Đêm khuya thanh vắng, ở căn phòng ngập sắc mị tình, không gian lãng mạn, vậy mà lại vang lên tiếng kêu thảm thương của một người phụ nữ.

Chỉ một ngón tay của người đàn ông đã khiến nước mắt nữ nhi đong đầy hốc mắt, biểu cảm ủy khuất của Diệp An Băng lại tác động tới tâm lý Quách Khiếu Nam, hắn hoang mang, nhưng ngón tay kia thì vẫn đang nghiễm nhiên ngâm mình giữa dòng nước ấm được bao bọc bởi những mô tế bào non mềm.

"Sao lại đau? Anh có làm gì em đâu mà..?"

"Anh...anh chọc vào chỗ đó, em đau..."

Giọng nói ấm ức vang lên.

Giờ thì người đàn ông ấy cũng đã hiểu. Hóa ra cô vẫn còn là một nàng xử nữ, vì nơi đó chưa từng được xâm lấn nên lần đầu tiên bị tác động vào sẽ đau như thế.

Hắn câu môi cười nhẹ, vươn người lên hôn vào môi cô một cái như thay lời an ủi, dỗ dành:

"Một lát nữa sẽ hết đau thôi! Cục cưng, chỉ cần em thả lỏng, mọi việc sẽ diễn ra một cách trơn tru nhẹ nhàng nhất."

"Nhưng mà em đau lắm! Em không chịu được đâu."

"Được mà, nghe lời anh! Thả lỏng, thả lỏng..."

Ngọt ngào lời nói trên đầu môi, vỗ về cô gái rồi, hắn liền hôn lên vành môi anh đào, mút nhẹ một cái, hai cái, rồi mỗi lúc càng nhanh, càng nhiều, sau cùng là hoà nhập hai tuyến dư vị trong khoang miệng vào nhau.

Hai cánh lưỡi linh hoạt liên tục luồng lách, trêu ghẹo, đến khi hơi thở sắp loạn, hắn lại chuyển xuống vùng cổ, hôn hít khắp nơi tới khi giăng kín dấu đỏ. Chuyển sang đôi gò bồng, vân vê một chút, lại đưa đầu lưỡi trượt dài từ trên xuống dưới, và điểm cuối cùng mặt đối mặt hoa.

Vén lớp quần nội y sang một bên, hắn tận mắt nhìn thấy vùng da nhạy cảm trắng hồng, non nớt như đậu phụ.

Không uống rượu nhưng bỗng chốc bị chuốc say, khi đầu lưỡi được nếm vào dòng nhựa ngọt từ miệng hoa tiết ra.

"Ưm..."

Một cái chạm nhẹ chỉ vừa lướt qua đã khiến bàn tay cô gái vô thức bấu lấy drap trải gường. Cô mím chặt môi, mắt khép hờ và ngửa đầu ra phía sau, thứ cảm giác đang chịu đựng là kích thích, là sung sướng một cách không thể tả được.

Đôi chân thẳng tắp, vốn luôn muốn khép chặt lại nhưng bất thành vì đã bị hai bàn tay của người đàn ông ấy cố thủ kìm giữ.

Chiếc lưỡi của hắn linh hoạt như lưỡi rắn, và thứ vật thể đang thưởng thức là một miếng mồi ngọt nước thật béo bở. Thứ này chỉ nếm chứ không được ăn, trêu ghẹo một chút thì lại khiến hô hấp đối phương dường như bấn loạn.



"A...ư...ưm...Anh à, đừng như vậy!"

"Em...em không chịu được...a~..."

Vẫn là những âm thanh rên rỉ kiều suyễn, vẫn là gian phòng tình ái nóng bỏng, nhưng người con gái ấy đã bị tác động tới mức không thể nằm yên.

Giường nệm mềm mại không thể níu giữ tấm lưng mảnh mai. Sao cô không thể nằm xuống mà cứ phải ưỡn ẹo, uốn cong cơ thể, cảm giác từng tế bào đang căng lên và rạo rực như có ngọn lửa đưa qua.

Mồ hôi rỉ rã xuất hiện trên vầng trán thanh mai, mắt khép chặt nhưng cổ họng vẫn không thể nào buộc ngừng phát ra tiếng rên nhạy cảm.

Ở chỗ đó của cô vẫn bị khuôn miệng của người đàn ông chìm đắm vào, chỉ tới khi nước xuân tuôn chảy, cơ thể ngọc khiết bất động vài giây, và hắn thấy được cơ đùi của cô run run lên thì mới chịu ngẩng mặt lên mà nhìn người.

Hạ lưng nằm xuống nệm, Diệp An Băng ra sức thở lấy thở để vì vừa bị kích động đến hô hấp bấn loạn, trái tim cô đập nhanh tới mức sắp rơi hẳn ra ngoài rồi.

Trước tầm mắt mông lung say tình, lúc bấy giờ là khuôn mặt ưu tú của một người đàn ông. Cô thấy hắn cười chân tình và hôn nhẹ lên môi cô một cái.

"Cảm giác này, em thích chứ?"

Nếu có thể ra điều kiện, thì điều kiện đầu tiên Diệp An Băng đưa ra sẽ là không trao đổi thoại trong quá trình hoạt động trên giường. Vì mỗi câu hỏi hắn đưa ra đều khiến cô ngại tới không chịu được. . Đam Mỹ Hài

Làm lơ thì không được, trả lời lại lố lăng, nên cô chọn cách gật đầu. Sau đó, ôm cổ hắn kéo xuống để cô được chủ động hôn lên môi người yêu.

Hạnh phúc ở đâu vừa ghé qua, khiến tâm tình Quách Khiếu Nam trở nên tốt đẹp hơn hẳn mọi khi. Thắp sáng nụ cười ngọt lịm trên môi.

Thời khắc tốt đẹp, hắn âm thầm lặng lẽ tiễn biệt chiếc quần tam giác còn đang vướng trên người mình xuống, rồi nhẹ nhàng nắm tay cô gái mang đến anh bạn nhỏ căng trướng phía dưới hạ thân của mình, một hành động tự nhiên mà lại khiến Diệp An Băng giật mình.

"Đừng sợ, nó không cắn em đâu!"

Xoa dịu cô nàng bằng một câu nói vui, vậy mà giúp Diệp An Băng thoải mái hơn đôi phần. Cô vẫn để tay ở đó, chạm chạm, sờ sờ vào chiếc dùi cui thịt nóng ấm, căng cứng, càng mân mê lại càng thấy cuốn.

Mím môi, cô khẽ hỏi:

"Nó to như vậy, chỗ đó của em có tí xíu thôi... Em...em sợ..."

"Sợ không nong vào được à?"



"Anh không nói chuyện tế nhị hơn được à?"

Thẹn thùng trách một câu, nhưng nét mặt bẽn lẽn của cô lại khiến hắn ta bật cười:

"Em đừng có lo, mật hoa trơn ướt sẽ đưa chúng hòa nhập một cách dễ dàng. Chỉ là lần đầu của em nên sẽ hơi đau một chút. Lát nữa, cục cưng nhớ thả lỏng ra nhé!"

Gật đầu xong, cô long lanh đôi mắt như hai viên ngọc lưu ly mà nhìn người đàn ông.

Chắc đến tận bây giờ cô mới tin hiện tại những gì đang diễn ra là thật chứ không phải mơ. Mà nếu là mơ, cô vẫn cam tâm tình nguyện bất tỉnh thiên thu để được ở mãi bên người đàn ông này.

"Vợ chuẩn bị tâm lý chưa?"

Hít vào một hơi sâu, Diệp An Băng mỉm cười thật ngọt ngào rồi lại gật gật đầu.

Sau đó rất nhanh, nơi đôi môi anh đào của cô đã bị người đàn ông ấy chiếm lấy. Nâng niu, trân trọng và giữ gìn một cách tuyệt đối.

Ở trên, môi chạm môi. Phía dưới tư mật, da thịt cũng chuẩn bị chạm vào da thịt.

Quách Khiếu Nam vào tư thế sẵn sàng lâm trận cuồng ái. Ở giữa cặp đùi ngọc ngà, hắn cầm lấy đầu nấm mạnh mẽ của mình cạ cạ vào trước khe suối nhỏ, để tinh mật trơn ướt kia điểm tô phía trước *** ***, từ từ, chầm chậm từng giây đưa vào khoảng trống nhạy cảm.

Khoảnh khắc bị dị vật xâm lấn vào chỗ thầm kín trước nay chưa từng bị tác động, thật sự quá bí bách, chật chội, thậm chí là đau rát khi hàng rào chắn bị chọc thủng.

"A~..."

"Vợ thả lỏng, cứ bấu vào người anh nếu thấy quá đau."

Diệp An Băng cắn môi chịu đựng, cô không bấu vào người Quách Khiếu Nam mà nắm chặt tay người đàn ông ấy. Sau đó tặng cho đối phương một ánh mắt thâm tình đọng lại nét cười dịu dàng.

Đèn xanh đã bật, hắn tiếp tục đưa cự long của mình đâm sâu vào mật đạo ướt át. Từng đợt luân động nhẹ nhàng, uyển chuyển được bắt đầu.

Họ là hai cá thể hoàn toàn riêng biệt. Nay vì yêu, vì thấu hiểu mà chấp nhận trao cho nhau dấu ấn ngọt ngào! Hòa vào nhau, từ nay họ là tri kỷ, cả đời tôn trọng, yêu thương. Đêm đêm má áp vai kề, trọn đời hạnh phúc!

Sau đêm nay, qua thêm vài tháng, rồi họ sẽ là những ông bố, bà mẹ, vui cười bên đàn con thơ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện