Edit: Tử Lam
Beta: A Cảnh
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế... "
Triều thần trên đại điện sửng sốt một hồi, tất cả đều nghĩ mình nghe lầm, chờ đến khi nghe được tiếng bước chân trầm ổn kia tới gần, nhìn thấy thân ảnh màu vàng uy vũ kia, không ít người không tự chủ mà nước mắt trào ra, tự động quỳ xuống, cùng nhau hô vạn tuế.
Cùng lúc đó, những triều thần phía sau An Vương, một đám sắc mặt tái nhợt, thần sắc kinh hoảng. Thậm chí có vài người không chịu nổi, đang đứng liền tê liệt ngã xuống mặt đất.
"Các khanh bình thân." Hoàng Đế chậm rãi đi tới gần, phất tay ý bảo các vị đại thần đứng dậy. Vẫn giống như những lần thượng triều trước kia, phía sau hắn mang theo nội giám, xuyên qua đại điện nguy nga, bước một bước lên bảo tọa trong Kim Loan điện.
Trên đại điện yên lặng đến đáng sợ.
Sau khi Hoàng Đế ngồi xuống, kiểm tra một vòng, mới tuỳ ý nhìn về phía An Thân Vương: "Sao lão bát lại ở đây?"
Trước đó, An Thân Vương vẫn luôn là một Vương gia nhàn tản, không cần thượng triều, cũng không chưởng quản hay có thực quyền gì.
An Thân Vương sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng hắn lại có bản lĩnh, trong nháy mắt liền thu hết biểu cảm trên mặt lại, biến thành khuôn mặt vừa quan tâm vừa vui sướng: "Hoàng huynh tỉnh rồi? Thật sự là quá tốt! Lúc tước hoàng huynh đột nhiên hôn mê bất tỉnh, thần đệ lo lắng đến mức quên ăn quên ngủ, hiện giờ cuối cùng cũng có thể yên lòng. Nói vậy hoàng tổ mẫu trên trời có linh thiêng, cũng có thể được an ủi."
Hoàng Đế gật đầu, thần sắc nhàn nhạt, nói: "Không sai. Các ngươi đều là hảo huynh đệ của trẫm, ngoại trừ ngươi, Đại hoàng huynh đối với an nguy của trẫm cũng thật sự quan tâm. Đây không phải là tất cả, còn vất vả cho hắn đã truyền tin tức cho Bát đệ."
Hoàng Đế nói xong, ném hai viên sáp ong nhỏ nện lên người An Thân Vương.
An Thân Vương theo bản năng tiếp được, sau khi nhìn thấy rõ hai viên kia, sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy. Hắn tự trấn định lại, gian nan nói: "Hoàng huynh, đây là cái gì?"
Hoàng Đế nhướng đầu lông mày: "Thế nào, ngay cả chữ viết của mình mà Bát đệ cũng không nhận ra? Nếu hai phong thư không đủ, chỗ của hoàng huynh còn nữa. Đức Lộc!"
"Dạ." Đức công công mang một cái khay đến, bên trên có viên sáp ong, phong thư và giấy viết, còn có một tờ giấy nhỏ được lấy từ chân bồ câu đưa thư.
Hắn bưng đến trước mặt An Thân vương, cung kính nói: "Mời thân vương xem qua."
An Thân Vương lui về phía sau một bước, ngã lên người phía sau. Bức thư này là một trong những bức thư hắn đã phát đi, bên trong là đủ thứ hứa hẹn tốt mà hắn đã hứa với người ta sau khi hắn lên ngai vàng. Cũng có vài bức là từ nơi khác đưa tới, là mấy cái hoàng huynh dùng thế lực còn sót lại của chính mình trao đổi với hắn.
Hắn nhớ rõ, những tin tức này sau khi đến tay hắn đều đã bị tiêu huỷ, tại sao hiện tại vẫn còn ở đây?! Hắn không thể tin được mà nhìn về phía Hoàng Đế, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, thất thanh hô to: "Nội gian! Có nội gian! Là ai? Là ai bán đứng ta?!"
Hắn xoay người nhìn về một đám người sau lưng mình, trạng thái điên cuồng.
Sau khi tra hỏi không có kết quả, hắn lại quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Đế, đột nhiên xông tới.
"Hộ giá!" Đức công công la lớn.
Vừa dứt lời, một thân ảnh trên xà ngang liền phi xuống, một chân đá bay An Thân Vương ra ngoài.
An Thân Vương té ngã trên mặt đất, che lại ngực, chật vật giãy giụa vài cái, nhưng lại không thể đứng dậy.
Hắn nằm trên mặt đất, nhìn lên ngai vàng cao cao tại thượng kia, không khỏi lẩm bẩm: "Đó là của ta, tất cả là của ta, vốn nên là ta......"
Hoàng Đế phất tay: "Người tới, đưa An Thân Vương hồi phủ, không được trẫm cho phép, ai cũng không được phép ra vào An Vương phủ."
Hai gã thị vệ ngoài điện tiến vào, hành lễ, một trái một phải xách An Thân Vương lui ra.
An Thân Vương không khỏi giãy giụa, trong miệng hô to: "Lão Lục! Ngươi dám đối với ta như vậy, phụ hoàng sẽ không tha thứ cho ngươi! Lão Lục! Đó vốn là vị trí của ta! Là của ta!"
Thanh âm dần dần đi xa.
Trên đại điện, một bộ phận triều thần vốn ủng hộ An Thân Vương kia, hai chân đều run lẫy bẩy như gặp ma.
Cả đời luồn cúi, kết quả là giỏ tre múc nước công dã tràng[1]. Còn muốn rơi vào cửa nát nhà tan, đều vì lòng tham nhất thời, hiện giờ hối hận cũng không kịp.
[1] Giỏ tre múc nước, công dã tràng: Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
------
Tiết Tĩnh Xu ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh lại hai tay sờ sờ phía bên cạnh, lại chạm vào khoảng không, nàng lập tức mở to mắt, xoay người ngồi dậy.
Liễu Nhi nghe được động tĩnh, đứng bên ngoài mành hỏi: "Nương nương, có phải muốn dậy không?"
Tiết Tĩnh Xu xốc màn lên, khẩn trương nói: "Bệ hạ đâu?"
Liễu Nhi cầm áo khoác phủ lên cho nàng, nói: "Bệ hạ ở bên ngoại đình, trước khi ngài ấy rời đi, còn bảo nương nương nghỉ ngơi một chút, nương nương quên rồi sao?"
Tiết Tĩnh Xu cầm tay nàng, truy vấn nói: "Bệ hạ đã tỉnh, đúng không?"
"Dạ, bệ hạ đã tỉnh. Những người xấu đó lập tức phải đã chịu giáo huấn, nương nương yên tâm đi."
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới từ từ dựa lên đầu giường ở phía sau, khẽ vỗ về bụng chậm rãi thở ra.
Liễu Nhi ở một bên bận lên bận xuống thu dọn cho nàng.
Ánh mắt Tiết Tĩnh Xu chuyển tới trên mặt Liễu Nhi, lại sửng sốt một chút, hỏi: "Liễu Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Liễu Nhi vội lắc đầu, gượng cười nói: "Không có gì hết."
Trên mặt nàng vẫn còn dấu sưng do bị đánh ngày đó, cười lên ảnh hưởng tới chỗ sưng đỏ, nhưng nàng vẫn cố dùng sức kéo khóe miệng về hai bên, lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Ngươi đến đây." Tiết Tĩnh Xu quay về phía Liễu Nhi vẫy tay.
Liễu Nhi chậm rãi tới gần, tiến lên ngồi ở mép giường, ngửa đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu kéo tay Liễu Nhi qua, nắm ở trong tay nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Chuyện tới đã tới mức này, ngươi có gì mà không thể nói với ta? Hai người chúng ta là lớn lên cùng nhau, ngươi vui hay buồn, trong lòng có tâm sự hay không, ta lại không thể nhìn thấu sao? Nói với ta, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Có phải là có người khi dễ ngươi không?"
Liễu Nhi vội lắc đầu, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, nàng kiệt lực muốn đè áp xuống, nhưng thế nào cũng nhịn không được, nức nở nói: "Nương nương, có phải ca ca ta sẽ bị chém đầu không?"
Tuy rằng nàng không hiểu luật pháp Đại Diễn, nhưng trước kia đọc sách cũng từng nghe đến. Ý đồ mưu phản Vua, nhất định sẽ bị chém đầu, ca ca khẳng định không thể thoát được.
Nàng biết ca ca trợ Trụ vi ngược[2], quả thực làm việc cho An Thân Vương là sai. Nhưng trên thế gian này, nàng cũng chỉ còn duy nhất một người thân này, hiện tại mới tương phùng không bao lâu, liền phải mất đi hắn, bảo sao nàng không thương tâm cho được?
[2] Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những điều ác, bạo ngược. Đây là điển cố, mọi người có thể tra trên wiki về câu chuyện.
Tiết Tĩnh Xu ôm nàng, vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng lo lắng, trước kia ta đã hỏi qua bệ hạ, hành động của An Thân Vương, nhiều nhất bệ hạ cũng chỉ có thể phán hắn đi lưu đày. Ca ca ngươi thân là tòng phạm, đương nhiên cũng có thể giữ mạng."
Liễu Nhi vừa mừng vừa sợ, vội nắm lấy tay nàng xác nhận: "Ngài nói có thật không?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Sao ta có thể lừa ngươi được? Huống hồ, cho dù ca ca ngươi bị phán tử hình, lấy giao tình của hai người chúng ta, cho dù ta vì ngươi lấy việc công làm việc tư thay ngươi cầu tình thì tính là cái gì? Ngươi yên tâm đi."
Liễu Nhi hỗn độn lau nước mắt, hít hít cái mũi, nói: "Cảm ơn nương nương, cảm ơn nương nương."
Tiết Tĩnh Xu vỗ nhẹ bả vai nàng, "Liễu Nhi ngốc, đừng khóc."
"Dạ. Nương nương, ta đỡ người đứng dậy mặc quần áo."
Tiết Tĩnh Xu mới vừa sửa soạn xong, Hoàng Đế đã trở lại. Hạ nhân hầu hạ đều lặng lẽ lui ra, trong điện chỉ còn Đế Hậu hai người.
Hoàng Đế tiến lên trước, từ phía sau ôm lấy Tiết Tĩnh Xu, chôn mặt mình vào cổ nàng.
Tiết Tĩnh Xu nâng lên tay, sờ sờ đầu hắn: "Bệ hạ, mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi sao?"
Hoàng Đế nói: "Không vội, từ từ làm."
An Thân Vương và Đoan Thái phi, cùng với thế lực trong tay bọn họ, đều đã bị hắn khống chế. Ngay cả những đồng mưu khác, cũng còn chưa đuổi kịp tới kinh thành. Nếu bọn họ muốn làm phản, đúng lúc đưa đi làm bạn với lão Bát.
Hắn nghĩ đến một chuyện, lại ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Tĩnh Xu, nói: "Lần này... Chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến Tiết gia."
Chuyện này Tiết Tĩnh Xu đã sớm dự đoán trước, hỏi: "Không biết bệ hạ muốn xử trí như thế nào?"
Hoàng Đế bước lên trên, nàng chậm rãi thối lui đến bên cạnh giường ngồi xuống, nói: "Tiết gia trừ bỏ có một nữ nhi là Trắc Phi An Vương, tiền Thái Tử Phi cũng có dính dáng với lão Bát. Chỉ sợ một phòng kia của bọn họ, đều không sạch sẽ."
Tiết Tĩnh Xu chậm rãi gật đầu, nhìn Hoàng Đế, bỗng nhiên lại hỏi: "Nghe ngữ khí của Bệ Hạ, có phải tổ phụ của ta cũng dính dáng trong đó không?"
Hoàng Đế thấy nàng đoán được, cũng không dấu diếm, nói: "Không sai, Thừa Ân Công và An Thân Vương có quan hệ cá nhân thân thiết."
Tiết Tĩnh Xu im lặng hồi lâu.
Vị tổ phụ này của nàng, thật sự rất xem trọng quyền thế. Trước tin vào lời tiên đoán của cái thuật sĩ tha phương kia, Thái Tử Phi Tiết Tĩnh Thiền có mệnh Phượng Hoàng, sau khi Tiết Tĩnh Thiền vào phủ Thái Tử, vì lấy lòng Tiết Tĩnh Thiền, đã đưa nàng đến am ni cô ở ngoại thành.
Sau đó, nàng vào cung làm Hoàng Hậu, ở trong mắt nàng Tiết gia đối Tiết Tĩnh Thiền là lãnh đạm. Không nghĩ tới hiện tại, Tiết lão Thái gia lại ngầm lui tới với An Thân Vương.
Hết Thái Tử đến Hoàng Đế, tiếp đó lại đến An Thân Vương, nàng cũng không biết nên nói Tiết lão Thái gia là khứu giác quá mức nhạy bén, hay là nên nói người thật sự quá mức hồ đồ.
Chính cái gọi là nhân tâm bất túc xà tam thượng[3]. Hắn thấy chỗ nào cũng đều muốn lấy lòng, đến cuối cùng chỉ biết cái gì cũng không chiếm được.
[3] Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi. Một người nếu không biết đủ thì cho dù có một khối tài sản khổng lồ trong tay, họ cũng vẫn không thấy thỏa mãn.
Nàng lắc đầu, nói: "Bệ hạ muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần bận tâm đến ta."
Hoàng Đế nói: "Chuyện Thừa Ân Công làm cũng coi như là bí mật, nếu muốn "làm chìm" cũng không phải không thể."
"Không cần." Tiết Tĩnh Xu nói: "Bệ hạ không biết, lúc trước hoàng tổ mẫu từng nói qua với ta, đối với Tiết gia, chỉ cần giữ cho bọn họ áo cơm vô lo, tánh mạng không ngại đã rất tốt. Nếu quá mức dung túng, ngược lại làm lá gan bọn họ lớn hơn, làm cho dục vọng của bọn họ càng bành trướng, đây là hại bọn họ."
Lúc này Hoàng Đế mới gật đầu, nói: "Vậy thì theo ý Mạn Mạn."
Khóe miệng Tiết Tĩnh Xu cong lên, kéo tay hắn vòng eo mình, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nói: "Từ sau khi Bệ hạ tỉnh lại, cũng không hỏi thăm tình trạng của Hoàng nhi. Bây giờ còn không nhanh hỏi thăm bọn chúng, chỉ sợ qua mấy tháng nữa Hoàng nhi được sinh ra, sẽ không nhận bệ hạ là phụ hoàng nữa."
"Mạn Mạn nói đúng, là ta sơ sẩy." Hoàng Đế sảng khoái nhận sai, lại đứng lên, đến trước mặt Tiết Tĩnh Xu ngồi xổm xuống, đưa tai mình lên phía trước: "Để ta nghe xem Hoàng nhi đang làm cái gì."
Gương mặt hắn vừa mới áp lên bụng Tiết Tĩnh Xu, trùng hợp thai nhi trong bụng đá chân một cái, cách cái bụng chính là đá lên trên cái mũi của hắn.
Hình như Hoàng Đế hoảng sợ, cả người cũng khẽ nhảy dựng một chút.
Tiết Tĩnh Xu khó được thấy được phản ứng này của hắn, cười đến mức ngã lên trên giường nệm.
Hoàng Đế sờ sờ cái mũi, trong lòng thầm nghĩ, tính tình của Hoàng nhi lớn mật như vậy, giống như mẫu hậu bọn họ, không giống với mình chút nào.
Beta: A Cảnh
"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế... "
Triều thần trên đại điện sửng sốt một hồi, tất cả đều nghĩ mình nghe lầm, chờ đến khi nghe được tiếng bước chân trầm ổn kia tới gần, nhìn thấy thân ảnh màu vàng uy vũ kia, không ít người không tự chủ mà nước mắt trào ra, tự động quỳ xuống, cùng nhau hô vạn tuế.
Cùng lúc đó, những triều thần phía sau An Vương, một đám sắc mặt tái nhợt, thần sắc kinh hoảng. Thậm chí có vài người không chịu nổi, đang đứng liền tê liệt ngã xuống mặt đất.
"Các khanh bình thân." Hoàng Đế chậm rãi đi tới gần, phất tay ý bảo các vị đại thần đứng dậy. Vẫn giống như những lần thượng triều trước kia, phía sau hắn mang theo nội giám, xuyên qua đại điện nguy nga, bước một bước lên bảo tọa trong Kim Loan điện.
Trên đại điện yên lặng đến đáng sợ.
Sau khi Hoàng Đế ngồi xuống, kiểm tra một vòng, mới tuỳ ý nhìn về phía An Thân Vương: "Sao lão bát lại ở đây?"
Trước đó, An Thân Vương vẫn luôn là một Vương gia nhàn tản, không cần thượng triều, cũng không chưởng quản hay có thực quyền gì.
An Thân Vương sắc mặt khó coi đến cực điểm, nhưng hắn lại có bản lĩnh, trong nháy mắt liền thu hết biểu cảm trên mặt lại, biến thành khuôn mặt vừa quan tâm vừa vui sướng: "Hoàng huynh tỉnh rồi? Thật sự là quá tốt! Lúc tước hoàng huynh đột nhiên hôn mê bất tỉnh, thần đệ lo lắng đến mức quên ăn quên ngủ, hiện giờ cuối cùng cũng có thể yên lòng. Nói vậy hoàng tổ mẫu trên trời có linh thiêng, cũng có thể được an ủi."
Hoàng Đế gật đầu, thần sắc nhàn nhạt, nói: "Không sai. Các ngươi đều là hảo huynh đệ của trẫm, ngoại trừ ngươi, Đại hoàng huynh đối với an nguy của trẫm cũng thật sự quan tâm. Đây không phải là tất cả, còn vất vả cho hắn đã truyền tin tức cho Bát đệ."
Hoàng Đế nói xong, ném hai viên sáp ong nhỏ nện lên người An Thân Vương.
An Thân Vương theo bản năng tiếp được, sau khi nhìn thấy rõ hai viên kia, sắc mặt đột nhiên trắng bệch như tờ giấy. Hắn tự trấn định lại, gian nan nói: "Hoàng huynh, đây là cái gì?"
Hoàng Đế nhướng đầu lông mày: "Thế nào, ngay cả chữ viết của mình mà Bát đệ cũng không nhận ra? Nếu hai phong thư không đủ, chỗ của hoàng huynh còn nữa. Đức Lộc!"
"Dạ." Đức công công mang một cái khay đến, bên trên có viên sáp ong, phong thư và giấy viết, còn có một tờ giấy nhỏ được lấy từ chân bồ câu đưa thư.
Hắn bưng đến trước mặt An Thân vương, cung kính nói: "Mời thân vương xem qua."
An Thân Vương lui về phía sau một bước, ngã lên người phía sau. Bức thư này là một trong những bức thư hắn đã phát đi, bên trong là đủ thứ hứa hẹn tốt mà hắn đã hứa với người ta sau khi hắn lên ngai vàng. Cũng có vài bức là từ nơi khác đưa tới, là mấy cái hoàng huynh dùng thế lực còn sót lại của chính mình trao đổi với hắn.
Hắn nhớ rõ, những tin tức này sau khi đến tay hắn đều đã bị tiêu huỷ, tại sao hiện tại vẫn còn ở đây?! Hắn không thể tin được mà nhìn về phía Hoàng Đế, bỗng nhiên nghĩ đến một loại khả năng, thất thanh hô to: "Nội gian! Có nội gian! Là ai? Là ai bán đứng ta?!"
Hắn xoay người nhìn về một đám người sau lưng mình, trạng thái điên cuồng.
Sau khi tra hỏi không có kết quả, hắn lại quay đầu gắt gao nhìn chằm chằm Hoàng Đế, đột nhiên xông tới.
"Hộ giá!" Đức công công la lớn.
Vừa dứt lời, một thân ảnh trên xà ngang liền phi xuống, một chân đá bay An Thân Vương ra ngoài.
An Thân Vương té ngã trên mặt đất, che lại ngực, chật vật giãy giụa vài cái, nhưng lại không thể đứng dậy.
Hắn nằm trên mặt đất, nhìn lên ngai vàng cao cao tại thượng kia, không khỏi lẩm bẩm: "Đó là của ta, tất cả là của ta, vốn nên là ta......"
Hoàng Đế phất tay: "Người tới, đưa An Thân Vương hồi phủ, không được trẫm cho phép, ai cũng không được phép ra vào An Vương phủ."
Hai gã thị vệ ngoài điện tiến vào, hành lễ, một trái một phải xách An Thân Vương lui ra.
An Thân Vương không khỏi giãy giụa, trong miệng hô to: "Lão Lục! Ngươi dám đối với ta như vậy, phụ hoàng sẽ không tha thứ cho ngươi! Lão Lục! Đó vốn là vị trí của ta! Là của ta!"
Thanh âm dần dần đi xa.
Trên đại điện, một bộ phận triều thần vốn ủng hộ An Thân Vương kia, hai chân đều run lẫy bẩy như gặp ma.
Cả đời luồn cúi, kết quả là giỏ tre múc nước công dã tràng[1]. Còn muốn rơi vào cửa nát nhà tan, đều vì lòng tham nhất thời, hiện giờ hối hận cũng không kịp.
[1] Giỏ tre múc nước, công dã tràng: Nhọc lòng mà chẳng nên công cán gì.
------
Tiết Tĩnh Xu ngủ một giấc ngon lành, lúc tỉnh lại hai tay sờ sờ phía bên cạnh, lại chạm vào khoảng không, nàng lập tức mở to mắt, xoay người ngồi dậy.
Liễu Nhi nghe được động tĩnh, đứng bên ngoài mành hỏi: "Nương nương, có phải muốn dậy không?"
Tiết Tĩnh Xu xốc màn lên, khẩn trương nói: "Bệ hạ đâu?"
Liễu Nhi cầm áo khoác phủ lên cho nàng, nói: "Bệ hạ ở bên ngoại đình, trước khi ngài ấy rời đi, còn bảo nương nương nghỉ ngơi một chút, nương nương quên rồi sao?"
Tiết Tĩnh Xu cầm tay nàng, truy vấn nói: "Bệ hạ đã tỉnh, đúng không?"
"Dạ, bệ hạ đã tỉnh. Những người xấu đó lập tức phải đã chịu giáo huấn, nương nương yên tâm đi."
Lúc này Tiết Tĩnh Xu mới từ từ dựa lên đầu giường ở phía sau, khẽ vỗ về bụng chậm rãi thở ra.
Liễu Nhi ở một bên bận lên bận xuống thu dọn cho nàng.
Ánh mắt Tiết Tĩnh Xu chuyển tới trên mặt Liễu Nhi, lại sửng sốt một chút, hỏi: "Liễu Nhi, ngươi làm sao vậy?"
Liễu Nhi vội lắc đầu, gượng cười nói: "Không có gì hết."
Trên mặt nàng vẫn còn dấu sưng do bị đánh ngày đó, cười lên ảnh hưởng tới chỗ sưng đỏ, nhưng nàng vẫn cố dùng sức kéo khóe miệng về hai bên, lộ ra một nụ cười thật tươi.
"Ngươi đến đây." Tiết Tĩnh Xu quay về phía Liễu Nhi vẫy tay.
Liễu Nhi chậm rãi tới gần, tiến lên ngồi ở mép giường, ngửa đầu nhìn Tiết Tĩnh Xu.
Tiết Tĩnh Xu kéo tay Liễu Nhi qua, nắm ở trong tay nhẹ nhàng vỗ vỗ: "Chuyện tới đã tới mức này, ngươi có gì mà không thể nói với ta? Hai người chúng ta là lớn lên cùng nhau, ngươi vui hay buồn, trong lòng có tâm sự hay không, ta lại không thể nhìn thấu sao? Nói với ta, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Có phải là có người khi dễ ngươi không?"
Liễu Nhi vội lắc đầu, hốc mắt chậm rãi đỏ lên, nàng kiệt lực muốn đè áp xuống, nhưng thế nào cũng nhịn không được, nức nở nói: "Nương nương, có phải ca ca ta sẽ bị chém đầu không?"
Tuy rằng nàng không hiểu luật pháp Đại Diễn, nhưng trước kia đọc sách cũng từng nghe đến. Ý đồ mưu phản Vua, nhất định sẽ bị chém đầu, ca ca khẳng định không thể thoát được.
Nàng biết ca ca trợ Trụ vi ngược[2], quả thực làm việc cho An Thân Vương là sai. Nhưng trên thế gian này, nàng cũng chỉ còn duy nhất một người thân này, hiện tại mới tương phùng không bao lâu, liền phải mất đi hắn, bảo sao nàng không thương tâm cho được?
[2] Trợ Trụ vi ngược: Giúp vua Trụ làm những điều ác, bạo ngược. Đây là điển cố, mọi người có thể tra trên wiki về câu chuyện.
Tiết Tĩnh Xu ôm nàng, vỗ vai nàng, nhẹ giọng an ủi nói: "Đừng lo lắng, trước kia ta đã hỏi qua bệ hạ, hành động của An Thân Vương, nhiều nhất bệ hạ cũng chỉ có thể phán hắn đi lưu đày. Ca ca ngươi thân là tòng phạm, đương nhiên cũng có thể giữ mạng."
Liễu Nhi vừa mừng vừa sợ, vội nắm lấy tay nàng xác nhận: "Ngài nói có thật không?"
Tiết Tĩnh Xu gật đầu: "Sao ta có thể lừa ngươi được? Huống hồ, cho dù ca ca ngươi bị phán tử hình, lấy giao tình của hai người chúng ta, cho dù ta vì ngươi lấy việc công làm việc tư thay ngươi cầu tình thì tính là cái gì? Ngươi yên tâm đi."
Liễu Nhi hỗn độn lau nước mắt, hít hít cái mũi, nói: "Cảm ơn nương nương, cảm ơn nương nương."
Tiết Tĩnh Xu vỗ nhẹ bả vai nàng, "Liễu Nhi ngốc, đừng khóc."
"Dạ. Nương nương, ta đỡ người đứng dậy mặc quần áo."
Tiết Tĩnh Xu mới vừa sửa soạn xong, Hoàng Đế đã trở lại. Hạ nhân hầu hạ đều lặng lẽ lui ra, trong điện chỉ còn Đế Hậu hai người.
Hoàng Đế tiến lên trước, từ phía sau ôm lấy Tiết Tĩnh Xu, chôn mặt mình vào cổ nàng.
Tiết Tĩnh Xu nâng lên tay, sờ sờ đầu hắn: "Bệ hạ, mọi chuyện đã xử lý xong hết rồi sao?"
Hoàng Đế nói: "Không vội, từ từ làm."
An Thân Vương và Đoan Thái phi, cùng với thế lực trong tay bọn họ, đều đã bị hắn khống chế. Ngay cả những đồng mưu khác, cũng còn chưa đuổi kịp tới kinh thành. Nếu bọn họ muốn làm phản, đúng lúc đưa đi làm bạn với lão Bát.
Hắn nghĩ đến một chuyện, lại ngẩng đầu lên, nhìn Tiết Tĩnh Xu, nói: "Lần này... Chỉ sợ sẽ ảnh hưởng đến Tiết gia."
Chuyện này Tiết Tĩnh Xu đã sớm dự đoán trước, hỏi: "Không biết bệ hạ muốn xử trí như thế nào?"
Hoàng Đế bước lên trên, nàng chậm rãi thối lui đến bên cạnh giường ngồi xuống, nói: "Tiết gia trừ bỏ có một nữ nhi là Trắc Phi An Vương, tiền Thái Tử Phi cũng có dính dáng với lão Bát. Chỉ sợ một phòng kia của bọn họ, đều không sạch sẽ."
Tiết Tĩnh Xu chậm rãi gật đầu, nhìn Hoàng Đế, bỗng nhiên lại hỏi: "Nghe ngữ khí của Bệ Hạ, có phải tổ phụ của ta cũng dính dáng trong đó không?"
Hoàng Đế thấy nàng đoán được, cũng không dấu diếm, nói: "Không sai, Thừa Ân Công và An Thân Vương có quan hệ cá nhân thân thiết."
Tiết Tĩnh Xu im lặng hồi lâu.
Vị tổ phụ này của nàng, thật sự rất xem trọng quyền thế. Trước tin vào lời tiên đoán của cái thuật sĩ tha phương kia, Thái Tử Phi Tiết Tĩnh Thiền có mệnh Phượng Hoàng, sau khi Tiết Tĩnh Thiền vào phủ Thái Tử, vì lấy lòng Tiết Tĩnh Thiền, đã đưa nàng đến am ni cô ở ngoại thành.
Sau đó, nàng vào cung làm Hoàng Hậu, ở trong mắt nàng Tiết gia đối Tiết Tĩnh Thiền là lãnh đạm. Không nghĩ tới hiện tại, Tiết lão Thái gia lại ngầm lui tới với An Thân Vương.
Hết Thái Tử đến Hoàng Đế, tiếp đó lại đến An Thân Vương, nàng cũng không biết nên nói Tiết lão Thái gia là khứu giác quá mức nhạy bén, hay là nên nói người thật sự quá mức hồ đồ.
Chính cái gọi là nhân tâm bất túc xà tam thượng[3]. Hắn thấy chỗ nào cũng đều muốn lấy lòng, đến cuối cùng chỉ biết cái gì cũng không chiếm được.
[3] Nhân tâm bất túc xà thôn tượng: Người tham lam sẽ muốn ngày càng nhiều, giống như con rắn muốn nuốt lấy cả con voi. Một người nếu không biết đủ thì cho dù có một khối tài sản khổng lồ trong tay, họ cũng vẫn không thấy thỏa mãn.
Nàng lắc đầu, nói: "Bệ hạ muốn làm cái gì thì làm cái đó, không cần bận tâm đến ta."
Hoàng Đế nói: "Chuyện Thừa Ân Công làm cũng coi như là bí mật, nếu muốn "làm chìm" cũng không phải không thể."
"Không cần." Tiết Tĩnh Xu nói: "Bệ hạ không biết, lúc trước hoàng tổ mẫu từng nói qua với ta, đối với Tiết gia, chỉ cần giữ cho bọn họ áo cơm vô lo, tánh mạng không ngại đã rất tốt. Nếu quá mức dung túng, ngược lại làm lá gan bọn họ lớn hơn, làm cho dục vọng của bọn họ càng bành trướng, đây là hại bọn họ."
Lúc này Hoàng Đế mới gật đầu, nói: "Vậy thì theo ý Mạn Mạn."
Khóe miệng Tiết Tĩnh Xu cong lên, kéo tay hắn vòng eo mình, nhẹ nhàng vuốt ve bụng mình, nói: "Từ sau khi Bệ hạ tỉnh lại, cũng không hỏi thăm tình trạng của Hoàng nhi. Bây giờ còn không nhanh hỏi thăm bọn chúng, chỉ sợ qua mấy tháng nữa Hoàng nhi được sinh ra, sẽ không nhận bệ hạ là phụ hoàng nữa."
"Mạn Mạn nói đúng, là ta sơ sẩy." Hoàng Đế sảng khoái nhận sai, lại đứng lên, đến trước mặt Tiết Tĩnh Xu ngồi xổm xuống, đưa tai mình lên phía trước: "Để ta nghe xem Hoàng nhi đang làm cái gì."
Gương mặt hắn vừa mới áp lên bụng Tiết Tĩnh Xu, trùng hợp thai nhi trong bụng đá chân một cái, cách cái bụng chính là đá lên trên cái mũi của hắn.
Hình như Hoàng Đế hoảng sợ, cả người cũng khẽ nhảy dựng một chút.
Tiết Tĩnh Xu khó được thấy được phản ứng này của hắn, cười đến mức ngã lên trên giường nệm.
Hoàng Đế sờ sờ cái mũi, trong lòng thầm nghĩ, tính tình của Hoàng nhi lớn mật như vậy, giống như mẫu hậu bọn họ, không giống với mình chút nào.
Danh sách chương