Bởi vì một câu bâng quơ của Alice, Tần Gia Mộc và Nhược Hàm phải ngủ cùng phòng đêm nay.

Trước giờ hai người sống rất độc lập, hầu như cô chẳng bao giờ bước vào phòng anh.

Nhưng đây cũng không phải lần đầu tiên hai người ngủ cùng phòng, năm ngoái trước khi kết hôn, vì để qua mắt mẹ anh hai người cũng từng ngủ ở căn phòng này.

Nhược Hàm đứng ở cửa nhìn một lượt, khá gọn gàng ngăn nắp, chắc hôm nay anh về đã dọn lại phòng. Tần Gia Mộc tắm xong đi ra ngoài, anh mặc một bộ quần áo màu xám dài tay, cả người vẫn mang theo hơi ẩm từ phòng tắm, mỉm cười nhìn cô:

“Sao thế? Phòng anh được dọn dẹp rất sạch sẽ đấy nhé, em không cần phải ngại đâu.”

Cô phùng má, “Em không chê phòng anh bẩn.”

Biểu cảm dễ thương như vậy, Tần Gia Mộc không nhịn được véo má một cái, cô vội xoa xoa: “Anh lại véo má em.”

Anh bật cười ha ha thành tiếng lớn. Nhược Hàm ngồi xuống giường, ánh mắt chú ý đến chiếc bật lửa để trên bàn, liền cầm lên ngắm nghía. Nó không có hình dạng đặc biệt, chỉ là một cái bật lửa kim loại màu bạc bình thường, Tần Gia Mộc đợi cô nhìn chán rồi thì cầm lấy từ tay cô, giở giọng trêu chọc:

“Trẻ con không nghịch cái này được.”

“Em đâu phải trẻ con.”

Anh mở ngăn kéo tủ ở đầu giường, bên trong có một bao thuốc lá trắng phau chưa dùng lần nào, hình như sâu bên trong nữa còn có một hộp.... Lúc Nhược Hàm nhận ra nó là gì, vành tai lập tức đỏ lên, đứng bật dậy tránh khỏi người anh.

“Em sao vậy?” Tần Gia Mộc vừa nhìn bộ dạng tránh như tránh tà của cô, khóe miệng hơi nhếch lên, thuận tiện bỏ bật lửa vào trong rồi đóng lại.

Nụ cười kia của anh, cô cứ có cảm giác không đứng đắn cho lắm. Vì không để anh tiếp tục thăm dò về cái đó nữa, Nhược Hàm ngồi xuống ghế cách giường không xa, chuyển sang chủ đề khác:

“Anh bớt hút thuốc một chút, giữ cái bật lửa lại làm gì?”

Tần Gia Mộc ngồi xuống giường đối diện cô, thanh âm hết sức nhẹ nhàng: ON “Chỉ lúc nào anh khó chịu mới hút một điếu thôi, anh không phải thằng nghiện.”

“Dù là thế cũng không tốt cho sức khỏe.” Cô là thật lòng lo cho sức khỏe của anh mà. Trước đó đi đóng phim, hầu hết các bạn diễn nam của cô đều hút thuốc lá, có điều đều là ngôi sao lớn, mỗi lần hút thuốc họ đều sẽ lịch sự tránh khỏi chỗ đông người. Khi ấy cô cảm thấy đàn ông trưởng thành đều sẽ thích thú món này nên chẳng mấy bận tâm, nhưng người đó là anh thì không thể không để ý.

Bỗng nhiên Tần Gia Mộc đứng dậy đi đến trước mặt Nhược Hàm, cúi thấp người xuống, hai tay chống lên ghế bao vây cô lại, ý cười rất sâu: “Vậy sau này nếu anh cảm thấy khó chịu thì phải làm thế nào?”

Nhược Hàm không muốn thất thế trước trò đùa của anh, bày ra dáng vẻ nghĩ ngợi mấy giây, nhìn thẳng vào mắt anh trả lời: “Vậy em sẽ ôm anh một cái, được chứ?”

“Chỉ thế?”

Sao cô có cảm giác mình đã mắc bẫy rồi nhỉ? Ánh mắt cô bắt đầu dè chừng hơn: “Vậy anh muốn sao?”

Người đàn ông không đáp lại, một tay vuốt ve khuôn mặt cô, sau đó nâng cằm cô lên, đặt một nụ hôn lên môi.

Là diễn viên đều từng trải qua cảnh hôn, nhưng trên phương diện này Nhược Hàm không thực sự thành thục. Hơn nữa, cảnh hôn với bạn diễn chỉ là một phần công việc, làm sao so sánh được với việc hôn người mình yêu. Hai người cũng từng làm vậy nhiều lần, nhưng mỗi một lần cô đều không tránh khỏi ngượng ngùng bối rối, tim đập thình thịch như đánh trống.

Nhược Hàm mở to mắt nhìn mái tóc anh ở khoảng cách rất gần, nhìn vào độ bóng từ ánh đèn chiếu vào có thể đoán được tóc anh rất mượt, cô nhìn loáng thoáng có vài sợi tóc bạc lẫn trong màu tóc đen nhánh.

“Không được mất tập trung.”

Đây là một lời mệnh lệnh khi nhìn thấy cô gái đang không dồn sức vào chuyện chính. Anh lần nữa nâng mặt cô lên, tiếp tục nụ hôn dang dở. Đôi môi hồng hào xinh đẹp này khiến anh quyến luyến không buông được, động tác càng thô bạo hơn, vòng tay ra sau ôm lấy gáy cô.

Nhược Hàm không theo kịp tiết tấu của anh, không bao lâu đã cảm thấy khó thở, liên tục vỗ vỗ ngực anh muốn anh buông ra. Cô dồn hết sức thở, sau đó đứng dậy nói: “Đi ngủ thôi”

Động tác cô nàng hết sức nhanh nhẹn, đi thẳng một đường trèo lên giường, nằm đắp chăn gọn gàng nhắm mắt lại. Nhìn cái vẻ mặt vừa rồi của anh đi, nếu còn không nhanh nhanh trốn sẽ không qua được đêm nay mất.

Tần Gia Mộc không cản Nhược Hàm, đi sang bên giường còn lại nằm xuống cạnh cô. Anh áp sát vào cô nàng đang cuộn tròn người trong chăn giấu đi gò má ửng hồng nói nhỏ, ngữ khí trầm trầm mị hoặc:

“Em lấy hết chăn của anh rồi, anh đắp bằng gì đây?”

Nhược Hàm trùm chăn kín mặt, giọng ồm ồm vì bị chăn cản lại: “Anh sang phòng em mà lấy chăn, em không nhường cho anh đâu. Một mình đắp một chăn mới đủ ấm”

“Hai người đắp một cái cũng được mà. Em sợ lạnh, anh ôm em.” Tần Gia Mộc không thèm câu đồng ý của cô, mạnh mẽ kéo chăn của cô ra trùm chăn lên người mình, lại luồn một tay sang ôm eo người bên cạnh, cảm thán một tiếng: “Cái bụng này sao lại nhỏ thế? Em lại gầy đi rồi.”

“Sắp gia nhập đoàn phim mới, phải giảm cân.”

Anh vòng một tay qua gáy Nhược Hàm để cô gối lên, tay kia vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô, lúc bàn tay kia vừa chạm đến gấu áo ngủ lập tức bị cô cản lại. Nhược Hàm quay sang trừng mắt với anh:

“Không được, anh vừa mới xuất viện, phải nghỉ ngơi.

Lát sau cô lại thấy hình như mình biểu hiện thái độ hơi gắt gỏng quá, lại dịu giọng giải thích:

“Dù sao cũng là vợ chồng hợp pháp, em không phải cự tuyệt anh, mà là vì hôm nay anh vừa xuất viện xong, hơn nữa sáng mai em cũng có lịch trình. Chúng ta vẫn là để lúc khác đi.”

Cô vừa nói, ánh mắt dừng lại ở nụ cười dịu dàng của Tần Gia Mộc, anh xoa xoa tóc cô, đặt một nụ hôn lên trán: “Đều nghe em.”

Nói là đi ngủ, thật ra trong lòng Nhược Hàm đang gào thét rằng tình cảnh này làm sao cô ngủ được chứ. Tần Gia Mộc ôm cô rất ấm áp, thêm cả chiếc chăn dày nữa đáng lẽ sẽ khiến cho cô phải dễ ngủ hơn mới phải. Cô nằm nghiêng người một bên hơi khó chịu, lại sợ anh đã ngủ rồi nên không dám động đậy sợ phiền đến anh, tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm thế nào. Chợt bên tai lại nghe được tiếng nói:

“Em ngủ chưa?"

“Chưa.” Cô biết anh vẫn thức liền thoải mái quay sang, tựa đầu vào lồng ngực cứng rắn của người đàn ông, ngập ngừng gọi tên anh: “Tần Gia Mộc.”

“Anh đây”

“Bình thường anh đi ngủ không tắt đèn hả? Sáng quá em không ngủ được.”

Tần Gia Mộc bây giờ mới để ý đến bóng đèn sáng trưng, liền với tay lấy điều khiển nhấn nút tắt đèn, căn phòng tức khắc tối đen. Nhược Hàm lại hỏi anh: “Anh có biết đạo diễn Lưu không?”

“Là vị đạo diễn điện ảnh rất có tiếng”

Cô gật đầu: “Mấy năm nay ông ấy không có dự án nào, hiện tại bất thình lình lại có dự án phim mới, em được đề cử đến thử vai nhân vật nữ chính.”

“Ừm.”

Nhược Hàm lại ngọ nguậy, “Là anh đề cử với ông ấy đúng không? Một người khó tính như ông ấy sao có thể tự nhiên để ý đến một cô ca sĩ lấn sân như em."

Chuyện này đúng là do Tần Gia Mộc đề cử. Lưu Hiểu Trần xưa nay luôn được biết đến là vị đạo diễn cực kỳ nghiêm khắc, diễn viên ở trong đoàn của ông dù là địa vị cao hay thấp đều như nhau, đã tham gia dự án do ông đứng đầu đều không tránh khỏi bị ông trách mắng ít nhiều. Cũng chính vì thế nên tất cả những tác phẩm điện ảnh của ông đều giành được giải thưởng danh giá trong nước lẫn quốc tế.

Tần Gia Mộc trước đây từng hợp tác với Lưu Hiểu Trần vài lần, mặc dù trong lúc quay không thoát được những lần phê bình của ông nhưng thực ra anh rất được lòng vị đạo diễn này. Dự án điện ảnh sắp tới, ông đã nghĩ đến anh đầu tiên, không ngờ trước đó anh lại nhận một bộ truyền hình khác, ban đầu nếu theo đúng tiến độ thì hoàn toàn có thể tham gia kịp, có điều tai nạn lần này đã khiến mọi kế hoạch đi lệch hướng.

Biết được dự án của Lưu Hiểu Trần vẫn chưa có kế hoạch casting, Tần Gia Mộc liền đề cử Nhược Hàm vào vai nhân vật nữ chính. Ông ấy nghe xong khá bất ngờ bật cười: “Không ngờ có một ngày cậu Tần sẽ thật sự vì tình riêng đề cử người với tôi.”

Anh cũng rất nhẹ nhàng đáp lại: “Vì tình riêng, cũng là vì cô ấy có thực lực nữa ạ. Nếu thầy Lưu không tin có thể xem các tác phẩm trước đây cô ấy từng tham gia.”

“Tôi đã có nghe qua về Trần Nhược Hàm. Cô vợ nhỏ này của cậu đúng là có ngoại hình rất sáng, kỹ năng diễn xuất cũng không tệ. Chỉ là nhân vật Kiều Tuệ của Dạ thành là kiểu phụ nữ trưởng thành phong trần, từng trải qua vô số biến cố, còn gương mặt Trần Nhược Hàm lại có phần khá đài các quý tộc, hơn nữa tuổi tác chưa đến hai lăm, nhìn vẫn non nớt lắm. Nhưng nếu cậu đã đề cử thì tôi sẽ cho cô ấy cơ hội ở buổi casting.”

Nhược Hàm thấy anh mãi không trả lời, cũng coi như anh đã thừa nhận. Con người cô từ nhỏ luôn chỉ hứng thú với âm nhạc, sau khi nổi tiếng được công ty định hướng hình ảnh, nhận mấy dự án phim thần tượng vì không muốn bỏ phí ngoại hình xuất chúng, tóm lại đối với chuyện đóng phim không mấy hứng thú.

Có điều đối với bất kỳ công việc gì cô đều luôn dành thái độ nghiêm túc nhất để hoàn thành, cũng muốn đạt được thành tựu nhất định ở lĩnh vực đó. Nhược Hàm của hiện tại đã đứng trên đỉnh cao của một cô ca sĩ toàn năng, mục tiêu tiếp theo cô muốn chinh phục chính là trở thành một diễn viên tài giỏi được mọi người công nhận.

Có thể tham gia ‘Dạ thành sẽ là một bước tiến rất lớn trong sự nghiệp.

“Hôm qua em đã đến buổi casting vai Kiều Tuệ của ‘Dạ thành. Ở đó có rất nhiều nhân vật có tiếng trong giới, chẳng biết có thể đậu nổi không nữa.

Tần Gia Mộc cọ cọ tóc cô, “Em và họ đều có tài như nhau, không cần phải tự áp lực bản thân. Nhất định em sẽ giành được vai diễn đó thôi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện