Đối với một cô nhi, nhất là cô nhi khu số bảy, “tên” từ trước tới giờ là tự mình trao cho mình, vì không mang kỳ vọng, một loại kỳ vọng được sự vật gọi là “cha mẹ” dành cho. Tỷ lệ tử vong của cô nhi khu số bảy khá cao, trước khi lớn lên, chúng hoàn toàn là một gánh nặng, không ai muốn mang những gánh nặng ấy theo, cho nên lão Nei thu dưỡng rất nhiều cô nhi như vậy quả thật là một hiện tượng kỳ lạ.
Các cô nhi đã lớn đều sẽ rời đi, trước khi đi, như kế thừa truyền thống của cô nhi khu số bảy, chúng sẽ tự cho mình một cái tên mới, tượng trưng cho việc chúng có một khởi đầu mới, độc lập ở khu số bảy. Chỉ có mập là lão Nei làm sao cũng đuổi không đi, hắn tựa như một tên vô lại, quấn chặt lấy lão Nei, thậm chí mặt dày mong ngóng một cái tên. “Tên” là một loại kỳ vọng, mập muốn biết, kỳ vọng của lão Nei là gì.
Lão Nei không qua được hắn, sau một bữa trưa lưng bụng, lão Nei bập bập tẩu thuốc, ánh mắt đông đặc trên cái giá thật lâu, chỗ đó có một quyển sách da màu đen sắp sút trang, tên sách trên bìa được viết bằng ngôn ngữ mà mập không hiểu.
Sau đó, lão Nei nói với hắn: … Bog… Thằng quỷ hôi, về sau mày gọi… Gọi là Bog đi!
Từ đó trở đi, hắn có tên —— Nei Bog.
Rất lâu về sau, hắn mới biết tên quyển sách kia là «Thánh Kinh», hắn mới biết “bog” trong tiếng Nga ở trái đất cổ có nghĩa là thần —— đây thoạt nhìn chẳng có gì không ổn, “Thần” nghe lên rất hùng mạnh và độc đoán, lúc mọi người gọi tên hắn, không phải cũng đang tôn hắn là “Thần” hay sao? Nhưng hắn còn biết, “nei” trong tiếng Nga ở trái đất cổ đọc gần giống với “vô”, thế mới biết hóa ra tên hắn được giải thích thành một câu đơn giản cực kỳ.
Không có thần.
Hắn hoàn toàn không biết lão Nei một đời theo Cơ Đốc giáo tại sao lại cho hắn một cái tên “đại nghịch bất đạo” như vậy, cái tên này và tín ngưỡng kia hình thành sự mỉa mai không gì sánh được đối với hiện thực.
Biết được cái tên này của hắn, chỉ có cô nhi cùng đợt với hắn, những người khác trước giờ gọi hắn là “mập” – dấu ấn của khu số bảy. Mà hiện tại, hắn ở đây, một lần nữa nghe thấy cái tên quen thuộc lại xa lạ đó.
“… Nei Bog!”
[Alice’sLand]
Behemoth ngồi xổm ở góc tường, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mắng chửi đã đi xa. Đảo con mắt màu xám, cậu cảm nhận được sức nặng kha khá trong cái túi, khóe miệng kéo lên một nét cười châm biếm khinh thường.
Hứ, lão già thối kia cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, thứ đó vẫn có thể dùng được hay sao, bộ dạng sắp vào quan tài rồi mà còn muốn bố đây đi hầu hạ lão?
Thiếu niên huýt sáo, đi ra từ bóng tối góc tường, tâm trạng vui vẻ đi về.
Lão già kia tuy không được mấy ký, nhưng trọng lượng túi tiền cũng không tồi, đây đủ để má và mình nghỉ ngơi được vài tinh chuyển, lần sau chắc khó gặp được thứ dê béo thế này…
Tiếng bước chân hỗn loạn lại bắt đầu đến gần, Behemoth thấp giọng mắng một tiếng, sau đó trốn vào ngõ nhỏ. Vốn quen thuộc địa hình, Behemoth tự tin sẽ thoát khỏi đám người kia, cậu nhắm mắt lại cũng có thể ra khỏi cái ngõ hẻm ngoằn ngoèo như mê cung này.
Sau một lần rẽ, Behemoth bất ngờ đụng phải một người. Mùi hương dễ ngửi thoáng qua chóp mũi, Behemoth không kịp nghĩ nhiều liền theo phản xạ dùng sức đẩy đối phương ra, nhưng không ngờ đối phương không chút nhúc nhích, mà mình trái lại bị ngã ra sau.
Ngay sau đó, cậu được đỡ lấy. Behemoth mở to hai mắt, chóp mũi toàn là mùi hương dễ ngửi kia, tim đập nhanh tột độ, không biết là vì hoảng sợ hay vì cái khác.
“Xin cẩn thận!” Tiếng nói trầm đục gợi cảm vang phía trên đầu Behemoth. Như bị hấp dẫn, Behemoth ngẩng đầu nhìn thẳng, sau đó ngây dại.
Người trước mặt mặc áo đuôi tôm đen trắng, phong thái nhẹ nhàng, khuôn mặt anh tuấn như tượng thần Hy Lạp cổ, từ đầu đến cuối mang nét cười ôn hòa, tóc vàng hơi xoăn như đang lấp lánh phát sáng. Như bị đâm đau mắt, Behemoth nhanh chóng cúi đầu xuống, lần đầu tiên cậu có một cảm giác thấp kém vô cùng xấu hổ, thanh niên tóc vàng đối diện anh tuấn dễ nhìn đến độ không giống người của thế giới này —— ít nhất là trong thế giới của cậu, cậu chưa từng thấy người nào chói mắt đến mức làm mình cảm thấy chấn động như thế.
Bàn tay mang găng tay trắng xuất hiện trong tầm mắt hạ xuống của Behemoth, sau đó rất dịu dàng mà không mất đi cường thế, nâng cằm cậu lên. Quản gia anh tuấn tỉ mỉ đánh giá gương mặt Behemoth, khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi kia dường như mang chút kinh ngạc. Behemoth cảm thấy mặt mình cũng sắp cháy, nhưng cậu lại một mực có một cảm giác không chịu thua rất kỳ quặc, cũng chằm chằm vào gương mặt có thể nói là kiệt tác Thượng Đế của đối phương.
“Anh…”
Pride bỏ tay xuống, mỉm cười với thiếu niên trước mặt.
“Xin hỏi có làm cậu bị thương không? Tôi thành thật xin lỗi!” Quản gia tóc vàng thấp giọng nói, vô cùng dịu dàng. “Nếu làm gương mặt đáng yêu này của cậu bị tổn thương, tôi sẽ không thể tha thứ cho mình!”Behemoth cắn môi, dường như quên mất ngôn ngữ. Tiếng bước chân phía sau dần đến gần, trong mắt Behemoth hiện lên một chút hỗn loạn. Lý trí nói cậu phải mau chóng trốn đi, nhưng một chút lưu luyến lại làm cậu hoàn toàn không bước được. Pride cũng chú ý tới tiếng bước chân, y lộ ra nụ cười trấn an đối với thiếu niên cực kỳ căng thẳng kia.
“Có phiền phức sao? Coi như bồi thường, xin để tôi giải quyết cho cậu!”
Behemoth mở to mắt nhìn Pride đi khỏi khúc quanh, cũng không thể nói được gì. Tiếng bước chân sau tường đình chỉ, sau đó gần như lập tức chuyển hướng rời đi. Behemoth theo bản năng chạy ra khúc quanh, nhìn về hướng đó.
Quản gia tóc vàng đứng trong bóng tối, cả người được bóng tối tôn lên rực rỡ, tựa như thống trị bóng tối, y quay đầu lại, híp mắt cười với Behemoth mở to hai mắt.
“Xin đừng lo lắng, họ sẽ không tìm đến làm phiền cậu nữa!”
“… Tôi không yêu cầu anh giúp tôi!”
Behemoth cắn môi, cậu rõ ràng không muốn nói như vậy, lại hoàn toàn không thể khống chế miệng mình. May mà đối phương cũng không để ý, chỉ cười vô tư. “Không sao, được phục vụ cậu là vinh hạnh của tôi!”
“… Anh tới phố đèn đỏ làm gì? Anh cũng không phải người khu số bảy!” Behemoth nghẹn nửa ngày, vẫn không có can đảm nói ra câu “Nếu cần, tôi có thể giúp anh.” phía sau. Lần đầu tiên cậu rất muốn tiếp cận một người khiến mình có thiện cảm như thế, lại sợ bị đối phương phiền chán. Behemoth nhìn cái quần sắp sờn rách của mình, bỗng nhiên cảm thấy rất ủ rũ.
“Phụ thân đại nhân bốc đồng chạy đến đây!” Âm thanh cuốn hút của quản gia tóc vàng có vẻ nhuộm lên bất đắc dĩ. “Tôi đang đuổi theo bước chân của ngài!”
Trong chớp mắt, Behemoth phảng phất như trông thấy vẻ khát máu tựa như đang truy đuổi cắn xé con mồi xuất hiện trên mặt đối phương, nhưng lúc nhìn lại, chỉ có thể phát hiện vẻ bất đắc dĩ yêu chiều.
“Tôi, tôi rất rành chỗ này…” Behemoth ngần ngừ, lời nói ra dường như không chủ định.
“Cám ơn!” Quản gia tóc vàng ôn hòa nói cảm ơn, sau đó nghiêng đầu tựa như đang lắng nghe gì đấy, rồi lộ ra một nụ cười không thể hình dung.
“Tôi tìm được rồi!” Pride đứng trước mặt Behemoth, vươn tay như muốn xoa mặt thiếu niên, Behemoth sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng không tránh ra.
“Như vậy, mong chờ lần gặp kế tiếp với cậu!”
Behemoth chỉ cảm thấy một làn gió mang mùi dễ ngửi phất qua, lúc mở mắt ra, đã không còn bóng dáng người kia nữa.
Giống như một giấc chiêm bao không thực tế, Behemoth có chút tiếc nuối, rất lâu sau khi nhìn chăm chăm bóng tối nơi người nọ biến mất, cậu lắc lắc cái đầu có chút mơ màng, bắt đầu đi về nhà. Behemoth cảm thấy có chút thất bại và thất lạc, ít nhất, ít nhất đã có thể hỏi tên người đó…
Người đó nói, anh ta là đến tìm phụ thân đại nhân…
Behemoth cắn môi, tâm trạng bỗng nhiên bắt đầu tồi tệ, cậu ghét cái từ đó. Má là gái ***, cậu hoàn toàn không biết tại sao má muốn sinh mình ra. Đối với gái ***, không nói tới chuyện con cái là một gánh nặng, sinh con rồi có giữ dáng được hay không chính là mắc xích sự sống, ngọ ngoạy sinh tồn ở khu đèn đỏ cũng lâu vậy rồi, trật tự bóng tối này sớm đã ăn sâu vào xương tủy. Đối với Behemoth mà nói, phụ thân chẳng qua là một người cung cấp tinh trùng mà thôi.
Đã có thể nhìn thấy cửa nhà mình, cảm giác nặng trịch trong túi làm tâm trạng cậu vui vẻ trở lại. Behemoth đi vài bước tiến lên đẩy cửa ra, vui vẻ kêu to. “Má ơi, hôm nay có…”
Behemoth ngây ngẩn cả người, vì trong nhà có hai người, ngoại trừ má, còn một người đàn ông. Người nam kia trắng đến mức kỳ quặc, toàn thân mặc áo choàng đen, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt mang một cảm giác chết người, phảng phất như đốt cháy tất cả cảm giác tồn tại của người nọ để bốc lên sự quyến rũ mê người của nó.
Người nam kia thấy Behemoth nhìn trừng trừng, dường như có chút hỗn loạn bối rối, mắt nhìn loạn xung quanh, nhưng vẫn cố lấy can đảm đi tới trước mặt Behemoth.
“Con là… Behemoth… Sao…” Giọng nói của người áo choàng đen kia có vẻ vô cùng dè dặt, thậm chí mang chút lấy lòng. “Lần, lần đầu gặp mặt…”
Behemoth ngây người.
“… Ta… Ta là phụ thân con…”
Các cô nhi đã lớn đều sẽ rời đi, trước khi đi, như kế thừa truyền thống của cô nhi khu số bảy, chúng sẽ tự cho mình một cái tên mới, tượng trưng cho việc chúng có một khởi đầu mới, độc lập ở khu số bảy. Chỉ có mập là lão Nei làm sao cũng đuổi không đi, hắn tựa như một tên vô lại, quấn chặt lấy lão Nei, thậm chí mặt dày mong ngóng một cái tên. “Tên” là một loại kỳ vọng, mập muốn biết, kỳ vọng của lão Nei là gì.
Lão Nei không qua được hắn, sau một bữa trưa lưng bụng, lão Nei bập bập tẩu thuốc, ánh mắt đông đặc trên cái giá thật lâu, chỗ đó có một quyển sách da màu đen sắp sút trang, tên sách trên bìa được viết bằng ngôn ngữ mà mập không hiểu.
Sau đó, lão Nei nói với hắn: … Bog… Thằng quỷ hôi, về sau mày gọi… Gọi là Bog đi!
Từ đó trở đi, hắn có tên —— Nei Bog.
Rất lâu về sau, hắn mới biết tên quyển sách kia là «Thánh Kinh», hắn mới biết “bog” trong tiếng Nga ở trái đất cổ có nghĩa là thần —— đây thoạt nhìn chẳng có gì không ổn, “Thần” nghe lên rất hùng mạnh và độc đoán, lúc mọi người gọi tên hắn, không phải cũng đang tôn hắn là “Thần” hay sao? Nhưng hắn còn biết, “nei” trong tiếng Nga ở trái đất cổ đọc gần giống với “vô”, thế mới biết hóa ra tên hắn được giải thích thành một câu đơn giản cực kỳ.
Không có thần.
Hắn hoàn toàn không biết lão Nei một đời theo Cơ Đốc giáo tại sao lại cho hắn một cái tên “đại nghịch bất đạo” như vậy, cái tên này và tín ngưỡng kia hình thành sự mỉa mai không gì sánh được đối với hiện thực.
Biết được cái tên này của hắn, chỉ có cô nhi cùng đợt với hắn, những người khác trước giờ gọi hắn là “mập” – dấu ấn của khu số bảy. Mà hiện tại, hắn ở đây, một lần nữa nghe thấy cái tên quen thuộc lại xa lạ đó.
“… Nei Bog!”
[Alice’sLand]
Behemoth ngồi xổm ở góc tường, nghe thấy tiếng bước chân và tiếng mắng chửi đã đi xa. Đảo con mắt màu xám, cậu cảm nhận được sức nặng kha khá trong cái túi, khóe miệng kéo lên một nét cười châm biếm khinh thường.
Hứ, lão già thối kia cũng không nhìn xem mình đã bao nhiêu tuổi rồi, thứ đó vẫn có thể dùng được hay sao, bộ dạng sắp vào quan tài rồi mà còn muốn bố đây đi hầu hạ lão?
Thiếu niên huýt sáo, đi ra từ bóng tối góc tường, tâm trạng vui vẻ đi về.
Lão già kia tuy không được mấy ký, nhưng trọng lượng túi tiền cũng không tồi, đây đủ để má và mình nghỉ ngơi được vài tinh chuyển, lần sau chắc khó gặp được thứ dê béo thế này…
Tiếng bước chân hỗn loạn lại bắt đầu đến gần, Behemoth thấp giọng mắng một tiếng, sau đó trốn vào ngõ nhỏ. Vốn quen thuộc địa hình, Behemoth tự tin sẽ thoát khỏi đám người kia, cậu nhắm mắt lại cũng có thể ra khỏi cái ngõ hẻm ngoằn ngoèo như mê cung này.
Sau một lần rẽ, Behemoth bất ngờ đụng phải một người. Mùi hương dễ ngửi thoáng qua chóp mũi, Behemoth không kịp nghĩ nhiều liền theo phản xạ dùng sức đẩy đối phương ra, nhưng không ngờ đối phương không chút nhúc nhích, mà mình trái lại bị ngã ra sau.
Ngay sau đó, cậu được đỡ lấy. Behemoth mở to hai mắt, chóp mũi toàn là mùi hương dễ ngửi kia, tim đập nhanh tột độ, không biết là vì hoảng sợ hay vì cái khác.
“Xin cẩn thận!” Tiếng nói trầm đục gợi cảm vang phía trên đầu Behemoth. Như bị hấp dẫn, Behemoth ngẩng đầu nhìn thẳng, sau đó ngây dại.
Người trước mặt mặc áo đuôi tôm đen trắng, phong thái nhẹ nhàng, khuôn mặt anh tuấn như tượng thần Hy Lạp cổ, từ đầu đến cuối mang nét cười ôn hòa, tóc vàng hơi xoăn như đang lấp lánh phát sáng. Như bị đâm đau mắt, Behemoth nhanh chóng cúi đầu xuống, lần đầu tiên cậu có một cảm giác thấp kém vô cùng xấu hổ, thanh niên tóc vàng đối diện anh tuấn dễ nhìn đến độ không giống người của thế giới này —— ít nhất là trong thế giới của cậu, cậu chưa từng thấy người nào chói mắt đến mức làm mình cảm thấy chấn động như thế.
Bàn tay mang găng tay trắng xuất hiện trong tầm mắt hạ xuống của Behemoth, sau đó rất dịu dàng mà không mất đi cường thế, nâng cằm cậu lên. Quản gia anh tuấn tỉ mỉ đánh giá gương mặt Behemoth, khuôn mặt tươi cười vạn năm không đổi kia dường như mang chút kinh ngạc. Behemoth cảm thấy mặt mình cũng sắp cháy, nhưng cậu lại một mực có một cảm giác không chịu thua rất kỳ quặc, cũng chằm chằm vào gương mặt có thể nói là kiệt tác Thượng Đế của đối phương.
“Anh…”
Pride bỏ tay xuống, mỉm cười với thiếu niên trước mặt.
“Xin hỏi có làm cậu bị thương không? Tôi thành thật xin lỗi!” Quản gia tóc vàng thấp giọng nói, vô cùng dịu dàng. “Nếu làm gương mặt đáng yêu này của cậu bị tổn thương, tôi sẽ không thể tha thứ cho mình!”Behemoth cắn môi, dường như quên mất ngôn ngữ. Tiếng bước chân phía sau dần đến gần, trong mắt Behemoth hiện lên một chút hỗn loạn. Lý trí nói cậu phải mau chóng trốn đi, nhưng một chút lưu luyến lại làm cậu hoàn toàn không bước được. Pride cũng chú ý tới tiếng bước chân, y lộ ra nụ cười trấn an đối với thiếu niên cực kỳ căng thẳng kia.
“Có phiền phức sao? Coi như bồi thường, xin để tôi giải quyết cho cậu!”
Behemoth mở to mắt nhìn Pride đi khỏi khúc quanh, cũng không thể nói được gì. Tiếng bước chân sau tường đình chỉ, sau đó gần như lập tức chuyển hướng rời đi. Behemoth theo bản năng chạy ra khúc quanh, nhìn về hướng đó.
Quản gia tóc vàng đứng trong bóng tối, cả người được bóng tối tôn lên rực rỡ, tựa như thống trị bóng tối, y quay đầu lại, híp mắt cười với Behemoth mở to hai mắt.
“Xin đừng lo lắng, họ sẽ không tìm đến làm phiền cậu nữa!”
“… Tôi không yêu cầu anh giúp tôi!”
Behemoth cắn môi, cậu rõ ràng không muốn nói như vậy, lại hoàn toàn không thể khống chế miệng mình. May mà đối phương cũng không để ý, chỉ cười vô tư. “Không sao, được phục vụ cậu là vinh hạnh của tôi!”
“… Anh tới phố đèn đỏ làm gì? Anh cũng không phải người khu số bảy!” Behemoth nghẹn nửa ngày, vẫn không có can đảm nói ra câu “Nếu cần, tôi có thể giúp anh.” phía sau. Lần đầu tiên cậu rất muốn tiếp cận một người khiến mình có thiện cảm như thế, lại sợ bị đối phương phiền chán. Behemoth nhìn cái quần sắp sờn rách của mình, bỗng nhiên cảm thấy rất ủ rũ.
“Phụ thân đại nhân bốc đồng chạy đến đây!” Âm thanh cuốn hút của quản gia tóc vàng có vẻ nhuộm lên bất đắc dĩ. “Tôi đang đuổi theo bước chân của ngài!”
Trong chớp mắt, Behemoth phảng phất như trông thấy vẻ khát máu tựa như đang truy đuổi cắn xé con mồi xuất hiện trên mặt đối phương, nhưng lúc nhìn lại, chỉ có thể phát hiện vẻ bất đắc dĩ yêu chiều.
“Tôi, tôi rất rành chỗ này…” Behemoth ngần ngừ, lời nói ra dường như không chủ định.
“Cám ơn!” Quản gia tóc vàng ôn hòa nói cảm ơn, sau đó nghiêng đầu tựa như đang lắng nghe gì đấy, rồi lộ ra một nụ cười không thể hình dung.
“Tôi tìm được rồi!” Pride đứng trước mặt Behemoth, vươn tay như muốn xoa mặt thiếu niên, Behemoth sợ tới mức nhắm mắt lại, nhưng không tránh ra.
“Như vậy, mong chờ lần gặp kế tiếp với cậu!”
Behemoth chỉ cảm thấy một làn gió mang mùi dễ ngửi phất qua, lúc mở mắt ra, đã không còn bóng dáng người kia nữa.
Giống như một giấc chiêm bao không thực tế, Behemoth có chút tiếc nuối, rất lâu sau khi nhìn chăm chăm bóng tối nơi người nọ biến mất, cậu lắc lắc cái đầu có chút mơ màng, bắt đầu đi về nhà. Behemoth cảm thấy có chút thất bại và thất lạc, ít nhất, ít nhất đã có thể hỏi tên người đó…
Người đó nói, anh ta là đến tìm phụ thân đại nhân…
Behemoth cắn môi, tâm trạng bỗng nhiên bắt đầu tồi tệ, cậu ghét cái từ đó. Má là gái ***, cậu hoàn toàn không biết tại sao má muốn sinh mình ra. Đối với gái ***, không nói tới chuyện con cái là một gánh nặng, sinh con rồi có giữ dáng được hay không chính là mắc xích sự sống, ngọ ngoạy sinh tồn ở khu đèn đỏ cũng lâu vậy rồi, trật tự bóng tối này sớm đã ăn sâu vào xương tủy. Đối với Behemoth mà nói, phụ thân chẳng qua là một người cung cấp tinh trùng mà thôi.
Đã có thể nhìn thấy cửa nhà mình, cảm giác nặng trịch trong túi làm tâm trạng cậu vui vẻ trở lại. Behemoth đi vài bước tiến lên đẩy cửa ra, vui vẻ kêu to. “Má ơi, hôm nay có…”
Behemoth ngây ngẩn cả người, vì trong nhà có hai người, ngoại trừ má, còn một người đàn ông. Người nam kia trắng đến mức kỳ quặc, toàn thân mặc áo choàng đen, nốt ruồi đỏ ở khóe mắt mang một cảm giác chết người, phảng phất như đốt cháy tất cả cảm giác tồn tại của người nọ để bốc lên sự quyến rũ mê người của nó.
Người nam kia thấy Behemoth nhìn trừng trừng, dường như có chút hỗn loạn bối rối, mắt nhìn loạn xung quanh, nhưng vẫn cố lấy can đảm đi tới trước mặt Behemoth.
“Con là… Behemoth… Sao…” Giọng nói của người áo choàng đen kia có vẻ vô cùng dè dặt, thậm chí mang chút lấy lòng. “Lần, lần đầu gặp mặt…”
Behemoth ngây người.
“… Ta… Ta là phụ thân con…”
Danh sách chương