Không dừng lại ở đó, Sở Lăng Thiên trực tiếp đến tìm Gia Cát Chiêm, hỏi: “Thừa tướng gia, tối hôm qua bản vương đã nói, không được để bất cứ người nào cầu thân tiến vào, nhưng ông… thật sự làm cho bản vương quá thất vọng.”

“Điện hạ…” Gia Cát Chiêm sợ đến mức lập tức quỳ rạp xuống, dập đầu nói, “Lão thần cũng không có cách nào, lão thần có gan lớn bằng trời cũng không dám đắc tội Lục vương gia…”

“Cho nên ông lựa chọn đắc tội với bản vương?” Sở Lăng Thiên mang theo giọng điệu nghiền ngẫm, hỏi, “Thừa tướng cảm thấy bản vương dễ khinh thường?”

“A!” Gia Cát Chiêm phủ phục trên đất, “Lão thần không có, lão thần thật sự là không có cách nào mà…”

“Được rồi, đứng lên đi.” Sở Lăng Thiên tức giận nói, “Chuyện hôm nay, bản vương nể mặt Linh nhi, không tính toán với ông.”

“Tạ Vương gia ân điển.”

Gia Cát Chiêm chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, bản thân còn cần phải dựa vào mặt mũi của Gia Cát Linh Ẩn để cầu được một đặc ân. Điều càng khiến cho Gia Cát Chiêm nghi hoặc chính là, không hề nghe hạ nhân bẩm báo lại Sở Lăng Thiên đến phủ, sao y lại xuất hiện ở Trục Nguyệt Hiên? “Cái gì? Ngươi nói Lục vương gia đến quý phủ cầu thân với ả tiện nhân Gia Cát Linh Ẩn kia?” Nghe được tin tức Thanh La mang về, Gia Cát Hồng Nhan nhảy dựng khỏi giường, lớn tiếng nói.

“Suỵt!” Thanh La chau mày nói, “Tiểu thư, nhất thiết đừng để lão gia và phu nhân nghe thấy. Nô tỳ còn nghe được Tam tiểu thư hình như không thích Lục vương gia, nên tiểu thư không đồng ý.”

“Nó đương nhiên không chịu rồi, hiện giờ đang kết thân với Thất vương gia mà!” Gia Cát Hồng Nhan híp mắt, đang cân nhắc gì đó.

“Tiểu thư, tiểu thư vẫn nên ở yên trong phòng đi, lão gia trước giờ luôn thương tiểu thư, qua mấy ngày nữa, sẽ cho tiểu thư ra ngoài thôi, hiện giờ đừng gây thêm rắc rối gì nữa.”

“Ra ngoài ra ngoài mau, điều này cần ngươi nhắc nhở ta sao? Phiền muốn chết!” Gia Cát Hồng Nhan mất kiên nhẫn nói, “Cút mau cút mau!”

Nhìn thấy dáng vẻ tức giận của Gia Cát Hồng Nhan, Thanh La nhanh chóng lui ra ngoài.

Từ sau khi Gia Cát Hồng Nhan bị phạt cấm túc, phủ Thừa tướng quả thực yên tĩnh không ít.

Như Mộng không bị nhốt nữa, mấy ngày qua, nàng vẫn luôn ở trong khuê phòng ngày xưa, chỉ là hai a hoàn của nhị phòng từ sau khi Nhị di nương qua đời, đều bị bố trí đến những nơi khác, cho nên Như Mộng hiện giờ ngay cả người hầu hạ cũng không có. Giờ phút này, ấm trà trên bàn đã sớm không còn giọt nước, cũng không thấy kẻ dưới đến châm thêm vào, điều càng làm cho Như Mộng cảm thấy chua xót chính là, ngay cả người đến đưa cơm cũng không có, mấy ngày nay nàng toàn ăn những thứ còn sót lại trong phòng trước kia, cả ngày hôm nay nàng đã không còn gì để ăn, đói bụng đến nỗi choáng váng đầu óc. Không phải có người vô ý quên mất nàng, chính là không ai nhớ đến nàng mà thôi.

Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập, nghe thấy tiếng động lạ ở cửa, Như Mộng ngẩng đầu, trong bóng đêm, nhìn thấy Gia Cát Linh Ẩn xách theo một cái giỏ, đi vào.

Vài ngày không gặp, Như Mộng còn gầy hơn lúc trước, Gia Cát Linh Ẩn lấy ra thức ăn nóng hổi, còn có một chén cơm, dọn ra từng món xong, nói: “Nhị tỷ, ăn trước đi.”

“Tam muội…” Như Mộng kinh ngạc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, nàng nghi ngờ tại sao Gia Cát Linh Ẩn lại biết tình cảnh hiện giờ của chính mình, cũng hoài nghi tại sao Gia Cát Linh Ẩn lại không tính chuyện cũ mà đến đưa cơm cho mình, hay là… có độc?

“Nhị tỷ yên tâm đi, không có độc đâu!” Gia Cát Linh Ẩn gắp một miếng thức ăn, bỏ vào miệng mình rồi nuốt xuống, liền nói, “Có phải Nhị tỷ đang nghĩ tại sao muội biết tình cảnh của tỷ không? Thật ra rất đơn giản, bởi vì từ lúc nhỏ muội đã từng trải qua ngày tháng thế này, hạ nhân trong phủ đều là kẻ xu nịnh, vậy thì tình cảnh của Nhị tỷ cũng không tốt hơn muội là bao, cho nên đặc biệt đến thăm tỷ.”

“Tam muội đến cười nhạo ta sao? Hiện giờ Tam muội đã là Bình Dương Huyền Quân, cả phụ thân cũng nâng niu muội trong tay, Như Mộng nào dám đánh đồng với muội.” Như Mộng cười lạnh, nói.

“Muốn nói gì, vẫn là ăn xong rồi nói tiếp.” Gia Cát Linh Ẩn thản nhiên nói, sau đó lui ra ngoài.

Như Mộng chần chờ cầm đôi đũa lên, gắp một miếng thịt, nhét vào miệng, Như Mộng đã lâu rồi không nếm được vị thịt, đói bụng lâu ngày rốt cục cũng bất chấp tất cả, bưng dĩa thức ăn lên, lùa một nửa vào trong chén cơm, vùi đầu ăn ngồm ngoàm, miệng chưa nhai xong, đũa đã gắp món khác, khẩn cấp bỏ vào trong miệng, má phồng lên như cái bánh bao.

“Khụ khụ khụ!” Bởi vì ăn quá nhanh, Như Mộng bị nghẹn một chút.

Gia Cát Linh Ẩn cầm ấm nước đi vào, rót một ly đưa cho Như Mộng, “Ăn từ từ thôi, uống chút nước trước đã!”

Như Mộng nhận lấy ly nước, hai hớp đã uống sạch sẽ, hình như còn chưa đủ, giật luôn lấy ấm nước trong tay Gia Cát Linh Ẩn, đổ vào miệng uống từng ngụm.

Ăn mấy miếng cơm, uống vài ngụm nước, chén dĩa trên bàn đã bị ăn sạch sẽ không còn sót lại chút gì, Như Mộng kinh ngạc nhìn chén dĩa trống không trước mặt, hai hàng lệ trào ra: “Hóa ra, ta đã sa sút đến mức này.”

“Có thể Nhị tỷ vẫn chưa quen.” Gia Cát Linh Ẩn ngồi xuống, nói, “Lâu sẽ thành quen thôi.”

“Lâu sẽ thành quen? Ha ha!” Như Mộng cười giòn, “Lâu là bao lâu? Sống như vậy, chi bằng chết đi còn hơn.”

“Chết rất dễ.”

“Đúng vậy! Chết rất dễ dàng…” Bỗng nhiên, Như Mộng biến sắc, bắt lấy tay Gia Cát Linh Ẩn, cầu xin nói, “Tam muội, ngày ấy Thất điện hạ nói có thể xin với Hoàng hậu, chỉ hôn cho ta và Diêu Khánh, có thật không? Tam muội, Nhị tỷ van xin muội, nói với Thất điện hạ, để cho ta được gả cho Diêu Khánh đi.”

“Nhị tỷ, Diêu Khánh đối xử với tỷ như vậy, tỷ là người rõ ràng sự thật nhất, lại còn muốn gả cho hắn, cũng chưa chắc sẽ sống tốt hơn bây giờ.” Gia Cát Linh Ẩn thấp giọng nói.

“Dù sao cũng đã vậy rồi, còn có thể tệ hơn bây giờ sao? Nếu có thể gả cho Diêu Khánh, cho dù chết, ta cũng cam tâm tình nguyện. Tam muội, muội giúp ta đi, để ta được như ý nguyện đi. Huống hồ, ta tin rằng, nếu ta thật lòng thật dạ đợi y, một ngày nào đó, y sẽ phát hiện được chỗ tốt của ta.” Như Mộng nắm chặt tay Gia Cát Linh Ẩn, nói.

“Một khi Nhị tỷ đã kiên trì như vậy, muội sẽ cầu xin Thất điện hạ giúp tỷ.”

“Đa tạ Tam muội.” Như Mộng mỉm cười, “Không ngờ người lúc này đến thăm ta, chính là muội, càng không nghĩ tới, muội lại bằng lòng giúp ta. Lúc trước, là ta có lòng giết muội, ai bảo muội thấy ta giết Ngũ di nương, mà Ngũ di nương lại là thiếp thất mà cha yêu thương nhất.”

Trong mắt Gia Cát Linh Ẩn hiện lên ánh sáng kỳ lạ, nói: “Ngũ di nương không phải là do tỷ giết!”

“Haiz…” Như Mộng cũng không để ý Gia Cát Linh Ẩn nói gì, tự mình nói tiếp, “Bởi vì muội thấy, cho nên ta muốn giết muội, mới có thể chịu đầu độc của Gia Cát Hồng Nhan, biết rõ bánh hoa quế có độc, cũng mang qua cho muội ăn. Ngày đó, muội cố ý gọi mọi người đến Trục Nguyệt Hiên đúng không? Muội biết mẹ ta tham ăn, nhìn thấy bánh hoa quế hấp dẫn như vậy, nhất định sẽ không kiềm chế được mà lấy ăn, nhưng mà, lúc đó, ta chưa bao giờ nghĩ Tam muội lại có mưu tính thế này.”

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, cũng không đáp.

“Cũng xem như ta tự làm tự chịu,” Như Mộng nói tiếp, “Không ngờ lại hại chết mẹ ruột mình, đây có phải là hình phạt mà ông trời dành cho ta không?”

Gia Cát Linh Ẩn đứng lên, nói: “Nhị tỷ nghỉ ngơi đi, chuyện tứ hôn, muội sẽ cầu xin với Thất vương gia.”

“Ta chờ tin tức của Tam muội, lời của Tam muội, chắc là Thất điện hạ sẽ nghe chứ?”

“Muội cũng không dám chắc, bởi vì muội đâu có quen thân với y.” Gia Cát Linh Ẩn nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện