Việc ngoài ruộng trên cơ bản đã hoàn tất, phần còn lại là tưới nước và làm cỏ, đều do Đường Căn Thụ xử lý. Gieo hạt xong, Vương Thạch Tỉnh đào một con rạch, dẫn nước từ trên ngọn núi phía tây xuống. Ruộng núi hay ruộng cạn cũng đều cần nước, tạo một con rạch thuận tiện hơn, không phải đi gánh nước nữa. Nhà mới, dưới sự giám sát của Chu thúc và Vương lão cha ngày càng biến hoá đẹp đẽ. Đảo mắt đã tới tháng mười hai, nhiều nhất nửa tháng nữa căn nhà sẽ dựng xong. Vương Thạch Tỉnh mỗi ngày đều đến chỗ này xem qua một lần, cần sửa gì thì sửa. Thời gian còn lại, hắn nếu không ở nhà bồi Thiệu Vân An và hài tử thì chính là lên núi.

Đến khi nhà ở hoàn toàn xây xong, Vương Thạch Tỉnh đi tìm lý chính hỏi mua ngọn núi phía tây gần nhà. Sự tình nhà họ Tôn làm hoa cúc cũng truyền ra. Lý chính là Triệu thị tộc trưởng, ông triệu tập các tộc nhân lại bàn bạc. Hoa cúc của Tôn thị và mứt trái cây của Triệu thị đều chuyển thành sinh ý của cả tộc. Nhất Trượng Hiên thì chờ đợi táo đỏ và sơn tra mùa đông của lý chính. Vĩnh Ninh Đường do thu được trà hoa cúc của Tôn thị mà sinh ý cũng nhộn nhịp hẳn lên. Đáng tiếc hoa cúc dại đã cuối mùa, nên việc chế biến hoa cúc bị gián đoạn. Phùng chưởng quầy Vĩnh Ninh Đường khỏi nói có bao nhiêu sốt ruột.

Hoa cúc Tôn thị cũng là Thiệu Vân An bán công thức. Sau khi kết toán, trừ bỏ một trăm lượng trả Thiệu Vân An, thì còn dư một trăm hai mươi lượng. Tôn tộc trưởng và lý chính mỗi người bỏ ra sáu mươi lượng đưa vào công quỹ. Đầu xuân sang năm sẽ mua vài mẫu ruộng. Về sau lợi nhuận từ hoa cúc, mứt trái cây cũng trích ra một phần nhỏ hỗ trợ hài tử trong thôn đọc sách. Hơn nữa nếu học tốt còn được khen thưởng.

Tin tức vừa đưa ra, cả thôn lại lần nữa bùng nổ. Tộc nhân Tôn thị, Triệu thị mặt mày nở hoa, vài hài tử trong tộc còn mang theo đồ vật đến nhà Vương Thạch Tỉnh cảm tạ. Nếu không phải Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An ra tay hào phóng, bọn chúng chẳng biết khi nào mới biết đọc sách!

Có tên trong nhóm hài tử đầu tiên được hỗ trợ, Đường Căn Sinh bị ca hắn, Đường Căn Thụ kéo tới nhà Vương Thạch Tỉnh. Vừa vào cửa đã hướng Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An dập đầu ba cái. Hai huynh đệ từ lý chính mới biết là do Vương Thạch Tỉnh đề nghị, lý chính mới đồng ý cho Đường Căn Sinh cơ hội. Đường Căn Thụ hiện tại, tiền kiếm được mỗi tháng cũng đủ để gánh vác chi phí đọc khoá cho Đường Căn Sinh. Chờ đến khi Đường Căn Sinh vào tư thục, lại được Triệu thị và Tôn thị giúp đỡ, Đường Căn Thụ hoàn toàn có thể chu cấp cho đệ đệ nhập học. Mà hết thảy những điều này đều là một nhà Vương Thạch Tỉnh ban cho.

Những người khác trong hai tộc không được tham gia tự nhiên không vui, ai nói nhân phẩm bọn họ không tốt. Phía trên có tộc trưởng, tộc lão và nhiều tộc nhân khác áp chế, bọn họ không vui cũng chẳng làm gì được. Được cái hài tử bọn họ vẫn được nhận trợ cấp đến trường tư thục, coi như không hoàn toàn bị bài trừ. Nếu gây sự, không chỉ không lấy được bạc, mà còn phải tự mình bỏ ra phí nhập học. Đương nhiên, việc hỗ trợ này cũng có ràng buộc về thời gian. Chi tiết cụ thể không phải điều Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An cần lo lắng.

Tôn thị cùng Triệu thị cao hứng, nhưng Vương thị thì buồn bực đến cực điểm. Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An tại sao tình nguyện đem công thức bán cho Triệu thị, Tôn thị lại không giao cho tông tộc, nguyên nhân ai cũng rõ ràng. Khác không nói, chỉ tính nhà Vương lão thái thôi, Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An đã không chịu, huống chi còn thêm nhà Vương Đại Phúc. Toàn bộ Vương thị lúc này chính là bị Vương lão thái và Vương Đại Phúc vạ lây. Trong tối ngoài sáng không ngừng mắng mỏ hai nhà kia. Có người còn quay sang mắng cả Vương Văn Hoà. Nếu không phải tộc trưởng vô năng, không quản được Vương lão thái và Vương Đại Phúc, Vương thị bọn họ sao có thể trơ mắt nhìn tộc nhân Tôn thị, Triệu thị ăn thịt, mà bọn họ đến canh còn chẳng có mà uống?

Vương Văn Hoà trong lòng đè nặng, Vương Thư Bình không có biện pháp. Y rất khổ sở nhưng lại không thể đi tìm Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An. Vương lão thái bị mắng mỏ rất tức giận. Đó là nhi tử thân sinh của bà, có biện pháp kiếm tiền không đưa cho nương lại đưa cho người ngoài. Nhưng Vương lão thái không thể đến cửa gây sự, Vương Chi Tùng không cho bà đi. Trái lo phải nghĩ, Vương lão thái bắt Vương Đại Lực và Vương Xuân Tú ra mặt. Vương Xuân Tú trăm lần không chịu, nhưng Vương lão thái nói, nếu lấy được công thức, của hồi môn sau này của nàng còn sợ thiếu hay sao? Vương Xuân Tú lại động tâm.

Đáng tiếc, Vương lão thái tính kế thất bại. Vương Đại Lực và Vương Xuân Tú mới bước vào cổng nhà Vương Thạch Tỉnh, Thiệu Vân An đã nói vọng ra. "Vương Xuân Tú, ngươi định câu dẫn ta thật sao?"

Vương Xuân Tú hét một tiếng, che mặt quay đầu chạy. Mặt Vương Đại Lực nháy một cái đỏ lên, không biết là tức giận hay xấu hổ. Thiệu Vân An ngang ngược đuổi Vương Thạch Tỉnh vào phòng, trực tiếp hỏi Vương Đại Lực. "Ngài có chuyện gì không?"

Không có Vương Xuân Tú, Vương Đại Lực ấp úng nửa ngày, cổ họng ngắc ngứ chẳng thoát ra được câu nào. Thiệu Vân An châm chọc cười. "Gia gia bọn nhỏ, nếu trong nhà có tang sự hỉ sự, ngài tới là phải, lễ nghĩa cần làm gì chúng ta sẽ làm. Nếu là việc khác thì ngài đừng tới làm chi. Trên thư khế viết rõ ràng rồi, có cả dấu vân tay của ngài và bà nhà nữa. Ngài nếu không biết chữ, thì về nhà nhờ Vương Chi Tùng đọc cho, người ta nói chuyện đâu thể giống như đánh rắm đúng không? Tốt nhất là hai nhà đừng dính dáng gì đến nhau, sung sướng hay vất vả tự mình chịu lấy. Ngài nói không có chuyện gì quan trọng, thế thì kéo khuê nữ chạy đến nhà ta làm gì? Không biết còn tưởng ta và Tỉnh ca hoà li, thú khuê nữ của ngài đấy!"

Vương Đại Lực không cách nào mở miệng, ông xoay người nện bước rời đi. Thiệu Vân An lạnh lùng đóng cửa, xoay người liền rơi vào một lồng ngực dày rộng ấm áp.

"Đừng nói bừa, người khác nghe thấy còn tưởng ta và ngươi hoà li, cưới nữ nhân kia làm vợ."

"Ha ha ha!" Thiệu Vân An từ trong ngực người nọ ngẩng đầu. "Tỉnh ca, không nghĩ tới ngươi cũng thoáng quá ha. Ta cùng ngươi như vậy, ngươi cho rằng ta còn có thể cùng nữ nhân sao?"

Mắt Vương Thạch Tỉnh lấp lánh.

"Hay là nói, Tỉnh ca không ngại cưới thêm một bình thê?"

"Nói bậy! Chỉ có đệ là tức phụ ta."

Vương Thạch Tỉnh nổi giận, khom người bế Thiệu Vân An đi về phòng. Hắn còn ở trên mông không nhẹ không nặng tát một cái. Vương Thanh cùng Vương Ni rất hiểu chuyện trốn về phòng, không quấy rầy hai vị phụ thân thân thiết.

Chẳng mấy chốc, hai người ở trong phòng quần áo xốc xếch, không hề cố kỵ làm chuyện mặt đỏ tim đập giữa ban ngày. Lúc này bên ngoài có tiếng gõ cửa. "Xin hỏi, đây có phải là nhà Vương Thạch Tỉnh không?"

"Tìm huynh kìa!"

(Mình sẽ dần dần đổi cách xưng hô, cứ ta - ngươi hoài chán quá!)

Thiệu Vân An đẩy Vương Thạch Tỉnh hô hấp nặng nề xuống. Vương Thạch Tỉnh không kiên nhẫn, khó chịu nói. "Ai a!" Miễn cưỡng mặc quần vào.

"Xin hỏi, đây có phải nhà Vương Thạch Tỉnh không?"

Vương Thanh ở trong phòng chạy ra. "Cha, có người tìm ngài!"

"Ra ngay đây, con mở cửa trước đi."

Vương Thanh chạy ra mở cổng, ở bên ngoài có một vị đại thúc xa lạ, nhìn cách ăn mặc tuyệt đối không phải người trong thôn, huống chi phía sau còn có cỗ xe ngựa.

Người tới thân thiện nhìn Vương Thanh. "Tiểu oa nhi, đây là nhà Vương Thạch Tỉnh sao?" Ông nghe thấy tiểu oa này gọi cha.

Vương Thanh gật đầu, nhưng không mời người tiến vào. "Cha cháu đang vội, đợi chút liền ra ngay."

"Ta là chưởng quầy Nhất Trượng Hiên, tới gặp cha và cha nhỏ cháu có công việc, bọn họ đều ở nhà chứ?"

"Vâng, đều ở." Vương Thanh quay đầu, ngóng trông cha và cha nhỏ mau mau tới.

Cửa phòng đóng chặt bật ra, Vương Thạch Tỉnh đi tới, vừa thấy hắn, Hứa chưởng quầy hai mắt sáng lên. "Thạch Tỉnh huynh đệ." Từ "Vương huynh đệ" trực tiếp nhảy sang "Thạch Tỉnh huynh đệ."

"Hứa chưởng quầy."

Vương Thanh tránh qua một bên, Hứa chưởng quầy bước tới.

"Thanh nhi, đi pha trà."

Vương Thanh chạy vào phòng bếp lấy nước, Vương Thạch Tỉnh mời Hứa chưởng quầy vào phòng Thanh nhi và Ni tử, giới thiệu. "Ni tử, gọi Hứa bá bá!"

"Hứa bá bá khoẻ!"

Vương Ni không còn nhát gan như trước đây, chào xong, bé rất hiểu chuyện thu dọn sách vở của bé và ca ca ở trên bàn. Vương Thạch Tỉnh cũng dọn bút và mực ra, miệng nói. "Vân An một lát sẽ qua." Không hề đề cập đến Thiệu Vân An bận việc gì.

Hứa chưởng quầy không hỏi nhiều, ông đánh giá một vòng căn phòng nhỏ đơn sơ, cười hỏi. "Nghe nói Thạch Tỉnh huynh đệ và Thiệu tiểu ca đã dựng nhà mới, khi nào dọn qua?"

"Cuối tháng mười một. Hứa chưởng quầy mời ngồi."

Hứa chưởng quầy ngồi xuống, chân vừa nhấc, đã chú ý tới một bộ trà cụ tinh tế đặt trên một cái rương nhỏ ở đầu giường, không khỏi nhìn vài cái.

Vương Thanh tiến vào, trên tay bưng một cái khay đặt hai chén trà hoa cúc. Vương Thạch Tỉnh để Vương Thanh đi gọi người nào đó, rồi lấy một chén để trước mặt Hứa chưởng quầy. Vương Thanh đi ra ngoài, còn đóng cửa.

Hứa chưởng quầy nhấc chén sứ trắng lên, uống một hớp, buông chén nói. "Trà hoa cúc ở Vĩnh Ninh Đường nổi tiếng, bất quá hương vị không thể so với nhà Thạch Tỉnh đây."

Vương Thạch Tỉnh thoải mái nói. "Vân An rất kỹ tính, trà hoa cúc trong nhà do đệ ấy tự làm."

Lúc này, có người đẩy cửa bước vào, đã ăn mặc chỉnh tề, hơn nữa còn dùng linh tuyền xử lý qua đôi môi sưng đỏ. Thiệu Vân An tiến lại, ngại ngùng nói. "Để Hứa chưởng quầy đợi lâu."

"Không lâu, không lâu." Hứa chưởng quầy tinh ý mỉm cười. "Thiệu tiểu ca, ta tới tìm ngươi là có chút việc."

"Hả! Ngài bận rộn như vậy, nếu không có chuyện sẽ không hạ giá đến tam bảo điện nha."

Hứa chưởng quầy ngẩn người, ha ha cười. "Thiệu tiểu ca cứ thích nói mấy lời kinh thế hãi tục."

Thiệu Vân An ngồi xuống, hỏi. "Hứa chưởng quầy có chuyện gì thế?"

Hứa chưởng quầy ngừng cười, chỉ chén trà trước mặt. "Hứa mỗ tới chính là vì trà hoa cúc."

"A? Trà hoa cúc làm sao?" Thiệu Vân An giả bộ hồ đồ, đương nhiên, hắn cũng hơi khó hiểu ý đồ của Hứa chưởng quầy.

Hứa chưởng quầy vào thẳng vấn đề, nói. "Vĩnh Ninh Đường không phải cửa hiệu của chủ nhân ta, hiện tại trà hoa cúc ở Vĩnh Ninh Đường đã nổi tiếng khắp Sắc Nam phủ, một cân khó cầu, chủ nhân ta rất nóng lòng. Ta biết trà hoa cúc là ý tưởng của Thiệu tiểu ca, nếu không phải chủ nhân ở kinh thành không tiện đến, ngài nhất định sẽ trực tiếp thỉnh giáo Thiệu tiểu ca, nhờ Thiệu tiểu ca chiếu cố."

Thiệu Vân An tức khắc khó xử. "Hứa chưởng quầy, trà hoa cúc không phải ta không nghĩ tới ngài. Mứt trái cây cũng vậy, trà hoa cúc cũng vậy, ta sở dĩ bán đi, một bởi vì trong nhà không có nhiều nhân thủ, lo không hết việc. Hai là vì muốn mau chóng hoà nhập vào trong thôn. Ngài biết tình huống nhà ta rồi đấy, tông tộc không đánh tin cậy, ta cùng Tỉnh ca chỉ có thể nhờ lý chính đại thúc và Tôn tộc trưởng hỗ trợ. Khi ta bán công thức cho Tôn tộc trưởng, ngài ấy đã quyết định hợp tác với Vĩnh Ninh Đường. Tôn a gia và chưởng quầy Vĩnh Ninh Đường có giao hảo, hai bên cũng hay trao đổi dược liệu, ta nếu chen một chân vào thì thực sự không tốt."

Hứa chưởng quầy nói. "Ta biết Tôn gia và chủ nhân Vĩnh Ninh Đường có giao tình, chỉ là không biết trên thư khế giữa Tôn gia và Vĩnh Ninh Đường có đề cập đến việc chỉ bán hoa cúc cho Vĩnh Ninh Đường hay không?"

Thiệu Vân An lắc đầu. "Cái này ta chưa từng hỏi qua, nếu không ta nhờ Tỉnh ca mời Tôn tộc trưởng đến, ngài trực tiếp hỏi ngài ấy? Nếu thật sự là vậy, chúng ta nghĩ biện pháp khác. Chuyện này ta quả thực không tiện nhúng tay."

Hứa chưởng quầy lập tức nói. "Vậy làm phiền Thạch Tỉnh huynh đệ."

Vương Thạch Tỉnh đi tìm Tôn tộc trưởng, Hứa chưởng quầy liền hỏi. "Thiệu tiểu ca, Triệu gia thu táo đỏ và sơn tra nhưng mãi không thấy làm, có phải có chỗ nào không hài lòng với Nhất Trượng Hiên? Nếu thật là vậy không cần giữ trong lòng, có yêu cầu gì cứ việc nói thẳng."

Thiệu Vân An cười nói. "Hứa chưởng quầy lo xa rồi, táo đỏ phơi khô hương vị làm ra mới càng thơm ngọt, sơn tra để lâu không thành vấn đề. Ngày mùa vừa mới hết, lý chính đại thúc chắc mệt chết đi. Hứa chưởng quầy bán mứt chắc chắn cũng hy vọng bán được giá cao đúng chứ?"

"Tự nhiên."

"Vậy tết nhất có hoa quả tươi không?"

"Tất nhiên là không có."

"Táo đỏ trời sinh là dược phẩm bổ dưỡng, trời giá rét, uống một chén nước táo đỏ, tất nhiên sẽ ấm đến tận tâm can. Lại điểm thêm vài lát gừng, đối với nữ tử có tác dụng làm ấm tử cung, sơn tra chua chua ngọt ngọt, rất thích hợp làm món tráng miệng trong mùa đông. Mứt sơn tra không chỉ ăn không, còn có thể nấu chè. Hứa chưởng quầy chờ một đoạn thời gian, đến lúc đó lại tung ra vài chiêu quảng bá, giá cả so với mứt quả nhót và mứt đào xem chừng còn cao hơn gấp đôi. Nếu hiện tại lôi ra bán, Hứa chưởng quầy không thoả mãn, lý chính đại thúc cũng không thoả mãn. Vật lấy hi vi quý không phải sao?"

Hứa chưởng quầy càng nghe, ánh mắt càng loan loan, đập bàn một cái. "Thiệu tiểu ca a Thiệu tiểu ca, ngươi không làm thương nhân thật đúng là lãng phí."

Thiệu Vân An cười to. "Ta không làm thương nhân, Hứa chưởng quầy chẳng phải bớt một đối thủ cạnh tranh sao? Ta cùng Hứa chưởng quầy quan hệ tốt như vậy, làm đối thủ thật đáng tiếc, ta chỉ đang bảo vệ lợi ích của mình thôi."

"Thiệu tiểu ca quá khiêm tốn." Hứa chưởng quầy cười ha ha, trong lòng nhận thức rõ hơn về Thiệu Vân An, có lẽ ông đã đánh giá người này quá đơn giản.

Thiệu Vân An thu liễm vài phần tươi cười, nói. "Tiểu đệ cũng có vài chuyện muốn thỉnh giáo Hứa chưởng quầy. Tỉnh ca ta có hai vị thân thích, đều là người thành thật, ngày mùa vừa hết, hai người họ định làm ăn buôn bán nhỏ. Ta muốn hỏi một chút, có thể cho bọn họ mở sạp tại Nhất Trượng Hiên, làm chút đồ ăn mới lạ, hưởng ké một ít khách nhân của Nhất Trượng Hiên không?"

Hứa chưởng quầy hỏi. "Là đồ ăn gì?"

"Hứa chưởng quầy khẳng định chưa từng ăn qua, chờ làm tốt ta sẽ nhờ hai người họ đưa một phần đến Nhất Trượng Hiên."

"Được chứ, mặc kệ mới lạ hay không mới lạ. Thiệu tiểu ca ngươi đã mở lời chính là tin tưởng Hứa mỗ, không cần mở ngoài cửa, cứ vào thẳng trong Nhất Trượng Hiên, mỗi tháng trả ít tiền thuê, sẽ không nhiều hơn một lượng bạc."

Thiệu Vân An cười nói. "Tiền thuê này nọ để bàn sau. Hứa chưởng quầy không bằng trước nhìn xem đồ ăn kia thế nào, nếu cảm thấy không tồi, hai bên xem chừng có thể hợp tác. Hai thân thích kia của Tỉnh ca là người Vương thị, ta lo lắng bọn họ không thể tự mình làm sinh ý nên mới làm phiền Hứa chưởng quầy. Hứa chưởng quầy trưa nay lưu lại nhà ta dùng cơm đi, ta làm vài món đặc biệt, ngài nếu thích ta sẽ đưa công thức cho ngài, coi như bổ sung thêm thực đơn cho Nhất Trượng Hiên!"

Hứa chưởng quầy kinh hỉ. "Thiệu tiểu ca a Thiệu tiểu ca, ta hôm nay không tới làm sao thỉnh giáo được bản lĩnh của ngươi! Nếu vậy, công thức không cần ngươi đưa, ta mua."

Thiệu Vân An không ngại vung tay. "Cái gì ta cũng bán lấy tiền thì mệt chết. Sinh hoạt chẳng còn thú vị gì. Ta thích kiếm tiền, nhưng cũng muốn hưởng thụ cuộc sống, người không thể làm nô lệ cho tiền tài. Vài ba công thức nấu ăn không đến mức bán lấy tiền. Đưa cho ngài vì ngài là bằng hữu, ngài cứ nhận đi. Sau này nếu ta gặp chuyện phiền toái, chẳng lẽ ngài định thu tiền của ta?"

"Ha ha, Thiệu tiểu ca trượng nghĩa! Không làm nô lệ tiền tài, chỉ có Thiệu tiểu ca mới nói được lời này." Hứa chưởng quầy trong lòng hào hứng, mặc kệ chuyện hoa cúc có được như ý hay không, lấy năng lực người này, mấy món ăn kia chắc chắn giá trị không thấp. Ông lần này đến không phải không thu hoạch được gì, Hứa chưởng quầy kiên định, bản thân càng thêm vài phần thưởng thức Thiệu Vân An, hơn nữa ông nhất định phải đem chuyện này báo cho chủ tử.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện