Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa nằm trên cành cây cổ thụ rườm rà trong góc trái của hoàng cung. Lẻn vào đây từ đầu canh năm ông ta leo lên cành cây nằm dưỡng sức chờ đêm đến sẽ lén lút đi dò xét. Biết nếu muốn truy nguyên ra những bí mật bao quanh cái chết của tiên đế ông ta phải bắt đầu từ hoàng cung.
Bà thái hậu họ Dương là người có nhiều liên hệ hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp tới cái chết của tiên đế. Không chừng bà ta là một trong những thủ phạm đã đầu độc chồng với mục đích gì không ai biết được. Trên đời này có ba thứ dễ khiến người ta nhúng tay vào tội ác. Đó là tình, tiền và tham vọng. Có thể một trong ba thứ hoặc lắm khi cả ba thứ là động lực thúc đẩy Dương thái hâu âm mưu đầu độc chồng.
Ba chữ Lê Thập Đạo lởn vởn trong óc của Hồ Vũ Hoa. Nếu Đỗ Thích biết rõ tính danh của kẻ chủ mưu hạ sát tiên đế thời ba chữ Lê Thập Đạo mà họ Đỗ đã viết trên chiếc nan giường trong lúc hấp hối phải là tên của hung thủ hoặc manh mối quan trọng để tìm ra hung thủ.
Hồ Vũ Hoa lại nghĩ tới Hồ phu nhân và Hồ Phong. Con dâu và cháu nội của ông ta bị giam giữ ở đâu trong tổng đàn do thám mà ông tìm hoài không ra. Ông ta lại suy nghĩ lan man về cái chết của Hạ Long Khách. Kẻ nào trong giới giang hồ có đủ bản lĩnh để giết chết vị chúa tể biển Đông bằng quyền chưởng? Chính ông ta cũng biết mình không thể giết chết Hạ Long Khách một cách dễ dàng và nhanh chóng Chỉ có cách đột ngột ra tay và nhất là trong lúc Hạ Long Khách không đề phòng mới hi vọng giết chết vị chúa cướp biển Đông. Như vậy kẻ giết người phải quen biết, thân thuộc lắm cho nên Hạ Long Khách mới không đề phòng việc bị người ta đánh lén. Ai là người quen biết lại nhẫn tâm hạ thủ? Kẻ giết người nhắm vào mục đích gì? Những câu hỏi lởn vởn trong trí của Hồ Vũ Hoa nhưng ông ta cũng không có câu trả lời thỏa đáng .
Trời chiều bảng lãng. Chim về tổ kêu ríu rít. Hồ Vũ Hoa ngồi im tham thiền nhập định chờ tới lúc hành động. Bóng đêm từ từ đổ xuống. Gió thổi lành lạnh. Tung mình nhảy xuống đất, đứng ngó quanh quất để nhận định phương hướng xong ông ta nhắm chỗ có đèn sang sáng lần tới. Thành Hoa Lư không lớn lắm và ít có dân chúng cư ngụ cho nên hoàng cung cũng nhỏ hẹp. Tuy nhiên tìm kiếm một người mà mình không biết đích xác nơi ăn chốn ở thành ra chuyện đó không phải dễ dàng. Biết vụ án tiên đế bắt đầu từ thái hậu Dương Vân Nga nên ông ta lén lút vào hoàng cung cốt ý tìm ra nơi cư ngụ của bà ta để dò la may ra có thu thập thêm tin tức gì mới lạ không.
Nép mình sau vách ván Hồ Vũ Hoa khẽ dùng tay mở cửa sổ đoạn hé mắt nhìn vào.Nghe tiếng người lao xao,tiếng chén dĩa khua trộn và mùi thức ăn bay thoang thoảng ông ta biết đây là ngự trù của hoàng cung. Tiếng một người đàn ông trọng tuổi vang lên:
- Con Thư Nguyệt đâu rồi. Bảo nó mang dĩa cá nướng này dâng cho thái hậu. Dặn nó đi lẹ lên bằng không thức ăn nguội lạnh là thái hậu chưởi nó đấy...
Hồ Vũ Hoa mừng rỡ. Nếu đúng như lời người đàn ông trọng tuổi nói thời dinh của Dương thái hậu phải ở đâu đây. Ông ta chỉ cần theo dõi cung nữ Thư Nguyệt chắc sẽ tìm ra chỗ cư ngụ của bà ta.
Nấp sau hòn giả sơn ông ta thấy bóng mấy cung nữ đi qua khoảng sân rộng rồi mất dạng trong khu nhà ngói rộng lớn. Nhảy lên nóc nhà đoạn uốn mình chui vào đầu song ông ta bò trên những cây đà to lớn và lần tới căn phòng sáng nhất. Nằm im trên cây đà ông ta chăm chú nhìn xuống đất.
Hai người, một đàn ông và một đàn bà ngồi đối diện nhau quanh chiếc bàn rộng. Người đàn ông không ai khác hơn Lê Hoàn. Người đàn bà thoạt trông còn trẻ độ ba mươi, ăn mặc sang trọng và dung nhan diễm lệ. Tuy không biết mặt nhưng Hồ Vũ Hoa đoán người này chính là Dương Vân Nga .
- Sở dĩ tôi xin phép được hầu chuyện cùng thái hậu trong lúc đêm hôm tăm tối như vầy cũng vì có nhiều chuyện cấp bách và quan trong cần phải bàn cùng thái hậu...
Dường như không muốn cho mấy cung nữ nghe chuyện Lê Hoàn láy mắt ra hiệu cho Dương Vân Nga. Hiểu ý bà ta vẩy tay ra lệnh cho hai cung nữ hầu cận lui ra khỏi phòng. Còn lại hai người bà thái hậu họ Dương cười chúm chiếm nói:
-Tướng quân vào đây vì thiếp hay vì công chuyện...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa cau mày khi nghe giọng nói ỏng ẹo, lã lơi và tình tứ của Dương Vân Nga. Thiên hạ đồn bà ta lẹo tẹo với Lê Hoàn nhưng hôm nay mục kích ông ta mới biết lời đồn không sai sự thực.
- Dĩ nhiên tôi vào đây là vì thái hậu...
Chồm người quá nửa bàn Dương thái hậu nhìn Lê Hoàn đăm đăm:
- Thôi mà...Đâu có ai ở cạnh mà tướng quân cứ gọi thiếp là thái hậu. Thái hậu với ai chứ thiếp đâu có phải là thái hậu của tướng quân...
Lê Hoàn cười mắt không rời phần ngực trắng hồng của Dương thái hậu bày ra sau chiếc áo lụa hở cổ thật sâu. Như biết tình lang đang chiêm ngưỡng mình Dương Vân Nga cười nói:
- Mai mốt khi lên ngôi cữu ngũ không biết tướng quân có còn nhớ đến thiếp không...
Lê Hoàn chồm người hôn lên má tình nhân:
- Ta đâu phải là phường vong ân bội nghĩa. Nếu không có sự giúp đỡ của nàng ta làm sao được sang cả như ngày hôm nay. Sau này làm vua ta sẽ đổi nàng thành...
- Thành gì hả tướng quân...
- Thành hoàng hậu... Nàng sẽ thành đệ nhất hoàng hậu của năm ngôi hoàng hậu...
- Thiếp già nua, xấu xí hoàng thượng đâu có thèm...
- Trong mắt ta nàng là mỹ nhân đẹp nhất thế gian...
- Phải hôn... Hay là tướng quân cho thiếp
ăn bánh vẽ đấy...
Lê Hoàn cười ha hả:
- Nàng là gái một con huống chi tuổi mới vừa ba mươi mà người ta lại nói gái một con trông mòn con mắt...
Được tình nhân tán tụng Dương thái hậu thích chí cười thánh thót:
- Mời tướng quân dùng rượu. Rượu này có tẩm sâm nhung hảo hạng mà thiếp dành riêng cho chàng...
Nghe những lời nói của Dương Vân Nga Hồ Vũ Hoa đâm ra giận dữ lẫn buồn rầu. Tiên đế là một đại anh hùng lấy uy vũ lập nên nghiệp đế tuy nhiên người cũng như bao anh hùng khác đều có cố tật đắm say tửu sắc.
Không những xinh đẹp Dương Vân Nga còn là người đàn bà khôn ngoan, thủ đoạn và nhất là khéo chiều chuộng cho nên tiên đế rất mực sũng ái và si mê. Bà ta ngày đêm ỉ ôi, ỏng ẹo và ton hót như thế nào mà tiên đế nghe lời bà ta giáng chức thái tử của Đinh Liễn rồi phong cho Hạng Lang làm thái tử.
Theo cha từ thuở hàn vi, trải qua bao nhiêu gian lao cực khổ nay lại hết hi vong làm vua khiến cho Đinh Liễn nổi giận sai người giết chết Hạng Lang làm cho anh em trong nhà giết lẫn nhau. Dương Vân Nga lại tư thông với Lê Hoàn với tham vọng đưa tình nhân trẻ tuổi của mình ngồi lên ngai vàng của Đại Việt đồng thời thỏa mãn nhu cầu sinh lý của một người đàn bà còn trẻ vì lúc đó tiên đế tuổi đã ngoài năm mươi lại thêm rượu chè suốt ngày.
- Nương nương chắc cũng nghe tin Tống triều hội binh Lưỡng Quảng, đóng đồn lập trại dài mấy dặm sát vùng biên giới nước ta...
- Thiếp có nghe tin này... Tướng quân đoán Tống triều sẽ xua quân sang đánh nước ta?
Thân rót rượu vào chén cho tình lang Dương thái hậu hỏi câu trên.Chưa vội trả lời câu hỏi Lê Hoàn bước sang đứng sau lưng của Vân Nga.Vòng tay ôm cổ tình nhân hắn cười nói:
- Ta hi vọng Tống triều sẽ không động binh bởi vì binh đao chỉ làm khổ trăm họ. Tuy nhiên ta đoán sớm muộn gì hai nước cũng sẽ có can qua cho nên ta đã phái sứ bộ sang nói chuyện cầu hoà với nhà Tống. Đây chỉ là kế dục hoãn cầu mưu hầu ta có đủ thời giờ chuẩn bị binh đội. Phạm Cự Lượng đang ráo riết luyện tập quân sĩ, trui rèn vũ khí và tích trử lương thực. Trong khi đó đoàn do thám Hoa Lư đã thiết lập màng lưới do thám chặt chẻ từ ải Nam Quan tới Hoa Lư để dò la động tịnh...
- Thiếp hi vọng nhà Tống sẽ động binh. Nếu họ dấy động can qua thời đó lại là cơ hội ngàn năm một thuở cho tướng quân...
Hớp ngụm rượu Lê Hoàn nhìn đăm đăm tình lang:
- Nàng nói gì ta không hiểu...
Hôn nhẹ vào má Lê Hoàn Dương Vân Nga nói nói bằng giọng lả lơi và âu yếm:
- Chàng lưu lại trong cung đêm nay để bầu bạn với thiếp rồi thiếp sẽ nói cho chàng nghe một phương cách giúp chàng ngồi lên ngai vàng nước ta một cách dễ hơn ăn cơm bữa...
Lê Hoàn gật gù cười:
- Dĩ nhiên... Nàng có đuổi ta cũng không về. Đâu nàng nói cho ta nghe cách nào...
Kề đôi môi hồng mọng ướt vào sát tai tình lang Dương thái hậu thỏ thẻ mấy lời mà Hồ Vũ Hoa dù vận dụng thính lực cũng không thể nghe được.
Vổ nhẹ lên bàn Lê Hoàn cười khoái trá:
- Diệu kế... Diệu kế...Nàng quả đa mưu túc trí. Nếu làm vua không những phong cho nàng làm hoàng hậu mà ta còn phong chức quân sư cho nàng nữa. Chuyện này ta phải bàn với Phạm Cự Lượng mới được...
- Tướng quân nghĩ Phạm Cự Lượng là người đáng tin cậy để giao phó chuyện trọng đại này?
Lê Hoàn gật đầu không do dự:
-Ta rành hắn lắm... Hắn có tuổi rồi nên an phận thủ thường do đó ta bảo gì hắn cũng làm. Nàng đừng lo để mặc ta sắp xếp chuyện này...
Mĩm cười Dương thái hậu từ từ cởi áo choàng để chỉ còn mặc chiếc áo lụa mỏng tanh phô bày những đường cong nét lượn của thân thể đầy gợi cảm. Nằm trên nóc nhà Hồ Vũ Hoa không muốn chứng kiến cảnh yêu đương tình tứ của đôi gian phu dâm phụ song ông ta không có cách nào hơn là nằm im chịu trận.
Rót đầy chén rượu uống ngụm nhỏ xong trao cho tình lang Dương Văn Nga thỏ thẻ:
- Tướng quân sắp lên làm vua rồi cho nên thiếp nghĩ ta cần xóa cho sạch dấu vết chứng tỏ hai ta là kẻ chủ mưu hành thích tiên đế...
Nét đăm chiêu hiện trên mặt của Lê Hoàn cùng với giọng nói nhuốm chút băn khoăn và tự lự:
- Đây là mối lo âu khiến ta ăn không ngon ngủ không yên. Giới giang hồ Đại Việt cầm đầu bởi các vũ sĩ từng được tiên đế trọng đãi sẽ nổi loạn nếu biết ta đã giết chết tiên đế để lên làm vua...
Ngừng lại uống ngụm rượu xong Lê Hoàn thở hơi dài sườn sượt:
- Tình thế càng ngày càng trở nên rắc rối hơn vì sự chống đối của giới giang hồ...
Bà thái hậu họ Dương xì tiếng dài:
-Mấy thằng cha biết võ đó mà nhằm nhò gì. Nếu họ nổi dậy chống đối với triều đình ta sẽ dùng quân Hoa Lư dẹp họ ngay...
Lê Hoàn cười lắc đầu:
- Không giản dị như nàng nói đâu. Thứ nhất sự chống đối của họ sẽ lôi kéo theo rất nhiều người dân trong nước. Như vậy sẽ không có lợi cho ta bởi vì ta sẽ rơi vào tình trạng lo đánh nhau với quân Tống đồng thời lo chống trả với nội loạn trong nước. Quân Hoa Lư tại kinh đô cộng thêm quân ở ngoài biên trấn như Hoan châu, Hóa châu, Đại La,Lạng Giang chỉ được bốn năm vạn người. Bao nhiêu đó chỉ đủ cho ta dàn ra chẹn cứng các nơi hiểm yếu để ngăn chặn đường tiến quân của nhà Tống. Nếu giới giang hồ lôi kéo dân gian nổi loạn thời ta phải chia binh ra dẹp họ như vậy ta không đủ lực lượng để đánh nhau với quân Tống...
Lê Hoàn ngừng lời dường như biết có nói nhiều tình nhân cũng không hiểu. Âu yếm nhìn tình lang Dương Vân Nga tươi cười thốt:
- Thiếp có cách này tuy hơi tàn nhẫn và độc ác song an toàn và kín đáo nhất. Ta nên trừ diệt hết những ai đã trực tiếp hoặc gián tiếp nhúng tay vào vụ án tiên đế như ta đã làm đối với Trần Gia Bạch và Đỗ Thích. Thiếp muốn nói tới hai nhân viên đầu não của đoàn do thám...
Lê Hoàn nhìn Dương thái hậu với vẻ kinh dị lẫn sửng sốt. Hắn không ngờ một giai nhân sắc nước hương trời như bà ta lại nghĩ ra mưu sâu kế độc như vậy. Phần Hồ Vũ Hoa cũng giật mình sợ cho cái tâm độc dữ của Dương Vân Nga.
- Nàng định thủ tiêu họ bằng cách nào?
Dương thái hậu đáp với giọng bình thản như chẳng có gì quan trọng:
- Cũng chẳng có gì khó khăn lắm đâu thưa tướng quân. Mấy chén rượu mừng, dăm viên thuốc độc thế thôi...
Tuổi ngoài sáu mươi, vào sinh ra tử biết bao lần nhưng Hồ Vũ Hoa cũng cảm thấy ơn ớn lạnh nơi sống lưng khi nghe Dương thái hậu nói chuyện giết người một cách lạnh lùng, tàn nhẫn và thản nhiên.
- Thôi trời cũng đã khuya rồi thiếp mời tướng quân đi nghỉ...
Dứt lời Dương thái hậu nắm tay Lê Hoàn. Biết câu chuyện mà mình muốn nghe tạm chấm dứt vả lại cũng không muốn chứng kiến cảnh yêu đương tình tứ của gian phu dâm phụ nên Hồ Vũ Hoa lẳng lặng chuồn ra ngoài. Nhảy xuống đất đứng ngó dáo dác để nhận định phương hướng xong ông ta trổ thuật phi hành rời khỏi thành Hoa Lư.
Chậm bước trên đường về Gia Viễn ông ta miên man suy nghĩ tới cái chết của Hạ Long Khách. Ai là thủ phạm? Họ giết Hạ Long Khách để làm gì? Giết bằng cách nào? Dương thái hậu nói có cách để đưa Lê Hoàn lên làm vua dễ dàng vậy cách đó ra làm sao?
Quá nửa đêm trông thấy ánh đèn thấp thoáng xa xa ông ta biết mình gần tới huyện lỵ Gia Viễn. Đang đi ông ta chợt dừng lại lắng tai nghe ngóng. Áp sát tai xuống đường ông ta nghe được tiếng vó ngựa nện trên mặt đường. Chỉ có nhân viên do thám mới đi ngựa trong lúc đêm hôm tăm tối như thế này.
Nép vào gốc cây bên đường chờ đợi giây lát Hồ Vũ Hoa thấy thớt chiến mã đen tuyền vọt qua trên lưng vắt vẻo một nhân viên do thám mặc sắc phục đen. Ông ta biết đó là nhân viên của ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư.
Tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng Hồ Vũ Hoa lẳng lặng bám theo. Khoảng chừng canh tư gã nhân viên do thám rẽ ngựa vào con đường nhỏ rồi dừng lại trước căn nhà ngói. Đợi cho tên do thám vào nhà xong Hồ Vũ Hoa mới lần tới cửa sổ rình nghe. Hé mắt nhìn vào ông ta thấy tên do thám lúc nãy đang đứng nói chuyện với hai tên nữa:
- Trưởng ban nói cho ta biết vợ con của tên Hồ Nguyên đã vượt ngục cách đây mấy ngày. Theo chỗ trưởng ban ước tính thời vợ con của Hồ Nguyên chưa đi xa lắm, có thể chúng còn lẩn quẩn trong vùng Thiên Quan hoặc Gia Viễn này...
Hồ Vũ Hoa mừng thầm. Tuy không biết người nào đã giải thoát cho con dâu và cháu nội của mình song ông ta cũng thầm cám ơn người đó.
- Trưởng ban đã ban lệnh báo động khẩn cấp đồng thời sai ta tới Thiên Quan điều động nhân viên của bổn ban dò la về tông tích vợ con của Hồ Nguyên. Sáng sớm hai ngươi hãy tung nhân viên tìm kiếm...
Một tên do thám hỏi:
- Nguyễn phó trưởng ban ở tại kinh đô chắc nghe được nhiều tin tức mới lạ...
Gã được gọi là phó trưởng ban cười cười:
- Cũng chẳng có gì mới lạ lắm ngoại trừ tin quân Tống sắp sang đánh nước ta. Lưu lại Gia Viễn đôi ngày rồi ta sẽ ngược lên miệt Lạng Giang để chỉ huy phân đoàn do thám biên thùy. Nhiều cuộc đụng độ ngấm ngầm trong bóng tối giữa ta và nhân viên do thám Lưỡng Quảng càng ngày càng thêm cực kỳ ác liệt. Không chừng mai mốt Nguyễn trưởng ban cũng có mặt ở Lạng Giang. Người định thiết lập một màng lưới do thám từ Pha Lũy tới tận Hoa Lư. Thôi hai ngươi đi nghỉ ngơi rồi sáng thức sớm lo công chuyện...
Đèn tắt và trong nhà trở nên yên lặng. Đứng chờ giây lát Hồ Vũ Hoa âm thầm rời căn cứ của đoàn do thám. Ra tới đường lớn ông ta dừng lại suy nghĩ. Theo như lời gã phó trưởng ban nói thời con dâu và cháu nội của ông ta chắc còn tạm trú trong vùng Thiên Quan hay Gia Viễn chỉ có điều ông ta không biết họ ở đâu.
Cách giản dị và dễ dàng nhất là theo dấu nhân viên do thám rồi tùy cơ ứng biến. Đoàn do thám thế mạnh người đông nên đầy đủ phương tiện để tìm ra tông tích của bất cứ ai.
Đang ngồi ăn sáng trong quán ăn tại ngã ba, Trương Tấn chợt thấy hai nhân viên do thám mặc sắc phục bước tới chỗ hắn ngồi.
- Ngươi là Trương Tấn?
- Dạ chính tiện nhân. Nhị vị có điều chi dạy bảo?
Một nhân viên do thám cất giọng trầm trầm:
- Ta có chuyện muốn hỏi nếu ngươi biết cứ nói thật bằng không...
- Dạ... dạ... Đại nhân cứ hỏi... Trương tôi từ nào tới giờ chưa hề biết dối gian...
Gã nhân viên do thám cười hực:
- Một thằng bất lương như ngươi mà thề thốt không nói xạo, nói dối chắc trời xập mất. Ta biết ngươi giàu có nhờ làm ăn bất lương nhưng chuyện đó không phải là chuyện của đoàn do thám. Ngươi có nhà cho mướn nhiều lắm phải không?
- Dạ... Thưa đại nhân chừng vài chục căn thôi...
-Ta hỏi ngươi trong vòng nửa tháng trở lại đây ngươi có cho ai mướn nhà không?
Suy nghĩ giây lát Trương Tấn tươi cười lên tiếng:
- Dạ có... Có một người đàn ông mướn nhà và trả tiền hậu hỉ lắm. Tôi hỏi lý do mướn nhà thời ông ta nói quê ở Lạng Giang vì nghe tin quân Tàu sắp sang đánh nước ta nên đem vợ con về gần kinh đô tạm trú chờ khi nào yên giặc sẽ trở lại quê cũ. Cách đây hai bữa tôi ghé thăm song ông ta lại vắng nhà nên chỉ gặp mặt có bà vợ và đứa con trai bảy tám tuổi. Ông này chắc thuộc hạng giàu có sang cả lắm nên bà vợ trẻ đẹp, hiền hậu và tử tế lắm...
- Nhà của hắn ở đâu?
Giơ tay chỉ ra đường Trương Tấn nói:
- Nhị vị đi theo con đường này tới ngã ba, quẹo phải sẽ thấy ngôi nhà lợp ngói nằm lẻ loi trong góc...
- Nếu ngươi nói dối ta sẽ trở lại tìm ngươi...
Hai nhân viên do thám bước ra đường. Một gã vẩy tay ra hiệu. Bốn tên khác không mặc sắc phục bước theo liền. Tới ngã ba quẹo phải chúng thấy ngôi nhà ngói khang trang nằm trong góc. Đứng rải rác bao vây ngôi nhà một gã nói:
- Đợi phó trưởng ban tới rồi tùy người định liệu...
Lát sau gã Nguyễn phó trưởng ban cỡi ngựa tới. Đứng im quan sát ngôi nhà xong hắn ra lệnh:
- Các ngươi cứ canh chừng chờ khi nào có lệnh ta mới được tiến vào.Ta muốn biết xem ai là người đã giải cứu vợ con của Hồ Nguyên...
Đang ngồi trên giường Hồ Phong chợt nhảy tọt xuống sàn gạch la lớn:
- Nội... nội...
Nói tới đó nó chợt ngưng bặt khi thấy ông nội đưa ngón tay lên miệng ra dấu cho nó im lặng. Hồ phu nhân không dấu được vẻ kinh ngạc khi thấy cha chồng xuất hiện một cách đột ngột.
-Thưa cha ...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa nói nhỏ:
- Nhân viên do thám đã tìm ra chỗ trú ngụ của con...
Hồ phu nhân lặng thinh không nói. Tuy lo âu nhưng sau đó nàng lại cảm thấy an tâm vì biết bằng mọi giá cha chồng của nàng không để nàng và con của nàng bị nguy hiểm tính mạng.
- Thưa cha tính sao?
- Ta phải rời chỗ này càng sớm càng tốt. Con lấy hành lý rồi theo ta...
Vị trang chủ Hồ gia trang gật gù mĩm cười khi thấy đứa cháu nội đích tôn của mình vận vũ phục và mang kiếm vào vai tương tự như một vũ sĩ lưu lạc. Hồ phu nhân xách gói hành lý nhỏ.
Hồ Vũ Hoa thì thầm:
- Con và Phong nhi theo sau ta. Mọi chuyện để mặc ta đối phó...
Mở cửa bước ra sân Hồ Vũ Hoa trông thấy hai nhân viên do thám đứng chận đường. Ông ta nói nhỏ vừa đủ cho con dâu và cháu nội nghe:
- Hai con trông thấy con ngựa đang đứng dưới gốc cây không. Ta sẽ lùi về đó để cướp lấy con ngựa...
Keng... Vị lão trang chủ Hồ gia trang vung kiếm đánh liền ba chiêu bức hai nhân viên do thám lùi lại đoạn chuyển bộ về chỗ con ngựa bị buộc vào thân cây.
Hiểu được ý định của đối phương gã phó trưởng ban tin tức đoàn do thám nhập cuộc liền. Tạt bộ bước dài hắn chận đường Hồ Vũ Hoa bằng hai chiêu quyền. Thân danh phó trưởng ban dĩ nhiên hắn phải có chân tài thực học. Bàn tay hữu của hắn vổ ra một quyền trong lúc bàn tay tả khép lại thẳng băng thành triệt thủ chém một đòn cường ngạnh tới trốc vai đối thủ. Gã vừa xuất chiêu Hồ Vũ Hoa thoáng thấy bóng tay dậy mịt mờ cùng với kình phong toát ra vần vụ làm bụi bốc mờ mờ.
Nếu không vướng bận con dâu và cháu nội ông ta rất hứng thú khi gặp một đối thủ trẻ tuổi có công phu mới mẻ. Tuy nhiên vì có ý định cướp đường chạy trốn cho nên ông ta đành phải thi triển kiếm thuật để bức gã phó trưởng ban tin tức của đoàn do thám Hoa Lư phải lùi lại. Rẹt... rẹt... rẹt... Gã phó trưởng ban tin tức thấy hoa kiếm nở đầy trời cùng với ám kình bắn vào các yếu huyệt đau tợ kim châm khiến cho gã hoảng hốt hồi bộ bước dài.
- Đa tạ... Lão phu họ Hồ...
Lồng trong câu nói Hồ Vũ Hoa xốc lấy con dâu đặt lên lưng ngựa.
- Đi...
Hồ Vũ Hoa vung tay vổ vào mông con ngựa một cái thật mạnh. Bị cú vổ đau điếng con chiến mã hí tiếng dài vọt tới. Một tay nắm lấy dây cương, một tay ôm lấy cháu nội, vị lão trang chủ của Hồ gia trang băng mình chạy đua với ngựa.
Ông ta hành động quá nhanh và bất ngờ cho nên nhân viên do thám không kịp cản đường. Thấy con chiến mã phi nước đại thiên hạ ai ai cũng sợ bị ngựa đạp nên vội vả tránh đường.
Ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại Hồ phu nhân trông thấy nhân viên do thám lẻo đẻo theo sau và càng lúc càng xa dần. Chạy một mạch mấy dặm đường Hồ Vũ Hoa ngừng lại. Hồ phu nhân xuống ngựa. Đặt Hồ Phong xuống đất Hồ Vũ Hoa nói:
- Ta nghỉ ngơi giây lát rồi sẽ tiếp tục đi...
Hồ phu nhân hỏi nhỏ:
- Thưa cha tính đi về đâu?
Xoa đầu cháu nội Hồ Vũ Hoa cười lớn:
- Chúng ta sẽ đi Tản Viên... Điều mà ta
muốn biết là ai đã cứu con ra khỏi tổng đàn do thám?
Đưa tay vuốt tóc Hồ phu nhân trả lời:
- Thưa cha... Phu quân của con đã làm chuyện đó...
- Thế ư... Ta không ngờ thằng Nguyên còn sống. Nó có nói cho con biết nó đi đâu và làm gì không?
Hồ phu nhân nhẹ thở dài:
- Thưa cha.... Phu quân con chỉ nói đi Đại La có việc cần...
Hồ Vũ Hoa gục gặt đầu không hỏi nữa. Thái độ của ông ta có vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Lát sau ông ta cười nói:
- Ta đã ước hẹn với các đồng đạo giang hồ tới Tản Viên Sơn để mở đại hội giang hồ vào ngày mồng năm tháng giêng. Bây giờ giữa tháng chạp rồi cho nên ta thủng thẳng đi tới Tản Viên cũng kịp. Phần Nguyên nhi ta nghĩ nó có cách để tìm ra chúng ta vả lại thế nào nó cũng tới Tản Viên cho nên...
Hồ Vũ Hoa bỏ lững câu nói ở đó. Hồ Phong rất thích thú khi được theo ông nội lưu lạc giang hồ. Nhìn cảnh vật hai bên đường giây lát Hồ Vũ Hoa nói:
- Ta nên bỏ ngựa dùng đường tắt đi bộ tới Tản Viên...
Dứt lời ông ta cùng Hồ Phong rảo bước đi trước. Hồ phu nhân im lìm theo sau. Chân bước mà lòng nàng ngổn ngang ý nghĩ. Dù không nói ra nàng lại vui mừng vì có dịp may và nguyên do chính đáng để lưu lạc giang hồ. Nàng muốn gặp kẻ cầm sổ giang hồ dù nàng không biết gặp lại y để làm gì. Có lẽ nàng muốn gặp lại để xem thái độ, cử chỉ của y đối với nàng như thế nào.
Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn dài và rộng. Ngồi ghế chủ tọa chính là Lê Hoàn còn ngồi đối diện với Lê Hoàn là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, mày rậm, mắt sáng và lưỡng quyền cao.
- Bản chức được nghe Hữu thủ lĩnh và Bách phó thủ lĩnh nói rất nhiều về trang chủ...
Người được gọi là trang chủ hơi nhếch môi cười đoạn cất giọng trầm trầm:
- Đa tạ quan Thập Đạo. Nghe tiếng quan Thập Đạo đã lâu song mãi tới hôm nay tại hạ mới hân hạnh được gặp...
Quân hầu rót nước trà vào chén cho chủ và khách.
- Mời trang chủ dùng trà... Nếu không vì việc quân bề bộn bản chức phải mở tiệc đãi đằng trang chủ...
- Quan Thập Đạo chớ nên bận tâm về chuyện nhỏ mọn đó. Chờ khi nào đánh bại quân Tống xong ta sẽ mở tiệc khao quân cũng chưa muộn...
Mĩm cười tỏ vẻ hài lòng khi nghe người đối thoại đi vào vấn đề mà mình đang quan tâm Lê Hoàn hỏi:
-Trang chủ nghĩ ta sẽ thắng quân Tống?
Người được gọi là trang chủ gật đầu không do dự rồi nói với giọng quả quyết:
- Tại hạ biết Đại Việt ta sẽ thắng... Lần giở lại lịch sử kể từ khi hai bà Trưng Trắc và Trưng Nhị khởi nghĩa đuổi Tô Định về Tàu cho tới khi Ngô Vương Quyền đánh bại quân Nam Hán nơi sông Vân Cừ, lũ giặc bắc chưa bao giờ được ăn ngon và ngủ yên tại phương Nam. Nếu Tống triều xua quân sang đánh nước ta họ chỉ mua lấy sự nhục nhã vì bại trận ...
Ngừng lại giây lát người được gọi là trang chủ từ từ tiếp:
- Thiên thời, địa lợi và nhân hòa ta đều có đủ. Đó là ba yếu tố tất thắng trong bất cứ cuộc chiến tranh nào. Nói về địa lợi nước ta núi non rừng rậm hoang vu ngút ngàn rất tiệc cho việc dụng binh. Nếu địch mạnh thời ta tìm chỗ kín đáo trú ẩn chờ khi nào địch mệt mỏi, không phòng bị ta bất thình lình tấn công khiến cho địch trở tay không kịp. Trên bộ ta có hiểm địa như bầu Chi Lăng là nơi phục binh rất hiểm còn đường thủy ta có Bạch Đằng giang tiến lui đều tiện lợi. Nước ta với Tàu tuy là láng giềng song phong thổ, khí hậu khác biệt khiến cho giặc rất dễ mắc bệnh vào mùa nóng nực. Đó là thiên thời...
- Trang chủ nói đúng nhưng bản chức nghĩ ta không hẵn có được yếu tố nhân hòa...
Gật gù dường như hiểu ý của Lê Hoàn người được gọi là trang chủ trầm trầm cất tiếng:
- Tại hạ cũng đồng ý với quan Thập Đạo về điểm này. Cái chết bất ngờ và đầy bí ẩn của tiên đế đã khiến cho dân gian hoang mang và lo sợ. Giới giang hồ Đại Việt nhất là những người từng được tiên đế trọng đãi đã tỏ ra bất mãn và đưa dẫn tới tình trạng đối nghịch với triều đình. Nếu biết khôn khéo chiêu dụ và lôi kéo bá tánh họ sẽ trở thành mối lo không nhỏ cho quan Thập Đạo...
Lê Hoàn trầm ngâm không nói. Đưa chén trà lên tận môi nhưng không uống hắn hỏi nhỏ:
- Nói được những điều trên chắc trang chủ có cách đối phó với giới giang hồ trong nước?
Người được gọi là trang chủ hắng giọng:
- Tại hạ chỉ là kẻ tạm thời cộng tác với đoàn do thám nên tại hạ không có quyền quyết định mà đây chỉ là một đề nghị...
Lê Hoàn gật gù cười. Hắn nhớ tới lời nói của Dương thái hậu về việc thủ tiêu những kẻ can dự và biết quá nhiều trong vụ án tiên đế. Đó là một trong nhiều lý do đưa tới cuộc gặp gỡ với người được gọi là trang chủ ngày hôm nay.
- Trang chủ muốn trở thành thủ lĩnh đoàn do thám?
Người được gọi là trang chủ hơi thoáng biến đổi trên nét mặt khi nghe Lê Hoàn hỏi câu trên. Ngần ngừ giây lát y hắng giọng:
- Tại hạ không muốn tước đoạt danh vị của Hữu Danh Vô Thực...
Nhấp ngụm trà thấm giọng Lê Hoàn cười thốt:
- Bản chức biết trang chủ là một kẻ nghiêm túc nhưng trường hợp này lại khác. Chức tước và danh vị là của triều đình ban cấp nên triều đình cũng có quyền thu hồi lại nếu Hữu Danh Vô Thực không làm tròn nhiệm vụ của mình. Bản chức sẽ tâu với thái hậu để người ban chiếu chỉ...
Người được gọi là trang chủ mĩm cười:
- Việc này tại hạ để quan Thập Đạo tùy tiện...
Lê Hoàn gật gù hài lòng khi hiểu lời nói trên như là một chấp thuận. Giọng nói của người được gọi là trang chủ trầm xuống thật thấp như chỉ muốn có hai người nghe được:
- Mở cuộc khủng bố nhằm vào các vũ sĩ giang hồ trong nước, đoàn do thám đã làm một hành động sai lầm để từ đó gây ra một kết quả là hại nhiều hơn lợi. Hành động khủng bố đã đẩy giới giang hồ đang từ thế bất mãn ngấm ngầm lại ngang nhiên ra mặt kình chống với triều đình. Tuy thực lực của họ bị suy giảm nhưng không vì thế mà triều đình có thể dùng binh lực để diệt được. Vả lại cũng do hành động khủng bố này họ lại đoàn kết với nhau chặt chẽ hơn...
Nhìn thẳng vào mặt Lê Hoàn người được gọi là trang chủ từ từ tiếp:
- Tại hạ nghe được tin không biết đúng hay sai, giả hoặc thật là Phạm Bạch Hổ...
Lê Hoàn động dung khi nghe nói tới tên này. Giọng nói trầm trầm của người được gọi là trang chủ vang lên đều đều:
-Nhà họ Phạm lúc nào cũng đầy khách khứa mà đa số là vũ sĩ lưu lạc giang hồ. Gần đây nhất ông ta bỏ tiền ra cho thủ hạ thu mua lúa gạo hoặc kim loại để tích thảo đồn lương và rèn đúc vũ khí. Tại hạ e sớm muộn gì Phạm Bạch Hổ cũng ra mặt chống lại triều đình. Chỉ có một người kiềm chế hắn được là tiên đế song rất tiếc tiên đế đã băng hà. Muốn vô hiệu hóa sự chống đối của giới giang hồ Đại Việt ta phải tìm cách chia rẻ, gây xáo trộn, nghi ngờ, ganh tỵ, thù oán trong nội bộ của họ. Dù không chính thức, những nhân vật giang hồ cự phách như Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, Vô Hình Đao Tôn Nhật, Tử Cước Lê Hùng và nhất là kẻ cầm sổ giang hồ trở thành đại biểu cho giới giang hồ Đại Việt. Uy tín và ảnh hưởng của họ rất mạnh. Họ nói một tiếng là mười đại trang nghe theo liền. Mỗi đại trang có độ một ngàn tráng đinh nên tổng cộng lực lượng của họ hơn vạn người. Hợp một vạn người đó với lực lượng của Đoàn Chí Hạ và Phạm Phòng Át; phe chống đối lại triều đình sẽ nắm trong tay một đạo binh hơn ba vạn. Nếu tại hạ không lầm thời quân Hoa Lư dưới quyền chỉ huy của quan Thập Đạo chỉ được độ chừng năm vạn. Như thế không nhiều lắm để có thể đương cự cùng một lúc hai mặt...
Lê Hoàn cười cười:
- Binh cốt giỏi chứ không cốt đông. Trang chủ hẵn biết điều này...
Giọng nói trầm trầm của người được gọi là trang chủ cất lên:
- Thưa quan Thập Đạo... Tại hạ biết quân Hoa Lư vốn là tinh binh đánh đâu thắng đó nhưng các vũ sĩ giang hồ lại giỏi võ hơn. Nếu đánh nhau quân Hoa Lư tuy thắng song cũng phải thiệt hại phân nửa. Với quân số hai ba vạn ta khó lòng chống cự với Tống triều. Nếu quân Hoa Lư thiện chiến thời quân Tống cũng là tinh binh. Muốn đè bẹp cuộc nổi dậy của giới giang hồ ta phải làm sao để họ không thể đoàn kết thành một khối và nhất là không có người chỉ huy. Quan Thập Đạo chắc chưa biết tin giới giang hồ sẽ tụ nhau ở Tản Viên Sơn ngày tết đoan ngọ để bầu lên một vị minh chủ. Với danh vị ông vua không ngai của giới giang hồ, vị minh chủ có ảnh hưởng sâu rộng và mạnh mẻ đối với các vũ sĩ. Nếu phát động một cuộc nổi dậy y sẽ có trong tay ba vạn người tuy ô hợp nhưng một người có thể địch lại ba người...
Lê Hoàn gật đầu. Nét mặt của vị tướng tổng chỉ huy mười đạo binh Hoa Lư có vẻ đăm chiêu tư lự. Lát sau hắn mĩm cười thốt:
- Lúc còn theo tiên đế bình loạn mười hai sứ bản chức đã chứng kiến một ngàn vũ sĩ giang hồ thuộc đoàn do thám Hoa Lư đánh xiểng niểng đạo binh mấy ngàn quân của Nguyễn Siêu. Trang chủ có cách nào đối phó với giới giang hồ một cách ít đổ máu nhất?
Người được gọi là trang chủ mau mắn đáp như đã có sẵn câu trả lời:
- Thưa quan Thập Đạo tại hạ có cách này giản dị lắm...
Y khom người thì thầm vào tai Lê Hoàn. Vị đại tướng của Đinh triều cười ha hả nói:
- Bản chức rất may mắn có được một người cộng tác võ nghệ cao siêu mà trí mưu không ai sánh bằng. Tối nay bản chức sẽ vào cung gặp thái hậu và người sẽ ban chiếu chỉ cất nhắc trang chủ vào chức vụ thủ lĩnh đoàn do thám. Như vậy sẽ không có ai dị nghị hay dèm pha...
- Đa tạ quan Thập Đạo. Danh có chánh thời ngôn mới thuận. Như vậy rất dễ dàng cho tại hạ sai khiến nhân viên nhất là các vị trưởng ban của đoàn do thám. Tại hạ biết quan Thập Đạo bề bộn việc quân nên xin được kiếu từ...
Hai người đứng lên. Thân đưa khách ra tận cửa Lê Hoàn nói nhỏ:
- Chuyện mà trang chủ và bản chức bàn bạc là chuyện bí mật cần được giữ kín vì nếu tiết lộ sẽ gây ra những xáo trộn trong đoàn do thám...
Người được gọi là trang chủ gật đầu:
- Tại hạ hiểu ý của quan Thập Đạo...
Bà thái hậu họ Dương là người có nhiều liên hệ hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp tới cái chết của tiên đế. Không chừng bà ta là một trong những thủ phạm đã đầu độc chồng với mục đích gì không ai biết được. Trên đời này có ba thứ dễ khiến người ta nhúng tay vào tội ác. Đó là tình, tiền và tham vọng. Có thể một trong ba thứ hoặc lắm khi cả ba thứ là động lực thúc đẩy Dương thái hâu âm mưu đầu độc chồng.
Ba chữ Lê Thập Đạo lởn vởn trong óc của Hồ Vũ Hoa. Nếu Đỗ Thích biết rõ tính danh của kẻ chủ mưu hạ sát tiên đế thời ba chữ Lê Thập Đạo mà họ Đỗ đã viết trên chiếc nan giường trong lúc hấp hối phải là tên của hung thủ hoặc manh mối quan trọng để tìm ra hung thủ.
Hồ Vũ Hoa lại nghĩ tới Hồ phu nhân và Hồ Phong. Con dâu và cháu nội của ông ta bị giam giữ ở đâu trong tổng đàn do thám mà ông tìm hoài không ra. Ông ta lại suy nghĩ lan man về cái chết của Hạ Long Khách. Kẻ nào trong giới giang hồ có đủ bản lĩnh để giết chết vị chúa tể biển Đông bằng quyền chưởng? Chính ông ta cũng biết mình không thể giết chết Hạ Long Khách một cách dễ dàng và nhanh chóng Chỉ có cách đột ngột ra tay và nhất là trong lúc Hạ Long Khách không đề phòng mới hi vọng giết chết vị chúa cướp biển Đông. Như vậy kẻ giết người phải quen biết, thân thuộc lắm cho nên Hạ Long Khách mới không đề phòng việc bị người ta đánh lén. Ai là người quen biết lại nhẫn tâm hạ thủ? Kẻ giết người nhắm vào mục đích gì? Những câu hỏi lởn vởn trong trí của Hồ Vũ Hoa nhưng ông ta cũng không có câu trả lời thỏa đáng .
Trời chiều bảng lãng. Chim về tổ kêu ríu rít. Hồ Vũ Hoa ngồi im tham thiền nhập định chờ tới lúc hành động. Bóng đêm từ từ đổ xuống. Gió thổi lành lạnh. Tung mình nhảy xuống đất, đứng ngó quanh quất để nhận định phương hướng xong ông ta nhắm chỗ có đèn sang sáng lần tới. Thành Hoa Lư không lớn lắm và ít có dân chúng cư ngụ cho nên hoàng cung cũng nhỏ hẹp. Tuy nhiên tìm kiếm một người mà mình không biết đích xác nơi ăn chốn ở thành ra chuyện đó không phải dễ dàng. Biết vụ án tiên đế bắt đầu từ thái hậu Dương Vân Nga nên ông ta lén lút vào hoàng cung cốt ý tìm ra nơi cư ngụ của bà ta để dò la may ra có thu thập thêm tin tức gì mới lạ không.
Nép mình sau vách ván Hồ Vũ Hoa khẽ dùng tay mở cửa sổ đoạn hé mắt nhìn vào.Nghe tiếng người lao xao,tiếng chén dĩa khua trộn và mùi thức ăn bay thoang thoảng ông ta biết đây là ngự trù của hoàng cung. Tiếng một người đàn ông trọng tuổi vang lên:
- Con Thư Nguyệt đâu rồi. Bảo nó mang dĩa cá nướng này dâng cho thái hậu. Dặn nó đi lẹ lên bằng không thức ăn nguội lạnh là thái hậu chưởi nó đấy...
Hồ Vũ Hoa mừng rỡ. Nếu đúng như lời người đàn ông trọng tuổi nói thời dinh của Dương thái hậu phải ở đâu đây. Ông ta chỉ cần theo dõi cung nữ Thư Nguyệt chắc sẽ tìm ra chỗ cư ngụ của bà ta.
Nấp sau hòn giả sơn ông ta thấy bóng mấy cung nữ đi qua khoảng sân rộng rồi mất dạng trong khu nhà ngói rộng lớn. Nhảy lên nóc nhà đoạn uốn mình chui vào đầu song ông ta bò trên những cây đà to lớn và lần tới căn phòng sáng nhất. Nằm im trên cây đà ông ta chăm chú nhìn xuống đất.
Hai người, một đàn ông và một đàn bà ngồi đối diện nhau quanh chiếc bàn rộng. Người đàn ông không ai khác hơn Lê Hoàn. Người đàn bà thoạt trông còn trẻ độ ba mươi, ăn mặc sang trọng và dung nhan diễm lệ. Tuy không biết mặt nhưng Hồ Vũ Hoa đoán người này chính là Dương Vân Nga .
- Sở dĩ tôi xin phép được hầu chuyện cùng thái hậu trong lúc đêm hôm tăm tối như vầy cũng vì có nhiều chuyện cấp bách và quan trong cần phải bàn cùng thái hậu...
Dường như không muốn cho mấy cung nữ nghe chuyện Lê Hoàn láy mắt ra hiệu cho Dương Vân Nga. Hiểu ý bà ta vẩy tay ra lệnh cho hai cung nữ hầu cận lui ra khỏi phòng. Còn lại hai người bà thái hậu họ Dương cười chúm chiếm nói:
-Tướng quân vào đây vì thiếp hay vì công chuyện...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa cau mày khi nghe giọng nói ỏng ẹo, lã lơi và tình tứ của Dương Vân Nga. Thiên hạ đồn bà ta lẹo tẹo với Lê Hoàn nhưng hôm nay mục kích ông ta mới biết lời đồn không sai sự thực.
- Dĩ nhiên tôi vào đây là vì thái hậu...
Chồm người quá nửa bàn Dương thái hậu nhìn Lê Hoàn đăm đăm:
- Thôi mà...Đâu có ai ở cạnh mà tướng quân cứ gọi thiếp là thái hậu. Thái hậu với ai chứ thiếp đâu có phải là thái hậu của tướng quân...
Lê Hoàn cười mắt không rời phần ngực trắng hồng của Dương thái hậu bày ra sau chiếc áo lụa hở cổ thật sâu. Như biết tình lang đang chiêm ngưỡng mình Dương Vân Nga cười nói:
- Mai mốt khi lên ngôi cữu ngũ không biết tướng quân có còn nhớ đến thiếp không...
Lê Hoàn chồm người hôn lên má tình nhân:
- Ta đâu phải là phường vong ân bội nghĩa. Nếu không có sự giúp đỡ của nàng ta làm sao được sang cả như ngày hôm nay. Sau này làm vua ta sẽ đổi nàng thành...
- Thành gì hả tướng quân...
- Thành hoàng hậu... Nàng sẽ thành đệ nhất hoàng hậu của năm ngôi hoàng hậu...
- Thiếp già nua, xấu xí hoàng thượng đâu có thèm...
- Trong mắt ta nàng là mỹ nhân đẹp nhất thế gian...
- Phải hôn... Hay là tướng quân cho thiếp
ăn bánh vẽ đấy...
Lê Hoàn cười ha hả:
- Nàng là gái một con huống chi tuổi mới vừa ba mươi mà người ta lại nói gái một con trông mòn con mắt...
Được tình nhân tán tụng Dương thái hậu thích chí cười thánh thót:
- Mời tướng quân dùng rượu. Rượu này có tẩm sâm nhung hảo hạng mà thiếp dành riêng cho chàng...
Nghe những lời nói của Dương Vân Nga Hồ Vũ Hoa đâm ra giận dữ lẫn buồn rầu. Tiên đế là một đại anh hùng lấy uy vũ lập nên nghiệp đế tuy nhiên người cũng như bao anh hùng khác đều có cố tật đắm say tửu sắc.
Không những xinh đẹp Dương Vân Nga còn là người đàn bà khôn ngoan, thủ đoạn và nhất là khéo chiều chuộng cho nên tiên đế rất mực sũng ái và si mê. Bà ta ngày đêm ỉ ôi, ỏng ẹo và ton hót như thế nào mà tiên đế nghe lời bà ta giáng chức thái tử của Đinh Liễn rồi phong cho Hạng Lang làm thái tử.
Theo cha từ thuở hàn vi, trải qua bao nhiêu gian lao cực khổ nay lại hết hi vong làm vua khiến cho Đinh Liễn nổi giận sai người giết chết Hạng Lang làm cho anh em trong nhà giết lẫn nhau. Dương Vân Nga lại tư thông với Lê Hoàn với tham vọng đưa tình nhân trẻ tuổi của mình ngồi lên ngai vàng của Đại Việt đồng thời thỏa mãn nhu cầu sinh lý của một người đàn bà còn trẻ vì lúc đó tiên đế tuổi đã ngoài năm mươi lại thêm rượu chè suốt ngày.
- Nương nương chắc cũng nghe tin Tống triều hội binh Lưỡng Quảng, đóng đồn lập trại dài mấy dặm sát vùng biên giới nước ta...
- Thiếp có nghe tin này... Tướng quân đoán Tống triều sẽ xua quân sang đánh nước ta?
Thân rót rượu vào chén cho tình lang Dương thái hậu hỏi câu trên.Chưa vội trả lời câu hỏi Lê Hoàn bước sang đứng sau lưng của Vân Nga.Vòng tay ôm cổ tình nhân hắn cười nói:
- Ta hi vọng Tống triều sẽ không động binh bởi vì binh đao chỉ làm khổ trăm họ. Tuy nhiên ta đoán sớm muộn gì hai nước cũng sẽ có can qua cho nên ta đã phái sứ bộ sang nói chuyện cầu hoà với nhà Tống. Đây chỉ là kế dục hoãn cầu mưu hầu ta có đủ thời giờ chuẩn bị binh đội. Phạm Cự Lượng đang ráo riết luyện tập quân sĩ, trui rèn vũ khí và tích trử lương thực. Trong khi đó đoàn do thám Hoa Lư đã thiết lập màng lưới do thám chặt chẻ từ ải Nam Quan tới Hoa Lư để dò la động tịnh...
- Thiếp hi vọng nhà Tống sẽ động binh. Nếu họ dấy động can qua thời đó lại là cơ hội ngàn năm một thuở cho tướng quân...
Hớp ngụm rượu Lê Hoàn nhìn đăm đăm tình lang:
- Nàng nói gì ta không hiểu...
Hôn nhẹ vào má Lê Hoàn Dương Vân Nga nói nói bằng giọng lả lơi và âu yếm:
- Chàng lưu lại trong cung đêm nay để bầu bạn với thiếp rồi thiếp sẽ nói cho chàng nghe một phương cách giúp chàng ngồi lên ngai vàng nước ta một cách dễ hơn ăn cơm bữa...
Lê Hoàn gật gù cười:
- Dĩ nhiên... Nàng có đuổi ta cũng không về. Đâu nàng nói cho ta nghe cách nào...
Kề đôi môi hồng mọng ướt vào sát tai tình lang Dương thái hậu thỏ thẻ mấy lời mà Hồ Vũ Hoa dù vận dụng thính lực cũng không thể nghe được.
Vổ nhẹ lên bàn Lê Hoàn cười khoái trá:
- Diệu kế... Diệu kế...Nàng quả đa mưu túc trí. Nếu làm vua không những phong cho nàng làm hoàng hậu mà ta còn phong chức quân sư cho nàng nữa. Chuyện này ta phải bàn với Phạm Cự Lượng mới được...
- Tướng quân nghĩ Phạm Cự Lượng là người đáng tin cậy để giao phó chuyện trọng đại này?
Lê Hoàn gật đầu không do dự:
-Ta rành hắn lắm... Hắn có tuổi rồi nên an phận thủ thường do đó ta bảo gì hắn cũng làm. Nàng đừng lo để mặc ta sắp xếp chuyện này...
Mĩm cười Dương thái hậu từ từ cởi áo choàng để chỉ còn mặc chiếc áo lụa mỏng tanh phô bày những đường cong nét lượn của thân thể đầy gợi cảm. Nằm trên nóc nhà Hồ Vũ Hoa không muốn chứng kiến cảnh yêu đương tình tứ của đôi gian phu dâm phụ song ông ta không có cách nào hơn là nằm im chịu trận.
Rót đầy chén rượu uống ngụm nhỏ xong trao cho tình lang Dương Văn Nga thỏ thẻ:
- Tướng quân sắp lên làm vua rồi cho nên thiếp nghĩ ta cần xóa cho sạch dấu vết chứng tỏ hai ta là kẻ chủ mưu hành thích tiên đế...
Nét đăm chiêu hiện trên mặt của Lê Hoàn cùng với giọng nói nhuốm chút băn khoăn và tự lự:
- Đây là mối lo âu khiến ta ăn không ngon ngủ không yên. Giới giang hồ Đại Việt cầm đầu bởi các vũ sĩ từng được tiên đế trọng đãi sẽ nổi loạn nếu biết ta đã giết chết tiên đế để lên làm vua...
Ngừng lại uống ngụm rượu xong Lê Hoàn thở hơi dài sườn sượt:
- Tình thế càng ngày càng trở nên rắc rối hơn vì sự chống đối của giới giang hồ...
Bà thái hậu họ Dương xì tiếng dài:
-Mấy thằng cha biết võ đó mà nhằm nhò gì. Nếu họ nổi dậy chống đối với triều đình ta sẽ dùng quân Hoa Lư dẹp họ ngay...
Lê Hoàn cười lắc đầu:
- Không giản dị như nàng nói đâu. Thứ nhất sự chống đối của họ sẽ lôi kéo theo rất nhiều người dân trong nước. Như vậy sẽ không có lợi cho ta bởi vì ta sẽ rơi vào tình trạng lo đánh nhau với quân Tống đồng thời lo chống trả với nội loạn trong nước. Quân Hoa Lư tại kinh đô cộng thêm quân ở ngoài biên trấn như Hoan châu, Hóa châu, Đại La,Lạng Giang chỉ được bốn năm vạn người. Bao nhiêu đó chỉ đủ cho ta dàn ra chẹn cứng các nơi hiểm yếu để ngăn chặn đường tiến quân của nhà Tống. Nếu giới giang hồ lôi kéo dân gian nổi loạn thời ta phải chia binh ra dẹp họ như vậy ta không đủ lực lượng để đánh nhau với quân Tống...
Lê Hoàn ngừng lời dường như biết có nói nhiều tình nhân cũng không hiểu. Âu yếm nhìn tình lang Dương Vân Nga tươi cười thốt:
- Thiếp có cách này tuy hơi tàn nhẫn và độc ác song an toàn và kín đáo nhất. Ta nên trừ diệt hết những ai đã trực tiếp hoặc gián tiếp nhúng tay vào vụ án tiên đế như ta đã làm đối với Trần Gia Bạch và Đỗ Thích. Thiếp muốn nói tới hai nhân viên đầu não của đoàn do thám...
Lê Hoàn nhìn Dương thái hậu với vẻ kinh dị lẫn sửng sốt. Hắn không ngờ một giai nhân sắc nước hương trời như bà ta lại nghĩ ra mưu sâu kế độc như vậy. Phần Hồ Vũ Hoa cũng giật mình sợ cho cái tâm độc dữ của Dương Vân Nga.
- Nàng định thủ tiêu họ bằng cách nào?
Dương thái hậu đáp với giọng bình thản như chẳng có gì quan trọng:
- Cũng chẳng có gì khó khăn lắm đâu thưa tướng quân. Mấy chén rượu mừng, dăm viên thuốc độc thế thôi...
Tuổi ngoài sáu mươi, vào sinh ra tử biết bao lần nhưng Hồ Vũ Hoa cũng cảm thấy ơn ớn lạnh nơi sống lưng khi nghe Dương thái hậu nói chuyện giết người một cách lạnh lùng, tàn nhẫn và thản nhiên.
- Thôi trời cũng đã khuya rồi thiếp mời tướng quân đi nghỉ...
Dứt lời Dương thái hậu nắm tay Lê Hoàn. Biết câu chuyện mà mình muốn nghe tạm chấm dứt vả lại cũng không muốn chứng kiến cảnh yêu đương tình tứ của gian phu dâm phụ nên Hồ Vũ Hoa lẳng lặng chuồn ra ngoài. Nhảy xuống đất đứng ngó dáo dác để nhận định phương hướng xong ông ta trổ thuật phi hành rời khỏi thành Hoa Lư.
Chậm bước trên đường về Gia Viễn ông ta miên man suy nghĩ tới cái chết của Hạ Long Khách. Ai là thủ phạm? Họ giết Hạ Long Khách để làm gì? Giết bằng cách nào? Dương thái hậu nói có cách để đưa Lê Hoàn lên làm vua dễ dàng vậy cách đó ra làm sao?
Quá nửa đêm trông thấy ánh đèn thấp thoáng xa xa ông ta biết mình gần tới huyện lỵ Gia Viễn. Đang đi ông ta chợt dừng lại lắng tai nghe ngóng. Áp sát tai xuống đường ông ta nghe được tiếng vó ngựa nện trên mặt đường. Chỉ có nhân viên do thám mới đi ngựa trong lúc đêm hôm tăm tối như thế này.
Nép vào gốc cây bên đường chờ đợi giây lát Hồ Vũ Hoa thấy thớt chiến mã đen tuyền vọt qua trên lưng vắt vẻo một nhân viên do thám mặc sắc phục đen. Ông ta biết đó là nhân viên của ban truy tầm đoàn do thám Hoa Lư.
Tuy không biết có chuyện gì xảy ra nhưng Hồ Vũ Hoa lẳng lặng bám theo. Khoảng chừng canh tư gã nhân viên do thám rẽ ngựa vào con đường nhỏ rồi dừng lại trước căn nhà ngói. Đợi cho tên do thám vào nhà xong Hồ Vũ Hoa mới lần tới cửa sổ rình nghe. Hé mắt nhìn vào ông ta thấy tên do thám lúc nãy đang đứng nói chuyện với hai tên nữa:
- Trưởng ban nói cho ta biết vợ con của tên Hồ Nguyên đã vượt ngục cách đây mấy ngày. Theo chỗ trưởng ban ước tính thời vợ con của Hồ Nguyên chưa đi xa lắm, có thể chúng còn lẩn quẩn trong vùng Thiên Quan hoặc Gia Viễn này...
Hồ Vũ Hoa mừng thầm. Tuy không biết người nào đã giải thoát cho con dâu và cháu nội của mình song ông ta cũng thầm cám ơn người đó.
- Trưởng ban đã ban lệnh báo động khẩn cấp đồng thời sai ta tới Thiên Quan điều động nhân viên của bổn ban dò la về tông tích vợ con của Hồ Nguyên. Sáng sớm hai ngươi hãy tung nhân viên tìm kiếm...
Một tên do thám hỏi:
- Nguyễn phó trưởng ban ở tại kinh đô chắc nghe được nhiều tin tức mới lạ...
Gã được gọi là phó trưởng ban cười cười:
- Cũng chẳng có gì mới lạ lắm ngoại trừ tin quân Tống sắp sang đánh nước ta. Lưu lại Gia Viễn đôi ngày rồi ta sẽ ngược lên miệt Lạng Giang để chỉ huy phân đoàn do thám biên thùy. Nhiều cuộc đụng độ ngấm ngầm trong bóng tối giữa ta và nhân viên do thám Lưỡng Quảng càng ngày càng thêm cực kỳ ác liệt. Không chừng mai mốt Nguyễn trưởng ban cũng có mặt ở Lạng Giang. Người định thiết lập một màng lưới do thám từ Pha Lũy tới tận Hoa Lư. Thôi hai ngươi đi nghỉ ngơi rồi sáng thức sớm lo công chuyện...
Đèn tắt và trong nhà trở nên yên lặng. Đứng chờ giây lát Hồ Vũ Hoa âm thầm rời căn cứ của đoàn do thám. Ra tới đường lớn ông ta dừng lại suy nghĩ. Theo như lời gã phó trưởng ban nói thời con dâu và cháu nội của ông ta chắc còn tạm trú trong vùng Thiên Quan hay Gia Viễn chỉ có điều ông ta không biết họ ở đâu.
Cách giản dị và dễ dàng nhất là theo dấu nhân viên do thám rồi tùy cơ ứng biến. Đoàn do thám thế mạnh người đông nên đầy đủ phương tiện để tìm ra tông tích của bất cứ ai.
Đang ngồi ăn sáng trong quán ăn tại ngã ba, Trương Tấn chợt thấy hai nhân viên do thám mặc sắc phục bước tới chỗ hắn ngồi.
- Ngươi là Trương Tấn?
- Dạ chính tiện nhân. Nhị vị có điều chi dạy bảo?
Một nhân viên do thám cất giọng trầm trầm:
- Ta có chuyện muốn hỏi nếu ngươi biết cứ nói thật bằng không...
- Dạ... dạ... Đại nhân cứ hỏi... Trương tôi từ nào tới giờ chưa hề biết dối gian...
Gã nhân viên do thám cười hực:
- Một thằng bất lương như ngươi mà thề thốt không nói xạo, nói dối chắc trời xập mất. Ta biết ngươi giàu có nhờ làm ăn bất lương nhưng chuyện đó không phải là chuyện của đoàn do thám. Ngươi có nhà cho mướn nhiều lắm phải không?
- Dạ... Thưa đại nhân chừng vài chục căn thôi...
-Ta hỏi ngươi trong vòng nửa tháng trở lại đây ngươi có cho ai mướn nhà không?
Suy nghĩ giây lát Trương Tấn tươi cười lên tiếng:
- Dạ có... Có một người đàn ông mướn nhà và trả tiền hậu hỉ lắm. Tôi hỏi lý do mướn nhà thời ông ta nói quê ở Lạng Giang vì nghe tin quân Tàu sắp sang đánh nước ta nên đem vợ con về gần kinh đô tạm trú chờ khi nào yên giặc sẽ trở lại quê cũ. Cách đây hai bữa tôi ghé thăm song ông ta lại vắng nhà nên chỉ gặp mặt có bà vợ và đứa con trai bảy tám tuổi. Ông này chắc thuộc hạng giàu có sang cả lắm nên bà vợ trẻ đẹp, hiền hậu và tử tế lắm...
- Nhà của hắn ở đâu?
Giơ tay chỉ ra đường Trương Tấn nói:
- Nhị vị đi theo con đường này tới ngã ba, quẹo phải sẽ thấy ngôi nhà lợp ngói nằm lẻ loi trong góc...
- Nếu ngươi nói dối ta sẽ trở lại tìm ngươi...
Hai nhân viên do thám bước ra đường. Một gã vẩy tay ra hiệu. Bốn tên khác không mặc sắc phục bước theo liền. Tới ngã ba quẹo phải chúng thấy ngôi nhà ngói khang trang nằm trong góc. Đứng rải rác bao vây ngôi nhà một gã nói:
- Đợi phó trưởng ban tới rồi tùy người định liệu...
Lát sau gã Nguyễn phó trưởng ban cỡi ngựa tới. Đứng im quan sát ngôi nhà xong hắn ra lệnh:
- Các ngươi cứ canh chừng chờ khi nào có lệnh ta mới được tiến vào.Ta muốn biết xem ai là người đã giải cứu vợ con của Hồ Nguyên...
Đang ngồi trên giường Hồ Phong chợt nhảy tọt xuống sàn gạch la lớn:
- Nội... nội...
Nói tới đó nó chợt ngưng bặt khi thấy ông nội đưa ngón tay lên miệng ra dấu cho nó im lặng. Hồ phu nhân không dấu được vẻ kinh ngạc khi thấy cha chồng xuất hiện một cách đột ngột.
-Thưa cha ...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa nói nhỏ:
- Nhân viên do thám đã tìm ra chỗ trú ngụ của con...
Hồ phu nhân lặng thinh không nói. Tuy lo âu nhưng sau đó nàng lại cảm thấy an tâm vì biết bằng mọi giá cha chồng của nàng không để nàng và con của nàng bị nguy hiểm tính mạng.
- Thưa cha tính sao?
- Ta phải rời chỗ này càng sớm càng tốt. Con lấy hành lý rồi theo ta...
Vị trang chủ Hồ gia trang gật gù mĩm cười khi thấy đứa cháu nội đích tôn của mình vận vũ phục và mang kiếm vào vai tương tự như một vũ sĩ lưu lạc. Hồ phu nhân xách gói hành lý nhỏ.
Hồ Vũ Hoa thì thầm:
- Con và Phong nhi theo sau ta. Mọi chuyện để mặc ta đối phó...
Mở cửa bước ra sân Hồ Vũ Hoa trông thấy hai nhân viên do thám đứng chận đường. Ông ta nói nhỏ vừa đủ cho con dâu và cháu nội nghe:
- Hai con trông thấy con ngựa đang đứng dưới gốc cây không. Ta sẽ lùi về đó để cướp lấy con ngựa...
Keng... Vị lão trang chủ Hồ gia trang vung kiếm đánh liền ba chiêu bức hai nhân viên do thám lùi lại đoạn chuyển bộ về chỗ con ngựa bị buộc vào thân cây.
Hiểu được ý định của đối phương gã phó trưởng ban tin tức đoàn do thám nhập cuộc liền. Tạt bộ bước dài hắn chận đường Hồ Vũ Hoa bằng hai chiêu quyền. Thân danh phó trưởng ban dĩ nhiên hắn phải có chân tài thực học. Bàn tay hữu của hắn vổ ra một quyền trong lúc bàn tay tả khép lại thẳng băng thành triệt thủ chém một đòn cường ngạnh tới trốc vai đối thủ. Gã vừa xuất chiêu Hồ Vũ Hoa thoáng thấy bóng tay dậy mịt mờ cùng với kình phong toát ra vần vụ làm bụi bốc mờ mờ.
Nếu không vướng bận con dâu và cháu nội ông ta rất hứng thú khi gặp một đối thủ trẻ tuổi có công phu mới mẻ. Tuy nhiên vì có ý định cướp đường chạy trốn cho nên ông ta đành phải thi triển kiếm thuật để bức gã phó trưởng ban tin tức của đoàn do thám Hoa Lư phải lùi lại. Rẹt... rẹt... rẹt... Gã phó trưởng ban tin tức thấy hoa kiếm nở đầy trời cùng với ám kình bắn vào các yếu huyệt đau tợ kim châm khiến cho gã hoảng hốt hồi bộ bước dài.
- Đa tạ... Lão phu họ Hồ...
Lồng trong câu nói Hồ Vũ Hoa xốc lấy con dâu đặt lên lưng ngựa.
- Đi...
Hồ Vũ Hoa vung tay vổ vào mông con ngựa một cái thật mạnh. Bị cú vổ đau điếng con chiến mã hí tiếng dài vọt tới. Một tay nắm lấy dây cương, một tay ôm lấy cháu nội, vị lão trang chủ của Hồ gia trang băng mình chạy đua với ngựa.
Ông ta hành động quá nhanh và bất ngờ cho nên nhân viên do thám không kịp cản đường. Thấy con chiến mã phi nước đại thiên hạ ai ai cũng sợ bị ngựa đạp nên vội vả tránh đường.
Ngồi trên lưng ngựa quay đầu lại Hồ phu nhân trông thấy nhân viên do thám lẻo đẻo theo sau và càng lúc càng xa dần. Chạy một mạch mấy dặm đường Hồ Vũ Hoa ngừng lại. Hồ phu nhân xuống ngựa. Đặt Hồ Phong xuống đất Hồ Vũ Hoa nói:
- Ta nghỉ ngơi giây lát rồi sẽ tiếp tục đi...
Hồ phu nhân hỏi nhỏ:
- Thưa cha tính đi về đâu?
Xoa đầu cháu nội Hồ Vũ Hoa cười lớn:
- Chúng ta sẽ đi Tản Viên... Điều mà ta
muốn biết là ai đã cứu con ra khỏi tổng đàn do thám?
Đưa tay vuốt tóc Hồ phu nhân trả lời:
- Thưa cha... Phu quân của con đã làm chuyện đó...
- Thế ư... Ta không ngờ thằng Nguyên còn sống. Nó có nói cho con biết nó đi đâu và làm gì không?
Hồ phu nhân nhẹ thở dài:
- Thưa cha.... Phu quân con chỉ nói đi Đại La có việc cần...
Hồ Vũ Hoa gục gặt đầu không hỏi nữa. Thái độ của ông ta có vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Lát sau ông ta cười nói:
- Ta đã ước hẹn với các đồng đạo giang hồ tới Tản Viên Sơn để mở đại hội giang hồ vào ngày mồng năm tháng giêng. Bây giờ giữa tháng chạp rồi cho nên ta thủng thẳng đi tới Tản Viên cũng kịp. Phần Nguyên nhi ta nghĩ nó có cách để tìm ra chúng ta vả lại thế nào nó cũng tới Tản Viên cho nên...
Hồ Vũ Hoa bỏ lững câu nói ở đó. Hồ Phong rất thích thú khi được theo ông nội lưu lạc giang hồ. Nhìn cảnh vật hai bên đường giây lát Hồ Vũ Hoa nói:
- Ta nên bỏ ngựa dùng đường tắt đi bộ tới Tản Viên...
Dứt lời ông ta cùng Hồ Phong rảo bước đi trước. Hồ phu nhân im lìm theo sau. Chân bước mà lòng nàng ngổn ngang ý nghĩ. Dù không nói ra nàng lại vui mừng vì có dịp may và nguyên do chính đáng để lưu lạc giang hồ. Nàng muốn gặp kẻ cầm sổ giang hồ dù nàng không biết gặp lại y để làm gì. Có lẽ nàng muốn gặp lại để xem thái độ, cử chỉ của y đối với nàng như thế nào.
Hai người ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn dài và rộng. Ngồi ghế chủ tọa chính là Lê Hoàn còn ngồi đối diện với Lê Hoàn là một người đàn ông tuổi chừng bốn mươi, mày rậm, mắt sáng và lưỡng quyền cao.
- Bản chức được nghe Hữu thủ lĩnh và Bách phó thủ lĩnh nói rất nhiều về trang chủ...
Người được gọi là trang chủ hơi nhếch môi cười đoạn cất giọng trầm trầm:
- Đa tạ quan Thập Đạo. Nghe tiếng quan Thập Đạo đã lâu song mãi tới hôm nay tại hạ mới hân hạnh được gặp...
Quân hầu rót nước trà vào chén cho chủ và khách.
- Mời trang chủ dùng trà... Nếu không vì việc quân bề bộn bản chức phải mở tiệc đãi đằng trang chủ...
- Quan Thập Đạo chớ nên bận tâm về chuyện nhỏ mọn đó. Chờ khi nào đánh bại quân Tống xong ta sẽ mở tiệc khao quân cũng chưa muộn...
Mĩm cười tỏ vẻ hài lòng khi nghe người đối thoại đi vào vấn đề mà mình đang quan tâm Lê Hoàn hỏi:
-Trang chủ nghĩ ta sẽ thắng quân Tống?
Người được gọi là trang chủ gật đầu không do dự rồi nói với giọng quả quyết:
- Tại hạ biết Đại Việt ta sẽ thắng... Lần giở lại lịch sử kể từ khi hai bà Trưng Trắc và Trưng Nhị khởi nghĩa đuổi Tô Định về Tàu cho tới khi Ngô Vương Quyền đánh bại quân Nam Hán nơi sông Vân Cừ, lũ giặc bắc chưa bao giờ được ăn ngon và ngủ yên tại phương Nam. Nếu Tống triều xua quân sang đánh nước ta họ chỉ mua lấy sự nhục nhã vì bại trận ...
Ngừng lại giây lát người được gọi là trang chủ từ từ tiếp:
- Thiên thời, địa lợi và nhân hòa ta đều có đủ. Đó là ba yếu tố tất thắng trong bất cứ cuộc chiến tranh nào. Nói về địa lợi nước ta núi non rừng rậm hoang vu ngút ngàn rất tiệc cho việc dụng binh. Nếu địch mạnh thời ta tìm chỗ kín đáo trú ẩn chờ khi nào địch mệt mỏi, không phòng bị ta bất thình lình tấn công khiến cho địch trở tay không kịp. Trên bộ ta có hiểm địa như bầu Chi Lăng là nơi phục binh rất hiểm còn đường thủy ta có Bạch Đằng giang tiến lui đều tiện lợi. Nước ta với Tàu tuy là láng giềng song phong thổ, khí hậu khác biệt khiến cho giặc rất dễ mắc bệnh vào mùa nóng nực. Đó là thiên thời...
- Trang chủ nói đúng nhưng bản chức nghĩ ta không hẵn có được yếu tố nhân hòa...
Gật gù dường như hiểu ý của Lê Hoàn người được gọi là trang chủ trầm trầm cất tiếng:
- Tại hạ cũng đồng ý với quan Thập Đạo về điểm này. Cái chết bất ngờ và đầy bí ẩn của tiên đế đã khiến cho dân gian hoang mang và lo sợ. Giới giang hồ Đại Việt nhất là những người từng được tiên đế trọng đãi đã tỏ ra bất mãn và đưa dẫn tới tình trạng đối nghịch với triều đình. Nếu biết khôn khéo chiêu dụ và lôi kéo bá tánh họ sẽ trở thành mối lo không nhỏ cho quan Thập Đạo...
Lê Hoàn trầm ngâm không nói. Đưa chén trà lên tận môi nhưng không uống hắn hỏi nhỏ:
- Nói được những điều trên chắc trang chủ có cách đối phó với giới giang hồ trong nước?
Người được gọi là trang chủ hắng giọng:
- Tại hạ chỉ là kẻ tạm thời cộng tác với đoàn do thám nên tại hạ không có quyền quyết định mà đây chỉ là một đề nghị...
Lê Hoàn gật gù cười. Hắn nhớ tới lời nói của Dương thái hậu về việc thủ tiêu những kẻ can dự và biết quá nhiều trong vụ án tiên đế. Đó là một trong nhiều lý do đưa tới cuộc gặp gỡ với người được gọi là trang chủ ngày hôm nay.
- Trang chủ muốn trở thành thủ lĩnh đoàn do thám?
Người được gọi là trang chủ hơi thoáng biến đổi trên nét mặt khi nghe Lê Hoàn hỏi câu trên. Ngần ngừ giây lát y hắng giọng:
- Tại hạ không muốn tước đoạt danh vị của Hữu Danh Vô Thực...
Nhấp ngụm trà thấm giọng Lê Hoàn cười thốt:
- Bản chức biết trang chủ là một kẻ nghiêm túc nhưng trường hợp này lại khác. Chức tước và danh vị là của triều đình ban cấp nên triều đình cũng có quyền thu hồi lại nếu Hữu Danh Vô Thực không làm tròn nhiệm vụ của mình. Bản chức sẽ tâu với thái hậu để người ban chiếu chỉ...
Người được gọi là trang chủ mĩm cười:
- Việc này tại hạ để quan Thập Đạo tùy tiện...
Lê Hoàn gật gù hài lòng khi hiểu lời nói trên như là một chấp thuận. Giọng nói của người được gọi là trang chủ trầm xuống thật thấp như chỉ muốn có hai người nghe được:
- Mở cuộc khủng bố nhằm vào các vũ sĩ giang hồ trong nước, đoàn do thám đã làm một hành động sai lầm để từ đó gây ra một kết quả là hại nhiều hơn lợi. Hành động khủng bố đã đẩy giới giang hồ đang từ thế bất mãn ngấm ngầm lại ngang nhiên ra mặt kình chống với triều đình. Tuy thực lực của họ bị suy giảm nhưng không vì thế mà triều đình có thể dùng binh lực để diệt được. Vả lại cũng do hành động khủng bố này họ lại đoàn kết với nhau chặt chẽ hơn...
Nhìn thẳng vào mặt Lê Hoàn người được gọi là trang chủ từ từ tiếp:
- Tại hạ nghe được tin không biết đúng hay sai, giả hoặc thật là Phạm Bạch Hổ...
Lê Hoàn động dung khi nghe nói tới tên này. Giọng nói trầm trầm của người được gọi là trang chủ vang lên đều đều:
-Nhà họ Phạm lúc nào cũng đầy khách khứa mà đa số là vũ sĩ lưu lạc giang hồ. Gần đây nhất ông ta bỏ tiền ra cho thủ hạ thu mua lúa gạo hoặc kim loại để tích thảo đồn lương và rèn đúc vũ khí. Tại hạ e sớm muộn gì Phạm Bạch Hổ cũng ra mặt chống lại triều đình. Chỉ có một người kiềm chế hắn được là tiên đế song rất tiếc tiên đế đã băng hà. Muốn vô hiệu hóa sự chống đối của giới giang hồ Đại Việt ta phải tìm cách chia rẻ, gây xáo trộn, nghi ngờ, ganh tỵ, thù oán trong nội bộ của họ. Dù không chính thức, những nhân vật giang hồ cự phách như Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa, Vô Hình Đao Tôn Nhật, Tử Cước Lê Hùng và nhất là kẻ cầm sổ giang hồ trở thành đại biểu cho giới giang hồ Đại Việt. Uy tín và ảnh hưởng của họ rất mạnh. Họ nói một tiếng là mười đại trang nghe theo liền. Mỗi đại trang có độ một ngàn tráng đinh nên tổng cộng lực lượng của họ hơn vạn người. Hợp một vạn người đó với lực lượng của Đoàn Chí Hạ và Phạm Phòng Át; phe chống đối lại triều đình sẽ nắm trong tay một đạo binh hơn ba vạn. Nếu tại hạ không lầm thời quân Hoa Lư dưới quyền chỉ huy của quan Thập Đạo chỉ được độ chừng năm vạn. Như thế không nhiều lắm để có thể đương cự cùng một lúc hai mặt...
Lê Hoàn cười cười:
- Binh cốt giỏi chứ không cốt đông. Trang chủ hẵn biết điều này...
Giọng nói trầm trầm của người được gọi là trang chủ cất lên:
- Thưa quan Thập Đạo... Tại hạ biết quân Hoa Lư vốn là tinh binh đánh đâu thắng đó nhưng các vũ sĩ giang hồ lại giỏi võ hơn. Nếu đánh nhau quân Hoa Lư tuy thắng song cũng phải thiệt hại phân nửa. Với quân số hai ba vạn ta khó lòng chống cự với Tống triều. Nếu quân Hoa Lư thiện chiến thời quân Tống cũng là tinh binh. Muốn đè bẹp cuộc nổi dậy của giới giang hồ ta phải làm sao để họ không thể đoàn kết thành một khối và nhất là không có người chỉ huy. Quan Thập Đạo chắc chưa biết tin giới giang hồ sẽ tụ nhau ở Tản Viên Sơn ngày tết đoan ngọ để bầu lên một vị minh chủ. Với danh vị ông vua không ngai của giới giang hồ, vị minh chủ có ảnh hưởng sâu rộng và mạnh mẻ đối với các vũ sĩ. Nếu phát động một cuộc nổi dậy y sẽ có trong tay ba vạn người tuy ô hợp nhưng một người có thể địch lại ba người...
Lê Hoàn gật đầu. Nét mặt của vị tướng tổng chỉ huy mười đạo binh Hoa Lư có vẻ đăm chiêu tư lự. Lát sau hắn mĩm cười thốt:
- Lúc còn theo tiên đế bình loạn mười hai sứ bản chức đã chứng kiến một ngàn vũ sĩ giang hồ thuộc đoàn do thám Hoa Lư đánh xiểng niểng đạo binh mấy ngàn quân của Nguyễn Siêu. Trang chủ có cách nào đối phó với giới giang hồ một cách ít đổ máu nhất?
Người được gọi là trang chủ mau mắn đáp như đã có sẵn câu trả lời:
- Thưa quan Thập Đạo tại hạ có cách này giản dị lắm...
Y khom người thì thầm vào tai Lê Hoàn. Vị đại tướng của Đinh triều cười ha hả nói:
- Bản chức rất may mắn có được một người cộng tác võ nghệ cao siêu mà trí mưu không ai sánh bằng. Tối nay bản chức sẽ vào cung gặp thái hậu và người sẽ ban chiếu chỉ cất nhắc trang chủ vào chức vụ thủ lĩnh đoàn do thám. Như vậy sẽ không có ai dị nghị hay dèm pha...
- Đa tạ quan Thập Đạo. Danh có chánh thời ngôn mới thuận. Như vậy rất dễ dàng cho tại hạ sai khiến nhân viên nhất là các vị trưởng ban của đoàn do thám. Tại hạ biết quan Thập Đạo bề bộn việc quân nên xin được kiếu từ...
Hai người đứng lên. Thân đưa khách ra tận cửa Lê Hoàn nói nhỏ:
- Chuyện mà trang chủ và bản chức bàn bạc là chuyện bí mật cần được giữ kín vì nếu tiết lộ sẽ gây ra những xáo trộn trong đoàn do thám...
Người được gọi là trang chủ gật đầu:
- Tại hạ hiểu ý của quan Thập Đạo...
Danh sách chương