Người giúp việc kia sau khi nhận được lệnh của Trác Du Hiên, cô ta nhanh chóng tiến lại gần vị trí nà Thẩm Quân Dao đang nằm.

Cô ta ngồi xuống, đưa cánh tay chạm vào phần trán đổ đầy mồ hôi kia của Thẩm Quân Dao.

Lạnh quái Tại sao lại lạnh như vậy cơ chứ? Lạnh đến nỗi cứ như là một cái xác chết vậy! Cái lạnh khiến cho người giúp việc kia rùng mình một cái.

Cô ta theo phản xạ rụt cánh tay của mình lại.

Điều đó chứng minh rằng, sự sống của Thẩm Quân Dao vô cùng mong manh.

Sau khi quan sát kĩ tình hình, cô ta mới thận trọng báo cáo lại với Trác Du Hiên.

"Bẩm thiếu gia, tôi nghĩ nên đưa cô ấy đến bệnh viện.

Tôi sợ nếu chậm trễ cô ấy sẽ mất mạng mất.

Tôi không biết cô ấy bị làm sao, nhưng trông tình trạng này của cô ấy có vẻ là rất nghiêm trọng."
Sắc mặt của Trác Du Hiên vẫn lạnh lùng như cũ, không một chút biến đổi.

Có lẽ từ khi hẳn chạm vào người của Thẩm Quân Dao nên đã nhận ra sự bất thường ở đây.

Nếu không nhất định Trác Du Hiên vẫn sẽ dùng những lời lẽ cay độc hơn nữa để nhục mạ người con gái này.

Nhưng sau khi nghe xong lời nói của nữ giúp việc kia, thái độ của Trác Du Hiên vẫn chẳng hề thay đổi.

Âm thanh truyền ra từ miệng của Trác Du Hiên lạnh lẽo hoà cùng một sự tàn nhẫn vô cùng.


"Đưa cô ta đến bệnh viện làm cái gì? Chỉ tổ tốn tiền ra mà thôi.

Nuôi một con chó không cần phải bỏ ra quá nhiều tiền để trị bệnh hay là chăm sóc nó đâu.

Dù sao cũng chỉ là một con vật, tôi không muốn dùng tiền của mình để nuôi chó tốn công vô ích.

Cô gọi bác sĩ đến đây khám cho cô ta xem thế nào đi."
"Dạ, tôi biết rồi thưa thiếu gia."
Nữ giúp việc kia cung kính đáp lại hắn.Ủng hộ team dịch nhanh ra chương bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào!
Trác Du Hiên gật đầu một cái, gương mặt của hẳn có chút ôn hòa hơn nhưng vẫn không che đi được sự giận dữ vẫn còn hiện hữu ở trên gương mặt của hẳn.

Sau khi nói xong, Trác Du Hiên đi thẳng một mạch xuống nhà dùng cơm, mặc cho nữ giúp việc kia lo cho Thẩm Quân Dao.

Sau khi gọi điện thoại cho bác sĩ đến nhà, nữ giúp việc kia đành phải tìm tạm lấy một bộ quần áo để che đi những vết thương trên người kia của Thẩm Quân Dao.

Gô ta hơi lắc lắc rồi thở dài một cái.

Cô gái này chắc kiếp trước đã gây thù với cả thế giới nên kiếp này mới bị hành hạ đến nửa sống nửa chết như vậy đây.

Mà thiếu gia cũng tàn nhẫn thật đấy.

Hại con gái nhà người ta thành ra thế này rồi, vậy mà quan tâm một chút cũng chẳng thèm có.

Dù gì cô ấy cũng là vợ của thiếu gia cơ mà.

Nữ giúp việc kia cảm thấy bất bình là như vậy, nhưng cô ta chỉ giữ ở trong lòng mà thôi.


Lá gan của cô ta đâu có lớn đến nỗi dám đem những lời này ra mà chỉ trích Trác Du Hiên cơ chứ.

Cô ta vẫn còn rất thông minh, vì vậy cô ta sẽ không dại mà đi chọc giận đại thiếu gia nhà mình đâu.

Sau khi đặt cái thân thể lạnh chẳng khác gì một cái xác chết kia của Thẩm Quân Dao lên giường, cô ta có lòng kéo chăn đắp lên người của Thẩm Quân Dao như đang muốn sưởi ấm một chút cho cả người như bị đá làm đông cứng kia của cô.

Hai mắt của Thẩm Quân Dao vẫn nhắm chặt, không hiểu vì sao thỉnh thoảng đôi mi của cô hơi giật giật, cả người run lên bần bật.

Một lát sau, cuối cùng bác sĩ cũng đã đến nơi.

Có lẽ vị bác sĩ này chính là bác sĩ riêng của nhà họ Trác.

Trông ông ta tâm khoảng hơn sáu mươi tuổi một chút, mái tóc của ông ta đã điểm một vài sợi tóc bạc trắng tinh.

Nữ giúp việc kia cúi đầu theo lễ của nhà họ Trác, khách đến nhà là phải chào khách, cho dù đó là ai.

Tuy cùng phục vụ cho Trác gia nhưng theo thân phận, cô ta vẫn còn thua vị bác sĩ này hai đến ba cấp bậc.

Cho nên cô ta vẫn phải cúi đầu chào.

"Bác sĩ Lục, ông đến rồi ạ?"
Vị bác sĩ Lục kia gật đầu một cái rồi ngó ngang xung quanh, tò mò hỏi người giúp việc kia.

"Người mà cô bảo tôi là cân khám đâu rồi?"

"Dạ, ở bên này ạ.Mời bác sĩ đi theo tôi"
Người giúp việc kia chìa hai tay ra, cô ta nhanh chóng dẫn đường.

Đi được một lát thì cũng đã đến căn phòng mà Thẩm Quân Dao đang nằm ở đó không rõ sống chết ra sao cả.

Vị bác sĩ Lục kia nhanh chóng bước vào, ông ta khẽ lướt qua người con gái sắc mặt trắng bệch trông vô cùng khó coi của người con gái đang nằm trên giường, cả người đang run rẩy lên kia một cái.

Bác sĩ Lục nhanh chóng đặt hộp dụng cụ kia xuống, chuẩn bị bắt tay vào công việc của mình.

Trong phòng chỉ có bác sĩ đang khám cho Thẩm Quân Dao, còn nữ giúp việc kia vẫn còn đứng ở ngoài chờ đợi.

Dù gì công việc cũng đã được làm hết, mà đây lại là nhiệm vụ mà Trác Du Hiên đã giao cho cô ta, chính vì thế cô ta vẫn phải ở đây để xem tình hình của Thẩm Quân Dao thế nào rồi.Có lẽ giờ này Trác Du Hiên đã đến công ty rồi nhưng cô ta tuyệt đối không được phép lơ là.

Nếu để thiếu gia phát hiện ra cô ta không hoàn thành tốt nhiệm vụ mà hắn đã giao cho cô ta thì chắc chẩn cô ta sẽ mất việc.

Cho nên cô ta vẫn phải kiên nhẫn mà đứng ở đây, chờ xem xem tình hình của Thẩm Quân Dao thế nào, xấu hay là đã tốt lên rồi? Không biết đã trôi qua bao nhiêu lâu, mãi mà vị bác sĩ Lục kia vẫn chưa ra.

Ngay cả nữ giúp việc kia cũng cảm thấy vô cùng sốt ruột rồi.

Sao lại lâu ra như vậy cơ chứ? Chẳng lẽ lại xảy ra chuyện gì rồi? Cô ta cứ đứng ở ngoài cửa không biết bao lâu, chân của cô ta lúc này đã tê cứng rồi, muốn di chuyển cũng vô cùng khó.

Mãi đến tầm trưa, vị bác sĩ Lục kia mới bước chân từ trong căn phòng kia ra, sắc mặt dường như là không được tốt cho lắm.

Thấy bác sĩ ra, nữ giúp việc kia nhanh chóng chạy đến hỏi xem tình hình ra sao.

"Bác sĩ, cô Thẩm ra sao rồi? Cô ấy có gì đáng ngại không?"
Vị bác sĩ kia thở dài một hơi, giọng nói có một chút ảm đạm.

"Cô ấy do lao lực quá sức, không nghỉ ngơi điều độ dẫn đến cả sức khỏe lẫn tinh thân đều suy sụp một cách nhanh chóng.Tôi vừa mới truyền nước cho cô ấy, nghỉ ngơi nhiều sẽ không sao nữa.Mà trong thời gian dưỡng bệnh tuyệt đối không thể để cho cô ấy làm việc gì quá sức được, nếu không bệnh sẽ càng thêm bệnh mà thôi."
"Tôi biết rồi thưa bác sĩ, ngoài ra có cần phải chú ý điều gì nữa hay không ạ?"
Nữ giúp việc kia gật đầu, nhân tiện cô ta cũng muốn hỏi thêm cần phải để ý đến những điều gì không? "Nếu được thì nên đưa cô ấy đến bệnh viện điều trị, còn không, điều trị ở nhà thì tốt nhất là không nên xuống giường hay làm những công việc quá nặng nhọc.


Và phải uống thuốc một cách đều đặn như tôi đã kê ở trong đơn đây."
Bác sĩ Lục đưa cho người giúp việc kia một đơn thuốc mà ông đã kê đơn cho Thẩm Quân Dao.

Tuy ông không biết cô gái này là ai nhưng trông cô ấy thật sự rất đáng thương, ông cũng không thể thấy chết mà không cứu được.

Nữ giúp việc kia nhanh chóng nhận lấy đơn thuốc trên tay của bác sĩ Lục, cô ta cũng thuận miệng hỏi một câu.

"Vậy thưa bác sĩ, lúc nào cô ấy có thể tỉnh lại được ạ?"
"Cái này thì tôi không chắc, phải tùy thuộc vào cô ấy thôi.Mọi chuyện đã xong, nếu không còn việc gì nữa thì tôi xin phép ra về trước."
"Để tôi tiễn ông, bác sĩ Lục"
Sau khi tiễn vị bác sĩ Lục kia ra về, nữ giúp việc kia có ghé qua phòng của Thẩm Quân Dao một lát rồi xuống nhà làm việc.

Nhưng mãi cho đến khi Thẩm Quân Dao truyền hết chai nước kia, lúc này trời cũng đã tối rồi mà Thẩm Quân Dao vẫn chưa tỉnh lại nữa.

Trác Du Hiên giờ này cũng đã từ công ty trở về nhà.

Vì hôm nay Thẩm Quân Dao bị bệnh nên việc nấu cơm tối hôm nay là do mấy người giúp việc kia phụ trách.

Bữa cơm hôm nay Trác Du Hiên cảm thấy vô cùng ảm đạm, nó không ngon miệng như là Thẩm Quân Dao đã nấu.

Ăn cho xong bữa, Trác Du Hiên lên phòng của mình thì thấy Thẩm Quân Dao vẫn đang nằm ở đó, hai mắt của người con gái vẫn nhảm chặt lại, đáy mắt có một chút run rẩy.

Sắc mặt của Thẩm Quân Dao có một chút nhưng vẫn không che đi sự nhợt nhạt ở trên đó.

Khi nhìn thấy Thẩm Quân Dao, Trác Du Hiên bỗng nhiên nổi điên lên cứ như bị ai đó chọc giận vậy.

"Người đâu? Tại sao Thẩm Quân Dao lại nằm ở trên giường của tôi? Là kẻ nào dám để chó trèo lên giường của tôi nằm như vậy hả?"
Tiếng quát của Trác Du Hiên vang khắp căn nhà khiến cho mấy người giúp việc ở dưới nhà giật mình một cái, tiếp theo đó chính là sự run rẩy và sợ hãi..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện