Tôn a gia không giấu diếm Vương Thạch Tỉnh cùng Thiệu Vân An chuyện Vĩnh Ninh Đường ra giá mua hoa cúc, để hai người suy nghĩ lại một chút. Ai biết, hai người họ thái độ vẫn như vậy, không muốn tự mình làm. Tôn a gia cùng Tôn tộc trưởng khuyên nhủ hết nước hết cái, bằng không chẳng khác nào bọn họ khi dễ người ta. Thiệu Vân An không kiêng dè, trực tiếp nói ra cách làm.

"Thật sự không phải ta cùng Tỉnh ca miễn cưỡng giao ra đâu. Quá trình chế tác các ngươi cũng nghe rồi đấy, quả thật rất phiền phức. Đầu xuân sang năm ta cùng Tỉnh ca định đưa Thanh nhi đến trường tư thục, cũng muốn tìm một nữ phu tử dạy Ni tử học cầm, trong nhà còn ruộng đất, còn thu lá trà nữa. Hoa cúc dại quanh năm mọc rất nhiều, ta và Thạch Tỉnh làm sao có thể lo nổi.

Tôn a gia, Tôn tộc trưởng, Tôn thúc, các ngươi đều là người tốt, vẫn luôn chiếu cố ta và Thạch Tỉnh. Công thức này đưa cho các ngươi ta và Tỉnh ca mới yên tâm. Còn nữa, hoa cúc mọc đầy trên núi, nhà ta ít người không thể lo liệu quá nhiều việc. Lại nói, tin tức Vĩnh Ninh Đường thu mua hoa sớm muộn gì cũng tryền đến tai người trong thôn, chỉ có Tôn a gia, Tôn tộc trưởng mới có thể trấn giữ. Vấn đề này ta không muốn nói nhiều, trong lòng các vị hẳn đã có tính toán. Ta chỉ đề xuất một điểm, có đươc tiền rồi Tôn tộc trưởng có thể mua ruộng công, ruộng này dùng để hỗ trợ hài tử trong thôn đọc sách. Nếu hài tử nhà ai thi đậu đồng sinh, thi đậu tú tài có thể lấy ra khen thưởng. Chức danh càng cao thì thưởng càng nhiều. Như vậy người trong thôn sẽ không dám nói gì. Mọi người nỗ lực kiếm tiền còn không phải vì tương lai của hậu bối sao?"

Tôn tộc trưởng cười. "An nhi quả nhiên có nhiều chủ ý, ý tưởng này không tồi. Rất tốt, ngươi và Thạch Tỉnh đã nói đến nước này, còn đưa cả công thức, chúng ta không nhận thì không phải phép. An nhi, Triệu chính mua mứt trái cây ba trăm lượng, lại thêm mười phần lợi. Hoa cúc này so với mứt quý giá hơn nhiều, chúng ta ra giá bốn trăm. Trước đưa ngươi năm mươi lượng, chờ bán hoa cúc rồi sẽ giao ngươi phần còn lại. Còn lợi nhuận, các ngươi lấy bốn mươi phần, dư lại chúng ta tự mình phân."

Thiệu Vân An cười nói. "Không cần nhiều như vậy. Kia là ta nói cho người ngoài nghe thôi. Ta bán cho Triệu thúc một trăm lượng, lợi tức chỉ thu hai năm. Lý chính thu thập quả hồng chua cũng lưu lại cho ta mười phần. Công thức này bán cho Tôn a gia đồng dạng một trăm lượng, lợi mười phần thu hai năm. Hoa cúc ta cũng lấy mười phần thu hai năm. Tôn a gia, Tôn tộc trưởng coi như giúp đỡ hai tiểu bối chúng ta tích chút công đức cho Thanh nhi và Ni tử."

Mấy người họ Tôn nghe đến đây không khỏi cảm động. Vương Thạch Tỉnh từng chịu nhiều khổ sở, nhưng vẫn suy tính cho mọi người trong thôn. Tôn tộc trưởng dứt khoát quyết định, nói. "Thành giao, nhân tình của các ngươi ta đại diện cho toàn bộ Tôn thị nhận lấy. Công thức này chúng ta mua hai trăm lượng, các ngươi không cần nói gì thêm. Khi nào có tiền, ta sẽ mua ít ruộng công, cũng trích ra mười phần lợi cho hài tử trong thôn đọc sách."

Vương Thạch Tỉnh lên tiếng. "Tôn bá, đỉnh núi phía tây, ta và Vân An muốn mua."

Tôn tộc trưởng lập tức nói. "Đương nhiên, chúng ta cũng không đến đó. Có điều, các ngươi nên mua sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng."

"Vâng, trong vòng năm sau sẽ mua."

Thiệu Vân An nói. "Vậy lập thư khế đi. Công thức này nếu không ảnh hưởng đến lợi ích của mọi người ta vẫn có thể bán lại. Các ngài muốn lưu cho ai cũng không liên quan đến ta."

"Được."

Tôn tộc trưởng viết thư khế, hai bên xem lại không có vấn đề gì liền ký tên. Bất quá lần này Thiệu Vân An không ký tên mình, mà để Vương Thạch Tỉnh ký tên, ấn dấu vân tay. Tôn tộc trưởng cũng nói, chờ khi nào bắt đầu sinh ý, ông sẽ mở một buổi họp mặt toàn tộc, thông báo việc lấy mười phần lợi giúp đỡ hài tử trong thôn đọc sách sau này, tóm lại, sẽ không để người trong tộc đến tìm Thiệu Vân An gây sự. Còn việc tộc nhân có ý tưởng đó hay không, ông rất tự tin, ông không phải Vương Văn Hoà, muốn phạt tộc nhân cũng không dám phạt.

Nhà Tôn a gia có ba huynh đệ, mỗi người lại con cháu đầy đàn, trong nhà lại có tộc trưởng, không chỉ là nhà giàu có nhất tộc, cũng là nhà giàu có trong thôn. Trà hoa cúc lợi nhuận cao như thế, Tôn thúc, Tôn thẩm vừa nghe đã biết mình bọn họ ăn không tiêu. Có đường ca và a gia ra mặt, bọn họ không những an tâm kiếm tiền mà cũng không cần xen vào mấy chuyện nhức đầu sau này.

Tôn a gia cùng Tôn tộc trưởng đều biết, Tôn thị đạt được mối làm ăn này chính là nhờ Tôn Nhị Giang và Tôn Tiểu Giang. Tôn thúc và Tôn thẩm là người vui mừng nhất. Tôn Nhị Giang cũng vô cùng cảm kích Thạch Tỉnh ca cùng tiểu tẩu tử giúp đỡ nhà họ, dù sao thì sau này Thạch Tỉnh ca có chuyện gì, y cùng Tiểu Giang sẽ không ngại nhảy vào nước sôi lửa bỏng.

Rời khỏi nhà Thạch Tỉnh, đi ra ngoài cả đoạn đường Tôn tộc trưởng mới lắc đầu. "Vương Đại Lực cùng lão bà hắn đúng là có mắt không tròng. Không nhận hài tử này bọn họ nhất định sẽ hối hận. Vương Chi Tùng có thể trông cậy được mới là lạ."

"Bọn họ ngu dốt, không cần đề cập đến." Vì vậy a gia lại vội vàng bước chân. "Mau mau trở về bàn lại nào."

"Vâng."

Tiễn người nhà họ Tôn xong, Thiệu Vân An đột nhiên hỏi một câu. "Ăn no chưa?"

"Chưa."

Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay Thiệu Vân An, trở về phòng tiếp tục ăn cơm. Thiệu Vân An nhếch miệng cười, rút tay ra nhảy lên lưng Vương Thạch Tỉnh. Vương Thạch Tỉnh lảo đảo một bước, sau đó vững vàng nâng mông hắn.

"Tiểu tức phụ, vừa nãy sao ngươi để ta ký tên?"

"Ngươi là đương gia mà!"

"..."

Vương Thạch Tỉnh cõng tức phụ đi ra, cảm thấy tức phụ quá nhẹ, phải dưỡng béo một chút.

Hai người không ai nhắc lại sự tình trà hoa cúc. Đem cơm chiều còn chưa ăn ăn hết sạch. Vương Thạch Tỉnh nấu nồi nước, cùng Thiệu Vân An tắm rửa. Đợi hai đứa nhỏ vệ sinh xong thì cùng nhau vào phòng, đóng cửa, khoá.

*

Thiệu Vân An không quan tâm nhà họ Tôn phân phối như thế nào, Vương Thạch Tỉnh cũng không hỏi Tôn Nhị Giang. Ngày hôm sau giữa trưa, Tôn thúc cầm năm mươi lượng bạc đến, không phải nguyên khối mà là rải rác bạc vụn và tiền đồng, có thể thấy được là đã moi hết gia tài trong nhà. Cùng ngày, Tôn Nhị Giang và Tôn Tiểu Giang không ra ruộng làm việc, nhưng đi lên núi.

Tôn tộc không thông báo cho thôn dân việc thu mua hoa cúc, chỉ là cách ngày hôm sau, Tôn a gia rất ít khi lộ diện, vẫn luôn ở nhà. Các thôn dân còn chưa biết, sau nhà Tôn a gia phơi đầy hoa cúc dại. Nhà họ Tôn một đêm không ngủ, đan mấy chục cái xửng hấp bằng tre.

Nhà mới Vương Thạch Tỉnh dần dần thành hình, người trong thôn ai cũng chằm chằm để ý, Vương Thạch Tỉnh mới mua đất nền đã dựng nhà lớn như thế. Hình dáng vừa thành, mọi người tiếp tục nghị luận xôn xao. Ba mươi mẫu đất toàn bộ đã gieo giống, rau cải sau viện cũng nảy mầm. Trong khi mọi người còn lo chăm chăm nhìn vào nhà Vương Thạch Tỉnh, nhóm hoa cúc đầu tiên phơi xong đã được nhà họ Tôn mang lên Vĩnh Ninh Đường. Cùng ngày, Tôn a gia cũng mang một bao hoa cúc do chính họ làm ra đến, cùng với năm mươi thỏi bạc tròn trĩnh.

Hoa cúc Tôn gia làm ra hương vị có hơi kém hơn Thiệu Vân An một chút, bề ngoài cũng không đẹp lắm. Thiệu Vân An dù sao cũng là dùng linh tuyền rửa qua, thủ pháp thuần thục. Tuy nhiên Phùng chưởng quầy lại không ép giá, vẫn giữ nguyên hai lượng bạc một cân, dù kém chút nhưng vẫn rất tốt. Đợt hoa đầu tiên này, Tôn thị kiếm được tới gần hai trăm lượng. Hoa cúc dại toàn bộ đều do người trong tộc đi hái. Tôn a gia là lang trung, bình thường cũng trồng một ít hoa cúc, lúc này thuận tiện lôi ra dùng luôn.

Giống nhà Lý chính, Tôn thị cũng có người cưới nam thê, có khuê nữ gả ra ngoài, có hài tử mồ côi. Chẳng cần Tôn tộc trưởng lên tiếng, bất cứ ai được thông báo trong buổi họp gia tộc đều tìm cách thu thập hoa cúc. Hơn nữa còn định sang năm dành ra vài mẫu đất trồng hoa.

Những người tham gia đều được chia phần, chi phí thu thập hoa cúc xem như không cần tính. Cho nên đợt mua bán này, Tôn tộc có thể nói là lãi ròng toàn bộ. Hoa cúc dại trừ bốn tháng mùa đông không nở hoa, tám tháng còn lại liên tục nở, một năm thu được bao nhiêu? Phùng chưởng quầy còn đang hối thúc làm thêm đó. Cái khác không nói, ở châu Nam phủ này có bao nhiêu hiệu thuốc, quán trà? Chủ nhân đứng sau Vĩnh Ninh Đường từ sau khi thấy trà hoa cúc còn tham vọng muốn đưa Vĩnh Ninh Đường nổi tiếng khắp Nam phủ.

Tôn tộc trưởng nhận thấy tình hình, cùng Tôn a gia thảo luận một trận, lập tức triệu tập các tộc lão cùng các lão giả đức cao vọng trọng khác trong tộc lại. Tất cả các tộc nhân trong tộc nếu trung thực, thật thà, tử tế đều có thể tham gia sinh ý này. Chi chính của Tôn tộc trưởng chiếm năm mươi phần lợi nhuận, mười phần lợi nhuận chia cho Thiệu Vân An, mười phần dùng để mua ruộng công giúp đỡ hài tử đọc sách, còn dư ba mươi phần thì chia cho các tộc nhân không thuộc chi chính, căn cứ nhân số tham gia, số lượng hoa cúc chế ra để phân chia. Đương nhiên, phương thức phân phối này không thể công khai cho toàn bộ tộc nhân.

Nhà họ Tôn ngày mùa bận rộn, lại cộng thêm cái bánh nướng cỡ bự này nữa, cảm giác như muốn hôn mê. Trừ bỏ vài hộ không đáng tin cậy, Tôn tộc cơ hồ mọi nhà đều tham dự. Thậm chí mọi người còn hào hứng đi tìm hiểu những địa phương khác để hái hoa cúc.

Tôn tộc trưởng còn đặc biệt đi một chuyến đến nhà lý chính, hai người đóng cửa trao đổi hồi lâu. Lúc Tôn tộc trưởng rời đi, lý chính đại thúc lập tức kêu trưởng tử đi mời Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An.

Hai người họ đến nhà lý chính. Lý chính, Triệu Nguyên Đức, Triệu Nguyên Khánh đều có mặt. Lý chính trực tiếp nói cho hai người biết Tôn tộc trưởng đã nói chuyện trà hoa cúc cho ông. Lý chính cảm thấy chủ ý của Thiệu Vân An vô cùng tốt. Ông cũng quyết định giúp đỡ hài tử trong tộc và hài tử không có tông tộc khác trong thôn đọc sách, làm tốt sẽ được khen thưởng. Quả nhót đã hết, Nhất Trượng Hiên tức khắc ngồi không yên. Nghe nói nhà lý chính thu mua táo đỏ và sơn tra, Hứa chưởng quầy Nhất Trượng Hiên lập tức cho người đánh tín, hỏi thăm khi nào bắt đầu làm.

Lý chính còn đang rầu rĩ, nhà ông thu mua rất nhiều, nhưng Thiệu Vân An nói không cần vội, chờ sang năm lại làm. Lý chính đại thúc muốn kéo thêm vài tộc nhân tham gia, gieo trồng vài mẫu cây nhót. Gọi Vương Thạch Tỉnh và Thiệu Vân An tới, một là nói việc này với bọn họ, hai là hỏi bọn họ có cần thêm quả nhót hay không, thứ ba là nhắc nhở. Vương Thạch Tỉnh nói thế nào cũng là người họ Vương. Giao cho Triệu thị, Tôn thị công thức buôn bán lớn như vậy, lại mặc kệ Vương thị thì không hay cho lắm.

Nhắc đến sự tình Vương thị, Vương Thạch Tỉnh vẫn không lên tiếng. Nếu không phải hắn không thể thoát ly tông tộc, hắn nhất định sẽ yêu cầu tộc trưởng xoá tên khỏi gia phả. Hắn đối với Vương tộc đã không còn cảm tình gì. Thiệu Vân An nói. "Triệu thúc, ngài muốn giống như Tôn tộc trưởng đem mứt trái cây thành sản nghiệp của cả tộc, có thể bàn bạc với Nguyên Đức ca. Công thức đã bán cho ngài, sinh ý như thế nào chính ngài làm chủ.

Đầu năm là thời điểm mua sắm đồ tết, mọi người tặng quà cho nhau. Khi đó ngài giao ra táo đỏ và sơn tra mới thu được giá cao. Tuy nói làm ăn buôn bán cần giữ uy tín, nhưng có đôi khi không thể quá thành thật. Mùa nào ra loại nào, ngài nên có kế hoạch cụ thể. Mứt táo đỏ bỏ thêm gừng là đồ uống rất tốt cho nữ nhân. Thời điểm tết nhất, giá còn có thể cao hơn. Khuê nữ nhà giàu nếu biết thứ này uống tốt, tuyệt đối sẽ không để ý giá cả. Nói thật, Nhất Trượng Hiên bán mứt trái cây ra ngoài kiếm được rất nhiều danh tiếng. Lúc nào cần nâng giá trị mình lên thì nên nâng lên."

Lý chính, Triệu Nguyên Đức và Triệu Nguyên Khánh cảm thấy rất có đạo lý. Lúc trước bọn họ còn cảm thấy áy náy với Nhất Trượng Hiên. Hiện tại nghe Thiệu Vân An nói thế, liền áp chế sự áy náy vào trong bụng. Làm ăn buôn bán nghe Thiệu Vân An là chuẩn không cần chỉnh.

"Ý tưởng trồng cây nhót ta cảm thấy khá tốt, không chỉ có cây nhót, còn có đào, mơ hay gì đó, miễn là cây ăn quả đều có thể trồng. Nếu sợ thôn dân ý kiến, thì có thể chiết cành để trồng, nhưng phải chờ vài năm. Các ngươi có tay nghề, trồng mấy cây ăn quả này khẳng định không thành vấn đề. Nhà ta sẽ không tham gia, trong nhà cũng có ruộng. Ta cùng Tỉnh ca tính toán mua lại đỉnh núi phía tây. Đỉnh núi quá lớn, còn phải nhờ Triệu thúc thu thập giúp ta. Ta cũng chuẩn bị đủ để dùng. Còn bên Vương thị, không phải ta không giúp, chờ bọn họ tự chỉnh đốn lại mới bàn sau. Tình trạng Vương thị như vậy, nếu ta đem công thức cho bọn họ, không chỉ không tốt, còn tự rước ngược vào thân. Lấy một miếng thịt với một túi gạo đổi cách chế trà, hành động trắng trợn như thế cũng có thể làm được, ta dại gì tìm thêm việc."

Lý chính lắc đầu thở dài. "Vương tộc trưởng quá thiên vị nhà bên kia, kết quả các tộc nhân đều không tín phục hắn. Còn may Thư Bình là hảo hài tử, nhưng hắn tuổi trẻ, áp không được mấy lão già đó. Vương thị cần một người có thể phục chúng, có thể quản lý tộc nhân. Ngươi lo lắng cũng không sai. Bất quá, người Vương thị thật tâm đối tốt với ngươi là có, các ngươi cũng nên ghi nhận."

"Vâng, chúng ta sẽ báo đáp."

"Vậy thì tốt, Triệu thúc cũng không nhiều lời."

Vương Thạch Tỉnh mở miệng. "Triệu thúc, ngài có biết hai huynh đệ Đường Căn?"

Lý chính gật đầu. "Biết. Chúng nó thuê nhà của ta."

Vương Thạch Tỉnh nói. "Triệu thúc, hài tử Căn Thụ kia không tồi, ta cùng Vân An nguyện ý giúp hắn. Nhưng tình huống Ngọc Mai tỷ, nếu ta giúp quá lộ liễu sẽ rước lấy phiền toái. Đứa nhỏ Căn Sinh rất hiểu chuyện, ngài cùng Tôn bá có thể xuất chút bạc cho nó đi học. Chờ Căn Thụ trưởng thành ngài cùng Tôn bá không cần chú ý nữa. Hiện tại ta để Căn Thụ giúp ta làm việc, không tiện nhúng tay vào việc của nương nó và Căn Sinh."

Lý chính minh bạch, nói. "Yên tâm, ngươi đã mở lời ta và Tôn bá sẽ trợ giúp. Ngọc Mai dù sao cũng là quả phụ, Căn Thụ và Căn Sinh tuy họ Chu, nhưng lại là bên ngoại của Vương Bân Xương. Ngươi và Vân An cẩn thận chút. Hài tử Căn Thụ hướng nội, nhưng rất cứng cỏi. Chờ nó trưởng thành nhất định có thể bảo hộ được nương nó cùng đệ đệ."

Vương Thạch Tỉnh cũng nhìn ra Đường Căn Thụ tuy bề ngoài hay thẹn thùng, nhưng nội tâm rất mạnh mẽ, cho nên mới nguyện ý giúp hắn. Nếu là người tính tình mềm yếu, hắn mới do dự.

Nhìn thấy Đường Căn Thụ và Đường Căn Sinh, Vương Thạch Tỉnh bất giác nghĩ đến hài tử, nhi nữ của mình. Nhưng nếu hắn trực tiếp giúp đỡ Đường Căn Sinh đi đọc khoá, sẽ có không ít thôn dân sinh ra ý niệm nhờ hắn giúp đỡ, càng đừng nói là tộc nhân Vương thị tâm tư bất chính. Đến cả mẫu thân của hắn chẳng biết sẽ nháo đến mức nào. Cho nên chuyện này nhờ lý chính và Tôn tộc trưởng ra mặt tương trợ là thích hợp nhất. Dù sao hai người cũng tính toán giúp đỡ hài tử không có tông tộc trong thôn đi học. Đường Căn Thụ và Đường Căn Sinh không tính là tộc nhân Vương thị. Lý chính và Tôn tộc trưởng hành động cũng sẽ không gây ảnh hưởng đến thể diện Vương tộc.

Hai người rời khỏi nhà lý chính, nắm tay nhau trở về. Buổi đêm ở thôn Tú Thuỷ rất yên tĩnh. Vì tiết kiệm dầu đốt, các thôn dân dùng cơm xong liền nghỉ ngơi. Hiện tại ngày mùa, ai cũng muốn nghỉ sớm. Đi dọc hai bên bờ ruộng, làm bạn với bọn họ chỉ có tiếng côn trùng kêu râm ran.

Vương Thạch Tỉnh khó có dịp tò mò, hỏi. "Vân An, trà hoa cúc tại sao ngươi không bán cho Nhất Trượng Hiên?"

Thiệu Vân An đáp. "Giao mứt trái cây cho Nhất Trượng Hiên, bởi vì bọn họ là sự lựa chọn tốt nhất. Cửa hàng Nhất Trượng Hiên lớn, nhu cầu tiêu thụ mứt trái cây cao, nhà lý chính không có khả năng bảo quản, hai bên hợp tác như vậy cũng vui vẻ. Tôn a gia đã nói ông cùng chưởng quầy Vĩnh Ninh Đường có giao hảo. Người ta có con đường riêng, ta không muốn xen chân vào. Lại nói, Nhất Trượng Hiên không phải nhà ta, ta không có nghĩa vụ sinh ý nào cũng đưa cho bọn họ. Bọn họ nếu có bản lĩnh thì tự đi cạnh tranh với Vĩnh Ninh Đường ấy."

Vương Thạch Tỉnh hỏi. "Còn trà và rượu?"

Thiệu Vân An nói. "Ta còn chưa nghĩ xong, nói thật, trà và rượu, Hứa chưởng quầy không đủ tư cách thương lượng với ta. Đây chính là điều cấm kỵ của chúng ta. Quyền chủ động sinh ý phải nắm giữ trong tay mình. Nếu cái gì cũng dựa vào Nhất Trượng Hiên tiêu thụ, chúng ta sẽ bị người khác áp chế."

"Nhà ta hiện tại không thiếu tiền, người hợp tác cứ từ từ tìm. Nếu chủ nhân sau lưng Nhất Trượng Hiên tới gặp ta, có lẽ ta sẽ suy xét việc hợp tác với bọn họ. Rượu của chúng ta, một cân ít nhất năm mươi lượng. Lá trà, phẩm chất thấp nhất là hai trăm, phẩm chất tốt nhất phải trên nghìn lượng. Đây mới chỉ là trà thu, nếu là trà xuân, giá còn cao hơn. Hồng trà mà tiểu Đường phát hiện kia, giá cả ít nhất cao hơn trà long tĩnh hai lần. Đồ ta làm, ta sẽ không ngu ngốc tự tìm người mua, ta sẽ đợi bọn họ tự tới cửa thỉnh giáo."

Vương Thạch Tỉnh nắm chặt tay Thiệu Vân An. "Trà và rượu giá trị như vậy, ta không hiểu việc buôn bán, tất cả đều nghe ngươi."

"Vậy không được. Giai đoạn đầu ngươi theo ta học tập, sau này ngươi phải ra mặt. Thân hình cùng khí chất của ta không áp được người khác. Ta còn muốn, về sau chúng ta sẽ mở một trà trang, một tửu trang thật lớn. Ta phụ trách chế trà, ủ rượu, ngươi phụ trách việc đàm phán sinh ý. Thanh nhi phải chăm chỉ đọc sách, sau này kế thừa gia nghiệp. Ni tử thì phụ trách làm đẹp."

"Ừh." Vương Thạch Tỉnh bật cười. "Ni tử tại sao phụ trách làm đẹp?" Vân An nhà hắn luôn có mấy suy nghĩ rất kỳ quái.

Thiệu Vân An nói. "Nữ hài tử đương nhiên phải trang điểm thật lộng lẫy. Sau này nàng muốn gả chồng hay không, ta cảm thấy không cần quá cưỡng ép. Nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả sai chồng. Ta không để ý người khác đàm tiếu. Không có người thích hợp, ta sẽ không gả nàng đi, cha nhỏ này nuôi nàng cả đời cũng được."

Hơi thở Vương Thạch Tỉnh trầm xuống vài phần. "Chỉ cần nàng thích, hôn nhân ta không miễn cưỡng. Nếu không được thì tìm người ở rể, ta sẽ không để nàng lại chịu khổ."

"Ừh, cùng lắm thì tìm người ở rể."

Vương Ni mới bốn tuổi còn chưa biết, cha và cha nhỏ của bé chưa gì đã quyết định hôn sự tương lai cho bé.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện