Edit: A Cảnh

Beta: Tiểu Pi

Phủ An Thân vương đang rất loạn, dù sao trong bụng của Tiết Tĩnh Viện cũng là đứa nhỏ đầu tiên của An Thân vương, cho dù là hắn hay Đoan Thái phi cũng đều rất mong đợi. Đột nhiên hài tử không còn, chuyện này tất nhiên phải điều tra kỹ lưỡng.

Tra tới tra lui lại liên quan tới An vương Chính phi Tiếu An Trà.

Hóa ra, Tiết Tĩnh Viện trượt chân xuống nước là do thị nữ bên người nàng ta lúc đang đỡ nàng ta đi trên đường, không biết tại sao lại đau chân, thuận tay đẩy phía bên cạnh, liền đẩy nàng ta rớt vào hồ.

Mà người thị nữ kia ngay từ đầu chỉ kêu bản thân là vô tội, về sau không chịu nổi bức cung mới bị hỏi ra là người của Vương Phi.

Tất nhiên Tiết Tĩnh Viện khóc rống không ngừng, nhưng sau đó chuyện này lại không giải quyết được gì, chỉ đem thị nữ kia loạn côn đánh chết, Tiếu An Trà cũng không có bị dính líu đến.

Dù sao hiện tại hai người, một người là trắc phi không thể sinh con mà nhà mẹ đẻ đã ra ở riêng không có quyền thế, còn một người là Chính phi được tám người nâng kiệu rước về, hơn nữa trong kinh thành Vĩnh Ninh Quận chúa lại có lực ảnh hưởng nhất định, tất nhiên nên bỏ ai chọn ai đã quá rõ ràng.

Ở trong cung Tiết Tĩnh Xu nghe được tin tức này, cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng thở dài.

Lúc trước thị nữ bên người Tiết Tĩnh Viện đánh Liễu Nhi, nàng cũng tức giận không thôi, nhưng chỉ cố ghi nhớ lại, sau này nàng sẽ từ từ lên kế hoạch lấy lại công bằng cho Liễu Nhi. Hiện tại nghe được nàng ta có kết cục này, lại cảm thấy quả thật đáng thương, đáng buồn mà cũng đáng hận.

Cung nữ bưng thuốc dưỡng thai tới, Liễu Nhi tiếp nhận sau đó để một bên, sai người lui ra.

Sau lưng Tiết Tĩnh Xu liền có hai cung nữ xa lạ đi ra, cẩn thận dò xét chén thuốc kia một lúc mới lắc đầu nói: "Nương nương, thuốc này không thể uống."

Trước khi xảy ra chuyện, Hoàng Đế đã chia một nữa ám vệ của mình cho Tiết Tĩnh Xu. Cũng chính là lúc ấy, Tiết Tĩnh Xu mới biết được, hóa ra ngày thường trừ lúc ở trong tẩm điện của nàng ra, còn những nơi khác, chỉ cần Hoàng Đế xuất hiện, ám vệ nhất định như hình với bóng.

Hai cung nữ này cũng chính là thành viên của ám vệ, đối với phán đoán của các nàng thì Tiết Tĩnh Xu rất tin tưởng.

"Bên trong thêm cái gì? Có phải...có phải thuốc ảnh hưởng đến Hoàng nhi của ta hay không? Một trong hai người lắc đầu, thấp giọng nói: "Cũng không phải là thuốc phá thai, mà sẽ làm hài tử dần dần biến thành ngốc tử."

Tiết Tĩnh Xu hít sâu một hơi.

Không ngờ An Thân vương kia, ngoài mặt vẫn còn muốn làm chút công phu, không để rơi vào miệng lưỡi người khác bị nói là hãm hại con huynh trưởng làm trẻ mồ côi, nhưng cách làm như vậy thì tâm địa cũng quá độc ác.

Nàng nhíu mi lại, dùng tay ý bảo Liễu Nhi đem thuốc dưỡng thai kia đổ sạch. Cũng may hài nhi trong bụng nàng thời gian qua khỏe mạnh, ít uống thuốc cũng không sao.

Cung nữ vừa rồi lại đi vào, thấy Hoàng Hậu nương nương lau khóe miệng, rồi oán hận nữ quan bên cạnh uống thuốc quá khổ, mới hạ tầm mắt xuống, cầm chén thuốc cung kính lui ra.

Nàng ta đi không được bao lâu, lại có Thái y ở Viện Thái y đến cầu kiến, để bắt mạch cho Hoàng Đế.

Tiết Tĩnh Xu gọi người dắt hắn đi vào, chỉ nhìn một cái, biết rõ vị Thái y này là người của Đoan Thái phi, chỉ sợ là muốn đến nhìn thử xem Hoàng Đế có thực sự ngủ hay không, mà không phải chân chính quan tâm đến an nguy của Hoàng Đế.

Từ việc Hoàng Đế ngã xuống lần này, Tiết Tĩnh Xu mới biết được, hóa ra những năm trước, Đoan Thái phi mượn cớ Thái Hoàng Thái Hậu tuổi già, vô lực quản sự, đã lặng yên không tiếng động chèn thêm nhân lực ở không ít chỗ trong hậu cung, hiện tại bỗng chốc bại lộ ra thật khiến người khác kinh hãi.

Tất nhiên vị Thái y kia không chuẩn đoán ra bệnh gì, sau khi từ Tê Phượng Cung rời khỏi, vội vã hướng tới phục mệnh chỗ Đoan Thái phi.

Tiết Tĩnh Xu vuốt vuốt thái dương, gọi người đáng tin đến nấu cháo thịt cho Hoàng Đế, vẫy người hầu hạ lui xuống, tự mình đút từng miếng từng miếng chậm rãi vào miệng Hoàng Đế.

Hiện tại tình cảnh của nàng còn không tính là quá kém, mặc dù Hoàng Đế ngủ, nhưng đã lưu lại cho nàng không ít nhân thủ. Trên triều mặc dù có một ít nhóm người muốn ủng hộ An Thân vương đại diện triều chính, nhưng phần lớn triều thần đều còn trung thành với Hoàng Đế. Thậm chí vài người mạo hiểm từ ngoài cung truyền tin tức đến cho nàng, hay nói thẳng ra là thề ủng hộ Hoàng Đế cùng với Hoàng tử trong bụng nàng. Cũng vì có những người này tồn tại mới khiến cho An Thân vương có nhiều cố kỵ, không dám làm loạn.

Nhưng cho dù như vậy, đối với Tiết Tĩnh Xu mà nói vẫn có một loại cảm giác bốn bề vắng vẻ yên tĩnh.

Cho tới bây giờ, nàng mới cảm nhận được sự khó khăn mà Hoàng Đế đối mặt với nhiều thế lực không có ý tốt trong bóng tối, đến cùng là nhận bao nhiêu áp lực.

Đút đồ ăn cho Hoàng Đế xong, nàng dùng khăn tay chùi nhẹ từng chút ở khóe miệng cho hắn.

Người vốn liên tục ngủ mê đột nhiên đưa tay cầm lấy cổ tay nàng. Tiết Tĩnh Xu sợ hết hồn, còn chưa kịp lên tiếng, thì đã thấy Hoàng Đế mở miệng nói: "Có chút nhạt."

Tiết Tĩnh Xu kinh ngạc nhìn hắn.

Hoàng Đế mở mắt ra, hai mắt tĩnh mịch sít sao nhìn chằm chằm Tiết Tĩnh Xu, chậm rãi cầm lấy cánh tay của nàng.

Tiết Tĩnh Xu cảm thấy hốc mắt nóng lên, cắn môi dưới nhịn xuống, ngồi không nhúc nhích.

Hoàng Đế thở dài ngồi dậy ôm lấy Hoàng Hậu của hắn vào lòng, môi hôn búi tóc của Tiết Tĩnh Xu, thấp giọng nói không ra hơi: "Là ta không tốt, khiến cho Mạn Mạn chịu ủy khuất."

Tiết Tĩnh Xu dùng sức níu lấy tà áo hắn, sau một hồi mới nhắm mắt lại, nước mắt cứ thế rơi xuống.

Trong một khắc này, tất cả hoang mang cùng bất lực dồn về, những ngày này tâm tình khẩn trương cuối cùng cũng được xoa dịu. Nàng giống như hài tử mất phương hướng, trải qua trăm nghìn cay đắng, cuối cùng trở về được vòng tay ấm áp khoan dung thuộc về nàng, mặc cho bên ngoài gió mưa buồn bả tiêu điều cũng không liên quan tới nàng.

Nhưng mà vào lúc này Hoàng Đế lại cảm thấy sợ.

Từ lúc Hoàng Đế bắt đầu hiểu chuyện, Lệ Phi mẫu thân của hắn cũng đã thất sủng, nhà ngoại sớm đã điêu tàn, không có bất kỳ người nào có thể làm chỗ dựa cho hắn, hắn học được cách yếu thế, ẩn nhẫn, xem xét thời thế.

Chính bởi vì nhẫn nại, mới khiến cho hắn ở trong việc tranh đoạt của các vị Hoàng tử bảo toàn chính mình. Cũng làm cho hắn đối mặt với việc mẹ đẻ không được sủng, nhà ngoại thất thế không bị cho là đối thủ, không hề có phần thắng nên bất luận kẻ nào cũng không xem trọng – đã trở thành người thắng cuối cùng.

Trước giờ Hoàng Đế không dám cho rằng thực lực của mình cường đại đến cỡ nào, chẳng qua hắn đăng cơ cũng chỉ năm sáu năm, mấy Hoàng tử trước kia cùng với nhà ngoại của bọn họ, đánh hạ căn cơ của nhau cũng mất vài chục năm. Nên lần bày bố trí thế lực mai phục, cũng không phải một sớm một chiều là có thể thanh lý sạch sẽ.

Từ mấy năm trước hắn đã chuẩn bị xong, cho An Thân vương hy vọng, có cơ hội bộc lộ dã tâm, sau đó thời dịp thời cơ đem tất cả những người ẩn nấp của các thế lực một lưới bắt hết.

Vì thế hắn không tiếc lấy thân mạo hiểm.

Chuyện xấu duy nhất là so với nhiều năm trước lúc mưu đoạt giang sơn là một mình, nhưng hôm nay bên cạnh hắn lại có một người tuyệt đối không thể mất đi. Hắn đem kế hoạch của mình bỏ đi, thay đổi liên tục không biết bao nhiêu lần, cho đến khi đảm bảo Hoàng Hậu có thể bình yên vô sự, hắn mới dám nhắm mắt lại.

Nhưng mà một khắc này, thời điểm ôm lấy Hoàng Hậu một lần nữa, hắn lại sợ hãi.

Nếu như để cho hắn làm lại, dù biết rõ phương pháp này là hữu hiệu và nhanh chóng nhất, hắn tuyệt đối cũng sẽ không dùng. Bởi vì hắn phát hiện, so với những thứ hắn có, điều duy nhất hắn không thể chịu đựng được khi mất đi chính là Hoàng Hậu.

Tiết Tĩnh Xu cảm giác được Hoàng Đế ôm nàng rất chặt, lực đạo kia giống như đang khảm nàng vào trong xương cốt, nàng cũng dùng sức ôm chặt Hoàng Đế, hai người không ai nói chuyện.

Đột nhiên trên xà nhà có một thân ảnh nhảy ra.

Hoàng Đế vô thức đem Hoàng Hậu bảo vệ ở sau lưng, hơn nữa dùng chăn mềm bọc kỹ nàng lại, mới nhìn đến người này.

Trong miệng Lệ Đông Quân ngậm cành cỏ khô, nói: "Thời điểm không sai biệt lắm."

Hoàng Đế lại hỏi hắn: "Lệ Tướng quân đến khi nào?"

Lệ Đông Quân nói: "Lúc hai người đang ôm nhau."

Hoàng Đế nhíu mày: "Tướng quân đến thật sự là trùng hợp."

Không biết là Lệ Đông Quân không có nghe được ý mỉa mai của hắn hay không, hay là nghe ra nhưng cũng không quan tâm, chỉ nói: "Sư đệ nói hôm nay có thể ngài sẽ tỉnh."

Hoàng Đế gật đầu: "Phan Thần y liệu sự như thần."

Hắn quay đầu lại nhìn Tiết Tĩnh Xu, nhẹ nhàng sờ mặt nàng, nói: "Mạn Mạn ngủ một giấc cho ngon, ta ra ngoài một chuyến, chờ nàng tỉnh ngủ ta sẽ trở lại."

Tiết Tĩnh Xu nắm chặt tay hắn không buông ra.

Hoàng Đế liền nói: "Lệ Tướng quân ra ngoài điện chờ một chút."

Lệ Đông Quân nhún vai, cắn cành khô ra ngoài.

Hoàng Đế nhìn hai mắt của Tiết Tĩnh Xu, nhẹ giọng nói: "Mạn Mạn đừng sợ, sự tình rất nhanh sẽ kết thúc, những người bắt nạt nàng một người ta cũng không tha. Trước tiên nàng ngủ một giấc cho ngon, ta rất nhanh sẽ trở lại, được không?"

Hắn nói xong cúi đầu hôn lên trán Tiết Tĩnh Xu một cái.

Tiết Tĩnh Xu lại nhìn hắn rất lâu, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Môi Hoàng Đế theo đó di dời xuống, rơi trên mí mắt nàng, trên chóp mũi, trên môi, triền miên không dứt.

Những ngày này Tiết Tĩnh Xu cũng không nghỉ ngơi đủ tốt, coi như là ngủ nhưng lông mày vẫn nhíu chặt, nay tảng đá trong lòng đã được bỏ xuống, lại được Hoàng Đế ôm trong ngực trấn an, cuối cùng cũng ngủ.

Hoàng Đế cẩn thận đặt nàng xuống, đắp kín mền, lại ngồi ở bên giường nhìn nàng trong chốc lát, mới đứng dậy thay triều phục, sải bước rời đi.

Trên triều đình, Long ỷ trống không.

An Thân vương đứng ở dưới điện, phía sau hắn là văn võ bá quan.

Lại có người bước ra khỏi hàng, khẩn cầu An Thân vương vì suy nghĩ cho giang sơn xã tắc mà đại diện triều chính.

Lời vừa nói ra sau lưng hắn có không ít người ủng hộ, nhưng lại có nhiều đại thần vẫn còn trầm mặc.

An Thân vương nhìn lên chiếc Long ỷ kia, hắn đã nhẫn nại rất lâu, hôm nay đã là cực hạn của hắn.

Những đại đang thần trầm mặc kia hắn cũng chẳng hề để ý. Chỉ cần Hoàng huynh một ngày bất tỉnh, thì đại sự quốc gia cần phải có người xử lý, hiện tại trong số những Hoàng tử còn lại của Phụ hoàng cũng chỉ có hắn đảm đương nổi vị trí này, chỉ nhiêu đây người không đồng ý hắn chẳng lẽ lại đi ủng hộ lão Thập được cung nữ sinh ra?

Cho dù bọn họ có không cam tâm đi nữa, sớm muộn gì cũng phải cam tâm tình nguyện quỳ xuống trước mặt hắn, hô lên vạn tuế.

Phía sau hắn lại có người một lần nữa quỳ thỉnh cầu.

Thần sắc An Thân vương thương xót lại không thể làm gì, đi về phía trước một bước xoay người lại, đang muốn bất đắc dĩ ngồi xuống, lại đột nhiên trợn to hai mắt, gắt gao nhìn chằm chằm một thân long bào màu vàng sáng chói kia bước vào.

"Hoàng thượng giá lâm – –"

------------------------

TiểuPi:

- Tácgiả: AnThânvương, đến đây là cậu đã hết vai, có thể ra nghỉ đượcrồi.:)

- AnThânvương: TMD! Bổn vươngcònchưađặtmônglênđượclongỷ, bổnvươngkhôngcamtâm a~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện