Y chợt nảy lòng trẻ con, có ý muốn trêu chọc Thủy Nhu Thanh, nghĩ bụng mình cứ ngầm bám theo xem cô nhóc này hành động thế nào, ngày mai sẽ nói là đêm qua nằm mơ thấy có người nửa đêm đột nhập vào nhà dân, ắt hẳn sẽ khiến cô nhóc phải nghi thần nghi quỷ một trận. Y không muốn để Thủy Nhu Thanh phát hiện ra mình, vì thế mới không nhảy qua tường mà dán sát thân mình vào tường giống như một con rắn rồi nhẹ nhàng bò xuống dưới, đột nhập vào trong sân. Cách này tưởng chừng đơn giản nhưng thực ra có yêu cầu rất cao đối với sự dẻo dai và sức lực của bản thân, nếu không thể khống chế cơ thịt toàn thân một cách thuần thục thì khó lòng làm được. Để đề phòng bị kẻ dạ hành đột nhập, trên tường được gài rất nhiều chuông đồng và đinh sắt, nhưng tất cả đều bị Lâm Thanh dùng thủ pháp xảo diệu triệt bỏ mà không làm phát ra dù chỉ một tiếng động. Tuy việc này có hơi rắc rối nhưng y không hề ngần ngại, ngược lại còn cảm thấy thích thú vì đã lâu lắm rồi mới được làm những việc như thế.
Không gian phía sau bức tường cực kỳ thoáng đãng, còn có thủy tạ đình đài, thì ra là hậu hoa viên của tòa phủ đệ. Lúc này đã là canh ba, giữa nơi hậu hoa viên tối mịt này chỉ có tiếng gió thổi vi vu cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.
Thủy Nhu Thanh nấp phía sau cây cột trong một ngôi đình nhỏ, lén quan sát dãy nhà phía trước, thấy có một gian phòng thấp thoáng ánh đèn, trong lòng cả mừng, đoán chừng muộn thế này rồi mà người trong phòng còn chưa ngủ, ắt là đang bàn chuyện quan trọng. Sau khi hít thở vài hơi, nàng điều chỉnh lại nhịp tim đang rộn rã, rón rén tiến về phía căn phòng đang sáng đèn kia. Dù sao nàng cũng chưa có mấy kinh nghiệm giang hồ, lại quá tự tin vào võ công của bản thân nên cho rằng không người nào phát hiện ra mình, đâu hay Lâm Thanh vẫn luôn bám theo phía sau.
Lâm Thanh đi theo Thủy Nhu Thanh đến chỗ cách căn phòng kia chừng mấy bước chân thì dừng lại, thấy Thủy Nhu Thanh nấp dưới ô cửa sổ ghé tai lắng nghe, nghĩ bụng tiểu cô nương này quá to gan, chắc hẳn đã nghĩ trong Cầm Thiên bảo toàn là hạng bất tài.
Nhưng y cũng không nhắc nhở Thủy Nhu Thanh mà nấp phía sau một cây cột lớn trên hành lang, vận công vào tai, nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng: “Việc này xin phiền Lỗ hương chủ bẩm báo với Long bảo chủ. Với sự tinh minh của Long bảo chủ, nhất định sẽ có được sự phán đoán chính xác về tình hình trong võ lâm hiện nay, không tin vào lời của kẻ tiểu nhân.” Lâm Thanh cảm thấy giọng nói này hơi quen tai nhưng chưa kịp suy nghĩ kĩ đã lại nghe thấy một người khác cười khan mấy tiếng, nói: “Xin Quan huynh cứ yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ chuyển lời. Có điều, việc Long bảo chủ đưa ra quyết định thế nào, tiểu đệ thực khó mà đoán trước được.” Người này chắc hẳn chính là hương chủ Lỗ Tử Dương của Cầm Thiên bảo, Lâm Thanh nghe thấy hắn nói hai chữ “Quan huynh”, trong đầu liền lóe lên ánh linh quang, đã nghĩ ra chủ nhân của giọng nói khàn khàn kia chính là Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt trong Bát phương danh động, kẻ được cho là có tài ăn trộm thiên hạ vô song.
Lâm Thanh thầm cười lạnh. Quan Minh Nguyệt vốn là người thuộc hệ phái Thái tử, bây giờ xuất hiện trong thành Phù Lăng này không cần hỏi cũng biết là vì chuyện Thái thân vương và Cầm Thiên bảo có khả năng liên minh với nhau. Tiếc là y đã đến chậm một bước, không thể nghe được Quan Minh Nguyệt muốn nhờ Lỗ Tử Dương chuyển lời gì cho Long phán quan, nhưng đoán chừng chắc cũng chỉ là nói rõ những chỗ lợi hại bên trong hoặc là nói xấu Thái thân vương mấy lời. Y biết tai mắt Diệu thủ vương rất thính, ngầm lo lắng thay cho Thủy Nhu Thanh. Tất nhiên không phải y sợ bị người ta phát hiện rồi không thể thoát thân, bởi y và Diệu thủ vương vốn chẳng có giao tình gì, cùng lắm là trở mặt rồi giao chiến một phen. Chỉ là một khi tung tích bị bại lộ, y sẽ không thăm dò được tin tức gì có giá trị nữa.
Quan Minh Nguyệt hỏi: “Tề Bách Xuyên còn chưa liên lạc với các vị sao?”
Lỗ Tử Dương vẫn trả lời bằng giọng bình thản, chẳng có vẻ gì là nôn nóng: “Tề thần bổ hôm nay vừa tới thành Phù Lăng đã lập tức qua chỗ quan phủ rồi, còn chưa đến nơi đây.” Rồi hắn lại cười lạnh một tiếng. “Một tháng trước, y đã gửi thư cho Long bảo chủ hẹn gặp tại gò Thất Lý ngoài thành, tất nhiên không cần phải để tâm tới những nhân vật nhỏ như ta làm gì.” Lâm Thanh nghe tới đây thì thầm chấn động, thì ra Thái thân vương đã hẹn trước với Long phán quan rồi, mà nghe ý của Lỗ Tử Dương thì Long phán quan cũng sẽ đến thành Phù Lăng trong hai ngày tới. Chắc hẳn vì muốn tránh tai mắt của người ta cho nên Tề Bách Xuyên mới không trực tiếp đến Cầm Thiên bảo.
“Thần bổ?” Quan Minh Nguyệt cũng cười lạnh một tiếng. “Mấy năm nay, Tề Bách Xuyên ỷ rằng mình là thủ hạ của Hồng Tu La mà tác oai tác phúc, chẳng biết trời cao đất dày, đừng nói là Lỗ huynh, ngay khi ở kinh sư nhìn thấy bọn ta mà hắn cũng kiêu ngạo vô cùng, không coi ai ra gì.” Sau đó, hắn lại hạ thấp giọng, nói: “Nghe nói hôm nay ở Tam Hương các, Tề Bách Xuyên đã trêu chọc phải Ám khí vương Lâm Thanh.”
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Tin tức của Quan huynh đúng là nhanh nhạy thật. Mấy hôm nay, không biết vì cớ gì mà các lộ nhân mã giống như đã hẹn sẵn với nhau, cùng kéo đến thành Phù Lăng. Ám khí vương đã mấy năm không xuất hiện trên giang hồ, không ngờ cũng đến đây tham gia náo nhiệt. Ta nghe tin báo nguyên nhân của cuộc xích mích là Trát Phong nói xấu Lạc Thanh U khiến Ám khí vương nổi giận, nhưng lại giao thủ với Liễu Đào Hoa trước. Còn may là Ám khí vương đã nương tay, không đả thương người nào.”
Quan Minh Nguyệt cất giọng lạnh lùng: “Lâm Thanh dám buông lời khiêu chiến với Minh Tướng quân, còn có thể thoát thân khỏi trùng vây của Minh Tướng quân, thiên hạ có mấy người so được? Ta thấy Tề Bách Xuyên đúng là đã chán sống rồi.”
“Quan huynh nói phải lắm!” Lỗ Tử Dương phụ họa theo. “Ám khí vương cũng mới tới thành Phù Lăng hôm nay, hơn nữa còn không ẩn giấu hành tung, ta đã lệnh cho thủ hạ không được làm kinh động đến y. Tuy Cầm Thiên bảo bọn ta chưa chắc đã sợ y nhưng thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, gặp phải loại đại ma đầu mừng giận thất thường thế này, có thể không trêu chọc đến là tốt nhất.” Lâm Thanh nghe bọn họ nói tới mình thì lại càng chăm chú hơn, thấy Lỗ Tử Dương nói vậy liền ngây người, không ngờ lời khiêu chiến với Minh Tướng quân sáu năm trước không những đã khiến mình trở thành đại ma đầu trong mắt người trên giang hồ, còn được tặng kèm lời bình mừng giận thất thường nữa, trong lòng chỉ biết cười khổ.
“Lỗ huynh đề cao Ám khí vương quá rồi. Lâm Thanh chẳng qua chỉ lớn gan một chút mà thôi, chứ nếu nói tới võ công thì đừng nói là Minh Tướng quân, cho dù giao thủ với Long phán quan y cũng chưa chắc đã làm gì được.” Trong lời của Quan Minh Nguyệt thấp thoáng vẻ ghen tỵ. Cũng khó trách hắn lại cảm thấy khó chịu, bởi Lâm Thanh vốn ngang danh với hắn trong Bát phương danh động, nhưng giờ đây lại vì lời khiêu chiến với Minh Tướng quân mà danh tiếng vang rền, trở thành một trong số ít những cao thủ cấp bậc tông sư trong thiên hạ, những người khác trong Bát phương danh động tất nhiên đều không phục.
Lỗ Tử Dương cười khà khà một tiếng. “Lâm Thanh năm xưa giết chết Đăng bình vương Cố Thanh Phong, đã là khâm phạm của triều đình, Tề Bách Xuyên thân là thần bổ mà lại chỉ có thể giả vờ như không nhận ra thân phận của Lâm Thanh, sự nhẫn nại như thế thực khiến người ta khâm phục.” Lâm Thanh nghe tới đây liền hơi cau mày. Lỗ Tử Dương cố ý nhắc tới việc này trước mặt Diệu thủ vương, lại dùng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên là không mang ý tốt.
“Vậy thì sao?” Quan Minh Nguyệt quả nhiên đã bị lời của Lỗ Tử Dương làm cho nổi giận, giọng nói cũng lớn hơn. “Minh Tướng quân đã buông lời với toàn thiên hạ, trước khi y và Ám khí vương quyết đấu, bất kỳ người nào cũng không được phép cản trở. Lời này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nhưng bất cứ ai muốn gây rắc rối cho Ám khí vương cũng phải nghĩ xem liệu mình có phạm phải cái tội danh cản trở cuộc quyết đấu giữa y và Minh Tướng quân không... Hừ, nếu không phải vì nguyên cớ này, ta sẽ là người đầu tiên đi tìm Lâm Thanh báo thù cho Cố Thanh Phong.”
Lỗ Tử Dương khẽ cười khan một tiếng. “Quan huynh tất nhiên là có cái thực lực này. Huống chi trong Bát phương danh động ở kinh sư, người nào mà không phải hạng tâm cao khí ngạo, buông mắt nhìn khắp thiên hạ, người dám công nhiên bất chấp mệnh lệnh của Minh Tướng quân đi truy bắt Ám khí vương cũng chỉ có một mình Truy bổ vương Lương Thần thôi.” Hắn chợt hạ thấp giọng, nói: “Quan huynh không cần tính toán với Ám khí vương làm gì. Tề Bách Xuyên sau khi quay về lại bị gã lạt ma Trát Phong kia mỉa mai một hồi, đang hết sức khó chịu, thực khó lòng nuốt nổi cơn giận này. Đám bổ đầu bọn hắn tự có phương pháp truyền tin liên lạc riêng, chắc lúc này đã đi liên hệ với Truy bổ vương rồi.”
Quan Minh Nguyệt thấy Lỗ Tử Dương tuy bề ngoài khen ngợi Bát phương danh động nhưng thực tế thì lại nâng Truy bổ vương Lương Thần lên một bậc, dường như ám chỉ rằng mình chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Thanh, trong lòng trào dâng rất nhiều cảm xúc nhưng lại không phát tác được, đành hậm hực nói: “Nếu Lâm Thanh mà dám trêu chọc đến ta, ta cũng chẳng thèm quan tâm đến mệnh lệnh của Minh Tướng quân làm gì.”
Lỗ Tử Dương cười hà hà một tiếng, chuyển chủ đề: “Nếu Quan huynh có lòng, ta có thể an bài cho huynh đi gặp bảo chủ trước.”
Quan Minh Nguyệt cả mừng, nói: “Đã như vậy, việc này xin làm phiền Lỗ huynh. Tốt nhất là vào ngày mai hoặc ngày kia, nếu ta có thể gặp được Long bảo chủ trước Tề Bách Xuyên thì thực là tốt quá!”
Dường như Lỗ Tử Dương đã đưa tay khẽ vỗ vai Quan Minh Nguyệt. “Quan huynh yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức. Dù sao Thái tử xưa nay cũng luôn chiếu cố cho Cầm Thiên bảo ta, hơn nữa chỉ riêng việc Diệu thủ vương đích thân tới thành Phù Lăng cũng đã đủ khiến bảo chủ phải nể mặt rồi.”
Quan Minh Nguyệt nghe thấy lời tâng bốc như vậy liền cất tiếng cười vang. “Quan mỗ xin cảm tạ ân tình. Nếu ngày sau Lỗ huynh có rảnh tới kinh sư, ta nhất định sẽ dốc lòng khoản đãi.” Hắn hạ thấp giọng nói một câu gì đó, sau đó liền cùng Lỗ Tử Dương cất tiếng cười dâm dật, chắc hắn vừa nói đến cô nương nào đó đang nổi danh trong chốn lầu xanh ở kinh sư.
Lâm Thanh nghĩ bụng, tay Long phán quan này đúng là kiêu ngạo, tuy Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt mắt để trên trán nhưng ở kinh sư cũng được tính là một nhân vật, trong giang hồ cũng khá có danh tiếng, vậy mà muốn gặp hắn một lần cũng khó như vậy, còn phải đi làm thân bắt chuyện với một gã hương chủ của Cầm Thiên bảo. Đoán chừng Quan Minh Nguyệt đã buông lời nói khoác trước mặt Thái tử, mãi sau khi tới thành Phù Lăng này rồi mới biết phép vua thua lệ làng, do đó đành miễn cưỡng thu lại mấy phần ngạo khí, trở nên cẩn thận, dè dặt, không dám ngang ngược làm bừa. Đến lúc này Lâm Thanh lại càng thêm coi thường nhân cách của Quan Minh Nguyệt.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng y chợt nổi lên mối nghi ngờ. Tên Lỗ Tử Dương này nói năng có mềm có cứng, cười nụ giấu dao, vừa khiêu khích, xúi giục mà lại vừa vỗ về, tâng bốc, khiến cho đường đường là Diệu thủ vương mà cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Một nhân vật như vậy mà ở Cầm Thiên bảo lại chỉ là một hương chủ, thực khiến người ta khó lòng tin nổi. Chẳng lẽ mình xưa nay vẫn coi thường hắn sao?
Quan Minh Nguyệt nói: “Giờ đã quá canh ba, tiểu đệ xin được cáo từ. Tiểu đệ trọ tại khách điếm Vân Trung ở thành nam, nếu Lỗ huynh có tin tức gì xin hãy tới đó thông báo.”
Lỗ Tử Dương khách sáo cất tiếng: “Đã muộn thế này rồi, trọ tại khách điếm e là không được thoải mái, chi bằng Quan huynh hãy qua đêm ở đây rồi ngày mai đi cũng không muộn.”
Quan Minh Nguyệt thở dài, nói: “Tiểu đệ còn có mấy người huynh đệ đi cùng, không thể không quay về để ý đến họ một chút. Đợi chuyện này xong rồi, cho dù Lỗ huynh không nói, tiểu đệ cũng phải dày mặt xin Lỗ huynh đưa đi dạo chơi trong thành Phù Lăng một phen.” Rồi hắn lại cất cao giọng: “Ninh tiên sinh thân thể không thoải mái, không cần phải tiễn, xin cứ nghỉ ngơi trước, đợi vài hôm nữa Quan mỗ sẽ lại tới vấn an.”
Một giọng nói nghe có vẻ rất yếu ớt hờ hững vang lên: “Quan huynh đi chậm rãi. Hôm nay thân thể ta hơi mệt, không thể tận hứng với Diệu thủ vương, thực là thất lễ!”
Tới lúc này Lâm Thanh mới giật mình cả kinh, thì ra trong phòng còn có một người khác, vậy mà mãi tới khi nghe thấy giọng nói của hắn thì y mới phát hiện. Tuy đây một phần là bởi tâm tư của y đều đặt vào cuộc đối thoại giữa hai người Quan, Lỗ nhưng người này có thể ẩn giấu bản thân tốt như vậy, quả thực là một cao thủ hiếm có.
Nghe khẩu khí của Quan Minh Nguyệt, người này chắc hẳn chính là sư gia Ninh Hồi Phong, kẻ có địa vị chỉ dưới Long phán quan trong Cầm Thiên bảo, được người ta gọi là “bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng thủ xuất”. Nghe nói Ninh Hồi Phong quanh năm mắc đủ thứ bệnh, mỗi ngày phải uống mấy chục thang thuốc, biệt hiệu “bệnh tòng khẩu nhập[19]” là từ đây mà ra. Mà hắn quản lý các sự vụ lớn nhỏ trong Cầm Thiên bảo, là một nhân vật có thực quyền, nghe nói cứ mỗi dịp cuối tháng đều phải báo cho Long phán quan mọi việc lớn nhỏ xảy ra tại Cầm Thiên bảo, ngay đến việc có tên lâu la đã tát vợ một cái vào ngày nào, giờ nào cũng không bỏ sót. Thêm vào đó, hai môn võ công sở trường của hắn là Bách Bệnh kiếm pháp và Thiên Sang trảo công cũng hiếm có địch thủ, do đó mới được người ta gọi là “họa tòng thủ xuất[20]”.
[19] . Bệnh vào từ miệng - DG.
[20] . Họa ra từ tay - DG.
Theo lời đồn trên giang hồ, Ninh Hồi Phong là một nhân vật cực kỳ khó đối phó, nhưng Lâm Thanh thực không ngờ hắn vẫn luôn ở trong phòng mà mãi tới vừa rồi mới nói ra câu đầu tiên.
Lâm Thanh liếc mắt thấy Thủy Nhu Thanh dường như hơi rùng mình, hiển nhiên cô nhóc cũng rất kinh ngạc khi phát hiện trong phòng còn có một người khác là Ninh Hồi Phong.
Quan Minh Nguyệt và Ninh Hồi Phong khách sáo với nhau mấy câu rồi Lỗ Tử Dương nói: “Đêm khuya đường tối, để ta tiễn Quan huynh một đoạn.”
“Két” một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, Quan Minh Nguyệt cất bước ra ngoài trước. Thân hình hắn thấp nhỏ, đó là thành quả của việc tập trung tu luyện thuật súc cốt nhiều năm.
Trong khoảnh khắc ngay trước khi Quan Minh Nguyệt đẩy cửa phòng ra, Thủy Nhu Thanh đã như một con én nhỏ lao vào màn đêm, không phát ra tiếng động nào. Lâm Thanh cũng thay đổi vị trí, thần bất tri quỷ bất giác nấp bên trên một giàn hoa được đặt ngay cạnh hành lang. Từ góc độ của y hiện tại thì có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ cửa phòng và nơi Thủy Nhu Thanh ẩn nấp.
Lỗ Tử Dương theo sau ra ngoài, đoạn khép cửa phòng lại. Đứng ngay ngoài cửa, Quan Minh Nguyệt có chút do dự, cuối cùng nói: “Nguyên một tòa phủ trạch lớn thế này mà Lỗ huynh không phái người tuần tra, lẽ nào không sợ có “quân tử leo xà nhà” ghé thăm sao?”
Lỗ Tử Dương cười rộ. “Tổ tông của lũ “quân tử leo xà nhà” trong thiên hạ này là Diệu thủ vương đang ở đây, còn có ai dám tới?” Quan Minh Nguyệt mỉm cười không nói gì, hai người chậm rãi đi xa.
Trong lòng Lâm Thanh máy động, biết rằng Quan Minh Nguyệt đã phát hiện ra Thủy Nhu Thanh, chỉ vì không đoán chắc được cô nhóc có phải là người của Lỗ Tử Dương hay không cho nên mới không nói gì. Phải biết rằng tình hình trong thành Phù Lăng hiện tại đang rất vi diệu, quan hệ giữa các bên phức tạp vô cùng, ai cũng giấu giếm tâm cơ, không chịu để lộ suy nghĩ thật của mình cho người khác biết.
Y ngẫm lại những hành vi, cử chỉ của Quan Minh Nguyệt, trong lòng bất giác nổi lên rất nhiều điều nghi hoặc. E là Quan Minh Nguyệt cũng chỉ cố ý làm ra vẻ thô lỗ, không có tâm cơ gì, bị Lỗ Tử Dương đùa bỡn. Dù sao y cũng từng có thời gian tiếp xúc với Quan Minh Nguyệt, biết tâm tính hắn giảo hoạt, là một con cáo già lõi đời, đâu lại bị đôi ba lời của Lỗ Tử Dương làm cho nổi nóng? Huống chi, hắn được Thái tử phái tới làm chuyện lớn như vậy, há lại có thể dễ dàng bị người ta lừa dối? Có điều, không rõ vừa rồi có phải Quan Minh Nguyệt muốn cho Lỗ Tử Dương và Ninh Hồi Phong xem trò hay vì biết rằng ngoài cửa có người nghe lén nên mới cố ý diễn một vở kịch như vậy chăng?
Lâm Thanh nhất thời không thể hiểu rõ, liền nhủ thầm chi bằng bây giờ hãy quay về rồi thương lượng với Trùng đại sư, bỗng nghe Ninh Hồi Phong cất tiếng ngâm trong phòng: “Thần phong ngự linh. Chẩm quá kiền khôn. Viêm nhật đương đạo. Hồng trần trì bôi.”
Lâm Thanh không hiểu bốn câu như thơ mà không phải thơ này rốt cuộc là có ý gì, lại nghĩ dù có nán lại đây thêm cũng không thể nghe được tin tức gì nữa, đang tính xem có nên thông báo cho Thủy Nhu Thanh cùng rời đi hay không, trong lòng đột nhiên xuất hiện điềm báo, y liền không còn cố kỵ việc để lộ hành tung nữa mà nhảy vọt xuống từ trên giàn hoa, lao về phía Thủy Nhu Thanh, đoạn vung tay túm lấy cổ áo của cô nhóc, vận kình kéo cô nhóc về phía sau.
Theo sau tiếng kêu kinh hãi của Thủy Nhu Thanh, một bàn tay trắng nõn đột nhiên xuyên thủng bức tường của căn phòng, thò ra ngoài, nơi ngón tay giữa có đeo một chiếc nhẫn lớn làm bằng ngọc bích phát ra ánh sáng cực kỳ quỷ dị dưới đêm trăng.
Không gian phía sau bức tường cực kỳ thoáng đãng, còn có thủy tạ đình đài, thì ra là hậu hoa viên của tòa phủ đệ. Lúc này đã là canh ba, giữa nơi hậu hoa viên tối mịt này chỉ có tiếng gió thổi vi vu cùng tiếng côn trùng kêu rả rích.
Thủy Nhu Thanh nấp phía sau cây cột trong một ngôi đình nhỏ, lén quan sát dãy nhà phía trước, thấy có một gian phòng thấp thoáng ánh đèn, trong lòng cả mừng, đoán chừng muộn thế này rồi mà người trong phòng còn chưa ngủ, ắt là đang bàn chuyện quan trọng. Sau khi hít thở vài hơi, nàng điều chỉnh lại nhịp tim đang rộn rã, rón rén tiến về phía căn phòng đang sáng đèn kia. Dù sao nàng cũng chưa có mấy kinh nghiệm giang hồ, lại quá tự tin vào võ công của bản thân nên cho rằng không người nào phát hiện ra mình, đâu hay Lâm Thanh vẫn luôn bám theo phía sau.
Lâm Thanh đi theo Thủy Nhu Thanh đến chỗ cách căn phòng kia chừng mấy bước chân thì dừng lại, thấy Thủy Nhu Thanh nấp dưới ô cửa sổ ghé tai lắng nghe, nghĩ bụng tiểu cô nương này quá to gan, chắc hẳn đã nghĩ trong Cầm Thiên bảo toàn là hạng bất tài.
Nhưng y cũng không nhắc nhở Thủy Nhu Thanh mà nấp phía sau một cây cột lớn trên hành lang, vận công vào tai, nghe thấy một giọng nói khàn khàn vang lên trong phòng: “Việc này xin phiền Lỗ hương chủ bẩm báo với Long bảo chủ. Với sự tinh minh của Long bảo chủ, nhất định sẽ có được sự phán đoán chính xác về tình hình trong võ lâm hiện nay, không tin vào lời của kẻ tiểu nhân.” Lâm Thanh cảm thấy giọng nói này hơi quen tai nhưng chưa kịp suy nghĩ kĩ đã lại nghe thấy một người khác cười khan mấy tiếng, nói: “Xin Quan huynh cứ yên tâm, tiểu đệ nhất định sẽ chuyển lời. Có điều, việc Long bảo chủ đưa ra quyết định thế nào, tiểu đệ thực khó mà đoán trước được.” Người này chắc hẳn chính là hương chủ Lỗ Tử Dương của Cầm Thiên bảo, Lâm Thanh nghe thấy hắn nói hai chữ “Quan huynh”, trong đầu liền lóe lên ánh linh quang, đã nghĩ ra chủ nhân của giọng nói khàn khàn kia chính là Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt trong Bát phương danh động, kẻ được cho là có tài ăn trộm thiên hạ vô song.
Lâm Thanh thầm cười lạnh. Quan Minh Nguyệt vốn là người thuộc hệ phái Thái tử, bây giờ xuất hiện trong thành Phù Lăng này không cần hỏi cũng biết là vì chuyện Thái thân vương và Cầm Thiên bảo có khả năng liên minh với nhau. Tiếc là y đã đến chậm một bước, không thể nghe được Quan Minh Nguyệt muốn nhờ Lỗ Tử Dương chuyển lời gì cho Long phán quan, nhưng đoán chừng chắc cũng chỉ là nói rõ những chỗ lợi hại bên trong hoặc là nói xấu Thái thân vương mấy lời. Y biết tai mắt Diệu thủ vương rất thính, ngầm lo lắng thay cho Thủy Nhu Thanh. Tất nhiên không phải y sợ bị người ta phát hiện rồi không thể thoát thân, bởi y và Diệu thủ vương vốn chẳng có giao tình gì, cùng lắm là trở mặt rồi giao chiến một phen. Chỉ là một khi tung tích bị bại lộ, y sẽ không thăm dò được tin tức gì có giá trị nữa.
Quan Minh Nguyệt hỏi: “Tề Bách Xuyên còn chưa liên lạc với các vị sao?”
Lỗ Tử Dương vẫn trả lời bằng giọng bình thản, chẳng có vẻ gì là nôn nóng: “Tề thần bổ hôm nay vừa tới thành Phù Lăng đã lập tức qua chỗ quan phủ rồi, còn chưa đến nơi đây.” Rồi hắn lại cười lạnh một tiếng. “Một tháng trước, y đã gửi thư cho Long bảo chủ hẹn gặp tại gò Thất Lý ngoài thành, tất nhiên không cần phải để tâm tới những nhân vật nhỏ như ta làm gì.” Lâm Thanh nghe tới đây thì thầm chấn động, thì ra Thái thân vương đã hẹn trước với Long phán quan rồi, mà nghe ý của Lỗ Tử Dương thì Long phán quan cũng sẽ đến thành Phù Lăng trong hai ngày tới. Chắc hẳn vì muốn tránh tai mắt của người ta cho nên Tề Bách Xuyên mới không trực tiếp đến Cầm Thiên bảo.
“Thần bổ?” Quan Minh Nguyệt cũng cười lạnh một tiếng. “Mấy năm nay, Tề Bách Xuyên ỷ rằng mình là thủ hạ của Hồng Tu La mà tác oai tác phúc, chẳng biết trời cao đất dày, đừng nói là Lỗ huynh, ngay khi ở kinh sư nhìn thấy bọn ta mà hắn cũng kiêu ngạo vô cùng, không coi ai ra gì.” Sau đó, hắn lại hạ thấp giọng, nói: “Nghe nói hôm nay ở Tam Hương các, Tề Bách Xuyên đã trêu chọc phải Ám khí vương Lâm Thanh.”
Lỗ Tử Dương cười, nói: “Tin tức của Quan huynh đúng là nhanh nhạy thật. Mấy hôm nay, không biết vì cớ gì mà các lộ nhân mã giống như đã hẹn sẵn với nhau, cùng kéo đến thành Phù Lăng. Ám khí vương đã mấy năm không xuất hiện trên giang hồ, không ngờ cũng đến đây tham gia náo nhiệt. Ta nghe tin báo nguyên nhân của cuộc xích mích là Trát Phong nói xấu Lạc Thanh U khiến Ám khí vương nổi giận, nhưng lại giao thủ với Liễu Đào Hoa trước. Còn may là Ám khí vương đã nương tay, không đả thương người nào.”
Quan Minh Nguyệt cất giọng lạnh lùng: “Lâm Thanh dám buông lời khiêu chiến với Minh Tướng quân, còn có thể thoát thân khỏi trùng vây của Minh Tướng quân, thiên hạ có mấy người so được? Ta thấy Tề Bách Xuyên đúng là đã chán sống rồi.”
“Quan huynh nói phải lắm!” Lỗ Tử Dương phụ họa theo. “Ám khí vương cũng mới tới thành Phù Lăng hôm nay, hơn nữa còn không ẩn giấu hành tung, ta đã lệnh cho thủ hạ không được làm kinh động đến y. Tuy Cầm Thiên bảo bọn ta chưa chắc đã sợ y nhưng thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện, gặp phải loại đại ma đầu mừng giận thất thường thế này, có thể không trêu chọc đến là tốt nhất.” Lâm Thanh nghe bọn họ nói tới mình thì lại càng chăm chú hơn, thấy Lỗ Tử Dương nói vậy liền ngây người, không ngờ lời khiêu chiến với Minh Tướng quân sáu năm trước không những đã khiến mình trở thành đại ma đầu trong mắt người trên giang hồ, còn được tặng kèm lời bình mừng giận thất thường nữa, trong lòng chỉ biết cười khổ.
“Lỗ huynh đề cao Ám khí vương quá rồi. Lâm Thanh chẳng qua chỉ lớn gan một chút mà thôi, chứ nếu nói tới võ công thì đừng nói là Minh Tướng quân, cho dù giao thủ với Long phán quan y cũng chưa chắc đã làm gì được.” Trong lời của Quan Minh Nguyệt thấp thoáng vẻ ghen tỵ. Cũng khó trách hắn lại cảm thấy khó chịu, bởi Lâm Thanh vốn ngang danh với hắn trong Bát phương danh động, nhưng giờ đây lại vì lời khiêu chiến với Minh Tướng quân mà danh tiếng vang rền, trở thành một trong số ít những cao thủ cấp bậc tông sư trong thiên hạ, những người khác trong Bát phương danh động tất nhiên đều không phục.
Lỗ Tử Dương cười khà khà một tiếng. “Lâm Thanh năm xưa giết chết Đăng bình vương Cố Thanh Phong, đã là khâm phạm của triều đình, Tề Bách Xuyên thân là thần bổ mà lại chỉ có thể giả vờ như không nhận ra thân phận của Lâm Thanh, sự nhẫn nại như thế thực khiến người ta khâm phục.” Lâm Thanh nghe tới đây liền hơi cau mày. Lỗ Tử Dương cố ý nhắc tới việc này trước mặt Diệu thủ vương, lại dùng giọng điệu cười trên nỗi đau của người khác, hiển nhiên là không mang ý tốt.
“Vậy thì sao?” Quan Minh Nguyệt quả nhiên đã bị lời của Lỗ Tử Dương làm cho nổi giận, giọng nói cũng lớn hơn. “Minh Tướng quân đã buông lời với toàn thiên hạ, trước khi y và Ám khí vương quyết đấu, bất kỳ người nào cũng không được phép cản trở. Lời này có thể lớn mà cũng có thể nhỏ, nhưng bất cứ ai muốn gây rắc rối cho Ám khí vương cũng phải nghĩ xem liệu mình có phạm phải cái tội danh cản trở cuộc quyết đấu giữa y và Minh Tướng quân không... Hừ, nếu không phải vì nguyên cớ này, ta sẽ là người đầu tiên đi tìm Lâm Thanh báo thù cho Cố Thanh Phong.”
Lỗ Tử Dương khẽ cười khan một tiếng. “Quan huynh tất nhiên là có cái thực lực này. Huống chi trong Bát phương danh động ở kinh sư, người nào mà không phải hạng tâm cao khí ngạo, buông mắt nhìn khắp thiên hạ, người dám công nhiên bất chấp mệnh lệnh của Minh Tướng quân đi truy bắt Ám khí vương cũng chỉ có một mình Truy bổ vương Lương Thần thôi.” Hắn chợt hạ thấp giọng, nói: “Quan huynh không cần tính toán với Ám khí vương làm gì. Tề Bách Xuyên sau khi quay về lại bị gã lạt ma Trát Phong kia mỉa mai một hồi, đang hết sức khó chịu, thực khó lòng nuốt nổi cơn giận này. Đám bổ đầu bọn hắn tự có phương pháp truyền tin liên lạc riêng, chắc lúc này đã đi liên hệ với Truy bổ vương rồi.”
Quan Minh Nguyệt thấy Lỗ Tử Dương tuy bề ngoài khen ngợi Bát phương danh động nhưng thực tế thì lại nâng Truy bổ vương Lương Thần lên một bậc, dường như ám chỉ rằng mình chưa chắc đã là đối thủ của Lâm Thanh, trong lòng trào dâng rất nhiều cảm xúc nhưng lại không phát tác được, đành hậm hực nói: “Nếu Lâm Thanh mà dám trêu chọc đến ta, ta cũng chẳng thèm quan tâm đến mệnh lệnh của Minh Tướng quân làm gì.”
Lỗ Tử Dương cười hà hà một tiếng, chuyển chủ đề: “Nếu Quan huynh có lòng, ta có thể an bài cho huynh đi gặp bảo chủ trước.”
Quan Minh Nguyệt cả mừng, nói: “Đã như vậy, việc này xin làm phiền Lỗ huynh. Tốt nhất là vào ngày mai hoặc ngày kia, nếu ta có thể gặp được Long bảo chủ trước Tề Bách Xuyên thì thực là tốt quá!”
Dường như Lỗ Tử Dương đã đưa tay khẽ vỗ vai Quan Minh Nguyệt. “Quan huynh yên tâm, ta nhất định sẽ dốc hết sức. Dù sao Thái tử xưa nay cũng luôn chiếu cố cho Cầm Thiên bảo ta, hơn nữa chỉ riêng việc Diệu thủ vương đích thân tới thành Phù Lăng cũng đã đủ khiến bảo chủ phải nể mặt rồi.”
Quan Minh Nguyệt nghe thấy lời tâng bốc như vậy liền cất tiếng cười vang. “Quan mỗ xin cảm tạ ân tình. Nếu ngày sau Lỗ huynh có rảnh tới kinh sư, ta nhất định sẽ dốc lòng khoản đãi.” Hắn hạ thấp giọng nói một câu gì đó, sau đó liền cùng Lỗ Tử Dương cất tiếng cười dâm dật, chắc hắn vừa nói đến cô nương nào đó đang nổi danh trong chốn lầu xanh ở kinh sư.
Lâm Thanh nghĩ bụng, tay Long phán quan này đúng là kiêu ngạo, tuy Diệu thủ vương Quan Minh Nguyệt mắt để trên trán nhưng ở kinh sư cũng được tính là một nhân vật, trong giang hồ cũng khá có danh tiếng, vậy mà muốn gặp hắn một lần cũng khó như vậy, còn phải đi làm thân bắt chuyện với một gã hương chủ của Cầm Thiên bảo. Đoán chừng Quan Minh Nguyệt đã buông lời nói khoác trước mặt Thái tử, mãi sau khi tới thành Phù Lăng này rồi mới biết phép vua thua lệ làng, do đó đành miễn cưỡng thu lại mấy phần ngạo khí, trở nên cẩn thận, dè dặt, không dám ngang ngược làm bừa. Đến lúc này Lâm Thanh lại càng thêm coi thường nhân cách của Quan Minh Nguyệt.
Đúng vào khoảnh khắc ấy, trong lòng y chợt nổi lên mối nghi ngờ. Tên Lỗ Tử Dương này nói năng có mềm có cứng, cười nụ giấu dao, vừa khiêu khích, xúi giục mà lại vừa vỗ về, tâng bốc, khiến cho đường đường là Diệu thủ vương mà cũng phải ngoan ngoãn nghe lời. Một nhân vật như vậy mà ở Cầm Thiên bảo lại chỉ là một hương chủ, thực khiến người ta khó lòng tin nổi. Chẳng lẽ mình xưa nay vẫn coi thường hắn sao?
Quan Minh Nguyệt nói: “Giờ đã quá canh ba, tiểu đệ xin được cáo từ. Tiểu đệ trọ tại khách điếm Vân Trung ở thành nam, nếu Lỗ huynh có tin tức gì xin hãy tới đó thông báo.”
Lỗ Tử Dương khách sáo cất tiếng: “Đã muộn thế này rồi, trọ tại khách điếm e là không được thoải mái, chi bằng Quan huynh hãy qua đêm ở đây rồi ngày mai đi cũng không muộn.”
Quan Minh Nguyệt thở dài, nói: “Tiểu đệ còn có mấy người huynh đệ đi cùng, không thể không quay về để ý đến họ một chút. Đợi chuyện này xong rồi, cho dù Lỗ huynh không nói, tiểu đệ cũng phải dày mặt xin Lỗ huynh đưa đi dạo chơi trong thành Phù Lăng một phen.” Rồi hắn lại cất cao giọng: “Ninh tiên sinh thân thể không thoải mái, không cần phải tiễn, xin cứ nghỉ ngơi trước, đợi vài hôm nữa Quan mỗ sẽ lại tới vấn an.”
Một giọng nói nghe có vẻ rất yếu ớt hờ hững vang lên: “Quan huynh đi chậm rãi. Hôm nay thân thể ta hơi mệt, không thể tận hứng với Diệu thủ vương, thực là thất lễ!”
Tới lúc này Lâm Thanh mới giật mình cả kinh, thì ra trong phòng còn có một người khác, vậy mà mãi tới khi nghe thấy giọng nói của hắn thì y mới phát hiện. Tuy đây một phần là bởi tâm tư của y đều đặt vào cuộc đối thoại giữa hai người Quan, Lỗ nhưng người này có thể ẩn giấu bản thân tốt như vậy, quả thực là một cao thủ hiếm có.
Nghe khẩu khí của Quan Minh Nguyệt, người này chắc hẳn chính là sư gia Ninh Hồi Phong, kẻ có địa vị chỉ dưới Long phán quan trong Cầm Thiên bảo, được người ta gọi là “bệnh tòng khẩu nhập, họa tòng thủ xuất”. Nghe nói Ninh Hồi Phong quanh năm mắc đủ thứ bệnh, mỗi ngày phải uống mấy chục thang thuốc, biệt hiệu “bệnh tòng khẩu nhập[19]” là từ đây mà ra. Mà hắn quản lý các sự vụ lớn nhỏ trong Cầm Thiên bảo, là một nhân vật có thực quyền, nghe nói cứ mỗi dịp cuối tháng đều phải báo cho Long phán quan mọi việc lớn nhỏ xảy ra tại Cầm Thiên bảo, ngay đến việc có tên lâu la đã tát vợ một cái vào ngày nào, giờ nào cũng không bỏ sót. Thêm vào đó, hai môn võ công sở trường của hắn là Bách Bệnh kiếm pháp và Thiên Sang trảo công cũng hiếm có địch thủ, do đó mới được người ta gọi là “họa tòng thủ xuất[20]”.
[19] . Bệnh vào từ miệng - DG.
[20] . Họa ra từ tay - DG.
Theo lời đồn trên giang hồ, Ninh Hồi Phong là một nhân vật cực kỳ khó đối phó, nhưng Lâm Thanh thực không ngờ hắn vẫn luôn ở trong phòng mà mãi tới vừa rồi mới nói ra câu đầu tiên.
Lâm Thanh liếc mắt thấy Thủy Nhu Thanh dường như hơi rùng mình, hiển nhiên cô nhóc cũng rất kinh ngạc khi phát hiện trong phòng còn có một người khác là Ninh Hồi Phong.
Quan Minh Nguyệt và Ninh Hồi Phong khách sáo với nhau mấy câu rồi Lỗ Tử Dương nói: “Đêm khuya đường tối, để ta tiễn Quan huynh một đoạn.”
“Két” một tiếng, cửa phòng được đẩy ra, Quan Minh Nguyệt cất bước ra ngoài trước. Thân hình hắn thấp nhỏ, đó là thành quả của việc tập trung tu luyện thuật súc cốt nhiều năm.
Trong khoảnh khắc ngay trước khi Quan Minh Nguyệt đẩy cửa phòng ra, Thủy Nhu Thanh đã như một con én nhỏ lao vào màn đêm, không phát ra tiếng động nào. Lâm Thanh cũng thay đổi vị trí, thần bất tri quỷ bất giác nấp bên trên một giàn hoa được đặt ngay cạnh hành lang. Từ góc độ của y hiện tại thì có thể nhìn thấy rõ ràng chỗ cửa phòng và nơi Thủy Nhu Thanh ẩn nấp.
Lỗ Tử Dương theo sau ra ngoài, đoạn khép cửa phòng lại. Đứng ngay ngoài cửa, Quan Minh Nguyệt có chút do dự, cuối cùng nói: “Nguyên một tòa phủ trạch lớn thế này mà Lỗ huynh không phái người tuần tra, lẽ nào không sợ có “quân tử leo xà nhà” ghé thăm sao?”
Lỗ Tử Dương cười rộ. “Tổ tông của lũ “quân tử leo xà nhà” trong thiên hạ này là Diệu thủ vương đang ở đây, còn có ai dám tới?” Quan Minh Nguyệt mỉm cười không nói gì, hai người chậm rãi đi xa.
Trong lòng Lâm Thanh máy động, biết rằng Quan Minh Nguyệt đã phát hiện ra Thủy Nhu Thanh, chỉ vì không đoán chắc được cô nhóc có phải là người của Lỗ Tử Dương hay không cho nên mới không nói gì. Phải biết rằng tình hình trong thành Phù Lăng hiện tại đang rất vi diệu, quan hệ giữa các bên phức tạp vô cùng, ai cũng giấu giếm tâm cơ, không chịu để lộ suy nghĩ thật của mình cho người khác biết.
Y ngẫm lại những hành vi, cử chỉ của Quan Minh Nguyệt, trong lòng bất giác nổi lên rất nhiều điều nghi hoặc. E là Quan Minh Nguyệt cũng chỉ cố ý làm ra vẻ thô lỗ, không có tâm cơ gì, bị Lỗ Tử Dương đùa bỡn. Dù sao y cũng từng có thời gian tiếp xúc với Quan Minh Nguyệt, biết tâm tính hắn giảo hoạt, là một con cáo già lõi đời, đâu lại bị đôi ba lời của Lỗ Tử Dương làm cho nổi nóng? Huống chi, hắn được Thái tử phái tới làm chuyện lớn như vậy, há lại có thể dễ dàng bị người ta lừa dối? Có điều, không rõ vừa rồi có phải Quan Minh Nguyệt muốn cho Lỗ Tử Dương và Ninh Hồi Phong xem trò hay vì biết rằng ngoài cửa có người nghe lén nên mới cố ý diễn một vở kịch như vậy chăng?
Lâm Thanh nhất thời không thể hiểu rõ, liền nhủ thầm chi bằng bây giờ hãy quay về rồi thương lượng với Trùng đại sư, bỗng nghe Ninh Hồi Phong cất tiếng ngâm trong phòng: “Thần phong ngự linh. Chẩm quá kiền khôn. Viêm nhật đương đạo. Hồng trần trì bôi.”
Lâm Thanh không hiểu bốn câu như thơ mà không phải thơ này rốt cuộc là có ý gì, lại nghĩ dù có nán lại đây thêm cũng không thể nghe được tin tức gì nữa, đang tính xem có nên thông báo cho Thủy Nhu Thanh cùng rời đi hay không, trong lòng đột nhiên xuất hiện điềm báo, y liền không còn cố kỵ việc để lộ hành tung nữa mà nhảy vọt xuống từ trên giàn hoa, lao về phía Thủy Nhu Thanh, đoạn vung tay túm lấy cổ áo của cô nhóc, vận kình kéo cô nhóc về phía sau.
Theo sau tiếng kêu kinh hãi của Thủy Nhu Thanh, một bàn tay trắng nõn đột nhiên xuyên thủng bức tường của căn phòng, thò ra ngoài, nơi ngón tay giữa có đeo một chiếc nhẫn lớn làm bằng ngọc bích phát ra ánh sáng cực kỳ quỷ dị dưới đêm trăng.
Danh sách chương