Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều nào biết cặp mắt mơ mơ hồ hồ của đối phương nhìn thấy thứ gì, hỏi: “Đến sớm vậy có chuyện gì không?”
Lâu Kiêu không muốn vào nhà, đưa bịch điểm tâm qua.
Kiều Thiều chớp mắt: “Đồ ăn hả?”
Y vừa nhận túi tiện lợi vừa nói: “Cậu tốt với Hạ Thâm quá.”
Mới sáng sớm đã mang điểm tâm tới, rất trượng nghĩa!
Lông mày Lâu Kiêu nhảy dựng, nói: “Là cậu ta gửi tin nhắn nhờ tôi mua cho cậu.”
Làm bóng đèn thì thôi đi, hắn cũng không muốn ôm nồi làm kẻ thứ ba.
Kiều Thiều vội vàng cảm kích: “Cảm ơn nhiều.”
Hạ Thâm cũng đủ bạn hữu, toàn là hảo huynh đệ!
Lâu Kiêu không muốn nhìn y, tầm mắt thẳng tắp: “Tôi đi đây.”
Kiều Thiều rục rịch: “Cậu ăn sáng chưa?”
Giáo bá nào ăn điểm tâm? Tám giờ sáng là giờ đi ngủ.
“Chưa thì vào ăn chung đi, nhiều thế này bọn tôi cũng ăn không hết.” Kiều Thiều mời hắn.
Lâu Kiêu dừng lại.
Kiều Thiều kéo tay hắn: “Mau vào đi, đứng ở cửa mãi thế.”
Lâu Kiêu vào nhà, hắn ngồi trước bàn ăn nhìn không chớp mắt, định khách sáo ăn vài miếng rồi chuồn êm.
Kiều Thiều cầm bịch đồ ăn đi vào phòng bếp, đổ bánh rán dầu bánh chiên nhồi thịt sữa đậu nành cháo và bánh quẩy ra chén đĩa xong xuôi, bưng ra bàn.
Lâu Kiêu nghĩ thầm: Mới quen nhau đã lão phu lão thê, đúng là không chịu nổi.
“Cậu mua nhiều ghê.” Kiều Thiều lấy đũa.
“Không biết hai người muốn ăn gì.” Lâu Kiêu trả lời.
Mắt thấy Kiều Thiều cầm miếng bánh chiên nhồi thịt duy nhất, Lâu Kiêu nhướng mày: “Cậu muốn ăn cái này?”
Kiều Thiều đáp: “Thích cái này à? Cho cậu.”
Lâu Kiêu nhận lấy miếng bánh chiên nhồi thịt nói đầy phức tạp: “Cái này cay.”
“À à.”
Kiều Thiều cũng không thích ăn cay cho lắm, y rất ngoài ý muốn, giáo bá không coi ai ra gì thật ra rất cẩn thận, còn biết y không thích ăn cay.
Kiều Thiều lại cầm lấy miếng bánh rán dầu.
Lâu Kiêu nhịn không được lại hỏi: “Cậu ăn mấy món nhiều dầu mỡ được sao?”
Vẻ mặt Kiều Thiều đầy dấu chấm hỏi: “Thế sao tôi không thể ăn?”
Lâu Kiêu khó nói, chỉ có thể uyển chuyển: “Tôi tưởng cậu muốn ăn cháo.”
Kiều Thiều ghét bỏ: “Tôi không thích cháo nhất, ăn riết phát ngán.”
Có một thời gian Kiều Thiều chỉ có thể ăn cháo, ăn mỗi ngày, thật sự là ăn đến ói.
Ngán…
Ăn tới ngán?
Lâu Kiêu cũng không biết nói thêm gì.
Tóm lại, cơ thể ai người đó lo, hắn không muốn nhiều chuyện nữa.
Kiều Thiều giữ Lâu Kiêu lại là có chuyện muốn hỏi, bây giờ đã ăn cơm, y châm chước nên mở miệng thế nào.
“Ừm…”
Kiều Thiều nhìn Lâu Kiêu: “Tối hôm qua bọn tôi ngủ rất muộn.”
Giáo bá cả kinh: Cái mở màn đầy quỷ dị gì thế.
Kiều Thiều nói tiếp: “Hạ Thâm còn ngủ muộn hơn cả tôi, thể lực cỡ này, tôi phục thiệt.”
Trượt băng cả buổi chiều còn thức tới sáng, đúng là không phục không được.
Lâu Kiêu: “???”
Kiều Thiều lại nói: “Dù sao thì tôi cũng mệt chết đi được, tôi mệt không muốn nhúc nhích, mà cậu ta cứ kèo nèo, mệt mà cũng không được yên.”
Lâu Kiêu: “………”
Kiều Thiều nói tiếp: “Cậu ta thì hay rồi, lăn qua lăn lại mấy tiếng, tắm xong còn thức cả đêm, đúng là lợi hại.”
Không sai, cuộc trò chuyện đã chuyển hướng sang chuyện Hạ Thâm kiếm tiền.
Bỗng nhiên Lâu Kiêu đột ngột đứng lên.
Kiều Thiều bị hắn làm cho giật mình.
Miếng bánh chiên trong tay giáo bá xém chút nữa rớt xuống đất, hắn đỏ tai mà nói: “Tôi, đi!”
Kiều Thiều ngơ ngác, chuyện gì đây, đi cái gì mà đi? Y còn chưa bắt đầu nói bóng nói gió nữa cơ mà!
“Này…” Kiều Thiều hỏi: “Vội chuyện gì thế?”
Lâu Kiêu đưa lưng cho y, nói rằng: “Tuy tôi đã sớm biết… Nhưng… Ừm, tôi cảm thấy cậu vẫn nên chú ý một chút.”
Kiều Thiều không hiểu: “Tôi chú ý cái gì?”
Rốt cuộc Lâu Kiêu đang nói cái gì? Sao nghe vào chẳng hiểu gì hết?
Lâu Kiêu buồn rười rượi: “Chuyện buổi tối của hai người không nên nói với người ngoài.”
Đúng là không thể đánh giá con người qua bề ngoài, thoạt nhìn tiểu tử này cực kì ngoan ngoãn, thế nhưng lại phóng khoáng như thế!
Kiều Thiều mờ mịt: “Sao lại không thể nói, trượt băng là chuyện kiêng kị sao?”
Bước chân sắp bước đi của Lâu Kiêu dừng lại: “Trượt băng?”
“Đúng vậy.” Kiều Thiều đáp: “Chiều hôm qua sau khi cậu đi, ba chúng tôi đi sân băng, chơi lâu lắm.”
Mắt cá chết của giáo bá trực tiếp online!
Hắn quay đầu lại nhìn qua Kiều Thiều: “Cho nên nãy giờ cậu nói là Hạ Thâm dẫn cậu đi trượt băng, cậu mệt chết?”
Kiều Thiều buồn bực: “Chứ sao nữa?”
Lâu Kiêu không đáp được!
Kiều Thiều nhìn hắn một hồi lâu, chần chờ hỏi: “Chứ cậu hiểu lầm cái gì?”
Lâu Kiêu cứng ngắc nói: “Không có.”
Kiều Thiều cảm thấy mình như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: “Thế sao cậu nói chuyện buổi tối tôi…”
Lâu Kiêu cắt ngang lời: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Tán gẫu cũng không yên, thằng nhóc nhà lão súc sinh này có độc, hắn không chịu nổi.
Mắt thấy người muốn đi, Kiều Thiều nóng nảy: “Chờ chút.”
Lâu Kiêu không muốn chờ thêm chút nào.
Kiều Thiều cũng không dám câu giờ nữa, mở miệng hỏi: “Chuyện này, cậu có biết gì về tình hình gia đình Hạ Thâm không?”
Lâu Kiêu khựng lại.
Kiều Thiều đè thấp âm thanh, có chút khẩn trương: “Ừm, tôi biết cậu ấy luôn thức đêm làm việc, rất thiếu tiền.”
Lâu Kiêu quay đầu lại, nhìn vào Kiều Thiều: “Cậu không hỏi cậu ta sao?”
Kiều Thiều ão não: “Tôi hỏi rồi, nhưng cậu ta cứ thích nói hưu nói vượn.”
Nói cái gì mà khảo nghiệm ở nhà đưa ra, cái gì mà trước hai mươi tuổi phải kiếm đủ một tỷ, hắn cho rằng mình đang viết tiểu thuyết hay quay phim truyền hình.
Lâu Kiêu suy nghĩ, cảm thấy với tính cách của Hạ Thâm, nên giấu.
Mấy chuyện bê bối trong nhà hắn, phỏng chừng nói ra sẽ hù chết Kiều Thiều.
Tính lại thì hai tên này chỉ mới ở cùng nhau hơn nửa tháng, quan hệ vẫn chưa vững chắc đến mức có thể chống đỡ mưa gió.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lâu Kiêu nói như thế với Kiều Thiều.
Kiều Thiều có chút thất vọng: “Tôi nghĩ các cậu…”
Lâu Kiêu nửa thật nửa giả mà nói: “Chúng tôi quen nhau khi còn bé, nhưng mười năm sau thì tách ra, nửa năm trước bỗng nhiên cậu ta tới Đông Cao, cho nên mới liên lạc lại.”
Kiều Thiều chưa từ bỏ ý định: “Thế cậu ấy không nói với cậu tại sao lại thiếu tiền sao?”
Lâu Kiêu nhìn qua: “Cậu cảm thấy tên đó là loại người sẽ tâm sự với người khác?”
Kiều Thiều bị hỏi cứng họng—
Không phải.
Hạ Thâm là người sẽ đè hết mọi chuyện xuống đáy lòng, tự mình giải quyết.
Kiều Thiều vẫn lo lắng, y hỏi tiếp: “Thế có phải người nhà cậu ấy bị bệnh không?”
Đây là chuyện y lo nhất.
Lâu Kiêu nhìn ra đối phương thật sự lo lắng, trấn an : “Chuyện này thì tôi có thể xác định, người thân của cậu ta đều khỏe mạnh.”
Khỏe mạnh đến mức quá đáng.
Kiều Thiều thở phào : “Vậy là tốt rồi.”
Nếu không phải lí do này thì tốt rồi.
Lâu Kiêu nhìn bộ dáng này của y, không khỏi hỏi : “Cậu không sợ sao?”
Kiều Thiều nhìn hắn : “Sợ cái gì?”
Lâu Kiêu hỏi : “Nếu cậu ta mắc nợ chồng chất, cậu…”
“Tôi sẽ giúp!” Kiều Thiều nói đầy chắc chắn.
Nếu không phải người nhà mắc bệnh thì mười phần là thiếu nợ.
Chắc là sắp đến kì hạn trả nợ cho nên Hạ Thâm mới liều mạng như thế.
Chuyện này không sợ, nếu thật sự không được nữa thì canh có cơ hội, Kiều Thiều cho… À không, là cho hắn mượn.
Không phải chỉ một tỷ thôi sao, Kiều Thiều ăn xài tiết kiệm lại cũng có thể moi ra.
Khóe miệng Lâu Kiêu lộ ra chút cười, thầm nghĩ : Thôi thôi, lão Hạ thương tiểu tử này cũng không uổng.
Hạ Thâm ngủ thẳng cẳng tới ba giờ chiều mới tỉnh.
Vừa lúc Kiều Thiều làm xong một câu cuối cùng, y nhìn Hạ Thâm đi ra, nói : “Lâu Kiêu mang điểm tâm đến, có điều đã nguội hết rôi.”
Hạ Thâm nhìn đồng hồ : “Sao không kêu tôi dậy?”
Kiều Thiều đáp : “Kêu làm gì, còn sớm lắm mới về trường.”
“Đã nói dẫn cậu đi ăn thịt nướng rồi.” Hạ Thâm vẫn nhớ chuyện mình đã hứa.
Kiều Thiều cười nói : “Lúc nào ăn mà chả được, tôi cũng chưa làm bài tập xong.”
Hạ Thâm nhìn bài tập của y, hỏi : “Thế này mà còn chưa xong?”
Kiều Thiều nói : “Mới vừa xong, cậu xem giúp đi, coi đúng được mấy điểm.”
Y cảm thấy mình phát huy rất tốt, chắc chắn thành tích không tệ!
Hạ Thâm lại nói : “Đợi tối về trường rồi coi, giờ đi ăn cơm.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm hỏi y : “Không đói à?”
Kiều Thiều vốn không thấy đói thật, trùng hợp bụng lại lộc cộc một tiếng.
Hạ Thâm cười nói : “Đi, ăn xong vừa lúc về trường luôn.”
Kiều Thiều vội vàng thu dọn sách vở : “Đi!”
Y đã thay sẵn đồng phục, cho nên chỉ cần thu dọn sách vở là xong.
Hạ Thâm cởi áo ngủ, mặc áo sơ mi vào, khi tới lúc thắt caravat hắn khẽ dừng lại, nhìn qua phía Kiều Thiều : “Tới đây giúp với.”
Kiều Thiều đáp : “Cậu tự thắt đi!” Ngoài miệng nói vậy nhưng chân đã lon ton chạy đến.
Ở đây không có người ngoài, Kiều Thiều cũng không cố kị nhiều lắm, nhón chân thắt cho hắn.
Hạ Thâm hạ mi nhìn xuống…
Nhìn…
Hắn chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Kiều Thiều nhận ra : “Sao vậy?”
Hạ Thâm nói chầm chậm : “Cảm giác như tôi là ông chồng sắp ra ngoài đi làm ấy.”
Tay Kiều Thiều cứng đờ.
Hạ Thâm nghiêng mặt nói xong cả câu : “Còn cậu chính là tiểu thê tử thắt caravat cho tôi…”
Kiều Thiều nào biết cặp mắt mơ mơ hồ hồ của đối phương nhìn thấy thứ gì, hỏi: “Đến sớm vậy có chuyện gì không?”
Lâu Kiêu không muốn vào nhà, đưa bịch điểm tâm qua.
Kiều Thiều chớp mắt: “Đồ ăn hả?”
Y vừa nhận túi tiện lợi vừa nói: “Cậu tốt với Hạ Thâm quá.”
Mới sáng sớm đã mang điểm tâm tới, rất trượng nghĩa!
Lông mày Lâu Kiêu nhảy dựng, nói: “Là cậu ta gửi tin nhắn nhờ tôi mua cho cậu.”
Làm bóng đèn thì thôi đi, hắn cũng không muốn ôm nồi làm kẻ thứ ba.
Kiều Thiều vội vàng cảm kích: “Cảm ơn nhiều.”
Hạ Thâm cũng đủ bạn hữu, toàn là hảo huynh đệ!
Lâu Kiêu không muốn nhìn y, tầm mắt thẳng tắp: “Tôi đi đây.”
Kiều Thiều rục rịch: “Cậu ăn sáng chưa?”
Giáo bá nào ăn điểm tâm? Tám giờ sáng là giờ đi ngủ.
“Chưa thì vào ăn chung đi, nhiều thế này bọn tôi cũng ăn không hết.” Kiều Thiều mời hắn.
Lâu Kiêu dừng lại.
Kiều Thiều kéo tay hắn: “Mau vào đi, đứng ở cửa mãi thế.”
Lâu Kiêu vào nhà, hắn ngồi trước bàn ăn nhìn không chớp mắt, định khách sáo ăn vài miếng rồi chuồn êm.
Kiều Thiều cầm bịch đồ ăn đi vào phòng bếp, đổ bánh rán dầu bánh chiên nhồi thịt sữa đậu nành cháo và bánh quẩy ra chén đĩa xong xuôi, bưng ra bàn.
Lâu Kiêu nghĩ thầm: Mới quen nhau đã lão phu lão thê, đúng là không chịu nổi.
“Cậu mua nhiều ghê.” Kiều Thiều lấy đũa.
“Không biết hai người muốn ăn gì.” Lâu Kiêu trả lời.
Mắt thấy Kiều Thiều cầm miếng bánh chiên nhồi thịt duy nhất, Lâu Kiêu nhướng mày: “Cậu muốn ăn cái này?”
Kiều Thiều đáp: “Thích cái này à? Cho cậu.”
Lâu Kiêu nhận lấy miếng bánh chiên nhồi thịt nói đầy phức tạp: “Cái này cay.”
“À à.”
Kiều Thiều cũng không thích ăn cay cho lắm, y rất ngoài ý muốn, giáo bá không coi ai ra gì thật ra rất cẩn thận, còn biết y không thích ăn cay.
Kiều Thiều lại cầm lấy miếng bánh rán dầu.
Lâu Kiêu nhịn không được lại hỏi: “Cậu ăn mấy món nhiều dầu mỡ được sao?”
Vẻ mặt Kiều Thiều đầy dấu chấm hỏi: “Thế sao tôi không thể ăn?”
Lâu Kiêu khó nói, chỉ có thể uyển chuyển: “Tôi tưởng cậu muốn ăn cháo.”
Kiều Thiều ghét bỏ: “Tôi không thích cháo nhất, ăn riết phát ngán.”
Có một thời gian Kiều Thiều chỉ có thể ăn cháo, ăn mỗi ngày, thật sự là ăn đến ói.
Ngán…
Ăn tới ngán?
Lâu Kiêu cũng không biết nói thêm gì.
Tóm lại, cơ thể ai người đó lo, hắn không muốn nhiều chuyện nữa.
Kiều Thiều giữ Lâu Kiêu lại là có chuyện muốn hỏi, bây giờ đã ăn cơm, y châm chước nên mở miệng thế nào.
“Ừm…”
Kiều Thiều nhìn Lâu Kiêu: “Tối hôm qua bọn tôi ngủ rất muộn.”
Giáo bá cả kinh: Cái mở màn đầy quỷ dị gì thế.
Kiều Thiều nói tiếp: “Hạ Thâm còn ngủ muộn hơn cả tôi, thể lực cỡ này, tôi phục thiệt.”
Trượt băng cả buổi chiều còn thức tới sáng, đúng là không phục không được.
Lâu Kiêu: “???”
Kiều Thiều lại nói: “Dù sao thì tôi cũng mệt chết đi được, tôi mệt không muốn nhúc nhích, mà cậu ta cứ kèo nèo, mệt mà cũng không được yên.”
Lâu Kiêu: “………”
Kiều Thiều nói tiếp: “Cậu ta thì hay rồi, lăn qua lăn lại mấy tiếng, tắm xong còn thức cả đêm, đúng là lợi hại.”
Không sai, cuộc trò chuyện đã chuyển hướng sang chuyện Hạ Thâm kiếm tiền.
Bỗng nhiên Lâu Kiêu đột ngột đứng lên.
Kiều Thiều bị hắn làm cho giật mình.
Miếng bánh chiên trong tay giáo bá xém chút nữa rớt xuống đất, hắn đỏ tai mà nói: “Tôi, đi!”
Kiều Thiều ngơ ngác, chuyện gì đây, đi cái gì mà đi? Y còn chưa bắt đầu nói bóng nói gió nữa cơ mà!
“Này…” Kiều Thiều hỏi: “Vội chuyện gì thế?”
Lâu Kiêu đưa lưng cho y, nói rằng: “Tuy tôi đã sớm biết… Nhưng… Ừm, tôi cảm thấy cậu vẫn nên chú ý một chút.”
Kiều Thiều không hiểu: “Tôi chú ý cái gì?”
Rốt cuộc Lâu Kiêu đang nói cái gì? Sao nghe vào chẳng hiểu gì hết?
Lâu Kiêu buồn rười rượi: “Chuyện buổi tối của hai người không nên nói với người ngoài.”
Đúng là không thể đánh giá con người qua bề ngoài, thoạt nhìn tiểu tử này cực kì ngoan ngoãn, thế nhưng lại phóng khoáng như thế!
Kiều Thiều mờ mịt: “Sao lại không thể nói, trượt băng là chuyện kiêng kị sao?”
Bước chân sắp bước đi của Lâu Kiêu dừng lại: “Trượt băng?”
“Đúng vậy.” Kiều Thiều đáp: “Chiều hôm qua sau khi cậu đi, ba chúng tôi đi sân băng, chơi lâu lắm.”
Mắt cá chết của giáo bá trực tiếp online!
Hắn quay đầu lại nhìn qua Kiều Thiều: “Cho nên nãy giờ cậu nói là Hạ Thâm dẫn cậu đi trượt băng, cậu mệt chết?”
Kiều Thiều buồn bực: “Chứ sao nữa?”
Lâu Kiêu không đáp được!
Kiều Thiều nhìn hắn một hồi lâu, chần chờ hỏi: “Chứ cậu hiểu lầm cái gì?”
Lâu Kiêu cứng ngắc nói: “Không có.”
Kiều Thiều cảm thấy mình như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc: “Thế sao cậu nói chuyện buổi tối tôi…”
Lâu Kiêu cắt ngang lời: “Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
Tán gẫu cũng không yên, thằng nhóc nhà lão súc sinh này có độc, hắn không chịu nổi.
Mắt thấy người muốn đi, Kiều Thiều nóng nảy: “Chờ chút.”
Lâu Kiêu không muốn chờ thêm chút nào.
Kiều Thiều cũng không dám câu giờ nữa, mở miệng hỏi: “Chuyện này, cậu có biết gì về tình hình gia đình Hạ Thâm không?”
Lâu Kiêu khựng lại.
Kiều Thiều đè thấp âm thanh, có chút khẩn trương: “Ừm, tôi biết cậu ấy luôn thức đêm làm việc, rất thiếu tiền.”
Lâu Kiêu quay đầu lại, nhìn vào Kiều Thiều: “Cậu không hỏi cậu ta sao?”
Kiều Thiều ão não: “Tôi hỏi rồi, nhưng cậu ta cứ thích nói hưu nói vượn.”
Nói cái gì mà khảo nghiệm ở nhà đưa ra, cái gì mà trước hai mươi tuổi phải kiếm đủ một tỷ, hắn cho rằng mình đang viết tiểu thuyết hay quay phim truyền hình.
Lâu Kiêu suy nghĩ, cảm thấy với tính cách của Hạ Thâm, nên giấu.
Mấy chuyện bê bối trong nhà hắn, phỏng chừng nói ra sẽ hù chết Kiều Thiều.
Tính lại thì hai tên này chỉ mới ở cùng nhau hơn nửa tháng, quan hệ vẫn chưa vững chắc đến mức có thể chống đỡ mưa gió.
“Tôi cũng không rõ lắm.” Lâu Kiêu nói như thế với Kiều Thiều.
Kiều Thiều có chút thất vọng: “Tôi nghĩ các cậu…”
Lâu Kiêu nửa thật nửa giả mà nói: “Chúng tôi quen nhau khi còn bé, nhưng mười năm sau thì tách ra, nửa năm trước bỗng nhiên cậu ta tới Đông Cao, cho nên mới liên lạc lại.”
Kiều Thiều chưa từ bỏ ý định: “Thế cậu ấy không nói với cậu tại sao lại thiếu tiền sao?”
Lâu Kiêu nhìn qua: “Cậu cảm thấy tên đó là loại người sẽ tâm sự với người khác?”
Kiều Thiều bị hỏi cứng họng—
Không phải.
Hạ Thâm là người sẽ đè hết mọi chuyện xuống đáy lòng, tự mình giải quyết.
Kiều Thiều vẫn lo lắng, y hỏi tiếp: “Thế có phải người nhà cậu ấy bị bệnh không?”
Đây là chuyện y lo nhất.
Lâu Kiêu nhìn ra đối phương thật sự lo lắng, trấn an : “Chuyện này thì tôi có thể xác định, người thân của cậu ta đều khỏe mạnh.”
Khỏe mạnh đến mức quá đáng.
Kiều Thiều thở phào : “Vậy là tốt rồi.”
Nếu không phải lí do này thì tốt rồi.
Lâu Kiêu nhìn bộ dáng này của y, không khỏi hỏi : “Cậu không sợ sao?”
Kiều Thiều nhìn hắn : “Sợ cái gì?”
Lâu Kiêu hỏi : “Nếu cậu ta mắc nợ chồng chất, cậu…”
“Tôi sẽ giúp!” Kiều Thiều nói đầy chắc chắn.
Nếu không phải người nhà mắc bệnh thì mười phần là thiếu nợ.
Chắc là sắp đến kì hạn trả nợ cho nên Hạ Thâm mới liều mạng như thế.
Chuyện này không sợ, nếu thật sự không được nữa thì canh có cơ hội, Kiều Thiều cho… À không, là cho hắn mượn.
Không phải chỉ một tỷ thôi sao, Kiều Thiều ăn xài tiết kiệm lại cũng có thể moi ra.
Khóe miệng Lâu Kiêu lộ ra chút cười, thầm nghĩ : Thôi thôi, lão Hạ thương tiểu tử này cũng không uổng.
Hạ Thâm ngủ thẳng cẳng tới ba giờ chiều mới tỉnh.
Vừa lúc Kiều Thiều làm xong một câu cuối cùng, y nhìn Hạ Thâm đi ra, nói : “Lâu Kiêu mang điểm tâm đến, có điều đã nguội hết rôi.”
Hạ Thâm nhìn đồng hồ : “Sao không kêu tôi dậy?”
Kiều Thiều đáp : “Kêu làm gì, còn sớm lắm mới về trường.”
“Đã nói dẫn cậu đi ăn thịt nướng rồi.” Hạ Thâm vẫn nhớ chuyện mình đã hứa.
Kiều Thiều cười nói : “Lúc nào ăn mà chả được, tôi cũng chưa làm bài tập xong.”
Hạ Thâm nhìn bài tập của y, hỏi : “Thế này mà còn chưa xong?”
Kiều Thiều nói : “Mới vừa xong, cậu xem giúp đi, coi đúng được mấy điểm.”
Y cảm thấy mình phát huy rất tốt, chắc chắn thành tích không tệ!
Hạ Thâm lại nói : “Đợi tối về trường rồi coi, giờ đi ăn cơm.”
Kiều Thiều sửng sốt.
Hạ Thâm hỏi y : “Không đói à?”
Kiều Thiều vốn không thấy đói thật, trùng hợp bụng lại lộc cộc một tiếng.
Hạ Thâm cười nói : “Đi, ăn xong vừa lúc về trường luôn.”
Kiều Thiều vội vàng thu dọn sách vở : “Đi!”
Y đã thay sẵn đồng phục, cho nên chỉ cần thu dọn sách vở là xong.
Hạ Thâm cởi áo ngủ, mặc áo sơ mi vào, khi tới lúc thắt caravat hắn khẽ dừng lại, nhìn qua phía Kiều Thiều : “Tới đây giúp với.”
Kiều Thiều đáp : “Cậu tự thắt đi!” Ngoài miệng nói vậy nhưng chân đã lon ton chạy đến.
Ở đây không có người ngoài, Kiều Thiều cũng không cố kị nhiều lắm, nhón chân thắt cho hắn.
Hạ Thâm hạ mi nhìn xuống…
Nhìn…
Hắn chuyển tầm mắt sang nơi khác.
Kiều Thiều nhận ra : “Sao vậy?”
Hạ Thâm nói chầm chậm : “Cảm giác như tôi là ông chồng sắp ra ngoài đi làm ấy.”
Tay Kiều Thiều cứng đờ.
Hạ Thâm nghiêng mặt nói xong cả câu : “Còn cậu chính là tiểu thê tử thắt caravat cho tôi…”
Danh sách chương