Behemoth mở to mắt không thể tin được, cậu nhìn chằm chằm, dùng sức trừng người nam mặc áo choàng đen kia. Vì nốt ruồi ở khóe mắt người nam kia quá mức mê hoặc, thường thu hút ánh nhìn đầu tiên của kẻ khác, do đó bỏ qua mắt mũi người này, Behemoth chằm chằm nhìn khuôn mặt kia, trong lòng dâng lên một nỗi không cam lòng và tức giận.

Quá giống, hai người họ, trừ bỏ khác biệt tuổi tác, trừ bỏ khác biệt biểu tình, bất luận Behemoth không cam lòng ra sao, muốn phủ nhận thế nào, thì khuôn mặt bảy phần tương tự của hai người họ cũng đủ để giải thích tất cả. Sự thật có thể giống như lời người này nói…

Nhưng thế thì sao? Behemoth nghĩ, cậu sẽ không thừa nhận, sẽ không thừa nhận!

“Ngài đang nói đùa đấy à, ông nhà ” Behemoth lộ ra nụ cười ngây thơ, lách qua người mặc áo choàng đen sắc mặt tái xanh cực hạn, đi tới bên cạnh người phụ nữ. Behemoth lấy tay vuốt lên gương mặt còn đẫm lệ của má, không để ý ánh mắt cầu xin của má, không để ý người nam kia muốn nói cái gì, âm thanh hoạt bát, giọng điệu lãnh đạm. “Lúc ngài nói ra danh từ đó, tôi xin được hỏi ngài, lúc má mang bầu, ngài đang ở đâu? Lúc má sinh tôi ra, ngài đang ở đâu? Lúc má không thể không kéo thân thể suy nhược hậu sản đi tiếp khách, ngài đang ở đâu? Lúc tôi uống xúc sinh tố chuẩn bị tiếp khách, ngài đang ở đâu? Lúc chúng tôi sắp chết, ngài đang ở đâu?” (xúc sinh tố: một loại hoóc-môn thúc đẩy cơ thể dậy thì cấp tốc, gây tổn thương rất lớn với cơ thể)

“Ông nhà à!” Behemoth cười tươi tắn. “Xin đừng nói ra cái danh từ đó, ngài gánh không nổi đâu!”

“Không… Không phải như thế…” Má ôm mặt khóc, lại giải vây cho người đó. “G… Gu anh ấy, anh ấy lúc trước căn bản không biết chuyện này… Chờ tới lúc má phát hiện, anh ấy đã mất tích…”

“Mất tích… Hà hà…” Behemoth nhếch mày. “Sau đó trở về phong độ thế này, xem ra ngài sống cũng tương đối không tồi —— Tại sao phải về lại đây, tại sao đang sống rất “hưởng thụ”, “rốt cuộc” phải nhớ tới má mà quay về đây vậy?”

“Ta ——”

Behemoth xoay người, người mặc áo choàng đen kia đang nhìn cậu, trong mắt toàn là bi thương và lúng túng. Bộ dạng đáng thương này làm Behemoth càng tức giận hơn, đây thì tính cái gì, đây thì tính cái gì, bộ dạng người bị hại thế này rốt cuộc là muốn ai đi thương hại hắn? Phẫn nộ làm đầu Behemoth trống rỗng, cậu cầm lấy một thứ —— thứ cầm lên là gì cậu căn bản không biết —— hung hăng ném về phía người nam kia.

“Á ——” Tiếng hét kinh hoảng của người phụ nữ bị cắt ngang giữa chừng.

Vật thể lao tới với tốc độ cao cuối cùng vẫn không nện trúng người mặc áo choàng đen. Trong phòng xuất hiện một người nữa vững vàng chụp được nó, Behemoth trông thấy tóc vàng quen thuộc lại xa lạ kia, có chút ngẩn người.

Pride đứng phía sau người mặc áo choàng đen, cánh tay chụp được vật ném tới từ phía sau vòng qua vai người nam, đầu hơi cúi, thoạt nhìn phảng phất như y đang ôm hôn người trong ngực.

Nei Bog nhảy qua một bên như con thỏ thất kinh —— vừa rồi lúc vật kia bay tới cũng không thấy hắn có động tác mạnh như vậy, hắn nhìn khuôn mặt tươi cười trước sau như một của Pride, trong đầu đầu tiên là trống rỗng, sau đó liền nóng hầm hập như muốn phỏng.

“Ngươi, ngươi…”

“Ngài —— không có việc gì chứ?” Pride vẫn cười híp mắt, tiếng nói khàn khàn. “… Phụ thân đại nhân của ta?”

Những lời này như một trái bom hạt nhân, nháy mắt nổ banh cả phòng, Nei Bog hoảng loạn nhìn Aisha, phát hiện nàng sớm đã ngẩn người, Behemoth bên cạnh hai mắt đỏ bừng trừng qua bên này, không biết cậu ta rốt cuộc trừng ai.

“—— G… Gu, đây, đây rốt cuộc…”

“Anh không thể giải thích!” Nei Bog đau khổ che mặt lại. “Chờ một chút thôi, Aisha, chờ một chút thôi —— cuối cùng sẽ có một ngày anh nói với em…”

Nhiều năm lăn lộn làm Aisha rất thông thạo nhìn mặt đoán ý, nên nàng rất sáng suốt lựa chọn không mở miệng. Aisha nghe lời làm thần kinh căng thẳng tột độ của Nei Bog thả lỏng một chút, hắn bỏ tay xuống, lại hoàn toàn không dám xoay người lại.

“… ——”

“Xin có thể lớn tiếng hơn một chút được không, phụ thân đại nhân!”

“Ta, ta muốn dẫn họ quay về khu số một!”

“Phụ thân đại nhân!” Pride vẫn cười vạn năm không đổi, nhìn không ra biến hóa cảm xúc của y. “Ý của ngài là, ngài đã chuẩn bị rồi sao?”

Một câu hỏi vô cùng khó hiểu, Nei Bog ngây ngẩn cả người, Aisha kéo Behemoth nhìn hai bên không biết làm sao.

Nụ cười của Pride từ từ mở rộng. “Chuẩn bị đứng ra rồi sao? Chuẩn bị gánh vác bọn họ rồi sao? Chuẩn bị… đối mặt với chúng ta rồi sao ——”

“Phụ thân đại nhân à!” Pride mỉm cười thở dài. “Chúng ta sẽ ủng hộ ngài, chúng ta sẽ dung túng ngài, nhưng chúng ta cũng có giới hạn của mình. Theo kiểu phân chia giống loài hiện tại, chúng ta vẫn có thể được phân vào nhóm “con người”, làm một “con người”, chúng ta biết vui buồn mừng giận, chúng ta sẽ thích một sự vật nào đó, đồng thời cũng cảm thấy bài xích những sự vật khác —— lấy bản thân mà nói, ta hiện tại vô cùng muốn []…”

Lời cuối là ngôn ngữ mà người ở đây đều không thể nhận dạng, nhưng Nei Bog lại hoàn toàn có thể cảm nhận được, sát ý và sự tàn bạo nhắm vào hai người phía sau mình của thanh niên cười tao nhã đối diện.

“Không —— không không không! Ngươi không thể làm như vậy ——”

Pride hơi cúi đầu, phụ thân run rẩy cầm tay y, đây là lần đầu tiên người này chủ động chạm đến cơ thể y. Tóc vàng hơi rớt xuống vắt trên mắt kính, mắt kính phản quang che khuất đôi mắt quản gia tóc vàng.

“Cho nên ở sự việc nào đó, ngài sẽ đứng ở đối diện chúng ta —— ngài hẳn cũng nhận thấy được mà, phụ thân đại nhân. Trong mâu thuẫn quá khứ, ngài lựa chọn trốn tránh, thế là chúng ta liền được dung túng.” Pride cười nhẹ nhàng. “Như vậy lúc này đây, phụ thân đại nhân, ngài là chuẩn bị trốn tránh xem như không có chuyện gì xảy ra như lúc trước, hay chuẩn bị đứng ra, đối mặt với chúng ta?”

Thế giới im lặng cực điểm, Nei Bog mở to hai mắt, con ngươi phản chiếu nụ cười tựa ác quỷ của Pride.

“Ngài có thể hạ mệnh lệnh, ta sẽ trung thành chấp hành mệnh lệnh của ngài, hoàn mỹ che đậy mọi chuyện, họ sẽ không biết, sẽ không biết tất cả những thứ khiến người ta phát điên này.” Ác quỷ đầu độc. “Ngài không cần đối mặt với họ, đối mặt với nguyên tội của ngài.”

“Đồng thời, ngài cũng không cần phải gánh vác gì cả, gánh vác nghĩa vụ người chồng, gánh vác nghĩa vụ người cha, gánh vác mạng sống của họ sẽ dễ dàng quăng đi tất cả như lúc trước, không để ý cái gì, không suy nghĩ cái gì.” Lời Pride như có ý ám chỉ, nụ cười đỏ tươi khiến Nei Bog run rẩy.

“Xin hãy hạ mệnh lệnh, thưa phụ thân đại nhân!” Pride một tay để sát trên ngực, găng tay trắng bóc hình thành đối lập rõ ràng với y phục quản gia màu đen. “Nói cho ta biết, lựa chọn của ngài!”

[Edit by Alice]

“Daddy daddy ” Cậu bé Gothic hăm hở nhào tới, ôm thắt lưng Nei Bog cọ cọ làm nũng. “Daddy trở về nah Kha kha ”

Nei Bog luống cuống cứng người tại chỗ, thân thể Gluttony cố ý hoặc vô tình cọ xát chỗ mẫn cảm của hắn, hắn không thấy đôi mắt dã thú nheo lại của thiếu niên, còn đầu lưỡi rục rịch liếm láp vươn ra từ cái miệng toe toét.

“Father!” Lust lãnh đạm xách sau cổ áo Gluttony lên, kéo xuống từ trên người Nei Bog. “Chào mừng trở về!”

Thanh niên tóc bạc lộ ra nụ cười lịch sự lại xa lạ với hai người phía sau Nei Bog. “Xin chào, tôi là Asmodeus, đây là Beelzebub. Chuyện của các vị, Lucifer đã cho chúng tôi biết, xin các vị xem nơi này là nhà mới, tự nhiên một chút là được!” (P/S: Lucifer: đọa thiên sứ ứng với Pride, tội của Lucifer là ngạo mạn, không muốn quỳ trước Chúa, khiến Đức Chúa trời Jehovah bất mãn.)

Bị vẻ ngoài diễm lệ của Lust làm chấn động thật lâu, hai người lúc này mới phản ứng được, Aisha kéo đứa con không cam không nguyện kia cảm ơn Lust, sau đó đi theo hầu gái được Lust phái tới dẫn đường. Nei Bog có chút ngập ngừng muốn đuổi theo, hắn không thể nói rõ mình là lo lắng hay không dám ở cùng “họ” lâu hơn một chút.

“Father yêu dấu!” Giọng nói ướt át vang lên sau tai, con thú diễm lệ khôi phục bản tính ôm vòng qua vai Nei Bog, lộ ra nụ cười ái muội quyến rũ. “Ta nhớ ngươi lắm đấy!”

Nei Bog cắn răng nhịn xuống dục vọng phát run, dùng âm thanh run rẩy sắp biến giọng của mình hỏi. “Slo… Sloth đâu?”

Nhắc tới Đệ nhất, Lust liền ngoan ngoãn lại, y thả Nei Bog ra, dùng ánh mắt khó nhận định nhìn phụ thân mình.

“Sloth nói, chỉ cần ngươi vui, là được!” Lust nhẹ nhàng nói, như sợ quấy rầy đến cái gì đó. “Sau đó hắn liền ngủ say tới giờ!”

Nei Bog không biết mình phải làm ra vẻ mặt gì, nghe thấy thứ làm hắn sợ hãi nhất đã ngủ say, không thể không nói hắn hơi thở phào một cái.

“Father!”

Nei Bog ngẩng đầu, Lust đối diện đứng trong bóng tối, nốt ruồi đỏ giống hệt hắn bị bóng tối nhuộm ra một tầng rùng rợn. Thanh niên tóc bạc yên lặng nhìn hắn rất lâu, cuối cùng lại cười diễm lệ, như hoa Higanbana nở rộ trong bóng tối.

“Thế thì, father, ngươi cần phải chu đáo, bảo vệ họ nhé!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện