Sau ngày ấy Hứa Đình cùng Tô công tử quen biết nhau, Hứa Đình được mời tới mấy lần, dần dà càng quen thân với Tô Hoài. Trong mấy buổi hẹn, hắn lại gặp được Giang Sở. Người này là nhi tử của hảo hữu phụ thân Tô Hoài, hai người từ nhỏ đã quen biết, là quan hệ bằng hữu. Tháng trước mới từ Tô Châu chuyển đến kinh thành, cho nên Hứa Đình chưa từng nghe qua tục danh của y. Hắn càng cảm thấy người này tùy tiện, hắn không thích người như vậy, khá giống hồ ly. Sau, Giang Sở nhìn thấy hắn đều sẽ quen thuộc chào hỏi, hắn cũng chỉ gật đầu đáp lại, không giao lưu nhiều hơn nữa.

Sau mấy lần ở chung, Hứa Đình nhận thấy được Giang Sở thích Tô công tử. Hắn còn nhớ ngày ấy lúc Tô công tử đánh đàn, ánh mắt của Giang Sở rất ôn nhu. Nên khi Giang Sở trêu đùa hắn như vậy, chỉ e Giang Sở cho rằng hắn thích Tô Hoài.

Hắn còn nhớ thân ảnh ở đầu thuyền Thượng Thanh vào đêm nguyên tiêu đó. Sau khi giao lưu với Tô Hoài, hắn phát hiện cảm giác tim đập thình thịch đêm đó sẽ không bao giờ tìm được nữa. Có lẽ là đêm đó tim đập nhanh hơn là ảo giác đi, Tô Hoài chỉ thích hợp làm bằng hữu.

Ngày này bằng hữu hẹn hắn đến tửu lâu uống rượu, người tới đều là người hắn quen biết, Tô Hoài cùng Giang Sở cũng tới.

Bọn họ lẫn nhau hỏi thăm một chút sau mới ngồi xuống, bằng hữu cầm rượu lên đã rót một chén đầy, bắt đầu kể rõ ngày gần đây không như ý. Người yêu của bằng hữu hôm nay đã gả cho người khác, đoạn tình cảm này cũng chỉ có thể kết thúc tại đây.

“Ta là thật sự thích nàng, nàng lại nói chỉ coi ta là huynh trưởng. Nhiều năm như vậy, qua nhiều năm như vậy ta vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, nàng tại sao lại không thích ta?” Nói xong liền ngửa đầu uống một chén rượu.

“Ngươi cũng là cái mảnh gỗ, bảo ngươi sớm một chút nên tỏ rõ tâm ý với nàng, ngươi lại không. Hiện tại hảo, người ta ngày mai phải gả cho người khác.” Một vị bằng hữu nói.

“Ngươi là bằng hữu ta, tại sao có thể nói lời đó. Ta cũng cho là nàng yêu ta a, huống hồ thời cơ còn chưa đến, ta làm sao hướng nàng tỏ rõ tâm ý.” Bằng hữu âm thanh dẫn theo chút nghẹn ngào, vừa muốn cầm chén rượu lên liền bị người bên cạnh ngăn trở, “Yêu thích một người vẫn phải nói ra, ngươi không cho thấy tâm ý, đối phương làm sao biết được ngươi thích nàng. Theo ta được biết, sau khi tướng công của tiểu thư Hà gia tỏ rõ tâm ý, hai người mới tương giao. Ngươi đây là chậm hơn người khác một bước.”

“Đừng cản ta, ta muốn uống.” Bằng hữu đoạt lại chén rượu, buồn rầu đỏ đầy chén rượu.

“Rượu này tuy là rượu ngon, mà Trương huynh ngươi uống nhiều cũng không tốt. Huống hồ chuyện tình cảm này rất khó giải quyết.” Giang Sở khuyên bằng hữu một câu, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Đình, “Ngươi nói chút gì đi, Hứa huynh?”

Giang Sở ôm khóe miệng nhìn hắn, có lẽ là đã uống say. Khuôn mặt trắng nõn ửng hồng, dưới ánh đèn cặp mắt hiện ra thủy quang liễm diễm, đẹp đến không nói nên lời. Hứa Đình trong lúc nhất thời có chút ngây dại, sau một lát mới phản ứng được đối với bằng hữu nói: “Ừm, ngươi uống ít thôi.”

“Thiên nhai nơi nào không có cây cỏ, hà tất đơn phương yêu mến một cành hoa. Nếu Hà tiểu thư đã kết hôn, Trương huynh ngươi nên buông xuống đi.”

“Đã nhiều năm như vậy, ta làm sao có thể dễ dàng buông xuống, cũng phải cho ta chút thời gian a.” Bằng hữu lắc đầu cười khổ.

“Đến, Trương huynh ta cùng ngươi uống.” Tô Hoài ngồi im lặng một bên đột nhiên cầm chén rượu kính bằng hữu rồi một hớp uống cạn. Chẳng biết vì sao hôm nay Tô Hoài khác với ngày thường, nhìn qua có chút rầu rĩ.

“Hảo, hôm nay chúng ta không say không về.” Nhìn thấy Tô Hoài thẳng thắn như vậy, bằng hữu cũng rót thêm rượu.

Những người khác đều kinh ngạc. Tô Hoài ngày thường nho nhã nhưng hôm nay lại buông thả như vậy, chuyện này rất hiếm thấy. Vừa có mỹ thực lại có rượu ngon, bọn họ cũng dồn dập cầm ly rượu lên bắt đầu uống rượu. Giang Sở cũng cầm ly rượu lên, kính Hứa Đình một chén, xem khẩu hình của y hình như là “Uống”. Y cười tựa không cười, khiến Hứa Đình nhớ tới lần đầu gặp gỡ, Giang Sở cũng như thế.

Trong lúc một vị bằng hữu khác lôi kéo hắn thấp giọng nói: “Hứa huynh, ta biết ngươi thích Tô Hoài, còn không nhanh chóng hướng hắn tỏ rõ tâm ý.” Bằng hữu quay đầu nhìn Giang Sở một chút, “Giang Sở hình như cũng thích Tô Hoài, cẩn thận đừng để Tô Hoài bị đoạt đi, huống hồ bọn họ quen biết từ thuở nhỏ. Cũng đừng để đến lúc cuối cùng ngươi phải mua say như Trương huynh.”

“Ngươi sai rồi, ta không thích Tô huynh.” Hứa Đình giải thích.

“Hảo hảo, đừng cãi chày cãi cối. Đêm nguyên tiêu ấy ngươi ngắm Tô Hoài đến trợn cả mắt lên, đó là lần đầu tiên ta thấy ngươi như vậy.” Bằng hữu vỗ vỗ vai hắn, “Mau lên, ta vẫn chờ được tham dự tiệc cưới của các ngươi đây.” Bằng hữu nói xong cũng xoay người uống rượu.

Sau bữa ăn, Tô Hoài cùng một vị bằng hữu khác mang theo người bạn đã say khướt về. Bọn họ tách ra ở cửa tửu lâu, Giang Sở cùng Hứa Đình có một đoạn đường đi chung, cho dù Hứa Đình không tình nguyện đi cùng y, mà cũng không tiện nói thẳng ra. Đã như thế, hai người liền cùng đi.

Đây hình như là lần đầu tiên hai người ở cùng một chỗ, Hứa Đình là người không thích nói chuyện, mà Giang Sở cũng trầm mặc khác với thường ngày.

Hai người sóng vai đi, gió hè phảng phất thoảng qua, mang theo mùi rượu, thổi tan tâm lý phiền muộn của Hứa Đình.

“Từ khi ta biết Trương huynh tới nay, đây là lần đầu tiên hắn thất thố thế này.” Sau khi đi một đoạn đường, âm thanh Giang Sở vang lên bên tai, phá vỡ trầm mặc, “Có lẽ là thật sự rất thích Hà tiểu thư đi.”

“Ừm.” Hứa Đình không nói thêm cái gì.

“Hứa huynh có người trong lòng không?” Giang Sở cúi đầu, thấy được bóng của y và Hứa Đình trên mặt đất, bọn họ lần thứ nhất tới gần như thế. Tuy rằng Hứa Đình chưa bao giờ nói qua, thế nhưng y cảm giác được Hứa Đình đối với y xa cách. “Ngươi… thích Tô Hoài sao?” Y dừng bước, nhìn về phía Hứa Đình.

Hứa Đình dừng lại, quay người cau mày nhìn y, “Đừng vội nói bậy, ta cùng với Tô huynh đều là nam tử.”

“Ta chỉ là chỉ đùa với ngươi mà thôi” Giang Sở ngẩng đầu lên, chậm rãi đi về phía hắn, dừng lại hắn trước mặt.”Xem Hứa huynh phản ứng kịch liệt như thế, chẳng lẽ là bị ta đánh bậy đánh bạ đã đoán đúng?”

Dựa vào ánh trăng hắn thấy được ánh mắt giễu cợt của Giang Sở, chấp nhận là có chút uống say, ngay cả khóe mắt cũng nhuốm hồng. Giang Sở ở rất gần, mang theo hương rượu nhàn nhạt. Nghe tiếng hít thở của y, Hứa Đình cách lồng ngực cũng có thể cảm nhận được tim kịch liệt nhảy lên. Hắn hoảng loạn mà lùi lại mấy bước, “Là ngươi cả nghĩ quá rồi, ta khi nào nói qua ta yêu thích Tô huynh.” Nói xong xoay người chạy trối chết.

Giang Sở sau khi nghe đáp án, nhếch miệng nhìn bóng lưng hắn, đi theo.

Ban đêm Hứa Đình nằm ở trên giường lăn qua lộn lại, chính là ngủ không được. Hắn cũng không biết vì sao trong lòng rất loạn, rối như tơ vò. Vừa nhắm mắt, trong đầu luôn hiện lên hình ảnh Giang Sở. Giang Sở khóe mắt ửng hồng mà nhìn hắn, cặp mắt kia ẩn chứa giễu cợt… Cùng chút nhu tình không nói rõ được. Hứa Đình cảm thấy khô nóng, hắn vỗ vỗ mặt, muốn đem hình ảnh Giang Sở trong đầu xua tan đi.

Quả nhiên, hắn vẫn không thích Giang Sở. Đó là ý nghĩ cuối cùng trước khi hắn tiến vào giấc ngủ.



Trên một ngọn núi, hai người thiếu niên chạy về phía trước, như có một đám sương mù che trước mặt họ khiên hắn không thể thấy rõ là ai. Đằng sau không ngừng truyền đến tiếng đuổi theo, bọn họ nấp trong bụi cỏ cao.

“Ngươi trước tiên trốn ở đây, đừng lên tiếng, ta đi đánh lạc hướng bọn thổ phỉ. Sau khi an toàn, ngươi cứ đi về phía trước.” Một thiếu niên trong đó nói với người đi cùng.

“Phải cùng đi.” Âm thanh người còn lại có chút non nớt, y lôi kéo tay của thiếu niên, vội vàng nói.

“Ngươi yên tâm, ta không có việc gì. Chúng ta ta sẽ cùng đi lúc đã xuống núi.” Âm thanh thiếu niên mang theo một tia cứng rắn.

“Ngươi không nên gạt ta, nhất định phải trở về.” Tiếng của người nọ mang theo nghẹn ngào.

“Hảo, không lừa ngươi.” Thiếu niên sờ sờ đầu y.

Sau đó người nọ tháo xuống ngọc bội trước ngực, đưa cho thiếu niên nói: “Ngọc bội này là nương ta đưa, nhất định sẽ bảo vệ cho ngươi bình an.”

“Hảo, cảm tạ.” Thiếu niên nói xong ôm người kia một cái, không chút do dự mà đứng dậy đi, bước chân mang theo kiên định.



“Bọn nó chắc chắn vẫn còn ở gần đây, mấy đứa trẻ sau có thể chạy xa được, lục soát tỉ mỉ cho ta.”

Thiếu niên ngừng thở trốn ở sau đại thụ, nắm chặt quyền, lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh.



“Nó ở kia, mau đuổi theo.”

Thiếu niên không ngừng chạy về phía trước. Mắt thấy bọn thổ phỉ sắp đuổi đến, lo lắng khiến hắn không cẩn thận bị vấp vào cành cây té ngã, đầu đập vào tảng đá. Trước khi hôn mê hắn chỉ nghĩ người nọ liệu có trốn thoát được hay không, khối ngọc bội kia dưới ánh mặt trời hiện ra ánh sáng long lạn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện