Gia Cát Chiêm lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Hồng Nhan, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, không khỏi cảm thấy thất vọng với Gia Cát Hồng Nhan, đứa con gái ông tỉ mỉ bồi dưỡng, lại bị đánh bại bởi một đứa mấy năm nay tụng kinh ở trong chùa.

Gia Cát Hồng Nhan oán hận nhìn Chu Tuyết Tranh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong lòng khó có thể bình tĩnh.

Chu quý phi liếc Gia Cát Linh Ẩn một cách trào phúng, nói: “Hoàng thượng à, việc đã đến nước này, thần thiếp đề nghị không cần so tài nữa đi, biểu hiện của Tranh nhi giỏi như vậy, chẳng phải để cho người thi sau vô cùng khó xử hay sao. So nữa, quả thực chính là chuốc lấy nhục nhã, không so thì lại sợ Hoàng thượng tức giận, chi bằng Hoàng thượng tạm tha cho Tam tiểu thư đi.”

“Ha ha, quý phi nương nương nói chí phải.” Một đại thần ngày thường thân cận với Chu Lâm Quân cười nói, “Gia Cát thừa tướng, đừng nên làm khó Tam tiểu thư, nếu thua, thì mặt mũi của phủ Thừa tướng cũng bị mất sạch.”

“Tam nha đầu, trẫm cảm thấy đó là một đề nghị không tồi.” Ngay cả Sở Kim Triêu cũng cho rằng, Gia Cát Linh Ẩn không có khả năng giỏi hơn Chu Tuyết Tranh, ông tự nhận, chữ của Chu Tuyết Tranh là chữ đẹp nhất ông từng thấy trong tất cả các nữ tử, “Vậy thì, Tranh nhi sẽ đứng nhất.”

Chu Tuyết Tranh cười cười nhìn Gia Cát Hồng Nhan, nói: “Vậy đa tạ Đại tiểu thư, chỉ có thể để tiểu thư chịu thiệt đứng thứ hai thôi.”

Gia Cát Hồng Nhan loạt xoạt đứng lên, thua thì thua, nhưng nàng ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội khiến Gia Cát Linh Ẩn xấu mặt, Gia Cát Hồng Nhan vội vàng nói: “Thần nữ cúi xin Hoàng thượng cho Tam muội một cơ hội đi.”

“Tỷ tỷ, muội chưa nói là bỏ cuộc mà.” Trong đại điện vang lên tiếng nói của Gia Cát Linh Ẩn, tiếng nói ấy làm cho người khác cảm nhận được sự ung dung của nàng, “Hoàng thượng, thần nữ mặt dày muốn tuyên chiến với Tuyết Tranh tỷ tỷ.”

Tuyết Tranh tỷ tỷ? Chu Tuyết Tranh nhất thời mắng Gia Cát Linh Ẩn xa xả ở trong lòng, con tiện nhân thối tha này, lại gọi ta là tỷ tỷ, bản tiểu thư chỉ lớn hơn ngươi có năm tuổi mà thôi!

“À.” Chu Tuyết Tranh lạnh lùng liếc nhìn Gia Cát Linh Ẩn, “Nếu Tam tiểu thư đã nói vậy, xin mời ra đi, để tránh cho có người cảm thấy Huyền Quân của Tranh nhi nhận được không minh bạch.”

“Vẫn là Tranh nhi hiểu lý lẽ.” Chu quý phi châm biếm nói, “Gia Cát tam tiểu thư thật can đảm, dù cho ngươi thua cũng thua đến tâm phục khẩu phục!”

“Nếu Tam nha đầu đã kiên trì như vậy, trẫm há lại từ chối? Tam nha đầu, cho dù thua cũng không sao, ngươi có dũng khí như vậy, trẫm rất tán thưởng ngươi!” Sở Kim Triêu nói.

“Đa tạ Hoàng thượng!” Gia Cát Linh Ẩn điềm nhiên nói.

“Linh nhi…” Gia Cát Chiêm vội vàng gọi, “Không được tùy tiện làm bậy!” Đã bị cười nhạo một lần rồi, Gia Cát Chiêm không muốn lại bị chê cười thêm lần nữa.

Gia Cát Linh Ẩn không thèm nhìn Gia Cát Chiêm, lập tức đi đến bên án đặt ở giữa điện, thong dong cầm bút.

Sở Lăng Thiên sờ cằm, mỉm cười nhu hòa, y chỉ biết, nha đầu này tuyết đối sẽ không chịu thua.

Gia Cát Hồng Nhan trong lòng cười lạnh, ngươi cứ giả bộ đi, lập tức thấy sự thật ngay thôi, Gia Cát Linh Ẩn, vận may của ngươi đến đây là hết rồi!

Gia Cát Linh Ẩn tập trung tinh thần nhìn ngòi bút, ngừng một chút, bút mực bay múa, chữ thành, đặt bút xuống!

Ba chữ ‘Thanh Lương Điện’ lặng lẽ nằm trên giấy Tuyên Thành, nét chữ như mây bay nước chảy, rất sống động, giống như ngay lập tức sẽ bay lên, tuy rằng chỉ có ba chữ, bút pháp liều lĩnh lại biến hóa thất thường, phóng túng ngổ ngược, co cụm tự nhiên, thủ pháp tràn trề, làm cho người khác khi nhìn thấy liền có một cảm giác vô cùng sảng khoái!

Trong điện Thanh Lương lặng phắt, mọi người kinh ngạc nhìn ba chữ kia, ngạc nhiên đến không nói nên lời.

“Là lối chữ thảo[1]! Tam tiểu thư lại có thể viết được lối chữ thảo?”

“Tôi thấy bút pháp của mọi người, chữ viết cũng không sánh bằng Tam tiểu thư.”

“Hóa ra Tam tiểu thư còn xuất sắc hơn cả Đại tiểu thư.”

“Viết còn đẹp hơn cả Chu tiểu thư nữa, thử hỏi nam nhi trong thiên hạ, có mấy ai viết được chữ có khí phách thế này?”

“Nha đầu thối, đúng là tức chết ta, nhiều năm như vậy ngươi học được cái gì!” Vị tiểu thư đáng thương kia xấu hổ cúi đầu, còn cha nàng đã tức giận đến nỗi mặt mũi tím tái.

“Chữ của Tam tiểu thư, là nét chữ đẹp nhất bản vương từng thấy.” Sở Lăng Thiên cao hứng nói, “Phụ hoàng, nhi thần cảm thấy lẽ ra người thắng phải là Tam tiểu thư!”

Sở Kim Triêu liếc Sở Lăng Thiên một cái, điều này cần ngươi phải nói sao, cha ngươi cũng đâu phải không có mắt. Sở Kim Triêu nhếch miệng cười, kích động nói: “Khá lắm Tam nha đầu, mấy lần đều cho trẫm ngạc nhiên lớn như vậy! Hôm nay, trẫm phán ngươi thắng cuộc!”

“Tạ Hoàng thượng!” Gia Cát Linh Ẩn quỳ xuống hành lễ, biểu hiện trên mặt vẫn thản nhiên.

Gia Cát Linh Ẩn thắng cuộc, các tiểu thư công tử khác đều thua tâm phục khẩu phục! Còn Gia Cát Hồng Nhan và Chu Tuyết Tranh đồng loạt chuyển thù hận lên người Gia Cát Linh Ẩn, ánh mắt ngoan độc của hai người, ước gì có thể chém đứt gương mặt trắng trẻo kia làm hai nửa, thứ đã tới tay biến thành của người khác, mùi vị này quả thực rất khó chịu! Gia Cát Hồng Nhan lần đầu tiên cảm thấy bản thân trước kia đã quá xem thường Gia Cát Linh Ẩn, hóa ra hết thảy mọi chuyện đều không phải may mắn, đây là cái giá cho việc khinh thường đối thủ sao? Sắc mặt Sở Lăng Hiên càng thêm xám xịt đến đáng sợ, nữ tử đang hưởng thụ sự sùng kính của mọi người lúc này, mới vừa nãy thôi đã từ chối tứ hôn của Hoàng thượng, nữ tử muôn mặt tài hoa này, hắn nhất định phải có được, nhất định!

Gia Cát Chiêm cười tủm tỉm nhìn Chu Lâm Quân, nói: “Chu thừa tướng, tiểu nữ bất tài, hơn một chút, còn phải đa tạ Chu tiểu thư đã nhường nhịn.”

Chu Tuyết Tranh lo lắng nhìn Chu quý phi, sao có thể dễ dàng buông tha cơ hội này được!

Mắt Chu quý phi xoay chuyển, nũng nịu nói: “Hoàng thượng, một ván quyết định thắng bại ít nhiều gì có chút yếu tố may mắn trong đó, thần thiếp đề nghị, so thêm hai ván thì thế nào?”

“Muội muội, vừa rồi đâu có nói là so ba ván đâu.” Hoàng hậu nhìn Chu quý phi lạnh lùng nói, từ khi biết chuyện chén thuốc, Hoàng hậu chỉ biết bản thân phải cắt đứt với Chu quý phi, lúc trước bà đối đãi tốt với Chu quý phi chính là muốn hậu cung hòa thuận, tuy rằng Chu quý phi hay nói toang toác, nhưng Hoàng hậu không ngờ rằng ả dám xuống tay với mình! Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng nếu người phạm ta…

“Nhưng cũng đâu có nói là chỉ so một ván.” Chu quý phi nói.

“Việc này…” Sở Kim Triêu nghĩ nghĩ rồi hỏi, “Tam nha đầu, ý của ngươi thế nào?”

“So thêm hai ván nữa thì có sao đâu? Nếu Quý phi nương nương đã mở kim khẩu, thần nữ đương nhiên đồng ý!” Gia Cát Linh Ẩn một thân áo trắng đứng giữa điện, gió đêm thổi qua, nhẹ nhàng làm tung bay mái tóc cùng y phục của nàng, trên mặt biểu hiện tự nhiên, thu hút mọi ánh nhìn của các công tử.

“Tuyệt! Tam nha đầu thật có khí phách, trẫm vô cùng tán thưởng, sẽ so thêm hai ván nữa! Nếu ai thắng hai trong ba ván, chính là người chiến thắng cuối cùng!” Sở Kim Triêu hưng phấn nói, “Trẫm nhìn thấy trời cũng không còn sớm nữa, hai ván sau liền để cho ba người biểu hiện tốt nhất vừa rồi là Gia Cát đại nha đầu, Tranh nhi và Tam nha đầu tỷ thí đi. Vừa rồi so chữ viết, ván thứ hai so họa, ván thứ ba… ván thứ ba so vũ vậy!”

Người bị thua ở ván đầu tiên, vốn nghĩ còn có hy vọng, nhưng nghe Sở Kim Triêu nói vậy, nhất thời thất vọng không thôi, trong đại điện vang lên vài tiếng thở dài chua sót.

[1] Lối chữ thảo: một kiểu chữ Hán, có đặc điểm là nét bút liên tục, viết nhanh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện