly nhỏ liền liên tục xua tay không chịu uống thêm, trên mặt hiện lên màu đỏ nhàn nhạt. Lê Tu Triết ngược lại thái độ khác thường không uống, chỉ khuyên đối phương hiếm khi uống một lần, tửu lượng là rèn luyện mà ra. Bác sĩ Dung cự tuyệt mấy lần, cuối cùng vẫn bị anh dụ dỗ nhanh chóng uống gần nửa bình, cả người rất nhanh liền say bí tỉ.
Tính tiền rời đi, Lê Tu Triết đỡ người lên xe, không đến nhà bác sĩ Dung, mà một đường lái thẳng về khu nhà mình. Người đã choáng váng liền tựa vào ngực anh, sau khi vào cửa Lê Tu Triết lén đem vân tay đối phương lưu vào hệ thống, lúc này mới ôm lấy đối phương đi về phòng ngủ.
Khụ khụ, anh không phải là muốn mưu toan quấy rối, chỉ là muốn nghiệm chứng một chút lần cuối thôi.
Trước đây đã cẩn thận suy nghĩ rất lâu, cũng đấu tranh một chút xem một ít phim ngắn, song lại không tưởng tượng nhân vật kia thành đối phương, cũng không có cách nào xem tiếp nữa. Lê Tu Triết cũng rất là bất đắc dĩ, quả nhiên là tại thời điểm không tự chủ được, đã bị đối phương bắt làm tù binh rồi. Chính là tâm ý của bản thân che giấu quá sâu, đến cả anh cũng không thể nhận rõ, huống chi đối phương vẫn luôn ẩn trong bóng tối.
Một đêm vô mộng, anh nằm một mình trong căn phòng trống rỗng, hồi tưởng mọi chuyện từ trước đến nay, không nhịn được tự mình ‘cứu trợ’, cầm lấy vật đang cương lên kia xoa lộng. Nhưng vẫn cảm thấy thiếu thiếu gì đó, dù ba mươi mấy năm qua vẫn chỉ dựa vào năm ngón tay, nhưng đã nếm qua một chút mùi vị của đối phương, thì không cách nào quay lại như xưa được nữa. Đã không quen với nó nữa, do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan*.
*do kiệm nhập xa dịch, do xa nhập kiệm nan (由俭入奢易, 由奢入俭难): Từ cuộc sống tiết kiệm, giản dị chuyển sang cuộc sống xa hoa giàu có thì tương đối dễ dàng đơn giản, nhưng đã sống cuộc sống xa hoa giàu có rồi mà chuyển về cuộc sống tiết kiệm thì khá khó khăn. (Nguồn:https://trithucvn.net/van-hoa/phuong-phap-day-con-thanh-nguoi-tai-duc-cua-bac-hien-nhan-xua-gia-huan...)
Quyết định đến tháo gỡ mặt nạ của đối phương, cũng là đánh vỡ rào cản của bản thân, Lê Tu Triết cuối cùng quyết định chọn phương pháp đặc biệt. Bên cạnh là bác sĩ Dung đang ngủ mê man, liền cùng nằm xuống, cầm tay đối phương, mười ngón tay đan chặt.
Giấc mộng, lại tới rồi.
Lần này là ở giữa đại dương bao la, từng con sóng rất dịu dàng, rất yên ả chầm chậm ôm lấy thân thể, Lê Tu Triết cảm thấy đang từng chút một chìm xuống, giống như lúc đầu phát hiện mình không thể khống chế cơn tức giận sẽ chọn dùng bạo lực vậy, mất đi giãy dụa không ngừng trầm xuống. Nhưng mà, anh nheo mắt lại, hình bóng dần dần rõ ràng phía trên khiến anh trong lòng thả lỏng một ít, càng lúc càng đến gần, người kia kéo cánh tay anh bơi lên trên, đến tận khi nổi lên trên mặt biển.
“Em nguyện ý chấp nhận toàn bộ tôi sao?” Lê Tu Triết cùng đối phương lay động trên mặt nước, không bị chìm xuống nữa, nhưng mà nước biển xung quanh lại bắt đầu xao động, bầu trời bị mây đen nghìn nghịt che dấu tối mịt, tựa như bản thân bất trị trước kia, mở ra một mặt tối tăm nhất cho đối phương thấy. Người kia nghe hiểu được, rất nghiêm túc trả lời: “Từ khi em bắt đầu thích anh, liền thích tất cả của anh.” Vừa nói, vừa đến gần hôn lên môi Lê Tu Triết.
Đây là lần đầu bọn họ hôn môi, hơi thở mang theo mùi rượu hòa vào nhau, khiến đầu óc người ta ngây ngẩn, chỉ biết miệng lưỡi dây dưa, đảo qua từng tấc khoang miệng, ngay cả ngạc trên nhạy cảm cũng chạy không thoát, dùng lưỡi qua lại nhẹ vuốt ve. Mặt biển lần nữa yên bình, hai người ôm nhau thật chặt, chẳng biết từ lúc nào mặt nạ trên mặt người nọ dần mờ đi, lộ ra khuôn mặt thanh tú.
Hồi lâu, cánh môi tách ra, vài sợi chỉ bạc không dễ phát hiện rơi xuống, bị Lê Tu Triết đuổi theo liếm sạch. Toàn bộ của người kia cuối cùng hiện rõ, cũng chính là, nội tâm của anh hoàn toàn chấp nhận đối phương cùng với tất cả của mình. “An Bình.” Lê Tu Triết nhẩm tên đối phương, cái tên béo ngậy ngọt ngào lưu luyến nơi đầu lưỡi.
Mà Dung An Bình khóe mắt đỏ lên, chui đầu vào gáy anh làm ổ mới thấp giọng đáp lại: “Em đây.” Cảm giác bên cổ dần dần lạnh buốt khiến trong lòng Lê Tu Triết như mềm mại đi, dòng hải lưu xung quanh chuyển động càng thêm chậm, anh ôm người kia tiến đến một chỗ đá ngầm phía trước, trần truồng dựa lưng vào, anh cúi đầu đối lại với ánh mắt chuyên tâm kia của Dung An Bình.
Lại không nhịn được đem đối phương ấn lên hôn lần nữa, lúc này mới nằm sát vào mà bình ổn hô hấp. Dung An Bình cũng không giấu diếm, đem việc mình có năng lực có thể đi vào giấc mộng nói cho Lê Tu Triết biết, đồng thời còn bổ sung chỉ dưới tình huống tiềm thức Lê Tu Triết đồng ý thì cậu mới có thể vào, chính là lần bị trói đầu tiên, Lê Tu Triết vẫn chưa tiếp nhận cậu, nên mới ở trong mộng cũng ngăn cản hành động của cậu. Mà nương theo dẫn dụ và hiểu biết sâu sắc hơn, mức độ tiếp xúc lẫn nhau của hai người cũng theo đó càng sâu, cho đến sau này hoàn toàn mở rộng cửa lòng với nhau.
Lê Tu Triết nắm lấy cằm Dung An Bình, không cho phép phản kháng mà hỏi: “Cho nên, bộ dáng nghiêm chỉnh lúc bình thường của em đều là giả vờ?” Quả thật là chênh lệch quá lớn, nếu không phải trong tiềm thức anh đã nhận định đối phương, cũng sẽ không để đối phương tùy ý làm ra những chuyện quấy rối như vậy. Dung An Bình xấu hổ rủ mi mắt: “Mới không phải … Trong mộng sẽ khá buông thả mà thôi …” Sau đó ngẩng đầu lên làm bộ hung dữ mà nói: “Đây là bản tính của kẻ ăn giấc mộng tụi em! Chính là trời sinh!” Chỉ là có ngoài cứng trong mềm, tựa như là đang tựa vào sự lớn tiếng kia che giấu đi sự chột dạ của bản thân.
“Không quan trọng, dù sao tôi đều rất thích.” Lê Tu Triết cười cười, buông tay ra hôn nhẹ cằm đối phương, sau đó trên miệng trằn trọc, đem người hôn đến thở không nổi mới dừng lại, sau đó mới áy náy nói: “Tôi đáng ra phải sớm chú ý đến.” Dung An Bình mi mắt cong cong, lắc lắc đầu: “Em cũng sợ … nếu nói thằng thì anh sẽ không quay lại nữa.” Dù sao, giữa hai người rất thân quen đi nữa, nhiều lắm cũng chỉ là quan hệ bác sĩ và bệnh nhân. Yên lặng hồi lâu, cậu nằm trong ngực Lê Tu Triết chà xát: “Nếu như em từ đầu đến cuối không có cách nào thế tiến vào tầng sâu ý thức của anh, vậy là không có hy vọng gì. Thật tốt, anh để em tiến vào rồi.” Thanh âm cuối cùng càng lúc càng hạ xuống.
Nhớ lại lúc vừa bắt đầu người này bị trói lại, vốn tưởng là bẫy, hiện tại mới hiểu được rằng đó chỉ là đang lừa mình dối người, muốn tiếp cận đối phương, nhưng lại sợ hãi không muốn để đối phương đi vào cuộc sống của mình. Ẩn đằng sau tình dục không thể khắc chế, thực chất là tình yêu đã được ấp ủ rất lâu. Lê Tu Triết ôm eo người trong ngực, hai tay không an phận mà xoa nắn, khóe miệng cong lên: “Vậy bây giờ, có muốn thử một chút hay không?” Giữa biển trời một sắc ôm lấy đối phương giống như lấy lại xương sườn của mình, để hai người tan thành một thể.
Dung An Bình cố nén kích động, nháy mắt mấy cái: “Không đợi đến khi tỉnh lại sao?” Cách bình minh còn rất lâu, trên thực tế hai người đại khái là đang nhắm chặt mắt nằm ở trên giường đi.
Nâng thân thể dẻo dai kia lên, làm cho vật đang sưng của bản thân đặt trước chỗ bí ẩn của đối phương, trong ánh mắt Lê Tu Triết bây giờ tràn ngập nôn nóng.
“Không đợi được.”
Danh sách chương