“Quái vật” giậm hai chân, ngồi thụp xuống gào thét.

Nó khóc rất lớn, tiếng khóc rung động đất trời, sóng âm nối tiếp từng đợt như sắp đánh bay sân khấu.
Hai đứa trẻ hoang mang nhìn “quái vật”, nhưng bọn nó không hề sợ hãi.

Một trong hai đứa trẻ còn vươn tay muốn vỗ vỗ chân “quái vật”.
An ủi nó, để nó đừng khóc.
Bạch Chuẩn nhúc nhích ngón tay, người giấy không ngừng nhào lộn trên sân khấu nhảy xuống, vút lên cao rồi rơi xuống đất, mấy con khỉ nhỏ vừa lộn vừa nhảy tới trước mặt “quái vật”.
Nhóm khỉ lộn nhào quanh “quái vật” cho nó xem, quái vật bị thu hút, dần dần ngừng khóc, nó túm khăn đỏ trên đỉnh đầu xuống.
Quả nhiên có hai cái đầu.
Nó chỉ có thể cử động nửa người, một gương mặt mở to mắt, một gương mặt mắt nhắm chặt, hành động cũng chỉ có thể dựa vào nửa cơ thể.
Bạch Chuẩn nói đúng, một hồn ở trong, một hồn ở ngoài.
Người giấy chuyển động vòng quanh nó, quái vật càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng chỉ còn cao bằng một đứa trẻ năm tuổi.

Mặc dù nó đã có hình dáng của con người nhưng làn da xanh lét, giống như mọc ra một lớp xác.
Khi hai đứa trẻ kia đi tới và ngồi xuống bên cạnh nó, bốn người ngồi song song, tay đứa trẻ khoác lên bờ vai “quái vật”.
Hồi ức vui vẻ nhất của nó là khi bị nhốt trong lầu, cùng anh em xem hí.

Có ký ức này làm bạn, nó mới có thể bình yên sống tiếp.
Nó quay hai cái đầu ra xem nhóm khỉ con lộn nhào, bốn bàn tay cùng vỗ, miệng phát ra tiếng cười hồn nhiên khờ dại chỉ trẻ con mới có.

Hoắc Chấn Diệp nắm tay Bạch Chuẩn, sợ cậu rút về nên vừa nắm vừa vuốt ve: “Cậu đúng là mạnh miệng mềm lòng.”
Bạch Chuẩn vung tay nhưng chẳng thể vùng ra, mặt không biến sắc, vẫn cứng miệng như trước: “Thất môn làm giấy vốn là để an ủi oán linh, tiễn vong hồn.”
Hoắc Chấn Diệp khẽ cười, ánh mắt dừng lại trên đôi môi Bạch Chuẩn.

Từng hôn một lần thì lúc nào cũng muốn hôn, đúng là xong rồi.
Nhóm khi con lộn nhào xong lại đứng chồng lên nhau, từng con giẫm lên đầu vai nhau xếp thành hình bảo tháp.
“Quái vật” và hai đứa trẻ kia ngồi song song, khi con khỉ nhỏ nhảy lên trời bọn nó cùng nhau hít sâu, đợi khi khỉ con đứng ổn định bọn nó mới cùng thở phào.
Cuối cùng mấy con khỉ giấy nhỏ lộn nhào qua bốn phương tám hướng, khẽ khàng đáp xuống đất, quỳ một gối trước mặt bọn nó.
Trên mắt của khỉ con đều dán giấy vàng, hễ chớp mắt là lạnh sáng lấp lánh, chúng vò đầu bứt tai với bọn nó.

Trong tay mỗi con khỉ đều đưa ra một quả đào tiên.
“Quái vật” vươn tay, nó cầm lấy đào, nâng trong tay, quay đầu qua nhìn Bạch Chuẩn.
Hốc mắt đổ lệ, đinh trong đầu được lấy ra, oán khí trong tim dần tan biến, cuối cùng nó đã khôi phục thần trí và nhân tính.
Nó vươn tay, chỉ chỉ vào nửa người phía sau không cử động, sau đó lại chỉ chỉ vào từ đường nhà họ Tần.

