Có một lần khi đến thăm nhà hàng xóm Kiều Thất Tịch đã nghe thấy một âm thanh lạ dưới tường. Khi biết đó là gì, cả người chó đều không tốt.

Hiện trường vô cùng xấu hổ.

Đặc biệt là khi có Otis ở bên cạnh, có lẽ hắn khá tò mò về âm thanh đó nên tai liên tục rung lên.

Otis, chúng ta đi thôi, hôm nay Center không tiện tiếp khách.

Kiều Thất Tịch vừa nói vừa hi vọng Otis không phát hiện ra bí mật về sự hòa hợp tuyệt vời của cuộc sống con người.

Đáng tiếc cậu đã đánh giá thấp trí thông minh của Otis. Đối phương ngửi được mùi trong không khí liền trả lời rất thẳng thừng: Bọn họ đang giao phối.

Kiều Thất Tịch: ...

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn rất tò mò ai đang ở với ai? Thật muốn biết nha.

Em có nghe ra đó là ai không?

Chuyện quan trọng như vậy, Kiều Thất Tịch không dễ dàng kết luận, nếu đoán sai thì xấu hổ quá.

Là hai người đã ăn tối với chúng ta

Otis trả lời chắc chắn.

Quả nhiên...

Kiều Thất Tịch đã giải quyết được mối nghi ngờ này, nhưng lại có một mối nghi ngờ khác, không biết ai trên ai dưới nhỉ?

Khụ khụ, nhưng tiếp tục rình mò cũng không tốt, cậu thấy bản thân như một tên biến thái.

Họ rời đi trong im lặng.

Sáng hôm sau khi quay lại, họ thấy Jean bận rộn trong bếp. Khi nhìn thấy họ còn vui vẻ mang đồ ăn ra.

Vì vậy, Cảnh sát Gấu Nhỏ nói: Center thật sự là không được.

Nhưng ai cũng có người mình thích, điều đó thật tuyệt.

Nếu không cậu sẽ luôn cảm thấy mình nợ Center, khiến hắn phải rời bỏ quê hương đến nơi này định cư. Bây giờ thì tốt rồi, đối phương cũng có người yêu để dựa vào.

Vì còn có công việc phải giải quyết ở nước ngoài nên hắn chỉ có thể ở lại đây trong một thời gian ngắn.

Chỉ cần có thời gian hắn sẽ tới chăm sóc người yêu ngay. Như vậy thật tốt.

Thấy ​​quỹ đạo cuộc sống của những người hàng xóm dần ổn định, bốn vị công chức người hầu của nhân dân cũng tiếp tục sứ mệnh của mình.

Mặc dù sen hốt phân đã cố gắng giúp chúng sàng lọc nhiệm vụ. Nhưng với tư cách là hai con chó cảnh sát làm việc ở các thành phố hạng 4, tần suất làm nhiệm vụ của chúng vẫn cao hơn nhiều so với chó cảnh sát ở các thành phố hạng nhất.

Tất nhiên là mọi nhiệm vụ tưởng chừng khó khăn đều có sự tham gia của họ.

Cứu hộ vùng núi tuyết, cứu hộ trong hang động, nhiều lần hợp tác với quân đội, thực hiện nhiệm vụ trường kỳ, thậm chí còn canh gác biên giới.

Trong những cuộc xung đột , họ từng đối mặt với cái chết, từng cứu sống nhiều đồng đội và chứng kiến ​​sự hy sinh của những người đồng đội bên cạnh mình.

Mỗi lần đồng đội hy sinh, Gấu Nhỏ đa sầu đa cảm sẽ khóc bù lu bù loa. Bởi vì cậu sẽ luôn nhớ tới đối phương đã chạm vào đầu mình cách đây không lâu.

Trong suốt sự nghiệp làm chó cảnh sát, điều Kiều Thất Tịch thấy may mắn nhất là Otis chưa từng bị thương, còn cậu đôi khi bị bong gân ở chân chỉ là chuyện bình thường...!

Hoặc có khi vui chơi trên trên cánh đồng hoa cải dầu bị ong mật đốt sưng mặt.

Otis: Tất cả là lỗi của bản thân.

Nhưng hắn vẫn sẽ thấy đau lòng, hắn sẽ tìm thuốc giảm sưng đau từ chỗ con người rồi mỗi ngày bôi thước cho gấu nhỏ đang khóc lóc.

Bình thường chó cảnh sát phục vụ mười năm, tám năm là về hưu, lúc đó để lại rất nhiều bệnh tật, không còn cách nào khác ngoài việc nghỉ hưu an dưỡng tuổi già.

Vào năm thứ mười, tất cả các chỉ số thể chất của Kiều Thất Tịch và Otis đều ở trạng thái tốt và dường như họ có thể phục vụ thêm ba hoặc bốn năm nữa.

Giới quân sự và cảnh sát cũng cảm thấy việc họ nghỉ hưu là một mất mát lớn đối với đất nước, và họ thực sự không muốn chúng nghỉ hưu.

Nhưng cả huấn luyện viên và sen hốt phân đều cảm thấy kiếp này hai chú chó đã vất vả quá nhiều, sự đóng góp của chúng là đủ rồi.

Có mười hai bằng khen hạng nhất và mười tám bằng khen hạng hai, có mấy hộp gấm chứa đầy huân chương bằng khen, phù hiệu được đóng dày đặc trên quần áo ghim trước ngực.

Vào năm thứ mười làm chó cảnh sát, Kiều Thất Tịch và Otis đã nghỉ hưu trong danh dự và phân cục đã tổ chức lễ nghỉ hưu cho họ.

Vô số đồng nghiệp đến tham gia, cảnh sát, quân đội, đội tội phạm, đội điều tra và Cục An ninh Quốc gia dù có hợp tác hay không đều đến tham gia.

Center và những người khác cũng muốn tham gia nhưng đáng tiếc bị từ chối vào cửa và chỉ có thể đứng nhìn từ xa.

Không thể ôm Alexander và bạn đời của cậu trong buổi lễ là một trong những điều tiếc nuối lớn nhất của Center.

Ảnh tập thể chỉ được chụp sau buổi lễ, tin vui là ảnh rất đẹp.

Mọi người đứng cạnh đều tự hào, nhìn này, tôi là người thân của nó.

Báo chí ngày đó rất sôi động, người ngoài nghe được đội hình như vậy đều đoán xem vị đại tướng nào đã về hưu?

Không phải đại tướng mà là đại tá và thiếu tướng.

Otis cao hơn một bậc vì hắn từng một mình thực hiện một nhiệm vụ quan trọng.

Khoảng thời gian đó rất hồi hộp, mọi người đều chuẩn bị tinh thần để mất đồng chí Bình An.

Đó không phải là đánh rắm sao?

Dù Otis đã mất tích nửa tháng nhưng Kiều Thất Tịch vẫn tin rằng hắn sẽ quay trở lại.

Nếu hắn không quay lại thì sao?

Nửa tháng sau Otis trở lại, quân hàm trực tiếp cao hơn bạn đời, điều này khiến Kiều Thất Tịch lúc nào cũng muốn làm 1 vố lớn.

Tuy nhiên, quê hương ngày càng thịnh vượng, hùng mạnh, thế giới thái bình nên chiến công hạng nhất không nhiều.

Đây là một chuyện tốt.

Theo thời gian, Kiều Thất Tịch không còn bị ám ảnh bởi nó cho đến khi cậu nghỉ hưu.

Những người muốn nhận nuôi chúng đã xếp hàng từ cực bắc của quê hương đến cực nam của quê hương.

Tất nhiên Ngu Thiệu và Phùng Kiêu muốn giữ Trứng Trứng và Bình An bên cạnh. Nhưng họ còn trẻ chưa được nghỉ hưu, người nhà cũng không ở đây nên theo nguyên tắc không phù hợp nhận nuôi.

Mọi tầng lớp xã hội đều có người gọi điện cho họ mỗi ngày, hứa sẽ chăm sóc tốt cho hai chú chó với điều kiện tối thiểu là vào đông đưa chúng về miền nam vào mùa hè đưa chúng về miền bắc.

Sau nhiều lần cân nhắc, sen hốt phân thấy nếu bàn về điều kiện tốt nhất vừa hay chúng ta có một vị hàng xóm.

Để đối phương nhận nuôi, chúng ta có thể thường xuyên gặp nhau.

Vì vậy, Center đã có thể nhận nuôi cặp đôi nhà Alexander, đây cũng là kết quả của một loạt thao tác bí mật.

Khi hợp đồng nhận nuôi được ký kết, trên đó có một điều khoản khác với tất cả những con chó cảnh sát và chó quân đội đã nghỉ hưu.

Rất quan trọng: không thể hạn chế quyền tự do của chúng.

Còn lại là quy định thông thường, cho phép thăm hỏi, liên lạc bất cứ lúc nào, v.v.

Center không có ý kiến, anh ký hợp đồng không chút do dự, mùa hè ra bắc, mùa đông vào nam phải không?

Vào mùa đông khi họ chính thức nghỉ hưu, người chủ mới đã đưa hai chú chó đến Maldives ngay sau khi ký hợp đồng và chưa xác định ngày trở về.

Những ngày tiếp theo, hai sen hốt phân chỉ có thể gọi video với hai con chó: Tôi cũng muốn nghỉ hưu, tôi cũng muốn đến Maldives nghỉ dưỡng.

Cuộc sống hưu trí thật đáng ghen tị.

Trong video, hai con chó lúc thì nằm phơi nắng trên du thuyền, lúc thì chơi lướt sóng, trông rất hạnh phúc.

Đương nhiên, ở đây có hải cẩu, Kiều Thất Tịch cùng Otis ngửi được mùi hải cẩu.

Ngay cả khi không ăn được cũng thấy thật hạnh phúc.

Sen hốt phân: Tại sao kỹ năng giữ thăng bằng của chúng lại tốt đến vậy? Tôi còn không biết chơi.

Center: ...vì chúng là xe bốn bánh còn chúng ta chỉ là xe hai bánh.

Đến khi thời tiết Maldives không còn thích hợp ở lại, Center đưa họ đến một thành phố khác.

Mùa xuân ở Nam u rất đẹp, bầu trời ở đây trong xanh và hoa nở bốn mùa.

Phía sau ngôi nhà cổ tích là ngọn núi có con đường quanh co uốn lượn hướng lên trên, phía trên đỉnh núi mây mù bao quanh chờ đợi những nhà thám hiểm khám phá.

Điều khoản không hạn chế quyền tự do trong hợp đồng nhận nuôi cuối cùng cũng có tác dụng. Một ngày nọ Center tỉnh dậy và phát hiện hai con chó không có ở nhà nhưng anh lại không hề lo lắng chút nào.

Thôi, lo lắng cũng chẳng ích gì.

Chúng ta chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi họ tự quay trở lại.

Kiều Thất Tịch và Otis đã thực hiện một chuyến đi tự túc, họ chạy trong núi một cách thỏa thích, vừa đi vừa nghỉ, giống như những ông bà già đi du lịch sau khi nghỉ hưu.

Vui thì vui, nhưng tiếc là không có ai chụp ảnh cho họ.

Nửa tháng sau, Kiều Thất Tịch và Otis trở về nhà trong tình trạng bẩn thỉu để Center tắm rửa cho bọn họ.

"Chúng mày từ trong vũng bùn lăn ra à? Sao lại bẩn thế?" Nhìn thấy bọn họ, Center gần như tắt thở, bởi vì chỉ có hai con mắt của Alexander là sạch sẽ, còn lại chỗ nào cũng bẩn thỉu: "Trời ơi, đừng đi vào nhà, dừng lại trước cửa cho tôi."

Kiều Thất Tịch không lăn trong bùn, cậu chỉ trượt chân ngã xíu thôi, ư ử ư ử.

Otis không hề bị bẩn, những vết bẩn duy nhất trên người hắn đều do Gấu Nhỏ cọ vào.

Ngài Center quý tộc không làm việc nhà bao giờ, lúc này đứng trong sân xắn tay áo dùng vòi phun sương trên bãi cỏ phun nước phản chiếu ra cầu vồng tuyệt đẹp.

Alexander vung vẩy đầu, giọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Center không khỏi nhớ lại nhiều năm trước cậu đã từng lịch sự như như thế nào.

Nhưng bây giờ càng lớn lại càng giống một đứa trẻ nghịch ngợm.

Otis dùng miệng nhặt ống nước lên và giúp Center tắm sạch cho Gấu Nhỏ bẩn thỉu.

Hắn rất bận rộn.

Hôm nay thật sự có rất nhiều tin tức tốt lành. Buổi chiều, Jean cũng vội vàng trở về chuẩn bị đồ ăn ngon cho họ.

"Ông chủ, cuối cùng cũng được gặp lại, em rất nhớ ngài." Đã lâu không gặp Center, Jean lập tức ôm anh vào lòng. Nếu như Center đồng ý, anh ta còn muốn ôm Center quay một vòng.

Kiều Thất Tịch chỉ tay: Nhìn người ta kìa, nhìn lại sen hốt phân.

Chẳng là cái gì hết.

Để anh xem hắn mang cái gì đến.

Otis nhàn rỗi và nhàm chán kiểm tra vali của Jean.

Sau đó, không có gì ngạc nhiên khi hắn tìm thấy những món đồ bị cấm.

Vậy thì sao, trong ấn tượng của Otis Jean luôn ở ngoài vòng pháp luật cần đặc biệt chú ý.

"Đừng như vậy, mày về hưu rồi đó." Jean dở khóc dở cười nhìn Otis đặt chân lên vali.

"Em mang theo cái gì thế?" Center hỏi.

"Súng và những thứ tương tự." Đây là thói quen của Jean, nếu không mang theo bên mình, anh ta sẽ cảm thấy khó chịu.

Kiều Thất Tịch băn khoăn: Cái này có thể vượt qua kiểm tra an ninh sao?

Otis: Nước ngoài thanh tra lỏng lẻo.

"Được rồi, ngoan ngoãn ở lại đây, tao sẽ làm bữa tối cho chúng mày." Jean vội vàng kéo hành lý lên mang vào phòng ngủ.

"Em không cần căng thẳng như vậy, bọn chúng đều quen rồi." Center cười nói.

Bây giờ anh hoàn toàn tin tưởng Jean, và sẽ không nghi ngờ đối phương mang súng theo sẽ gây ra mối đe dọa cho anh.

Có lẽ khẩu súng đó, cuối cùng vì bảo vệ anh.

Trong phòng khách, một gia đình ba người ngoan ngoãn chờ được ăn.

Chẳng mấy chốc mùi thơm của đồ ăn dần thoang thoảng trong buổi tối mùa xuân ở miền Nam châu u.

Dù bình thường họ luôn đi hết nơi này đến nơi khác nhưng cứ vào dịp tết đến Center lại mang theo hai con chó trở về trang trại giao lại cho hai viên cảnh sát.

Tết Nguyên Đán rất quan trọng đối với họ.

Có một kỷ niệm đáng nhớ là vào một dịp Tết Nguyên Đán xuất hiện trường hợp khẩn cấp . Cuối năm đó Phùng Kiêu và Ngu Thiệu phải xuất cảnh và họ đã vô tình mang theo hai con chó.

Đây không phải trọng điểm, mấu chốt là chúng còn giúp đỡ một phen . Cũng vì vậy mà chúng bị trêu chọc suốt một thời gian dài là làm việc mà không có giấy phép hoạt động...

Phùng Kiêu và Ngu Thiệu cũng cười, nhưng nụ cười lại trở nên buồn bã. Họ cảm nhận được rõ ràng Bình An và Trứng Trứng hành động chậm hơn rất nhiều.

Nhưng đó là chuyện bình thường.

Con người ngày càng già đi chứ đừng nói đến những con chó có tuổi thọ ngắn ngủi.

Họ chấp nhận sự thật rằng mình già đi và hai con chó cũng sẽ già đi.

Chỉ là dù bạn có chuẩn bị tinh thần đến đâu thì cũng thấy khó mà đành lòng.

Trứng Trứng và Bình An là những người đồng đội và thành viên gia đình đặc biệt nhất của họ.

Kiều Thất Tịch cũng không đành lòng rời xa những con người đáng yêu này. Đáng tiếc duyên phận giữa cậu và họ chỉ có một đời.

Liệu Otis có lưu luyến được thế giới này không?

Kiều Thất Tịch chia sẻ cảm xúc của mình với bạn đời, nhưng hắn không nghĩ vậy. Trong đầu hắn, Otis và và đa sầu đa cảm chẳng liên quan gì đến nhau.

Đối phương luôn lý trí bình tĩnh như vậy, chưa bao giờ thảo luận chuyện này với cậu.

Trước đây em sợ hãi cô đơn, chỉ vì em không ở bên cạnh anh.

Em sẽ.

Otis lại nói, bởi vì hắn không nỡ Alexander.

Không ai có thể chắc chắn lần sau khi mở mắt ra họ có thể nhìn thấy nhau hay không.

Trong những tháng năm dài đằng đẵng, tình yêu có thể không còn mãnh liệt sôi sục nhưng nhiệt độ vẫn như cũ và không bao giờ nguội lạnh.

Nghe câu trả lời này, trong lòng Kiều Thất Tịch dường như có một dòng nước ấm chảy qua. Cậu nghĩ, em cũng vậy.

Ngay sau đó, Kiều Thất Tịch và Otis lặng lẽ rời khỏi nhà, lần này không phải để đi du lịch mà là để từ biệt con người.

Không ai có thể tìm thấy chúng.

Vì thế, chúng không có tang lễ, không có thông báo tin về cái chết. Họ sống như những huyền thoại trong lòng mọi người.

Đây có phải là một lời nói dối?

Có lẽ đó không phải là lời nói dối mà là niềm tin.

--------------------

Vân Tình Cung: Xin cảm ơn editor Hoa Hoa rất yêu thương và gửi gắm nhiều tâm sức cho arc này. Tung hoa chung editor Hoa Hoa nào
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện