Edit: Hyukie Lee
Y cố gắng ổn định bàn tay run rẩy, qua một hồi lâu mới gửi được một tin—–
“Lại thức đêm?”
Hạ Thâm như không ngờ đối phương sẽ trả lời mình, lại còn là gửi voice chat.
Kiều Thiều sửng sốt, chờ khi lấy lại tinh thần, tin đã gửi.
Âm thanh của Hạ Thâm từ micro truyền đến lỗ tai: “Cuối tuần mà không ngủ nướng sao? Không phải tôi đánh thức cậu chứ? Hoàn toàn khác với đoạn chat không đứng đắn kia, tiếng nói trầm thấp của hắn còn trấn an nhân tâm hơn cả âm nhạc phiêu đãng.
Kiều Thiều mở miệng: “Tôi…”
Chỉ nói một chữ, cổ họng nghẹn cứng.
Nói không ra tiếng, thứ cảm xúc vô hình chen chúc chật ních lồng ngực, giờ khắc này y như đứng trên đường ranh giới.
Sau lưng là vực sâu vô tận, phía trước là ánh sáng vạn ngàn.
Y rất muốn đi qua, nhưng bàn chân như bị cố định tại chỗ, động cũng không được.
Trong âm thanh của Hạ Thâm có chút lo lắng: “Sao thế?”
Hắn nghe ra tiếng nói run rẩy của Kiều Thiều, nhận ra đối phương đang khóc nức nở.
Kiều Thiều không nói nên lời, nhưng vẫn không cúp điện thoại.
Hạ Thâm lại hỏi: “Ba cậu lại uống rượu sao?”
Kiều Thiều biết hắn hiểu lầm, nhưng không cách nào giải thích.
Hạ Thâm hỏi tiếp: “Nhà cậu ở…” Hắn dừng lại, sửa lời: “Cậu gọi xe đến đây đi, tôi chờ ở dưới lầu.”
Cuối cùng Kiều Thiều cũng tìm lại được âm thanh của mình: “Không cần.”
Cơ hồ là Hạ Thâm mở miệng cùng lúc, bổ sung: “Đừng lo, xe taxi có thể đến nơi mới trả tiền, cậu chỉ cần lại đây là được.”
Hắn tri kỉ suy xét đến khả năng Kiều Thiều không có tiền, không gọi xe được.
Trong lòng Kiều Thiều ấm áp, máu nóng chảy khắp toàn thân, như được người dùng sức kéo lên, thoát khỏi vực sâu sợ hãi.
Âm thanh bình thường lại một ít: “Ba tôi không uống rượu.”
Hạ Thâm thở ra một cách rõ ràng: “Thế thì xảy ra chuyện gì?”
Kiều Thiều cong cong môi: “Đợi tôi gõ chữ nói cho cậu biết.”
Nói xong liền cúp máy, gõ một hồi trong khung chat.
Hạ Thâm nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, hắn suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như đứa nhóc chăm sóc người cha say rượu, kiệt sức đến hừng đông, đầy bụng ủy khuất không có chỗ nói, chỉ đành nghẹn ngào một mình…
Sau đó hắn thấy được tin nhắn Kiều Thiều gửi đến ———-
Kiều Thiều: Ngày đầu tiên không gặp Hạ Thâm, nhớ T^T
Hạ Thâm: “!”
Gửi xong Kiều Thiều liền hối hận!
Điên rồi điên rồi, sao y lại nổi điên cùng với Hạ Thâm!
Hạ Thâm gọi điện tới.
Kiều Thiều không muốn nghe, trực tiếp ấn tắt!
Hạ Thâm lại gọi tới, Kiều Thiều quyết đoán, Hạ Thâm lại gọi tới, Kiều Thiều…
“Cái gì!” Kiều Thiều thẹn quá thành giận.
Đầu bên kia không động tĩnh, bàn tay cầm điện thoại của Kiều Thiều nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Ước chừng qua hai ba giây đồng hồ, một tiếng cười nhẹ từ micro truyền tới, xém chút nữa Kiều Thiều không cầm được di động!
Âm thanh của người này…. Có điện!
Hạ Thâm chưa bao giờ vui vẻ như vậy, vui như lần đầu tiên nhìn thấy thế giới.
“Cho nên…” Hắn nhẹ giọng hỏi Kiều Thiều: “Cậu nhớ tôi đến phát khóc?”
Kiều Thiều: “…”
Bíp một tiếng, đâm đứt cuộc trò chuyện!
Từ này không sai, thật sự là hung hăng đâm một cái, ngón tay cũng sắp gãy.
Kiều Thiều đi nhanh về phòng, chôn cả người vào chăn.
Y không muốn để ý tới hắn!
Chờ khi ráng đỏ trên vành tai rút đi, Kiều Thiều mò mẫm lấy điện thoại lại.
Nhìn một mắt liền hối hận, nhìn hai mắt càng hối hận đến xanh ruột.
Muộn rồi!
Thu hồi tin nhắn không được nữa!
Đều tại Hạ Thâm gọi đến phá đám!
Lúc này, Hạ Thâm lại gửi đến một đoạn voice: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Kiều Thiều xem như không đọc tin nhắn.
Hạ Thâm lại gửi nữa: “Nếu thật sự quá nhớ thì có thể đến tìm tôi.”
Kiều Thiều cho hắn hai chữ: “Bai bai!”
Hạ Thâm trả lời : “Moa ! (*╯3╰).”
Kiều Thiều lại ném điện thoại !
Y chôn người ở trong chăn tự kỉ một lát, nhịn không được lại mò điện thoại trở về.
Kiều Thiều mở xem lịch sử trò chuyện của hai người, từ từ kéo lên.
Không xem không biết, vừa xem liền giật mình.
Hai người nói rất nhiều….
Mỗi ngày đều có mấy chục tin.
Bạn bè bình thường đều nói nhiều như vậy sao ?
Kiều Thiều xem đến trái tim nhún nhảy, nhưng vẫn không có ai để hỏi.
Bất quá, y cũng có những người khác——
Ví dụ như Trần Tố Tống Nhất Hủ Vệ Gia Vũ Giải Khải, miễn cưỡng cũng có thể cộng thêm giáo bá.
Kiều Thiều xem lịch sử trò chuyện với những người này.
Hừm…
Năm tin, ba tin, hai tin, một tin, không…
Lại nhìn vô số tin nhắn không thể đếm nổi giữa mình với Hạ Thâm…
Kiều Thiều chôn đầu vào chăn càng sâu hơn.
Khi ăn cơm sáng, Kiều Thiều không yên lòng, Kiều Tông Dân cũng không nghĩ nhiều.
Mỗi lần gặp bác sĩ tâm lý, Kiều Thiều đều khẩn trương.
Dù sao cũng là vạch ra vết sẹo hư thối, dù để chữa trị nhưng cũng không thiếu đau đớn.
Nhưng lần này, Kiều Thiều lo lắng không phải vì gặp tiến sĩ Trương…
Lý do chính là…
Y không thể nói !
Cỡ mười giờ, Kiều Thiều gặp được tiến sĩ Trương.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Kiều Thiều đều cảm thấy rất thần kì.
Dường như năm tháng không lưu lại dấu vết trên người này, rõ ràng hắn còn lớn hơn Đại Kiều tận sáu bảy tuổi, mà thoạt nhìn chỉ mới ba mươi.
Mặc một thân trang phục bình thường, đeo hai gọng kính, sau đôi kính là con ngươi thâm sắc như cả trời đêm, thâu cả sao trời, bao trùm đại địa, lại không chút cảm giác áp bách.
Kiều Thiều cười với hắn : “Tiến sĩ Trương, xin chào ạ.”
Trương Quan Đình cũng cong môi, âm thanh như chiếc đàn được thiên sứ ngân vang, dịu dàng ấm áp : “Xin chào.”
Kiều Tông Dân không ở lại, dù có dấu đến mức nào nhưng ánh mắt cũng không đè được lo lắng : “Ba đi ra ngoài trước.”
Kiều Thiều mỉm cười trấn an hắn: “Dạ!”
Trương Quan Đình nhìn y cười cười, sau khi cửa phòng đóng lại liền tự nhiên mà hỏi: “Có bạn mới sao?”
“Vâng.” Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, nói ra hết mọi chuyện mình gặp được trong mấy tháng này.
Y đã quen loại giao lưu như thế.
Trong nửa năm trị liệu dài dằng dẳng phía trước, Kiều Thiều vẫn luôn như thế.
Y không muốn từ chối chữa trị, y muốn bình phục hơn bất cứ kẻ nào, vì y không muốn những người xung quanh lo lắng vì mình.
Trương Quan Đình nghe hết lòng, ngẫu nhiên đáp lời, dành sự tán thành và đồng ý.
Không hề nghi ngờ, nói chuyện với hắn rất thoải mái, Kiều Thiều vừa nói vừa nghĩ, chỉ cảm thấy cuộc sống hơn hai tháng này đều là niềm vui.
Y nói đến Trần Tố, nói đến Vệ Gia Vũ và Lâu Kiêu…
Cuối cùng, nói đến Hạ Thâm.
Nói mãi…
Kiều Thiều có chút bất an nhìn về phía Trương Quan Đình.
Y biết người đàn ông này rất lợi hại, hắn có thể nhìn một cái là biết được mọi tâm sự của đối phương.
Trương Quan Đình mỉm cười: “Không sao.”
Hắn chỉ nói hai chữ như thế, Kiều Thiều liền biết người kia đã nhận ra.
Gò má đỏ lên, có chút mất tự nhiên.
Trương Quan Đình trấn an: “Đây là chuyện bình thường của con người, đừng mâu thuẫn.”
Mặt Kiều Thiều càng nóng hơn, y nhẹ giọng nói: “Có thể đừng nói chuyện này với ba con không?”
Trương Quan Đình đáp: “Chuyện con không muốn chú nói, chú sẽ không nói.”
Kiều Thiều yên tâm. mình cũng muốn thế giới hòa bình không còn ăncắp để có thể yên tâm edit!
Trương Quan Đình không dỗ dành, mà là tôn trọng.
Cũng vì sự tôn trọng này, y mới nói hết chuyện của mình ra.
Kiều Thiều lại nghĩ đến một chuyện : “Đúng rồi, con từng có một đoạn hồi ức…”
Trương Quan Đình hỏi : “Như thế nào ?”
Kiều Thiều nói lại những gì mình trải qua : “Con cũng không biết vì sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện đi theo ba ba đến Tạ gia nữa.”
Trương Quan Đình lại hỏi : “Có đoạn kí ức này khi ở bên cạnh Hạ Thâm sao ?”
Kiều Thiều nghe đến tên Hạ Thâm liền không tự nhiên, nhưng đây là mấu chốt trị liệu, chút tâm tư nhỏ này vẫn nên bỏ qua, y gật gật đầu : “Vâng.”
Trương Quan Đình suy tư một chút, lúc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Kiều Thiều : “Lần này có muốn thử xem không ?”
Nháy mắt sau lưng Kiều Thiều căng chặt.
Trương Quan Đình ôn thanh nói : “Đừng ép buộc bản thân.”
Hai tay Kiều Thiều nắm chặt quyền, môi mỏng nhếch, nhưng lại kiên định : “Con muốn thử.”
Y muốn thử, chẳng sợ loại sợ hãi này đã cắm rễ trong xương tủy, y vẫn muốn thử.
Trốn tránh là vô dụng, y muốn tìm lại kí ức đã mất.
Đó là con đường bình phục duy nhất.
Trương Quan Đình nói : “Chúng ta tới đó thử xem.”
Kiều Tông Dân ở bên ngoài đi qua đi lại, bộ dáng tâm thần không yên này có thể khiến những người quen biết xem đến kinh ngạc.
Mười lăm phút sau, Trương Quan Đình đi ra.
Hắn tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo huyệt thái dương : “Vẫn rất mâu thuẫn, vừa tiến vào trình tự thôi miên liền run rẩy co giật.”
Sắc mặt Kiều Tông Dân lại trắng bệch vài phần : “So, so với lúc trước…”
Trương Quan Đình nói : “So với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.”
Kiều Tông Dân thở ra nhẹ nhàng, đi vào phòng khám.”
Kiều Thiều ngủ trên ghế dựa, trên mi mắt một mảnh ướt át, nước mắt chảy xuống hai má, thầm lặng mà khóc.
Kiều Tông Dân chỉ nhìn một cái, trái tim như bị móc ra, đau đến khó thở.
“Đều tại ba không tốt.” Bả vai rắn chắc của Kiều Tông Dân suy sụp : “Là ba không bảo vệ con tốt.”
Trương Quan Đình nhẹ giọng : “Chúng ta ra ngoài rồi nói, để cháu nghỉ ngơi đi.”
Kiều Tông Dân theo Trương Quan Đình ra ngoài, hai người ngồi xuống, trên một phương diện nào đó, người làm cha này còn giống người bệnh hơn cả đứa con bên trong.
Qủa thực, bọn họ đồng thời mất đi chí thân chí ái, bị thương nghiêm trọng chẳng khác gì nhau.
Chẳng qua một người còn nhỏ tuổi, một người đã gánh vác vô số trách nhiệm.
Trương Quan Đình rót cho hắn một ly nước.
Kiều Tông Dân ách cổ họng : “Tiến sĩ Trương, vĩnh viễn quên đi không tốt sao ?”
Trương Quan Đình đáp : “Trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, trạng thái tinh thần như lúc này rất tốt.”
Lời này Kiều Tông Dân hiểu : “Thế sau này…”
Trương Quan Đình đổi một cách nói khác : “Ký ức đã qua như rễ cây chôn dưới lòng đất, vĩnh viễn không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng đến cây cối sinh trưởng, nhưng nếu bộ rễ này bị sâu bọ ăn mất mà vẫn lựa chọn không quan tâm đến, cuối cùng cái cây sẽ héo rũ.”
Kiều Tông Dân nhắm mắt lại : “Đến chữ mẹ nó cũng không thể đối mặt, đến nay vẫn không dám lên lầu ba một bước.”
Lầu ba là nơi thuộc về vợ hắn, nơi đó lưu giữ tất cả những thứ liên quan đến bà.
Nhưng từ khi Kiều Thiều về nhà, vẫn không bước lên một bước.
“Đến mẹ của mình mà nó còn không thể đối mặt được, sao có thể đối mặt với năm đó…”
Kiều Tông Dân nghĩ đến đây, lồng ngực đau đớn từng trận.
Trương Quan Đình nói : “Tôi cho rằng, năm bị bắt cóc đó ảnh hưởng không nghiêm trọng bằng chuyện vợ anh qua đời.”
Kiều Tông Dân giật mình, lục phũ ngũ tạng như bị vò thành cục : “Nó, nó yêu mẹ nó như thế.”
Trương Quan Đình không nói thêm gì nữa.
Chuyện này đối với người đàn ông trước mặt này quá mức tàn nhẫn.
Tuy người bệnh là Kiều Thiều, nhưng Kiều Tông Dân cũng cần phải trị liệu.
Nhưng người đàn ông này không chịu chấp nhận, mà điều có thể làm, cùng lắm là con trai khá hơn sẽ giúp tinh thần hắn thư giãn ở một giới hạn nhất định.
“Từ từ sẽ đến.” Trương Quan Đình nói : “Bây giờ xem ra, đến trung học Đông Cao là lựa chọn chính xác, ra khỏi hoàn cảnh cũ, tiếp xúc với bạn mới, là một bắt đầu rất tốt.”
==
Tác giả : Nói một chút, Thiều Thiều không bị thương tổn trên thân thể nào, nhưng vấn đề trên tinh thần thì tương đối nghiêm trọng. Nhưng tất cả sẽ được Hạ Điềm Điềm dỗ dành khỏe lại nha ! Hừm, nếu dỗ không xong thì chúng ta đánh chết lão súc sinh này ! Ngày mai gặp~
Y cố gắng ổn định bàn tay run rẩy, qua một hồi lâu mới gửi được một tin—–
“Lại thức đêm?”
Hạ Thâm như không ngờ đối phương sẽ trả lời mình, lại còn là gửi voice chat.
Kiều Thiều sửng sốt, chờ khi lấy lại tinh thần, tin đã gửi.
Âm thanh của Hạ Thâm từ micro truyền đến lỗ tai: “Cuối tuần mà không ngủ nướng sao? Không phải tôi đánh thức cậu chứ? Hoàn toàn khác với đoạn chat không đứng đắn kia, tiếng nói trầm thấp của hắn còn trấn an nhân tâm hơn cả âm nhạc phiêu đãng.
Kiều Thiều mở miệng: “Tôi…”
Chỉ nói một chữ, cổ họng nghẹn cứng.
Nói không ra tiếng, thứ cảm xúc vô hình chen chúc chật ních lồng ngực, giờ khắc này y như đứng trên đường ranh giới.
Sau lưng là vực sâu vô tận, phía trước là ánh sáng vạn ngàn.
Y rất muốn đi qua, nhưng bàn chân như bị cố định tại chỗ, động cũng không được.
Trong âm thanh của Hạ Thâm có chút lo lắng: “Sao thế?”
Hắn nghe ra tiếng nói run rẩy của Kiều Thiều, nhận ra đối phương đang khóc nức nở.
Kiều Thiều không nói nên lời, nhưng vẫn không cúp điện thoại.
Hạ Thâm lại hỏi: “Ba cậu lại uống rượu sao?”
Kiều Thiều biết hắn hiểu lầm, nhưng không cách nào giải thích.
Hạ Thâm hỏi tiếp: “Nhà cậu ở…” Hắn dừng lại, sửa lời: “Cậu gọi xe đến đây đi, tôi chờ ở dưới lầu.”
Cuối cùng Kiều Thiều cũng tìm lại được âm thanh của mình: “Không cần.”
Cơ hồ là Hạ Thâm mở miệng cùng lúc, bổ sung: “Đừng lo, xe taxi có thể đến nơi mới trả tiền, cậu chỉ cần lại đây là được.”
Hắn tri kỉ suy xét đến khả năng Kiều Thiều không có tiền, không gọi xe được.
Trong lòng Kiều Thiều ấm áp, máu nóng chảy khắp toàn thân, như được người dùng sức kéo lên, thoát khỏi vực sâu sợ hãi.
Âm thanh bình thường lại một ít: “Ba tôi không uống rượu.”
Hạ Thâm thở ra một cách rõ ràng: “Thế thì xảy ra chuyện gì?”
Kiều Thiều cong cong môi: “Đợi tôi gõ chữ nói cho cậu biết.”
Nói xong liền cúp máy, gõ một hồi trong khung chat.
Hạ Thâm nhìn chằm chằm màn hình không chớp mắt, hắn suy nghĩ rất nhiều, ví dụ như đứa nhóc chăm sóc người cha say rượu, kiệt sức đến hừng đông, đầy bụng ủy khuất không có chỗ nói, chỉ đành nghẹn ngào một mình…
Sau đó hắn thấy được tin nhắn Kiều Thiều gửi đến ———-
Kiều Thiều: Ngày đầu tiên không gặp Hạ Thâm, nhớ T^T
Hạ Thâm: “!”
Gửi xong Kiều Thiều liền hối hận!
Điên rồi điên rồi, sao y lại nổi điên cùng với Hạ Thâm!
Hạ Thâm gọi điện tới.
Kiều Thiều không muốn nghe, trực tiếp ấn tắt!
Hạ Thâm lại gọi tới, Kiều Thiều quyết đoán, Hạ Thâm lại gọi tới, Kiều Thiều…
“Cái gì!” Kiều Thiều thẹn quá thành giận.
Đầu bên kia không động tĩnh, bàn tay cầm điện thoại của Kiều Thiều nổi lên một tầng mồ hôi lạnh.
Ước chừng qua hai ba giây đồng hồ, một tiếng cười nhẹ từ micro truyền tới, xém chút nữa Kiều Thiều không cầm được di động!
Âm thanh của người này…. Có điện!
Hạ Thâm chưa bao giờ vui vẻ như vậy, vui như lần đầu tiên nhìn thấy thế giới.
“Cho nên…” Hắn nhẹ giọng hỏi Kiều Thiều: “Cậu nhớ tôi đến phát khóc?”
Kiều Thiều: “…”
Bíp một tiếng, đâm đứt cuộc trò chuyện!
Từ này không sai, thật sự là hung hăng đâm một cái, ngón tay cũng sắp gãy.
Kiều Thiều đi nhanh về phòng, chôn cả người vào chăn.
Y không muốn để ý tới hắn!
Chờ khi ráng đỏ trên vành tai rút đi, Kiều Thiều mò mẫm lấy điện thoại lại.
Nhìn một mắt liền hối hận, nhìn hai mắt càng hối hận đến xanh ruột.
Muộn rồi!
Thu hồi tin nhắn không được nữa!
Đều tại Hạ Thâm gọi đến phá đám!
Lúc này, Hạ Thâm lại gửi đến một đoạn voice: “Có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Kiều Thiều xem như không đọc tin nhắn.
Hạ Thâm lại gửi nữa: “Nếu thật sự quá nhớ thì có thể đến tìm tôi.”
Kiều Thiều cho hắn hai chữ: “Bai bai!”
Hạ Thâm trả lời : “Moa ! (*╯3╰).”
Kiều Thiều lại ném điện thoại !
Y chôn người ở trong chăn tự kỉ một lát, nhịn không được lại mò điện thoại trở về.
Kiều Thiều mở xem lịch sử trò chuyện của hai người, từ từ kéo lên.
Không xem không biết, vừa xem liền giật mình.
Hai người nói rất nhiều….
Mỗi ngày đều có mấy chục tin.
Bạn bè bình thường đều nói nhiều như vậy sao ?
Kiều Thiều xem đến trái tim nhún nhảy, nhưng vẫn không có ai để hỏi.
Bất quá, y cũng có những người khác——
Ví dụ như Trần Tố Tống Nhất Hủ Vệ Gia Vũ Giải Khải, miễn cưỡng cũng có thể cộng thêm giáo bá.
Kiều Thiều xem lịch sử trò chuyện với những người này.
Hừm…
Năm tin, ba tin, hai tin, một tin, không…
Lại nhìn vô số tin nhắn không thể đếm nổi giữa mình với Hạ Thâm…
Kiều Thiều chôn đầu vào chăn càng sâu hơn.
Khi ăn cơm sáng, Kiều Thiều không yên lòng, Kiều Tông Dân cũng không nghĩ nhiều.
Mỗi lần gặp bác sĩ tâm lý, Kiều Thiều đều khẩn trương.
Dù sao cũng là vạch ra vết sẹo hư thối, dù để chữa trị nhưng cũng không thiếu đau đớn.
Nhưng lần này, Kiều Thiều lo lắng không phải vì gặp tiến sĩ Trương…
Lý do chính là…
Y không thể nói !
Cỡ mười giờ, Kiều Thiều gặp được tiến sĩ Trương.
Mỗi lần nhìn thấy hắn, Kiều Thiều đều cảm thấy rất thần kì.
Dường như năm tháng không lưu lại dấu vết trên người này, rõ ràng hắn còn lớn hơn Đại Kiều tận sáu bảy tuổi, mà thoạt nhìn chỉ mới ba mươi.
Mặc một thân trang phục bình thường, đeo hai gọng kính, sau đôi kính là con ngươi thâm sắc như cả trời đêm, thâu cả sao trời, bao trùm đại địa, lại không chút cảm giác áp bách.
Kiều Thiều cười với hắn : “Tiến sĩ Trương, xin chào ạ.”
Trương Quan Đình cũng cong môi, âm thanh như chiếc đàn được thiên sứ ngân vang, dịu dàng ấm áp : “Xin chào.”
Kiều Tông Dân không ở lại, dù có dấu đến mức nào nhưng ánh mắt cũng không đè được lo lắng : “Ba đi ra ngoài trước.”
Kiều Thiều mỉm cười trấn an hắn: “Dạ!”
Trương Quan Đình nhìn y cười cười, sau khi cửa phòng đóng lại liền tự nhiên mà hỏi: “Có bạn mới sao?”
“Vâng.” Kiều Thiều hít nhẹ một hơi, nói ra hết mọi chuyện mình gặp được trong mấy tháng này.
Y đã quen loại giao lưu như thế.
Trong nửa năm trị liệu dài dằng dẳng phía trước, Kiều Thiều vẫn luôn như thế.
Y không muốn từ chối chữa trị, y muốn bình phục hơn bất cứ kẻ nào, vì y không muốn những người xung quanh lo lắng vì mình.
Trương Quan Đình nghe hết lòng, ngẫu nhiên đáp lời, dành sự tán thành và đồng ý.
Không hề nghi ngờ, nói chuyện với hắn rất thoải mái, Kiều Thiều vừa nói vừa nghĩ, chỉ cảm thấy cuộc sống hơn hai tháng này đều là niềm vui.
Y nói đến Trần Tố, nói đến Vệ Gia Vũ và Lâu Kiêu…
Cuối cùng, nói đến Hạ Thâm.
Nói mãi…
Kiều Thiều có chút bất an nhìn về phía Trương Quan Đình.
Y biết người đàn ông này rất lợi hại, hắn có thể nhìn một cái là biết được mọi tâm sự của đối phương.
Trương Quan Đình mỉm cười: “Không sao.”
Hắn chỉ nói hai chữ như thế, Kiều Thiều liền biết người kia đã nhận ra.
Gò má đỏ lên, có chút mất tự nhiên.
Trương Quan Đình trấn an: “Đây là chuyện bình thường của con người, đừng mâu thuẫn.”
Mặt Kiều Thiều càng nóng hơn, y nhẹ giọng nói: “Có thể đừng nói chuyện này với ba con không?”
Trương Quan Đình đáp: “Chuyện con không muốn chú nói, chú sẽ không nói.”
Kiều Thiều yên tâm. mình cũng muốn thế giới hòa bình không còn ăncắp để có thể yên tâm edit!
Trương Quan Đình không dỗ dành, mà là tôn trọng.
Cũng vì sự tôn trọng này, y mới nói hết chuyện của mình ra.
Kiều Thiều lại nghĩ đến một chuyện : “Đúng rồi, con từng có một đoạn hồi ức…”
Trương Quan Đình hỏi : “Như thế nào ?”
Kiều Thiều nói lại những gì mình trải qua : “Con cũng không biết vì sao đột nhiên lại nhớ tới chuyện đi theo ba ba đến Tạ gia nữa.”
Trương Quan Đình lại hỏi : “Có đoạn kí ức này khi ở bên cạnh Hạ Thâm sao ?”
Kiều Thiều nghe đến tên Hạ Thâm liền không tự nhiên, nhưng đây là mấu chốt trị liệu, chút tâm tư nhỏ này vẫn nên bỏ qua, y gật gật đầu : “Vâng.”
Trương Quan Đình suy tư một chút, lúc ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt Kiều Thiều : “Lần này có muốn thử xem không ?”
Nháy mắt sau lưng Kiều Thiều căng chặt.
Trương Quan Đình ôn thanh nói : “Đừng ép buộc bản thân.”
Hai tay Kiều Thiều nắm chặt quyền, môi mỏng nhếch, nhưng lại kiên định : “Con muốn thử.”
Y muốn thử, chẳng sợ loại sợ hãi này đã cắm rễ trong xương tủy, y vẫn muốn thử.
Trốn tránh là vô dụng, y muốn tìm lại kí ức đã mất.
Đó là con đường bình phục duy nhất.
Trương Quan Đình nói : “Chúng ta tới đó thử xem.”
Kiều Tông Dân ở bên ngoài đi qua đi lại, bộ dáng tâm thần không yên này có thể khiến những người quen biết xem đến kinh ngạc.
Mười lăm phút sau, Trương Quan Đình đi ra.
Hắn tháo mắt kính xuống, nhéo nhéo huyệt thái dương : “Vẫn rất mâu thuẫn, vừa tiến vào trình tự thôi miên liền run rẩy co giật.”
Sắc mặt Kiều Tông Dân lại trắng bệch vài phần : “So, so với lúc trước…”
Trương Quan Đình nói : “So với lúc trước đã tốt hơn rất nhiều.”
Kiều Tông Dân thở ra nhẹ nhàng, đi vào phòng khám.”
Kiều Thiều ngủ trên ghế dựa, trên mi mắt một mảnh ướt át, nước mắt chảy xuống hai má, thầm lặng mà khóc.
Kiều Tông Dân chỉ nhìn một cái, trái tim như bị móc ra, đau đến khó thở.
“Đều tại ba không tốt.” Bả vai rắn chắc của Kiều Tông Dân suy sụp : “Là ba không bảo vệ con tốt.”
Trương Quan Đình nhẹ giọng : “Chúng ta ra ngoài rồi nói, để cháu nghỉ ngơi đi.”
Kiều Tông Dân theo Trương Quan Đình ra ngoài, hai người ngồi xuống, trên một phương diện nào đó, người làm cha này còn giống người bệnh hơn cả đứa con bên trong.
Qủa thực, bọn họ đồng thời mất đi chí thân chí ái, bị thương nghiêm trọng chẳng khác gì nhau.
Chẳng qua một người còn nhỏ tuổi, một người đã gánh vác vô số trách nhiệm.
Trương Quan Đình rót cho hắn một ly nước.
Kiều Tông Dân ách cổ họng : “Tiến sĩ Trương, vĩnh viễn quên đi không tốt sao ?”
Trương Quan Đình đáp : “Trong khoảng thời gian ngắn thì không sao, trạng thái tinh thần như lúc này rất tốt.”
Lời này Kiều Tông Dân hiểu : “Thế sau này…”
Trương Quan Đình đổi một cách nói khác : “Ký ức đã qua như rễ cây chôn dưới lòng đất, vĩnh viễn không nhìn thấy cũng không ảnh hưởng đến cây cối sinh trưởng, nhưng nếu bộ rễ này bị sâu bọ ăn mất mà vẫn lựa chọn không quan tâm đến, cuối cùng cái cây sẽ héo rũ.”
Kiều Tông Dân nhắm mắt lại : “Đến chữ mẹ nó cũng không thể đối mặt, đến nay vẫn không dám lên lầu ba một bước.”
Lầu ba là nơi thuộc về vợ hắn, nơi đó lưu giữ tất cả những thứ liên quan đến bà.
Nhưng từ khi Kiều Thiều về nhà, vẫn không bước lên một bước.
“Đến mẹ của mình mà nó còn không thể đối mặt được, sao có thể đối mặt với năm đó…”
Kiều Tông Dân nghĩ đến đây, lồng ngực đau đớn từng trận.
Trương Quan Đình nói : “Tôi cho rằng, năm bị bắt cóc đó ảnh hưởng không nghiêm trọng bằng chuyện vợ anh qua đời.”
Kiều Tông Dân giật mình, lục phũ ngũ tạng như bị vò thành cục : “Nó, nó yêu mẹ nó như thế.”
Trương Quan Đình không nói thêm gì nữa.
Chuyện này đối với người đàn ông trước mặt này quá mức tàn nhẫn.
Tuy người bệnh là Kiều Thiều, nhưng Kiều Tông Dân cũng cần phải trị liệu.
Nhưng người đàn ông này không chịu chấp nhận, mà điều có thể làm, cùng lắm là con trai khá hơn sẽ giúp tinh thần hắn thư giãn ở một giới hạn nhất định.
“Từ từ sẽ đến.” Trương Quan Đình nói : “Bây giờ xem ra, đến trung học Đông Cao là lựa chọn chính xác, ra khỏi hoàn cảnh cũ, tiếp xúc với bạn mới, là một bắt đầu rất tốt.”
==
Tác giả : Nói một chút, Thiều Thiều không bị thương tổn trên thân thể nào, nhưng vấn đề trên tinh thần thì tương đối nghiêm trọng. Nhưng tất cả sẽ được Hạ Điềm Điềm dỗ dành khỏe lại nha ! Hừm, nếu dỗ không xong thì chúng ta đánh chết lão súc sinh này ! Ngày mai gặp~
Danh sách chương