Ngay lúc Hoắc Đông Quân định cúi xuống hôn Dương Tuyết Hoa thì tiếng điện thoại vang lên inh ỏi, hắn liền buông cô ra mà rời khỏi phòng để nghe điện thoại…

“Có chuyện gì?”

[Bực tức với em cũng không có ích gì đâu! Cha biết chuyện rồi, anh mau về nhà đi…]

Hoắc Đông Quân không ngờ tin tức lại truyền đến tai cha mình nhanh như vậy. Bây giờ dù hắn có muốn về nhà chính của Hoắc gia hay không thì hắn vẫn phải về, trước tiên cứ để Dương Tuyết Hoa ở lại đây rồi tính tiếp…

Hoắc Đông Quân trở lại phòng ngủ, hắn cởi dây trói giuap Dương Tuyết Hoa rồi lên tiếng dặn dò cô…

“Trong lúc tôi rời đi thì em phải ở yên đây!”

Dương Tuyết Hoa không nói gì, bây giờ cô cũng chẳng còn mặt mũi nào để gặp những người khác rồi, dường như cả tương lai phía trước của cô đã bị huỷ hoại bởi chính lời nói của Hoắc Đông Quân…

Hoắc Đông Quân khoá cửa cẩn thận rồi lái xe về nhà chính, hắn đoán chừng mẹ của Hoắc Đông Diệp đã thêm mắm dặm muối vào câu chuyện để khiến cha hắn tức giận mà gọi hắn về.

Đúng như Hoắc Đông Quân đã nghĩ, cha hắn đang ngồi sừng sững ở phòng khách, bên phải là Hoắc Đông Minh và Hoắc Đông Diệp, còn bên trái là vợ của ông ta, có lẽ bọn họ đang đợi hắn về để cùng nhau tra hỏi hắn…

“Con đừng tưởng lên bài đính chính thì cha không biết chuyện gì đang xảy ra! Con là bộ mặt của Hoắc gia, là người thừa kế JC, vậy mà con lại dám hành động ngu ngốc như thế này!”

Hoắc Đông Quân giữ im lặng cho đến khi Hoắc Đông Sang mắng xong, hắn chậm rãi lên tiếng đáp lại ông…

“Chỉ là chơi bời thôi, cha không cần để tâm…”

Hoắc Đông Sang không cấm các con của mình chơi bời ở bên ngoài, nhưng rõ ràng hành động và cử chỉ của Hoắc Đông Quân dành cho cô gái kia không phải là chơi bời. Theo ông điều tra được thì cô gái kia chính là con của một tên đồng phạm góp phần làm sụp đổ dự án của Hoắc Đông Quân, vậy nên trên danh nghĩa thì cô gái kia đang nợ tiền của hắn.

“Kết hôn đi, còn không thì đừng mơ tưởng đến vị trí người thừa kế của JC…”



Hoắc Đông Quân nhăn mày nhìn về phía Hoắc Đông Sang như không đồng tình với quyết định này, hắn còn chưa giải quyết xong chuyện giữa hắn và Dương Tuyết Hoa thì kết hôn làm gì cơ chứ? “Con sẽ tự sắp xếp, cha đừng can thiệp quá nhiều vào chuyện của con…!”

Hoắc Đông Quân không thể mất cả Dương Tuyết Hoa lẫn vị trí người thừa kế, hắn đột nhiên nảy ra một ý định khác để giải quyết chuyện này. Trước tiên phải về nhà để dỗ dành Dương Tuyết Hoa đã.

Hoắc Đông Quân lái xe về nhà tầm tối muộn, hắn có mua vài món mà Dương Tuyết Hoa thích để dỗ dành cô, dù sao hành động của hắn cũng có phần quá đáng và khiến cô tổn thương rất nhiều, nhưng chỉ như vậy hắn mới có thể bảo vệ cô khỏi tầm ngắm của cha hắn.

Ngoài mặt Hoắc Đông Sang có vẻ như không quan tâm đến chuyện tình cảm hay chơi bời của các con mình, nhưng nếu bọn họ muốn kết hôn thì cô con dâu đó phải được sự chấp thuận của ông. Việc chơi bời khác với việc yêu đương thật lòng, một người đã sống hơn nửa cuộc đời như ông chỉ cần nhìn sơ là biết…

Hoắc Đông Quân biết rõ tính cách và lập trường của cha mình nên hắn rất biết cách đề phòng ông, nếu hắn không giải quyết tin đồn về mối quan hệ của hắn và Dương Tuyết Hoa thì chắc chắn ông sẽ không tha cho cô, thậm chí ông có đủ mọi cách để khiến cô biến mất khỏi thế giới này vĩnh viễn.

Dương Tuyết Hoa nghe thấy tiếng mở cửa nhưng cô vẫn ngồi yên ở một góc trong phòng, dù sao cô cũng đac chống đối Hoắc Đông Quân vậy thì cô sẽ chống đối hắn cho đến cùng.

Hoắc Đông Quân ngồi xuống trước mặt Dương Tuyết Hoa, hắn chậm rãi lên tiếng giải thích với cô…

“Xin lỗi em, ban nãy tôi đã nóng giận quá nên khiến rm bị tổn thương…”

Hoắc Đông Quân để ý thấy Dương Tuyết Hoa không có phản ứng nên hắn tiếp tục nói, hắn cũng giải thích rõ ràng mọi chuyện với cô để tránh cho việc hiểu lầm ngày càng nặng hơn…

“Tôi biết cách làm của tôi đã khiến em bị tổn thương rất nhiều, nhưng đây là cách tốt nhất trong thời điểm này. Nếu tôi bênh vực em thì cha tôi nhất định sẽ không tha cho em, thậm chí là cả gia đình của em sẽ bị liên luỵ, vậy nên tôi thật sự xin lỗi…”

Mặc dù Hoắc Đông Quân là một người nắm giữ rất nhiều thứ giá trị trong tay, nhưng hắn vẫn phải ở dưới quyền của cha mình, cho đến khi hắn trở thành người đứng đầu của Hoắc gia thì lúc này hắn không thể làm trái ý của cha hắn. Mặc dù phương pháp bảo vệ của Hoắc Đông Quân có hơi tiêu cực, nhưng đều là hắn suy xét rất kĩ rồi mới đưa ra quyết định như thế…

Dương Tuyết Hoa dường như hiểu ra một số vấn đề, cô nhìn chằm chằm về phíaHoắc Đông Quân, cuối cùng quyết định lên tiếng…

“Vậy anh buông tha cho tôi được không? Việc này sẽ tốt cho cả tôi và anh…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện