Cô và Băng Tâm rốt cục cũng đến Tiên sơn, nhìn bậc cầu thang dài kéo thẳng lên những tầng mây mà kinh ngạc. Cô giờ đây chỉ thấy dãy cầu thang cùng rất xa trên đó bị mây che phủ thì không còn gì khác. Xung quanh rất nhiều người kinh hãi bàn tán, bỗng từ không trung có một người mặc y phục gọn gàng màu xanh lục lơ lửng nói
" Đây là bài kiểm tra đầu tiên! Hãy cho Tiên sơn thấy lòng thành của các ngươi. Trước giờ Ngọ ngày mai các ngươi phải lên tới Tiên Sơn, như vậy các ngươi mới có tư cách được tuyển chọn. Quyền quyết định tiếp tục hay trở về đều là ở các ngươi. Chúc may mắn "
Nói rồi người đó biến mất, mọi người xung quanh kinh ngạc đắn đo. Băng Tâm nhìn đến mỉm cười phấn khích
" Đúng là Tiên phái, đây chắc chắn là thử lòng kiên nhẫn và tịnh tâm của mọi người. Tỷ tỷ, chúng ta đi "
Cô lạnh nhạt nhìn Băng Tâm đi trước, hai ngón tay kẹp một lá bùa. Cô dùng lửa đốt cháy nó nhanh chóng, từ cơ thể cô như được bao bọc bởi kết giới. Lạnh nhạt từng bước đi lên, tiểu Huyết quấn lấy người tiểu Bát Đản nhìn lên dãy cầu thang nói
" Nhảm! Chủ nhân, người cần gì phải tu luyện ở đây "
Tiểu Bát Đản lắc cái đầu nói
" Ngươi sai rồi! Nơi đây là Tiên sơn, linh khí dồi dào. Rất tốt để chủ nhân có thể ổn định lại lực lượng trong người. Vả lại người còn có thể âm thầm tìm thông tin của hang động phong ấn Hỏa Long "
Cô không quan tâm hai con vật nhỏ, cứ thế đi lên từng bước. Băng Tâm nhìn cô lo lắng
" Tỷ tỷ, người chịu nổi không? "
" Tỷ ổn "
Băng Tâm lấy nước ra đưa cô, cô cầm lấy uống một ngụm. Bầu trời dần tối, cô cùng Băng Tâm ngồi nghỉ ngơi. Nhìn lên ánh trăng to tròn, cơn gió thổi qua lạng lẽo.
" Tỷ tỷ! Ăn chút gì đi "
" Ừ! "
Băng Tâm nhìn lên dãy cầu thang tăm tối, thở dài
" Sẽ còn rất lâu mới tới, xem ra chúng ta nên nhanh lên thôi "
" Được! Đi thôi "
Cô cùng Băng Tâm tiếp tục đi, đã có rất nhiều người mệt mỏi mà từ bỏ. Thậm chí còn từ cầu thang ngã xuống...
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản đã ngủ. Bọn chúng nằm trên vai cô ngủ một cách ngon lành. Cô liếc qua nhìn gương mặt nhỏ nhắn của tiểu Huyết cùng cái đầu tròn tròn của tiểu Bát Đản mà mỉm cười nhẹ...
Thời gian dần trôi qua, bầu trời cũng hừng sáng. Sương sớm phủ lên những tán cây xung quanh, cơn gió lạnh khiến người run rẩy. Cô bước qua những áng mây trắng xóa đó, nhìn khoảng sân rộng lớn mà bước lên. Nơi đây vô cùng rộng, những tháp điện hùng vĩ sắc sảo tráng lệ khiến mọi người ngẩn ngơ. Có khoảng chừng 5 người đứng đó mặc y phục màu xanh lục trang nghiêm
" Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành lần kiểm tra đầu tiên. Tiếp theo hãy đi theo ta "
5 vị tiên huynh đó dắc bọn cô cùng đám người kia đến một cái hồ nước lớn, hàn khí từ cái hồ đó tỏa ra lạnh lẽo. Nhiều người đã bất chợt ôm lấy thân thể mình run rẩy
" Các ngươi hãy bước đến những tảng đá giữa hồ ngồi xuống cầm lấy nội quy của Tiên sơn học thuộc rồi tu luyện một ngày một đêm. Và nếu đọc xong rồi liền quăng quyển sách đi, nó sẽ tự biến mất. Vì vậy nhớ phải quyết định kĩ. Ai ngã xuống sẽ lập tức bị loại "
Cô nhìn đến hồ nước, Băng Tâm cũng kinh ngạc. 5 vị tiên huynh kia đưa cho mỗi người một quyển sách dày cộm rồi bay lên không trung biến mất...
" Chủ nhân! Nó không thể làm khó người "
Tiểu Huyết lên tiếng nói
" Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? "
Băng Tâm lo lắng nhìn đến cô
" Không! Ta ổn "
" Vậy thì tốt quá "
" Ái chà! Gặp lại người quen trùng hợp thật "
Một tiếng nói khó chịu vang lên, Băng Tâm quay lại nheo mài nhìn đám người Song Thành
" Đúng là oan gia ngõ hẹp "
" Ha! Ta thấy đúng vậy, thật xui xẻo khi gặp lại người có đức hạnh như ngươi. May là Tiên Sơn này nhiều cầu thang, nếu không chúng ta đã gặp từ hôm qua rồi "
Song Song chế nhạo nói, Băng Tâm tức giận muốn đi lên nhưng bị cô cản lại
" Đủ rồi! Đừng gây sự "
Cô liếc qua Ái Linh đang lạnh lùng đứng đó, rồi bay lên đi đến một tảng đá trong hồ ngồi xuống. Băng Tâm cũng đến một tảng đá khác bên cạnh cô
" Tỷ tỷ! Nội quy gì đâu mà dày vậy? Học tới khi nào? "
" Ha! Học không nổi thì về đi "
Tiếng nói Song Thành vang lên, hắn bay đến ngồi xuống tảng đá bên cạnh Băng Tâm nở nụ cười khinh bỉ. Song Song, Nhã Kỳ và Ái Linh cũng bay đến, họ đều ngồi cạnh nhau. Nhưng tất cả bọn họ đều ngồi gần cô và Băng Tâm, tạo thành hình lục giác đối diện nhau. Băng Tâm tức giận lên tiếng
" Các ngươi có ý gì? "
" Hừ! Bọn ta thích ngồi đâu thì ngồi, ngươi cấm được sao? "
Song Thành lên tiếng chế giễu, Băng Tâm tức giận nhưng cũng không nói gì mở quyển sách ra xem liền kinh ngạc
NỘI QUY TIÊN SƠN:
Điều 1: Không hãm hại huynh đệ đồng môn
Điều 2: Không giết người bừa bãi
Điều 3: Không ỷ lại vào mình là người tu tiên mà ức hiếp dân lành, làm hại bá tánh
Điều 4: Buổi sáng phải thức đúng giờ ( 5h)
Điều 5: Không đi trễ
Điều 6: Không gây sự, đánh nhau
Điều 7: Tuyệt đối nghe theo lời sư phụ mình
Điều 8: Hiểu lễ nghĩa, tôn trọng người trên
Điều 9: Không lạm dụng sức mạnh
Điều 10: Không chọc phá người khác
Điều 11: Tuyệt đối không làm trái quy định của tiên môn
Điều 12: Cấm rượu
Điều 13: Không tự ý xuống núi
Điều 14: Phải chăm chỉ tu luyện
Điều 15: Trãm yêu trừ ma, giúp dân tích đức
Điều 16: Không nhận của cãi vàng bạc tùy ý
Điều 17: Không tự ý vào cấm địa
.........
Kết: VI PHẠM MỘT ĐIỀU TRÊN SẼ PHẠT NẶNG 100 GẬY, TÙY VÀO BAO NHIÊU LỖI VI PHẠM...
Băng Tâm bàng hoàng, Song Song và Song Thành cũng bất ngờ không kém
" Tỷ tỷ! Cái này hơn 1000 gia quy. Lại còn vi phạm 1 điều là bị đánh 100 gậy. Giết người sao? "
Cô lạnh nhạt gật đầu
" Hừ! Không nổi thì về đi "
Song Thành nhếch môi nói, Nhã Kỳ nở nụ cười nhẹ
" Gia quy của Tiên sơn luôn như vậy "
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản bên cạnh nhìn nhau
' Chủ nhân! May mắn người không phải người thường. Những gì chúng ta làm đều có người giám sát, người đừng phí phạm thời gian nữa '
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản ngồi trên đùi cô, tiểu Huyết nói chuyện với cô qua tâm trí. Cô gật nhẹ đầu, cầm lấy quyển sách lướt qua từng trang. Đôi mắt cô tĩnh lặng không một gợn sóng, khoảng 1' sau đóng quyển sách lại quăng xuống nước. Nhắm mắt lại vào trạng thái nhập định
Đám người Nhã Kỳ nhìn đến cũng kinh ngạc, Ái Linh đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo cũng cầm đọc rồi quăng xuống nước. Băng Tâm nhìn đến hai người
" Nhanh vậy? Có đọc không đó? "
Song Thành liếc qua rồi bắt đầu học, cô cảm nhận cơ thể mình thật nhẹ nhàng. Cô như ngồi trong một không gian tối tăm, mọi thứ thật yên tỉnh. Hàn khí lạnh lẽo xung quanh thắm vào da thịt. Cô nhắm mắt, nhưng có thể thấy được xung quanh, từng người, từng người ngã xuống nước
Bõm!
Hàn khí từ dòng nước lạnh như hầm băng khiến cơ thể cô như bị đóng băng, cái lạnh thấu xương thấm vào lục phủ ngũ tạng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng bây giờ trời đã tối. Cô hơi mở mắt nhìn qua Băng Tâm, mọi người cũng mở mắt nhìn xung quanh hồ nước. Ai cũng có thể cảm nhận được hàn khí ngày càng dày đặc. Nó như bông gòn tan ra bao phủ lấy thân thể mọi người
Bõm! Lõm tõm...
Lại có người chịu không nổi rơi xuống nước, cô nhìn qua Băng Tâm. Môi nàng ta trắng bệch, gương mặt cũng bị hàn khí trùm lấy. Cô nheo mài lại nghe tiếng nói yếu ớt của Băng Tâm
" Tỷ... tỷ tỷ... muội lạnh quá "
Cô nhìn qua đám người Nhã Kỳ dù vẫn ngồi vững nhưng khóe môi đã trắng nhạt
[ Ký chủ! Bọn họ có bùa bao bọc thân thể tránh hàn khí. Nhưng hiệu quả cũng chỉ có 80% ]
Tiểu Bát Đản trả lời cô trong cảm nghĩ, cô liền đưa hai ngón tay trỏ và ngón giữa lên. Lập tức giữa hai ngón tay xuất hiện một lá bùa, cô vung qua phía Băng Tâm. Khi bay qua Băng Tâm lá bùa bóc cháy. Một vòng khí màu vàng bao trùm lấy Băng Tâm, cảm giác lạnh lẽo của nàng ta đã không còn. Ngồi thẳng người nở nụ cười nhạt, cô thấy vậy cũng nhắm mắt lại tiếp tục nhập định
Hàn khí xung quanh bao trùm lấy cô, trong người cô giờ đây như có một ngọn lửa bóc cháy. Uy mãnh đánh tan đi hàn khí lạnh đó...
________________
Ở một nơi khác có một đám người ngồi trong đại sảnh, một lão già râu bạc ngồi vào giữa tôn nghiêm. Nhìn vào một cái vòng tròn sáng đang phản chiếu hình ảnh...
" Đám nhóc này rất được "
" Sư huynh nói đúng! Ta thấy khá thích thú với nữ nhi có mái tóc vàng kia. Trông rất lạnh lùng "
Một tiếng nói khác vang lên, người này là một nam nhân rất mĩ. Mái tóc dài màu đen cột thấp bằng sợi dây. Đôi mắt chim ưng híp lại nhìn vào vòng tròn phát quang thích thú. Mũi cao, môi bạc mỏng mỉm cười. Làn da trắng hồng, y phục xanh lam phong nhã. Trên tay còn có chiếc quạt phe phẩy
" Cửu đệ! Ngươi chấm tiểu nha đầu đó rồi sao? "
Lão già ngồi trên ghế vuốt râu mỉm cười
" Đại sư huynh! Ta lại thích tên nhóc trong cặp song sinh kia hơn. "
Một người khác lên tiếng, thân hình người này to con. Phong phạm oai hùng, gương mặt ưa nhìn
" Ha ha! Lão tứ, ngươi thích nhóc đó là phải! Tên đó kiếm pháp cùng thể lực không tệ. Rất hợp với ngươi "
Một tiếng nói duyên dáng vang lên, một mĩ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế. Dung nhan như họa, bàn tay cầm chiếc phạt tranh che miệng. Cơ thể nóng bỏng mặc bộ y phục màu đỏ trắng, bắt chéo chân lại tỏa ra khí tức nữ nhân yêu kiều nhu thuận. Nhưng trong đôi mắt nâu đồng lại không như vậy, nơi đáy mắt tràn đầy khí thế uy vũ mang theo tia cười
" Tam tỷ ngươi nói đúng! Ta cũng rất thích tên nhóc đó. Nhưng ta lại chấm con tiểu nha đầu trong cặp song sinh hơn "
Một tiếng nói khác vang lên, là một nữ nhân xinh đẹp. Nhưng lại không mị hoặc như người được gọi là Tam tỷ kia. Gương mặt xinh đẹp lại mang theo sự uy nghiêm, khắc khe. Cơ thể đầy đặn mang trên người bộ y phục kín đáo gọn gàng...
" Kìa! Ngũ muội, ngươi thích nha đầu đó thì lấy đi. Ta không ngại, ta thì ta chấm tên nhóc thư sinh kia "
Mĩ nữ được gọi là Tam tỷ mỉm cười duyên. Lão già vuốt râu nhìn qua người nam nhân nãy giờ im lặng hỏi
" Lục đệ! Ngươi thấy sao? "
Người được gọi là Lục đệ kia xoay qua, giọng nói nhẹ nhàng nhưng xa cách. Dung mạo người này xuất chúng, mái tóc xõa dài màu ngân kim mượt mà, hai nhánh tóc hai bên tai kéo ra sau buột lại. Ở trán là hai lọn tóc ngắn hai bên dài đến chân mài. Làn da trắng mịn. Đôi mắt phượng một mảng lạnh nhạt màu đen sâu không thấy đáy. Mũi cao, môi hồng hơi nhếch lên. Thân hình cân đối mặc một bộ y phục màu trắng hoàn toàn, khí chất thoát tục khiến người say đắm...
" Đệ không biết "
" Kìa Lục sư huynh. Sao huynh nói vậy được "
Đôi mắt chim ưng nhìn đến hắn
" Cửu đệ! Ta nghĩ Lục đệ trong lòng sẽ tự có tính toán "
Lão già đầu bạc vuốt râu mỉm cười...
Bầu trời rộng lớn chỉ toàn một màn đêm, ánh trăng sáng chiếu xuống những thân ảnh lạnh lẽo... Ngọn lửa mãnh mẽ như vô hình bao trùm lấy thân thể cô. Không một thứ gì có thể xâm phạm...
" Đây là bài kiểm tra đầu tiên! Hãy cho Tiên sơn thấy lòng thành của các ngươi. Trước giờ Ngọ ngày mai các ngươi phải lên tới Tiên Sơn, như vậy các ngươi mới có tư cách được tuyển chọn. Quyền quyết định tiếp tục hay trở về đều là ở các ngươi. Chúc may mắn "
Nói rồi người đó biến mất, mọi người xung quanh kinh ngạc đắn đo. Băng Tâm nhìn đến mỉm cười phấn khích
" Đúng là Tiên phái, đây chắc chắn là thử lòng kiên nhẫn và tịnh tâm của mọi người. Tỷ tỷ, chúng ta đi "
Cô lạnh nhạt nhìn Băng Tâm đi trước, hai ngón tay kẹp một lá bùa. Cô dùng lửa đốt cháy nó nhanh chóng, từ cơ thể cô như được bao bọc bởi kết giới. Lạnh nhạt từng bước đi lên, tiểu Huyết quấn lấy người tiểu Bát Đản nhìn lên dãy cầu thang nói
" Nhảm! Chủ nhân, người cần gì phải tu luyện ở đây "
Tiểu Bát Đản lắc cái đầu nói
" Ngươi sai rồi! Nơi đây là Tiên sơn, linh khí dồi dào. Rất tốt để chủ nhân có thể ổn định lại lực lượng trong người. Vả lại người còn có thể âm thầm tìm thông tin của hang động phong ấn Hỏa Long "
Cô không quan tâm hai con vật nhỏ, cứ thế đi lên từng bước. Băng Tâm nhìn cô lo lắng
" Tỷ tỷ, người chịu nổi không? "
" Tỷ ổn "
Băng Tâm lấy nước ra đưa cô, cô cầm lấy uống một ngụm. Bầu trời dần tối, cô cùng Băng Tâm ngồi nghỉ ngơi. Nhìn lên ánh trăng to tròn, cơn gió thổi qua lạng lẽo.
" Tỷ tỷ! Ăn chút gì đi "
" Ừ! "
Băng Tâm nhìn lên dãy cầu thang tăm tối, thở dài
" Sẽ còn rất lâu mới tới, xem ra chúng ta nên nhanh lên thôi "
" Được! Đi thôi "
Cô cùng Băng Tâm tiếp tục đi, đã có rất nhiều người mệt mỏi mà từ bỏ. Thậm chí còn từ cầu thang ngã xuống...
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản đã ngủ. Bọn chúng nằm trên vai cô ngủ một cách ngon lành. Cô liếc qua nhìn gương mặt nhỏ nhắn của tiểu Huyết cùng cái đầu tròn tròn của tiểu Bát Đản mà mỉm cười nhẹ...
Thời gian dần trôi qua, bầu trời cũng hừng sáng. Sương sớm phủ lên những tán cây xung quanh, cơn gió lạnh khiến người run rẩy. Cô bước qua những áng mây trắng xóa đó, nhìn khoảng sân rộng lớn mà bước lên. Nơi đây vô cùng rộng, những tháp điện hùng vĩ sắc sảo tráng lệ khiến mọi người ngẩn ngơ. Có khoảng chừng 5 người đứng đó mặc y phục màu xanh lục trang nghiêm
" Chúc mừng các ngươi đã hoàn thành lần kiểm tra đầu tiên. Tiếp theo hãy đi theo ta "
5 vị tiên huynh đó dắc bọn cô cùng đám người kia đến một cái hồ nước lớn, hàn khí từ cái hồ đó tỏa ra lạnh lẽo. Nhiều người đã bất chợt ôm lấy thân thể mình run rẩy
" Các ngươi hãy bước đến những tảng đá giữa hồ ngồi xuống cầm lấy nội quy của Tiên sơn học thuộc rồi tu luyện một ngày một đêm. Và nếu đọc xong rồi liền quăng quyển sách đi, nó sẽ tự biến mất. Vì vậy nhớ phải quyết định kĩ. Ai ngã xuống sẽ lập tức bị loại "
Cô nhìn đến hồ nước, Băng Tâm cũng kinh ngạc. 5 vị tiên huynh kia đưa cho mỗi người một quyển sách dày cộm rồi bay lên không trung biến mất...
" Chủ nhân! Nó không thể làm khó người "
Tiểu Huyết lên tiếng nói
" Tỷ tỷ! Tỷ không sao chứ? "
Băng Tâm lo lắng nhìn đến cô
" Không! Ta ổn "
" Vậy thì tốt quá "
" Ái chà! Gặp lại người quen trùng hợp thật "
Một tiếng nói khó chịu vang lên, Băng Tâm quay lại nheo mài nhìn đám người Song Thành
" Đúng là oan gia ngõ hẹp "
" Ha! Ta thấy đúng vậy, thật xui xẻo khi gặp lại người có đức hạnh như ngươi. May là Tiên Sơn này nhiều cầu thang, nếu không chúng ta đã gặp từ hôm qua rồi "
Song Song chế nhạo nói, Băng Tâm tức giận muốn đi lên nhưng bị cô cản lại
" Đủ rồi! Đừng gây sự "
Cô liếc qua Ái Linh đang lạnh lùng đứng đó, rồi bay lên đi đến một tảng đá trong hồ ngồi xuống. Băng Tâm cũng đến một tảng đá khác bên cạnh cô
" Tỷ tỷ! Nội quy gì đâu mà dày vậy? Học tới khi nào? "
" Ha! Học không nổi thì về đi "
Tiếng nói Song Thành vang lên, hắn bay đến ngồi xuống tảng đá bên cạnh Băng Tâm nở nụ cười khinh bỉ. Song Song, Nhã Kỳ và Ái Linh cũng bay đến, họ đều ngồi cạnh nhau. Nhưng tất cả bọn họ đều ngồi gần cô và Băng Tâm, tạo thành hình lục giác đối diện nhau. Băng Tâm tức giận lên tiếng
" Các ngươi có ý gì? "
" Hừ! Bọn ta thích ngồi đâu thì ngồi, ngươi cấm được sao? "
Song Thành lên tiếng chế giễu, Băng Tâm tức giận nhưng cũng không nói gì mở quyển sách ra xem liền kinh ngạc
NỘI QUY TIÊN SƠN:
Điều 1: Không hãm hại huynh đệ đồng môn
Điều 2: Không giết người bừa bãi
Điều 3: Không ỷ lại vào mình là người tu tiên mà ức hiếp dân lành, làm hại bá tánh
Điều 4: Buổi sáng phải thức đúng giờ ( 5h)
Điều 5: Không đi trễ
Điều 6: Không gây sự, đánh nhau
Điều 7: Tuyệt đối nghe theo lời sư phụ mình
Điều 8: Hiểu lễ nghĩa, tôn trọng người trên
Điều 9: Không lạm dụng sức mạnh
Điều 10: Không chọc phá người khác
Điều 11: Tuyệt đối không làm trái quy định của tiên môn
Điều 12: Cấm rượu
Điều 13: Không tự ý xuống núi
Điều 14: Phải chăm chỉ tu luyện
Điều 15: Trãm yêu trừ ma, giúp dân tích đức
Điều 16: Không nhận của cãi vàng bạc tùy ý
Điều 17: Không tự ý vào cấm địa
.........
Kết: VI PHẠM MỘT ĐIỀU TRÊN SẼ PHẠT NẶNG 100 GẬY, TÙY VÀO BAO NHIÊU LỖI VI PHẠM...
Băng Tâm bàng hoàng, Song Song và Song Thành cũng bất ngờ không kém
" Tỷ tỷ! Cái này hơn 1000 gia quy. Lại còn vi phạm 1 điều là bị đánh 100 gậy. Giết người sao? "
Cô lạnh nhạt gật đầu
" Hừ! Không nổi thì về đi "
Song Thành nhếch môi nói, Nhã Kỳ nở nụ cười nhẹ
" Gia quy của Tiên sơn luôn như vậy "
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản bên cạnh nhìn nhau
' Chủ nhân! May mắn người không phải người thường. Những gì chúng ta làm đều có người giám sát, người đừng phí phạm thời gian nữa '
Tiểu Huyết và tiểu Bát Đản ngồi trên đùi cô, tiểu Huyết nói chuyện với cô qua tâm trí. Cô gật nhẹ đầu, cầm lấy quyển sách lướt qua từng trang. Đôi mắt cô tĩnh lặng không một gợn sóng, khoảng 1' sau đóng quyển sách lại quăng xuống nước. Nhắm mắt lại vào trạng thái nhập định
Đám người Nhã Kỳ nhìn đến cũng kinh ngạc, Ái Linh đáy mắt xẹt qua tia sáng lạnh lẽo cũng cầm đọc rồi quăng xuống nước. Băng Tâm nhìn đến hai người
" Nhanh vậy? Có đọc không đó? "
Song Thành liếc qua rồi bắt đầu học, cô cảm nhận cơ thể mình thật nhẹ nhàng. Cô như ngồi trong một không gian tối tăm, mọi thứ thật yên tỉnh. Hàn khí lạnh lẽo xung quanh thắm vào da thịt. Cô nhắm mắt, nhưng có thể thấy được xung quanh, từng người, từng người ngã xuống nước
Bõm!
Hàn khí từ dòng nước lạnh như hầm băng khiến cơ thể cô như bị đóng băng, cái lạnh thấu xương thấm vào lục phủ ngũ tạng. Không biết thời gian trôi qua bao lâu, chỉ biết rằng bây giờ trời đã tối. Cô hơi mở mắt nhìn qua Băng Tâm, mọi người cũng mở mắt nhìn xung quanh hồ nước. Ai cũng có thể cảm nhận được hàn khí ngày càng dày đặc. Nó như bông gòn tan ra bao phủ lấy thân thể mọi người
Bõm! Lõm tõm...
Lại có người chịu không nổi rơi xuống nước, cô nhìn qua Băng Tâm. Môi nàng ta trắng bệch, gương mặt cũng bị hàn khí trùm lấy. Cô nheo mài lại nghe tiếng nói yếu ớt của Băng Tâm
" Tỷ... tỷ tỷ... muội lạnh quá "
Cô nhìn qua đám người Nhã Kỳ dù vẫn ngồi vững nhưng khóe môi đã trắng nhạt
[ Ký chủ! Bọn họ có bùa bao bọc thân thể tránh hàn khí. Nhưng hiệu quả cũng chỉ có 80% ]
Tiểu Bát Đản trả lời cô trong cảm nghĩ, cô liền đưa hai ngón tay trỏ và ngón giữa lên. Lập tức giữa hai ngón tay xuất hiện một lá bùa, cô vung qua phía Băng Tâm. Khi bay qua Băng Tâm lá bùa bóc cháy. Một vòng khí màu vàng bao trùm lấy Băng Tâm, cảm giác lạnh lẽo của nàng ta đã không còn. Ngồi thẳng người nở nụ cười nhạt, cô thấy vậy cũng nhắm mắt lại tiếp tục nhập định
Hàn khí xung quanh bao trùm lấy cô, trong người cô giờ đây như có một ngọn lửa bóc cháy. Uy mãnh đánh tan đi hàn khí lạnh đó...
________________
Ở một nơi khác có một đám người ngồi trong đại sảnh, một lão già râu bạc ngồi vào giữa tôn nghiêm. Nhìn vào một cái vòng tròn sáng đang phản chiếu hình ảnh...
" Đám nhóc này rất được "
" Sư huynh nói đúng! Ta thấy khá thích thú với nữ nhi có mái tóc vàng kia. Trông rất lạnh lùng "
Một tiếng nói khác vang lên, người này là một nam nhân rất mĩ. Mái tóc dài màu đen cột thấp bằng sợi dây. Đôi mắt chim ưng híp lại nhìn vào vòng tròn phát quang thích thú. Mũi cao, môi bạc mỏng mỉm cười. Làn da trắng hồng, y phục xanh lam phong nhã. Trên tay còn có chiếc quạt phe phẩy
" Cửu đệ! Ngươi chấm tiểu nha đầu đó rồi sao? "
Lão già ngồi trên ghế vuốt râu mỉm cười
" Đại sư huynh! Ta lại thích tên nhóc trong cặp song sinh kia hơn. "
Một người khác lên tiếng, thân hình người này to con. Phong phạm oai hùng, gương mặt ưa nhìn
" Ha ha! Lão tứ, ngươi thích nhóc đó là phải! Tên đó kiếm pháp cùng thể lực không tệ. Rất hợp với ngươi "
Một tiếng nói duyên dáng vang lên, một mĩ nhân xinh đẹp ngồi trên ghế. Dung nhan như họa, bàn tay cầm chiếc phạt tranh che miệng. Cơ thể nóng bỏng mặc bộ y phục màu đỏ trắng, bắt chéo chân lại tỏa ra khí tức nữ nhân yêu kiều nhu thuận. Nhưng trong đôi mắt nâu đồng lại không như vậy, nơi đáy mắt tràn đầy khí thế uy vũ mang theo tia cười
" Tam tỷ ngươi nói đúng! Ta cũng rất thích tên nhóc đó. Nhưng ta lại chấm con tiểu nha đầu trong cặp song sinh hơn "
Một tiếng nói khác vang lên, là một nữ nhân xinh đẹp. Nhưng lại không mị hoặc như người được gọi là Tam tỷ kia. Gương mặt xinh đẹp lại mang theo sự uy nghiêm, khắc khe. Cơ thể đầy đặn mang trên người bộ y phục kín đáo gọn gàng...
" Kìa! Ngũ muội, ngươi thích nha đầu đó thì lấy đi. Ta không ngại, ta thì ta chấm tên nhóc thư sinh kia "
Mĩ nữ được gọi là Tam tỷ mỉm cười duyên. Lão già vuốt râu nhìn qua người nam nhân nãy giờ im lặng hỏi
" Lục đệ! Ngươi thấy sao? "
Người được gọi là Lục đệ kia xoay qua, giọng nói nhẹ nhàng nhưng xa cách. Dung mạo người này xuất chúng, mái tóc xõa dài màu ngân kim mượt mà, hai nhánh tóc hai bên tai kéo ra sau buột lại. Ở trán là hai lọn tóc ngắn hai bên dài đến chân mài. Làn da trắng mịn. Đôi mắt phượng một mảng lạnh nhạt màu đen sâu không thấy đáy. Mũi cao, môi hồng hơi nhếch lên. Thân hình cân đối mặc một bộ y phục màu trắng hoàn toàn, khí chất thoát tục khiến người say đắm...
" Đệ không biết "
" Kìa Lục sư huynh. Sao huynh nói vậy được "
Đôi mắt chim ưng nhìn đến hắn
" Cửu đệ! Ta nghĩ Lục đệ trong lòng sẽ tự có tính toán "
Lão già đầu bạc vuốt râu mỉm cười...
Bầu trời rộng lớn chỉ toàn một màn đêm, ánh trăng sáng chiếu xuống những thân ảnh lạnh lẽo... Ngọn lửa mãnh mẽ như vô hình bao trùm lấy thân thể cô. Không một thứ gì có thể xâm phạm...
Danh sách chương