Cuối cùng nó không còn bị giam cầm nữa mà có thể rời khỏi rồi, nhưng anh em của nó vẫn còn bị nhốt trong từ đường.
Bạch Chuẩn khẽ gật đầu, hứa với nó: “Chúng tôi sẽ tiễn hai người cùng lên đường.”
Kiếp sau đầu thai tốt, lại làm anh em.
Nó dứng đậy, nhìn hồi ức của mình, hai đứa trẻ đó cầm tay nhau, híp mắt nhìn nó, bị làn gió thổi bay như giấy bụi.
“Quái vật” hóa thành một luồng sáng, bay về phía miếu thổ địa.
Bạch Chẩn và Hoắc Chấn Diệp vội bước theo phía sau.
A Sinh đổ đầy mồ hôi, cậu ta đã chặt rất nhiều trúc để đốt cháy cái đinh xương này, nhưng nó vẫn không cháy hết, cho dù là cậu ta có quạt lửa thêm củi ra sao thì vẫn không hề có biến hóa gì.
Nóng tới mức cả người cậu ta đều là mồ hôi, cậu ta đang định đi chặt thêm trúc, một luồng ánh sáng trắng đã vọt vào trong miếu, lao thẳng vào quan tài.
A Sinh dụi mắt, cậu ta còn tưởng rằng là mình hoa mắt, chỉ nghe thấy tiếng nổ cái “đùng”, đống lửa bùng khói đen.
A Sinh gảy mảnh củi trúc, nhìn thấy đinh xương cuối cùng cũng gãy thành hai nửa.

Cậu ta vừa định thở phào chợt nhớ tới luồng ánh sáng không biết là gì, nó cứ vọt vào trong quan tài như vậy thì có nghiêm trọng không?
Mở ra xem thì lại sợ, không mở ra thì lại lo, cậu ta chỉ đành xoay quanh quan tài.
Khi Hoắc Chấn Diệp và Bạch Chuẩn chạy về miếu, “quái vật” đã chui vào quan tài.

Nó vừa rời khỏi, Giới Âm Dương nứt ra một khe, bầu trời đêm trên trấn đổ xuống từng mảng.
Từng luồng ánh sáng trong trấn bay xuyên qua khe nứt ra ngoài, những hồn ma vốn dĩ bị nhốt trong đây không thể đầu thai cuối cùng đã được tự do rời khỏi nơi này.
Những luồng sáng trắng phá vỡ màn trời lao nhanh, rất lâu về sau mới dần giảm bớt, ánh mặt trời bên ngoài chiếu rọi xuống trấn.
Trong Âm Dương Giới là ban đêm, bên ngoài lại là ban ngày.

Chử Vân ngồi trong miếu, tia sáng chiếu qua lỗ thủng trên nóc miếu rọi vào người cô ta, sương đen quanh người cô ta đều biến thành từng luồng khói trắng.
Chử Vân kêu lên, Bạch Chuẩn lấy ra một chiếc bình nhưng Chử Vân không lập tức chui vào trong bình tránh tia nắng mà lưu luyến nhìn thi thể Trần Thọ.
“Tôi đã hứa với cô, đương nhiên tôi sẽ làm được.”
Chử Vân chui vào trong bình, rầu rĩ nói: “Tôi tin tưởng Thất gia.”
Màn đêm dày đặc vỡ vụn, non nước giống như vừa được gột rửa, nắng vàng chậm rãi nhạt dần, núi sông cây đá lộ ra màu sắc rực rỡ khi được mặt trời chiếu rọi.


Chỉ trong giây lát thôi, mà nơi đây đã biến thành dáng vẻ hoàn toàn khác.
Miếu thổ địa vẫn cũ nát như vậy, nhưng trong núi rừng đã vang lên tiếng chim ríu rít.
Bấy giờ A Sinh mới thở phào, cuối cùng cũng ra được rồi.
Đầu gối Bạch Chuẩn cứng đờ, cậu còn chưa kịp cử động, Hoắc Chấn Diệp đã bế ngang người cậu bước về phía xe lăn trúc.
Khi Bạch Chuẩn ở bên trong, tinh thần cực kỳ tốt, vừa ra tới bên ngoài lập tức xanh xao, sắc mặt tái nhợt, dáng vẻ như bị bệnh lâu ngày.

Hoắc Chấn Diệp cau mày, mấy ngày qua cậu đã quá mệt, phải tìm nơi nào đó nghỉ ngơi cẩn thận.
Hoắc Chấn Diệp đẩy Bạch Chuẩn, A Sinh vác thi thể Trần Thọ.

Người giấy ở lại miếu thổ địa trông chừng quan tài, bọn họ cùng nhau ra khỏi trấn Hưởng Thủy.
Hoắc Chấn Diệp dẫn Bạch Chuẩn đi tìm quán trọ ở, A Sinh tìm tới cửa hàng quan tài, phải đặt thi thể Trần Thọ cẩn thận trước đã.
Bọn họ ở trong Âm Dương Giới ba ngày, Bạch Chuẩn thích sạch sẽ lười vận động nhìn còn ổn.

Hoắc Chấn Diệp và A Sinh hết leo núi lại đào đất, trên người dính đầy tro bụi.
Ông chủ quán trọ liếc mắt nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp mặc đồ Âu, đeo đồng hồ, còn đẩy một người ngồi xe lăn, bèn cười nói: “Hai người tới tìm tiên sư nhà họ Tần khám bệnh đúng không?”
Nhà họ Tần? Tiên sư? Khám bệnh?
Hoắc Chấn Diệp mặt không biến sắc.
Ông chủ còn tưởng rằng bọn họ tới khám bệnh thật: “Vị thiếu gia này, cậu đã mua số khám bệnh chưa? Là có người giới thiệu hay là tự mình tìm tới đây vậy?”
“Tự tìm tới đây.” Hoắc Chấn Diệp tiếp lời, “Sao vậy?”
“Vậy thì cậu nên ở lâu, không ai giới thiệu thì phải đợi xếp hàng lấy số khám bệnh, một ngày tiên sư chỉ khám cho một người, ít thì cậu cũng phải ở đây nửa tháng.”
“Lâu vậy ư?” Hoắc Chấn Diệp cau mày, như thể hắn tới đây khám bệnh thật vậy.
Ông chủ quán trọ nói: “Chỗ tôi có một khu vườn nhỏ thanh tĩnh, nếu cậu bao nửa tháng thì tôi giảm giá cho cậu.” Nói xong ông giơ một ngón tay..
“Một trăm đồng Đại Dương ư?” Hoắc Chấn Diệp bật cười, “Vậy thì lại rẻ quá.”
Ông chủ và gã sai vặt liếc nhìn nhau, đây là thần tài tới nhà, vội vàng đưa bọn họ tới sân sau cùng.

Gã sai vặt chạy tới chạy lui, một lúc sau đã đun xong nước ấm mang lên.
“Chăn đệm mua hết đồ mới tới đây, thêm cả thùng tắm, bếp than, củi lửa, gạo, mì đều mua đủ, còn có thứ gì ăn không?” Hắn vừa nói vừa quăng tiền cho gã sai vặt.
Gã sai vặt cười tít mắt cầm lấy tiền: “Chỗ chúng tôi gần nước, cá này, tôm này đều rất tươi ngon.

Canh cá, mì cá, hoành thánh cá đều ngon cả, cậu có muốn nếm thử không ạ?”
“Làm mấy món ăn lên, không ăn hoành thánh.” Hoắc Chấn Diệp cảm thấy ít nhất trong nửa năm tới, mình sẽ không thể ăn hoành thành.
Gã sai vặt đang định ra ngoài, Hoắc Chấn Diệp gọi giật gã lại: “Tôi muốn để quan tài trong vườn này có được không?”
Chuyện này vốn dĩ là chuyện kiêng kị trong quán trọ, nhưng gã sai vặt lại nở nụ cười: “Việc nhỏ thôi ạ, hương nến, giấy bạc tôi cũng sẽ chuẩn bị hết cho cậu.”
“Chỗ của các anh không quan trọng việc này hả?”
Gã sai vặt cười nói: “Chỗ chúng tôi có rất người trèo non lội suối tới khám bệnh, nếu như may mắn được tiên sư giáng phúc thì sẽ khỏi.

Nếu như không may, không có duyên với tiên sư thì chỉ có thể đợi khiêng quan tài về nhà, mọi người cũng không quan trọng việc này.”
“A”, Hoắc Chấn Diệp bật cười: “Chữa khỏi là tiên sư giáng phúc, không khỏi là không có duyên?” Đúng là một vốn vạn lời, thế nào cũng không ảnh hưởng tới kiếm tiền.
Gã sai vặt không biết là châm chọc, còn cho rằng đúng là vậy: “Đương nhiên, vừa nhìn đã biết cậu đây là người có phúc, nhất định có thể chữa khỏi thôi.”

“Vậy vị tiên sư kia đến trấn này bao lâu rồi?”
“Tiên sư có duyên với Tề lão gia, nói khi còn trẻ đã từng tới trấn chúng tôi, bây giờ cho đệ tử tới đây lập đàn, giáng phúc cho toàn bộ người dân trong trấn.”
Giáng phúc cho toàn bộ người dân trong trấn, chính là khiến cho những người đã chết đi ở đây đều không thể luân hồi đầu thai, đúng là có phước quá.
Hoắc Chấn Diệp sợ Bạch Chuẩn ăn không tiêu, bảo gã sai vặt đi mua chăn đệm về rồi trải từng lớp cho Bạch Chuẩn, bế cậu lên giường nằm.
Bạch Chuẩn nhấc mí mắt, nhìn thấy Hoắc Chấn Diệp cứ dòm mình mãi, đành trở mình xoay lưng với hắn, giọng nói có vẻ bực bội: “Tôi không sao, nghỉ một lát là khỏe.”
Tiễn nhiều vong hồn trong khoảng thời gian ngắn như vậy, cậu không thể chống đỡ được.
Hoắc Chấn Diệp đắp chăn cho cậu, lại vươn tay sờ soạng đầu ngón tay cậu: “Hay là thêm chậu than?” Trong phòng này ẩm quá, phải sấy khô mới được.
Gã sai vặt thêm chậu than, nhanh chóng mang đồ ăn lên, còn chuẩn bị cháo cá cho “người bệnh”.
“Cái này tốt cho dạ dày nhất.”
Hoắc Chấn Diệp thuận tay thưởng cho gã một đồng Đại Dương, gã sai vặt cười toét đến tận mang tai.

Nhìn Hoắc Chấn Diệp như nhìn thần tài, lại ra vẻ thần bí nói: “Thiếu gia, nếu như cậu chịu chi tiền, cũng không cần phải đợi tới nửa tháng đâu.”
Hoắc Chấn Diệp giả vờ gấp gáp hỏi: “Hả?”
Gã sai vặt nhỏ giọng: “Phía trước cũng có người xếp hàng, cậu bỏ nhiều tiền ra đổi số với người ta.” Không thể nói lời này trước mặt ông chủ được, khách mà khám bệnh xong sớm thì ông ta không kiếm được tiền nữa.
Hoắc Chấn Diệp gật đầu: “Được, anh đi hỏi hộ tôi xem tầm bao nhiêu.”
Tiên sư nhà họ Tần nhất định có quan hệ với hai đứa trẻ kia.
Hoắc Chấn Diệp thổi nguội canh cá, múc một thìa đưa tới miệng Bạch Chuẩn.

Bạch Chuẩn còn định vùng vằng tự mình ăn, nhưng nếm hai thìa cảm thấy cứ nằm há miệng thế này cũng không tệ.
Cậu nằm thoải mái, ăn tầm nửa bát cháo thì lắc đầu không ăn nữa.
Chú hoàng tước bay vào trong phòng, nhảy lên và khẽ mổ vào lòng bàn tay Bạch Chuẩn, nói với Bạch Chuẩn rằng A Sinh đã lên núi rồi.
A Sinh không quan tâm ăn uống hay nghỉ ngơi, mua gà nướng, rượu nhạt và bánh lên núi để cúng bái trước phần mộ của môn chủ và các tiểu sư đệ.
Bái Bát môn chủ xong, cậu ta chạy lên trên thiêu cháy ngôi mộ kia.
Chiếc bình mà Chử Vân ẩn thân đặt dưới gầm giường, cô ta đã sớm không thể kiềm chế nổi, oán hận chưa thể tiêu tan.

Cô ta lăn lộn trong bình muốn vọt ra ngoài, giết người làm phép ở nhà họ Tần, báo thù hận máu cho gánh hát.
Chiếc bình kia lăn lông lốc như bóng da, không ngừng “lọc cọc” dưới gầm giường.
Bạch Chuẩn đập cành trúc lên ván giường, nói: “Tối đến tính sau.”
_____________________
Lời tác giả: 
Bạch – lần này kiếm được tuổi thọ khá dài – Thất: Anh xen vào chuyện của người khác.
Hoắc – Hớn hở đút thức ăn – Thất: Cậu miệng cứng tim mềm.HẾT CHƯƠNG THỨ NĂM MƯƠI LĂM.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện