Trong mắt Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều sáng lên, có thể giành được một cơ hội cải tử hoàn sinh, nhất định không thể bỏ qua! Họa và vũ, đều là sở trường của Gia Cát Hồng Nhan, nhưng không biết, hai phương diện này con nha đầu thối Gia Cát Linh Ẩn kia tài nghệ thế nào? Trận đấu này, Gia Cát Hồng Nhan không còn xem thường Gia Cát Linh Ẩn nữa.

Gia Cát Chiêm nheo mắt, tinh tế thưởng thức rượu, ông có hai con gái, phần thắng cao hơn Chu Lâm Quân ba phần.

Lần này là cả ba cùng lúc vẽ tranh, phải hoàn thành trong thời gian một nén hương, bất luận thời gian dài hay ngắn, người có bức tranh đẹp nhất sẽ thắng cuộc.

“Hoàng hậu nương nương, trước khi vẽ tranh thần nữ muốn nói vài câu với người.” Bỗng nhiên, Gia Cát Linh Ẩn nói.

“Hừm! Biết bản thân không được, nên muốn mượn sức tỷ tỷ trước sao? Cách làm của Tam tiểu thư cũng quá thấp hèn đi.” Chu quý phi trào phúng nói.

“Muội muội, sao có thể dùng suy nghĩ ác ý để phỏng đoán tâm tư người khác, Tam nha đầu, ngươi nói đi.” Hoàng hậu mỉm cười, nói.

Gia Cát Linh Ẩn đi đến bên cạnh Hoàng hậu, khẽ nói nhỏ vào tai bà, chỉ thấy đầu tiên Hoàng hậu hơi kinh ngạc, rồi sau đó lại mỉm cười, không ngừng gật gù.

Nói xong, Gia Cát Linh Ẩn lui xuống, mới vừa cầm lấy bút lông, lại đặt xuống, Gia Cát Linh Ẩn nghĩ nghĩ rồi nói với Sở Kim Triêu: “Hoàng thượng, thần nữ có thể đổi bút lông thành thanh mực không? Thêm một tấm ván nhẹ nữa.”

“Ngươi muốn dùng thanh mực để vẽ tranh?” Sở Kim Triêu tò mò hỏi.

“Dạ.”

“Ha ha!” Chu quý phi cười lớn nói, “Không biết vẽ thì mau nhận thua đi, có phải đến lúc thua sẽ đổ trách nhiệm lên thanh mực hay không?”

“Tốt nhất ái phi nên ngậm miệng lại, đừng làm ảnh hưởng cuộc thi.” Sở Kim Triêu không vui liếc Chu quý phi một cái, “Người đâu, đổi thanh mực cho Tam tiểu thư, mang một tấm ván gỗ lên đây!”

Bị Hoàng thượng trách mắng, Chu quý phi méo miệng, ở tại chỗ không tự nhiên mà uốn éo cơ thể, không thèm nói gì nữa.

“Trận đấu bắt đầu!”

Khi tổng quản công công phát hiệu lệnh, ba người đều bắt đầu vẽ tranh, Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đều chuyên tâm vùi đầu vẽ, Gia Cát Linh Ẩn dựng thẳng giá vẽ, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn xem, rồi tiếp tục cúi đầu vẽ.

Tất cả mọi người trong điện đều vươn cổ, muốn nhìn cho rõ ba người đang vẽ cái gì, Gia Cát Linh Ẩn dựng thẳng giá vẽ, chắn hết tầm mắt của mọi người, ai nấy đều cảm thấy rất hiếu kỳ.

“Sao Tam tiểu thư lại dựng đứng tấn ván lên vậy? Đặt trên án vẽ thì tiện hơn nhiều chứ.”

“Không biết nữa, hóa ra còn có thể vẽ tranh như vậy?”

“Không biết Tam tiểu thư vẽ tranh gì?”



Đến khi nén hương tàn hết, chút tro hương cuối cùng rơi xuống, công công hô lớn: “Đã hết giờ! Xin ba vị tiểu thư bày tranh ra.”

Ba người đều dừng tay, đồng loạt bày bức tranh của chính mình ở trước mặt mọi người.

Trên bức tranh thủy mặc của Gia Cát Hồng Nhan, thể hiện cảnh đẹp vào xuân, dương liễu lả lướt, nước suối trong vắt, đàn cá tự do bơi lội, cỏ xanh lay động theo gió, làm cho người xem thấy vui vẻ thoải mái, rất có sức hút! Mọi người nhìn, đều không kiềm được tán thưởng.

Bức tranh thủy mặc sơn hà của Chu Tuyết Tranh, cũng khiến cho ai nấy đều luôn miệng khen ngợi, ngọn núi trùng điệp quanh co, đỉnh núi cao chót vót chọc thủng tầng mây, mây mù lượn lờ giữa sườn núi, cây cối xanh um tươi tốt rậm rạp, cả bức tranh toát ra khí thế dạt dào.

Khi nhìn đến bức tranh của Gia Cát Linh Ẩn, các quan viên giật mình, lúc có phản ứng lập tức quỳ xuống dập đầu: “Thần tham khiến Hoàng hậu nương nương!”

Hóa ra bức tranh của Gia Cát Linh Ẩn là một bức phác họa, nhân vật chính là Hoàng hậu. So với bức tranh cảnh xuân tươi đẹp của Gia Cát Hồng Nhan, bức tranh xanh ngát của Chu Tuyết Tranh thì tranh của Gia Cát Linh Ẩn chỉ có một màu sắc, đó chính là màu đen, nhưng Gia Cát Linh Ẩn lại thông qua biến hóa linh hoạt của đường nét cùng tô bóng, toàn bức vẽ thoạt nhìn rất chân thật. Hoàng hậu trong tranh hơi mỉm cười, vẻ mặt, ánh mắt đều giống hệt, y như giây kế tiếp sẽ mở miệng nói chuyện.

“Phong cách vẽ tranh của Tam tiểu thư rất lạ, nhưng bức họa này thật sự rất đẹp!”

“Đúng vậy! Không biết Tam tiểu thư theo học thầy nào, phải nhất định đi nghe ngóng mới được.”

“Tam tiểu thư đã khởi xướng nên một trường phái mới!”

Tranh này, ngqy cả Sở Kim Triêu cũng nhìn đến ngẩn ngơ, ông kích động hỏi: “Tam nha đầu, sao ngươi lại nghĩ ra cách vẽ thế này? Hoàng hậu trong bức họa này rất sống động, hôm nào ngươi tiến cung, vẽ cho trẫm một bức nhé!”

“Dạ, thần nữ tuân lệnh!” Gia Cát Linh Ẩn đáp, vẫn là vẻ mặt điềm tĩnh.

“Tam nha đầu, mau dâng lên cho bản cung xem nào.” Hoàng hậu vui vẻ nói, “Bức tranh này bản cung nhất định cất giữ thật tốt, không có bức nào đẹp như bức của Tam nha đầu.”

Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh ngơ ngác nhìn bức tranh của Gia Cát Linh Ẩn, nhất thời giận đến nói không ra lời! Chu Tuyết Tranh tràn ngập lửa giận, cũng không dám thể hiện ra, tiện nhân thối, tranh của ngươi là cái thứ quỷ quái gì vậy? Làm sao đẹp bằng tranh của bản tiểu thư! Nhìn thấy dáng vẻ vui tươi của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, Chu Tuyết Tranh giận đến choáng đầu, suýt nữa không đứng vững.

Gia Cát Hồng Nhan thì gần như mất đi ý thức, nàng chỉ biết là, trận này, nàng lại thua rồi, thua bởi con ả chết tiệt mà nàng vẫn luôn khinh thường không để vào mắt kia, tại sao lại vậy chứ? Gia Cát Hồng Nhan thật hy vọng, đây chỉ là một giấc mộng, tỉnh mộng rồi, bản thân vẫn là Đại tiểu thư cao cao tại thượng, còn Gia Cát Linh Ẩn vẫn là một thứ nữ nhát gan yếu đuối.

“Ván này, vẫn là Tam nha đầu thắng!” Sở Kim Triêu cười ha ha tuyên bố.

“Tam nha đầu đã thắng hai ván, tối nay người đứng nhất chính là Tam nha đầu.” Hoàng hậu trong lòng cũng vui vẻ, từ đầu đến cuối, bà đều thiên vị Gia Cát Linh Ẩn.

“Hừ! Chẳng qua chỉ là chút tài mọn mà cũng lên mặt.” Chu quý phi căm tức nói.

Gia Cát Linh Ẩn cười cười, lại nhìn đến vẻ mặt không cam lòng của Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh, nói: “Đại tỷ, Chu tiểu thư, còn muốn so ván thứ ba không? Nếu một trong hai tỷ thắng ván thứ ba, Linh nhi tình nguyện để người đó đứng nhất, còn nếu hai tỷ thua, chỉ cần nói một câu với muội là: Tỷ thua rồi!”

Gia Cát Linh Ẩn vừa nói, mấy người trong điện xôn xao cả lên, Tam tiểu thư điên rồi à, thứ tới tay rồi còn lấy ra đánh cược? Trước khi Chu Tuyết Tranh chưa đến Thiên Thai Tự, tài múa của nàng đã được Hoàng đế khen là đứng đầu Ngân Đô, Tam tiểu thư muốn khiêu chiến với Chu Tuyết Tranh ở phương diện này, không khỏi cũng quá liều lĩnh.

“Linh nhi, đừng nói càn!” Gia Cát Chiêm tức giận nói.

Gia Cát Linh Ẩn lại chẳng chút nào để ý đến Gia Cát Chiêm, chờ đợi câu trả lời của Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh.

Trong lòng Chu Tuyết Tranh cười lạnh, Gia Cát Linh Ẩn, lần này, ngươi đá trúng tảng đá rồi, ngươi đã gấp gáp muốn nếm thử mùi vị thất bại như vậy, thì bản tiểu thư chỉ có thể để ngươi toại nguyện, Chu Tuyết Tranh mỉm cười nói: “Tam tiểu thư rộng lượng như thế, nếu không ứng chiến thì có vẻ như Tranh nhi sợ, vậy theo lời của Tam tiểu thư đi, so một ván cuối cùng! Đại tiểu thư, cô nương cảm thấy thế nào?”

Gia Cát Hồng Nhan mỉm cười, “Hồng Nhan cùng Tam muội tình như thủ túc, ai thắng cũng không quan trọng, nếu Tam muội có hứng thú như vậy, Đại tỷ đương nhiên phụng bồi!”

“Ha ha ha!” Sở Kim Triêu cười to, nói: “Không ngờ nữ tử của nước Lăng Nguyệt cũng hiếu chiến như vậy, sao phải lo âu quốc gia không hưng thịnh chứ! Nhưng Tam nha đầu à, theo lời ngươi nói, nếu ván này thua, ngươi sẽ không còn gì hết.”

“Hồi Hoàng thượng, thần nữ vốn chẳng có gì, còn lấy ban thưởng của Hoàng thượng để đặt cược, xin Hoàng thượng thứ tội!”

“Tam nha đầu có tội gì chứ, một nữ tử có khí khách thế này, trẫm hết sức tán dương, các ngươi bắt đầu nhanh đi, trẫm không đợi được nữa rồi.” Sở Kim Triêu nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện