Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh vốn kế thừa cái môn phong thanh đạm vô vi của bốn đại gia tộc, chẳng có mấy kiến thức về những điều giả trá trên giang hồ, những lời này của Trùng đại sư và Lâm Thanh khiến bọn họ nghe mà ngơ ngác nhìn nhau, hoàn toàn không ngờ được một việc tưởng chừng như đơn giản hóa ra lại phức tạp đến vậy, dường như còn liên quan tới bốn đại gia tộc nữa.
Hoa Tưởng Dung tò mò hỏi: “Cháu không biết rõ lắm về Mị Vân giáo, chỉ nghe nói bọn họ có sở trường điều khiển độc vật, vẫn luôn bị người ta coi là tà giáo, chẳng rõ có thực lực gì mà có thể đối địch với Cầm Thiên bảo?”
Trùng đại sư biết khá rõ về các bang hội, giáo phái trên giang hồ, bèn chậm rãi giải thích: “Tổng đàn của Mị Vân giáo được đặt tại Đại Lý, Vân Nam, giáo đồ có khoảng ba ngàn, đa phần là các cư dân người Miêu, Di đương địa, trong đó không thiếu các cao thủ dị tộc. Tại ba vùng Vân Nam, Ba Thục, Quý Châu có sức ảnh hưởng rất lớn, do đó mới được liệt vào hàng bốn đại giáo phái đương thế, ngang danh với Vô Niệm tông, Tịnh Trần trai và Vô Thường đạo. Chỉ là sáu năm trước, giáo chủ tiền nhiệm Lục Vũ bất ngờ qua đời, cháu y là Lục Văn Uyên lên kế vị, các nguyên lão trong giáo đều không phục, uy thế của giáo phái cũng vì thế mà giảm đi nhiều. Những năm nay, dưới sự uy hiếp từ Cầm Thiên bảo đã chỉ còn tồn tại thoi thóp, thế lực khó có thể vươn qua bờ sông Xích Thủy. Có điều, con rắn dù có chết cũng vẫn còn nọc độc, đám người tả hữu sứ Đặng Giao, Phùng Phá Thiên cùng với năm đại hộ pháp Lôi Mộc, Phí Thanh Hải, Cảnh Kha, Y Na, Hồng Thiên Dương đều có bản lĩnh ghê gớm, do đó Cầm Thiên bảo dù từ lâu đã muốn trừ bỏ cái gai này nhưng nhất thời vẫn chưa thể đắc thủ. Lần này, Cầm Thiên bảo được Thái thân vương trợ giúp, nếu có thể điều động thêm lực lượng của quan phủ, chỉ sợ Mị Vân giáo sẽ không chống đỡ nổi.” Rồi ông nhìn qua phía Lâm Thanh. “Nơi này thuộc địa bàn của Cầm Thiên bảo, chúng ta không tiện ra mặt đối đầu với Long phán quan, vì thế ta nghĩ, chi bằng hãy bắt tay vào việc này từ Mị Vân giáo. Chỉ cần Cầm Thiên bảo chưa tiêu diệt được Mị Vân giáo, việc liên minh với Thái thân vương sẽ chỉ là một lời nói suông thôi.”
Lâm Thanh khẽ gật đầu. “Vừa hay ta cũng muốn tới Điền Bắc tìm người, việc này cứ giao cho ta là được.”
Nói chuyện tới đây, Lâm Thanh và Trùng đại sư đồng thời phát hiện ra điều gì đó, bèn đưa mắt nhìn nhau rồi cùng tung người lao ra ngoài khoang thuyền. Lâm Thanh nhảy vọt lên cột buồm quan sát xung quanh, Trùng đại sư thì đi men theo mép thuyền tra xét tình hình.
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh cũng đi ra. “Có kẻ nghe lén sao?”
Trùng đại sư gật đầu, nói: “Lâm huynh cũng phát hiện ra đúng không? Xem ra không thể nhầm được rồi.” Hai người lại tìm quanh bốn phía thêm một hồi rồi ánh mắt cùng dừng lại trên mặt nước lúc này đang lăn tăn sóng gợn, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, dường như đều rất kinh hãi.
Lâm Thanh trầm giọng nói: “Người này chắc hẳn đã lén lút tới gần từ dưới nước, sau khi thấy chúng ta lao ra ngoài khoang thuyền thì lập tức trốn đi. Có thể phản ứng mau lẹ và không để lại chút tung tích nào như thế, trong Cầm Thiên bảo e là chỉ có Long phán quan mới đủ sức làm được.”
“Cho dù Long phán quan có thời gian rảnh rỗi thì cũng không cần thiết phải lén lén lút lút như vậy. Hà hà, xem ra đã có không ít cao thủ tới thành Phù Lăng này rồi.” Trùng đại sư ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có điều, ta tới thành Phù Lăng đã được hai ngày, phía Cầm Thiên bảo lại chẳng hề hỏi han tới, thực không hợp với lẽ thường, nếu bọn họ phái cao thủ tới giám sát chúng ta thì cũng coi như hợp tình hợp lý. Chỉ là ta thực không nghĩ ra dưới trướng Long phán quan lại có tay cao thủ nào ghê gớm như vậy...”
Thủy Nhu Thanh nhìn mặt nước vẫn đang rung rinh sóng gợn, hăng hái cất tiếng: “Có cần cháu đuổi theo xem thế nào không?”
Trùng đại sư lắc đầu, nói: “Người này có võ công cao thâm khó lường, tuyệt đối sẽ không lưu lại chút dấu vết.
Nếu nhóc con ngươi có thể phát hiện ra tung tích của hắn, chỉ sợ đó là cái bẫy do hắn cố ý lưu lại, mạo muội đuổi theo sẽ chẳng làm gì được hắn đâu.”
Thủy Nhu Thanh nghe Trùng đại sư nói năng trịnh trọng như vậy, trong lòng hết sức không phục, bèn trề môi, lầm bầm nói: “Chẳng qua là bơi giỏi mà thôi, có cái gì ghê gớm đâu chứ?”
“Thanh Nhi, muội nhìn kìa!” Hoa Tưởng Dung chỉ tay xuống mặt sông, nói. “Những gợn sóng này có chỗ nào không tầm thường không?” Nàng lặng lẽ quan sát mặt nước đã lâu, rốt cuộc đã phát hiện ra một số điều dị thường.
Thủy Nhu Thanh định thần nhìn kĩ, thấy trên mặt nước tưởng chừng như bình thường kia có mấy gợn sóng hình thoi đang lan tỏa ra tứ phía. “Đây là cái gì?” Tới lúc này nàng mới chợt nhớ ra nơi này ở ngay gần bờ, dưới sông là nước lặng, làm sao lại xuất hiện những gợn sóng kỳ quái như thế được?
“Sát khí!” Lâm Thanh trầm giọng nói. “Lúc người này thấy chúng ta cùng lao ra ngoài khoang thuyền chắc định tìm thời cơ ra tay, tung một đòn tất sát từ dưới nước, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã phán đoán được bản thân có lẽ không phải đối thủ khi hai chúng ta hợp sức, do đó mới lập tức lặn sâu xuống đáy nước rồi trốn đi.”
Trùng đại sư tiếp lời: “Sát khí dữ dội như vậy nếu đến gần nhất định đã bị chúng ta phát hiện, do đó ý định ban đầu của người này vốn chỉ là nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta, tới khi phát hiện tung tích của bản thân đã bị lộ mới động sát cơ. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là tại nơi đáy nước không thể hoán khí mà hắn vẫn có thể ngưng tụ được một luồng sát khí dữ dội trong thời gian ngắn...”
Thủy Nhu Thanh lẩm bẩm nói: “Xem ra người này bình thường đã giết người như ngả rạ, chẳng hay có lai lịch thế nào? Tại sao hắn phải nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta?” Sát khí thực sự là một thứ vô cùng huyền diệu, chỉ những người có võ công cao thâm đạt đến mức như Lâm Thanh và Trùng đại sư mới có thể cảm ứng thấy, còn Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung thì hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.
Lâm Thanh hơi nhướng đôi mày kiếm. “Liệu có phải thân phận của Trùng huynh đã bị tiết lộ không?” Khả năng này là rất lớn, nếu kẻ địch không biết thân phận của Trùng đại sư, quyết sẽ không phái một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy đến chỉ để nghe lén cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Trùng đại sư nói: “Không thể nào, mấy ngày nay ta vẫn luôn kín tiếng, ngoại trừ hôm nay đã đi theo Tề Bách Xuyên tới Tam Hương các, phần lớn thời gian còn lại đều ở trong khoang thuyền.” Ông vừa nói vừa khẽ mỉm cười. “E là vì Ám khí vương rời gót tới thành Phù Lăng, nên mới mời được cao thủ như vậy đến.”
Lâm Thanh cười, nói: “Chúng ta tuy cùng là khâm phạm nhưng ta không có nhiều điều cố kỵ như Trùng huynh, kẻ nào muốn bắt ta thì hãy thử cây cung trong tay ta trước đã.”
Hoa Tưởng Dung nói: “Liệu có phải thân phận của
Trùng đại thúc đã bị tiết lộ trong Tam Hương các không?” Thủy Nhu Thanh giành lên tiếng: “Đúng thế, cái thằng nhóc Dương gì gì Huyền kia đã biết thân phận của Trùng đại thúc, liệu có phải nó đi báo tin không? Cháu thấy tên nam nhân đi cùng với nó có võ công không kém, e rằng chính là cao thủ của Cầm Thiên bảo.”
Nghĩ đến sự tinh ranh cổ quái của Tiểu Huyền, Trùng đại sư khẽ mỉm cười, nói: “Thằng bé này không biết có lai lịch thế nào, nhưng ta thấy trên khuôn mặt nó mang đầy chính khí, tin rằng sẽ không tiết lộ thân phận của ta ra ngoài đâu. Đúng rồi, tên nam tử đưa nó tới ta trông rất quen, chỉ là không nhớ đã từng gặp ở đâu.”
Thủy Nhu Thanh bĩu môi, nói: “Tên tiểu quỷ mặt gian mày giảo ấy thì tính là nhân vật gì chứ?” Hôm nay nàng cãi nhau với Tiểu Huyền ở Tam Hương các suốt cả buổi, lúc này vẫn còn chưa hết giận.
Hoa Tưởng Dung mím môi cười khúc khích, nói: “Thanh Nhi xưa nay vẫn luôn nổi tiếng trong bốn đại gia tộc là mau mồm mau miệng, hôm nay rốt cuộc đã gặp được đối thủ rồi.”
Thủy Nhu Thanh nghĩ đến bộ dạng đáng ghét của Tiểu Huyền, bèn nghiến răng nghiến lợi. “Một nam nhân mà chỉ biết giở trò miệng lưỡi thì tính là bản lĩnh gì!” Rồi nàng lại đưa tay chỉ về phía mặt nước. “Nếu nó có được một nửa bản lĩnh của người này thì miễn cưỡng có thể làm đối thủ của muội.”
Trùng đại sư cười, nói: “Người này có sát khí vô cùng dữ dội, thiên hạ hiếm có, cho dù chỉ dùng một nửa bản lĩnh thì e là tiểu nha đầu ngươi cũng không chịu nổi.”
Thủy Nhu Thanh khoác lấy khuỷu tay của Lâm Thanh và Hoa Tưởng Dung, miệng thì cười lúng liếng nói với Trùng đại sư: “Có Ám khí vương và Trùng đại sư ở đây, lại thêm cả một nữ cao thủ như Dung tỷ tỷ nữa, cháu có gì phải sợ?”
Hoa Tưởng Dung bật cười, nói: “Thanh Nhi muốn tâng bốc thì cũng đừng kéo ta vào, ta thì tính là nữ cao thủ gì chứ?”
Lâm Thanh đưa tay vuốt nhẹ Thâu Thiên cung. “Nếu có thời gian rảnh rỗi, ta thực muốn gặp gỡ người này một chút.”
“Người này có sở trường ẩn giấu hành tung, có vẻ như cùng nghề với ta.” Trùng đại sư nghiêm túc nói. “Lâm huynh đi tìm người khác đi, đừng nên tranh giành hắn với ta.”
“Được rồi, ta không tranh với Trùng huynh.” Lâm Thanh cười rộ. “Có điều, một đối thủ hiếm có như vậy mà lại bị Trùng huynh tranh mất, ta thực khó có thể cam tâm, chỉ mong sẽ có thêm vài cao thủ cùng cấp tới, chứ nếu đều là hạng như ả Liễu Đào Hoa kia thì thực khiến ta thất vọng quá.” Hai người bọn họ tài ật lớn, thấy có cao thủ hiện thân thì trong lòng đều tràn đầy ý chí chiến đấu, tuy biết rõ thực lực của kẽ địch không yếu nhưng vẫn chẳng để tâm.
Thế rồi mấy người lại bàn bạc với nhau thêm một lát, sau khi dùng bữa tối xong thì quay trở về phòng nghỉ ngơi. Lâm Thanh mới đến thành Phù Lăng, còn chưa đi tìm khách điếm, bèn ở lại trên thuyền Tu Nhàn.
Lâm Thanh luyện công một lúc rồi nằm xuống giường suy nghĩ vu vơ. Mấy năm nay, y chuyên tâm vào võ đạo mà không để tâm tới những việc khác, vừa mới trở lại giang hồ không lâu. Hôm nay không những gặp được Trùng đại sư mà mình ngưỡng mộ đã lâu cùng với hai nữ tử của bốn đại gia tộc xưa nay vẫn luôn hành tung thần bí, còn cùng bọn họ định ra kế hoạch liên thủ phá hoại cuộc liên minh giữa Thái thân vương và Long phán quan, nhất thời một bầu hùng tâm tráng chí bị kìm nén suốt những năm qua bừng trỗi dậy. Tới lúc này y mới như trở lại là mình ngày xưa, thứ cảm giác nhiệt huyết sục sôi đã lâu không xuất hiện lại tràn đầy trong lồng ngực.
Từ sáu năm trước, sau khi định ra giao ước với Minh Tướng quân ngoài Tái Ngoại, y đã một mình đi chu du thiên hạ, không còn bước chân vào chốn Trung Nguyên, lại càng không biết về tình hình ở kinh sư gần đây. Kinh sư vốn có năm hệ phái lớn, lần lượt là phủ tướng quân, Thái thân vương, Thái tử, Ngụy công tử và phái tiêu dao vốn không dính dáng tới bất kỳ thế lực nào.
Hiện giờ Ngụy công tử đã chết nên có thể bỏ qua không tính đến. Minh Tướng quân thì sau khi bình định được biên cương phương Bắc, thanh thế liền tăng vọt, mấy năm nay bắt đầu chuyển mũi nhọn qua phía giang hồ. Ngoài mấy danh môn đại phái như bạch đạo đệ nhất đại bang Liệt Không bang và Thiếu Lâm, Võ Đang còn có sức kháng cự, những bang phái nhỏ khác đều đã khuất phục trước uy thế của phủ tướng quân. Thái thân vương và Thái tử mấy năm nay không có hành động gì lớn nhưng cũng không ngồi yên nhìn thế lực của Minh Tướng quân lớn mạnh, vẫn luôn ngầm bồi dưỡng vây cánh của mình. Lần này, Thái thân vương phái người tới liên minh với Cầm Thiên bảo thì thực là một nước cờ rất lớn, nhất định sẽ kéo nhân mã các phe đến thành Phù Lăng, tay cao thủ thần bí kia chắc cũng là một trong số đó nhưng không biết là người của Minh Tướng quân hay là người của Thái tử.
Lâm Thanh lòng sáng như gương, biết rõ nếu không đến mức bất đắc dĩ, Thái thân vương quyết sẽ không công khai lôi kéo Long phán quan như vậy để các thế lực khác nghi kỵ, từ đó có thể nhận ra tình hình ở kinh sư đã trở nên phức tạp vô cùng. Người của các hệ phái ở kinh sư dù luôn ngầm tranh đấu với nhau nhưng dù sao cũng ở dưới chân thiên tử, do đó bề ngoài vẫn miễn cưỡng giữ được hòa khí. Nhưng một khi đến thành Phù Lăng này, e là cuộc tranh đấu ở kinh sư không những sẽ tiếp tục diễn ra, hơn nữa còn vì không có điều cố kỵ mà càng trở nên kịch liệt. Lâm Thanh thực không ngờ mình đã rời khỏi kinh sư nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, quả đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Rồi y bất chợt nhớ đến đôi câu đối của Lạc Thanh U trong Tam Hương các, nhất thời hình bóng xinh đẹp của nàng lại chậm rãi xuất hiện trong đầu, bên khóe miệng bất giác thoáng qua một nụ cười mỉm. Lạc Thanh U là người thuộc phái tiêu dao nhưng giờ đây, tình hình ở kinh sư đang ở trong giai đoạn biến ảo khôn lường, với sức ảnh hưởng to lớn, nàng tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu cho rất nhiều thế lực lôi kéo, thực chẳng hay đến bây giờ nàng có còn giữ được bản tính thanh đạm, không thích đua tranh như ngày xưa không?
Xa cách nhiều năm, nàng sớm đã qua tuổi lấy chồng nhưng lại vẫn một mình trong khuê các. Có lẽ đúng như câu đối mà nàng đã viết, chính bởi vì “ngạo tuyết nan bồi” nên nàng mới cam nguyện lẻ bóng một mình, làm bông tuyết ngàn năm chẳng tan trên đỉnh núi cao.
Nhớ đến hồng nhan tri kỷ năm xưa, biết bao kỷ niệm sâu sắc lại hiện về, lúc thì là cảnh y và nàng gảy đàn, thổi tiêu dưới ánh trăng, lúc lại là cảnh hai người dắt tay nhau đi dạo trên con đường rợp bóng cây râm mát, rồi còn có những cuộc chuyện trò vui vẻ giữa hai người... Lâm Thanh không còn buồn ngủ, tâm trí chìm trong hồi ức.
Bất giác đã tới canh hai, Lâm Thanh chợt nghe thấy trong căn phòng cách vách của Thủy Nhu Thanh vang lên tiếng động lạ. Y không khỏi nhủ thầm, đã muộn như vậy rồi mà tiểu cô nương này còn định làm gì? Y ngưng thần lắng nghe thật kĩ, thấy Thủy Nhu Thanh cẩn thận mở cửa phòng, sau đó rón rén đi về phía đầu thuyền.
Trong lòng Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái, đi ra ngoài xem thử. Dưới ánh trăng, chỉ thấy Thủy Nhu Thanh vận một bộ đồ dạ hành màu đen, sau khi nhảy lên bờ liền chạy về phía thành Phù Lăng. Lâm Thanh không khỏi cảm thấy tức cười, nha đầu này khi còn ở nhà nhất định là được nuông chiều thành quen, nghe nói tên cao thủ hôm nay võ công cực kỳ lợi hại thì thầm không phục, nên nửa đêm nửa hôm mới một mình vào thành điều tra.
Nhìn từ xa, chỉ thấy thân hình nhỏ bé của Thủy Nhu Thanh như ẩn như hiện giữa màn đêm, tựa như một con mèo nhỏ không ngừng nhảy nhót giữa khu rừng. Đột nhiên nàng vung tay một cái, từ cổ tay có một sợi dây màu đen bay ra, quấn vào một cái cây lớn ở cách đó tới mấy trượng. Rồi nàng mượn lực kéo mạnh, cả thân hình bay vọt về phía trước, sau mấy lần như vậy đã biến mất giữa bóng đêm mịt mờ.
Từ lâu Lâm Thanh đã nghe nói vũ khí của Ôn Nhu hương là một sợi dây dài có tên “Triền Tư” nhưng đây là lần đầu tiên được thấy. Theo như tên gọi, sợi dây chắc phải ứng với một môn công phu kín đáo xảo diệu. Thủy Nhu Thanh tuy ở giữa màn đêm nhưng vẫn có thể phóng dây hết sức chuẩn xác, đủ thấy thủ pháp đã có mấy phần hỏa hầu. Chỉ là tiểu cô nương này dù sao cũng còn nhỏ tuổi, Lâm Thanh sợ sẽ có điều bất trắc xảy ra, lại nghĩ bây giờ dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng đi theo xem cô nhóc sẽ bày ra những trò gì.
Lâm Thanh bèn quay trở về phòng lấy Thâu Thiên cung rồi đề khí tung người nhảy vọt lên bờ, giữ khoảng cách hơn mười trượng mà bám theo Thủy Nhu Thanh, đi về hướng thành Phù Lăng.
Ngón võ công mà Lâm Thanh tinh thông nhất không nghi ngờ gì chính là thuật đón và phóng ám khí, còn tiếp theo là môn khinh công có tên gọi “Nhạn Quá Bất Lưu Ngân”. Lúc này y toàn lực thi triển khinh công, quả nhiên không phát ra bất cứ tiếng động nào. Y thấy suốt dọc đường đi, Thủy Nhu Thanh không ngừng nhìn trái ngó phải, bộ dạng hết sức cẩn thận nhưng lại hoàn toàn không biết mình đang bám theo phía sau, trong lòng không khỏi cảm thấy tức cười.
Thủy Nhu Thanh rẽ trái rồi lại rẽ phải, chẳng bao lâu sau đã đến trước một tòa phủ lớn, rồi ẩn mình giữa những tán lá của một cây hòe cổ thụ ngay trước cửa phủ. Lúc này vừa khéo có một đám mây đen bay qua che khuất ánh trăng, cô nhóc bèn thừa dịp tung người nhảy vọt lên, lộn người một cái giữa không trung, nhẹ nhàng lẻn vào trong phủ.
Đầu tiên Lâm Thanh thầm khen một tiếng, sau đó định thần nhìn về phía cửa phủ, thấy tòa phủ đệ này cực kỳ hào nhoáng, gạch xanh ngói đỏ, tường ái rộng, hai bên phải trái trước cửa có đặt hai con sư tử đá lớn, trên cặp đèn lồng đỏ treo ngay bên trên có viết một chữ “Lỗ”. Y biết khá rõ về tình hình của các bang phái trên giang hồ, thoáng suy nghĩ liền đoán ra nơi này ắt hẳn là địa bàn của Lỗ Tử Dương, một trong bốn đại hương chủ của Cầm Thiên bảo, xem ra cũng là phân đà của Cầm Thiên bảo trong thành Phù Lăng. Nhìn bộ dạng quen thuộc của Thủy Nhu Thanh, ắt hẳn mấy ngày nay đi lại trong thành Phù Lăng đã ngầm để ý đến nơi này.
Y không tung người nhảy vọt vào bên trong như Thủy Nhu Thanh mà lẻn đến chỗ tối bên dưới bức tường bao quanh phủ, sau đó dùng phép bích hổ du tường để trèo lên trên tường, lắng nghe động tĩnh bên trong. Lúc này, trong sân hoàn toàn tĩnh lặng, không có kẻ nào đi tuần, rồi y bỗng nghe thấy Thủy Nhu Thanh khẽ lẩm bẩm: “Nơi này là phân đà của Cầm Thiên bảo, lại có khách quý đến, ắt hẳn phải phòng bị nghiêm ngặt, tại sao ngay đến một con chó giữ cửa cũng không có, để mặc mình nghênh ngang đi vào thế này? Xem ra Cầm Thiên bảo cũng chỉ có hư danh mà thôi...” Một lúc sau, nàng lại nói tiếp: “Bao nhiêu gian phòng như vậy, biết phải đi tìm tên phiên tăng kia ở đâu đây?”
Lâm Thanh cười thầm trong bụng, thì ra đêm hôm khuya khoắt, Thủy Nhu Thanh tới đây làm một vị khách không mời là để tính sổ với tên phiên tăng Trát Phong kia. Y biết Tề Bách Xuyên bề ngoài là khâm sai, ắt sẽ có quan phủ tiếp đãi, chuyện Thái thân vương và Cầm Thiên bảo liên minh vốn cực kỳ bí mật, để tránh tai mắt của người ngoài, hắn chắc hẳn sẽ không vào đây ở, e là tiểu cô nương này đã tìm nhầm chỗ.
Hoa Tưởng Dung tò mò hỏi: “Cháu không biết rõ lắm về Mị Vân giáo, chỉ nghe nói bọn họ có sở trường điều khiển độc vật, vẫn luôn bị người ta coi là tà giáo, chẳng rõ có thực lực gì mà có thể đối địch với Cầm Thiên bảo?”
Trùng đại sư biết khá rõ về các bang hội, giáo phái trên giang hồ, bèn chậm rãi giải thích: “Tổng đàn của Mị Vân giáo được đặt tại Đại Lý, Vân Nam, giáo đồ có khoảng ba ngàn, đa phần là các cư dân người Miêu, Di đương địa, trong đó không thiếu các cao thủ dị tộc. Tại ba vùng Vân Nam, Ba Thục, Quý Châu có sức ảnh hưởng rất lớn, do đó mới được liệt vào hàng bốn đại giáo phái đương thế, ngang danh với Vô Niệm tông, Tịnh Trần trai và Vô Thường đạo. Chỉ là sáu năm trước, giáo chủ tiền nhiệm Lục Vũ bất ngờ qua đời, cháu y là Lục Văn Uyên lên kế vị, các nguyên lão trong giáo đều không phục, uy thế của giáo phái cũng vì thế mà giảm đi nhiều. Những năm nay, dưới sự uy hiếp từ Cầm Thiên bảo đã chỉ còn tồn tại thoi thóp, thế lực khó có thể vươn qua bờ sông Xích Thủy. Có điều, con rắn dù có chết cũng vẫn còn nọc độc, đám người tả hữu sứ Đặng Giao, Phùng Phá Thiên cùng với năm đại hộ pháp Lôi Mộc, Phí Thanh Hải, Cảnh Kha, Y Na, Hồng Thiên Dương đều có bản lĩnh ghê gớm, do đó Cầm Thiên bảo dù từ lâu đã muốn trừ bỏ cái gai này nhưng nhất thời vẫn chưa thể đắc thủ. Lần này, Cầm Thiên bảo được Thái thân vương trợ giúp, nếu có thể điều động thêm lực lượng của quan phủ, chỉ sợ Mị Vân giáo sẽ không chống đỡ nổi.” Rồi ông nhìn qua phía Lâm Thanh. “Nơi này thuộc địa bàn của Cầm Thiên bảo, chúng ta không tiện ra mặt đối đầu với Long phán quan, vì thế ta nghĩ, chi bằng hãy bắt tay vào việc này từ Mị Vân giáo. Chỉ cần Cầm Thiên bảo chưa tiêu diệt được Mị Vân giáo, việc liên minh với Thái thân vương sẽ chỉ là một lời nói suông thôi.”
Lâm Thanh khẽ gật đầu. “Vừa hay ta cũng muốn tới Điền Bắc tìm người, việc này cứ giao cho ta là được.”
Nói chuyện tới đây, Lâm Thanh và Trùng đại sư đồng thời phát hiện ra điều gì đó, bèn đưa mắt nhìn nhau rồi cùng tung người lao ra ngoài khoang thuyền. Lâm Thanh nhảy vọt lên cột buồm quan sát xung quanh, Trùng đại sư thì đi men theo mép thuyền tra xét tình hình.
Hoa Tưởng Dung và Thủy Nhu Thanh cũng đi ra. “Có kẻ nghe lén sao?”
Trùng đại sư gật đầu, nói: “Lâm huynh cũng phát hiện ra đúng không? Xem ra không thể nhầm được rồi.” Hai người lại tìm quanh bốn phía thêm một hồi rồi ánh mắt cùng dừng lại trên mặt nước lúc này đang lăn tăn sóng gợn, cuối cùng bốn mắt nhìn nhau, dường như đều rất kinh hãi.
Lâm Thanh trầm giọng nói: “Người này chắc hẳn đã lén lút tới gần từ dưới nước, sau khi thấy chúng ta lao ra ngoài khoang thuyền thì lập tức trốn đi. Có thể phản ứng mau lẹ và không để lại chút tung tích nào như thế, trong Cầm Thiên bảo e là chỉ có Long phán quan mới đủ sức làm được.”
“Cho dù Long phán quan có thời gian rảnh rỗi thì cũng không cần thiết phải lén lén lút lút như vậy. Hà hà, xem ra đã có không ít cao thủ tới thành Phù Lăng này rồi.” Trùng đại sư ngẫm nghĩ một lát rồi nói tiếp: “Có điều, ta tới thành Phù Lăng đã được hai ngày, phía Cầm Thiên bảo lại chẳng hề hỏi han tới, thực không hợp với lẽ thường, nếu bọn họ phái cao thủ tới giám sát chúng ta thì cũng coi như hợp tình hợp lý. Chỉ là ta thực không nghĩ ra dưới trướng Long phán quan lại có tay cao thủ nào ghê gớm như vậy...”
Thủy Nhu Thanh nhìn mặt nước vẫn đang rung rinh sóng gợn, hăng hái cất tiếng: “Có cần cháu đuổi theo xem thế nào không?”
Trùng đại sư lắc đầu, nói: “Người này có võ công cao thâm khó lường, tuyệt đối sẽ không lưu lại chút dấu vết.
Nếu nhóc con ngươi có thể phát hiện ra tung tích của hắn, chỉ sợ đó là cái bẫy do hắn cố ý lưu lại, mạo muội đuổi theo sẽ chẳng làm gì được hắn đâu.”
Thủy Nhu Thanh nghe Trùng đại sư nói năng trịnh trọng như vậy, trong lòng hết sức không phục, bèn trề môi, lầm bầm nói: “Chẳng qua là bơi giỏi mà thôi, có cái gì ghê gớm đâu chứ?”
“Thanh Nhi, muội nhìn kìa!” Hoa Tưởng Dung chỉ tay xuống mặt sông, nói. “Những gợn sóng này có chỗ nào không tầm thường không?” Nàng lặng lẽ quan sát mặt nước đã lâu, rốt cuộc đã phát hiện ra một số điều dị thường.
Thủy Nhu Thanh định thần nhìn kĩ, thấy trên mặt nước tưởng chừng như bình thường kia có mấy gợn sóng hình thoi đang lan tỏa ra tứ phía. “Đây là cái gì?” Tới lúc này nàng mới chợt nhớ ra nơi này ở ngay gần bờ, dưới sông là nước lặng, làm sao lại xuất hiện những gợn sóng kỳ quái như thế được?
“Sát khí!” Lâm Thanh trầm giọng nói. “Lúc người này thấy chúng ta cùng lao ra ngoài khoang thuyền chắc định tìm thời cơ ra tay, tung một đòn tất sát từ dưới nước, nhưng chỉ trong khoảnh khắc đã phán đoán được bản thân có lẽ không phải đối thủ khi hai chúng ta hợp sức, do đó mới lập tức lặn sâu xuống đáy nước rồi trốn đi.”
Trùng đại sư tiếp lời: “Sát khí dữ dội như vậy nếu đến gần nhất định đã bị chúng ta phát hiện, do đó ý định ban đầu của người này vốn chỉ là nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta, tới khi phát hiện tung tích của bản thân đã bị lộ mới động sát cơ. Điều khiến người ta kinh ngạc nhất là tại nơi đáy nước không thể hoán khí mà hắn vẫn có thể ngưng tụ được một luồng sát khí dữ dội trong thời gian ngắn...”
Thủy Nhu Thanh lẩm bẩm nói: “Xem ra người này bình thường đã giết người như ngả rạ, chẳng hay có lai lịch thế nào? Tại sao hắn phải nghe lén cuộc nói chuyện của chúng ta?” Sát khí thực sự là một thứ vô cùng huyền diệu, chỉ những người có võ công cao thâm đạt đến mức như Lâm Thanh và Trùng đại sư mới có thể cảm ứng thấy, còn Thủy Nhu Thanh và Hoa Tưởng Dung thì hoàn toàn không phát hiện ra điều gì khác thường.
Lâm Thanh hơi nhướng đôi mày kiếm. “Liệu có phải thân phận của Trùng huynh đã bị tiết lộ không?” Khả năng này là rất lớn, nếu kẻ địch không biết thân phận của Trùng đại sư, quyết sẽ không phái một cao thủ tuyệt đỉnh như vậy đến chỉ để nghe lén cuộc nói chuyện giữa bọn họ.
Trùng đại sư nói: “Không thể nào, mấy ngày nay ta vẫn luôn kín tiếng, ngoại trừ hôm nay đã đi theo Tề Bách Xuyên tới Tam Hương các, phần lớn thời gian còn lại đều ở trong khoang thuyền.” Ông vừa nói vừa khẽ mỉm cười. “E là vì Ám khí vương rời gót tới thành Phù Lăng, nên mới mời được cao thủ như vậy đến.”
Lâm Thanh cười, nói: “Chúng ta tuy cùng là khâm phạm nhưng ta không có nhiều điều cố kỵ như Trùng huynh, kẻ nào muốn bắt ta thì hãy thử cây cung trong tay ta trước đã.”
Hoa Tưởng Dung nói: “Liệu có phải thân phận của
Trùng đại thúc đã bị tiết lộ trong Tam Hương các không?” Thủy Nhu Thanh giành lên tiếng: “Đúng thế, cái thằng nhóc Dương gì gì Huyền kia đã biết thân phận của Trùng đại thúc, liệu có phải nó đi báo tin không? Cháu thấy tên nam nhân đi cùng với nó có võ công không kém, e rằng chính là cao thủ của Cầm Thiên bảo.”
Nghĩ đến sự tinh ranh cổ quái của Tiểu Huyền, Trùng đại sư khẽ mỉm cười, nói: “Thằng bé này không biết có lai lịch thế nào, nhưng ta thấy trên khuôn mặt nó mang đầy chính khí, tin rằng sẽ không tiết lộ thân phận của ta ra ngoài đâu. Đúng rồi, tên nam tử đưa nó tới ta trông rất quen, chỉ là không nhớ đã từng gặp ở đâu.”
Thủy Nhu Thanh bĩu môi, nói: “Tên tiểu quỷ mặt gian mày giảo ấy thì tính là nhân vật gì chứ?” Hôm nay nàng cãi nhau với Tiểu Huyền ở Tam Hương các suốt cả buổi, lúc này vẫn còn chưa hết giận.
Hoa Tưởng Dung mím môi cười khúc khích, nói: “Thanh Nhi xưa nay vẫn luôn nổi tiếng trong bốn đại gia tộc là mau mồm mau miệng, hôm nay rốt cuộc đã gặp được đối thủ rồi.”
Thủy Nhu Thanh nghĩ đến bộ dạng đáng ghét của Tiểu Huyền, bèn nghiến răng nghiến lợi. “Một nam nhân mà chỉ biết giở trò miệng lưỡi thì tính là bản lĩnh gì!” Rồi nàng lại đưa tay chỉ về phía mặt nước. “Nếu nó có được một nửa bản lĩnh của người này thì miễn cưỡng có thể làm đối thủ của muội.”
Trùng đại sư cười, nói: “Người này có sát khí vô cùng dữ dội, thiên hạ hiếm có, cho dù chỉ dùng một nửa bản lĩnh thì e là tiểu nha đầu ngươi cũng không chịu nổi.”
Thủy Nhu Thanh khoác lấy khuỷu tay của Lâm Thanh và Hoa Tưởng Dung, miệng thì cười lúng liếng nói với Trùng đại sư: “Có Ám khí vương và Trùng đại sư ở đây, lại thêm cả một nữ cao thủ như Dung tỷ tỷ nữa, cháu có gì phải sợ?”
Hoa Tưởng Dung bật cười, nói: “Thanh Nhi muốn tâng bốc thì cũng đừng kéo ta vào, ta thì tính là nữ cao thủ gì chứ?”
Lâm Thanh đưa tay vuốt nhẹ Thâu Thiên cung. “Nếu có thời gian rảnh rỗi, ta thực muốn gặp gỡ người này một chút.”
“Người này có sở trường ẩn giấu hành tung, có vẻ như cùng nghề với ta.” Trùng đại sư nghiêm túc nói. “Lâm huynh đi tìm người khác đi, đừng nên tranh giành hắn với ta.”
“Được rồi, ta không tranh với Trùng huynh.” Lâm Thanh cười rộ. “Có điều, một đối thủ hiếm có như vậy mà lại bị Trùng huynh tranh mất, ta thực khó có thể cam tâm, chỉ mong sẽ có thêm vài cao thủ cùng cấp tới, chứ nếu đều là hạng như ả Liễu Đào Hoa kia thì thực khiến ta thất vọng quá.” Hai người bọn họ tài ật lớn, thấy có cao thủ hiện thân thì trong lòng đều tràn đầy ý chí chiến đấu, tuy biết rõ thực lực của kẽ địch không yếu nhưng vẫn chẳng để tâm.
Thế rồi mấy người lại bàn bạc với nhau thêm một lát, sau khi dùng bữa tối xong thì quay trở về phòng nghỉ ngơi. Lâm Thanh mới đến thành Phù Lăng, còn chưa đi tìm khách điếm, bèn ở lại trên thuyền Tu Nhàn.
Lâm Thanh luyện công một lúc rồi nằm xuống giường suy nghĩ vu vơ. Mấy năm nay, y chuyên tâm vào võ đạo mà không để tâm tới những việc khác, vừa mới trở lại giang hồ không lâu. Hôm nay không những gặp được Trùng đại sư mà mình ngưỡng mộ đã lâu cùng với hai nữ tử của bốn đại gia tộc xưa nay vẫn luôn hành tung thần bí, còn cùng bọn họ định ra kế hoạch liên thủ phá hoại cuộc liên minh giữa Thái thân vương và Long phán quan, nhất thời một bầu hùng tâm tráng chí bị kìm nén suốt những năm qua bừng trỗi dậy. Tới lúc này y mới như trở lại là mình ngày xưa, thứ cảm giác nhiệt huyết sục sôi đã lâu không xuất hiện lại tràn đầy trong lồng ngực.
Từ sáu năm trước, sau khi định ra giao ước với Minh Tướng quân ngoài Tái Ngoại, y đã một mình đi chu du thiên hạ, không còn bước chân vào chốn Trung Nguyên, lại càng không biết về tình hình ở kinh sư gần đây. Kinh sư vốn có năm hệ phái lớn, lần lượt là phủ tướng quân, Thái thân vương, Thái tử, Ngụy công tử và phái tiêu dao vốn không dính dáng tới bất kỳ thế lực nào.
Hiện giờ Ngụy công tử đã chết nên có thể bỏ qua không tính đến. Minh Tướng quân thì sau khi bình định được biên cương phương Bắc, thanh thế liền tăng vọt, mấy năm nay bắt đầu chuyển mũi nhọn qua phía giang hồ. Ngoài mấy danh môn đại phái như bạch đạo đệ nhất đại bang Liệt Không bang và Thiếu Lâm, Võ Đang còn có sức kháng cự, những bang phái nhỏ khác đều đã khuất phục trước uy thế của phủ tướng quân. Thái thân vương và Thái tử mấy năm nay không có hành động gì lớn nhưng cũng không ngồi yên nhìn thế lực của Minh Tướng quân lớn mạnh, vẫn luôn ngầm bồi dưỡng vây cánh của mình. Lần này, Thái thân vương phái người tới liên minh với Cầm Thiên bảo thì thực là một nước cờ rất lớn, nhất định sẽ kéo nhân mã các phe đến thành Phù Lăng, tay cao thủ thần bí kia chắc cũng là một trong số đó nhưng không biết là người của Minh Tướng quân hay là người của Thái tử.
Lâm Thanh lòng sáng như gương, biết rõ nếu không đến mức bất đắc dĩ, Thái thân vương quyết sẽ không công khai lôi kéo Long phán quan như vậy để các thế lực khác nghi kỵ, từ đó có thể nhận ra tình hình ở kinh sư đã trở nên phức tạp vô cùng. Người của các hệ phái ở kinh sư dù luôn ngầm tranh đấu với nhau nhưng dù sao cũng ở dưới chân thiên tử, do đó bề ngoài vẫn miễn cưỡng giữ được hòa khí. Nhưng một khi đến thành Phù Lăng này, e là cuộc tranh đấu ở kinh sư không những sẽ tiếp tục diễn ra, hơn nữa còn vì không có điều cố kỵ mà càng trở nên kịch liệt. Lâm Thanh thực không ngờ mình đã rời khỏi kinh sư nhiều năm như vậy, cuối cùng vẫn vô tình bị cuốn vào cuộc tranh đấu này, quả đúng là tạo hóa trêu ngươi!
Rồi y bất chợt nhớ đến đôi câu đối của Lạc Thanh U trong Tam Hương các, nhất thời hình bóng xinh đẹp của nàng lại chậm rãi xuất hiện trong đầu, bên khóe miệng bất giác thoáng qua một nụ cười mỉm. Lạc Thanh U là người thuộc phái tiêu dao nhưng giờ đây, tình hình ở kinh sư đang ở trong giai đoạn biến ảo khôn lường, với sức ảnh hưởng to lớn, nàng tất nhiên sẽ trở thành mục tiêu cho rất nhiều thế lực lôi kéo, thực chẳng hay đến bây giờ nàng có còn giữ được bản tính thanh đạm, không thích đua tranh như ngày xưa không?
Xa cách nhiều năm, nàng sớm đã qua tuổi lấy chồng nhưng lại vẫn một mình trong khuê các. Có lẽ đúng như câu đối mà nàng đã viết, chính bởi vì “ngạo tuyết nan bồi” nên nàng mới cam nguyện lẻ bóng một mình, làm bông tuyết ngàn năm chẳng tan trên đỉnh núi cao.
Nhớ đến hồng nhan tri kỷ năm xưa, biết bao kỷ niệm sâu sắc lại hiện về, lúc thì là cảnh y và nàng gảy đàn, thổi tiêu dưới ánh trăng, lúc lại là cảnh hai người dắt tay nhau đi dạo trên con đường rợp bóng cây râm mát, rồi còn có những cuộc chuyện trò vui vẻ giữa hai người... Lâm Thanh không còn buồn ngủ, tâm trí chìm trong hồi ức.
Bất giác đã tới canh hai, Lâm Thanh chợt nghe thấy trong căn phòng cách vách của Thủy Nhu Thanh vang lên tiếng động lạ. Y không khỏi nhủ thầm, đã muộn như vậy rồi mà tiểu cô nương này còn định làm gì? Y ngưng thần lắng nghe thật kĩ, thấy Thủy Nhu Thanh cẩn thận mở cửa phòng, sau đó rón rén đi về phía đầu thuyền.
Trong lòng Lâm Thanh cảm thấy kỳ quái, đi ra ngoài xem thử. Dưới ánh trăng, chỉ thấy Thủy Nhu Thanh vận một bộ đồ dạ hành màu đen, sau khi nhảy lên bờ liền chạy về phía thành Phù Lăng. Lâm Thanh không khỏi cảm thấy tức cười, nha đầu này khi còn ở nhà nhất định là được nuông chiều thành quen, nghe nói tên cao thủ hôm nay võ công cực kỳ lợi hại thì thầm không phục, nên nửa đêm nửa hôm mới một mình vào thành điều tra.
Nhìn từ xa, chỉ thấy thân hình nhỏ bé của Thủy Nhu Thanh như ẩn như hiện giữa màn đêm, tựa như một con mèo nhỏ không ngừng nhảy nhót giữa khu rừng. Đột nhiên nàng vung tay một cái, từ cổ tay có một sợi dây màu đen bay ra, quấn vào một cái cây lớn ở cách đó tới mấy trượng. Rồi nàng mượn lực kéo mạnh, cả thân hình bay vọt về phía trước, sau mấy lần như vậy đã biến mất giữa bóng đêm mịt mờ.
Từ lâu Lâm Thanh đã nghe nói vũ khí của Ôn Nhu hương là một sợi dây dài có tên “Triền Tư” nhưng đây là lần đầu tiên được thấy. Theo như tên gọi, sợi dây chắc phải ứng với một môn công phu kín đáo xảo diệu. Thủy Nhu Thanh tuy ở giữa màn đêm nhưng vẫn có thể phóng dây hết sức chuẩn xác, đủ thấy thủ pháp đã có mấy phần hỏa hầu. Chỉ là tiểu cô nương này dù sao cũng còn nhỏ tuổi, Lâm Thanh sợ sẽ có điều bất trắc xảy ra, lại nghĩ bây giờ dù sao cũng rảnh rỗi, chi bằng đi theo xem cô nhóc sẽ bày ra những trò gì.
Lâm Thanh bèn quay trở về phòng lấy Thâu Thiên cung rồi đề khí tung người nhảy vọt lên bờ, giữ khoảng cách hơn mười trượng mà bám theo Thủy Nhu Thanh, đi về hướng thành Phù Lăng.
Ngón võ công mà Lâm Thanh tinh thông nhất không nghi ngờ gì chính là thuật đón và phóng ám khí, còn tiếp theo là môn khinh công có tên gọi “Nhạn Quá Bất Lưu Ngân”. Lúc này y toàn lực thi triển khinh công, quả nhiên không phát ra bất cứ tiếng động nào. Y thấy suốt dọc đường đi, Thủy Nhu Thanh không ngừng nhìn trái ngó phải, bộ dạng hết sức cẩn thận nhưng lại hoàn toàn không biết mình đang bám theo phía sau, trong lòng không khỏi cảm thấy tức cười.
Thủy Nhu Thanh rẽ trái rồi lại rẽ phải, chẳng bao lâu sau đã đến trước một tòa phủ lớn, rồi ẩn mình giữa những tán lá của một cây hòe cổ thụ ngay trước cửa phủ. Lúc này vừa khéo có một đám mây đen bay qua che khuất ánh trăng, cô nhóc bèn thừa dịp tung người nhảy vọt lên, lộn người một cái giữa không trung, nhẹ nhàng lẻn vào trong phủ.
Đầu tiên Lâm Thanh thầm khen một tiếng, sau đó định thần nhìn về phía cửa phủ, thấy tòa phủ đệ này cực kỳ hào nhoáng, gạch xanh ngói đỏ, tường ái rộng, hai bên phải trái trước cửa có đặt hai con sư tử đá lớn, trên cặp đèn lồng đỏ treo ngay bên trên có viết một chữ “Lỗ”. Y biết khá rõ về tình hình của các bang phái trên giang hồ, thoáng suy nghĩ liền đoán ra nơi này ắt hẳn là địa bàn của Lỗ Tử Dương, một trong bốn đại hương chủ của Cầm Thiên bảo, xem ra cũng là phân đà của Cầm Thiên bảo trong thành Phù Lăng. Nhìn bộ dạng quen thuộc của Thủy Nhu Thanh, ắt hẳn mấy ngày nay đi lại trong thành Phù Lăng đã ngầm để ý đến nơi này.
Y không tung người nhảy vọt vào bên trong như Thủy Nhu Thanh mà lẻn đến chỗ tối bên dưới bức tường bao quanh phủ, sau đó dùng phép bích hổ du tường để trèo lên trên tường, lắng nghe động tĩnh bên trong. Lúc này, trong sân hoàn toàn tĩnh lặng, không có kẻ nào đi tuần, rồi y bỗng nghe thấy Thủy Nhu Thanh khẽ lẩm bẩm: “Nơi này là phân đà của Cầm Thiên bảo, lại có khách quý đến, ắt hẳn phải phòng bị nghiêm ngặt, tại sao ngay đến một con chó giữ cửa cũng không có, để mặc mình nghênh ngang đi vào thế này? Xem ra Cầm Thiên bảo cũng chỉ có hư danh mà thôi...” Một lúc sau, nàng lại nói tiếp: “Bao nhiêu gian phòng như vậy, biết phải đi tìm tên phiên tăng kia ở đâu đây?”
Lâm Thanh cười thầm trong bụng, thì ra đêm hôm khuya khoắt, Thủy Nhu Thanh tới đây làm một vị khách không mời là để tính sổ với tên phiên tăng Trát Phong kia. Y biết Tề Bách Xuyên bề ngoài là khâm sai, ắt sẽ có quan phủ tiếp đãi, chuyện Thái thân vương và Cầm Thiên bảo liên minh vốn cực kỳ bí mật, để tránh tai mắt của người ngoài, hắn chắc hẳn sẽ không vào đây ở, e là tiểu cô nương này đã tìm nhầm chỗ.
Danh sách chương