Đoàn Chí Hạ và Hồ Vũ Hoa đứng dưới chân một ngọn đồi cách thành Hoa Lư chừng mươi dặm.Nhìn quanh quất phong cảnh giây lát Hồ Vũ Hao hắng giọng:
-Lão phu đề nghị túc hạ nên cho người đi tìm Hạ thủ lỉnh.Lão phu e...
Nét mặt đầy vẻ đăm chiêu tư lự Đoàn Chí Hạ gật đầu xong từ từ cất tiếng:
- Tại hạ đã ra lệnh cho thủ hạ tìm kiếm tông tích của Hạ Long Khách từ chiều hôm qua. Họ chia nhau lục xoát trên suốt quãng đường từ Hoa Lư về Uy Viễn cũng như vùng đồi núi lân cận mà cũng không thấy dấu vết gì khả nghi. Với bản lĩnh cao siêu tại hạ không nghĩ y bị nguy hiểm tới tính mạng cho nên sự mất tích của y tất phải có lý do đặc biệt...
Đoàn Chí Hạ ngừng nói khi thấy bóng một thủ hạ tin cẩn đang chạy tới với dáng gấp rút.
- Trình thủ lĩnh... Thủ hạ của ta báo cáo đã tìm thấy tử thi của Hạ thủ lĩnh ...
Phải giàu công phu trầm tịnh lắm Đoàn Chí Hạ và Hồ Vũ Hoa mới chỉ buông tiếng thở dài. Đoàn Chí Hạ nói nhỏ:
- Tại hạ với Hồ lão trang chủ tới xem xét tử thi của y...
Theo chân thủ hạ hai người chạy ngược về hướng Uy Viễn đoạn rẽ vào con đường mòn rồi dừng lại dưới gốc cây cổ thụ rườm rà. Hạ Long Khách ngồi dựa lưng vào gốc cây. Hai mắt của y mở trừng trừng. Bàn tay trái của y hơi mở ra còn bàn tay mặt nắm chặt lại.Chút máu bầm đọng trên khóe miệng của y.Vạch áo người chết, xem xét mặt mày chân tay xong Hồ Vũ Hoa lên tiếng:
- Lão phu không thấy có vết thương do vũ khí gây ra như vậy Hạ thủ lĩnh phải chết vì độc dược hoặc bị nội thương từ các loại quyền chưởng. Không có triệu chứng gì chứng tỏ y bị trúng độc như vậy y phải chết vì quyền chưởng. Có một điều hơi lạ lùng là nếu chết vì quyền chưởng tất nhiên phải có giao đấu dữ dội nhưng quanh đây lại không có cây gảy,lá rụng hoặc đất đá bị vỡ vụn...
Đoàn Chí Hạ chợt lên tiếng ngắt lời Hồ Vũ Hoa:
-Tại hạ không nghĩ trong giới giang hồ nước ta lại có người giết được Hạ Long Khách một cách dễ dàng và êm thắm nhất là bằng quyền chưởng...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa gật gù:
- Đoàn thủ lĩnh nói đúng... Kình Ngư công phu của Hạ thủ lĩnh nổi tiếng giang hồ như vậy khó lòng có ai hạ sát y được. Chỉ có điều mà lão phu đoán là hung thủ hoặc giả quen biết với y nên bất thình lình ra tay do đó y không chống trả kịp...
Trầm ngâm giây lát Đoàn Chí Hạ lên tiếng:
- Tại hạ phải đưa xác của Hạ Long Khách về Hạ Long mai táng xong rồi mới trở lại Quảng Uyên.Vậy xin hẹn gặp lại Hồ lão trang chủ ở Tản Viên vào ngày mồng năm tháng năm.Nếu có ngược xuôi giang hồ xin lão trang chủ nghe ngóng về tin tức của kẻ nào đã hạ sát Hạ Long Khách...
Hồ Vũ Hoa gật đầu không do dự:
- Lão phu sẽ thân hành làm chuyện đó vì lão phu nghĩ mình chịu phần nào trách nhiệm về cái chết bí mật của Hạ thủ lĩnh. Nếu không tìm ra hung thủ lão phu cảm thấy lòng áy náy vô cùng...
Nói vài lời từ biệt Đoàn Chí Hạ cùng với thủ hạ lên đường. Đứng nhìn theo giây lát như suy nghĩ chuyện gì cuối cùng Hồ Vũ Hoa chầm chậm bước trên con đường dẫn về thành Hoa Lư .
Kẻ cầm sổ giang hồ ngồi trong căn phòng rộng của Tô Lịch quán nằm cạnh bờ sông Tô Lịch.Trên bàn bày phần cơm đạm bạc. Dù không đói y cũng phải ăn để bồi dưỡng sức lực. Gần nửa tháng nay y tạm trú trong đền Bạch Mã thuộc huyện Thọ Xương để chữa trị thương thế. Chiêu quyền của lão Hữu Danh Vô Thực đã gây nội thương trầm trọng song với thuốc thang và nhẫn nại thương tích của y dần dần bình phục. Chỉ còn có chất độc mới thỉnh thoảng phát tác thôi. Dù vậy y không có nhiều thời giờ để chữa trị cho hết chất độc. Mỗi lần vào thành y đều nghe dân chúng xôn xao bàn tán tin quân Tống đang đồn binh nơi biên giới để chuẩn bị tràn sang đánh nước ta. Nghe ngóng về chuyện giang hồ y càng cảm thấy lo âu nhiều hơn. Kẻ giả mạo y đã giết người một cách bừa bải. Gần đây nhất hắn đã đâm chết Thanh Liễu Quán Chủ. Bằng cách giết người như thế kẻ giả mạo đã khiến giới giang hồ nổi giận. Trước kia hai phe bạch và hiệp đạo mến mộ, khâm phục kẻ cầm sô giang hồ bao nhiêu thời bây giờ họ thù ghét và khinh khi bấy nhiêu. Tự biết mình không làm những chuyện xấu xa này nhưng y không có cách gì để biện bạch. Y biết có một người may ra có thể biện hộ và chứng minh mình là kẻ vô tội. Người đó chính là Hồ phu nhân. Tuy nhiên nàng hiện đang bị giam giữ tại tổng đàn do thám. Nhiều lần y dự tính trở lại Hoa Lư tìm kiếm Hồ Vũ Hoa đồng thời dọ hỏi về tin tức của Hồ phu nhân nhưng y cứ do dự vì thương thế của mình thuyên giảm một cách chậm chạp. Miên man suy nghĩ cho nên kẻ cầm sổ giang hồ không để ý thấy hai người bước vào phong ăn ngồi cách y mấy bàn.Hai người này thỉnh thoảng liếc y rồi thì thầm to nhỏ và sau đó một người bỏ đi.Lát sau người này trở lại với hai người nữa đoạn có thêm một số người lục tục vào. Họ chia nhau ngồi vây quanh bàn của kẻ cầm sổ giang hồ.
Ăn xong kẻ cầm sổ giang hồ gọi tửu bảo tính tiền. Y hơi ngạc nhiên khi thấy thực khách nhìn mình với vẻ hằn học và giận dữ.
- Các hạ là kẻ cầm sổ giang hồ?
Một người trong đám đông lên tiếng hỏi và kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ lên tiếng đáp:
- Chính tại hạ...
Một người vận vũ phục đen vai mang đao đứng lên hỏi lớn:
- Chúng ta muốn biết vì cớ gì mà đêm hôm qua các hạ lại giết chết Đại La Tam Kiệt?
Biết đây là một ngộ nhận song kẻ cầm sổ giang hồ không cải chính. Y chỉ cười cười nói:
- Tại hạ không biết Đại La Tam Kiệt là ai vả lại họ không có tên trong sổ giang hồ thời tại hạ giết họ để làm gì...
- Đâu cần phải có tên trong sổ giang hồ các hạ mới giết...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười hực:
- Chư vị dựa vào chứng cớ nào để nói tại hạ giết Đại La Tam Kiệt...
Đám đông hét lớn:
- Mấy chục người ở đây đều thấy các hạ giết người ngày hôm qua. Không lẽ mấy chục người đều đui mù hết sao...
Không nói tiếng nào kẻ cầm sổ giang hồ bước ra cửa.Tới khoảng sân rộng y phải ngừng lại vì mười mấy người đứng chận đường.
- Tại hạ quả quyết với chư vị là tại hạ không có giết Đại La Tam Kiệt...
Một người trong đám đông nói lớn:
-Ngươi là kẻ giết người mà hèn nhát không dám nhận. Ai mà tin vào lời nói của ngươi... Đánh...
Đám đông vung khí giới tấn công.
- Tại hạ không muốn giết người mà chư vị bức tại hạ phải giết...
Rẹt... Rẹt... Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang sắc lạnh. Ba người lảo đảo lùi lại.Dường như không muốn giết người nên kẻ cầm sổ giang hồ không đâm ngay yết hầu. Đám đông hơi khựng lại giây lát rồi lại tiếp tục tấn công. Rẹt... Rẹt... Rẹt... Đâm liền ba kiếm bức đám đông lùi lại kẻ cầm sổ giang hồ cao giọng:
- Tại hạ nói lần cuối cùng là tại hạ không có giết Đại La Tam Kiệt. Nếu chư vị không nghe tại hạ bắt buộc phải nặng tay...
Căm thù và phẫn nộ khiến đám đông không còn sáng suốt để suy nghĩ cẩn thận.
- Đánh...
- Giết nó...
- Tấn công...
Hàng chục tiếng la hòa lẫn với tiếng vũ khí khua động. Đám đông nhào vào tấn công kịch liệt. Kẻ cầm sổ giang hồ bị đẩy vào tình trạng không giết người sẽ bị người giết. Rẹt... Âm thanh vang sắc gọn. Thây người chết nằm ngổn ngang.
- Dừng tay...
Tiếng hét uy nghi trầm lạnh đột ngột vang lên khiến cho mọi người đều dừng tay nhìn chăm chú vào một vũ sĩ giang hồ niên kỷ ngoài bốn mươi, vận vũ phục màu đen, chân mang hài xão và vai đeo thanh kiếm màu đen cũ kỷ.
Thoạt trông kẻ cầm sổ giang hồ biết ngay người vừa xuất hiện không ai khác hơn Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên, trang chủ của Hồ gia trang. Khẽ ôm quyền thi lễ y ôn tôn thốt:
- Tại hạ hân hạnh gặp lại Hồ trang chủ...
Hơi nhếch môi cười Hồ Nguyên buông giọng lạnh nhạt:
- Tại hạ cũng thế...
Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi lớn:
- Hồ trang chủ đứng về phía nào?
Giọng nói của vị trang chủ họ Hồ trầm xuống thật thấp song mọi người đều nghe rõ:
- Tại hạ không đứng về phía nào cả.Tại hạ không binh ai bỏ ai mà tại hạ chỉ binh vực công đạo thôi...
Dừng lại liếc một vòng đám giang hồ hảo thủ của thành Đại La Hồ Nguyên cao giọng:
- Các hạ nói rằng không có giết Đại La Tam Kiệt và tại hạ tạm thời tin vào lời nói của các hạ...
Có người trong đám đông xì tiếng dài như chê bai lời nói của Hồ Nguyên. Không màng tới cử chỉ đó họ Hồ hắng giọng tiếp:
- Nếu các hạ không giết thời ai giết. Ai là người có thể đâm chết Tam Kiệt bằng một chiêu kiếm?
- Hắn chứ còn ai nữa mà Hồ trang chủ hỏi cho dài dòng và mất thời giờ...
Mĩm cười gật gù Hồ Nguyên hơi cao giọng một chút:
- Kẻ cầm sổ giang hồ là một nhân vật đặc biệt có nhiều điểm khiến cho chúng ta không thể nào lẫn lộn y với người khác được. Đúng không chư vị?
Đám đông đồng la lớn một tiếng " đúng ".
- Đặc điểm thứ nhất của kẻ cầm sổ giang hồ là nhân dạng. Ai trong chư vị đã thấy mặt kẻ cầm sổ giang hồ?
- Tại hạ...
- Tại hạ...
Năm bảy người ứng tiếng. Mĩm cười Lạc Đạo Hồ Nguyên hỏi tiếp:
- Ai trong chư vị có mặt lúc kẻ cầm sổ giang hồ đâm chết Đại La Tam Kiệt?
- Tôi...
- Tại hạ ...
- Tại hạ...
Chỉ vào kẻ cầm sổ giang hồ đang đứng trước mặt mình Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên hơi cao giọng:
- Chư vị nhận xét xem kẻ cầm sổ giang hồ này có khác với kẻ đã đâm chết Đại La Tam Kiệt không?
Đám đông la lớn:
- Đúng y rồi..
- Đúng y chang không khác chút nào...
- Hình dáng, tướng mạo không sai chút nào...
Gật gù mĩm cười Hồ Nguyên tiếp nhanh:
- Hình dáng, tướng mạo thời người ta có thể bắt chước được song tại hạ thiết nghĩ không ai có thể bắt chước được thứ kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ...
Quay qua kẻ cầm sổ giang hồ Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cười hỏi:
- Các hạ đồng ý không?
Kẻ cầm sổ giang hồ ậm ừ không trả lời. Y lờ mờ hiểu được thâm ý của Hồ Nguyên. Giọng nói của vị trang chủ Hồ gia trang chợt cao vút lên:
- Hắc Giang Quyền Lâm Quốc Tuấn, Thanh Liễu Quán Chủ, Đại La Tam Kiệt và nhiều người nữa chết vì nhát kiếm đâm ngay yết hầu.Không một kiếm sĩ nào thuộc giới giang hồ nước ta có thể thi triển một chiêu kiếm độc địa như vậy ngoại trừ kẻ cầm sổ giang hồ. Chư vị đồng ý không?
Hàng chục câu nói cùng lượt vang lên trong đám đông:
- Hồ trang chủ nói đúng...
- Hồ đại hiệp nói nhằm lý lắm...
- Hồ đại hiệp nói không sai chút nào...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười khi nghe những lời cáo buộc của Hồ Nguyên.
- Nếu quan sát những người vừa bị đâm chết ngày hôm nay chư vị sẽ thấy họ cũng bị đâm chết giống hệt như Đại La Tam Kiệt...
Chữ " Kiệt " buông cùng lúc với âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ. Rẹt... Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên xuất thủ. Cùng lúc đó bàn tay giết người của kẻ cầm sổ giang hồ chợt hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên.
Chát... Kiếm với kiếm chạm nhau tóe lửa. Kẻ cầm sổ xuôi tay trầm lặng nhìn đối phương. Kiếm vẫn còn cài trong vỏ Hồ Nguyên đăm đăm nhìn kẻ đối diện. Trên môi vị trang chủ lừng danh còn đọng nguyên nụ cười khinh bạc và cao ngạo.
Im lặng không nói lời nào song trong trí não kẻ cầm sổ giang hồ nổi lên nhiều nghi vấn. Hơn nửa năm trước y đã gặp Hồ Nguyên một lần. Lúc đó phải nói kiếm thuật của Hồ Nguyên kém xa bây giờ. Làm thế nào trong thời gian ngắn ngủi kiếm thuật của Hồ Nguyên lại tăng tiến vượt bực. Phải có cơ duyên gì đặc biệt lắm mới giúp cho Hồ Nguyên tôi luyện được thuật xử kiếm cao siêu không kém y bao nhiêu.
- Kiếm thuật cao minh lắm...
Nói xong năm chữ trên kẻ cầm sổ giang hồ thỏng tay triển công phu trầm tịnh. Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cũng đứng im an thần định khí. Người người nín thở.
Rẹt... Rẹt... Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ cùng lượt nổi lên. Chát... Kiếm vẫn còn cài trong vỏ song phương bình lặng nhìn nhau.Ánh mắt của kẻ cầm sổ giang hồ nói lên nhiều kinh ngạc còn ánh mắt của Hồ Nguyên nói lên niềm tự tín. Khán giả ít có người đủ nhãn lực để thấy hai người xuất thủ. Chỉ có kẻ trong cuộc mới biết ai tài hơn ai.
Kẻ cầm sổ giang hồ đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Y hoàn toàn không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn Hồ Nguyên lại tôi luyện được thuật xử kiếm đặc dị. Phải có thủ pháp thần tốc, nhãn lực tinh tường và kiếm thuật tuyệt luân nên Hồ Nguyên mới đâm trúng đầu mũi kiếm của y. Thiếu một trong ba điều kiện này Hồ Nguyên không thể nào đâm trúng đầu mũi kiếm được.
Dường như muốn thử lần nữa kẻ cầm sổ giang hồ hất tay về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Bàn tay của y máy động thời bàn tay của Hồ Nguyên cũng nhúc nhích. Chát... Kiếm với kiếm chạm nhau toé lửa .Đôi bên nhìn nhau giây lát rồi kẻ cầm sổ giang hồ xoay người bước đi. Lần này y bước đi song không có những bước chân khổ luyện hằn sâu trên đất.
Nhìn theo kẻ cầm sổ giang hồ chậm bước Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên mĩm cười thích thú.Lần đầu tiên y mới được nếm hương vị chiến thắng.Y đã làm được một việc mà từ nào tới giờ chưa ai làm được là sống sót dưới chiêu kiếm giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Rồi đây cái danh Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên sẽ là đề tài cho giới giang hồ bàn tán. Mai mốt đây y biến thành một vị anh hùng hay hào kiệt để cho mọi người ngưỡng mộ và khâm phục.
- Tại sao Hồ đại hiệp lại để cho hắn đi?
Vành môi hơi nhếch thành nụ cười cao ngạo Hồ Nguyên trả lời câu hỏi của các vũ sĩ thành Đại La:
- Sở dĩ tại hạ để cho y đi thong dong vì có nhiều lý do đặc biệt. Y không giết được tại hạ mà tại hạ cũng không giết được y. Muốn trừ khử y ta cần phải tìm cách khác...
Một vũ sĩ ăn mặc sang trọng từ trong đám đông bước ra ôm quyền thi lễ với Hồ Nguyên:
- Tại hạ là Sát Đao Nguyễn Bạch...
Vòng tay chào Hồ Nguyên cười nói:
-Tại hạ hằng nghe danh hào hiệp của Nguyễn huynh...
Nguyễn Bách cười nói với giọng thân mật:
- Đa tạ Hồ trang chủ về nghĩa cử anh hùng của ngày hôm nay. Tôi mời trang chủ về tệ xá nghỉ ngơi...
Hồ Nguyên vui vẻ nhận lời. Nguyễn Bạch cũng mời thêm mấy người nữa về nhà mở tiệc mừng và bàn bạc cách thức trừ khử kẻ cầm sổ giang hồ.
-Lão phu đề nghị túc hạ nên cho người đi tìm Hạ thủ lỉnh.Lão phu e...
Nét mặt đầy vẻ đăm chiêu tư lự Đoàn Chí Hạ gật đầu xong từ từ cất tiếng:
- Tại hạ đã ra lệnh cho thủ hạ tìm kiếm tông tích của Hạ Long Khách từ chiều hôm qua. Họ chia nhau lục xoát trên suốt quãng đường từ Hoa Lư về Uy Viễn cũng như vùng đồi núi lân cận mà cũng không thấy dấu vết gì khả nghi. Với bản lĩnh cao siêu tại hạ không nghĩ y bị nguy hiểm tới tính mạng cho nên sự mất tích của y tất phải có lý do đặc biệt...
Đoàn Chí Hạ ngừng nói khi thấy bóng một thủ hạ tin cẩn đang chạy tới với dáng gấp rút.
- Trình thủ lĩnh... Thủ hạ của ta báo cáo đã tìm thấy tử thi của Hạ thủ lĩnh ...
Phải giàu công phu trầm tịnh lắm Đoàn Chí Hạ và Hồ Vũ Hoa mới chỉ buông tiếng thở dài. Đoàn Chí Hạ nói nhỏ:
- Tại hạ với Hồ lão trang chủ tới xem xét tử thi của y...
Theo chân thủ hạ hai người chạy ngược về hướng Uy Viễn đoạn rẽ vào con đường mòn rồi dừng lại dưới gốc cây cổ thụ rườm rà. Hạ Long Khách ngồi dựa lưng vào gốc cây. Hai mắt của y mở trừng trừng. Bàn tay trái của y hơi mở ra còn bàn tay mặt nắm chặt lại.Chút máu bầm đọng trên khóe miệng của y.Vạch áo người chết, xem xét mặt mày chân tay xong Hồ Vũ Hoa lên tiếng:
- Lão phu không thấy có vết thương do vũ khí gây ra như vậy Hạ thủ lĩnh phải chết vì độc dược hoặc bị nội thương từ các loại quyền chưởng. Không có triệu chứng gì chứng tỏ y bị trúng độc như vậy y phải chết vì quyền chưởng. Có một điều hơi lạ lùng là nếu chết vì quyền chưởng tất nhiên phải có giao đấu dữ dội nhưng quanh đây lại không có cây gảy,lá rụng hoặc đất đá bị vỡ vụn...
Đoàn Chí Hạ chợt lên tiếng ngắt lời Hồ Vũ Hoa:
-Tại hạ không nghĩ trong giới giang hồ nước ta lại có người giết được Hạ Long Khách một cách dễ dàng và êm thắm nhất là bằng quyền chưởng...
Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa gật gù:
- Đoàn thủ lĩnh nói đúng... Kình Ngư công phu của Hạ thủ lĩnh nổi tiếng giang hồ như vậy khó lòng có ai hạ sát y được. Chỉ có điều mà lão phu đoán là hung thủ hoặc giả quen biết với y nên bất thình lình ra tay do đó y không chống trả kịp...
Trầm ngâm giây lát Đoàn Chí Hạ lên tiếng:
- Tại hạ phải đưa xác của Hạ Long Khách về Hạ Long mai táng xong rồi mới trở lại Quảng Uyên.Vậy xin hẹn gặp lại Hồ lão trang chủ ở Tản Viên vào ngày mồng năm tháng năm.Nếu có ngược xuôi giang hồ xin lão trang chủ nghe ngóng về tin tức của kẻ nào đã hạ sát Hạ Long Khách...
Hồ Vũ Hoa gật đầu không do dự:
- Lão phu sẽ thân hành làm chuyện đó vì lão phu nghĩ mình chịu phần nào trách nhiệm về cái chết bí mật của Hạ thủ lĩnh. Nếu không tìm ra hung thủ lão phu cảm thấy lòng áy náy vô cùng...
Nói vài lời từ biệt Đoàn Chí Hạ cùng với thủ hạ lên đường. Đứng nhìn theo giây lát như suy nghĩ chuyện gì cuối cùng Hồ Vũ Hoa chầm chậm bước trên con đường dẫn về thành Hoa Lư .
Kẻ cầm sổ giang hồ ngồi trong căn phòng rộng của Tô Lịch quán nằm cạnh bờ sông Tô Lịch.Trên bàn bày phần cơm đạm bạc. Dù không đói y cũng phải ăn để bồi dưỡng sức lực. Gần nửa tháng nay y tạm trú trong đền Bạch Mã thuộc huyện Thọ Xương để chữa trị thương thế. Chiêu quyền của lão Hữu Danh Vô Thực đã gây nội thương trầm trọng song với thuốc thang và nhẫn nại thương tích của y dần dần bình phục. Chỉ còn có chất độc mới thỉnh thoảng phát tác thôi. Dù vậy y không có nhiều thời giờ để chữa trị cho hết chất độc. Mỗi lần vào thành y đều nghe dân chúng xôn xao bàn tán tin quân Tống đang đồn binh nơi biên giới để chuẩn bị tràn sang đánh nước ta. Nghe ngóng về chuyện giang hồ y càng cảm thấy lo âu nhiều hơn. Kẻ giả mạo y đã giết người một cách bừa bải. Gần đây nhất hắn đã đâm chết Thanh Liễu Quán Chủ. Bằng cách giết người như thế kẻ giả mạo đã khiến giới giang hồ nổi giận. Trước kia hai phe bạch và hiệp đạo mến mộ, khâm phục kẻ cầm sô giang hồ bao nhiêu thời bây giờ họ thù ghét và khinh khi bấy nhiêu. Tự biết mình không làm những chuyện xấu xa này nhưng y không có cách gì để biện bạch. Y biết có một người may ra có thể biện hộ và chứng minh mình là kẻ vô tội. Người đó chính là Hồ phu nhân. Tuy nhiên nàng hiện đang bị giam giữ tại tổng đàn do thám. Nhiều lần y dự tính trở lại Hoa Lư tìm kiếm Hồ Vũ Hoa đồng thời dọ hỏi về tin tức của Hồ phu nhân nhưng y cứ do dự vì thương thế của mình thuyên giảm một cách chậm chạp. Miên man suy nghĩ cho nên kẻ cầm sổ giang hồ không để ý thấy hai người bước vào phong ăn ngồi cách y mấy bàn.Hai người này thỉnh thoảng liếc y rồi thì thầm to nhỏ và sau đó một người bỏ đi.Lát sau người này trở lại với hai người nữa đoạn có thêm một số người lục tục vào. Họ chia nhau ngồi vây quanh bàn của kẻ cầm sổ giang hồ.
Ăn xong kẻ cầm sổ giang hồ gọi tửu bảo tính tiền. Y hơi ngạc nhiên khi thấy thực khách nhìn mình với vẻ hằn học và giận dữ.
- Các hạ là kẻ cầm sổ giang hồ?
Một người trong đám đông lên tiếng hỏi và kẻ cầm sổ giang hồ nhẹ lên tiếng đáp:
- Chính tại hạ...
Một người vận vũ phục đen vai mang đao đứng lên hỏi lớn:
- Chúng ta muốn biết vì cớ gì mà đêm hôm qua các hạ lại giết chết Đại La Tam Kiệt?
Biết đây là một ngộ nhận song kẻ cầm sổ giang hồ không cải chính. Y chỉ cười cười nói:
- Tại hạ không biết Đại La Tam Kiệt là ai vả lại họ không có tên trong sổ giang hồ thời tại hạ giết họ để làm gì...
- Đâu cần phải có tên trong sổ giang hồ các hạ mới giết...
Kẻ cầm sổ giang hồ cười hực:
- Chư vị dựa vào chứng cớ nào để nói tại hạ giết Đại La Tam Kiệt...
Đám đông hét lớn:
- Mấy chục người ở đây đều thấy các hạ giết người ngày hôm qua. Không lẽ mấy chục người đều đui mù hết sao...
Không nói tiếng nào kẻ cầm sổ giang hồ bước ra cửa.Tới khoảng sân rộng y phải ngừng lại vì mười mấy người đứng chận đường.
- Tại hạ quả quyết với chư vị là tại hạ không có giết Đại La Tam Kiệt...
Một người trong đám đông nói lớn:
-Ngươi là kẻ giết người mà hèn nhát không dám nhận. Ai mà tin vào lời nói của ngươi... Đánh...
Đám đông vung khí giới tấn công.
- Tại hạ không muốn giết người mà chư vị bức tại hạ phải giết...
Rẹt... Rẹt... Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ vang sắc lạnh. Ba người lảo đảo lùi lại.Dường như không muốn giết người nên kẻ cầm sổ giang hồ không đâm ngay yết hầu. Đám đông hơi khựng lại giây lát rồi lại tiếp tục tấn công. Rẹt... Rẹt... Rẹt... Đâm liền ba kiếm bức đám đông lùi lại kẻ cầm sổ giang hồ cao giọng:
- Tại hạ nói lần cuối cùng là tại hạ không có giết Đại La Tam Kiệt. Nếu chư vị không nghe tại hạ bắt buộc phải nặng tay...
Căm thù và phẫn nộ khiến đám đông không còn sáng suốt để suy nghĩ cẩn thận.
- Đánh...
- Giết nó...
- Tấn công...
Hàng chục tiếng la hòa lẫn với tiếng vũ khí khua động. Đám đông nhào vào tấn công kịch liệt. Kẻ cầm sổ giang hồ bị đẩy vào tình trạng không giết người sẽ bị người giết. Rẹt... Âm thanh vang sắc gọn. Thây người chết nằm ngổn ngang.
- Dừng tay...
Tiếng hét uy nghi trầm lạnh đột ngột vang lên khiến cho mọi người đều dừng tay nhìn chăm chú vào một vũ sĩ giang hồ niên kỷ ngoài bốn mươi, vận vũ phục màu đen, chân mang hài xão và vai đeo thanh kiếm màu đen cũ kỷ.
Thoạt trông kẻ cầm sổ giang hồ biết ngay người vừa xuất hiện không ai khác hơn Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên, trang chủ của Hồ gia trang. Khẽ ôm quyền thi lễ y ôn tôn thốt:
- Tại hạ hân hạnh gặp lại Hồ trang chủ...
Hơi nhếch môi cười Hồ Nguyên buông giọng lạnh nhạt:
- Tại hạ cũng thế...
Kẻ cầm sổ giang hồ hỏi lớn:
- Hồ trang chủ đứng về phía nào?
Giọng nói của vị trang chủ họ Hồ trầm xuống thật thấp song mọi người đều nghe rõ:
- Tại hạ không đứng về phía nào cả.Tại hạ không binh ai bỏ ai mà tại hạ chỉ binh vực công đạo thôi...
Dừng lại liếc một vòng đám giang hồ hảo thủ của thành Đại La Hồ Nguyên cao giọng:
- Các hạ nói rằng không có giết Đại La Tam Kiệt và tại hạ tạm thời tin vào lời nói của các hạ...
Có người trong đám đông xì tiếng dài như chê bai lời nói của Hồ Nguyên. Không màng tới cử chỉ đó họ Hồ hắng giọng tiếp:
- Nếu các hạ không giết thời ai giết. Ai là người có thể đâm chết Tam Kiệt bằng một chiêu kiếm?
- Hắn chứ còn ai nữa mà Hồ trang chủ hỏi cho dài dòng và mất thời giờ...
Mĩm cười gật gù Hồ Nguyên hơi cao giọng một chút:
- Kẻ cầm sổ giang hồ là một nhân vật đặc biệt có nhiều điểm khiến cho chúng ta không thể nào lẫn lộn y với người khác được. Đúng không chư vị?
Đám đông đồng la lớn một tiếng " đúng ".
- Đặc điểm thứ nhất của kẻ cầm sổ giang hồ là nhân dạng. Ai trong chư vị đã thấy mặt kẻ cầm sổ giang hồ?
- Tại hạ...
- Tại hạ...
Năm bảy người ứng tiếng. Mĩm cười Lạc Đạo Hồ Nguyên hỏi tiếp:
- Ai trong chư vị có mặt lúc kẻ cầm sổ giang hồ đâm chết Đại La Tam Kiệt?
- Tôi...
- Tại hạ ...
- Tại hạ...
Chỉ vào kẻ cầm sổ giang hồ đang đứng trước mặt mình Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên hơi cao giọng:
- Chư vị nhận xét xem kẻ cầm sổ giang hồ này có khác với kẻ đã đâm chết Đại La Tam Kiệt không?
Đám đông la lớn:
- Đúng y rồi..
- Đúng y chang không khác chút nào...
- Hình dáng, tướng mạo không sai chút nào...
Gật gù mĩm cười Hồ Nguyên tiếp nhanh:
- Hình dáng, tướng mạo thời người ta có thể bắt chước được song tại hạ thiết nghĩ không ai có thể bắt chước được thứ kiếm thuật giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ...
Quay qua kẻ cầm sổ giang hồ Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cười hỏi:
- Các hạ đồng ý không?
Kẻ cầm sổ giang hồ ậm ừ không trả lời. Y lờ mờ hiểu được thâm ý của Hồ Nguyên. Giọng nói của vị trang chủ Hồ gia trang chợt cao vút lên:
- Hắc Giang Quyền Lâm Quốc Tuấn, Thanh Liễu Quán Chủ, Đại La Tam Kiệt và nhiều người nữa chết vì nhát kiếm đâm ngay yết hầu.Không một kiếm sĩ nào thuộc giới giang hồ nước ta có thể thi triển một chiêu kiếm độc địa như vậy ngoại trừ kẻ cầm sổ giang hồ. Chư vị đồng ý không?
Hàng chục câu nói cùng lượt vang lên trong đám đông:
- Hồ trang chủ nói đúng...
- Hồ đại hiệp nói nhằm lý lắm...
- Hồ đại hiệp nói không sai chút nào...
Kẻ cầm sổ giang hồ nhếch môi cười khi nghe những lời cáo buộc của Hồ Nguyên.
- Nếu quan sát những người vừa bị đâm chết ngày hôm nay chư vị sẽ thấy họ cũng bị đâm chết giống hệt như Đại La Tam Kiệt...
Chữ " Kiệt " buông cùng lúc với âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ. Rẹt... Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên xuất thủ. Cùng lúc đó bàn tay giết người của kẻ cầm sổ giang hồ chợt hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên.
Chát... Kiếm với kiếm chạm nhau tóe lửa. Kẻ cầm sổ xuôi tay trầm lặng nhìn đối phương. Kiếm vẫn còn cài trong vỏ Hồ Nguyên đăm đăm nhìn kẻ đối diện. Trên môi vị trang chủ lừng danh còn đọng nguyên nụ cười khinh bạc và cao ngạo.
Im lặng không nói lời nào song trong trí não kẻ cầm sổ giang hồ nổi lên nhiều nghi vấn. Hơn nửa năm trước y đã gặp Hồ Nguyên một lần. Lúc đó phải nói kiếm thuật của Hồ Nguyên kém xa bây giờ. Làm thế nào trong thời gian ngắn ngủi kiếm thuật của Hồ Nguyên lại tăng tiến vượt bực. Phải có cơ duyên gì đặc biệt lắm mới giúp cho Hồ Nguyên tôi luyện được thuật xử kiếm cao siêu không kém y bao nhiêu.
- Kiếm thuật cao minh lắm...
Nói xong năm chữ trên kẻ cầm sổ giang hồ thỏng tay triển công phu trầm tịnh. Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cũng đứng im an thần định khí. Người người nín thở.
Rẹt... Rẹt... Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ cùng lượt nổi lên. Chát... Kiếm vẫn còn cài trong vỏ song phương bình lặng nhìn nhau.Ánh mắt của kẻ cầm sổ giang hồ nói lên nhiều kinh ngạc còn ánh mắt của Hồ Nguyên nói lên niềm tự tín. Khán giả ít có người đủ nhãn lực để thấy hai người xuất thủ. Chỉ có kẻ trong cuộc mới biết ai tài hơn ai.
Kẻ cầm sổ giang hồ đi từ kinh ngạc này tới kinh ngạc khác. Y hoàn toàn không nghĩ chỉ trong thời gian ngắn Hồ Nguyên lại tôi luyện được thuật xử kiếm đặc dị. Phải có thủ pháp thần tốc, nhãn lực tinh tường và kiếm thuật tuyệt luân nên Hồ Nguyên mới đâm trúng đầu mũi kiếm của y. Thiếu một trong ba điều kiện này Hồ Nguyên không thể nào đâm trúng đầu mũi kiếm được.
Dường như muốn thử lần nữa kẻ cầm sổ giang hồ hất tay về sau vai ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Bàn tay của y máy động thời bàn tay của Hồ Nguyên cũng nhúc nhích. Chát... Kiếm với kiếm chạm nhau toé lửa .Đôi bên nhìn nhau giây lát rồi kẻ cầm sổ giang hồ xoay người bước đi. Lần này y bước đi song không có những bước chân khổ luyện hằn sâu trên đất.
Nhìn theo kẻ cầm sổ giang hồ chậm bước Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên mĩm cười thích thú.Lần đầu tiên y mới được nếm hương vị chiến thắng.Y đã làm được một việc mà từ nào tới giờ chưa ai làm được là sống sót dưới chiêu kiếm giết ruồi của kẻ cầm sổ giang hồ. Rồi đây cái danh Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên sẽ là đề tài cho giới giang hồ bàn tán. Mai mốt đây y biến thành một vị anh hùng hay hào kiệt để cho mọi người ngưỡng mộ và khâm phục.
- Tại sao Hồ đại hiệp lại để cho hắn đi?
Vành môi hơi nhếch thành nụ cười cao ngạo Hồ Nguyên trả lời câu hỏi của các vũ sĩ thành Đại La:
- Sở dĩ tại hạ để cho y đi thong dong vì có nhiều lý do đặc biệt. Y không giết được tại hạ mà tại hạ cũng không giết được y. Muốn trừ khử y ta cần phải tìm cách khác...
Một vũ sĩ ăn mặc sang trọng từ trong đám đông bước ra ôm quyền thi lễ với Hồ Nguyên:
- Tại hạ là Sát Đao Nguyễn Bạch...
Vòng tay chào Hồ Nguyên cười nói:
-Tại hạ hằng nghe danh hào hiệp của Nguyễn huynh...
Nguyễn Bách cười nói với giọng thân mật:
- Đa tạ Hồ trang chủ về nghĩa cử anh hùng của ngày hôm nay. Tôi mời trang chủ về tệ xá nghỉ ngơi...
Hồ Nguyên vui vẻ nhận lời. Nguyễn Bạch cũng mời thêm mấy người nữa về nhà mở tiệc mừng và bàn bạc cách thức trừ khử kẻ cầm sổ giang hồ.
Danh sách chương