Sau khi Dương Mỹ Lâm tới biệt thự của Huỳnh gia cô tay hiên ngang bước vào, nhìn thấy Lý Tuyết Lệ đang ngồi uống trà liền chạy lại õng ẹo chào hòi:
- Con chào bác gái! Dạo này bác có khoẻ không ạ? - Ta khoẻ! Lâu rồi không thấy Lâm Nhi ghé chơi. \~ Lý Tuyết Lệ cười vui vẻ trả lời
- Dạ, hì hì con sẽ qua chơi với bác gái thường xuyên hơn ạ!
Dương Mỹ Lâm tí tởn chạy lại xoá bóp vai cho Lý Tuyết Lệ nhằm lấy lòng bà ta. Nói rồi bà ta gạt nhẹ tay cô ả ra rồi bảo:
- Nam về rồi! Nó đang chờ con trên phòng đó! Mau lên phòng đi rồi hai đứa nói chuyện!
- Dạ! Anh Nam đang đợi con thật sao?
Cô ta nghe xong thì hai mắt liền sáng lên, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đi lên để gặp Huỳnh Bạch Nam. Lý Tuyết Lệ như hiểu được tâm lý đó liền đặt tay vào lưng Dương Mỹ Lâm rồi đẩy nhẹ cô ta lên phía trước. Cô nàng cũng hiểu ý liền quay lại chào Lý Tuyết Lệ rồi đi lên phòng Huỳnh Bạch Nam. Anh lúc này vẫn nằm nửa mê nửa tỉnh trên phòng, người thì nóng rát đã được cởi sẵn mấy cái cúc áo trên ngực, chỉ thấy phanh ra để lộ cơ ngực rắn chắc. Dương Mỹ Lâm mở cửa bước vào nhìn thấy anh như vậy liền chạy lại ngồi cạnh anh nũng nịu:
- Nam... cuối cùng anh cũng về rồi! Có biết người ta nhớ anh lắm hông?
Cô ta vừa nói vừa đưa tay lên ve ngực anh rồi mon men tay xuống bụng anh mag sờ nắn rồi xoa xoa. Huỳnh Bạch Nam hất mạnh tay cô ta sang 1 bên rồi cố gượng ngồi dậy dựa vào thành giường. Nào ngờ anh vừa tựa lưng được tí cô ta đã ngồi thẳng lên đùi anh táo bạo đặt tay lên bụng anh rồi đưa tay qua lưng mà lần mò, cô ta cũng sát lại gần rồi thơm nhẹ lên cổ anh 1 cái liền bị Huỳnh Bạch Nam đứng bật dậy đẩy mạnh ra đất quát:
- Làm gì vậy hả?
- Nam... em... em chỉ muốn chúng ta gần gũi chút thôi mà!
Cô ta ngước nhìn Huỳnh Bạch Nam ấp úng như thể sắp khóc tới nơi rồi. Anh đẩy ả ra xong cũng từ từ ngồi xuống giường thở dốc, tác dụng của thuốc tới giờ vẫn chưa hết. Anh cảm thấy trong người nóng ran, khí huyết như tăng cao hơn bình thường chỉ muốn có gì đó để giải toả ngay lúc này! Dương Mỹ Lâm ngồi dưới đất nhìn lên thấy vậy cũng biết anh dính phải "xuân dược" rồi. Đây chắc chắn là cơ hội mà Lý Tuyết Lệ tạo ra cho ả ta, không thể để bác gái thất vọng được. Cô ta đứng dậy bạo tay đẩy Huỳnh Bạch Nam nằm xuống giường, anh lúc này cũng không làm chủ được nữa, lòng như lửa đốt bỗng rạo rực 1 cảm giác kì lạ. Trong mắt anh mơ hồ xuất hiện hình bóng của Linh Linh liền không nhịn được mà đưa tay lên vuốt nhẹ má Dương Mỹ Lâm dịu dàng nói:
- Linh Linh... có biết là anh lo cho em lắm không?
Dương Mỹ Lâm ngồi lên người anh thấy anh bỗng trở lên dịu dàng với người con gái khác không phải là mình như vậy thì cắn răng nhìn chằm chằm vào Huỳnh Bạch Nam ấm ức nói:
- Thì ra đúng là anh đã có người khác bên ngoài! Tại sao với cô ta anh dịu dàng như vậy, còn em thì không?
Huỳnh Bạch Nam không trả lời cứ nghĩ Dương Mỹ Lâm trước mặt mình là Tôn Hạ Linh mà nhìn âu yếm. Dương Mỹ Lâm thấy thế cũng phối hợp, cô tay nhanh tay cởi thắt lưng của anh ra ném sang 1 bên. Cô ta lấy thân mình nằm áp sát lên cơ thể Huỳnh Bạch Nam cảm nhận người anh lúc này đang nóng dần lên thì liền nhếch mép 1 cái
- Không cần cố kiềm chế như vậy! Hãy coi em là Linh Linh, em sẽ bỏ mọi chuyện trước kia anh làm với em!
Nói rồi cô ta ghé lại thở vào tai Huỳnh Bạch Nam, thấy anh nằm yên không phản ứng gì thì cô ả liền hôn xuống cổ đồng thời tay đang vuốt ve cơ thể anh.
*Cảnh này đã bị Lý Tuyết Lệ cho người đứng ngoài chụp lại tất cả, chỉ thấy bà ta cười mưu mô rồi cầm máy ảnh bỏ đi
Huỳnh Bạch Nam mê man thấy trong chút ý thức còn xót lại đã nghe được giọng nói của Linh Linh. Cô ấy đang rất tức giận khi thấy anh chỉ nằm yên mà không làm gì.
"Huỳnh Bạch Nam anh mau tỉnh dậy đi! Đó không phải là em, anh mau dậy đi! Anh muốn làm chuyện có lỗi với em sao?"
Nghe được những lời nói đó từ trong tiềm thức Huỳnh Bạch Nam đột nhiên tỉnh táo, ngóc đầu lên mở trừng mắt thấy Dương Mỹ Lâm đang nằm trên người mình thì lấy tay túm mạnh vai cô ả mà đẩy ra. Dương Mỹ Lâm cứ nghĩ là cô ta có thể thay thế được Linh Linh trong lúc Huỳnh Bạch Nam không tỉnh táo nhưng mà không! Cô ta bị hất văng ra vẫn cố bám víu lấy người Huỳnh Bạch Nam vam xin:
- Nam... Hãy để em thay thế cô gái đó! Em sẽ cố gắng làm tốt hơn ấy!
Nghe được lời này Huỳnh Bạch Nam liền thấy chướng tai, anh quay mặt lại lườm Dương Mỹ Lâm bằng ánh mắt lạnh toát, chỉ thấy anh nói đúng 3 chữ "Mau buông tay". Dương Mỹ Lâm thấy Huỳnh Bạch Nam như vậy cũng sợ tới phát khóc nấc lên:
- Tại sao? Em đã rất cố gắng mà...Cô ta rốt cuộc là ai mà khiến anh phải lạnh nhạt với em đến thế?
Anh vẫn mặc kệ hất tay cô ta ra rồi bước nhanh vào phòng tắm. Anh xả trực tiếp nước lạnh lên người mình để tác dụng của thuốc dịu xuống. Huỳnh Bạch Nam gục đầu đập vào tường, cắn răng, tay anh đấm liên tục vào bức tường trước mắt. Có lẽ giờ đây anh càng cảm thấy có lỗi với Linh Linh nhiều hơn. Bỗng chốc cảm thấy mình vô dụng không bảo vệ được cô lại còn làm chuyện có lỗi với cô. Anh càng đấm mạnh vào tường hơn nữa rồi gầm lên trong nhà tắm, anh đấm tới độ các khớp ở mu bàn tay đã rơm rớm máu vẫn chưa dừng lại. Dương Mỹ Lâm bên ngoài thấy như vậy thì biết mình hôm nay mình đã không có được anh rồi! Cô ta nhìn bóng anh qua cửa phòng tắm rồi bỏ xuống dưới nhà. Dưới đó Lý Tuyết Lệ đã chờ sẵn, thấy cô ta buồn bã đi xuống cũng biết là kế hoạch bà sắp xếp đã thất bại rồi. Dương Mỹ Lâm cúi đầu nói:
- Bác gái, con xin lỗi! Con đã làm bác thất vọng.
Lý Tuyết Lệ trông thế cũng không trách móc gì, vẫn cười nói dịu dàng:
- Không sao! Thằng bé mới về nó chưa kịp thích nghi thôi. Con đừng buồn nhé! Bác hứa trong thời gian tới trong mắt nó chỉ có con.
Dương Mỹ Lâm nghe vậy lại vui vẻ cười tít mắt chạy lại sau lưng Lý Tuyết Lệ mà đấm vai cho bà ta, vẻ buồn bã khi nãy hoàn toàn tan biến thay vào đó đã nở nụ cười thật tươi mà nói:
- Lâm Nhi cũng nghĩ như vậy!!
Lý Tuyết Lệ nhìn Dương Mỹ Lâm xong trong lòng cười thầm. Bà ta liếc mắt sang đám vệ sĩ đứng bên ra lệnh:
- Mau gửi thứ đó tới bệnh viện S
Đám vệ sĩ nghe xong liền cúi đầu tuân lệnh làm theo. Chỉ thấy chúng hành động nhanh chóng gửi 1 phong bao gì đó tới địa chỉ "Bệnh viện S", trên đó có ghi cả người nhận: "Tôn Hạ Linh".
- Con chào bác gái! Dạo này bác có khoẻ không ạ? - Ta khoẻ! Lâu rồi không thấy Lâm Nhi ghé chơi. \~ Lý Tuyết Lệ cười vui vẻ trả lời
- Dạ, hì hì con sẽ qua chơi với bác gái thường xuyên hơn ạ!
Dương Mỹ Lâm tí tởn chạy lại xoá bóp vai cho Lý Tuyết Lệ nhằm lấy lòng bà ta. Nói rồi bà ta gạt nhẹ tay cô ả ra rồi bảo:
- Nam về rồi! Nó đang chờ con trên phòng đó! Mau lên phòng đi rồi hai đứa nói chuyện!
- Dạ! Anh Nam đang đợi con thật sao?
Cô ta nghe xong thì hai mắt liền sáng lên, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng đi lên để gặp Huỳnh Bạch Nam. Lý Tuyết Lệ như hiểu được tâm lý đó liền đặt tay vào lưng Dương Mỹ Lâm rồi đẩy nhẹ cô ta lên phía trước. Cô nàng cũng hiểu ý liền quay lại chào Lý Tuyết Lệ rồi đi lên phòng Huỳnh Bạch Nam. Anh lúc này vẫn nằm nửa mê nửa tỉnh trên phòng, người thì nóng rát đã được cởi sẵn mấy cái cúc áo trên ngực, chỉ thấy phanh ra để lộ cơ ngực rắn chắc. Dương Mỹ Lâm mở cửa bước vào nhìn thấy anh như vậy liền chạy lại ngồi cạnh anh nũng nịu:
- Nam... cuối cùng anh cũng về rồi! Có biết người ta nhớ anh lắm hông?
Cô ta vừa nói vừa đưa tay lên ve ngực anh rồi mon men tay xuống bụng anh mag sờ nắn rồi xoa xoa. Huỳnh Bạch Nam hất mạnh tay cô ta sang 1 bên rồi cố gượng ngồi dậy dựa vào thành giường. Nào ngờ anh vừa tựa lưng được tí cô ta đã ngồi thẳng lên đùi anh táo bạo đặt tay lên bụng anh rồi đưa tay qua lưng mà lần mò, cô ta cũng sát lại gần rồi thơm nhẹ lên cổ anh 1 cái liền bị Huỳnh Bạch Nam đứng bật dậy đẩy mạnh ra đất quát:
- Làm gì vậy hả?
- Nam... em... em chỉ muốn chúng ta gần gũi chút thôi mà!
Cô ta ngước nhìn Huỳnh Bạch Nam ấp úng như thể sắp khóc tới nơi rồi. Anh đẩy ả ra xong cũng từ từ ngồi xuống giường thở dốc, tác dụng của thuốc tới giờ vẫn chưa hết. Anh cảm thấy trong người nóng ran, khí huyết như tăng cao hơn bình thường chỉ muốn có gì đó để giải toả ngay lúc này! Dương Mỹ Lâm ngồi dưới đất nhìn lên thấy vậy cũng biết anh dính phải "xuân dược" rồi. Đây chắc chắn là cơ hội mà Lý Tuyết Lệ tạo ra cho ả ta, không thể để bác gái thất vọng được. Cô ta đứng dậy bạo tay đẩy Huỳnh Bạch Nam nằm xuống giường, anh lúc này cũng không làm chủ được nữa, lòng như lửa đốt bỗng rạo rực 1 cảm giác kì lạ. Trong mắt anh mơ hồ xuất hiện hình bóng của Linh Linh liền không nhịn được mà đưa tay lên vuốt nhẹ má Dương Mỹ Lâm dịu dàng nói:
- Linh Linh... có biết là anh lo cho em lắm không?
Dương Mỹ Lâm ngồi lên người anh thấy anh bỗng trở lên dịu dàng với người con gái khác không phải là mình như vậy thì cắn răng nhìn chằm chằm vào Huỳnh Bạch Nam ấm ức nói:
- Thì ra đúng là anh đã có người khác bên ngoài! Tại sao với cô ta anh dịu dàng như vậy, còn em thì không?
Huỳnh Bạch Nam không trả lời cứ nghĩ Dương Mỹ Lâm trước mặt mình là Tôn Hạ Linh mà nhìn âu yếm. Dương Mỹ Lâm thấy thế cũng phối hợp, cô tay nhanh tay cởi thắt lưng của anh ra ném sang 1 bên. Cô ta lấy thân mình nằm áp sát lên cơ thể Huỳnh Bạch Nam cảm nhận người anh lúc này đang nóng dần lên thì liền nhếch mép 1 cái
- Không cần cố kiềm chế như vậy! Hãy coi em là Linh Linh, em sẽ bỏ mọi chuyện trước kia anh làm với em!
Nói rồi cô ta ghé lại thở vào tai Huỳnh Bạch Nam, thấy anh nằm yên không phản ứng gì thì cô ả liền hôn xuống cổ đồng thời tay đang vuốt ve cơ thể anh.
*Cảnh này đã bị Lý Tuyết Lệ cho người đứng ngoài chụp lại tất cả, chỉ thấy bà ta cười mưu mô rồi cầm máy ảnh bỏ đi
Huỳnh Bạch Nam mê man thấy trong chút ý thức còn xót lại đã nghe được giọng nói của Linh Linh. Cô ấy đang rất tức giận khi thấy anh chỉ nằm yên mà không làm gì.
"Huỳnh Bạch Nam anh mau tỉnh dậy đi! Đó không phải là em, anh mau dậy đi! Anh muốn làm chuyện có lỗi với em sao?"
Nghe được những lời nói đó từ trong tiềm thức Huỳnh Bạch Nam đột nhiên tỉnh táo, ngóc đầu lên mở trừng mắt thấy Dương Mỹ Lâm đang nằm trên người mình thì lấy tay túm mạnh vai cô ả mà đẩy ra. Dương Mỹ Lâm cứ nghĩ là cô ta có thể thay thế được Linh Linh trong lúc Huỳnh Bạch Nam không tỉnh táo nhưng mà không! Cô ta bị hất văng ra vẫn cố bám víu lấy người Huỳnh Bạch Nam vam xin:
- Nam... Hãy để em thay thế cô gái đó! Em sẽ cố gắng làm tốt hơn ấy!
Nghe được lời này Huỳnh Bạch Nam liền thấy chướng tai, anh quay mặt lại lườm Dương Mỹ Lâm bằng ánh mắt lạnh toát, chỉ thấy anh nói đúng 3 chữ "Mau buông tay". Dương Mỹ Lâm thấy Huỳnh Bạch Nam như vậy cũng sợ tới phát khóc nấc lên:
- Tại sao? Em đã rất cố gắng mà...Cô ta rốt cuộc là ai mà khiến anh phải lạnh nhạt với em đến thế?
Anh vẫn mặc kệ hất tay cô ta ra rồi bước nhanh vào phòng tắm. Anh xả trực tiếp nước lạnh lên người mình để tác dụng của thuốc dịu xuống. Huỳnh Bạch Nam gục đầu đập vào tường, cắn răng, tay anh đấm liên tục vào bức tường trước mắt. Có lẽ giờ đây anh càng cảm thấy có lỗi với Linh Linh nhiều hơn. Bỗng chốc cảm thấy mình vô dụng không bảo vệ được cô lại còn làm chuyện có lỗi với cô. Anh càng đấm mạnh vào tường hơn nữa rồi gầm lên trong nhà tắm, anh đấm tới độ các khớp ở mu bàn tay đã rơm rớm máu vẫn chưa dừng lại. Dương Mỹ Lâm bên ngoài thấy như vậy thì biết mình hôm nay mình đã không có được anh rồi! Cô ta nhìn bóng anh qua cửa phòng tắm rồi bỏ xuống dưới nhà. Dưới đó Lý Tuyết Lệ đã chờ sẵn, thấy cô ta buồn bã đi xuống cũng biết là kế hoạch bà sắp xếp đã thất bại rồi. Dương Mỹ Lâm cúi đầu nói:
- Bác gái, con xin lỗi! Con đã làm bác thất vọng.
Lý Tuyết Lệ trông thế cũng không trách móc gì, vẫn cười nói dịu dàng:
- Không sao! Thằng bé mới về nó chưa kịp thích nghi thôi. Con đừng buồn nhé! Bác hứa trong thời gian tới trong mắt nó chỉ có con.
Dương Mỹ Lâm nghe vậy lại vui vẻ cười tít mắt chạy lại sau lưng Lý Tuyết Lệ mà đấm vai cho bà ta, vẻ buồn bã khi nãy hoàn toàn tan biến thay vào đó đã nở nụ cười thật tươi mà nói:
- Lâm Nhi cũng nghĩ như vậy!!
Lý Tuyết Lệ nhìn Dương Mỹ Lâm xong trong lòng cười thầm. Bà ta liếc mắt sang đám vệ sĩ đứng bên ra lệnh:
- Mau gửi thứ đó tới bệnh viện S
Đám vệ sĩ nghe xong liền cúi đầu tuân lệnh làm theo. Chỉ thấy chúng hành động nhanh chóng gửi 1 phong bao gì đó tới địa chỉ "Bệnh viện S", trên đó có ghi cả người nhận: "Tôn Hạ Linh".
Danh sách chương