Mối quan hệ của Nhược Hàm và gia đình tốt lên, cô cũng lưu luyến quê hương mình muốn ở lại lâu thêm chút. Nhớ đến thời gian nghỉ phép của mình còn lại khoảng một tháng, cô đã chọn dành hết kỳ nghỉ của mình ở đây, cuối cùng bỏ lỡ cả lời hẹn về nhà Tần Gia Mộc ăn tết với bố mẹ anh.
Một ngày cuối tháng hai, lúc Nhược Hàm đang ngồi xem giúp Alice các thiết kế cho bộ sưu tập mới thì nhận được một cuộc điện thoại lạ. Từ lúc về Anh cô hầu như đều dùng số ở đây, người ở Đại Bắc biết được số điện thoại mới của cô chỉ có duy nhất Doãn Ngọc Dao.
Nhưng số điện thoại hiển thị trên màn hình không phải của của cô ấy.
Nhược Hàm do dự mấy giây, rốt cuộc vẫn bấm vào chấm tròn màu xanh nhận cuộc gọi. “Alo, có phải cô Trần đang nghe máy không?” Là giọng nữ.
Cô biết đối phương là ai, có điều nghe giọng trong điện thoại hình như rất gấp gáp, còn có chút hoảng loạn, nhỏ giọng đáp lại: “Là tôi đây. Quản lý Lý, sao cô lại có số của tôi?”
“Cô có thể về đây ngay bây giờ không?” Lý Thanh Hà vô cùng vội vã, “Tần Gia Mộc xảy ra chuyện rồi.”
Trong một khoảnh khắc nghe được câu nói kia, Nhược Hàm mờ mịt không rõ, lập tức hỏi
lại: “Anh ấy bị làm sao?”
Lý Thanh Hà cố gắng giữ bình tĩnh thuật lại câu chuyện cho cô, nhưng vì cảm xúc còn hỗn loạn nên ngập ngừng liên tục: “Cậu ấy ở phim trường xảy ra chuyện rồi. Có một cảnh phim yêu cầu cậu ấy phải lái xe, nhưng không hiểu sao xe không dừng lại được, cuối cùng.....
Cô không cần nghe nữa, cũng không nghe được Lý Thanh Hà nói gì tiếp theo. Cả thân xác ngồi sững ra trên giường, nỗi sợ hãi ập đến vây quanh cô.
Nhược Hàm hoàn toàn chết lặng.
Anh bị tai nạn.
Điện thoại vốn đang áp bên tai chẳng biết đã rơi xuống từ lúc nào. Cô bước xuống giường tìm vali, sau đó lôi hết quần áo nhét vào trong, hành động vô cùng vội vàng, quần áo không được gấp tử tế nhồi nhét một đống trong vali. Lúc đưa tay tìm đầu khóa kéo để khóa vali lại, cái khóa ương bướng kia không chịu nghe lời cứ trượt khỏi ngón tay, cô bực mình đập đập mấy cái như để trút cơn giận, lại không thể nào trút được nỗi sợ ra khỏi bản thân.
Nhiều năm trước, chàng trai ấy vì gặp tai nạn giao thông trên đường đến học viện mà bỏ lại Nhược Hàm một mình. Bây giờ anh cũng gặp tai nạn, cô rất sợ anh cũng giống người đó, sẽ bỏ lại cô cô độc trên thế gian.
Vì sao chứ? Vì sao người mà cô yêu thương lại gặp phải chuyện như vậy? Hay ông trời cảm thấy cô không xứng có được tình yêu nên đang cố gắng trừng phạt cô? Trước mắt Nhược Hàm chợt hiện lên cảnh tượng trong bệnh viện, ba của Từ Viễn nghẹn ngào nói với cô anh không qua khỏi, động tác của cô càng gấp gáp hơn. Cô sợ rằng chỉ cần mình chậm chạp một giây cũng sẽ không gặp được anh nữa.
Cô còn nhiều lời muốn nói với anh nữa. Cô phải gặp được anh.
Đúng lúc này, Alice đi vào thấy em gái mình đang ngồi đập vali liên tục lập tức chạy đến ngăn lại: “Em làm sao vậy?”
Đôi tay trắng trẻo được chăm sóc rất kỹ lưỡng giờ phút này đỏ rát cả lên, nhưng chủ nhân của đôi tay ấy không hề cảm nhận được sự đau đớn. Nhược Hàm quay sang | nhìn Alice, nước mắt trực trào lăn dài trên gò má, rơi xuống thấm ướt quần vải đen.
“Chị, em phải quay về ngay bây giờ. Chị mau đặt vé máy bay cho em đi, nếu không sẽ không kịp mất” Thanh âm của cô yếu ớt phát ra từ cổ họng.
Alice không hiểu có chuyện gì mà khiến cho Nhược Hàm bỗng nhiên mất kiểm soát như thế, “Em phải nói cho chị biết có chuyện gì mới được.
“Anh ấy...” Nhược Hàm cố gắng dùng hết sức mình nhưng vẫn không nói được thành câu hoàn chỉnh, “Em phải về tìm anh ấy. Chị mau đặt vé cho em, em phải về ngay bây giờ.”
Alice bị trạng thái mất bình tĩnh của Nhược Hàm dọa sợ, “Được rồi, chị sẽ đặt. Để chị về
cùng em.”
Cô vốn muốn từ chối nhưng thời điểm đó không có đủ tinh thần để nghĩ đến vấn đề này, toàn bộ tâm trí của cô đều tập trung vào việc phải về Đại Bắc tìm anh.
Lúc lên đến máy bay, mặc dù Nhược Hàm không còn khóc nữa nhưng chẳng chịu nói gì, Alice không đành lòng cũng không thể làm gì khác. Cô ấy nhìn ra được trong ánh mắt thất thần xa xăm của em gái còn ẩn chứa sự sợ hãi như sắp mất đi điều gì đó.
Bởi vì lo lắng tinh thần Nhược Hàm không ổn định nên cô ấy phải đi theo cô đến Đại Bắc.
Lúc hai chị em đến bệnh viện là tám giờ sáng ở Đại Bắc. Nhược Hàm vừa mở cửa phòng Tần Gia Mộc đang nằm thì thấy Lâm Hoa đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh. Bà đứng dậy dịu dàng nói với cô: “Con đã về rồi à? Mau vào đây thăm thằng bé một chút nào.”
Nhìn vẻ mặt của bà, Alice đoán Tần Gia Mộc không còn nguy hiểm nữa, tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi nhiều. Cô ấy chưa từng gặp anh bao giờ, chỉ biết đó là chồng của em gái nên khó trách không có nhiều cảm xúc.
Điều khiến Alice lo lắng chính là nếu Tần Gia Mộc xảy ra chuyện gì thì e là Nhược Hàm sẽ không chịu được.
Bên kia, Nhược Hàm từ từ đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bất động của anh áp vào má. Người đàn ông nằm trên giường bệnh đeo ống thở, làn da nhợt nhạt đến mức trắng bệch, hai mắt đang nhắm nghiền lại, cô nhìn thấy bên tay kia của anh đang cắm mũi kim, xúc động trong lòng lại trào dâng như sóng vỗ.
Lâm Hoa đứng phía sau khẽ vỗ vào vai cô nói: “Bác sĩ bảo đã không còn gì đáng ngại, nhưng vì tai nạn này khiến não gặp chấn động nên có lẽ sẽ hôn mê khá lâu. Con cứ ở đây với nó một lúc, chúng ta đi ra ngoài đây.
Sau khi Lâm Hoa và Alice ra ngoài hành lang, phòng bệnh chỉ còn lại mình Nhược Hàm. Cô áp bàn tay lạnh lẽo của anh vào má mình, cố gắng truyền chút nhiệt độ cho anh, mỉm cười nói:
“Em đã về rồi đây. Em đã về với anh rồi đây.”
Không gian tĩnh lặng, không có ai đáp lại. Cô làm như không có gì, tiếp tục nói như thể anh đang nghe thấy chuyện của cô: “Anh đợi em lâu như vậy, chắc chắn rất nhớ em đúng không? Đều tại em, đáng lẽ em nên về sớm với anh mới phải.”
Đúng vậy, đều tại cô. Lúc đó cô không nên bị Liễu Tư Nguyệt kích động, cô nên nghe anh giải thích xong mới ra sân bay cũng được mà.
Lúc này Nhược Hàm cảm thấy có lẽ thực sự ông trời không muốn cô được yêu thương nên dùng mọi cách chia rẽ cô với người mình yêu. Cũng do cô nữa, do cô cứng đầu không chịu nghe anh, nếu không đã không đến mức như hôm nay.
“Bây giờ em rất hối hận, nên anh phải mau tỉnh lại đi, để còn nghe em hối lỗi với anh”
Đáng tiếc dù cô có nói như thế nào, người nằm trên giường bệnh kia cũng không thể nghe thấy.
Buổi chiều hôm ấy, Lý Thanh Hà đến thăm Tần Gia Mộc, bắt gặp Nhược Hàm ngồi cạnh giường bệnh, không chịu rời anh nửa bước. Cô ấy ngồi xuống ghế số pha, kể lại cho cô toàn bộ sự cố.
Hai ngày trước, Tần Gia Mộc đến phim trường quay phim theo lịch. Hôm ấy anh có một cảnh quay lái xe trên đường đến tìm nữ chính, vốn dĩ không phải cảnh quay nguy hiểm gì nên không cần đến diễn viên đóng thế. Chiếc xe anh dùng là xe được đoàn chuẩn bị, từ hôm trước đó và cả lúc trước khi quay đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. Thế nhưng đến lúc anh ngồi vào ghế lái mới có chuyện xảy ra, anh không dừng xe được, cuối cùng đâm sầm vào một cái cây ven đường.
Đó đã là tình huống tốt nhất mà Tần Gia Mộc có thể xử lý.
Lý Thanh Hà nói sau khi tai nạn xảy ra, cảnh sát đến điều tra được nguyên nhân là do phanh xe bị đứt. Sự cố này không hề nhỏ, dù cả đoàn phim rất cố gắng giấu kín đi nhưng vẫn để báo chí moi ra được, trên mạng xã hội vẫn đang không ngừng náo động.
Đại minh tinh gặp tai nạn khi đang quay phim, Nhược Hàm cũng biết khó lòng mà giấu nhẹm đi khỏi tin tức của báo đài.
Cô nhìn Tần Gia Mộc vẫn đang nằm hôn mê trên giường, tinh thần dần dần bình tĩnh lại từ sau khi Lâm Hoa nói anh đã vượt qua nguy hiểm, không còn đáng ngại nữa.
Bóng ma trong tim cô cũng mờ đi.
Sau đó không lâu, Lâm Hoa mang theo hộp đồ ăn xuất hiện, vẫn là gương mặt hòa nhã mỉm cười với Nhược Hàm: “Có muốn ăn tối cùng mẹ không?”
“Dạ thôi ạ, mẹ cứ ăn trước đi. Con không đói.” Cô lắc đầu.
“Con ngồi máy bay hơn nửa ngày, vừa xuống máy bay thì lập tức đến đây cả ngày, hay là trở về nhà tắm rửa thay đồ trước đi. Chị của con cũng ở ngoài hành lang chờ con cả ngày đó. Ở đây cứ để mẹ lo cho”
Phải rồi, còn có Alice nữa. Không thể để cô ấy ở bệnh viện mãi được, Nhược Hàm đành phải về nhà nghỉ ngơi trước.
Một ngày cuối tháng hai, lúc Nhược Hàm đang ngồi xem giúp Alice các thiết kế cho bộ sưu tập mới thì nhận được một cuộc điện thoại lạ. Từ lúc về Anh cô hầu như đều dùng số ở đây, người ở Đại Bắc biết được số điện thoại mới của cô chỉ có duy nhất Doãn Ngọc Dao.
Nhưng số điện thoại hiển thị trên màn hình không phải của của cô ấy.
Nhược Hàm do dự mấy giây, rốt cuộc vẫn bấm vào chấm tròn màu xanh nhận cuộc gọi. “Alo, có phải cô Trần đang nghe máy không?” Là giọng nữ.
Cô biết đối phương là ai, có điều nghe giọng trong điện thoại hình như rất gấp gáp, còn có chút hoảng loạn, nhỏ giọng đáp lại: “Là tôi đây. Quản lý Lý, sao cô lại có số của tôi?”
“Cô có thể về đây ngay bây giờ không?” Lý Thanh Hà vô cùng vội vã, “Tần Gia Mộc xảy ra chuyện rồi.”
Trong một khoảnh khắc nghe được câu nói kia, Nhược Hàm mờ mịt không rõ, lập tức hỏi
lại: “Anh ấy bị làm sao?”
Lý Thanh Hà cố gắng giữ bình tĩnh thuật lại câu chuyện cho cô, nhưng vì cảm xúc còn hỗn loạn nên ngập ngừng liên tục: “Cậu ấy ở phim trường xảy ra chuyện rồi. Có một cảnh phim yêu cầu cậu ấy phải lái xe, nhưng không hiểu sao xe không dừng lại được, cuối cùng.....
Cô không cần nghe nữa, cũng không nghe được Lý Thanh Hà nói gì tiếp theo. Cả thân xác ngồi sững ra trên giường, nỗi sợ hãi ập đến vây quanh cô.
Nhược Hàm hoàn toàn chết lặng.
Anh bị tai nạn.
Điện thoại vốn đang áp bên tai chẳng biết đã rơi xuống từ lúc nào. Cô bước xuống giường tìm vali, sau đó lôi hết quần áo nhét vào trong, hành động vô cùng vội vàng, quần áo không được gấp tử tế nhồi nhét một đống trong vali. Lúc đưa tay tìm đầu khóa kéo để khóa vali lại, cái khóa ương bướng kia không chịu nghe lời cứ trượt khỏi ngón tay, cô bực mình đập đập mấy cái như để trút cơn giận, lại không thể nào trút được nỗi sợ ra khỏi bản thân.
Nhiều năm trước, chàng trai ấy vì gặp tai nạn giao thông trên đường đến học viện mà bỏ lại Nhược Hàm một mình. Bây giờ anh cũng gặp tai nạn, cô rất sợ anh cũng giống người đó, sẽ bỏ lại cô cô độc trên thế gian.
Vì sao chứ? Vì sao người mà cô yêu thương lại gặp phải chuyện như vậy? Hay ông trời cảm thấy cô không xứng có được tình yêu nên đang cố gắng trừng phạt cô? Trước mắt Nhược Hàm chợt hiện lên cảnh tượng trong bệnh viện, ba của Từ Viễn nghẹn ngào nói với cô anh không qua khỏi, động tác của cô càng gấp gáp hơn. Cô sợ rằng chỉ cần mình chậm chạp một giây cũng sẽ không gặp được anh nữa.
Cô còn nhiều lời muốn nói với anh nữa. Cô phải gặp được anh.
Đúng lúc này, Alice đi vào thấy em gái mình đang ngồi đập vali liên tục lập tức chạy đến ngăn lại: “Em làm sao vậy?”
Đôi tay trắng trẻo được chăm sóc rất kỹ lưỡng giờ phút này đỏ rát cả lên, nhưng chủ nhân của đôi tay ấy không hề cảm nhận được sự đau đớn. Nhược Hàm quay sang | nhìn Alice, nước mắt trực trào lăn dài trên gò má, rơi xuống thấm ướt quần vải đen.
“Chị, em phải quay về ngay bây giờ. Chị mau đặt vé máy bay cho em đi, nếu không sẽ không kịp mất” Thanh âm của cô yếu ớt phát ra từ cổ họng.
Alice không hiểu có chuyện gì mà khiến cho Nhược Hàm bỗng nhiên mất kiểm soát như thế, “Em phải nói cho chị biết có chuyện gì mới được.
“Anh ấy...” Nhược Hàm cố gắng dùng hết sức mình nhưng vẫn không nói được thành câu hoàn chỉnh, “Em phải về tìm anh ấy. Chị mau đặt vé cho em, em phải về ngay bây giờ.”
Alice bị trạng thái mất bình tĩnh của Nhược Hàm dọa sợ, “Được rồi, chị sẽ đặt. Để chị về
cùng em.”
Cô vốn muốn từ chối nhưng thời điểm đó không có đủ tinh thần để nghĩ đến vấn đề này, toàn bộ tâm trí của cô đều tập trung vào việc phải về Đại Bắc tìm anh.
Lúc lên đến máy bay, mặc dù Nhược Hàm không còn khóc nữa nhưng chẳng chịu nói gì, Alice không đành lòng cũng không thể làm gì khác. Cô ấy nhìn ra được trong ánh mắt thất thần xa xăm của em gái còn ẩn chứa sự sợ hãi như sắp mất đi điều gì đó.
Bởi vì lo lắng tinh thần Nhược Hàm không ổn định nên cô ấy phải đi theo cô đến Đại Bắc.
Lúc hai chị em đến bệnh viện là tám giờ sáng ở Đại Bắc. Nhược Hàm vừa mở cửa phòng Tần Gia Mộc đang nằm thì thấy Lâm Hoa đang ngồi trên ghế cạnh giường bệnh. Bà đứng dậy dịu dàng nói với cô: “Con đã về rồi à? Mau vào đây thăm thằng bé một chút nào.”
Nhìn vẻ mặt của bà, Alice đoán Tần Gia Mộc không còn nguy hiểm nữa, tảng đá trong lòng cũng nhẹ đi nhiều. Cô ấy chưa từng gặp anh bao giờ, chỉ biết đó là chồng của em gái nên khó trách không có nhiều cảm xúc.
Điều khiến Alice lo lắng chính là nếu Tần Gia Mộc xảy ra chuyện gì thì e là Nhược Hàm sẽ không chịu được.
Bên kia, Nhược Hàm từ từ đi đến bên cạnh anh, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay bất động của anh áp vào má. Người đàn ông nằm trên giường bệnh đeo ống thở, làn da nhợt nhạt đến mức trắng bệch, hai mắt đang nhắm nghiền lại, cô nhìn thấy bên tay kia của anh đang cắm mũi kim, xúc động trong lòng lại trào dâng như sóng vỗ.
Lâm Hoa đứng phía sau khẽ vỗ vào vai cô nói: “Bác sĩ bảo đã không còn gì đáng ngại, nhưng vì tai nạn này khiến não gặp chấn động nên có lẽ sẽ hôn mê khá lâu. Con cứ ở đây với nó một lúc, chúng ta đi ra ngoài đây.
Sau khi Lâm Hoa và Alice ra ngoài hành lang, phòng bệnh chỉ còn lại mình Nhược Hàm. Cô áp bàn tay lạnh lẽo của anh vào má mình, cố gắng truyền chút nhiệt độ cho anh, mỉm cười nói:
“Em đã về rồi đây. Em đã về với anh rồi đây.”
Không gian tĩnh lặng, không có ai đáp lại. Cô làm như không có gì, tiếp tục nói như thể anh đang nghe thấy chuyện của cô: “Anh đợi em lâu như vậy, chắc chắn rất nhớ em đúng không? Đều tại em, đáng lẽ em nên về sớm với anh mới phải.”
Đúng vậy, đều tại cô. Lúc đó cô không nên bị Liễu Tư Nguyệt kích động, cô nên nghe anh giải thích xong mới ra sân bay cũng được mà.
Lúc này Nhược Hàm cảm thấy có lẽ thực sự ông trời không muốn cô được yêu thương nên dùng mọi cách chia rẽ cô với người mình yêu. Cũng do cô nữa, do cô cứng đầu không chịu nghe anh, nếu không đã không đến mức như hôm nay.
“Bây giờ em rất hối hận, nên anh phải mau tỉnh lại đi, để còn nghe em hối lỗi với anh”
Đáng tiếc dù cô có nói như thế nào, người nằm trên giường bệnh kia cũng không thể nghe thấy.
Buổi chiều hôm ấy, Lý Thanh Hà đến thăm Tần Gia Mộc, bắt gặp Nhược Hàm ngồi cạnh giường bệnh, không chịu rời anh nửa bước. Cô ấy ngồi xuống ghế số pha, kể lại cho cô toàn bộ sự cố.
Hai ngày trước, Tần Gia Mộc đến phim trường quay phim theo lịch. Hôm ấy anh có một cảnh quay lái xe trên đường đến tìm nữ chính, vốn dĩ không phải cảnh quay nguy hiểm gì nên không cần đến diễn viên đóng thế. Chiếc xe anh dùng là xe được đoàn chuẩn bị, từ hôm trước đó và cả lúc trước khi quay đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì. Thế nhưng đến lúc anh ngồi vào ghế lái mới có chuyện xảy ra, anh không dừng xe được, cuối cùng đâm sầm vào một cái cây ven đường.
Đó đã là tình huống tốt nhất mà Tần Gia Mộc có thể xử lý.
Lý Thanh Hà nói sau khi tai nạn xảy ra, cảnh sát đến điều tra được nguyên nhân là do phanh xe bị đứt. Sự cố này không hề nhỏ, dù cả đoàn phim rất cố gắng giấu kín đi nhưng vẫn để báo chí moi ra được, trên mạng xã hội vẫn đang không ngừng náo động.
Đại minh tinh gặp tai nạn khi đang quay phim, Nhược Hàm cũng biết khó lòng mà giấu nhẹm đi khỏi tin tức của báo đài.
Cô nhìn Tần Gia Mộc vẫn đang nằm hôn mê trên giường, tinh thần dần dần bình tĩnh lại từ sau khi Lâm Hoa nói anh đã vượt qua nguy hiểm, không còn đáng ngại nữa.
Bóng ma trong tim cô cũng mờ đi.
Sau đó không lâu, Lâm Hoa mang theo hộp đồ ăn xuất hiện, vẫn là gương mặt hòa nhã mỉm cười với Nhược Hàm: “Có muốn ăn tối cùng mẹ không?”
“Dạ thôi ạ, mẹ cứ ăn trước đi. Con không đói.” Cô lắc đầu.
“Con ngồi máy bay hơn nửa ngày, vừa xuống máy bay thì lập tức đến đây cả ngày, hay là trở về nhà tắm rửa thay đồ trước đi. Chị của con cũng ở ngoài hành lang chờ con cả ngày đó. Ở đây cứ để mẹ lo cho”
Phải rồi, còn có Alice nữa. Không thể để cô ấy ở bệnh viện mãi được, Nhược Hàm đành phải về nhà nghỉ ngơi trước.
Danh sách chương