"Tiểu Hạ, đi mua đồ cho mẹ nào...mẹ đang dở tay!" Bà Hạ từ trong bếp nói lớn ra. An Minh Hạ mới đóng cửa phòng lại, nghe vậy liền thở dài "Vâng" một tiếng rồi cầm ví ra ngoài. Mua đồ cho mẹ xong, cô nhân tiện đi dạo trên đường ngắm nghía các cửa hàng đồ ăn. Quả thực đã lâu lắm rồi không có thời gian đi dạo một mình như thế này. Cầm trên tay gói bánh chiên thơm lừng, cô vừa đi vừa nhai thì nhận được điện thoại của Như Lan "Tiểu Hạ, em giúp chị việc này được không? Gấp lắm mà chị đang bận" An Minh Hạ có chút ngạc nhiên khi Như Lan liên lạc với mình, phải nói đây là lần đầu tiên "Ơ mà...có chuyện gì vậy chị? Nếu được thì em sẽ giúp!" Như Lan mím môi, nhìn chiếc túi nhỏ trên bàn "Chỉ là giao đồ cho một người bạn của chị thôi! Đồ này quan trọng nên phải giao đúng hẹn nhưng chị đang bận quá không đi được mà mọi người ai cũng bận...may còn có em"
- Giao đồ thì ok chị ạ! - Cô mỉm cười nói - Đồ em lấy ở đâu?
- Ôi cảm ơn em nhiều lắm! À, em cứ đi đến chân núi đợi chị, chị sẽ xuống đưa đồ cho em! - Như Lan vui vẻ nói.
- Ukm... - Nhỡ miệng đồng ý cũng không có cách nào thu hồi, cô đành về nhà đưa đồ cho mẹ rồi lại bắt xe đến chân núi.
"Cô bé, cháu đến đây làm gì vậy? Giờ này lên núi nguy hiểm lắm đó!" Bác tài xế taxi thấy cô gái trẻ trung, xinh xắn không phải là có ý định tự tử đấy chứ!? Giới trẻ ngày nay cứ hơi một tí là coi nhẹ mạng sống bản thân! Không biết được suy nghĩ trong đầu bác tài xế, An Minh Hạ cười nói "Cháu đến lấy đồ bạn đưa ạ!" ông ngạc nhiên "Trên núi có người ở sao?" không những không có người ở mà người đó còn mua cả ngọn núi lớn này mà xây biệt thự cơ. Cô ngượng ngùng gật đầu, không nên nói ra thì hơn.
Một lúc sau, bóng dáng Như Lan mới xuất hiện. Vì phải chạy một quãng đường dài nên người cô ta đã đẫm mồ hôi, lúc dừng lại còn ngồi xuống thở dốc. An Minh Hạ xuống xe đưa chai nước trong túi cho Như Lan, cô ta nhận lấy uống một hơi dài rồi mới thở phào nói "Cảm ơn em, đồ đây! Ảnh và nơi giao đồ chị gửi cho em rồi đấy, không xa lắm đâu nên em cứ yên tâm" Cô gật đầu nhìn chiếc túi vải nhỏ trong tay "USB?"
- Uh, thông tin quan trọng đó! Em nhớ phải giữ cẩn thận nhé!
- Nghe chị nói mà em thấy...hơi sợ, em hậu đậu lắm!
- Không sao, chị tin em! Cố gắng giúp chị lần này đi, chị hứa sẽ báo đáp em tận tình!
- Báo đáp gì chứ! Giúp được chị là em vui rồi...
- Haha...con bé tốt bụng này! Thôi được rồi, đi đi không muộn
- Ukm, bye bye chị!
- Bye bye
Chiếc xe taxi lăn bánh đi mất hút, Như Lan thở dài đưa tay lên ngực ngồi xổm xuống. Xin lỗi em, thật sự xin lỗi!
Địa chỉ Như Lan nhắn đúng là không xa, có thể nói là gần đoạn đường cô đi. Mở cửa xuống xe, An Minh Hạ nắm chặt túi vải trong tay, nhìn xung quanh tìm người trong ảnh. Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, giọng nói trầm lạnh vang lên "An Minh Hạ?" An Minh Hạ quay đầu lại, một chàng trai dáng người cao ráo đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Cô lấy điện thoại ra xem ảnh, làm động tác bỏ khẩu trang ra "Anh...anh có thể bỏ ra được không?" chàng trai gật đầu bỏ khẩu trang ra, cũng may là một gương mặt bình thường không có dọa người giống trong ảnh. An Minh Hạ mỉm cười đưa túi vải đựng USB cho anh ta "Chị Như Lan nhờ tôi đưa cái này cho anh!"
- Vậy sao...phiền cô quá! - Gương mặt anh ta không biểu cảm gì nhưng cô lại cảm thấy anh ta đang cười mình thì phải.
- Không có gì! - Không để ý lắm, cô nói - Tôi với chị ấy khá thân, nên có thể giúp được gì thì tôi giúp thôi!
- Hừm...chắc chị ấy phải tin tưởng cô lắm thì mới nhờ cô đưa tôi thứ này
- Anh không biết tôi áp lực lắm đâu, cứ nghĩ đến việc làm mất một cái rồi gây ảnh hưởng đến anh và chị ấy là tôi sợ lắm!
- Ồ...dù sao cũng cảm ơn cô nhé! Tôi đi trước! - Chàng trai khẽ cúi đầu nói lời tạm biệt rồi chạy đi.
- À... - Cô tính nói thêm nhưng khi quay ra sau thì người đó đã đi mất rồi, nhanh thật đấy!
Tối đó ở Hữu gia
"Cậu nói cái gì!?" Hữu Cành đập bàn đứng dậy nói lớn, Joe cúi người lúng túng nói "Ông...ông chủ, USB...mất rồi ạ!" Hữu Cảnh tức giận thở hắt ra "Ai?" Joe nuốt nước bọt trả lời "Chưa...chưa tìm được ạ!" chiếc tách trà sứ bị ném vỡ "choang" dưới sàn, anh gằn giọng nói "Bằng mọi cách...phải tìm được nó về đây! Nếu không tất cả các ngươi đều đền mạng hết đi!" Joe quỳ xuống chụp tay lại "Rõ!"
Như Lan ở bên ngoài biết Joe chuẩn bị ra nên nhanh chóng rời đi. Kế hoạch thành công, ông chủ cũng tức giận phái người đi tìm rồi. Việc của cô bây giờ phải cùng mẹ trốn đi thật nhanh! Người đàn ông kia đã hứa sẽ cho người bảo vệ tính mạng của hai mẹ con cô thật tốt! Vì vậy mà Như Lan cảm thấy rất nhẹ nhõm, đã làm rồi thì hối hận cũng chả được gì. Hết ca làm, cô thu xếp hành lý trở về căn phòng trọ cũ kia. Vốn nghĩ sẽ gặp được hắn nhưng căn phòng lại vắng tanh. Như Lan hoài nghi gọi cho hắn "Anh chưa đến à?"
- Đến đâu?
- Anh đùa tôi hả? Anh đã hẹn với tôi tối nay sẽ đưa tôi và mẹ tôi rời khỏi thành phố còn gì!
- À...chuyện đó sao... - Steve gõ tay lên bàn, nhẹ nhàng tránh né bàn tay đang vuốt ve của nữ nhân bên cạnh - Xin lỗi cô, tôi bây giờ đang bận, để sau đi nhé!
- Anh nói thế mà được hả? Ông chủ giờ đang rất tức giận cho người đi tìm kia kìa, tôi mà bị tìm ra thì các anh cũng không xong đâu! - Cô tức giận nói
- Vậy sao? Chậc, tình thế có vẻ nguy cấp quá...- Hắn chẹp miệng nói - Như Lan yêu dấu, đêm nay cô cứ đến bệnh viện thăm mẹ đi! Hôm sau tôi sẽ cho người đến đón cô!
- Anh nói thật không?
- Tôi lừa cô làm gì, trong chuyện này công của cô lớn nhất, phải thưởng xứng đáng cho cô chứ!
- ...thôi được, anh nhớ phải nhanh nhanh đó! Tôi...không chờ lâu được đâu... - Mẹ đã được phẫu thuật thành công, cô cũng không nên dính dáng với những người này thì hơn.
- Được được, tôi sẽ không để Như Lan của tôi phải chờ lâu đâu
- Anh thôi ngay cái giọng điệu đó đi!
- Haha tức giận rồi sao? Cô gái ngoan, nhớ phải đợi tôi, tôi cúp máy đây!
- Uh
"Steve, anh gọi cho cô nào mà lại dịu dàng thế hả?" người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn bó sát, ưỡn ẹo bên cạnh giận dỗi hỏi. Steve tắt máy, môi mỏng hơi nhếch lên, bàn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô ta "Bảo bối, ghen sao?" Cô ta bĩu môi dựa vào ngực hắn "Anh là của em..." hắn cười khẩy một tiếng, trong lòng thầm mắng hai chữ "ngu ngốc" rồi đè cô ta xuống làm trận. Tiếng rên rỉ và thở dốc vang lên khắp căn phòng lớn.
- Giao đồ thì ok chị ạ! - Cô mỉm cười nói - Đồ em lấy ở đâu?
- Ôi cảm ơn em nhiều lắm! À, em cứ đi đến chân núi đợi chị, chị sẽ xuống đưa đồ cho em! - Như Lan vui vẻ nói.
- Ukm... - Nhỡ miệng đồng ý cũng không có cách nào thu hồi, cô đành về nhà đưa đồ cho mẹ rồi lại bắt xe đến chân núi.
"Cô bé, cháu đến đây làm gì vậy? Giờ này lên núi nguy hiểm lắm đó!" Bác tài xế taxi thấy cô gái trẻ trung, xinh xắn không phải là có ý định tự tử đấy chứ!? Giới trẻ ngày nay cứ hơi một tí là coi nhẹ mạng sống bản thân! Không biết được suy nghĩ trong đầu bác tài xế, An Minh Hạ cười nói "Cháu đến lấy đồ bạn đưa ạ!" ông ngạc nhiên "Trên núi có người ở sao?" không những không có người ở mà người đó còn mua cả ngọn núi lớn này mà xây biệt thự cơ. Cô ngượng ngùng gật đầu, không nên nói ra thì hơn.
Một lúc sau, bóng dáng Như Lan mới xuất hiện. Vì phải chạy một quãng đường dài nên người cô ta đã đẫm mồ hôi, lúc dừng lại còn ngồi xuống thở dốc. An Minh Hạ xuống xe đưa chai nước trong túi cho Như Lan, cô ta nhận lấy uống một hơi dài rồi mới thở phào nói "Cảm ơn em, đồ đây! Ảnh và nơi giao đồ chị gửi cho em rồi đấy, không xa lắm đâu nên em cứ yên tâm" Cô gật đầu nhìn chiếc túi vải nhỏ trong tay "USB?"
- Uh, thông tin quan trọng đó! Em nhớ phải giữ cẩn thận nhé!
- Nghe chị nói mà em thấy...hơi sợ, em hậu đậu lắm!
- Không sao, chị tin em! Cố gắng giúp chị lần này đi, chị hứa sẽ báo đáp em tận tình!
- Báo đáp gì chứ! Giúp được chị là em vui rồi...
- Haha...con bé tốt bụng này! Thôi được rồi, đi đi không muộn
- Ukm, bye bye chị!
- Bye bye
Chiếc xe taxi lăn bánh đi mất hút, Như Lan thở dài đưa tay lên ngực ngồi xổm xuống. Xin lỗi em, thật sự xin lỗi!
Địa chỉ Như Lan nhắn đúng là không xa, có thể nói là gần đoạn đường cô đi. Mở cửa xuống xe, An Minh Hạ nắm chặt túi vải trong tay, nhìn xung quanh tìm người trong ảnh. Bỗng một bàn tay đặt lên vai cô, giọng nói trầm lạnh vang lên "An Minh Hạ?" An Minh Hạ quay đầu lại, một chàng trai dáng người cao ráo đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai. Cô lấy điện thoại ra xem ảnh, làm động tác bỏ khẩu trang ra "Anh...anh có thể bỏ ra được không?" chàng trai gật đầu bỏ khẩu trang ra, cũng may là một gương mặt bình thường không có dọa người giống trong ảnh. An Minh Hạ mỉm cười đưa túi vải đựng USB cho anh ta "Chị Như Lan nhờ tôi đưa cái này cho anh!"
- Vậy sao...phiền cô quá! - Gương mặt anh ta không biểu cảm gì nhưng cô lại cảm thấy anh ta đang cười mình thì phải.
- Không có gì! - Không để ý lắm, cô nói - Tôi với chị ấy khá thân, nên có thể giúp được gì thì tôi giúp thôi!
- Hừm...chắc chị ấy phải tin tưởng cô lắm thì mới nhờ cô đưa tôi thứ này
- Anh không biết tôi áp lực lắm đâu, cứ nghĩ đến việc làm mất một cái rồi gây ảnh hưởng đến anh và chị ấy là tôi sợ lắm!
- Ồ...dù sao cũng cảm ơn cô nhé! Tôi đi trước! - Chàng trai khẽ cúi đầu nói lời tạm biệt rồi chạy đi.
- À... - Cô tính nói thêm nhưng khi quay ra sau thì người đó đã đi mất rồi, nhanh thật đấy!
Tối đó ở Hữu gia
"Cậu nói cái gì!?" Hữu Cành đập bàn đứng dậy nói lớn, Joe cúi người lúng túng nói "Ông...ông chủ, USB...mất rồi ạ!" Hữu Cảnh tức giận thở hắt ra "Ai?" Joe nuốt nước bọt trả lời "Chưa...chưa tìm được ạ!" chiếc tách trà sứ bị ném vỡ "choang" dưới sàn, anh gằn giọng nói "Bằng mọi cách...phải tìm được nó về đây! Nếu không tất cả các ngươi đều đền mạng hết đi!" Joe quỳ xuống chụp tay lại "Rõ!"
Như Lan ở bên ngoài biết Joe chuẩn bị ra nên nhanh chóng rời đi. Kế hoạch thành công, ông chủ cũng tức giận phái người đi tìm rồi. Việc của cô bây giờ phải cùng mẹ trốn đi thật nhanh! Người đàn ông kia đã hứa sẽ cho người bảo vệ tính mạng của hai mẹ con cô thật tốt! Vì vậy mà Như Lan cảm thấy rất nhẹ nhõm, đã làm rồi thì hối hận cũng chả được gì. Hết ca làm, cô thu xếp hành lý trở về căn phòng trọ cũ kia. Vốn nghĩ sẽ gặp được hắn nhưng căn phòng lại vắng tanh. Như Lan hoài nghi gọi cho hắn "Anh chưa đến à?"
- Đến đâu?
- Anh đùa tôi hả? Anh đã hẹn với tôi tối nay sẽ đưa tôi và mẹ tôi rời khỏi thành phố còn gì!
- À...chuyện đó sao... - Steve gõ tay lên bàn, nhẹ nhàng tránh né bàn tay đang vuốt ve của nữ nhân bên cạnh - Xin lỗi cô, tôi bây giờ đang bận, để sau đi nhé!
- Anh nói thế mà được hả? Ông chủ giờ đang rất tức giận cho người đi tìm kia kìa, tôi mà bị tìm ra thì các anh cũng không xong đâu! - Cô tức giận nói
- Vậy sao? Chậc, tình thế có vẻ nguy cấp quá...- Hắn chẹp miệng nói - Như Lan yêu dấu, đêm nay cô cứ đến bệnh viện thăm mẹ đi! Hôm sau tôi sẽ cho người đến đón cô!
- Anh nói thật không?
- Tôi lừa cô làm gì, trong chuyện này công của cô lớn nhất, phải thưởng xứng đáng cho cô chứ!
- ...thôi được, anh nhớ phải nhanh nhanh đó! Tôi...không chờ lâu được đâu... - Mẹ đã được phẫu thuật thành công, cô cũng không nên dính dáng với những người này thì hơn.
- Được được, tôi sẽ không để Như Lan của tôi phải chờ lâu đâu
- Anh thôi ngay cái giọng điệu đó đi!
- Haha tức giận rồi sao? Cô gái ngoan, nhớ phải đợi tôi, tôi cúp máy đây!
- Uh
"Steve, anh gọi cho cô nào mà lại dịu dàng thế hả?" người phụ nữ mặc chiếc váy ngắn bó sát, ưỡn ẹo bên cạnh giận dỗi hỏi. Steve tắt máy, môi mỏng hơi nhếch lên, bàn tay vuốt ve gương mặt xinh đẹp của cô ta "Bảo bối, ghen sao?" Cô ta bĩu môi dựa vào ngực hắn "Anh là của em..." hắn cười khẩy một tiếng, trong lòng thầm mắng hai chữ "ngu ngốc" rồi đè cô ta xuống làm trận. Tiếng rên rỉ và thở dốc vang lên khắp căn phòng lớn.
Danh sách chương