Nghe đến đây, đột nhiên có người đưa tay lên muốn phát biểu ý kiến…

“Tôi xin lỗi vì đã cắt ngang, vừa rồi ngài bảo đây là điều mà ngài muốn lưu ý nhất với tất cả chúng tôi, nhưng rõ ràng là ngài đã phạm sai lầm vì không quản lý tốt cấp dưới của mình dẫn đến việc thất bại trong dự án lần trước. Hiện tại ngài vẫn giữ chức vị tổng giám đốc, đồng thời là giáo sư của một trường học, vậy ngài nghĩ mình có đủ thời gian để đến công trình kiểm tra và kiểm soát được chất lượng thường xuyên cho đến khi dự án kết thúc hay không?"

Hoắc Đông Quân tiếp nhận câu hỏi, quả thật việc thất bại của dự án lần trước đã ảnh hưởng đến lòng tin của mọi người không ít. Ngay cả Hoắc Đông Diệp nghe đến đây cũng bất giác chột dạ mà không dám nhìn về phía anh trai của mình…

“Tôi dự định sẽ kết thúc việc giảng dạy để tập trung cho những dự án sắp tới của JC, tôi cũng đảm bảo rằng dự án sẽ không xảy ra bất cứ sự cố nào, trừ khi có người cố tình phá hoại ngay từ đầu mà thôi!”

“Nếu mọi người không có câu hỏi nào khác thì tôi sẽ tiếp tục trình bày tiến độ và phạm vi công việc. Những người quản lý phải tuân thủ các quy định và tiêu chuẩn an toàn trong quá trình xây dựng. Đảm bảo rằng các biện pháp an toàn được thực hiện đúng và đảm bảo an toàn cho tất cả các nhân viên và bên liên quan.”

“Cuối cùng là đánh giá kết quả và kinh nghiệm học được từ dự án để cải thiện quá trình xây dựng trong tương lai.Sau khi hoàn thiện tài liệu và báo cáo cuối cùng của dự án thì tôi sẽ công bố và tiến hành họp báo để dự án được đi vào hoạt động.”

“Tôi muốn mọi người nhớ rằng đây chỉ là một kế hoạch cơ bản và có thể được điều chỉnh tùy theo yêu cầu cụ thể của dự án. Cần phải phối hợp giữa các phòng ban khác nhau để dự án có thể đi vào hoạt động hiệu quả.”

Hoắc Đông Minh để ý mọi người đang bận rộn ghi chép lại mọi thứ để tiến hành theo kế hoạch đã đề ra, đột nhiên cậu lại đứng dậy đặt câu hỏi cho Hoắc Đông Quân…

“Thưa giám đốc, lỡ như dự án thành công nhưng nhân viên không chuyển đến ở thì phải làm sao?”

Đột nhiên mọi người nhìn về phía Hoắc Đông Minh, hình như từ nãy đến giờ cậu không nghe Hoắc Đông Quân trình bày thì phải nên mới dám hỏi một câu ngớ ngẩn như thế…

“Tôi để ý trợ lý của trưởng phòng kế hoạch đã ghi chép rất nhiều, cậu không rõ phần nào có thể hỏi lại cậu ấy.”



Câu nói của Hoắc Đông Quân khiến mọi người có mặt trong văn phòng cảm thấy buồn cười, rõ ràng ý của hắn là em trai của mình còn không bằng trợ lý đây mà. Mặc dù là người nhà nhưng bọn họ chưa bao giờ thấy Hoắc Đông Quân thiên vị hai đứa em trai của mình.

Hoắc Đông Quân đối xử với tất cả mọi người như nhau, nếu làm tốt thì sẽ được thưởng theo chính sách của tập đoàn, còn nếu làm việc không hiệu quả hay gây bất lợi cho JC thì sẽ bị đuổi việc. Mặc dù Hoắc Đông Quân trông có vẻ khó tính và yêu cầu cao, nhưng những người thật sự có năng lực sẽ cảm thấy hắn là một vị sếp tốt, chỉ cần được làm việc cùng với hắn thì tay nghề được nâng cao lên không ít.

Vì không còn câu hỏi nào về dự án nên Hoắc Đông Quân ra hiệu kết thúc cuộc họp với việc xác định các nhiệm vụ cụ thể, lịch trình và trách nhiệm của từng thành viên trong nhóm.

Lúc này Hoắc Đông Quân để ý đồng hồ thì đã là bảy giờ tối, cuộc họp diễn ra lâu hơn hắn nghĩ. Có lẽ sau này hắn còn bận hơn bây giờ, vì dự án diễn ra với quy mô lớn nên có khi nửa đêm hắn mới về nhà là chuyện rất bình thường.

Lúc này Dương Tuyết Hoa cũng vừa tan ca, bình thường cô chỉ làm việc đến năm giờ chiều nhưng hôm nay khách đông nên cô phải cố gắng làm thêm hai tiếng nữa trước khi chuyển giao ca cho nhân viên khác. Bây giờ đã là bảy giờ tối nhưng Dương Tuyết Hoa chưa còn gì bỏ vào bụng…

Tố Lam lau dọn nốt phần còn lại rồi tan ca cùng Dương Tuyết Hoa, cô nàng định rủ bạn mình đến quán gà rán mà Mạnh Hùng làm việc để ăn tối, đồng thời xem như là ủng hộ cậu ấy…

“Tớ đói quá, hay chúng ta đến quán gà rán mà Mạnh Hùng làm việc đi, nhân tiện ủng hộ cậu ấy!”

Dương Tuyết Hoa do dự một lúc nhưng lại quyết định từ chối lời đề nghị này, cô không muốn về quá trễ rồi lại cãi nhau với Hoắc Đông Quân…

“Tháng này tớ hết tiền rồi, để tháng sau nhé!”

Tố Lam tiếc nuối nhưng cũng đành thôi, nếu Dương Tuyết Hoa không đi ăn cùng thì Tố Lam cũng thu xếp rồi về nhà. Để khi khác đến quán ủng hộ Mạnh Hùng vậy…

Dương Tuyết Hoa bắt chuyến xe buýt cuối cùng để về nhà, cô đứng trước cửa một lúc để suy nghĩ đủ thứ lý do nhằm trả lời câu hỏi của Hoắc Đông Quân khi hắn tra khảo cô tại sao lại về trễ. Cuối cùng lúc cô bước vào trong nhà thì đèn nhà vẫn chưa được bật, bên trong thật sự không có người…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện