Trong phòng yên tĩnh đến kì lạ, Tiết Vân Chu vẫn nằm sấp trên người Hạ Uyên, cằm gối lên ngực hắn.

Hai người mới vừa rồi còn nhìn nhau chăm chú thâm tình các kiểu con đà điểu giờ phút này không ai lên tiếng, lẳng lặng nhìn đối phương, đáy mắt tràn đầy kinh ngạc không nói nên lời.

Nhìn nhau một lúc lâu Hạ Uyên mới chậm rãi mở miệng: "Nghĩa là từ đầu tới giờ em vẫn cho rằng anh mất trí nhớ?"
Tâm tình Tiết Vân Chu cực kì phức tạp, hoàn toàn không biết nên dùng vẻ mặt nào đối diện với anh, chỉ có thể thẫn thờ đáp: "Đúng vậy, anh không nhận ra em, trừ việc mất trí nhớ ra thì còn có thể là tại sao? Sổ sách đưa anh xem anh không có phản ứng gì, chữ em viết cho anh xem anh cũng không nhận ra.

Khuôn mặt này vẫn giống khuôn mặt kiếp trước của em, nếu anh nhớ rõ thì sao lại không nhận ra em?"
Hạ Uyên nghe cậu nói như vậy ngược lại nhớ ra nghi hoặc trước đây: "Đêm lại mặt đó anh bảo em viết chữ không phải viết ra chữ rất đẹp hả? Sao bình thường lại viết chữ xấu như gà bới vậy?"
"A...!Cái này...!Em đã từng luyện chữ, chỉ là...!chỉ là chưa nói cho anh biết..." Tiết Vân Chu không được tự nhiên vùi đầu vào ngực anh cọ cọ, đang cọ dở mới hồi hồn, ngẩng đầu nhìn Hạ Uyên: "Anh đừng có đánh trống lảng, sao hồi đó thấy sổ sách như vậy mà không có phản ứng gì?"
Hạ Uyên vẻ mặt vô tội: "Anh đã sớm nhận ra em rồi, cho nên nhìn sổ sách cũng không kinh ngạc, đúng là nét chữ của em còn gì."
"Đã sớm..." Lời nói nửa chừng kẹt lại trong cổ họng, Tiết Vân Chu chớp mắt mấy cái chợt nhận ra sự thật kinh hoàng, vội vàng nằm úp xuống, trộm cong khóe miệng: "Đã sớm nhận ra em sao?"
Nói như vậy nghĩa là Nhị ca vốn là thích mình đúng không? Nếu không mọi việc cũng không phát triển tới bước này được.

Tiết Vân Chu có cảm giác hồn bay lên tận chín tầng mây, đáp án này tạo cho cậu đả kích thật lớn, nhất thời vui sướng không biết bung xõa kiểu gì, không kìm được cắn một ngụm lên ngực Hạ Uyên.


Hạ Uyên đau đớn kêu lên một tiếng, tay xoa đầu cậu mấy cái, tiếp tục nói: "Em lén luyện chữ lúc nào? Sao không nói cho anh biết?"
Tiết Vân Chu vừa cắn vừa liếm, hàm hồ nói: "Những chuyện anh không biết có rất nhiều."
Hạ Uyên bị cậu trêu chọc lại nổi lên phản ứng, vội giữ đầu Tiết Vân Chu lại không cho lộn xộn: "Nếu không phải vì mấy chữ này thì ngày đầu tiên anh đã nhận ra em rồi." Nói xong dừng một chút, trong lòng ngẫm nghĩ: nếu ngày đầu tiên đã nhận ra em ấy rồi, hai người thật sự có thể thuận lợi tiến tới giống hôm nay sao?
Tiết Vân Chu nằm dịch lên trên một chút, mặt mày hớn hở nhích đến gần mặt anh: "Anh hai, nếu anh nhận ra em rồi vì sao lại không lên tiếng?"
"Anh..." Ánh mắt Hạ Uyên không tự nhiên nhìn qua chỗ khác: "Em vẫn luôn đối nghịch với anh, bảo em đi hướng đông thì em đi hướng tây, bảo em đi hướng nam em cứ phải đi hướng bắc mới chịu.

Cứ điều gì làm anh không vui là y như rằng em liền làm thế đó, cho nên...!Cho nên anh vẫn nghĩ em không thích anh."
Tiết Vân Chu nghe xong ngơ ngác: vậy nghĩa là mình tự bê đá đập chân mình à?
Hạ Uyên tiếp tục nói: "Anh biết em đã nhận ra anh rồi, chỉ là nghĩ đến có khi nào em không chấp nhận được quan hệ hiện tại của chúng ta không, sợ khi nhận nhau rồi sẽ làm cả hai cùng xấu hổ, nên anh chỉ còn cách giả bộ như không biết gì, không ngờ em lại cho rằng anh mất trí nhớ.".

Truyện Hệ Thống
Tiết Vân Chu nghe xong suýt nữa phun ra ngụm máu, ngây ngốc nửa ngày mới hoàn hồn, vẻ mặt hối hận nện mấy quyền lên giường.

Hạ Uyên cầm tay cậu: "Em làm sao vậy?"
"Em..." Tiết Vân Chu khóc không ra nước mắt: "Sớm biết mọi chuyện sẽ như vậy lúc trước em nghe lời anh thì tốt rồi, như thế sẽ không có hiểu lầm, có khi chúng ta có thể yêu đương sớm hơn mười năm..."
Hạ Uyên vẻ mặt kì quái nhìn cậu: "Mười năm?"
Não Tiết Vân Chu ngừng hoạt động, một lúc sau mới cong môi: "Khụ...!Không đến mức đấy, mười năm trước em mới mười tuổi...!hề hề."
Hạ Uyên cạn lời.

Tiết Vân Chu lén hôn một cái lên môi anh, hỏi: "Anh hai, còn anh thì sao, anh thích em từ bao giờ vậy?"
Hạ Uyên ngoảnh mặt đi không đáp.

Tiết Vân Chu cười hì hì, hai đùi quấn lấy chân anh: "Nói đi mà~"
Hai mắt Hạ Uyên tối sầm, xoay người ngăn cậu lại: "Đừng nháo."
Tiết Vân Chu chỉ xem như gió thoảng qua tai, vui vẻ chọc chọc má anh: "Anh hai sẽ không ngượng ngùng chứ? Nói đi mà, anh thích em từ lúc nào dzạ?"
Hạ Uyên cầm tay đang lộn xộn của cậu lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "Không nhớ rõ."
Tiết Vân Chu đá đá bắp chân Hạ Uyên: "Không nhớ rõ thật sao?"
Hạ Uyên lại ngăn chân cậu lại, thở gấp nói: "Không nhớ rõ là ngày nào, chỉ là đột nhiên cảm thấy em trưởng thành rồi..."
Tiết Vân Chu đang cười xán lạn nhìn anh, nghe được đáp án này không khỏi xúc động, đáy lòng càng không khống chế được rung rinh, ánh mắt hơi cong cũng mở lớn hơn, dưới đáy mắt là ngưỡng mộ cũng khát vọng không thèm che giấu.

Cậu vốn không ôm hi vọng nhiều nhưng tình cảm đột nhiên được đáp lại làm khóe mắt chua xót, muốn ôm thật chặt người mình đã thich nhiều năm này.

Hạ Uyên không đỡ lại được ánh mắt này của cậu, cúi đầu cẩn thận hôn.


Hốc mắt Tiết Vân Chu đã ươn ướt, duỗi tay ôm chặt thắt lưng Hạ Uyên, bị anh hôn tới cả người nóng rực, ánh mắt chăm chú nhìn môi anh, hô hấp cũng gấp gáp hơn: "Anh hai, hay là chúng ta làm lần nữa đi."
Vòng tay Hạ Uyên đang ôm Tiết Vân Chu siết chặt, khàn giọng đáp lại: "Được."
Lúc hai người mơ màng tỉnh dậy thì trời đã sáng trưng, Tiết Vân Chu vô thức cảm thấy xấu hổ, không quen mặc quần áo trước mặt anh, cơ mà bị kéo vào ngực ôm một hồi ngượng ngùng gì đó đều tiêu tan hết, chỉ còn lại vui sướng như cả người vừa được thay da đổi thịt, ngâm trong dòng nước mát.

Mới ăn được một nửa điểm tâm không gian ấm áp đã bị phá vỡ: người Hạ Uyên phái đi theo dõi đã trở lại nhưng không thu hoạch được gì.

Nghe được tin tức này, Hạ Uyên và Tiết Vân Chu nhìn nhau, đều thấy kinh ngạc trong mắt đối phương, sắc mặt liền ngưng trọng, giọng nói của anh cũng lạnh lùng: " Không phải nói là người trong sơn cốc đều trốn tới huyện Phủ Xuyên sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Người nọ lắc đầu: "Lúc thuộc hạ mang người tới đó đã không phát hiện ra ai cả, khu vực lân cận cũng tìm nhưng vẫn không thấy người."
Trước đó người trong sơn cốc bị lộ hành tung, Hạ Uyên phái người định đuổi theo thì bị Cao Tử Minh dùng pháo khói cản đường, sau đó Cao Tử Minh bị bắt, ngoài việc hỏi chuyện mai phục Tiết Quảng năm ấy thì tất nhiên anh cũng hỏi rõ bí mật của sơn cốc kia.

Cao Tử Minh không chịu nổi vợ con bị hành hạ cuối cùng cũng khai thật, nói trong sơn cốc là tử sĩ Tiết Trùng bồi dưỡng, ngày thường ngụy trang thành dân chúng bình thường để che giấu tai mắt.

Có khoảng hơn ba trăm người chia thành hai căn cứ, một là ở đây, một là ở thôn trang huyện Phủ Xuyên.

Lần này Cao Tử Minh dùng khói trắng chặn bọn họ lại, đám người kia thuận thế trốn thoát theo một đường hầm khác tới huyện Phủ Xuyên.

Hạ Uyên mau chóng thông báo cho người của mình truy đuổi tới đó, ai ngờ lại là một cú lừa, không thấy bóng người nào cả.

Tiết Vân Chu nhíu mày: "Không phải là Cao Tử Minh cố ý lừa chúng ta chứ?"
Hạ Uyên trầm mặc một lát, trong mắt phủ thêm một tầng sương lạnh, đứng dậy nói: "Chúng ta đi hỏi lần nữa, xem ra hắn vẫn chưa chịu nói thật." Nói xong liền kéo Tiết Vân Chu đi đến nhà lao.

Tiết Vân Chu nắm chặt tay anh, có chút lo lắng hỏi: "Dù bây giờ hắn nói thật thì chúng ta cũng đã lỡ mất thời cơ tốt nhất rồi.

Lúc ấy đối phó họ Tiết kia đã tốn không ít thời gian, hiện tại lại kéo dài thế này chỉ sợ lão đã kịp dời chỗ đám tử sĩ kia rồi."
Hạ Uyên cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trong lòng bàn tay cậu, hàn ý trong lòng giảm đi một chút.

Tuy rằng từ lúc xuyên qua tới giờ chưa có lúc nào được nghỉ ngơi nhưng có người mình thích ở bên cạnh thì lòng anh ít nhiều cũng được an ủi.

Hạ Uyên nghiêng đầu cho y một ánh mắt trấn an, ôn hòa nói: "Không sao, Tiết Trùng đã ngã ngựa, nếu đám tử sĩ này không trung thành với lão thì chúng ta cũng không cần đối địch với bọn họ.

Nếu bọn họ một lòng trung thành nhất định sẽ tìm cơ hội cứu Tiết Trùng.

Chúng ta chỉ cần trông chừng lão tốt thì sớm muộn gì cũng có thể một lưới bắt hết bọn họ."
Tiết Vân Chu nghĩ nghĩ, gật đầu: "Hi vọng là vậy."

Hai người đi vào địa lao lạnh lẽo ẩm ướt.

Cao Tử Minh tuy rằng chưa phải chịu khổ hình gì nhưng tình huống cũng không tốt lắm, hơn nữa còn lo lắng cho vợ con nên sắc mặt vô cùng tiều tụy, nghe thấy tiéng mở khóa lập tức ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Hạ Uyên đang đi tới, cả giận nói: "Những thứ có thể khai ta đã khai hết rồi, vì sao vẫn còn giam giữ ta? Đường đường là Nhiếp chính vương nhưng lại nói không giữ lời! Hơn nữa vợ con ta đâu rồi? Ngươi rốt cuộc có thả họ ra không?"
Hạ Uyên lạnh lùng nhìn hắn: "Ta chẳng việc gì phải làm khó bọn họ.

Chờ mọi việc chấm dứt tất nhiên sẽ thả người."
"Ngươii!!" Cao Tử Minh nghiến răng nghiến lợi: "Thế nghĩa là ngươi vẫn chưa thả người? Ngươi còn muốn làm gì?"
"Lời này ta nên hỏi ngươi mới đúng, căn bản không tìm thấy người ở huyện Phủ Xuyên."Hạ Uyên nói xong bước vào bên trong vài bước, bắt đầu quét mắt nhìn một lượt các thể loại hình cụ, tùy tiện cầm một cái lên lật qua lật lại xem, trầm giọng hỏi: "Ngươi thật sự là đã khai ra hết?"
Cao Tử Minh nhìn động tác của anh, con ngươi hơi co rút, sau đó lập tức lấy lại tinh thần, hừ lạnh: "Ngươi dùng vợ con áp chế ta, ta dám không nói thật chắc? Những lời có thể nói ta đều nói hết rồi, khi nào ngươi mới chịu thả ta ra?"
Hạ Uyên không thèm để ý hắn, tay vẫn đang xem hình cụ, một mặt là vì kiến thức của anh đối với mấy hình phạt tra tấn ở cổ đại này vẫn chỉ nằm trên giấy, bây giờ được thấy tận mắt đủ loại đủ hình dáng nên tò mò muốn cầm lên nghiên cứu một chút; mặt khác là việc này anh cũng chưa cần biết đáp án bây giờ, chỉ là cố ý giày vò muốn thách thức tính nhẫn nại của Cao Tử Minh thôi.

Tiết Vân Chu cũng đến gần, một bộ chăm chỉ học hỏi: "Có phải có một loại khổ hình là rửa-chải không? Chính là kiểu để hắn tắm rửa, dùng lược chải lên người hắn, cạo một lớp da của hắn xuống ấy."
Cao Tử Minh trợn mắt, cắn chặt răng, quai hàm giật giật, rõ ràng đang tận lực kìm nén bất an trong lòng.

Hạ Uyên cũng không rảnh lảm nhảm cùng hắn, nói thẳng: "Cho ngươi suy nghĩ nửa canh giờ, nếu vẫn không nói thật thì mấy hình cụ ở đây đều cho ngươi dùng qua một lượt."
Cao Tử Minh khiếp vía, trán cũng chảy đầy mồ hôi lạnh."
Để cho không khí thêm phần căng thẳng, Tiết Vân Chu vẫn theo sát Hạ Uyên, mỗi lần thấy anh quan sát hình cụ nào là cậu lại phổ cập kiến thức cho Cao Tử Minh về hình cụ đó, thỉnh thoảng lại tỉ mỉ hỏi lại Hạ Uyên, hỏi xong ngẩng đầu nhìn Cao Tử Minh, ánh mắt sáng ngời cười cười, cười đến độ dọa Cao Tử Minh một thân mồ hôi lạnh.

Nửa canh giờ vẫn chưa qua, Tống Toàn đột nhiên cầu kiến.

Hạ Uyên kinh ngạc.

Tiết Vân Chu nói: "Huynh đi đi, chỗ này giao cho ta được rồi."
Hạ Uyên đoán bên kia có việc gấp liền gật đầu, gọi hai gã hộ vệ vào trong cùng cậu rồi mới rời đi.

Tới ngoại thư phòng thấy Tống Toàn sắc mặt ngưng trọng không khỏi căng thẳng: "Có chuyện gì?"
Tống Toàn trình lên một phần mật hàm: "Vương gia, quân tình cấp báo!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện